Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ôi nghe thấy tiếng động cơ xe tiến lại gần, ngó ra thì thấy Tú khỉ đang lái chiếc mô tô 3 bánh chạy vào sân, ông Văn ngồi ngất ngưởng trên thùng xe, cười ngô nghê.
- Tao biết ngay mà – Tú khỉ tắt máy, nhảy xuống xe và nói oang oang – Vừa ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy mất hút con mẹ hàng lươn, biết ngay mò lên đây thăm em Vân. Em ơi nó có sàm sỡ gì em không đấy?
- Em chào anh! – Cô gái cũng theo tôi bước ra sân.
- Gớm, có mấy ngày gặp lại mà trông xin thế không biết, thằng Đăng cuội nó mà láo ngáo là anh xử lý ngay đấy.
- Thôi cơm đi! – Ông Văn thủng thẳng nói, đưa cho cô con gái một xâu cá tươi rói rồi dặn thêm – Nướng vùi tro nhá!
- Sao mày không ở lại với đám kia? – Tôi hỏi Tú khỉ.
- Tao gặp bố già ở bãi cát, đưa bố về, tiện lên xem mày làm ăn thế nào.
- Kệ tao.
- Đi đâu thì cũng phải nói năng một câu chứ? – Tú khỉ vặc lại, đưa cho tôi một chiếc bộ đàm hiệu Motorola – Đây, cầm lấy cái này, đeo vào cổ đi ông tướng, có gì còn gọi nhau được.
- Dùng như thế nào?
- Đây, công tắc chỗ này, bật lên, bấm vào đây giữ để nói, rồi nhả tay ra để nghe, hiểu chưa? Đây để tao làm cho xem.
Tú khỉ nhấn nút rồi nói vào bộ đàm:
- A lô a lô chim cút gọi chim sâu, chim sâu đang ở đâu, đề nghị sủa gâu gâu, nghe rõ không trả lời?
- A lô chim sâu nghe đây - Từ bộ đàm có tiếng trả lời lẫn tiếng lẹt xẹt.
- Linh cẩu đấy à? Đề nghị anh em chim sâu chủ động ăn trưa rồi tác chiến, chim cút xuống cơ sở ăn cơm với quần chúng nhá, thế thôi, hết. Over!
- Ok, cút mẹ mày đi thằng lợn.
- À quên, từ từ đã, anh bảo này!
- Gì nữa đấy?
- Đcm thằng chó Linh cẩu, hố hố, thế thôi nhá, over!
Tú khỉ cười hô hố tắt phụt cái bộ đàm rồi đưa cho tôi. Trong nhà, ông Văn đang dọn cơm ra cái bàn nước. Từ phía bãi cát bờ sông vọng lại tiếng nhạc ầm ĩ từ một chiếc loa thùng công suất lớn gắn trên chiếc xe nào đấy.
- Vui phết, cứ như đang ở vũ trường ấy nhỉ, mẹ bọn hâm! – Tú khỉ lẩm bẩm.
- Cũng hâm bằng mày thôi – Tôi nói, rồi lắc đầu ngao ngán đi vào trong nhà.
Lâu lắm tôi mới có một bữa ăn ngon như thế, ông Văn đánh được mớ cá sỉnh tuy nhỏ nhưng cực ngon. Em Vân ướp gia vị và hạt mắc khén rồi nướng cá, lấy toàn bộ ruột cá chưng với hành phi và rau thơm, gọi là món pịa cá chẩm chéo. Cá nướng chấm với pịa, ăn ngon không thể tả. Mặc dù dạo trước ăn cá đến phát sợ, nhưng lần này tôi vẫn chén nhiệt tình. Thêm tí rượu trắng ông Văn để dành lôi ra uống, tửu lượng kém như tôi cũng làm vài ly, ấm rực người. Tôi hầu như chẳng nói năng gì, cắm cúi ăn, mặc kệ cho Tú khỉ ba hoa với ông Văn. Lúc cơm no rượu say, tôi đốt thuốc ngồi lơ đãng gật gù, tranh thủ ngắm trộm em Vân.
Mới ngoài hai mươi tuổi, chẳng một chút son phấn, cặp lông mày thanh tú không tỉa tót, còn hàng mi cong tự nhiên, gò má đỏ ửng, cô gái này như một bông hoa rừng đang ở độ rực rỡ nhất. Có lẽ Tú khỉ nói đúng, nếu không nhường tôi thì nó đã tìm cách chiếm đoạt cô gái này rồi, nó hoàn toàn có lý. Dù sao, nó cũng đã ly hôn, và hiện đang là một gã tự do. Ngay cả khi nó chỉ hái hoa bẻ nhụy chơi bời, nó cũng vẫn có lý hơn tôi, một kẻ đã có vợ con.
Nhưng trong những chuyện như thế này, chẳng có lý lẽ nào hết. Nghĩ đến việc một bông hoa rừng bị ngắt đi, tôi không thể chịu nổi. Có tí men rượu vào, đầu óc tôi bắt đầu hoạt động bận rộn với những ý nghĩ kỳ quặc. Tôi nghĩ đến việc rất có thể, ví dụ như thế, tôi thích cô gái này đến nỗi tôi sẽ ở lại đây, làm chồng cô ấy, trở thành một gã chài lưới, thay thế ông Văn khi ông ấy già yếu và qua đời. Rồi chúng tôi sẽ sinh ra một đống con cái, rồi tôi cũng sẽ trở nên già nua, và kết thúc câu chuyện là tôi sẽ chết già ở nơi đây, dăm ba chục năm sau. Tôi có muốn như thế không nhỉ? Ồ không, tôi còn gia đình ở Hà Nội, tôi còn vợ con ở đó. Không sao, chuyện đó rồi sẽ giải quyết xong, sẽ êm thấm. Nhưng còn thằng bé con, nó sẽ lớn lên không có tôi ở bên sao?
Ý nghĩ của tôi khựng lại, có vẻ như tôi chưa thực sự sẵn sàng cho chuyện đó. Nó không dễ dàng chút nào, rõ ràng là vậy, mặc dù cô gái kia có hấp dẫn đến đâu đi nữa, nhưng bản năng vẫn chưa lấn át hết lý trí, ngay cả trong lúc có sự trợ giúp của men rượu. Ngay cả khi tôi nhận thấy thi thoảng cô ấy liếc nhìn tôi, không biết phải tả như thế nào, nó như một sự đồng ý, đánh tín hiệu, ánh mắt vừa ngượng ngùng, e thẹn, nhưng cũng đầy mạnh mẽ và bản năng. Cô ấy giống như một con hổ cái hoang dã, có lúc là vậy, giống như khi cô ấy tát tôi một cái rõ mạnh hôm bên bờ sông. Nhưng lại có lúc cô ấy trở nên nữ tính và dịu dàng khó tin nổi, dường như chỉ với riêng tôi mới có ngoại lệ đó, như lúc bên bếp lửa, như lúc này đây.
Có vẻ, như người ta hay nói, tình trong như đã, mặt ngoài còn e. Không biết nữa, tôi luôn ngốc nghếch trong những chuyện như thế này. Dù chơi với Tú khỉ bao năm, tôi vẫn không học được cái kiểu phũ gái của nó. Có một dạo, trong lần đến ăn ở một nhà hàng, thấy tôi mải ngắm một cô gái phục vụ mặc áo dài, nó khích tôi tán tỉnh cô ta. Quả thực cô gái đó khá đẹp trong chiếc áo dài, tóc vấn cao, khuôn mặt đẹp như trong tranh cổ điển, tôi rất thích vẻ đẹp đó. Nhưng tôi chỉ thích thế thôi, chứ chẳng hề có ý nghĩ sẽ tán tỉnh cô gái ấy. Nhiều lần ngồi cà phê nó bỏ hàng giờ liền bày cho tôi tất cả những mưu ma chước quỷ để chiếm được cô gái đó, rồi nó dẫn tôi quay lại quán ăn uống, bắt tôi thực hành làm quen.
Tôi làm theo những mưu mô nó bày ra, cũng xin được số điện thoại, cũng hẹn hò đôi ba bữa, đi ăn uống, rồi lịch sự đưa cô ấy về nhà, tạm biệt, chả có chuyện gì hết. Tôi chẳng thể nào tìm cách hôn được cô ta, dẫn vào nhà nghỉ khách sạn thì càng không dám. Vài lần như thế, rồi đến lần sau tôi hẹn hò, cô gái chẳng mặn mà, cứ tìm cớ thoái thác, tôi cũng không đủ kiên trì, đành bỏ cuộc. Tú khỉ cáu lắm, nó bảo mày đúng là kém tắm, phải tay tao xong lâu rồi. Tôi bảo, đấy, xin mời. Tú khỉ bảo à thách nhà giàu húp tương à, mở to mắt ra coi nhá. Chưa đầy một tuần sau, Tú khỉ cho tôi xem ảnh em phục vụ đó, chẳng phải trong trang phục áo dài của nhà hàng, mà là ảnh chụp em nằm trên giường, khỏa thân. Tôi cay nó vụ đó lắm, nhưng biết làm sao được. Tôi chỉ là một gã tự kỷ, yếu đuối, trước phụ nữ tôi lại càng mặc cảm.
Cô gái phục vụ nhà hàng kia, tôi tặc lưỡi với ý nghĩ rằng nếu cô ta có thể lên giường với thằng bạn tôi, thì cô ta cũng có thể lên giường với bất kỳ thằng đàn ông nào khác, bất kỳ người khách nào đến ăn uống ở cái nhà hàng đó. Hẳn là cô ta đã quá quen với những lời tán tỉnh, những chuyện như vậy, có thể vì tiền hoặc không. Tú khỉ thì khẳng định rằng cô ta lên giường với nó hoàn toàn không vì tiền, nó chứng minh cho tôi thấy rằng một thằng nghèo rớt mùng tơi như tôi vẫn có thể có được những con đàn bà xinh đẹp, nếu biết cách, và thực sự muốn điều đó. Tôi có thực sự muốn cô ta không? Rõ ràng là từng rất muốn, nhưng sau những chuyện như thế thì tôi hoàn toàn chẳng quan tâm tới việc đó nữa, cách chứng minh của Tú khỉ quá kinh tởm, giống như nhổ vào mặt tôi vậy.
Tôi giận nó mất mấy tháng liền. Cô gái lễ tân phục vụ nhà hàng kia, dù xinh đẹp, tôi cũng chỉ muốn chiếm hữu, nói một cách dễ hiểu là tôi cũng chỉ muốn chơi bời. Rất có thể khi lần đầu nhìn thấy cô ta, tôi từng hy vọng một điều gì đó hơn nữa, gần như là yêu đương, hoặc là lãng mạn, hoặc một hình dung về Cái Đẹp, của nhan sắc, tuổi xuân, ngay cả trong những ham muốn nhục dục đi nữa nó cũng phải đẹp, theo cái cách mà tôi muốn. Nhưng cái ham muốn và cảm xúc của tôi trước vẻ đẹp của cô ta nhanh chóng biến mất hoàn toàn, khi tôi nhìn thấy ảnh cô ta khỏa thân trên giường, sau cuộc làm tình với Tú khỉ. Cảm xúc của tôi lập tức biến thành sự khinh bỉ, căm ghét.
Nhưng chuyện với cô gái chài lưới này hoàn toàn khác. Tôi không biết tả như thế nào nữa, chỉ biết rằng tôi sẽ không để những kẻ như Tú khỉ động vào cô ấy, chắc chắn là thế. Tôi chưa biết sẽ phải làm cách nào, nhưng dường như bản năng mách bảo rằng cách tốt nhất mà tôi nên làm, là chiếm lấy trái tim cô ấy trước, phải, trước khi những kẻ dâm đãng và xôi thịt kia phát hiện ra, nhăm nhe tìm cách chiếm đoạt thân xác cô ấy. Ngay cả Tú khỉ, tôi cũng không thể tin tưởng nó trong chuyện này. Nó cứ nửa đùa nửa thật, nhưng lần trước nó đã chơi tôi một vố đau, tôi sẽ không để nó tái diễn lần nữa.
Tú khỉ có vẻ chẳng để ý gì đến tôi và em Vân, nó đang mải tranh cãi với ông Văn về con cá, nó lôi cả laptop trong cái cặp mang theo ra, say sưa giảng giải cho ông Văn hiểu về cái bản đồ và lịch trình hàng ngày của con cá. Ông Văn có vẻ bị thu hút, đăm chiêu nghĩ ngợi, rồi ông ấy và Tú khỉ mải tranh cãi đến nỗi quên cả ăn uống.
Bất ngờ Tú khỉ quay sang tôi, vẻ mặt khá nghiêm trọng, nó cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Tao dặn này! – Nó nói – Mày phải tuyệt đối phải cảnh giác bọn Toàn gạch, Linh cẩu, và đám đệ bung xung đi theo hai thằng này nhá. Bây giờ là chuyện tiền tỉ rồi, bọn kia mà phát hiện ra con cá, nó khừ bằng súng phi tang là tao thua. Chỉ có thằng Hà trọc với hai thằng chạy xe ba bánh là có thể tin tưởng, có chuyện gì chúng nó sẽ chụp ảnh làm chứng.
- Lại còn thế nữa? – Tôi hờ hững.
- Chuyện phức tạp lắm, chiều nay tao với mấy thằng cứu hộ phải xuôi dòng vài cây để tìm cái xe, mày ở lại cố gắng quan sát, mấy thằng cu em nó sẽ lo giăng câu, mày chỉ cần để ý ngó nghiêng hộ tao thôi, nghe chưa?
- Ờ, được rồi.
- Chuyện nghiêm chỉnh đấy! – Tú khỉ gằn giọng, mặt đỏ phừng phừng – Lát tao phải lên gần đỉnh đồi kia tìm sóng 3G để kết nối mạng, thằng Hà trọc nó có thiết bị liên lạc vệ tinh để trong xe, nhưng bất đắc dĩ mới dùng. Theo lần truy cập gần nhất trên đường thì con cá vẫn đang lởn vởn ngay khúc sông này thôi, mày phải cảnh giác đấy, bảo thằng Hà trọc nó đưa cho cái máy ảnh du lịch, lúc nào cũng phải mang bên người, cá mà nổi lên phải chụp ngay, chụp thật nhiều vào, nhớ chưa? Cả bộ đàm cũng thế, đeo vào cổ, có gì phải gọi tao ngay. Tuyệt đối không cho bọn kia biết mình có thiết bị theo dõi con cá, nghe chưa?
- Ờ, được rồi… – Tôi thở dài ngao ngán, nhìn em Vân tiếc nuối. Tôi chỉ muốn ngồi mãi đây ngắm em ấy thôi.
- Thôi xin phép bố với em – Tú khỉ đứng lên – Bọn con phải về trại bây giờ, lúc khác bọn con lại lên. Bố với em đừng nói gì với bọn kia nhá, chúng nó có hỏi han gì cứ coi như điếc. Có vấn đề gì cứ nhắn con.
- Mày kéo được cái xe lên thì tốt – Ông Văn nói – Nhưng đừng cố câu con cá, tao nói thật đấy.
- Nó là 2 tỉ bạc đấy bố ạ – Tú khỉ nói – Con không ném 2 tỉ qua cửa sổ đâu bố, nếu thua con mất thêm 1 tỉ nữa, tổng cộng nếu thua là mất 3 tỉ bạc đấy…
Nói rồi nó thu dọn máy tính đồ đạc đi ra ngoài sân, nổ máy chiếc xe ba bánh. Đúng là kiểu suy nghĩ của bọn cờ bạc, tôi nghĩ thầm, rồi cũng đành đứng lên.
- Chào bố, chào em nhé! – Tôi nói.
- Ừ đi đi, mày lựa lời mà khuyên bảo nó nhá! – Ông Văn nói.
- Vâng, con sẽ cố.
Tôi nói vậy, nhưng cũng không chắc là mình sẽ làm như thế. Tôi quay sang nhìn Vân, khẽ nói: Anh sẽ sớm quay lại. Vâng, cô ấy đáp, chớp chớp mắt nhìn xuống. Trông cô ấy thật xinh đẹp.
Tôi leo lên chiếc xe ba bánh, Tú khỉ luồn lách ra khỏi ngõ, chầm chậm cho xe chạy trên con đường nhỏ quay về phía bãi cát lớn. Vừa đi vừa nói cho tôi nắm được tình hình đám loạn quân kia. Hiện giờ chỉ có tôi, Tú khỉ, Hà trọc, cùng hai thằng dở người chạy xe ba bánh, cả thảy là 5 tên cùng phe. 3 thằng cứu hộ không tính, trung lập. Gã thày bói và cậu bé tiểu đồng không tính, nhưng cũng phải đề phòng, vì gã Toàn gạch trả tiền. Đám còn lại hơn chục đứa kia coi như cùng một phe, ngấm ngầm sẽ chống lại bọn tôi.
- Hai thằng chạy xe ba bánh này, một thằng là thằng Hùng hấp, cái thằng lùn lùn có vết xăm ngay trán ấy, thằng kia là Dũng khùng – Tú khỉ nói – thằng này trông cũng hơi giống thằng đạo diễn gì Dũng khùng nên bị gọi như thế, cũng râu râu, hay cười, nhưng thằng này chắc khùng hơn, nó xăm khắp mặt luôn, y như thổ dân ấy, nó mà cạo râu đi trông còn bẩn hơn là để râu.
- Tao nhìn thấy rồi – Tôi cười – Lúc đầu tao cứ tưởng nó là lính đặc công nước cơ đấy.
- Hai thằng ấy dở hơi thật, nhưng mà chơi được – Tú khỉ kết luận.
- Ờ, những thằng cùng dở hơi thì mới chơi với nhau được.
- Mày cũng dở hơi lắm em ạ – Tú khỉ nói – Thế đã tranh thủ lẹo được em nó tí nào lúc chui vào bếp chưa? Chắc là hai tí rồi ấy chứ?
- Không phải việc của mày.
- Đừng để đến lúc nó thành việc của anh là rách việc phết đấy.
- Đừng hòng.
- Để xem mày làm ăn thế nào đã, ngứa mắt là anh giải quyết đấy.
- Đừng có vớ vẩn.
- Thế thì giải quyết dứt điểm đê!
- Không phải giục tao.
- Mẹ, chuyện tình dục thì phải tình giục chứ sao, hố hố, thằng em anh còn non lắm!
- Không phải chuyện tình dục.
- Lại tình yêu à, hố hố hố, anh đến chết cười với mày mất thôi.
- Sao không?
- Xời! Mày nghe anh đi cu! – Tú khỉ bĩu môi – Yêu đương vất vả mà kết quả thì, anh thật, như lìn.
Tôi chán hẳn, không buồn đôi co với nó nữa. Chiếc xe cũng đã chạy về đến bãi tập kết. Một cảnh tượng bày ra trước mắt, khiến tôi không tin nổi vào mắt mình nữa.
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần