Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ó những lúc tôi đã nghĩ cuộc phiêu lưu đó không có thực, chỉ là một cơn ác mộng không đầu không cuối, hoặc tôi đã ở thiên đàng, hoặc cũng có thể là dưới địa ngục. Thực sự tôi không biết phải kể chuyện nào trước chuyện nào sau nữa. Những sự việc xảy ra sau ngày thứ hai ở khúc sông đó với tôi chỉ còn là những mảnh vụn ký ức rời rạc, chắp vá, một thời gian sau tôi hầu như hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian.
Tôi sẽ cố gắng kể lại những gì rõ nét nhất còn sót lại trong trí nhớ, may ra sẽ chắp nối lại được những sự kiện đó. Con cá thần có hàm răng lởm chởm. Cú quật đuôi khủng khiếp của nó. Cái đầu nửa như đầu cá mập, nửa như đầu con trăn khổng lồ. Đôi mắt nhỏ hơi giống mắt trâu. Những người đàn ông mang súng. Hình ảnh ông Văn bê bết máu. Một trận động đất hay một cơn lũ quét tràn qua, những thân cây húc vào vách đá, màu trắng bạc lấp lánh trên nóc xe, trong ánh sáng trắng đục buổi sáng, và một cái hang sâu thăm thẳm dẫn từ đỉnh núi thông xuống lòng sông, xuống âm ti, nơi những vong hồn chưa siêu thoát vẫn còn vật vờ trú ngụ ở đó…
Tôi nhớ đã nhìn thấy bốn người đàn ông đang tiến lại gần. Lúc đó trời xâm xẩm tối, nhưng tôi vẫn nhận ra rằng hai trong số bọn họ khoác súng, đó là hai khẩu AK47. Ngay lập tức dường như toàn bộ máu trong cơ thể tôi đông đặc lại, ngừng chảy, và cuống tim lìa ra. Trong óc tôi thoáng nghĩ đến đám buôn hàng trắng qua biên giới, luôn manh động và sẵn sàng làm mọi thứ có thể.
Chúng tôi chưa hề mảy may nghĩ đến những sự cố kiểu đó, như thể nó chỉ tồn tại trong những bài báo mà thôi. Tú khỉ đang quay mặt về phía bờ sông, không hề hay biết. Hai cô gái thì bận nấu nướng bên đống lửa, chỉ có tôi biết đám người kia đang lặng lẽ tiến đến, bóng họ in trên ráng chiều chạng vạng. Làm gì bây giờ?
Nếu là Tú khỉ, hẳn nó sẽ có phản ứng nào đấy, chứ tôi thì chỉ là một kẻ hiền lành và nhát gan. Nhất thời tôi cứng đờ người chẳng biết phải làm sao, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi choáng váng.
Một kịch bản rùng rợn hiện lên: Tôi và Tú khỉ sẽ bị dí súng vào đầu, chúng sẽ trói hai thằng tôi lại, sau đó thay nhau làm nhục hai cô gái. Rất có thể sẽ là như thế, và chưa biết mọi chuyện sẽ còn đi đến đâu. Cướp bóc, hãm hiếp, giết chóc… Biết bao chuyện kinh khủng như thế có thể vẫn diễn ra nơi rừng sâu núi thẳm này mà chúng tôi không hề ngờ nó lại có thể xảy ra đối với mình. Trong thoáng chốc, tôi nghĩ tất cả những chuyện này là một định mệnh đen tối có liên quan đến con cá thần, như ông Văn đã cảnh báo. Dù nó diễn ra cách này hay cách khác, thì hình như chúng tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Suốt một ngày dài mệt mỏi dài lê thê, rồi sẽ kết thúc như vậy sao?
Trong những lúc sợ hãi và yếu đuối, con người ta bỗng tin vào chuyện thần bí. Tôi chợt nghĩ đây là quả báo cho những tội lỗi của tất cả chúng tôi, những kẻ rỗi hơi rửng mỡ, không dưng dẫn xác tới đây chuốc lấy cái tai họa này. Một thoáng hối hận trong lòng. Tôi nghĩ đến vợ con, người thân, và những điều còn dang dở trong cuộc đời, cầu mong họ sẽ tha thứ cho tôi. Vĩnh biệt! Xin vĩnh biệt cuộc đời!
Tôi chờ đợi mọi chuyện xảy ra, chỉ trong giây lát nữa.
o O o
Tôi cố hình dung lại khuôn mặt cậu con trai của mình. Tôi đã đặt tên nó là Hải Đăng. Mọi người hay đùa Đăng bố Đăng con như đèn dầu đèn pha. Thật buồn cười phải không? Tôi đã đặt tên con trai như thế để mong rằng đời nó sẽ không leo lét như cuộc đời tôi. Vợ tôi tên là Nguyệt, nàng trong sáng như trăng rằm, chỉ bất hạnh một điều là nàng đã lấy phải tôi, một kẻ vô dụng bất tài trên cõi đời này. Tôi vẫn tin rằng cái tên họ có ảnh hưởng một cách logic và sâu sắc đến số phận một con người. Tôi không trách cha tôi đã đặt tên mình là Tiểu Đăng, vì ý nghĩa thực sự của nó mang chút gì khiêm nhường, chỉ là một ánh sáng nhỏ trong bóng đêm, thậm chí nghe cũng dễ thương nữa phải không?
Nhưng tôi muốn con trai mình phải tỏa sáng, dẫn dắt những con tàu, nó sẽ phải là một người bố tốt hơn tôi, là chỗ dựa cho vợ con, là một ngọn hải đăng đứng giữa phong ba bão tố, chỉ dẫn cho những linh hồn lạc lối.
Than ôi! Đã quá muộn để có thể quay trở lại, giờ đây tôi đã tuột dốc không thể cứu vãn, mắc kẹt trong một hoàn cảnh không ngờ. Tôi chỉ có thể gửi lại những lời nhắn gửi cuối cùng cho con trai, qua câu chuyện này, bằng cách nào đó. Hy vọng sau này khi lớn lên nó sẽ hiểu mọi chuyện, và may ra, nó sẽ tha thứ cho người bố đã đi xa. Bạn hãy kể lại cho con trai tôi câu chuyện này, hãy kể lại, đừng quên lược bỏ tất cả những chi tiết nhạy cảm và khiếm nhã không cần thiết. Ý tôi là hai cô gái điếm kia, đó là sự thật, nhưng họ đến rồi đi khỏi cuộc sống, biến mất, như chưa hề tồn tại.
Tôi không muốn nói về chuyện đó nữa, nó chẳng có gì đáng tự hào. Giờ đây, khi mọi chuyện đã qua, khi tôi đã vượt qua mọi ràng buộc, chuyện đó cũng chẳng khiến tôi hối hận hay xấu hổ. Nó đã xảy ra, thế thôi. Có thể các bạn sẽ tự hỏi tại sao tôi nhảy từ thái cực này đến thái cực khác nhanh như vậy, từ một câu chuyện bông phèng ban đầu bỗng dưng lại trở nên trầm trọng đến thế? À, thì đời là vậy, chả ai học được chữ ngờ hết. Hôm nay cuộc sống của chúng ta còn đang phẳng lặng, thế mà hôm sau đã như một cơn bão lũ, cuốn phăng đi mọi thứ.
o O o
Tôi muốn kể rằng vào ngày thứ mấy đó không rõ, khoảng ngày thứ năm hoặc thứ sáu, khi mà chúng tôi hầu như phát điên lên vì con cá thần, tôi và Tú khỉ lúc nào cũng chực xông vào táng nhau vì những chuyện không đâu, mụ mẫm đi bởi nỗi giận dữ, bất lực, tuyệt vọng, thì một cơn lũ quét cuối mùa ập đến, cuốn trôi tất cả mọi thứ, tất tật. Tôi không nhớ hết mọi chi tiết đầy đủ câu chuyện lộn xộn ấy nữa, chỉ biết là Tú khỉ bơi giỏi là thế mà thiếu chút nữa bị cơn lũ nhấn chìm.
Chúng tôi ở một nơi ngoài vùng phủ sóng điện thoại, cũng chẳng có lúc nào nghe đài đóm, nên không hề biết cơn lũ quét đến. Đêm trước đó chúng tôi có nghe thấy ầm ì xa xăm, nhưng không thấy giọt mưa nào, thời tiết trở lạnh và âm u. Có thể đó là tiếng mìn đánh cá kiếm bữa tươi của cánh công nhân làm đường, hoặc họ phá đá ta luy, tôi và Tú khỉ phỏng đoán một cách ngớ ngẩn. Mấy hôm trước lúc vào đây chúng tôi nhớ có một cung đường đang sửa chữa, công nhân dựng lán trại ngay bên đường, cạnh suối, chúng tôi không hề nghĩ đến chuyện người ta chẳng bao giờ nổ mìn vào ban đêm cả. Những dãy núi cao che chắn hết ánh chớp, và sương mù dày đặc khiến chúng tôi hoàn toàn mất phương hướng. Chúng tôi nằm trong lều, chìm vào giấc ngủ mệt nhọc.
Thực ra đó là tiếng sấm ì ùng ở phía tây vọng lại, tít sâu vùng rừng rú nào đó bên Lào, do ảnh hưởng từ một cơn bão, kéo theo mưa gió dữ dội mấy ngày trời. Sau này chúng tôi mới biết có một đập nước bị vỡ, nước ở thượng lưu đổ về với một tốc độ và sức tàn phá khủng khiếp.
Khi đó trời đã hửng sáng, không rõ là mấy giờ. Như mọi khi, tôi cố ngủ rốn thêm chút nữa, ngắm những đám mây xám đang lởn vởn trên bầu trời, qua ô cửa sổ tí xíu của cái lều. Tú khỉ thì í ới gọi tôi dậy ăn sáng, nó đi lại bên ngoài càu nhàu gì đó, rồi tiếng bước chân thậm thịch nặng nề của nó xa dần, có lẽ nó đi về phía bờ sông. Mặc kệ, tôi chẳng thiết ăn uống gì nữa, chỉ muốn được yên thân, lười biếng nằm ngắm những đám mây u uẩn kia.
Thế rồi mặt đất rung chuyển, có âm thanh trầm trầm vọng đến, to dần, to dần, không thể tả nổi cái thứ âm thanh ấy, nó như những tiếng nổ lớn, mặt đất như muốn nứt toác ra và sắp sửa chôn vùi mọi thứ.
- Cuội ơi dậy mau! Có cái đéo gì ấy! – Tú khỉ kêu lên xa xa.
- Động đất à? – Tôi đáp lại, thấy chiếc lều rung bần bật, cảm nhận rõ phía dưới lưng, mặt đất đang rung chuyển dữ dội.
- Lũ ống, lũ quét! – Tú khỉ lạc giọng hét lên – Chạy mau! Chạy mau lên bờ! Mau lên!
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần