Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ôi cười ngặt ngẽo với thằng bạn của nợ, có vẻ nó hơi quá chén và đang hứng ba hoa, có lẽ nhân dịp này tôi sẽ moi thêm được khối chuyện hay ho của nó. Chẳng cần đợi lâu, tôi vừa dứt cơn cười, nó lại bắt đầu tiếp tục màn độc diễn:
- Nhưng mày phải gặp thể loại máy bay chiến đấu cơ em ạ, thể loại ấy mới gọi là… - Nó nói lấp lửng.
- Máy bay chiến đấu là sao?
- Máy bay chiến đấu, đương nhiên không phải máy bay hạng tầm thường ất ơ vô thưởng vô phạt kiểu bay cũng được không bay cũng được không tiếc không máu lắm có thì bay không có thì thôi kiểu kiểu như nhà không có máy giặt thì ta giặt tay, kiểu kiểu thế…
- Ờ, nghe có vẻ hay đấy nhỉ – Tôi tán thưởng.
- Máy bay chiến đấu, đương nhiên là để chiến đấu, đương nhiên nom rất chi là hiếu chiến, gấu gấu, húng húng, khiêu khích, máu chiến, kiểu kiểu thế... hiểu chưa cu? Máy bay chiến đấu là máy bay mà phi công kinh nghiệm đầy mình như anh mày đây mà vừa nhìn thấy phát cũng đã tim đập thình thịch rạo con bà rực ngứa ngáy hết cả mồm miệng 3 chân 2 tay, muốn bay ngay chiến đấu ngay, tức là máy bay trông rất chiến, rất háo hức, bạo lực, kiểu kiểu thế…
- Tức là hàng khủng à? – Tôi hỏi, ra vẻ ngây thơ.
- Chứ còn gì. Máy bay chiến đấu bao giờ hàng họ cũng khủng, đương nhiên, món nào ra món nấy, tên lửa tên liếc rocket hoành tráng, động cơ tuốc bin cứ gọi là cực khỏe, hệ thống định vị bắt sóng cực tốt, nhạy cảm thì cứ gọi là thôi rồi, chỉ cần nghe nhạc hiệu cũng phách vị ngay ra phi công trình độ đến đâu, thế mới tài. Để anh nói mày nghe nhá: Máy bay chiến đấu thường khởi động nhanh, cất cánh rất nhanh, phản ứng nhanh tiêu diệt gọn phi công cùng tất cả các thể loại máy bay vớ vỉn khác, đương nhiên rồi, chiến đấu mà lại.
Đã chiến đấu thì máy bay phải bền bỉ, chiến đấu dẻo dai, nhiều nhiên liệu, chịu được va đập, ma sát lớn, chịu được bắn phá liên tục, nhiều lần, cấp tập. Máy bay chiến đấu có thể cất cánh từ sân bay, tàu sân bay, thậm chí có khi nó cũng đéo cần cả mấy thứ vớ vỉn ấy, nó phản lực lên thẳng luôn, mày xem phim True Lie thì biết. Không, tao không nói đến ông gì Chu Lai nhà văn quân đội đâu nhá, mà hình như ông này cũng là chuyên gia nghiên cứu máy bay chiến đấu hay bà già gì đấy thì phải, nghe đồn thế. Tóm lại tức là máy bay chiến đấu, mẹ, nó sẵn sàng chiến đấu mọi nơi mọi lúc luôn, bất kể trận địa tư thế chiến đấu như nào, chiến tất. Hiểu chưa cu?
- Vâng, em cũng tạm hiểu, anh cứ nói…
- Máy bay chiến đấu thì có nhiều loại lắm, mày cứ nhớ cho anh là có máy bay oanh kích, cường kích, tiêm kích, tiêm kích đánh chặn, tiêm kích đa năng, tiêm kích ném bom… Mày mọt sách nhiều chữ, thế mày có biết tại sao chữ “tiêm” với “kích” lại cứ lặp đi lặp lại không?
- Thú thật, em đéo biết, anh cứ dạy.
- Mày dốt lắm, là bởi vì hoạt động chủ yếu của loại máy bay này thường xuyên liên quan đến động từ “tiêm”, mà đã bị tiêm hay được tiêm thì, mẹ, lúc đéo nào mà chả gây ra hiệu ứng “kích thích”, tức là kích cho thích, hoặc là gây ra cảm giác nào đấy như đau đớn hoặc tê tê, đê mê, phê phê như gây mê… đại loại thế, vì vậy nên cụm từ “tiêm kích thích gây đau đớn đê mê lê tê phê” được rút gọn thành “tiêm kích” cho phù hợp với các loại khẩu lệnh ngắn gọn của quân đội. Đấy, mày thấy hồi xưa anh chỉ có theo vài buổi tập quân sự mà kiến thức uyên thâm chưa?
- Vâng, anh cứ dạy! – Tôi cười – Tốt nhất là anh kể tên ra đây vài máy bay chiến đấu coi, em bắt đầu thấy thích thích hay kích thích gì rồi đấy!
- Cứ bình tĩnh, từ từ rồi khoai mới nhừ. Mày thích thì anh tạm liệt kê mấy máy bay chiến đấu phổ biến hiện nay cho nghe, đầu tiên phải kể đến F-100, F-105, nhất là con F-115 thần sấm chẳng hạn, kêu cực to, rú rít thì cứ gọi là thôi rồi, con F-4 Phantom tên dân gian thường trìu mến gọi là Ma nữ, Yêu quái, Bạch cốt tinh, Hồ ly tinh..., con này thì mày đọc truyện Liêu Trai Chí Dị chắc biết rồi đấy, hơi bị tốn phi công. Còn các thể loại F15, F-16… vân vân ti tỉ loại khác mày cứ tra cứu trên mạng đầy. Sở dĩ tên gọi hay bắt đầu bằng chữ F là viết tắt từ chữ Fighter, nghĩa là chiến, tiếng Anh mày rành hơn anh còn gì. Hoặc cũng có thể là viết tắt từ chữ Fuck, cũng là chiến nốt nhé cu, hí hí. À quên, hoặc cũng có thể nó là chữ Female, có nghĩa là đàn bà… vấn đề này hình như các nhà nghiên cứu còn đang tranh cãi, chưa ngã ngũ, hehe, anh đéo quan tâm… Nhưng sơ bộ anh có thể tạm kết luận máy bay chiến đấu chắc chắn là giống cái, và là để chiến, kiểu kiểu thế. Cu nhất trí với anh không nào?
- Vâng, em mất trí hoàn toàn, anh cứ nói.
- Máy bay chiến đấu thường cần 1 phi công lái, nhưng cũng có loại bắt buộc phải có 2 phi công, còn một số loại máy bay thứ dữ thì cần phải có đủ nguyên cả tổ lái với nhiều phi công đảm trách nhiều nhiệm vụ phức tạp khác nhau, thằng thì sờ nút này, thằng thì bấm nút kia, nói chung là cần phải có rất nhiều những cái mồm miệng mắt mũi chân tay các phi công góp sức trong những nhiệm vụ hoành tráng dạng này, nếu hoàn thành nhiệm vụ thì mày có thể gọi đấy là chiến công của cả một tập thể, đương nhiên rồi, nhưng có lẽ anh sẽ không kể đến những tai nạn tập thể, nhỉ? Anh e là kể ra mày lại sợ vãi tè ra đéo bao giờ dám thử lái máy bay chiến đấu ấy chứ. Hí hí, kể ra thế thì cũng hơi tiếc đấy!
- Anh nói thế nào… - Tôi phản công – Em còn lái cùng lúc cả 2 con máy bay cơ, anh quên chuyến bay đêm trong lều của em hồi ở sông Thiêng rồi sao?
- Xời! – Tú khỉ bĩu môi – Máy bay du lịch hạng nhẹ ấy anh mày bay cùng lúc cả phi đội luôn, nói thế cho nhanh. Máy bay chiến đấu xịn anh nói mày nghe, thường giá cả cực đắt, thậm chí mày có tiền nhiều khi cũng đéo mua được, trừ khi là mày có rất nhiều tiền, hiểu chưa em? Nhưng ngay cả khi mày có rất rất rất nhiều tiền đi nữa thì cũng chả biết thế nào, nếu máy bay chiến đấu đấy nó lại thuộc dạng dành riêng cho đại gia súc to hơn mày, hoặc vip viếc gì đấy, hoặc máy bay này lại thuộc dạng bí mật quân sự quốc gia, hoặc có thể là mày mua được máy bay rồi nhưng phi công tổ lái như mày lại không đủ sức khỏe để bay thì cũng đành nuốt nước bọt mà ngắm thế thôi em ạ, xơ múi mẹ gì!
Nói chung nếu mày có là yếu nhân đi nữa, nôm na là người mày yếu, mày có thể bỏ rất nhiều tiền ra mua vé, thậm chí đã xé vé rồi, nhưng phút chót có thể là vì yếu, nên chưa chắc mày đã được đặt chân vào máy bay, rất khác nếu so với các loại máy bay dân dụng khác à nha. Cũng có thể lý do đơn giản là bởi máy bay chiến đấu lại bỗng dưng muốn khóc, bỗng dưng nó lại đéo thích mày nữa, tụt hứng chiến đấu, thế thôi, ờ, mày tưởng dễ dàng mà đập chết ăn thịt được máy bay chiến đấu à? Ờ…
- Nghe có vẻ khó nhằn nhỉ, thế thôi anh kể luôn các vụ tai nạn thảm khốc đi xem em có sợ không, cũng mong là có sợ, em cứ tuổi nhỏ làm việc nhỏ thôi, cho lành.
- Mày có nhớ con máy bay gì mấy năm trước lộ clip trên YouTube quay cảnh nó bay với thằng phi công gì tên na ná như thằng Võ Tòng đả hổ bên tàu không? Tai nạn thê thảm còn gì, bóc lịch mấy năm. Anh hùng đả hổ mà gặp thể loại máy bay này thì cũng mất điện luôn.
- À em nhớ rồi, máy bay chiến đấu là như thế đấy hả?
- Kiểu kiểu thế, anh ví dụ vậy thôi, mày phải có trí tưởng bở chút đi chứ?
- Em trí tưởng tượng nghèo nàn, anh nói gì cũng phải cụ tỉ ra, cứ ví va ví von ẩn dụ xa gần mệt óc lắm. Tóm lại anh kể toẹt ra mấy vụ tai nạn tập thể mà anh chứng kiến đê, cứ máy bay máy biếc sốt cả ruột.
- Ờ, mày nói chuyện tai nạn tập thể làm anh tự dưng nhớ lại chuyện thằng ôn Hùng beo học cùng khối,. Mày nhớ không, hồi nó đỗ vớt vào cái đại học kỹ thuật mả mẹ gì tận Thái Nguyên, ông bô nó, cái lão Hoằng bệu bán thịt lợn ấy mày nhớ chưa, mua thưởng cho nó con 81 kim vàng giọt lệ, làm cả hội mình cứ nhìn nó chạy ngoài đường là gato lòi pha. Dạo ấy anh hay oánh hàng sắt phế liệu nên nằm thập diện mai phục trên Thái Nguyên suốt, hay qua chơi chỗ thằng ôn này. Hôm sinh nhật nó, sau một hồi bia rượu hết mẹ tiền, mà đám mấy ông chọi sinh viên bạn nó thì máu lắm rồi. Một thằng sáng kiến hòa bình bảo mang cái cốp xe đi đặt lấy tiền chơi gái, nó cũng tây tây húng lên bảo đặt thì đặt, sợ cặc. Chúng nó kéo nhau mang cốp xe đi đặt rồi lọ mọ mò gái.
Anh say quá nằm khoèo ngủ mẹ lúc nào đéo biết. Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy nhà cửa như đống rác, khắp nơi nôn oẹ tởm lợm phát nôn, mấy thằng kia ngủ la liệt trên sàn nhà. Thằng Hùng beo hớn hở khoe đêm qua bọn tao gọi một con hàng về chơi pháo giàn vui nổ giời, con kia cứ khen tao đẹp giai lại dai sức, phịch nhau suốt đêm. Mình nghe mà vừa ức vừa thèm, thằng ôn lại còn nhăn nhở tại mày lúc đéo nào cũng được ba xu dấm là ngủ tít. Mẹ tiên sư nhà nó, nghe chỉ muốn đạp cho phát!
- Rồi sao? Nghe có vẻ vui đấy chứ? – Tôi hỏi.
- Vui nổ giời, vầng, tuần sau các chú cũng nổ súng bể nòng cả đám luôn, thằng nào thằng nấy đái ra bún, đi lại thì cứ khệnh khạng rón rén như kẹp chày vào háng, tiêm kháng sinh gần chết. Anh thở phào may thế mình không góp chung với chúng nó thêm một nòng pháo vươn lên giời cao, thoát hiểm trong gang tấc. Từ đấy về sau mày biết không, anh luôn tâm niệm một điều là làm giai thì phải cho đáng nên giai, đi đâu cũng có một vài cái bao…
- He he, mày được đấy, trông thế mà cũng sợ chết nhỉ, thế còn cái cốp xe?
- Con 81 kim vàng giọt lệ của thằng Hùng beo thì đi cả đôi cốp, nó cũng chán chả buồn lắp lại nữa, nó bảo cứ để thế để nhớ mãi mãi tuổi hai mươi yêu dấu. Tai nạn tập thể đấy chứ đâu. Máy bay ấy thì cứ gọi là đồng nát phế liệu, động vào uốn ván bỏ mẹ, đi nguyên cả tổ lái luôn. Hố hố!
- Tưởng thế nào! Tao tưởng mày kinh nghiệm gái mú đầy mình không biết sợ là gì chứ?
- Cái thằng ranh con này, mày nhớ lại cái hồi năm nhất đại học, hồi ấy mày đã biết cầm tay gái là gì chưa, hả? Hồi ấy HIV với ết iếc cứ như chuyện cung trăng, chả thằng nào biết nó là cái gì. Chứ còn nói về chơi gái, anh mày lại chả thành thần, hoa thơm cỏ lạ nói chung là anh đều tranh thủ tận hưởng. Khắp đất nước tươi đẹp này của chúng mình đi đéo đâu mà chả có gái, anh nói là phò phạch ấy, gái mỗi nơi lại có cái hay riêng, giống như món ăn ấy, mỗi nơi lại có những món đặc sản, phải nếm thử em ạ, phải nếm thử, đời được mấy tí... hí hí…
- Thế mày thấy… - Tôi hơi ngượng mồm – …mày thấy phò ở đâu hay nhất?
- Phò phạch mỗi nơi có một cái hay riêng, anh đã nói rồi – Tú khỉ lên mặt – Nơi nào cũng có con đẹp con xấu, có con khéo léo biết chiều khách, có con thì vụng về, nói chung là không thể vơ đũa cả nắm. Cơ mà kể ra thì có một nơi cũng khiến anh khá ấn tượng.
- Nơi nào thế? – Tôi tò mò – Đồ Sơn à? Hay Quất Lâm? Tao nghe nói…
- Khồng, mấy chỗ đấy là dạng như lớp vỡ lòng rồi, thằng đéo nào chả biết – Tú khỉ ngắt lời – Mày có nhớ dạo nọ vụ Hang Dơi bị oánh không? Cũng chưa lâu lắm đâu, cách đây tầm chục năm chứ mấy. Dạo ấy anh cũng vạ lây, mấy mối hàng tàu bên tổng kho Gia Lâm của bọn anh chúng nó đều rét, đóng cửa im ỉm, các con giời tắt máy bỏ của chạy lấy người bằng hết. Hồi ấy anh oánh hàng thập cẩm, từ đồ điện tử điện lạnh cho đến vải vóc sợi thuốc lá hầm bà làng, chơi tuốt, miễn ra xèng. Đcm, cả làng đang ngon ăn, bỗng dưng có thằng lái xe chở hàng thuê dở hơi lên đâm chết mẹ chú cá vàng, bỏ cả công hàng trốn biệt, ầm ĩ tí mẹt, lên báo tùm lum. Thế là mấy con giời bể mánh, làm các chiến hữu anh vạ lây, gọi điện thấy toàn tò te tí, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang mất hút con mẹ hàng lươn.
Bên Móng Cái đận ấy cũng khó làm ăn, Hải Phòng thì chẳng có vẹo gì. Cực chẳng đã, khan hàng, anh đành mở tuyến mới: Tuyến Lào Kay. Mánh của anh rất đơn giản, sơ đẳng, coi như kinh điển trong sách giáo khoa buôn lậu, anh gom hàng điện lạnh, sau đó bóc sạch vỏ hộp, tách rời cục nóng chuyển riêng, cục lạnh chuyển riêng, xé lẻ, gửi lung tung tàu xe ít một. Có lần còn chở cả bằng xe máy. Làm thế hơi mất công, nhưng an toàn, có bị sờ thì rõ ràng hàng mới cứng, nhưng cũng chỉ được coi như linh kiện mang đi sửa chữa. Về đến đây tập kết lung tung mỗi cửa hàng một tí, mỗi xưởng một ít. Mắc đâu làm luật đấy, nhẹ nhàng như đẩy xe hàng. Hà Lội thân yêu đận ấy chuẩn bị vào hạ, nắng nóng nung người, đang khát hàng máy lạnh khô cổ, héo hon cả 36 phố phường. Chính anh đã giúp một phần công sức vào công cuộc hạ nhiệt chứ đâu.
- À, cái lô điều hòa tàu hồi xưa mày dụ dỗ bọn lớp mình mỗi đứa lắp vài cái ấy hả? May mà hồi ấy tao không bị lừa.
- Lừa cái anh già nhà mày, tất cả điều hòa hồi ấy anh oánh về chủ yếu bán buôn, còn mấy cái bán lẻ cho người quen thì đến giờ vẫn cứ chạy phe phé mát sun chim nhá em, đéo bao giờ phải bảo dưỡng, toàn hàng ngon đời đầu.
- Ờ thôi cứ cho là thế đi, thế chuyện gái mú đâu sao mãi chưa thấy?
- Thì im mà nghe đi cu. Lần đầu lên Lào Kay, sang Hà Khẩu chơi, thấy tiền giả Việt Nam bán hàng mẹt công khai ngoài chợ, anh choáng! Sex toy, đồ chơi bạt ngàn, thuốc kích thích giai gái chỗ đéo nào cũng thấy bán công khai tóe loe, quảng cáo bằng tiếng Việt rất phô, kiểu: “Ở đây có bán thuốc kích dục cho nam và nữ”, lúc đầu anh còn đéo tin vào mắt mình nữa. Thằng cu em bảo ối giời anh ơi anh phải vào chợ chơi cho biết, ba cái ấy nhằm nhò gì. Mẹ, vào chợ, to như chợ Đồng Xuân, xây theo kiểu chữ quốc hay chữ điền gì ấy, có 3 tầng, ở giữa để trống. Tầng 1 kinh doanh toàn dao kiếm, súng giả, chim giả bướm giả y như thật, hàng lưu niệm lung tung xòe. Tầng 2 tầng 3 thì toàn gái. Gái đứng trên lan can thò đầu nhìn xuống mời chào tíu tít. Mình nhìn lên thấy toàn váy ngắn với xi líp, có em còn đéo thèm mặc xi líp luôn. Mình hỏi lên ấy chỉ được ôm ấp hay tới bến? Ông em cười ha hả bảo lên thì biết. Ờ thì lên, sao phải nghĩ. Mới lên đến tầng 2 thôi đã hoa mẹ mắt.
Đèo mẹ, đéo đâu ra toàn gái ngon thế không biết, trăm cave đua nở, em nào cũng phong nhũ phì đồn hàng tuyển kéo tay kéo chân lôi vào phòng. Mình bảo anh có mỗi một cái chim, làm sao chơi hai em cho đặng? Lúc ấy thực ra phải có đến 3 hay 4 em đang tóm chặt chân tay mình, em thứ 5 thì gỡ kính mát làm tin. Hình như còn một em nữa thò tay sờ chim. Cuối cùng đành phải bảo thôi thì tùy các em, em nào khỏe thì dành được anh. Thế là một em Hải Dương lôi tuột mình vào phòng, phục vụ mình như ông hoàng. Lúc xong xuôi chui ra thằng cu em cười tít được không anh? Quá được! Nó bảo anh xơi tiếp đi. Mình bảo đùa hay thật? Nó bảo thật đấy, xả láng đê, em giả tiền rồi, lần này hai em cùng lúc luôn đấy nhá. Mình cười sằng sặc, chơi luôn, sao phải nghĩ.
Lần này một em Điện Biên, một em Phú Thọ. Ái dà! Các em nhiệt tình ghê cơ, mình xả cả băng. Lúc đi ra loạng choạng, đầu gối run rẩy. Cu em dân bản địa Lào Kay lấy làm hãnh diện lắm vì đãi ông anh lên mở tuyến toàn đặc sản. Tối hôm ấy dẫn mình đi khắp Hà Khẩu, vào cả Casino oánh bạc, được mấy trăm tệ. Lúc rượu say say mình bảo tình hình này chắc mỗi tuần anh lại lên với chú 1 lần. Mà mấy em kia rổ giá thế nào? Thằng em bảo mỗi nhát 5 sọi, có bo thì 2 sọi đã là xông xênh lắm rồi, trong chợ có khoảng 500 em, anh bỏ ra 25 chai chơi mệt nghỉ cả năm không hết lượt. Mình suýt ngã ngửa, ở Hà Lội 5 sọi đòi sờ tí check hàng có khi phò nó oánh cho bỏ mẹ. Đi hát hò mà bo 5 sọi thì cave nó khinh đéo để đâu cho hết. Suốt 1 tuần làm ăn “oánh hàng” trên ấy, ngày nào mình cũng lê la tầng 2 tầng 3 khu chợ, các em nhẵn mặt, nhìn thấy từ xa đã ríu rít anh béo ơi mình mình em em, vui đéo tả… Mày có biết tại sao lại vui không?
- Sao? Mày bo nhiều tiền à?
- Tất nhiên anh xông xênh tiền nong. Cơ mà căn bản là gái Việt sang bên ấy nó được thoải mái hành nghề, hiểu không? Cho nên là chúng nó phởn phơ yêu nghề lắm, con nào cũng hơn hớn nhiệt tình. Mày có tin không, chả có con nào muốn về Việt Nam hết. Ba cái chuyện bị lừa bán sang Trung Quốc trên báo lá cải toàn bố láo hết cả. Ở đâu tao không biết, chứ ở Hà Khẩu trăm phần trăm chúng nó tự nguyện sang làm gái, hàng tháng gửi tiền về nhà, tích cóp kha khá rồi té đâu đấy, lấy chồng tàu, hoặc về nước chồng con, đại khái thế…
- Rồi sao nữa? – Tôi hỏi.
- Chả sao cả, hết chuyện! – Tú khỉ chép miệng – Rồi thì cũng đến lúc anh phải phắn chứ sao. Về nhà đau lưng gần chết, nhưng nhớ các em đéo để đâu cho hết. Tính mình hay thương người. Thành ra buôn được vài bộ điều hòa 2 cục tưởng lãi lời, cuối cùng tiêu mẹ mất 1 cục. Cứ dăm bữa nửa tháng lại lấy cớ lên Lào Kay oánh hàng. Ờ thì đúng là oánh hàng oánh họ còn gì! Một thời gian sau tình hình Lạng Sơn với Móng Cái yên ả trở lại, các mối hàng cũ lại ngon lành, mình thôi không đi Lào Kay nữa.
- Nghe có vẻ tiếc rẻ phết nhở? – Tôi kháy.
- Ờ cũng chả tiếc, tiếc đéo mấy con phò – Tú khỉ bật lại ngay – Cơ mà anh bảo rồi, tính anh háo sắc nhưng hay thương người. Nhiều lúc cũng tự hỏi đéo biết giờ các em lưu lạc nơi đâu, có lúc nào chợt nhớ đến thằng béo này không? Mẹ, đời nhiều lúc rất chi là phò!
- Ừ, tao công nhận… – Tôi cười – … phải nói là nhiều lúc mày… cực phò!
Tú khỉ cười hô hố khoái trá, rồi nó châm thuốc hút, thong thả nhả những vòng khói tròn lên trần nhà. Dường như nó đang đắm đuối hồi tưởng lại những nàng Kiều đã từng qua tay nó chốn lầu xanh.
Lúc ấy, hình như trời đã sáng.
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần