Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ái kiếm gỗ dán giấy bạc nổi lên trước, gãy đôi. Nó theo dòng nước quẩn tạt vào bờ. Tiếp theo lờ đờ nổi lên trên mặt nước là cái mũ cánh chuồn. Thôi xong! – Tôi nghĩ thầm – Thế là thày đi rồi, tội nghiệp! Thằng bé tiểu đồng sợ chết khiếp nãy giờ, thấy người ta vớt mấy mẩu kiếm gỗ và mũ của thày, bấy giờ mới khóc thét lên, rất chi là thê thảm.
- Bình tĩnh! Tất cả bình tĩnh! – Tú khỉ gào vào cái loa – Tập trung cứu người, tất cả lập tức tìm kiếm xuôi theo bờ sông mau!
- Kiếm của thày đây rồi còn tìm gì nữa? – Vẫn cái thằng hay giễu Tú khỉ lên tiếng.
- Đcm cái thằng ngu này! – Tú khỉ cáu um – Tao bảo là kiếm tìm cái xác thày Nghi ấy hiểu chưa?
- À à là tìm kiếm là kiếm tìm ấy hả…
- À à cái tiên sư nhà mày thằng ngu, giờ đã trắng mắt ra chưa? Tìm ngay! Tìm ngay, may ra còn cứu được…
Cả bọn răp rắp làm theo như cái máy, một đàn khỉ luôn cần con chúa, và Tú khỉ có vẻ phù hợp với vai trò này, nó xông xáo khắp nơi miệng hò hét chửi rủa, tay chân vung loạn lên. Tôi nhìn thấy Toàn gạch lắc đầu cười khẩy rồi quay sang nói nhỏ gì đó với mấy thằng đàn em, bọn chúng quay vào lều tiếp tục uống bia như không có chuyện gì xảy ra.
Ngay lúc đó bỗng dưng đám đông ở bờ sông lại rú lên, có đứa con gái ôm mặt khóc rống như chết ngất. Tôi chạy vội lại xem, thấy chúng nó cùng lúc quăng tất cả móc câu ra giữa dòng nước gần vực xoáy. Bộ trang phục lòe loẹt của gã thày cúng kia rồi, nhưng chả biết còn sống hay đã chết.
Rất may là đám dân câu toàn những thằng chuyên nghiệp, ngay lần đầu quăng móc câu ra, hầu hết chúng đều khấu trúng vào cái mớ bùng nhùng xanh đỏ đó. Chỉ chậm một chút xíu nữa, khoảng vài tích tắc, là cái mớ xanh đỏ ấy sẽ bị hút vào vực xoáy. Nếu bị hút vào vực xoáy, có giời cứu.
- Tất cả cùng kéo vào, đều tay! – Tú khỉ hét lên – Bắt đầu! Một! Hai! Ba! Đều tay! Một Hai! Ba! Đều tay!
- Hình như thày bị nó cắn cụt đầu rồi anh ơi! – Đứa nào đó kêu lên.
- Câm mồm, đều tay! – Tú khỉ hét – Đều tay! Một! Hai! Ba!
Tôi nhìn thấy từ đám bùng nhùng đó loang ra mặt nước màu đỏ, mỗi lần kéo gần vào bờ nó để lại trên mặt nước một vệt đỏ, rồi nhanh chóng bị nước sông pha loãng thành màu hồng nhạt, rồi tan biến. Có những con cá màu trắng nhảy lên sau cái đám bùng nhùng đó, có lẽ là một đàn cá chày nhỏ đánh hơi thấy mùi tanh, và đang ngược dòng đuổi theo tìm cách rỉa cái xác.
Lực cản của nước rất lớn, bọn chúng kéo mãi mới lôi được mớ bùng nhùng kia vào gần bờ. Không một thằng nào dám nhảy xuống sông bơi ra đó, kể cả Tú khỉ, mãi đến lúc cái xác chỉ còn cách bờ đôi ba mét, nó mới quẳng cái loa nhảy xuống bế gã thày cúng lên.
Cả bọn đứa thì khóc thét, đứa thì chết ngất tại trận. Máu chảy ròng ròng, tưới khắp người Tú khỉ. Cái đầu lão thày cúng thì còn, nhưng một cánh tay bị cụt tới gần vai, lòi cả xương, máu phun xối xả ra từ đó. Có lẽ là tay phải, cái tay cầm kiếm bắt quyết trừ ma của lão. Đúng rồi, tay phải.
- Lấy đồ y tế xuống đây Hà trọc! – Tú khỉ hét to – Nổ máy xe, chuẩn bị sẵn, nhanh lên!
- Thày chết rồi anh ơi! – Một đứa nào đó kêu lên. Cả đám đông nhao nhao ầm ĩ.
- Câm mồm, lùi xa ra lấy chỗ thở! Đưa tao ngay cái áo! Lấy sẵn một bộ quần áo khô ráo ra đây mau! – Tú khỉ quát.
Một đứa cởi vội áo khoác, lột áo sơ mi đưa cho, Tú khỉ áp tai vào ngực lão thày cúng, xé tan cái áo quấn vội vào cánh tay cụt, buộc chặt lại, rồi túm hai chân, cho cái xác ra sau lưng dốc ngược, giũ mạnh. Nước chảy ồng ộc từ mồm lão thày cúng, lẫn cả máu, trông rất kinh. Nó đặt cái xác xuống lấy hai tay ấn lên ngực, và bắt đầu thổi ngạt hô hấp nhân tạo.
Mặc dù mọi việc xảy ra rất nhanh, nhưng cũng có cảm tưởng như thời gian trôi qua thật chậm chạp, căng thẳng. Cái xác bất động, Tú khỉ ban đầu còn nhẹ nhàng, sau nó điên cuồng đấm xuống bằng nắm tay to bè của nó, không ăn thua. Khuôn mặt lão thày cúng trắng bợt, cứng đơ, mồm há hốc, răng nhe ra, còn mớ tóc kiểu Boney M thì bê bết bùn đất.
Tú khỉ có vẻ bất lực và mất hết hy vọng. Nó vừa đấm liên hồi vào cái xác vừa hà hơi thổi ngạt, chẳng thấy có động tĩnh gì. Thằng Hà trọc quay trở lại với túi đồ y tế mang theo.
- Sao rồi anh ơi? – Hà trọc kêu lên hốt hoảng khi thấy cái xác kia vẫn bất động – Đồ y tế đây, đủ cả đây…
- Chết con mẹ nó rồi! – Tú khỉ điên tiết – Đcm nhà thày, thày chết kiểu này thì giết tôi rồi, cúng với chả bái! Đừng có chết ở đây chứ! Đcm nhà thày!
Sau khi cố gắng hà hơi thổi ngạt lần cuối, nó bất ngờ vả bốp một phát vào mồm lão thày cúng rồi đứng phắt dậy lau tay đít quần.
- Thôi, mỗi đứa một tay khênh lên xe chở vào bệnh viện huyện – Nó nói – Vào đấy cấp cứu cho gọi là có, rồi người ta còn mổ tử thi khám nghiệm.
- Chết thật hả anh ơi? – Hà trọc mếu máo.
- Chết chứ còn đéo gì nữa, chết con mẹ nó đi! – Tú khỉ nói và bỗng bất ngờ đạp thêm một phát rõ mạnh vào cái xác.
Cú đạp mạnh làm cái xác gần như bật nẩy lên, từ mồm lão thày cúng phun ra một thứ chất lỏng nhầy nhầy nhờ nhờ, rồi bỗng cái xác co rúm lại, giãy giãy, cái mồm há ngoác, phát ra một thứ tiếng giống như cụ già ho khan vậy, nghe rất kinh dị.
- Ớ! Đm thằng già này! – Tú khỉ thốt lên – Sống lại rồi! Có thế chứ!
Ngay lập tức nó ngồi thụp xuống tiếp tục xoa bóp và thổi ngạt, không nói năng gì. Thằng Hà trọc mở hộp y tế ra lấy một cái xi lanh, nhặt lọ thuốc gì đấy rồi tiêm luôn vào phần bả vai phía trên cánh tay cụt lão thày cúng, nó tiêm một lọ thuốc khác vào cánh tay còn lại, sau đó nó lấy băng gạc băng bó chỗ cánh tay cụt, máu phun tóe loe. Cả bọn còn lại đứng trơ mắt ếch như bị thôi miên, không có chút phản ứng gì. Lúc bấy giờ tôi mới để ý Toàn gạch cũng đứng ngay đó, trên tay lăm lăm khẩu súng 2 nòng, lũ đàn em vây quanh. Trong thoáng chốc, tôi thấy hoảng sợ, không hiểu Toàn gạch cầm súng định làm gì.
- Có gọi xe cấp cứu không? – Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được cái gì đó và mở mồm.
- Gọi đéo gì nữa? – Tú khỉ quát, không thèm ngẩng đầu lên – Chuẩn bị xe xong chưa để chở đi?
- Em nổ máy, dọn ghế sau rồi – Hà trọc đáp.
- Em cũng chuẩn bị xe em nữa rồi – Thằng nào đó nói thêm.
- À quên, cứ gọi 115 bảo chúng nó chuẩn bị cấp cứu người, tai nạn cụt cánh tay đến gần bả vai, mất nhiều máu, ngạt nước chết đuối, đã sơ cứu thở lại được. Nhanh lên, một thằng ra bãi đá, một thằng chạy lên chỗ đỉnh đồi kia mà gọi mới có sóng.
- Gọi bộ đàm cho đồn biên phòng nhờ giúp đỡ nhá anh ơi?
- Đm mày ngu vừa thôi em! – Tú khỉ càu nhàu – Gọi chúng nó để to chuyện ra à? Láo ngáo nó nhốt cả đám!
- Mình có làm gì đâu?
- Làm làm cái lồn! – Tú khỉ ngẩng phắt lên nhìn quanh xem thằng nào vừa phát ngôn. Nó chợt nhìn thấy khẩu 2 nòng của Toàn gạch – Ơ, ông anh lôi súng ra làm gì đấy?
- Để bắn.
- Bắn cái gì?
- Cá.
- Thôi thôi bố ơi cất ngay súng ống cho con nhờ, biên phòng nó ra bây giờ thì toi cả lũ. Còn con cá ấy mà, nó xơi cái tay của thày chắc ấm cật rồi, nó đéo nổi lên cho mà bắn đâu. Đánh xe ra sát đây mau!
Hà trọc và mấy thằng khác tăm tắp nghe lời, chúng nó lùi mấy cái xe liền ra sát bờ sông, chỗ đang sơ cứu lão thày cúng. Cả bọn bắt đầu khiêng lão thày cúng vào xe.
- Cho lên xe nào rộng nhất ấy, đây xe này này – Tú khỉ ra lệnh – Mỗi đứa một tay, nhấc đều lên, đỡ cái đầu, cẩn thận cái cổ, cái cổ, một thằng vào xe trước đỡ đi đã…
- Gọi điện được rồi anh ơi, quay ra gần chỗ nhà nghỉ hôm qua ấy – Một đứa nào đấy nói – Lên xe chạy ra đến khi nào có sóng người ta sẽ hướng dẫn sơ cứu tiếp.
- Được rồi đi thôi – Tú khỉ nói – Tao với Hà trọc vào viện cùng 2 xe kia, tất cả ở lại thu dọn hết đồ đạc, án binh bất động, cấm lảng vảng bờ sông.
- Thế thì về luôn chứ hả? – Toàn gạch bỗng ồm ồm cất lời.
- Ông anh sợ rồi à? – Tú khỉ quay lại nhìn Toàn gạch hỏi.
- Sợ đéo gì?
- Sợ con cá ấy chứ còn gì nữa?
- Có thấy đéo gì đâu?
- Mẹ kiếp, thế chưa đủ để chứng minh à?
- Hô hô, chả thằng đéo nào nhìn thấy con cá đéo nào cả.
- Thế con gì cắn cụt tay lão già kia hả bố? Hay là lão ấy lấy cái kiếm gỗ tự chặt đứt tay mình?
- Đéo biết, có khi lão trượt chân ngã xuống, kẹt tay vào đá, nước cuốn mạnh quá gãy tay, đứt lìa ra…
- Tóm lại là ông chưa chịu thua chứ gì?
- Chứ còn gì nữa.
- Ờ, được rồi, đợi lão Nghi tỉnh lại làm nhân chứng, nhá? – Tú khỉ quay lưng bước đi.
- Mày cứ việc chờ với đợi, tao té đây – Toàn gạch cúi xuống mân mê khẩu súng và nói nhỏ, đủ để Tú khỉ nghe thấy.
Tú khỉ đang cắm đầu đi về phía mấy chiếc xe, nghe thấy thế chững người lại. Nó nhếch mép cười khẩy rồi từ từ quay lại nhìn Toàn gạch.
- Ông định chạy làng à? – Tú khỉ nói, giọng sắc lạnh, khiến tôi sởn cả gai ốc.
- Tao chạy đấy, thì sao? – Toàn gạch đáp, lão vẫn mân mê và nhìn xuống khẩu súng săn.
Một khoảnh khắc im lặng khủng khiếp. Tôi cảm thấy máu như đông lại trong huyết quản. Trời rất lạnh, và gió hun hút, mặc cho ánh nắng chiều xiên khoai vàng ruộm khắp bãi cát, nhảy nhót trên mặt sông. Hai gã đàn ông đứng đối diện giữa bãi cát, đám đông vây quanh chết sững nín thở. Nắng chiều rọi vào mặt Tú khỉ màu vàng mật, nhễ nhại mồ hôi, mắt nó trợn tròn như 2 cái đèn pha chiếu vào Toàn gạch. Lão này vẫn mân mê khẩu súng, có lẽ lão vừa gạt chốt an toàn. Thời gian như ngừng trôi, kéo dài lê thê, nó giống hệt như trước một cảnh đấu súng kinh điển trong phim cao bồi. Chỉ có điều, Tú khỉ không có súng.
- Thì sao? – Cuối cùng Toàn gạch cũng ngẩng đầu lên thách thức, tay nắm chặt khẩu súng săn. Có vẻ lão đã quyết định xong, và sẽ sẵn sàng nổ súng.
- Thì sao à? – Tú khỉ lại cười khẩy, giọng nó toát ra vẻ chết chóc rợn người.
Tú khỉ chậm rãi bước về phía Toàn gạch, tôi rất muốn hét lên, hoặc làm cái gì đấy để ngăn nó lại, nhưng nỗi sợ hãi khiến toàn thân tôi tê liệt, rồi tôi cảm thấy đầu gối mình đang run run, như thể bị tụt huyết áp vậy. Tôi nhìn thấy lão Toàn gạch hơi lùi lại, nòng súng nâng dần lên về phía Tú khỉ. Nó vẫn chậm rãi tiến lại, lông mày dựng ngược, mắt trợn tròn như bi ve, bắn ra những tia lửa.
- Mày bước thêm một bước nữa tao bắn! - Lão Toàn gạch nâng súng lên vai.
- Bắn đi ông anh, ông bắn tôi đi! – Tú khỉ giơ hai tay lên trời, nhưng nó vẫn tiếp tục bước tới.
- Đứng lại ngay! Con chó! Con chó này! – Toàn gạch lắp bắp!
- Ông bắn con chó này đi!
- Đứng lại ngay! Đứng lại ngay! Đcm con chó này!
Tú khỉ đã tiến sát đến gần Toàn gạch, mũi chạm cả vào nòng súng, cái nòng súng thì đang run lên. Tú khỉ lại nhếch mép cười khẩy, nó từ từ đưa hai tay xuống cầm lấy cái nòng súng.
- Như thế này đỡ bắn trượt này ông anh! – Tú khỉ nói, rồi nó đưa nòng súng vào mồm ngậm.
- Đcm con chó này! Con chó này! Mày bị điên à? – Lão Toàn gạch cuối cùng cũng vùng vằng rút khẩu súng ra khỏi mồm Tú khỉ. Lão giơ khẩu súng lên trời và bóp cò.
Pang! Pang! Hai phát súng chát chúa nổ xé rách buổi chiều vàng nắng, vọng đi vọng lại giữa những vách núi, vang xa nhiều lần, nhỏ dần trước khi biến mất hẳn. Chim chóc gần đấy bay tán loạn.
Toàn gạch vứt phịch khẩu súng xuống bãi cát, hậm hực đi về phía lều chính, bọn đàn em lúc bấy giờ mới dám xúm xít xông vào can ngăn 2 đại ca. Tú khỉ chẳng nói chẳng rằng bước về phía xe Hà trọc. Đi thôi cu, nó nói ráo hoảnh. Tôi dợm bước lên xe thì Tú khỉ ngăn lại. Mày ở lại trông chừng mọi chuyện đợi tao về, nó không dám làm gì đâu, nó chưa đủ tuổi để nói chuyện với anh, mày hiểu không? Dặn tất cả chúng nó bọn biên phòng mò đến thì bảo là có 2 thằng dân tộc cầm súng kíp săn gà rừng, thế thôi, nhớ chưa?
- Ok! – Tôi nói – Được rồi, đi nhanh nhanh rồi chóng về.
- Đi thôi! – Tú khỉ hất hàm với Hà trọc.
3 chiếc xe vội vã phóng vào con đường mòn.
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần