Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
au một đêm thức trắng đêm tán láo chán chê, sáng ra hai thằng tôi lờ đờ đi ăn sáng, rồi quay về lăn ra ngủ như chết, một mạch đến chiều, sau đó Tú khỉ đưa tôi về nhà, không đả động gì chuyện cá mú ma quỷ hay bói toán. Nhưng trước lúc chia tay nó bảo: Kiểu gì tao cũng vẫn phải quay lại sông Thiêng, còn phải giải quyết vụ cái xe, vớt vát được tí nào hay tí đấy, tiện thể sẽ tìm cách câu bằng được con cá thần, tao vẫn để dành sẵn cho mày một suất đi, lần này tao sẽ gọi hội câu lạc bộ câu cá dã ngoại đi cùng, bọn chuyên nghiệp, sẽ đông phết đấy. Ok, cứ biết thế đã, tôi nói, đóng sập cánh cửa xe ô tô lại. Tú khỉ đánh xe đi khỏi, còn tôi quay trở về căn hộ của mình, quay lại với cuộc sống thường nhật. Thế nhưng, rõ ràng cuộc sống của tôi đã bị đảo lộn, và không thể quay về nhịp sống bình thường nữa rồi.
Suốt những ngày tiếp theo, ngày nào Tú khỉ cũng gọi điện lôi kéo tôi tham gia cuộc đi săn lần thứ hai quy mô và hoành tráng của chúng nó, rồi kể lể chuyện nó theo dõi lịch trình con cá qua hệ thống định vị toàn cầu như thế nào, cố khiến tôi tò mò. Nhưng tôi còn mải chạy đi chạy lại về nhà bố mẹ vợ và bố mẹ đẻ lo giải quyết chuyện gia đình, tôi từ chối thẳng thừng những lời dụ dỗ của Tú khỉ, và thường về đến nhà là tôi gác máy điện thoại để khỏi phải nghe điện.
Mặc cho mọi nỗ lực của tôi, cuối cùng cũng vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì trong chuyện gia đình. Tất cả mọi người có vẻ đều muốn tôi và vợ làm lành, nhưng cô ấy cương quyết không chịu, cô ấy nói không cần bất cứ cái gì cả, chỉ cần mỗi thằng bé con, và không muốn dính dáng gì đến tôi nữa. Sáng sáng, tôi đến đón thằng bé con, đưa nó đi học, rồi trưa lại đưa về nhà ông bà ngoại nó, cũng có hôm tôi ở lại ăn trưa. Thằng bé trở nên ít nói một cách đáng ngại. Thế nhưng bỗng một hôm trước khi đi vào cổng trường, nó hỏi tôi: Có phải mẹ sắp bỏ bố để lấy người khác không? Ai bảo con như thế? Tôi hỏi. Chả ai bảo cả, con xem phim thấy thế, nó nói. Vậy con có muốn mẹ lấy người khác không, con sẽ có một người bố tốt hơn đấy, con có muốn như thế không? Không, con chỉ muốn bố thôi. Nó nói rồi lủi thủi đi vào cổng trường. Còn tôi đứng đấy, cay đắng trong lòng. Nó mới 6 tuổi, như một tờ giấy trắng, nhưng bố mẹ nó đã bắt đầu làm nó bị hoen ố và tổn thương.
Quả thực, tôi thấy cuộc đời mình rất khốn nạn, hèn mọn. Những khoản nợ nần chồng chất khiến tôi không dám gặp lại bạn bè, người quen. Trong lúc nhẽ ra tìm mọi cách xoa dịu vợ con, thì tôi lại lang thang đây đó với Tú khỉ, ăn chơi sa đọa, và tự đánh lừa bản thân bằng những nỗi phiền muộn sầu thảm vớ vỉn. Tôi đã chạy trốn thực tế, lần lữa né tránh bằng cách này hay cách khác. Trước đó khá lâu, mỗi lần khó khăn tôi lại vay mượn bạn bè mỗi nơi một ít, cộng dồn lại cũng thành một món nợ khá lớn, cứ khất lần, có những món nợ kéo dài mấy năm nay, thành ra cuối cùng tôi đâm ngại gặp họ. Giờ thì thêm chuyện này nữa, và tôi lại vừa thất nghiệp. Mọi chuyện ngày càng tồi tệ, quẫn bách.
Buổi tối, thường thì do lười biếng và hết tiền, nên tôi sẽ ăn bắp cải luộc úp mì tôm, bữa thì có thêm quả trứng, bữa thì mì tôm không người lái. Khoản tiền lương của tôi đã bay vèo cái hôm mua xổ số theo tay Tú khỉ. Cơn say bạc đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh, có lẽ bởi tôi chẳng có tiền để theo cái trò đốt tiền này. Nhưng Tú khỉ thì khác, liên tiếp những ngày sau đó nó mê mẩn cặp số 68-86 và đã kịp nướng thêm vài trăm triệu nữa. Cặp số Lộc Phát – Phát Lộc này tuyệt nhiên không hề xuất hiện, ngay cả lô chứ chưa cần nói đến đề. Theo kiểu nói của dân lô đề chuyên nghiệp, cặp số đã chính thức được liệt vào hàng lô gan. Sắp sửa có một số kẻ sẽ phải gán nhà bán xe hoặc trốn nợ, mà Tú khỉ chính là một trong những số đó.
Trong những đêm mùa đông dài lạnh lẽo ấy, tôi thường nằm trong bóng tối đốt thuốc cho đến lúc căn phòng ám mùi khét lẹt, rồi sau đó giấc ngủ nặng nề cũng đến, bằng cách nào đó. Thế nhưng, dù cho những giấc ngủ đó có chập chờn, mệt nhọc, tôi cũng chẳng còn mơ thấy gì nữa.
Cho đến một đêm, đâu như cuối tuần ấy, tôi lại có một giấc mơ, một giấc mơ đáng sợ!
Hôm đó, sau một ngày mệt mỏi và chán nản lê la đi xin việc, tôi trở về nhà với cái bụng đói meo. Trời lạnh và hanh hao, thường thì đó là thứ thời tiết mà tôi ưa thích, chỉ cần mặc ấm và ngồi quán cà phê để mặc đầu óc lang thang nơi nào đó có trời mới biết được, ngắm những người qua đường chẳng hạn, và cố tưởng tượng ra mỗi số phận, mỗi cuộc đời, sau những khuôn mặt đó. Nhưng khi túi tiền trống rỗng, thất nghiệp và nợ nần chồng chất, ngồi quán cà phê là một điều quá xa xỉ, tôi mua một ít cà phê bột về nhà tự pha.
Căn hộ của tôi nằm trong một khu chung cư cũ nát xây từ những thập kỷ 70, theo kiểu mẫu nhà lắp ghép bê tông của Liên Xô cũ. Một thời nó là niềm mơ ước của bao người, nhưng cho đến đầu những năm 90 thì nó đã xuống cấp thậm tệ, dột nát xập xệ, cơi nới lung tung. Hầu như tất cả khu vệ sinh đều bị thấm dột, nhà trên dột xuống nhà dưới, mỗi lần đi vệ sinh thường người ta phải đội nón hoặc mặc áo mưa. Tại sao phải đi sửa nền vệ sinh cho thằng ở trên đầu mình cơ chứ? Ngay cả khi nền nhà nó là trần nhà mình, và dột vào đầu mình tong tỏng. Một thời gian, dần dần trên trần nhà xuất hiện nhũ thạch ở những chỗ thấm dột, chúng rủ xuống như trong một hang động thần tiên, nom khá kỳ thú, và đầy kinh tởm.
Tôi nằm trong đêm khuya vắng, lắng nghe tiếng nước nhỏ giọt từ cái hang động nhũ thạch ấy. Thi thoảng tiếng gió hú qua khe cửa sổ lạnh lẽo, hun hút, xa vắng. Tiếng chim lợn ăn đêm lúc xa lúc gần, ánh đèn cao áp bàng bạc đâu đó hắt qua cửa sổ, in bóng những tàng cây tối thẫm đang rung rinh theo gió. Giấc mơ vừa trải qua vẫn còn rõ ràng, tôi sung sướng nhận ra rằng nó chỉ là một giấc mơ, mặc dù nó vẫn còn sống động như thật, thậm chí trong một thoáng tích tắc, tôi lo sợ với ý nghĩ rằng có thể giấc mơ đó mới là thật, còn cái ý thức mê tỉnh này mới là một giấc chiêm bao. Hoặc, con người ta bấy lâu vẫn nhầm lẫn, cuộc sống ngắn ngủi mỗi kiếp người, thực ra chỉ là những cơn hôn mê sâu, những giấc mơ trong những giấc mơ, nhiều tầng bậc, và sự vay mượn thân xác chỉ là một lát cắt nhỏ bé trong nhiều đời sống tâm linh khác nhau của một vũ trụ toàn cảnh rộng lớn, mênh mông, vô hạn, như bầu trời sao đang nhấp nháy ngoài ô cửa sổ kia. Trong đại dương mênh mông của đêm đen, ánh sáng xanh nhấp nháy của chúng như những ngọn hải đăng chỉ lối, nhưng tôi giống như một con thuyền mù lòa, không bao giờ tìm được hải trình cho đời mình.
Trong sự mịt mùng vô tận rộng lớn ấy, tôi chợt thấy sự nhỏ bé của thân phận, không hơn gì những chiếc lá đang xao động theo gió, hoặc tối chính là những cơn gió lang thang trong đêm tối, như những linh hồn vật vờ đang than khóc, cô độc, đang đi tìm hình hài cho mình bằng những tiếng hú dài, bằng cách lấp đầy những khoảng trống trong không gian…
Rồi tôi cũng dần dần thoát khỏi trạng thái ảo mộng, đầu óc cố tập trung nhớ lại giấc mơ, trước khi nó nhạt nhòa và rồi sau đó, chắc chắn, nó sẽ bị lãng quên hoàn toàn vào sáng hôm sau. Đã rất nhiều lần tôi có những giấc mơ kỳ lạ với những cảm xúc sâu sắc, thế rồi chỉ một chút xao lãng trong cơn ngái ngủ, nó trôi tuột đi như thế, để lại nỗi tiếc nuối vô hạn. Trong cuộc sống thực, người ta hiếm khi có được những cảm xúc mạnh và kỳ lạ đến thế. Đó chính là một trong những lý do khiến tôi có cái ý nghĩ buồn cười, rằng những giấc mơ có thật hơn cuộc sống ban ngày. Nói cách khác, ban ngày tôi sống như kẻ mộng du, và chỉ thực sự tìm thấy mình trong những giấc mơ hiếm hoi về đêm.
Nhưng lần này, khi đã nhớ lại giấc mơ vừa trải qua, tôi lại chỉ muốn quên nó đi ngay lập tức, muốn xóa bỏ nó khỏi trí nhớ, hoàn toàn. Một giấc mơ còn hơn cả tồi tệ, ám ảnh. Những giọt nước mắt trào hai bên khóe mắt, chúng đã khô từ lâu, nhưng vẫn cảm nhận ở đó chút lành lạnh.
Tôi lại mò mẫm ra đi văng châm thuốc, ngần ngừ nâng lên đặt xuống, rồi quyết định gọi cho Tú khỉ. Lúc đó đã hơn 3 giờ sáng. Nó nghe điện gần như ngay lập tức.
- A lô! Tao đây – Tôi nói.
- Sao giờ mới gọi? Mày cũng vừa mơ như thế hả? – Giọng nó oang oang, như thể nó đã chờ cuộc điện thoại của tôi cả đêm.
- Như thế là như thế nào?
- Thì cũng như tao chứ sao, tao vừa mơ thấy con cá thần…
- Mày còn mơ gì nữa? – Tôi hỏi.
- Tao đoán là mày biết rồi, mày cũng mơ như thế phải không?
- Ờ, có thể… - Tôi lấp lửng.
- Thế nào, quyết định chưa em?
- Quyết cái gì?
- Ngày kia tao với bọn chúng nó lên đường, có cả một ông thày cúng chuyên trừ tà đi cùng nữa, Cô giới thiệu, Ngọc Hoa Công Chúa ấy.
- Hả? Cái gì? – Tôi kinh ngạc – Mày đùa đấy à?
- Đùa gì chứ? Tao nói thật đấy.
- Ha ha ha, mày bắt đầu chả khác gì mấy con mẹ đồng bóng bói toán thờ cúng mê tín dị đoan rồi, kể đời nhiều lúc cũng chả ai ngờ… Mà trông mày cũng có căn đấy, giờ tao mới thấy nhìn cũng nhang nhác chị Xuân Hinh với chị Quang Linh, ha ha ha…
- Thật đấy, chuyện này đéo đùa được đâu, mấy hôm lô đề tao thua sạch sẽ rồi, tao gọi cho Cô kể hết chuyện rồi hỏi phải làm sao thì Cô bảo con cá là một dạng thủy quái âm binh, nó ám luôn cả Cô từ hôm ấy tới giờ, đêm nào cũng về quấy nhiễu cửa phủ làm Cô mất ngủ suốt, cứ làm phép thì yên được vài canh, rồi nó lại về quấy quả.
- Tưởng tao với mày vứt cái đĩa xuống sông rồi cơ mà?
- Không ăn thua. Cô bảo cứ ai dính dáng tí gì đến nó, biết về nó, là nó sẽ ám suốt đời gặp toàn chuyện xui xẻo. Chỉ có 2 cách để xong chuyện, một là cúng tế nó cẩn thận, trả hết nợ nần nghiệp chướng kiếp trước. Hai là kêu quan binh đến bắt nó đi. Tao thì đéo tin lắm, nhưng Cô giới thiệu cho một ông thày đi theo lập đàn làm phép, kệ ông ấy thôi, tao cứ câu nó, Đông Tây Y kết hợp khoa cúng bái, kiểu gì cũng bắt được con cá này.
- Thế không có cách nào khác à?
- Còn cách thứ 3 nữa.
- Cách gì?
- Để mặc kệ cho nó bắt mình đi, chết bất đắc kỳ tử, tai nạn, ngớ ngẩn, tâm thần… đại khái thế. Cô bảo hôm nọ đốt tóc xem tro Cô đã thấy hết cả, con cá này thực chất là vong linh oan hồn những kẻ chết trôi hàng trăm năm nay tụ lại mà thành, thậm chí nhiều thày cúng người dân tộc không đủ trình cũng đã bị nó vật cho hộc máu chết tươi trên bàn cúng, Cô bảo nó cũng đã ăn thịt rất nhiều xác người chết trôi ở khúc sông ấy đấy…
- Phét!
- Tao nghĩ Cô nói có lý đấy, tao sạch bách chỉ vì con cá ấy rồi, mẹ tiên sư nhà nó.
- Cờ bạc đỏ đen, liên quan quái gì. Mày oánh to thế thì có tiền núi cũng đi hết. Chán nhỉ, tao đang định hỏi vay mày thêm ít tiền để giả bớt cho thằng ôn cùng công ty cũ, tao vay nó đến mấy năm nay rồi, giờ nghỉ việc thấy ngại quá. Với lại, tao cũng hết tiền tiêu rồi.
- Cần bao nhiêu?
- Có thì cho tao vay một hai chục trả nợ, không thì vài triệu sống hết tháng này, đến tháng lương tới tao giả.
- Xin vào đâu rồi?
- Chưa vào đâu cả, có mấy chỗ họ nói sẽ gọi lại, nhưng chưa thấy gọi. Với cả, tao đi suốt, chỉ tối mới về nhà, lai không có di động.
- Nó nhận thì đã nhận ngay, ậm ừ thế là chả có cửa gì đâu. Thôi mai tao sang rồi nói chuyện.
- Gần sáng rồi, có gì nói luôn đi.
- Thế này nhá! – Tú khỉ rào đón – Tao gần sạch bách nhà cửa rồi, nhưng còn đất cát găm vài mảnh, chung cư vài căn, chưa nhận nhà nhưng đã đặt cọc, sang năm bàn giao. Bán tống bán tháo cũng được vài mớ. Dạo này bất động sản đóng băng, chúng nó đang dự đoán bong bóng sẽ vỡ nay mai, nên tao cũng muốn giải quyết nhanh. Chứng khoán thì coi như đi bằng đít rồi. Tao giờ chỉ sống nhờ cho vay lãi, nên không rút tiền về được, rút về thì ăn cám, để đấy mỗi tháng còn có đôi ba trăm chai mà ăn tiêu chi phí này nọ. Còn buôn bán hàng họ công ty các thứ chỉ để hình thức với nuôi nhân viên thôi, tao kệ thằng cu em ở nhà nó lo, nói chung không ăn thua… Nói chung tầm này làm ăn đang khó, lạm phát lạm phiếc ầm ầm, giá cả tăng chóng mặt, mà thằng nào cũng cụt vốn hết cả…
- Loằng ngoằng quá! – Tôi ngắt lời – Túm lại ý mày là sao?
- Từ từ nào, lần này tao có rủ một thằng trong hội câu cá đi, dạng đại gia súc, cao bồi thôn, thằng này phất lên nhờ đất đền bù dự án ở quê, đang học đòi ăn chơi. Tiền thì nó không thiếu, nên rất khệnh. Hôm nọ ngồi uống rượu, nghe chuyện bọn mình suýt tóm được con cá, nó bảo tổ sư chú bốc phét làm đéo có con cá nào to như thế anh đéo tin. Tao cáu bảo đm em mời anh cùng đi câu với bọn em tận mắt nhìn con cá ấy, nếu không có con cá ấy thật thì anh muốn gì em cũng chiều. Nó bảo thế bây giờ chú thích cái gì nào, anh cũng có thể chiều chú cái đấy, nhạc gì anh cũng nhảy. Mẹ, mày biết đấy, trên đời này anh chỉ thích có mỗi tiền thôi.
- Rồi sao?
- Còn sao nữa, tao cá 1 tỉ luôn, tất cả bọn dân câu ngồi quán làm chứng, một thằng cứng tuổi đứng ra làm trọng tài, tao cốp sổ đỏ cái nhà đang ở, còn thằng kia cốp luôn tiền mặt, tiền nó hơi bị sẵn mà, thằng ngu, may mà tao chưa lôi laptop ra khoe vụ GPS. Mà mẹ kiếp, tỉ lệ cá là 1 ăn 2 nhá em.
- Là sao?
- Nếu thua tao mất 1 tỉ, nhưng nếu thắng tao ăn 2 tỉ, thằng ôn này khệnh thích chơi trên cơ mà, thằng ngu, đã thế nó sẽ bao toàn bộ chuyến đi lần này. Mày phải nhìn thấy con xe của nó cơ, đến tao cũng phải vãi cả đái.
- Thế phải bắt được con cá lên bờ à? – Tôi tò mò.
- Không, chỉ cần nó nổi lên, chụp được ảnh, hoặc câu kéo lôi được nó vào gần bờ là thắng. Tao nghĩ lôi nó lên bờ thì hơi khó, chứ kéo vào gần bờ chắc là được. Thằng ôn vật kia có cả hàng nóng trên xe, cần thì lôi ra bòm, tao dặn nó rồi.
- Nguy hiểm quá, chỗ đấy biên giới, mày chả bảo điểm nóng ma túy, loạng quạng lại bị biên phòng tóm thì mệt.
- Chuyện đấy khỏi lo, đề phòng thôi. Cái chính là tao muốn mày tham gia, nếu thắng vụ này, tao cưa đôi, coi như cho mày vay vốn mở cái gì đấy mà về làm ăn. Thua thì tất nhiên tao chịu.
- Thật hay đùa đấy?
- Thật hay đùa là tùy mày thôi, với lại…
- Với lại là sao?
- Nếu mày không đi chuyến này, tao sẽ chén em Vân đấy.
- ….
- Sao? – Tú khỉ thấy tôi im lặng, càng già mồm – Tao muốn chén em ấy ngay từ lúc vừa nhìn thấy, chẳng qua nhường mày thôi em ạ, nhưng mày ngu quá…
- Câm mồm!
- À ừ thôi câm mồm, nhưng tao phải nói luôn là nếu tao không chén, thì thằng đại gia súc nhà quê kia nó cũng sẽ chén, thằng này máu gái, dâm cực…
- Tao đã bảo câm mồm cơ mà! – Tôi cáu.
- Ừ thì thôi vậy, thế mày có đi không nào?
- Để tao xem đã, chuyện cưa đôi mày nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
- Mày hỏi thêm câu nữa anh lại đổi ý bây giờ – Tú khỉ cười khùng khục – Cưa đôi đục suốt nhá cu, thống nhất lần cuối là như thế nhá. Đi thôi em, mày ru rú ở nhà cũng đéo có vẹo gì đâu.
- Bao giờ lên đường?
- Ngày kia, ngày đẹp đấy, thày xem ngày rồi. Chính xác là ngày mai, giờ đã gần sáng rồi còn gì. Thôi cứ thế đi, lát sáng hẳn anh qua đón đi ăn uống rồi nói chuyện sau. Thế nhá.
Không đợi tôi nói thêm câu nào, Tú khỉ cúp máy. Có lẽ nó sợ tôi đổi ý.
Số tiền quá hấp dẫn để có thể cưỡng lại nổi. Đây không phải là cờ bạc, đây sẽ là một cuộc chiến đối kháng thực sự. Cuộc chiến giữa người với cá, người với ma quỉ, và sau cùng là người với người. Tất nhiên, để chiến thắng, người ta luôn cần đến sự may mắn, cái mà từ xưa tới nay nó vẫn luôn né tránh tôi.
Liệu rồi đây may mắn có tìm đến với tôi hay không? Câu trả lời đang ở phía trước, và tôi chỉ có thể tiếp tục dấn bước mà thôi.
Nào thì lại lên đường
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần