Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ú khỉ đánh xe vào một cái quán ăn nom khá tươm tất bên đường, trước sân đỗ khá nhiều xe. Khợp đã, nó nói, mấy cái bánh mỳ kẹp ketamin làm tao tụt mẹ huyết áp rồi. Tôi không nói gì, nhưng tự dưng nước miếng tứa ra, bụng sôi lên. Nghĩ đến thức ăn, thấy cuộc đời tự nhiên bớt u ám hẳn đi. May quá, ít ra vẫn còn những điều hay ho trên đời này, ví dụ như thịt kho tàu, cơm nóng chẳng hạn.
Tú khỉ gọi thêm chai rượu trắng nhỏ, hầu như mỗi mình nó uống, tôi chỉ đưa cay một chút, sau đó cắm đầu cắm cổ làm 3, 4 bát cơm với thịt 3 chỉ rang cháy cạnh, rau xào, canh chua… Hai thằng lẳng lặng đánh chén, chẳng nói câu nào. Cả hai đều biết mở mồm ra là sẽ lại cãi nhau.
Mệt mỏi sau một ngày chầu chực, ăn tối xong thì cũng khá muộn, Tú khỉ lại ngà ngà say sau khi nốc hết chai rượu trắng, hai thằng quyết định nghỉ lại đêm ở cái nhà nghỉ cũ. Trời mưa lất phất, lạnh tê tái.
Lên phòng pha cà phê, Tú khỉ nằm vật ra giường lè nhè hát: "Suốt đêm không ngủ, bên tách cà phê đen, chúng ta ôn chuyện đời..." Tôi đi tắm qua loa rồi chui vào chăn nằm đốt thuốc xem ti vi, cố tình mở tiếng thật to để át tiếng hát lải nhải của Tú khỉ bên kia vọng lại, nhưng không ăn thua, rượu vào nó đang cao hứng, hát liên khúc hết bài này đến bài khác. Rõ ràng là đêm nay khó mà ngủ được với thằng của nợ này rồi.
- Mày rửng mỡ à? – Tôi cáu – Im mồm cho tao xem ti vi với chứ?
- Xem cái đéo gì, tắt đi anh kể tiếp chuyện tình yêu của anh cho mà nghe.
- Mày say mẹ nó rồi.
- Say là say thế đéo, mày vẫn muốn nghe chuyện tình yêu đấy chứ? Hố hố, tình yêu, hố hố… Năm xưa anh cũng từng bị vẹo đá rồi bỏ đi với một thằng khác, cũng thấy khổ sở đéo thể tả. Phải nói chân thành là lúc đấy anh còn rất yêu nó, anh nhớ cái ngày mà lần đầu nhìn thấy nó, nó mới mười sáu tuổi, nhìn thấy yêu liền. Rồi run rủi thế đéo nào khi nó vào đại học thì bọn anh gặp lại nhau, còn anh con buôn chợ giời, rồi anh chiếm được nó, sống với nhau như vợ chồng suốt gần 5 năm, nếm trải đủ cay đắng ngọt bùi, tưởng như đéo bao giờ có thể xa nhau. Hôm trước anh kể chuyện mưa mày nhớ không, anh nghĩ sẽ phải đá nó sau cái đêm mưa, ấy thế mà chưa kịp, thì nó đã đá anh bốp một phát thật đau. Một ngày cũng đéo đẹp giời lắm, nó nói rằng nó đã phải lòng một thằng khác, một thằng đéo nào đấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, rằng nó phải ra đi trước khi phản bội anh.
Đm, lúc đấy đừng có nói đến chuyện phải trái, anh chỉ thấy căm ghét đàn bà, thù hận, chỉ muốn trả thù, đau đớn tận cùng. Mày biết đấy, anh hắt xì hơi phát là có thằng chết, nhưng không hiểu sao anh lại chẳng làm gì cả. Đâu đấy trong lòng, vẫn có cố ve vuốt bản thân, tự dối lòng, rằng anh sẵn sàng mở rộng vòng tay đón nó quay trở về. Hoặc không, thì tự an ủi là với một người đàn bà như thế, ta đéo nên đau khổ làm cái đéo gì. Thế rồi sau đó anh gặp một em trẻ đẹp hơn, thông minh nhạy cảm hơn, lại cực kỳ hiểu anh, mọi thứ đều hơn hẳn con vẹo cũ. Lẽ tự nhiên là như chết đuối vớ được cọc, tự khắc anh lại yêu đương em gái trẻ này cuồng si. Anh thấy thật may mắn khi con vẹo cũ đã bỏ mình mà đi, để rồi mình có cơ hội gặp gỡ những đứa con gái khác, những cơ hội khác…
- Rồi sao nữa? – Tôi hỏi – Sao tao không biết những chuyện đấy nhỉ?
- Mày biết đéo gì, lúc đấy mày còn đang mài đũng quần đại học, có khi còn chưa biết cầm tay gái. Lúc đấy anh mày đã lăn lộn chinh chiến bét nhè, gái theo hàng đàn. Nhưng lúc đấy chính anh bắt đầu hiểu ra một điều mà lúc trước anh đéo chịu hiểu, là cái tình yêu sét đánh kia, nó có thể đến với bất cứ ai, nó có thể khiến thằng này hạnh phúc vì được yêu, nhưng lại khiến thằng khác phải đau khổ vì bị phụ bạc hay lừa dối, hoặc đơn giản chỉ là vì số nó nhọ, kém may mắn. Những thằng si mê theo đuổi vẹo anh bấy lâu, chúng gato với anh một cách khủng khiếp, chúng nó điên cuồng đủ mọi kiểu điên cuồng, dù rằng trước đó con bé chưa từng đoái hoài và cho bọn chúng một tia hy vọng. Lúc đó anh mới thấy trước đây nỗi đau khổ của anh chả là cái đéo gì…
- Gato là cái gì thế?
- Ha ha, là ghen-ăn-tức-ở, thằng nhà quê! Nhưng mà sự đời ngang trái. Anh đéo thể lấy người tình trẻ này. Em ấy còn quá trẻ, còn sự nghiệp học hành gian nan, còn áp lực gia đình vốn trâm anh thế phiệt, lại nhiều năm sống ở nước ngoài, lúc nào cũng một định hướng vạch sẵn là năm sau em ấy sẽ phải đi du học. Vấn đề chủ yếu là em ấy cũng muốn đi du học, dù ngay những lúc yêu đương say đắm nhất, em ấy vẫn nói chuỵện yêu đương này sẽ đéo đi đến đâu. Em ấy yêu theo bản năng, theo lý lẽ của con tim, nhưng cái đấy lại cũng đéo phải là tất cả, em ấy còn khao khát về thế giới bên ngoài kia nữa. Trong khi lúc đấy anh chỉ là một con buôn lang bạt kỳ hồ, tương lai mờ mịt.
- Thế rồi sao?
- Thế rồi những ngày cuồng si ấy một ngày cũng hết, bắt đầu có những dấu hiệu oải, những thất thường lồi lõm. Bản thân anh cũng đéo hiểu tại sao lại thế, anh chủ động chia tay, tìm cách chuồn. Thế là rồi một hôm anh quyết đi thật xa, anh cố quên người ta, như cái gì nhạc vàng ấy, anh lãng quên mọi thứ, chỉ mải mê kiếm tiền, hình bóng nàng rồi cũng phai mờ. Nàng đi du học, mấy năm sau về thăm anh khoe rằng mới có chú bồ khoai tây, cũng không xác định gì. Năm ngoái năm kia về nước nàng cũng có tìm anh nhưng lúc đó anh đang đường xa vạn dặm đéo có duyên gặp lại. Những chuyện thoáng qua đéo tính. Mấy năm sau anh lấy vợ, rồi giải tán, chuyện này thì mày biết rồi đấy. Anh thấy là chẳng có cái đéo gì đéo thể thay thế, nhất là vợ, mà nếu mình thay nó được thì nó cũng thay mình được. Chỉ có vấn đề con cái là hơi bị đau đầu các nhà khoa học. Bạn vong niên anh năm sọi hết tập một rồi đến tập hai vẫn lấy được vợ đôi mươi, kém cả tuổi con gái lớn, mà thế đéo nào bây giờ đến nhà chơi thấy cả nhà ta cùng yêu thương nhau, mẹ mẹ con con đến là... Ở đời, thật đéo biết đường đéo nào mà lần, tốt nhất đéo bao giờ phải giải tán cái gì, nhưng mà biết thế đéo...
- Mày vẫn xui tao giải tán à?
- Chứ còn sao, mày nhìn anh mày đây này, khỏe re…
- Thế còn con cái? Mày nói thế mà cũng nghe được à?
- Tiên sư cái thằng này, mày lại nói như ông cụ rồi. Mấy giờ rồi mà còn giở giọng ấy hả em? Mày có biết con gái tao nó bảo sao không?Một hôm nó bảo tao là: Bố ạ, bố với mẹ mà còn ở với nhau, chắc con sẽ không thể chịu nổi, con sẽ bỏ đi bụi ngay. Con thấy bố mẹ chia tay là sáng suốt, con không trách ai hết. Đấy nó nói thế đấy.
- Trẻ con nó biết gì.
- Cũng như mày, biết đéo gì.
- Mày hơi say rồi đấy.
- Say cái lồn
- Ơ cái thằng này…
- Ơ ơ cái lồn! Hố hố! – Tú khỉ cười hô hố rồi tiếp tục phun ra một tràng tục tĩu – Mày sẽ mãi mãi chỉ là một thằng thất bại thôi em ạ, đến cái chữ lồn mà còn đéo dám nói ra mồm thì làm ăn gì được chứ. Hôm nay, ờ cứ cho là anh say, anh sẽ kể hết cho mày nghe về cái mà mày gọi là tình yêu, nhá, hố hố, đúng là anh đã yêu rất nhiều, yêu cái lồn ấy… hố hố. Mày có nhớ con bé Mai, gọi là Mai Mão, Mai mèo, em thằng Minh mèo không? Bố nó hình như tên Mão, nhà ngay gần rạp phim, cái con xinh thôi rồi hay đạp Mifa, tóc dài, mắt lúc nào cũng buồn ơi là buồn…Em này gái con nhà không lành lắm, nhưng trông em hiền như ma sơ, mắt buồn như đức mẹ, lúc nào trông cũng như vừa khóc xong. Mk, yêu đéo tả!
Hồi ấy anh nhớ nhân dân đang có mốt quần ga dép đúc ổi tàu giắt đèn bin túi quần đi tán gái, tất nhiên anh cũng thế. Anh còn nhớ đang mốt nghe bài gì Tuấn Vũ hát gặp nhau làm ngơ chàng lặng đi theo nàng, thế là anh cũng hì hụi đạp xe theo gái tán tỉnh hát vu vơ mấy câu nhạc vàng. Gái đoan trang còn đi học, anh thì mày biết đấy, mấy năm học hành thì ít toàn giao du bọn con buôn chợ giời cù bơ cù bất. Nghĩ lại thấy mình mất dạy đéo tả, cứ đi theo lảm nhảm nhăn nhở rất bựa, làm em nó cúi gằm mặt xấu hổ. Càng thế trông em nó lại càng đáng yêu. Dễ đến gần tháng trời tán tỉnh vẫn không cạy răng gái được nửa lời. Bọn choai choai gấu mèo gần nhà gái khích: Tưởng anh Tú béo thế nào! Mình a cay. Hôm đấy lảm nhảm chán mình tóm tay gái bảo tối nay đi chơi với anh nhé, không ngờ gái vùng vằng hất tay mình ra chửi: Đm thằng mặt lồn!
- Ha ha ha! – Tôi không nhịn được cười – Được, em này được!
- Từ từ rồi anh kể nốt vụ này. Giờ nhớ lại anh vẫn thấy cảm xúc dạt dào bến nước Bình Ca. Sau khi chửi xong câu kinh điển đm thằng mặt lồn, gái bỏ đi để lại anh đứng trân trối, mặt nóng bừng, đéo biết vì con giận, hay vì ngượng. Mặt mình tuy béo, nhưng làm gì đến nỗi thế nhỉ, mới có gần tháng nham nhở chứ mấy. Các thể loại chợ búa gấu mèo không ngán, lại bị một con ranh nó chửi, chuyện này mà lộ ra thì đéo còn ra thể thống cống rãnh gì nữa. Hôm sau anh gọi mấy thằng đệ lại rỉ tai, như thế, như thế...Thằng anh giai của gái ma sơ, thằng Minh mèo ấy, khổ thân, tự dưng bị mấy thằng đệ anh tóm lại oánh chả lý do cặc gì. Thế rồi thật là tình cờ và bất ngờ, anh Tú béo bỗng đâu xuất hiện giải cứu binh nhì.
Thế rồi là một nhận anh Tú béo là đại ca, hai mời anh về nhà em chơi. Tính anh vốn cả nể dễ dãi, về thì về, sao phải nghĩ. Gái ma sơ đi học về đã thấy thằng mặt lồn ngồi chồm hỗm giữa nhà, ông anh thì mặt mũi vẫn còn sưng vều, đang xun xa xun xoe trà thuốc. Ngày tháng qua đi, mặt anh ngày càng dày hơn, mưa dần thấm lâu, cho đến một ngày kia rồi gái rồi cũng chịu ngồi sau con phượng hoàng của mình. Rồi một đêm nọ có trăng sao hay không trăng không sao, anh chén gái như trong phim... Rồi sự đời chẳng ai ngờ, anh lang bạt kỳ hồ, gái đi chống lầy. Hôm nọ nghe đâu bạn bè nói gái sắp cưới vợ cho con giai đầu.. Cảm xúc quá đi! Cho đến giờ ngoài em nó ra, chẳng có con đàn bà nào dám chửi anh là thằng mặt lồn, tự dưng nhớ em nó quá đi, thèm được gọi như thế quá…
- Mày đúng là thằng… mặt lồn! – Tôi nói – Mày bệnh quá rồi!
- Hố hố, tiếc thật, mày đéo phải là gái, mày nói vẫn ngượng mồm lắm em ạ, phải phát âm như anh mày đây này: thằng mặt lồồồnnnn… đấy, nó phải đanh thép như thế.
- Thôi, đổi chủ đề đi, tởm quá! – Tôi đề nghị.
- Sợ rồi à, anh nói cấm sai, mày không khá lên được đâu em ạ. Thế bây giờ anh kể chuyện buôn bán nhá, chuyện bán hàng, oánh hàng, chuyện cũng nên thơ lắm…
- Thơ con cóc cũng được, miễn là đừng có vần ồn – Tôi nói, rồi châm một điếu thuốc.
- Hố hố, tưởng thế nào. Được rồi, sẽ không có vần ồn – Tú khỉ cũng châm một điếu thuốc. Mày có nhớ dạo anh làm điện lạnh không?
- Ờ, nhớ rồi, bán một lô điều hòa đểu cho bọn lớp mình…
- Hê hê, đểu cái đầu mày ấy. Anh làm ăn hơi bị đàng hoàng đấy. Để anh kể cho nghe, dạo ấy bán cho bọn doanh nghiệp nhà nước một lô máy lạnh, lắp đặt xong xuôi mãi chả được thanh toán, cực chẳng đã phải đi đòi, thằng giám đốc sai thằng đệ bảo mày dẫn anh Tú sang tài vụ gặp chị Vân kế toán làm thủ tục. Sang thấy mỗi một em đang ngồi buôn điện thoại, hỏi chị Vân đâu cho anh gặp thì em tủm tỉm dạ em là Vân đây, em đã già đâu mà anh gọi thế ngại chết đi được. À ơi mấy câu bắt được sóng mình mời đi uống nước lấy cớ nói chuyện công việc cho tiện, bảo giờ cũng sắp hết giờ hành chính rồi, bọn anh đang kẹt cần thanh toán nay mai, hóa đơn hóa điếc thế nào em cứ nói thẳng. Vân cười cười lúng liếng chỉ nói chuyện công việc thôi nhá. Mình bảo thì đương nhiên, việc nào ra việc nấy chứ. Vân tuổi tí tầm ba sọi, chồng nghiện đi cai mấy năm chưa về, chưa kịp có con, trông ngon khó mà bỏ qua được. Vòng vo một hồi cà phê, em gục đầu vào vai mình khóc như đúng rồi, mình đành phải đưa vào nhà nghỉ an ủi.
- Tiện nhỉ! – Tôi vỗ đùi – Thằng này giỏi!
- Nghe tiếp đã. Mấy hôm sau lô hàng được thanh toán ngon lành, mà Vân thì hầu như ngày nào cũng í ới gọi mình. Tin nhắn toàn anh ơi sang bảo dưỡng máy tự dưng nóng ran với cả máy lại kêu rồi anh ạ, bật mãi chả thấy lạnh, anh ơi máy chảy nước... Mấy lần quên điện thoại ở nhà vợ mình đọc tin nhắn mà chả phổ nghi mẹ gì, kể cũng buồn cười. Phải cái đàn bà nhiều khi được voi đòi hai bà trưng, kiểu đòi hai bà chung một ông chồng ấy, lại ghen ngược với vợ mình mới lạ. Có hôm chờ mình ngay đầu ngõ mới choáng. Có hôm lại một mình nó mò đến cửa hàng đúng lúc con vợ mình ngồi trông hàng, làm mình tuy bản lĩnh đầy mình mà đi đâu về bước vào nhìn thấy tí đái ra quần. Thôi giải tán…
- Rồi sao? Thế thôi à?
- Cứ bình tĩnh, để anh kể tiếp. Sau một thời gian em nguôi ngoai không thấy nhắn tin gọi điện đến bảo dưỡng máy nữa, mà anh thì cũng bận. Cuộc sống mà, lúc đéo nào cũng phải kiếm tiền. Lúc ấy đang có một hợp đồng kha khá với 1 công ty tư nhân, anh kêu tạm ứng trước một ít. Thằng giám đốc bảo ok không vấn đề, anh sang gặp Vân kế toán nhé. Mình chột dạ bỏ mẹ lại nguyễn y vân, có khi con vẹo cũ kia nó thất tình chuyển sang công ty này làm cũng nên. Sang đến nơi thấy một chị trông sắc sảo tầm đầu 4 đít vô tư ngồi trong phòng, mình bảo chị cho hỏi em Vân kế toán, chị bẩu em chính là Vân đây. Lúc ấy mình mới thở phào nhẹ nhõm! Tuy nhiên, việc nào ra việc nấy chứ, cuối buổi chiều mình lại mời chị cà phê tiện bàn công chuyên. Lần này chị không khóc gì, mà ngược lại, mình làm chị cười như nắc nẻ. Vụ làm ăn ấy cũng ngon lành, không mắc mớ gì các vấn đề thanh khoản. Tuy nhiên từ ấy về sau tự dưng mình mắc chứng sợ độ cao, đéo hiểu tại sao!
- Ha ha, lái máy bay bà già, nên mắc chứng sợ độ cao, ha ha, thằng này được!
- Này, đừng có đùa, máy bay bà già hơi bị hay đấy cu, mày đã bay thử bao giờ chưa?
- Thôi ạ, cái đấy em xin nhường anh!
- Mày đúng là ếch. Máy bay bà già đã qua nhiều giờ bay, máy móc trơn tru, độ an toàn đã được kiểm chứng, mày không phải lo lắng nhiều. Thứ hai là với máy bay bà già mày sẽ không mất thời gian tìm hiểu và làm quen, có thể bay ngay, hiểu chưa cu? Máy bay bà già thì thường bay chậm, mày có thể tận hưởng lâu dài cảm giác phiêu lãng trên chín tầng mây cực lạc. Máy bay bà già thường kêu to, xóc, rung bần bật, nhưng mà phi công đéo nào chả thích tiếng ồn, có ồn mới nó kích thích cảm hứng cho phi công chứ, đúng không nào?
- A, tao phát hiện ra vẫn có vần ồn nhá!
- Mày đúng là lắm chuyện! Mày phải thử đi cu ạ. Lái máy bay bà già nếu có sự cố hay tai nạn mày không để lại hậu quả gì nghiêm trọng như các loại máy bay đời mới hiện đại khác, lái máy bay bà già cùng lắm phi công bỏ lái nhảy dù là xong. Lái máy bay bà già thường mất sức, nhưng phi công lại thích thế. Máy bay bà già đơn giản, không đòi hỏi nhiều ở phi công, mày có thể dùng để luyện tập thường xuyên. Đấy, anh phân tích sơ qua cho mày thấy máy bay bà già là hơi bị hay đấy.
- Ha ha, được rồi. Thế còn máy bay đời mới?
- Máy bay đời mới à? Gọi là máy bay thử nghiệm cũng được, máy bay còn tem, đại loại thế… lái loại này tuy phi công có vẻ oai thật đấy, lần đầu được cưỡi lên chiếc máy bay còn tem, nhưng mày phải xác định trước một số vấn đề ví dụ như máy móc mới quá chưa biết thế nào, có khi khởi động mãi đéo được, bơm dầu chưa ổn định, lúc tăng tốc mà bó máy thì bỏ mẹ, đúng là tai họa. Mày phải mất nhiều thời gian làm quen với công nghệ mới, phức tạp kinh lên được, có khi lại còn yêu cầu phi công vừa bay vừa chơi game, nhảy Au chẳng hạn, hoặc gặp con máy bay điên nó bắt quay phim lại, hôm sau lên Youtube thì quá là đốt nhà, đúng không cu? Ờ thì cứ cho là cảm giác mạnh, tốc độ cao, nhưng khó kiểm soát bỏ mẹ, dễ tai nạn.
Máy bay đời mới đạt tốc độ nhanh, thành ra nhiều khi chưa kịp hiểu gì thì đã xong chuyện rồi, mất sướng. Đã thế lại công nghệ hiện đại, nhiều nhiên liệu, nếu chẳng may tai nạn hay sự cố thì hậu quả nghiêm trọng đừng hỏi, giải quyết hậu quả tốn kém thôi rồi. Nói chung phi công khó mà bỏ của chạy lấy người. Mà những máy bay thử nghiệm lần đầu bay thường hay tai nạn, phi công thiếu kinh nghiệm, như mày chẳng hạn, chắc chắn không thể lái được, mất kiểm soát là đương nhiên. Đã thế thường phi công chỉ bay một lần, rồi đến lượt phi công khác, cho nên ý thức của mấy thằng phi công nói chung là rất kém. Của một đống tiền mà dùng như phá. Đúng không nào?
- Mẹ, như mày nói thì gái non ế hết cả à.
- Cái thằng này! Nói đi nói lại cho vui vậy thôi, chứ máy bay bà già với máy bay đời mới hay dở thế nào chung quy là do phi công lái, chứ máy bay thì biết đéo gì.
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần