People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ối hôm đó Tú khỉ thuê phòng ở một cái nhà nghỉ đâu đó thị trấn phố huyện rồi đưa tôi ra khỏi cái bệnh viện huyện tồi tàn ấy. Tôi chả làm sao cả, chỉ bươu đầu một chút, và suýt chết đuối chết lạnh lúc ở dưới nước, may mà Tú khỉ cứu kịp thời. Tú khỉ đã giải quyết xong cái xe dưới đáy sông, nó gọi một thằng đệ làm dịch vụ cứu hộ đến kéo về, sau đó điều một thằng đệ khác mang một cái xe khác lên để hôm sau tôi và nó tiếp tục lịch trình.
- Đến với Cô, cũng phải cho nó đàng hoàng chứ – Tú khỉ nói, moi trong túi xách ra một lô lốc quần áo mới nó mua đâu đó lúc chiều – Rách rưới quá Cô khinh cho.
- Ờ đúng đấy – Tôi nói – Phải ra dáng đại gia Cô mới thèm để ý mà moi tiền chứ, nhỉ?
- Để xem Cô phán thế nào đã, mày cứ cầm đèn chạy trước công nông thế là thế nào? – Tú khỉ vừa nói vừa đưa cho tôi thử bộ blu-dông nom khá tươm tất.
- Mai còn đi bao xa nữa thì đến nơi?
- Ngay gần đây rồi, dăm ba cây nữa thôi.
- Ờ chứ không tao sợ lại bị tàu hỏa húc máy bay rơi vào đầu hoặc rơi xuống sông lần nữa lắm.
- He he, mày đúng là khéo lo, chẳng may thôi chứ có quái gì đâu, ai mà ngờ cái con trâu rửng mỡ ấy nó nhảy ra trước mũi xe thế.
- Người ta gọi là kỳ đà cản mũi.
- Mày không nghĩ ra cái gì hay ho hơn à?
- Thế tao phải nghĩ sao? – Tôi vặc lại – Tao phải quỳ xuống lạy Cô lạy Cậu lạy cả con trâu rửng mỡ cảm ơn những thể loại ấy vì đã ném tao xuống sông rồi vớt tao lên cốt để dằn mặt tao bắt tao phải tin vào những thứ tào lao vớ vỉn này à?
- Nhưng quá nhiều thứ trùng hợp, không thể nào là tình cờ… - Tú khỉ chống đỡ một cách yếu ớt.
- Để tao nói một lần cho rõ nhá! – Tôi nói – Việc cái xe phi xuống sông hôm nay là bởi vì mày, một thằng có thể coi là tài già chạy xe khá lâu rồi, mà vẫn cứ giật mình phản xạ như một thằng mới tập lái yếu bóng vía. Lỗi là tại mày, thế thôi, chả có gì thánh thần ở đây hết.
- Mẹ kiếp mày thì biết đéo gì về chuyện lái xe mà mở mồm ra nói chuyện tài già tài trẻ, Su-Ma-Khơ mà chạy xe thì cũng đến thế mà thôi. Nhoằng phát trong tích tắc có mà đỡ vào mắt.
- Sao mày không đâm thẳng cho chết mẹ con trâu ấy đi nhỉ, đỡ phải cãi cọ lôi thôi, đằng nào cũng vẫn cứ đâm, mà đỡ bị bay xuống sông? Mà có tránh được đéo đâu vẫn cứ húc vào nó đấy chứ? Chắc phải đền cả đống tiền vào con trâu ấy chứ...
- Đền mấy lít, con trâu chả làm sao cả, đúng là khỏe như trâu.
Tự dưng sau đấy bọn tôi im lặng không cãi nhau nữa. Xung quanh tiếng giun dế côn trùng nỉ non. Tôi khoác áo ấm, khép vạt, mở cửa bước ra ban-công đốt thuốc. Khu phố huyện đêm đến tĩnh mịch hoang vắng, thi thoảng mới có tiếng xe cộ chạy qua thưa thớt. Ngoài đường tối om, lạnh lẽo, gió lùa qua những hàng cây khẳng khiu, vặt trụi nốt những chiếc lá cuối cùng.
- Mày vẫn cáu đấy à? – Tú khỉ hỏi sau lưng.
- Cáu gì, hít thở khí trời cho thoáng. Nói mãi ba cái chuyện ấy mệt người.
- Mày có nghĩ vụ tai nạn giống hệt trong mơ không?
- Tao chả nghĩ gì cả.
- Có phải là điềm không?
- Có thể.
- Mai sẽ rõ cả thôi.
- Ừ, có thể, sống sót đến ngày mai đã.
Tú khỉ chán hẳn, câm tịt. Nó cũng châm thuốc, nằm khểnh trên giường bật ti vi xem, lát sau lại bắt đầu ư ử hát, vui vẻ như chưa hề có chuyện gì phiền muộn. Tôi thực sự cảm thấy ghen tị với cái vẻ vô lo của nó.
Trời đêm gió lạnh buốt, đã thế lại còn lắc rắc mưa. Lát sau mưa có vẻ rơi mau hơn, gió thổi vù vù. Tôi đành khép cửa, chui vào chăn. Tú khỉ thuê cái phòng có tận 3 giường đơn. Lúc tối nó hỏi tôi: Có thích không, tao đi kiếm gái về cho? Tôi lắc đầu: Mẹ kiếp, vừa hút chết lại gái mú vào để mà toi à. Tú khỉ gật gù: Mò gái ở đây chắc cũng hơi khó đấy, phải quay về chục cây may ra, mà cũng toàn hàng nát.
Giờ đây nó nằm đó ư ử hát toàn những bài hát sến chảy nước, chủ yếu nhạc vàng. Không thể hình dung dưới cái dáng vẻ thất phu quê kệch ấy lại có thể ẩn chứa một thằng bé đa cảm, sến rơi rụng.
- Tú khỉ này – Tôi hỏi vọng sang – Tao hỏi mày cái này.
- Cái gì?
- Mày đã bao giờ từng yêu con đàn bà nào chưa?
- Hố hố, yêu đương đéo gì? – Tú khỉ bật cười – Ý mày là sao?
- Thì ý tao là mày có bao giờ có tình cảm yêu đương với phụ nữ không ấy, không nói đến gái mú nhá.
- Có chứ, không có tình cảm thì sao tao lại ngủ với gái.
- Mày không hiểu tiếng Việt à? Tao nói là tình yêu, tình yêu ấy, hiểu chưa?
- Hố hố, tình yêu là cái gì thế hả em giai? Để anh nói mày nghe nhá, tình yêu chỉ là thứ không có thật do mấy thằng đểu nghĩ ra, để ngủ miễn phí với gái. Chấm hết.
- Nói chuyện với mày chán quá!
Tôi từ bỏ ý định thăm dò tìm hiểu Tú khỉ, nó kín như bưng, luôn chế giễu những chuyện kiểu như thế này. Tôi vặn nhỏ đèn ngủ, xem ti vi cho nhanh buồn ngủ, cố gắng dỗ giấc ngủ đến mau. Trên bản tin, người ta đang nói gì đó về lạm phát và bong bóng bất động sản, khủng hoảng tín dụng, chứng khoán. Tú khỉ có vẻ quan tâm theo dõi, còn tôi thì mù tịt, chả liên quan. Tôi bắt đầu thấy mí mắt trĩu nặng.
- Mày còn thức không vậy? – Tú khỉ bỗng hỏi vọng sang.
- Còn – Tôi đáp uể oải và ngáp – Giấc ngủ êm ái đang đến gần rất dễ chịu, chăn thì ấm, gió mưa táp vào cửa sổ như ru ngủ thêm.
- Mày hỏi anh có từng yêu bao giờ không ấy mà cu, thực sự là anh đéo biết thật.
- Ừ, không biết thì thôi – Tôi ậm ừ, chỉ muốn Tú khỉ im mồm để còn ngủ.
- Cuộc sống nói chung là đéo nên nghĩ nhiều, anh thật! – Nó vẫn lải nhải.
- Ừ, thế thật.
- Nhưng mà nằm nghe mưa như này anh lại nhớ hồi xưa dạo còn cơ hàn anh ở xóm nghèo với em vẹo cũ, nằm ấp em trong chăn nghe mưa, cũng mưa kiểu thế này, nhưng rả rích triền miên thối đất thối giời, suốt ngày đêm, mưa gió dào dạt trên mái tôn đéo gì nẫu hơn, nó cứ hun hút, hun hút, xa vắng, quạnh quẽ kinh lên được.
- Thế à…
- Anh nhớ hồi ấy ban đầu trời lạnh nhưng hanh khô, rồi mưa lâu đến độ mọi thứ bắt đầu ẩm ướt hết, cứ ngấm vào người, làm ướt át mọi thứ, ý nghĩ cũng chảy nước mẹ nó luôn. Vẹo hỏi anh sao anh lại thở dài. Anh còn nhớ anh bảo vì nói chung là anh thấy đời cơ bản là rất buồn, mười năm, hai mươi năm, hoặc lâu hơn nữa, nếu có bao giờ trời mưa sụt sùi hết ngày này qua ngày khác, em sẽ nhớ lại lúc này rồi hiểu ra tại sao anh nói vậy. Đấy, anh bảo con vẹo anh như thế, mà bây giờ tự dưng nhớ nó thế, đéo biết em nó về đâu, làm dâu xứ nào. Nẫu thật!
- Ừ, nẫu thật…
- Mày còn thức đấy chứ cu?
- Ừ, cứ kể đi tao đang nghe đây – Tôi thều thào, mắt thì cứ díp hết cả lại, lõm bõm câu được câu chăng.
- Anh đéo biết giải thích thế nào cho vẹo hiểu vì sao lúc ấy lại buồn sến chảy nước như thế. Bình thường anh có bao giờ là thằng lãng mạn sến như con hến thế đâu cơ chứ. Nhưng đúng là lúc ấy nằm cả đêm nghe mưa gió tỉ tê trên mái nhà, nghe hơi ấm con đàn bà bên cạnh, nghe thấy từng hạt mưa trong hàng tỉ tỉ hạt mưa… Mẹ, anh thấy nó có cái gì đấy rất tuyệt vọng, vô vọng, buồn đéo thể tả! Lại còn ánh đèn nhà nào vàng vọt hắt vào từ ngoài hiên, loang loáng mưa…Sáng ra, mảnh vườn nhỏ sau nhà ngập đầy nước, cóc nhái nhảy lung tung, mưa vẫn rả rích. Nằm ngắm lá cây đẫm mưa, anh chưa bao giờ thấy mấy cái lá vớ vỉn ấy lại đẹp đến thế, mà anh lại cũng thấy cái thằng người, như anh chẳng hạn, lại có thể xấu xí và vô nghĩa trống rỗng đến thế, buồn bã ủ ê đến thế. Buồn cười thật, anh quay sang nhìn con vẹo vẫn đang ngủ thiêm thiếp bên cạnh, chưa bao giờ anh thấy nó đẹp hơn thế, đẹp hơn cả lúc lên đỉnh cực khoái.
Trước nay anh vẫn cho rằng đàn bà đẹp nhất lúc cực khoái, thứ nhì là vẻ đẹp khỏa thân dưới ánh nắng sớm mai, lúc đang ngái ngủ, sau một đêm mây mưa. À suýt quên nói tại sao lại buồn cười? Vì chính lúc ngắm nó đẹp đến kinh hồn như thế, anh lại nghĩ sẽ phải chia tay nó thôi, vì cái cảm giác tuyệt vọng kia rất kinh, kinh khủng ấy, gây nghiện, nếu trời cứ mưa như thế này sẽ gây nghiện, cái cảm giác kinh khủng hai đứa trần truồng nằm nghe mưa ấy, cứ như là bị bỏ quên, bị nhân loại bỏ rơi, kiểu kiểu thế… Ờ, anh đã nghĩ vài cơn mưa là nó sẽ gây nghiện, lúc đấy đang mùa mưa, khoảng cuối thu đầu đông. Cái tâm trạng yếu đuối ấy rất dễ gây nghiện, ru ngủ. Cái đấy với anh là quá xa xỉ, đéo được… Mà mày còn thức nghe anh nói không đấy cu?
- Còn chứ, tao đang nghe đây – Tôi đáp, tôi đã tỉnh cả ngủ từ nãy, nghe không sót từ nào. Chắc là khó mà dỗ được giấc ngủ quay trở lại.
- Đấy, những chuyện của anh nó đại khái thế. Mày hỏi anh có từng yêu không, anh đéo biết thật. Hố hố, anh đã bảo rồi, tình yêu chỉ là thứ do mấy thằng đểu nghĩ ra ấy mà –Tú khỉ nói, rồi bỗng dưng nó nhại lại một bài hát nhí nhảnh – Nói chung là yêu đó, mà đó có phải là yêu không, mà sao vắng em thì buồn, ố ô, ố ô…
- Còn chuyện tình bọ xít nào kể nốt tao nghe! – Tôi đề nghị.
- Thôi ngủ đi, lúc khác tao kể, còn cả đống chuyện hay ho.
Nói rồi Tú khỉ tắt đèn ngủ, và chỉ vài phút sau nó đã ngáy ò ò. Ngoài kia, mưa vẫn táp vào cửa kính, gió lùa hun hút từng cơn dài, nghe xa vắng và lạnh lẽo. Cuối cùng thì tôi cũng đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần