"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
à trọc lấy thêm một chiếc cần câu nhỏ ra, nó nối vào đầu dây cước một thiết bị trông lạ mắt, nổi lập lờ trên mặt nước. Nó thả xuống sông và xả cước cho cái vật đó trôi xuôi ra giữa dòng về phía hạ lưu.
- Cái gì đấy? – Tôi hỏi.
- Đầu dò của máy tầm ngư đấy anh.
- Làm sao dò được?
- Đây anh ơi – Nói nói và lôi ra cái màn hình nhỏ trông như chiếc Iphone, trên đó hiển thị màn hình tinh thể lỏng, với những đường đồ thị biểu diễn trông gần giống như máy đo nhịp tim vậy.
- Hay nhỉ, làm sao để biết có cá?
- Đây anh, anh nhìn thấy những cái chấm nhỏ mờ mờ này không? Cá đấy.
- Cá nhiều thế á?
- Vâng, nhưng toàn cá nhỏ thôi – Hà trọc khoái chí giảng giải – Cá to nó sẽ hiển thị rất rõ nét, kêu tít tít và báo độ sâu, hướng di chuyển…
- Hiện đại kinh! – Tôi thốt lên.
- Còn đây là địa hình đáy sông – Hà trọc chuyển chế độ hiển thị, chỉ cho tôi thấy mặt cắt đáy sông được thiết bị quét sóng siêu âm đo theo ba chiều và hiện lên rõ ràng trên màn hình.
Nhìn đáy sông và đọc những con số đó, tôi choáng váng, chưa đến gần vực xoáy nhưng độ sâu đã là 35m. Chỗ vực xoáy khéo phải sáu bảy chục mét. Nơi đây vốn dĩ là một khe núi dựng đứng, nước lấp đầy rồi tạo thành một vực xoáy khổng lồ. Theo chỉ số ra cước trên máy câu, theo tính toán của Hà trọc, hiện tại có lẽ mồi câu của chúng tôi đang nằm ở độ sâu khoảng 35m. Hà trọc thả cho máy dò trôi thêm một đoạn nữa, độ sâu bỗng dưng lại giảm dần, thế rồi đến gần vực xoáy, nó đột ngột sâu hoắm xuống như một cái giếng.
- Chỗ đấy là đường xuống âm ti đấy anh ạ! – Hà trọc thốt lên khiếp đảm, nó thu cước để đo đi đo lại độ sâu đáy sông chỗ điểm chúng tôi ném mồi.
- Liệu mình ném mồi chỗ đó chuẩn chưa? – Tôi hỏi.
- Gần chuẩn, thả cước thêm chừng chục mét nữa là đẹp anh ạ, chỗ trũng đáy sông ấy, em nghĩ con cá nó sẽ hay đón mồi ở đó.
Hai thằng tôi cùng nhả cước thêm chục mét nữa, sau đó mở nhẹ phanh hãm mobile máy câu, đề phòng bị lôi đi đột ngột. Hà trọc chăm chú theo dõi máy tầm ngư, nó thử thả đầu dò xuống tất cả các dòng chảy có thể thăm dò được, cú ném cuối cùng nó quăng cái đầu dò sang tận gần bờ bên kia của dòng sông, để mặc cái đầu dò dạt dần sang bờ bên này, đi vòng qua cả cái vực xoáy.
Bỗng dưng cái máy tầm ngư kêu tít tít. Hai thằng tôi lập tức dán mắt vào màn hình. Một đốm sáng, đúng hơn là cả một quầng sáng xuất hiện trong tầm phủ sóng của đầu dò. Xung quanh quầng sáng ấy lác đác những chấm sáng nhỏ vây quanh, hẳn là những con cá nhỏ, nhưng những đốm sáng nhỏ ấy nhanh chóng di chuyển xa dần, và biến mất, chỉ còn lại duy nhất một quầng sáng ở lại.
- Cái gì đấy? – Tôi hỏi.
- Em không biết! – Hà trọc kinh hãi run run kêu lên – Cá thì không thể to đến như thế được!
- Chỉ số là bao nhiêu?
- Đây đây anh ơi, ôi mẹ ơi! Trên 1 tấn, kinh quá! Nó phải to bằng con trâu mộng! – Hà trọc chỉ cho tôi thấy những con số đang nhảy nhót loạn xạ trên màn hình, ngón tay nó run rẩy.
- Mày đùa đấy à?
- Không em không đùa đâu anh ơi, trừ khi cái máy này bị hỏng hoặc báo sai.
- Nó ở độ sâu bao nhiêu?
- 30 mét, đang loanh quanh gần vực xoáy chếch về phía bờ bên kia, nó đang di chuyển ra giữa dòng, sắp mất dấu nó rồi! Để em ném lại đầu dò sang bên ấy.
Hà trọc nói rồi thu nhanh cước vào. Bọn câu cá gần đấy lập tức bu lại chen lấn nhau ngó vào cái màn hình vừa kêu tít tít. Hà trọc lấy hết sức vụt cần câu, ném cái đầu dò sang quá vị trí vừa phát hiện, rồi từ từ rê đầu dò về phía thẳng trên đầu cái con quái vật ấy. Máy tầm ngư kêu inh ỏi, trên màn hình hiển thị lên rõ ràng một quầng sáng sắc nét di chuyển chậm rãi, nó chỉ cách mồi câu của chúng tôi chừng vào mét.
- Nó đang nằm bẹp dưới đáy sông! Để em dùng sóng siêu âm chọc tức nó – Hà trọc bấm liên tục vào mấy cái nút cạnh màn hình máy tầm ngư, đổi sang chế độ hiển thị khác.
- Chọc tức nghĩa là sao?
- Người ta hay dùng một tần số sóng siêu âm đặc biệt gây khó chịu lên một số loài cá để xua đàn cá di chuyển về hướng họ giăng lưới hoặc giăng câu, để em thử xem sao… Đấy, đấy, nó bắt đầu nhúc nhích rồi đấy! Ha ha, có tác dụng ngay, nó bắt đầu di chuyển về phía mồi câu của mình rồi đấy anh thấy không, nó đang tránh xa cái đầu dò… Ha ha, có thế chứ!
Quả nhiên cái quầng sáng kia dịch chuyển dần xuôi ra giữa dòng, rời xa dần cái đầu dò. Tôi và Hà trọc chẳng thằng nào bảo thằng nào tự động cầm lấy cần câu sẵn sàng chờ đợi. Mồi câu của chúng tôi là một thứ đặc biệt, một mớ bùi nhùi giẻ nhồi sợi bông tổng hợp tẩm mỡ pha mồi dẻo, giấu bên trong là lưỡi câu và những túi nilon chứa hỗn hợp tiết canh lợn, cùng chất tạo mùi tanh dẫn dụ cá, nó sẽ thấm dần ra dòng nước thu hút những con cá. Những gói mồi câu này được Tú khỉ và Hà trọc nghiên cứu kết hợp, làm sẵn từ lúc còn ở nhà, chúng giấu kín cho đến tận hôm nay mới lôi ra dùng lần đầu. Lúc Hà trọc bóc nilon lấy mồi câu ra, tôi đã suýt nôn ọe vì cái thứ mùi kinh khủng của nó. May mà chúng gói ghém kỹ, nếu không toàn bộ chỗ này sẽ trở nên giống như một bãi rác thải thành phố.
Tay nắm chặt đốc cần câu, mắt dán vào màn hình, chúng tôi nín thở theo dõi con quái vật đang lừ lừ tiến về phía mà chúng tôi đã ném ra những bọc mồi câu. Tôi không biết sẽ làm cách nào để tóm được nó, điều đó quá sức tưởng tượng của tôi. Thực lòng, tôi không dám hy vọng nó đến gần mồi, thậm chí không muốn nó cắn mồi. Tôi chỉ muốn nó giống như một nàng tiên cá, hoặc như những cô người mẫu bikini, nhảy lên bờ tạo dáng cho tôi chụp ảnh, rồi lại nhảy xuống sông, thế thôi. Nghĩ đến cảnh một lần nữa phải giằng co với nó, tôi thấy phát ốm cả người. Tôi đã nói rồi, nó giống hệt một cái đầu máy xe lửa vậy!
Bỗng dưng thêm một đốm sáng nữa xuất hiện trên màn hình, con quái vật dừng lại, đốm sáng nhỏ này đến gần quầng sáng lớn kia thì chập làm một, rồi biến mất.
- Có phải nó vừa rình đớp một con cá nhỏ phải không? – Tôi hỏi.
- Em cũng nghĩ thế, có điều con cá anh gọi là nhỏ ấy cũng đã chừng 15-20 cân đấy anh ơi.
- Phí quá! – Tôi tiếc rẻ – Giá mình câu được con nhỏ nhỏ ấy trước thì tốt quá!
- Nó đang quay lại anh ơi, kìa, nó đang quay lại chỗ cái đầu dò! – Hà trọc kêu lên – Nó bơi rất nhanh! Á! Nó đang nổi lên, nó làm trò gì thế này? Để em xua nó đi!
Hà trọc bấm liên hồi vào những cái nút. Tôi nhìn vào màn hình, thấy quầng sáng đó quả nhiên đang di chuyển rất nhanh về phía cái đầu dò. Thế rồi, trước khi chúng tôi kịp hiểu ra vấn đề, phía giữa dòng sông lại dậy sóng. Một cột nước bắn lên tung tóe, tôi ngẩng đầu lên chỉ thoáng thấy cái mõm lởm chởm răng của con quái vật vừa khép lại sau cú táp kinh hồn ấy, nó chìm xuống rất nhanh, tạo nên những vòng tròn sóng nước lan tỏa khắp mặt sông. Tất cả đám câu cá bên bờ sông đồng loạt rú lên khiếp đảm.
Hà trọc đang thẫn thờ cầm cái cần câu bỗng dưng bị lôi tuột ngã dúi dụi, cắm đầu xuống sông, nửa chừng thì được cái đai an toàn giằng lại. Phúc bảy đời nhà nó là tôi chưa kịp nới đai an toàn cho nó, nếu không nó đã đập mặt vào cái mỏm đá lập lờ phía trước mặt. Tôi túm đai thắt lưng kéo nó lên, người nó run rẩy, mặt tái mét. Chiếc cần câu nó dùng để điều khiển cái đầu dò đã phi xuống sông mất hút.
- Thôi rồi anh ơi! – Hà trọc kêu lên lạc giọng – Nó đớp cái đầu dò của em rồi! Nó kéo mất cả cái cần câu rồi!
- Không đứt cước à?
- Không, bất ngờ quá, em tuột tay.
- Không tuột tay khéo xuống sông rồi.
- Nó vẫn đấy anh ơi! – Hà trọc lại kêu lên.
Máy tầm ngư quả nhiên vẫn kêu tít tít liên hồi gấp gáp. Chúng tôi nhìn vào màn hình. Bây giờ con quái vật có lẽ đã nuốt cái đầu dò vào bụng, nó đi đâu cái đầu dò theo đó, và tất cả vẫn hiển thị trên màn hình.
- Ha ha ha! – Hà trọc bỗng phá lên cười – Thế này càng hay, em sẽ chọc tức cho nó khùng lên. Anh em chuẩn bị máy ảnh sẵn sàng để chụp nhé!
- Cẩn thận! – Tôi quát – Lùi sâu vào trong, đề phòng nó phi lên đớp đấy!
Cả bọn đồng loạt lùi lại. Chúng tôi nới bớt đai để có thể di chuyển xa khỏi mỏm đá. Hà trọc tăng cường độ sóng siêu âm lên hết cỡ, rồi bấm lia lịa vào một cái nút điều khiển. Ngay lập tức con quái vật di chuyển trên màn hình, nó tiến về phía vực xoáy, đến gần đó lại dừng lại, quay ngoắt về phía chúng tôi. Tôi hoảng hồn, lùi lại mấy bước liền. Hà trọc tiếp tục kích sóng siêu âm. Quầng sáng di chuyển về phía chúng tôi rất nhanh. Tôi gần như ngã ngửa ra phía sau, nâng máy ảnh chờ đợi nó sẽ phi thân lên khỏi mặt nước. Nhưng không, chẳng có gì xảy ra cả.
- Không thể tin nổi! – Hà trọc lắp bắp chỉ xuống chân – Không thể, không thể nào! – Nó ngay dưới chân anh em mình, chỉ cách chỗ này khoảng 5 mét.
- Thế là sao?
- Em không biết – Hà trọc hoang mang – Chắc là có một cái hang ngầm dưới sông ăn sâu vào dưới tảng đá này, em đoán thế.
Tôi rùng mình, hình dung cái con quái vật ấy đang lồng lộn đâu đó ngay bên dưới chân mình. Tôi nhìn vào màn hình, quầng sáng đó dừng lại ngay sát dưới vị trí chúng tôi đứng, nó loanh quanh lòng vòng bên dưới một hồi. Dưới lòng sông tối sẫm sủi đầy bong bóng, ục lên từng quầng nước. Thế rồi bỗng dưng cả bọn đứng bên bờ sông ồ lên chỉ chỏ. Theo hướng đó tôi nhìn thấy một thứ giống như cái vây lưng con quái vật lần trước tôi đã thấy, nó từ từ nổi lên, đang di chuyển ra xa. Tôi nâng máy ảnh lên bấm liên hồi. Hà trọc thì không kịp chụp ảnh, nó vẫn cố chọc tức con quái vật kia bằng cái máy siêu âm. Con quái vật có vẻ như cũng phát khùng, nó đột ngột tăng tốc như một cái tàu ngầm xé nước, mất hút vào giữa vực xoáy.
Trên màn hình quầng sáng nhạt dần, nó xuôi dòng và càng lúc càng lặn sâu dưới đáy vực xoáy, ra khỏi tầm phủ sóng máy tầm ngư, và cuối cùng biến mất hẳn.
Hà trọc thẫn thờ nhìn mãi màn hình tối om máy tầm ngư, nó đổi tần số và đủ kiểu hiển thị nhưng chẳng ăn thua, hoàn toàn mất dấu con cá thần. Đến giờ này thì chúng tôi đã chắc chắn nó là một con cá khổng lồ, nó có cái vây lưng và mõm gần giống với cá mập. Tất cả chỉ có thế, nhưng đủ để chúng tôi tin rằng nó chính là một con cá khổng lồ, hung dữ, tinh quái, nhạy cảm với sóng siêu âm, nó có khả năng xác định được chính xác nguồn phát sóng, thậm chí nó đã còn lao đến định tấn công chúng tôi. Rõ ràng là bằng cách nào đấy, nó biết chính xác vị trí chúng tôi, và có lẽ nó cũng đoán biết được ý đồ của chúng tôi nữa kia.
Tôi rùng mình hình dung nếu lúc đó tôi đứng gần mặt sông, có lẽ giờ này đã nằm trong bụng nó, tít dưới cái lỗ xoáy kia, đường xuống đáy âm ti…
Tôi xem lại ảnh, những bức ảnh tôi chụp được chỉ là một cái vây lưng, chẳng nói lên điều gì, hoàn toàn vô ích cho vụ cá độ. Mọi việc xảy ra quá nhanh, lại vội vàng và run tay vì sợ, nên tôi chỉ chụp được 5 kiểu ảnh giống nhau nhòe nhoẹt lờ mờ cái vây lưng ở xa, bé tí. Chắc những đứa đứng trên bờ cát cũng chụp được vài kiểu ảnh, nhưng có lẽ cũng chẳng khá hơn là bao.
Cuộc săn này còn chưa thể kết thúc được. Hà trọc an ủi tôi rằng bất cứ khi nào con cá trở lại vùng phủ sóng máy tầm ngư, ít nhất chúng tôi sẽ biết trước nhờ cái máy nó sẽ kêu tít tít báo động. Nhưng nó cũng nói thêm rằng, lượng pin ở đầu dò chỉ còn hoạt động được trong vòng 72 tiếng đồng hồ nữa mà thôi, tương đương thời gian 3 ngày nữa.
Tôi sực nhớ ra Tú khỉ, liền mở máy bộ đàm thông báo tình hình cho nó.
- A lô Tú khỉ đâu, tao Đăng đây, cá thần xuất hiện nhá, nghe rõ không trả lời?
- Tao đây! Sao rồi?
- Nó đớp mất đầu dò máy tầm ngư rồi.
- Có chụp được ảnh không?
- Chụp được tí vây lưng, xa quá, không ăn thua.
- Thằng Hà trọc chụp được không?
- Không, nó tí bị lôi xuống sông.
- Dính câu à?
- Không, nó đớp đầu dò máy tầm ngư, Hà trọc nối cước vào cần nhỏ vào đầu dò.
- À, ra thế, đm thằng ăn hại.
- Ôi anh béo ơi về ngay đây! – Hà trọc giằng lấy máy bộ đàm hét toáng – Con cá vĩ đại hơn 1 tấn anh ơi, nó mà quay trở lại máy tầm ngư của em nó báo ngay.
- Nó còn nuốt cả cái…cái đấy… mày quên à?
- Nhưng máy tầm ngư… - Hà trọc kìm lại được, suýt nữa chúng nó lộ ra hết chuyện cái mề gà.
- Thôi được rồi, tao về ngay đây.
- Cái xe của anh sao rồi?
- Về nói chuyện sau. Đm, chúng mày toàn lũ ăn hại, cứ phải để anh!
Hà trọc lắc đầu cười nhăn nhở tắt bộ đàm trả lại cho tôi. Nó vẫn chưa hết cơn xúc động, cứ lóng ngóng mân mê cái màn điều khiển máy tầm ngư, chán lại quay sang tóm lấy cần câu.
- Trên đời em chưa từng thấy con gì kinh như thế! – Nó lẩm bẩm.
- Anh cũng vậy.
- Lão béo nói chuẩn, săn được con này vào bảng phong thần luôn.
- Lập kỷ lục Guinness luôn ấy chứ! – Tôi nói.
- Kỷ lục cá nước ngọt nặng bao nhiêu hả anh?
- 3 tạ, cá hô kỷ lục sông Mê Kông đấy. Cá sấu thì kỷ lục là hơn 4 tạ nhưng không tính, vì nó là loài bò sát.
- Thế thôi á?
- Chứ còn sao, như thế đã kinh lắm rồi. Con cá sấu 4 tạ dài hơn 4m, nó đã ăn thịt gần trăm mạng người rồi đấy, anh vừa đọc hôm nọ nên vẫn còn nhớ. Thế ban nãy máy tầm ngư báo chính xác là bao nhiêu.
- Nó nhảy số liên tục từ khoảng tấn tư đến hơn tấn rưỡi.
- Tóm lại là bao nhiêu?
- Tấn rưỡi.
Tôi có cảm giác như chính Hà trọc cũng không dám tin vào những con số đó.
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần