Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ho đến nửa khuya tôi mới trở về nhà. Suốt cả ngày tôi bị giấc mơ đêm trước ám ảnh, nên quên khuấy đi một thực tại nặng nề, đó là chuyện vợ con. Cũng mấy lần tôi định lấy điện thoại Tú khỉ gọi cho vợ, nhưng tôi rất ngại ngần, vả lại cũng chẳng biết sẽ nói gì. Đối diện với chuyện này thật khó khăn.
Về đến nhà, tôi nhấc máy điện thoại lên lại bỏ xuống, đã khá muộn, giờ này gọi điện rồi cô ấy to tiếng khéo mà đánh thức cả nhà bố mẹ vợ, chuyện càng ầm ĩ. Cuối cùng tôi tặc lưỡi tự nhủ sáng mai sẽ gọi lại cho cô ấy, lựa lời xin lỗi nịnh cô ấy đưa thằng bé về.
Trằn trọc mãi rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ một cách nặng nề, mệt mỏi. Tôi tỉnh giấc đâu đó lúc gần về sáng, run cầm cập, chăn gối biến đâu mất. Tôi lại vừa có một cơn ác mộng nữa. Thoạt tiên trong chốc lát tôi không xác định được phương hướng, chẳng biết mình đang ở đâu, xung quanh tối om. Có cảm giác như tôi đang chìm dưới đáy sông tăm tối lạnh lẽo, sắp chết đuối và chết cóng, nỗi sợ hãi khiến thần kinh tê liệt, đầu óc đông đặc lại, còn chân tay như bị cùm không sao giãy dụa nổi.
Cuối cùng tôi cũng thoát được ra khỏi trạng thái đó, không biết bằng cách nào nữa. Hình như tôi vừa bị bóng đè, cảm giác như sắp chết đến nơi, tim đập liên hồi kỳ trận. Mặc dù đêm về sáng lạnh cóng, nhưng mồ hôi tôi vẫn túa ra nhớp nháp. Trước đó, trong lúc vật vã, có lẽ tôi đã đạp tung chăn. Sau một hồi trấn tĩnh lại, mắt quen dần với bóng tối, tôi quờ quạng bật đèn ngủ, rồi lại ôm chăn ra đi văng nằm đốt thuốc. Chắc chắn tôi sẽ không thể ngủ tiếp được, đành vạ vật lơ mơ nằm chờ trời sáng vậy. Cơn ác mộng vừa trải qua vẫn còn ám ảnh
Ngay lúc đó, bỗng dưng chiếc điện thoại bàn ngay bên tai đổ chuông, khiến tôi giật bắn mình, tưởng như rụng cuống tim. Tôi nhìn đồng hồ, lúc đó là hơn 3h sáng. Nhầm số chăng? Tôi chờ chuông reo thêm lần nữa rồi mới nhấc máy.
- A lô, ai đấy?
- Anh mày đây – Giọng Tú khỉ oang oang ong cả tai – Anh Tú béo đây, mày nghe điện nhanh nhỉ, vợ về rồi à, nó bắt ngủ đi văng à?
- Chưa, nó chưa về. Có chuyện gì thì nói đi! – Tôi sẵng giọng – Mày có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- À lại cáu à, mẹ cái thằng… đm, có chuyện tao mới gọi chứ, tao lại vừa mơ…
- Mơ gì? – Tôi ngắt lời nó, bỗng dưng tỉnh cả ngủ.
- Thế mày có mơ thấy gì không đã? – Tú khỉ hỏi lại.
- Ờ… có – Tôi đáp – Nhưng mày kể trước đi!
- Tao mơ thấy cái xe của tao, nó đang chìm… lúc đấy tao với mày đang ngồi bên trong. Mày thì sao, mơ thấy cái gì?
- ….
Tôi cảm thấy ớn lạnh cả xương sống, quai hàm cứng đờ không thể mở mồm ra trả lời nổi cho Tú khỉ biết là tôi cũng vừa mơ y hệt như thế.
- Mày mơ thấy cái gì, hả thằng kia? A lô, a lô? Biến đâu rồi?
- Đây, tao đây… - Cuối cùng tôi cũng mở mồm ra được.
- Sao tự dưng lí nhí thế hả cu? Nói to lên xem nào!
- Tao sợ quá… – Tôi cố gắng nói, nhưng cứ như thể đang bị ai bóp cổ vậy, những lời nói cứ mắc lại ở cuống họng không sao thoát ra được.
- Sợ cái gì? Hả? Sợ cái gì?
- Tao mơ y hệt như mày – Tôi đáp.
- Hả? Cái gì?
Sau đó đến lượt Tú khỉ cũng câm tịt. Tôi hình dung ở bên kia đầu dây, nó đang há hốc mồm chết sững. Chuyện này thật điên rồ. Và nó thực sự đáng sợ.
- A lô, mày còn đấy không? – Tôi nói vào điện thoại.
- Tao đây – Giọng Tú khỉ khàn khàn.
- Sao im lặng thế?
- Mày nói thật đấy chứ? – Tú khỉ hỏi lại – Có thật mày cũng mơ thế không? Đừng có lừa tao đấy nhá!
- Thật, tao không đùa đâu, tao đang sợ vãi cả đái ra đây…
- Thế mày kể lại từ đầu xem nào! – Tú khỉ sốt ruột cắt ngang.
- Tao mơ tao với mày ngồi trong xe lúc trận lũ tràn xuống, xe chìm xuống đáy sông, mày mở cửa chui ra thoát, còn tao mắc kẹt ở lại…
- Còn con cá thần nữa – Tú khỉ ngắt lời.
- Đúng rồi, con cá bơi đến ngoác cái mồm ra, toàn răng, nhưng lúc ấy chỉ còn tao ở lại…
- Đm, đúng là như thế, tao cũng bắt đầu thấy sợ rồi đấy, kinh đéo tả! – Thôi mặc ấm vào rồi ra quán gặp nhau phát.
- Giờ này á? Mày bị điên à?
- Chứ sao? Giờ mới biết tao bị điên à? Ra quán cà phê ở cửa ga ấy nhá, 15 phút nữa.
- Nhưng mà…
- Đéo nhưng nhiếc gì hết, ra ngay!
Tú khỉ cúp máy ngang xương, không cho tôi phản đối thêm. Tôi đành mặc quần áo ấm, lò dò mở cửa bước xuống cái cầu thang tối om. Bọn nghiện chả từ bất cứ cái gì, kể cả những cái bóng đèn rẻ tiền, cứ thay bóng hôm trước hôm sau lại biến mất. Tôi phải dò dẫm thật chậm từng bậc, cố gắng tránh những chiếc xi-lanh, dẫm vào nó trượt chân thì ngã vỡ mặt.
Cuối cùng cũng xuống đến sân, đi bộ hết ngõ ra đường mỏi chân mới tóm được chiếc taxi cũng đang chạy lên ga đón khách sớm. Trời lạnh dã man, ngồi trong xe mà tôi vẫn có cảm giác như đầu óc đông đặc lại.
Quán cà phê bình dân trước cửa ga chủ yếu phục vụ khách vãng lai chờ tàu, nó là cái quán duy nhất bán hàng 24/7, bao nhiêu năm nay vẫn vậy, kể từ hồi nó còn chiếu liên miên băng video chưởng bộ Hồng Kông hồi đầu những năm 90. Còn nhớ dạo đó chủ quán còn là một cô bé mỡ màng có bộ ngực vĩ đại, nay cô bé đó đã biến thành một bà già mắt thâm quầng xơ xác, vú teo tóp chả thấy đâu. Thi thoảng tôi và Tú khỉ cũng hay ngồi đây sau những lần đi chơi khuya hoặc đi ăn đêm. Mùa đông ngồi đây thì rất ấm áp.
- Đm, mày làm cái đéo gì mà chậm như rùa thế hả? – Tú khỉ đón tôi bằng một câu chửi thề.
- Mẹ cái thằng điên này! – Tôi cáu – Mãi mới bắt được taxi đấy, sáng tinh mơ đã hò với chả hẹn.
- Xe máy đâu?
- Xe cái anh già nhà mày, giờ này bọn trông xe nó còn chưa dậy, gọi nó để nó đào mả bố lên à?
- Ờ nhỉ, tao quên béng mất. Ăn gì chưa? Làm bát phở nhá?
- Ăn cứt ấy! – Tôi vẫn chưa hết cáu.
- Mày… nhiều lúc còn đanh đá hơn cả gái, anh thật! – Tú khỉ lèm bèm – Thôi cưng cho anh xin lỗi, được chưa? Rồi anh đền…
- Đền cái cục cứt ấy!
- Chủ quán ơi sang gọi hộ 2 bát cứt nhá – Tú khỉ nói vọng vào trong quán - À quên, 2 bát phở nhá, tái chín, mỗi bát đôi trứng, nhiều hành chần…
Tôi ngồi xuống ghế, mặc dù đang rất cáu, tôi cũng không nhịn được cười với thằng bạn của nợ. Bà chủ quán mắt thâm quầng lặng lẽ đi sang quán phở, mặt mũi cô hồn, chả cười nói gì. Thật khó hình dung từng có một thời gian, tôi và Tú khỉ đến đây uống nước cốt chỉ để nhòm vào ngực chủ quán, khi ấy nó còn thật là mênh mông và bát ngát, bồng bềnh theo mỗi bước đi. Mỗi khi chủ nhân bộ ngực ấy cúi xuống đặt cốc nước hay lau dọn bàn ghế, chúng tôi thường nghẹn hết cả ngào. Nay thì còn đâu! Từ rất lâu rồi, tôi và Tú khỉ đã không còn lai vãng ở đây, từ khi chúng tôi nhận ra cà phê đen ở đây chả ngon lắm, chúng tôi không thích cà phê sữa, mà bình sữa thì ngày càng teo tóp. Thời gian, và cuộc sống mưu sinh thật là tệ, nó khiến cho một người đàn bà ngoài ba mươi mà trông như bà già bảy mươi, như chết rồi.
Tàu đang vào ga, hình như đó là một chuyến tàu xuôi. Taxi và xe ôm ùn ùn kéo về cửa ga đón khách. Tú khỉ vẫn chúi vào màn hình máy tính. Người ta bưng sang cái khay có 2 bát phở bốc hơi nghi ngút, thêm cả chanh ớt tươi, dấm tỏi, và một bát quẩy tướng. Tôi chẳng nói chẳng rằng lập tức vục mặt vào bát phở, nhai quẩy rau ráu, xì xụp một lúc cho đến vã mồ hôi, húp cạn cả bát nước phở. Bây giờ mới chính là lúc phả phê nhất, xỉa răng, gọi một cốc đen đá, châm một điếu thuốc. Bọn tôi có thói quen luôn uống đen đá, ngay cả khi giữa mùa đông ở Nam Cực.
Tú khỉ thậm chí còn ăn xong trước cả tôi, mặc dù nó bắt đầu xì xụp sau tôi. Quán phở này ăn rất được, cách đấy đôi ba chục mét. Hình như nó có tên là Phở Sướng, ăn vào rất sướng. Tôi sực nhớ hình như có một cuốn sách nhan đề “Ăn phở rất khó thấy ngon”. Bày đặt! Cứ thử rúc rừng rú vài tuần rồi quay về Hà Nội mà xem, húp nước rửa bát cũng thấy ngon ấy chứ. Măng rừng kể ra một năm ăn đôi lần thì cũng ngon thật, nhưng cứ rền rĩ suốt mấy tuần chung thân măng luộc măng xào măng nấu canh măng ngâm ớt thì quả thật chết khiếp, lúc đó tôi chỉ thèm một bát phở bò thơm phức bốc khói như thế này. Còn cá, giờ cứ nghĩ đến canh cá với cá nướng là tôi phát nôn, hình như cảm giác ấy xuất hiện ngay từ bữa cá thứ tư thì phải, liên tục cá, bữa nào cũng cá. Nào cá lăng, cá chiên, cá nheo, cá chày, trạch chấu, trạch làn, cá bống, cá chép…
- Mày làm gì mà đần mặt ra thế? – Tú khỉ hỏi tôi, sau khi nhấp ngụm cà phê đầu tiên.
- Đừng hỏi, tao lại cho ra cả bát phở bây giờ.
- Cái gì vậy?
- Tao nghĩ đến những bữa cá với măng triền miên ở trên ấy.
- Ọe! – Tú khỉ bụm miệng – Mày cũng làm tao suýt cho ra bữa sáng rồi đấy.
- Tưởng mày thích cá chứ?
- Từ bữa thứ 3 trở đi là kinh rồi, tao giả vờ thế thôi, chứ không thì ở đấy còn biết ăn cái gì nữa?
- Ăn cứt!
Tú khỉ cười ha hả xoa bụng. Chúng tôi im lặng hồi lâu, nhấp cà phê, đốt thuốc, và chìm đắm vào những hồi tưởng. Mọi chuyện mới đây thôi, nhưng cứ như một giấc mơ xa lắc xa lơ.
Nếu nó là một giấc mơ, một cơn ác mộng, thì rõ ràng nó chưa hề kết thúc, dù chúng tôi đã tìm cách bỏ chạy khỏi nơi ấy. Ít nhất riêng tôi là như vậy, và tôi sẽ không để Tú khỉ lần nữa lôi vào chuyện này, tôi sẽ tìm cách tránh xa nó ra. Đời tôi đã đủ khốn khổ lắm rồi!
Tú khỉ rung đùi rít thuốc nhấm nháp cà phê, mắt dõi theo những khách vừa xuống tàu đang ngơ ngác ngoài cửa ga. Nó ư ử hát “… Từng người từng người xuống người có đôi, tôi cố trông mà chẳng thấy em đâu. Buồn muốn khóc trong mưa bay chiều nay, khi người cuối cùng… cũng không phải là em…”
Thằng này trông cục súc thế mà tâm hồn phết. Cái đầu húi cua gần như trọc, lông mày sâu róm xếch ngược, râu quai nón, cánh tay xăm trổ. Mùa hè nó mà cởi trần và đầu trần chạy SH vượt đèn đỏ ngoài đường chắc cảnh sát giao thông cũng chán hẳn, tưởng nó gấu mèo dân anh chị.
Cả hai thằng tôi đang theo đuổi những ý nghĩ riêng, và dường như đều cố né tránh một điều mà cả hai đang nghĩ đến, thằng nào cũng chờ thằng kia nói trước.
Cuối cùng, không nhịn được, cả hai thằng cùng quay sang nhìn nhau và đồng thanh nói: Mày kể đi!
Mất vài giây im lặng nhìn nhau, rồi hai thằng phá lên cười. Dưới ánh sáng bình minh nhợt nhạt đang tỏa xuống từ bầu trời mùa đông, trong bầu không khí nhộn nhịp nơi cửa ga, cơn ác mộng của chúng tôi có vẻ không còn đáng sợ như lúc đêm nữa. Đến lượt chính tôi cũng tin chắc rằng tối hôm ấy, vào khoảng 19h30, tôi sẽ lần đầu tiên ăn đề thật là to. Tú khỉ đã thuyết phục tôi tin vào điều đó, sau khi mất cả ngày hai thằng ngồi suy luận đủ kiểu.
Cả hai thằng tôi đều tin chắc như đinh đóng cột, rằng tối hôm đó đề sẽ về con 68. Vì sao ư? Được rồi, được rồi, đợi chút rồi tôi sẽ kể ngay đây…
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần