What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
iều kỳ lạ, đúng hơn phải gọi là điều kỳ quặc, đã xảy ra trước mắt chúng tôi. Người ta giơ cao từng quả bóng và đọc rành rọt từng con số của giải đặc biệt hôm đó: 8-9-8-9-0.
Trường quay nhao nhao như ong vỡ tổ. Tai tôi như ù đi, lùng bùng, mắt mờ dại. Tại sao lại có thể như vậy được? Không thể như thế được! Nó phải là 0-6-8-6-8 chứ?
- Không thể nào! – Tôi thốt lên, gần như bật khóc.
- Cờ bạc là thế đấy em giai ạ.
Tú khỉ lừ lừ quay sang tôi, mắt nó vằn lên những tia kỳ lạ, nó cầm tờ vé số trong tay giơ lên trước mặt tôi, rồi bỗng dưng nó xoay lộn ngược tờ vé số 180 độ. Những con số 0-6-8-6-8 của chúng tôi trong tích tắc biến thành 8-9-8-9-0. Tôi há hốc mồm không nói nên lời. Chúng tôi đã thua, thua rất nhiều tiền. Tiền xổ số thì không đáng bao nhiêu, nhưng riêng hôm đó Tú khỉ mất đến cả trăm triệu vào lô đề, thua trắng bảng, vé số tuyệt nhiên không trúng bất cứ một giải gì, lô đề cũng trượt cả.
- Một lần nữa lại để tuột khỏi tay tiền tỉ! – Tú khỉ lẩm bẩm như cho riêng nó nghe, nó chậm rãi xé vụn tất cả những tờ vé số.
- Tao không tin! – Tôi nói gần như hụt hơi – Dừng lại đi Tú khỉ! Tao không tin vào tất cả chuyện này. Chỉ là ngẫu nhiên, chẳng có tí liên quan nào ở đây hết.
- Mày không hiểu vấn đề rồi – Tú khỉ nói với giọng khô khốc – Trong giấc mơ, tao lặn xuống gỡ cái biển số xe, lúc đó chiếc xe lật úp, bốn bánh ngửa lên giời, nhớ không, trong mơ tao đã nhìn thấy những con số này lộn ngược, tao đã nghĩ đến những con số 8-9-8-9-0 lúc ngồi ở quán cà phê cửa ga, nhưng rồi tao lại gạt đi. Mẹ kiếp, bỏ thêm ra 300 ngàn mua thêm bộ vé đó thì bây giờ mọi chuyện đã rất khác, rất khác…
- Không, tao đéo thèm tin vào cái chuyện vớ vẩn này thêm nữa! – Tôi cương quyết gạt đi – Quá đủ rồi, toàn húp nước suýt thôi, bây giờ sau khi quay số xong rồi thì mày suy luận kiểu gì nó chả ra, kiểu gì chả có lý. Toàn bộ chuyện này là tào lao vớ vẩn hết cả, tao đéo tin vào ma quỷ thánh thần gì hết, chẳng qua là trùng hợp, thế thôi, đêm nay tao sẽ đéo mơ mộng gì hết. Tao cút đây!
Kệ Tú khỉ lẽo đẽo đi theo lải nhải sau lưng, tôi ra phố bắt xe ôm quay về nhà. Đề phòng Tú khỉ quấy nhiễu, tôi gác máy điện thoại bàn. Tôi mệt mỏi và thất vọng, hoàn toàn thất vọng, chán nản đến cùng cực. Số tiền mất đi không phải là quá lớn, nhưng là tất cả những gì tôi có hiện nay. Nặng nề nhất là cái cảm giác thất bại và cay đắng, thì ê chề không sao tả xiết. Mọi thứ ảo ảnh sụp đổ trong giây lát, những hồi hộp, những hy vọng lớn lao vừa lóe sáng lên rồi vụt tan vỡ trong giây lát, tôi lại chìm trong đêm đen tuyệt vọng.
Tôi nằm vật ra đi văng, trong căn hộ tối om lạnh lẽo, tôi không buồn nghĩ đến chuyện ăn uống, thậm chí cũng chẳng buồn châm thuốc, cứ nằm trong bóng tối, nhìn trân trối ra cửa sổ, ngoài đó nhấp nháy những vì sao xanh xa xôi, như nhắn nhủ những thông điệp bí ẩn buồn bã tuyệt vọng nào đó đến với tôi, nhưng tôi không sao giải mã được. Cũng có thể Tú khỉ nói đúng, thông điệp tiên tri của giấc mơ là đúng, là chính xác, nhưng chúng tôi đã không giải mã được, thậm chí có thể Tú khỉ đã nói thật, trong một khoảnh khắc nào đó nó đã giải mã đúng những bí ẩn của giấc mơ, nhưng chính nó đã tự gạt đi và lựa chọn một đáp án khác, đáp án sai, đáp án lộn ngược. Tôi bỗng dưng căm giận nó vô cùng, nhẽ ra nó nên nói ngay ra với tôi tất cả những suy đoán của nó, biết đâu tôi sẽ đồng ý, và mọi chuyện sẽ rất khác, rất khác…
Tôi giật mình bởi những ý nghĩ luẩn quẩn với những cái giả thiết “nhẽ ra”, giống y như lối suy nghĩ của Tú khỉ, tôi đã nhiễm những lời nó nói, những suy nghĩ của nó, tôi đã tiếc nuối những cái chưa từng thuộc về tôi, những đồng tiền nào đó từ trên trời rơi xuống, những giấc mơ viển vông.
Nhưng không, phải gọi đó là những cơn ác mộng mới phải.
Tôi thiếp đi lúc nào không rõ nữa, trong một tâm trạng u uất và bi quan tới cùng cực.
Mặc dù có một giấc ngủ nặng nhọc như vậy, nhưng đêm đó quả nhiên tôi không hề mơ mộng gì hết. Tôi ngủ một mạch cho đến sáng, ngủ ngay trên đi văng. Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng bạch, một buổi sáng mùa đông bình thường, có vẻ thanh bình, với thứ ánh sáng nhợt nhạt lạnh lẽo ngoài ô cửa sổ lan tỏa vào phòng.
Nhưng tôi đã nhầm, chẳng có sự thanh bình nào hết, chỉ có tiếng đập cửa rầm rầm dội vào, chính tiếng động này đã đánh thức tôi dậy.
- Gì đấy? Ai đấy? – Tôi quát lè nhè, giọng khản đặc vì vẫn còn ngái ngủ.
- Rầm rầm rầm! – Chỉ có tiếng đập cửa đáp lại.
- Ai đấy? Làm cái trò gì đấy? – Tôi cáu.
- Rầm rầm rầm!
Tôi quấn chăn xỏ đôi dép lê bực bội đi ra mở cửa, và trước mặt tôi lại vẫn là… Tú khỉ. Nó gần như xô ngã tôi để bước vào phòng. Mày làm cái đéo gì mà gác điện thoại thế hả, nó bước tới đi văng vừa nói vừa cầm cái ống nghe đặt lại chỗ cũ, tao gọi đến hàng chục cuộc suốt từ sáng nay.
Đấy là lý do tao gác máy chứ sao, tôi nói, mày cút đi cho tao nhờ, thằng điên.
Được rồi, tao sẽ cút, nhưng sau khi xong chuyện này đã, nó nói, trong lúc rút 2 điếu thuốc lá ra châm, nó nhìn tôi đầy âm mưu.
- Xong từ tối qua rồi - Tôi nói.
- Chưa đâu! – Nó cười khẩy chìa điếu thuốc châm sẵn cho tôi.
- Xong rồi, đêm qua tao đéo mơ gì hết – Tôi nói, không buồn cầm lấy điếu thuốc của nó nữa.
- Tao cũng thế.
- Thế thì còn chuyện gì nữa, cút đi cho tao ngủ tiếp.
- Mày đã bao giờ đi xem bói với gọi hồn chưa?
- Chưa, đéo tin.
- Tao cũng thế.
- Thế thì sao?
- Thì hôm nay tao với mày sẽ phải thử.
- Đéo thử, mày đi mà thử một mình.
- Chuyện này liên quan đến cả hai thằng, mày quên à?
- Không, bây giờ tao đứng ngoài chuyện này, đừng có lôi tao vào.
- Mày không thể đứng ngoài được đâu, nó là cái hạn năm nay cần phải giải, nếu không mày sẽ không qua được cái hạn này đâu, cả tao cũng thế.
- Đéo quan tâm – Tôi vẫn tiếp tục sẵng giọng.
- Ừ được rồi, mày đéo quan tâm – Tú khỉ rít một hơi thuốc phả vào mặt tôi nói vẻ khiêu khích – Mày bất cần, nhưng còn vợ con mày liên quan, nếu muốn ổn thỏa thì nghĩ cho kỹ đi, thử đi xem thày phán như nào, có mất cái gì đâu? Tin hay không vẫn tùy thuộc vào mày cơ mà. Nói thật nhá, tao cũng đéo tin vào ma quỷ thánh thần với các thể loại bói toán đâu, nhưng thử nghĩ mà xem, chuyện này kỳ quái thật, thử đi một lần xem sao, biết đâu…
- Biết thì giải quyết chuyện gì? – Tôi ngắt lời – Lập điện thờ lễ lạt ở đây rồi mời thày về xì xụp khấn vái dán bùa chú giải hạn à? Quên khẩn trương đi nhá, đéo bao giờ có chuyện đấy với tao đâu.
- Thì có ai bắt mày phải làm thế nếu mày không thích. Vấn đề là ít ra cũng tìm được cách giải thích nào đấy khả dĩ, ma mãnh, thần thánh, động mồ động mả, vận hạn, linh tinh lung tung tỉ lý do nào đấy, chứ không như này tao thấy ức chế lắm, đéo hiểu nổi…
Tú khỉ quả thật trông cũng tội, nó cầm hai tay hai điếu thuốc châm dở, mắt thì nhìn tôi van nài. Tôi không hiểu tại sao xưa nay dù có thế nào, nó cũng không bao giờ giận tôi quá nửa ngày, thậm chí nửa tiếng đồng hồ, dù tôi có nặng lời chửi bới nó đến đâu đi nữa. Ngay từ hồi phổ thông cũng vậy. Nó rất thông minh, nhưng lười học. Tôi hay chửi nó ngu, phải đứa khác thì chắc nó cho ăn đủ, nhưng với tôi nó thì chỉ cười hì hì, bảo rằng ừ tao ngu thì mới cần đến thằng thông minh như mày để mà chép bài chứ.
Tôi thở dài cầm lấy điếu thuốc trên tay nó, rít một hơi dài, rồi tôi hỏi nó: Thế tóm lại là như nào? Bao giờ đi? Đi đâu? Gặp ai? Để làm gì?
Nó nhìn tôi giây lát, ánh mắt đầy biết ơn, rồi mỉm cười xoa đầu tôi: Đm, thế mới là thằng em ngoan của anh chứ, tuổi gì mà định bật anh? Tuổi gì hả bưởi?
Tôi lại lộn hết cả ruột, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đùa bỡn hay cáu kỉnh hoặc phát khùng lên nữa. Tôi vào toilet đánh răng rửa mặt. Sau đó hai thằng đi xuống ăn sáng. Tú khỉ đã kịp mượn một chiếc xe con 4 chỗ của ai đó, nó đỗ xe chờ sẵn tít ngoài đường, ăn sáng xong chúng tôi ghé qua quán cà phê tu vội 2 cốc, rồi lên đường nhằm hướng ngoại thành. Đích đến là tư dinh của một bà đồng cốt nào đấy, tự xưng là Ngọc Hoa Công Chúa giáng trần, nghe nói cực linh, và tất nhiên là cực giàu, quần áo dát vàng, Iphone 4 dát vàng… Vừa đi Tú khỉ vừa kể tôi nghe các giai thoại về bà cô công chúa này, mà nó moi thông tin từ đám bạn làm ăn, vốn dĩ đều là con nhang đệ tử trung thành của Ngọc Hoa Công Chúa cả.
Tiểu sử và quá trình hoạt động tâm linh của Ngọc Hoa Công Chúa (phải gọi là Cô, viết hoa, theo lời kể Tú khỉ) thì nghe đâu Cô trạc gần bốn mươi, vốn có cái tên cúng cơm rất quê mùa, đại loại như Thìn Tị Ngọ Nguậy gì đấy, một hôm Cô đi bắt cua cáy ngoài đồng giữa trưa nắng về bị cảm, ốm liệt giường mê sảng cả tháng giời, lúc khỏi ốm tự dưng đấm ngực xưng là Ngọc Hoa Công Chúa, phán đâu trúng đấy, gọi hồn gọi vong cũng đâu ra đấy, chẳng mấy chốc tiếng tăm lẫy lừng, lên cả báo. Tất nhiên đã lên báo thì mấy thằng nhà báo lề phải chỉ có biết đi đường một chiều, ra sức nói xấu bôi bác hình ảnh của Cô, kết luận là hoạt động tuyên truyền bói toán mê tín dị đoan.
Xã với huyện nhiều lần được trên chỉ đạo dẹp bỏ, nhưng đám này chỉ làm cho gọi là cho có hình thức, rồi đâu lại vào đấy, con nhang đệ tử mỗi ngày lại kéo đến càng đông, náo loạn cả vùng quê. Bản thân cán bộ xã cán bộ huyện, thậm chí quan chức trung ương cũng nhờ vả Cô không ít, mỗi lần nhà có việc gọi hồn gọi vong, nào là xem tiền vận hậu vận, đường hoạn lộ công danh, tình duyên, tài lộc, cho đến chuyện đấu đá nội bộ, rồi thậm chí nghe nói còn mời cả vào Nam đi tìm mộ liệt sĩ, khi đó Cô thường sẽ được gọi là nhà ngoại cảm, một cách gọi đầy trân trọng, nhuốm màu sắc khoa học tâm linh.
- Năm ngoái, Cô dự đoán đúng một vụ tai nạn giao thông thảm khốc – Tú khỉ nói.
- Vụ nào?
- Vụ tàu hỏa húc ô tô, đâu như gần chục mạng, nghe nói thế.
- Bà ấy dự đoán chính xác như nào?
- Cô nói trong khoảng một vài tháng đấy ở khu vực đấy sẽ có một vụ tai nạn như thế.
- Khu vực đấy là khu vực nào?
- Đâu như Thường Tín hay loanh quanh gần đấy.
- Đèo mẹ, tháng đéo nào chả xảy ra tai nạn tàu hỏa ở Thường Tín, mày không chịu đọc báo điện tử lá cải mấy nhỉ? Suốt ngày tai nạn với cướp giết hiếp.
- Còn nhiều chuyện khác nữa cơ, bọn làm ăn với tao mê tín Cô thôi rồi.
- Tao đéo tin! – Tôi nói – Tao cũng đéo tin nốt vào chuyện con cá thần…
Tôi không kịp nói hết câu đó, vì bỗng dưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Bỗng dưng mặt tôi dính vào cửa kính ô tô, rồi đầu tôi va vào cái gì đó khá mạnh. Rầm một cái, tôi không còn biết chuyện gì đã xảy ra nữa, tất cả lộn tùng phèo, rồi tôi thấy dường như cơ thể bị treo ngược, mắt nổ đom đóm, một màu xanh lục lờ lờ trước mặt. Một cơn đau nhói chạy xuyên lên óc. Sau đó tôi chẳng biết gì thêm nữa.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy khuôn mặt Tú khỉ đầu tiên, tôi thấy mình đang nằm trên một cái giường, Tú khỉ nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Xung quanh có vài người lạ. Mặc dù vậy, tôi cũng dần kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi đã gặp tai nạn trên đường đi, chỉ có điều lúc đó tôi không biết nó đã xảy ra như thế nào mà thôi.
Sau đó khi tôi tỉnh lại hoàn toàn, Tú khỉ kể lại cho tôi từ đầu mọi chuyện. Lúc đó chúng tôi đang chạy xe khá nhanh trên con đường ven con sông đào dẫn nước tưới tiêu thủy lợi. Một con trâu đang gặm cỏ cùng cả đàn bên đường, nó động đực hay làm sao đó không biết bỗng dưng nhảy xổ lên trước mũi xe, Tú khỉ bị bất ngờ đánh mạnh tay lái, chiếc xe xoay ngang đập vào con trâu càng xoay tợn, xoay hơn một vòng, trượt xuống bờ sông, lăn lộn vài vòng, cuối cùng lật úp và chìm xuống đáy sông. Rất may đó là sông đào nên đáy khá bằng phẳng, và chỉ sâu chừng 2m nước, không thì có lẽ bọn tôi đã toi đời. Tú khỉ đã vớt tôi lên khá nhanh, dốc ngược người tôi cho ra hết nước trong bụng, sau đấy cõng tôi vào làng tìm trạm y tế xã sơ cứu, rồi họ chuyển lên tuyến huyện chiếu chụp các kiểu. Nếu nó cũng ngất đi như tôi, chắc chắn cả hai thằng đã cùng tiêu đời.
Tôi chẳng làm sao cả, chỉ bị choáng do cú va chạm vào cửa kính làm cái trán sưng bướu lên to tướng. Chúc mừng, Tú khỉ nói, mày đã là một thằng chồng mọc sừng, nhưng mày cũng hơi bị Xuân Tóc Đỏ đấy cu, cao số lắm, chưa chết được đâu.
Tôi chẳng thấy buồn cười gì cả, nhất là trong hoàn cảnh lúc bấy giờ.
- Cái xe thì sao? – Tôi hỏi.
- Chắc vẫn nằm dưới sông. Tao gọi thằng đệ làm cứu hộ lo vụ này rồi, mày khỏi lo.
- Xe mượn, có ngại không?
- Ngại gì, nó còn nợ tao cả đống tiền, con xe hủi này cho bán sắt vụn được rồi.
- Thôi vụ Ngọc Hoa Công Chúa đi chứ hả?
- Sao lại thôi? – Tú khỉ nhướn mày – Sau vụ này lại càng phải gặp Cô.
- Nhỡ đâu vì cố gặp bà ấy nên mình gặp tai nạn?
- Có thể – Tú khỉ cau mày gật gù – Nhưng cũng có thể do lúc đấy mày đang chế nhạo Cô, nhạo báng thánh thần, nên thánh vật, nếu mày chưa chết thì đấy mới chỉ là lời cảnh cáo thôi đấy.
- À, tao tưởng đã là thánh thần thì không cần dằn mặt chứ nhỉ? – Tôi nhại lại giọng nó.
- Phỉ phui cái mồm, vừa suýt chết mà còn ăn nói thế được, anh cũng đến chịu mày rồi đấy. Thôi nằm nghỉ đi, mai vào gặp Cô liệu mà giữ mồm giữ miệng đấy! Tao chạy đi xem cái xe thế nào tí đã.
Tôi thở dài ngao ngán, không còn hơi sức đâu mà phản đối nó nữa, nhắm mắt buông xuôi vậy, đến đâu hay đến đấy. Thậm chí tôi cũng chẳng còn thấy sợ hãi nữa, ngay cả khi tôi và nó đều đã thấy cảnh tượng giấc mơ thứ hai đã trở thành hiện thực như thế nào, gần như y hệt. Tuy không nói ra, nhưng cái nhướn mày của nó khiến tôi hiểu rằng chuyện này sẽ không bao giờ dừng lại, nếu chúng tôi chưa đi đến tận cùng. Chúng tôi chỉ có thể dấn bước theo chuỗi những sự kiện này, để tìm câu trả lời cho mọi việc.
Một điều duy nhất an ủi, là Tú khỉ đã không bỏ mặc tôi chết chìm dưới đáy sông, như trong giấc mơ. Chắc nó cũng đang cảm thấy nhẹ nhõm về điều đó.
Tú khỉ rút điện thoại ra gọi, một cái điện thoại rẻ tiền nào đấy chắc mới mua. Chiếc Iphone 4 mới cóng của nó có lẽ giờ này đang yên giấc ngàn thu dưới đáy con sông đào, số của chiếc điện thoại này cũng đen đủi, nếu hôm qua không bị ném vỡ tan thì hôm nay lại chìm dưới đáy sông. Tú khỉ trước khi đi còn lấy ngón tay chỉ vào tôi ra dấu nằm im đợi nó, trong khi mồm vẫn oang oang gọi điện, văng tục tóe loe.
Tôi đành nằm im trên cái giường bệnh viện ngoại thành đó, bươu đầu bươu trán, dán đầy băng gạc, mặt mũi sưng vù. Tôi thèm thuốc, nhưng rõ ràng là đừng mơ được hút thuốc lá trong này. Ngoài kia, bầu trời đang tối dần rất nhanh…
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần