If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ôi tóm lấy chiếc cần câu, nó rung lên bần bật, cước căng như dây đàn, chạy loằng ngoằng xé nước, rít lên những tiếng rin rít man rợ. Tôi không thể kéo con quái vật ấy lên nổi, như thể dưới làn nước kia là một con trâu mộng thực sự vậy, mỗi khi nó kéo mạnh, chiếc cần câu cong veo chỉ chực gãy, và máy câu lại nhả cước kêu tành tạch ro ro như xích líp xe đạp. Tú khỉ luôn mồm hò hét chỉ đạo, còn hai cô gái đứng bên cạnh thì rú lên từng cơn, nhảy tưng tưng loi cha loi choi. Mặc dù trời lạnh, mồ hôi tôi túa ra ướt đẫm, mắt cay xè. Chỉ trong chốc lát, hai cánh tay tôi mỏi rã rời. Tôi đành đưa chiếc cần câu cho Tú khỉ, nó lập tức vồ lấy và bắt đầu vật lộn với con cá, chạy tới chạy lui bên bờ sông, văng tục ầm ĩ, phấn khích như phát điên.
Tôi ngồi xuống một tảng đá, thở hổn hển, tim vẫn đập thùm thụp. Dường như bao nhiêu máu trong cơ thể dồn cả về đôi cánh tay, tôi nghĩ chắc mặt mình đang tái dại. Tôi cảm thấy vô cùng ghen tị với Tú khỉ, nó tự tin và khéo léo vờn con cá, lúc thu dây vào, lúc lại nhả ra, vừa co kéo vừa luôn mồm: “Mày thích chạy à, bố mày cho mày chạy thoải mái nhá, chạy đi, mệt chưa con? Mệt rồi chứ gì? Mệt rồi thì để cụ mày kéo vào, tuổi gì mà chạy hả con? Vào đây, vào đây với anh mày! Thế! Thế! Ngoan lắm! Nào, vào đây! Aaaaa! Mày lại chạy à? Chưa mệt hả em? Thôi, cho anh xin nào cưng! Anh xin lỗi! Aaaaa! Từ từ đã nào! Để anh nới dây cho mày chạy, chờ tí, chờ tí! Đcm nhà mày!...”
Máy câu lại rít lên ro ro. Con cá dưới sông bị lôi vào gần sát bờ, có lẽ khi chạm vào đáy cát nó bị giật mình và lấy hết sức lực còn lại giãy mạnh, quay đầu phi một phát trở ra giữa dòng, tí nữa thì lôi luôn gần một tạ thịt của thằng bạn tôi xuống theo dòng sông cuồn cuộn kia. Tôi nhảy đến tóm thắt lưng Tú khỉ, hai cô gái thấy thế cũng bắt chước, tóm lấy thắt lưng tôi.
Được tiếp sức, Tú khỉ càng phấn khích, nó hét lên: “Chết anh cũng phải phịch nhau với mày, vào đây cưng, vào đây với bọn anh!” – Vừa nói nó vừa kéo mạnh cần câu, nhanh tay guồng máy câu. Từng mét cước được thu dần, thu dần vào. Những cánh tay của nó vạm vỡ là thế mà cũng đã run rẩy, không hiểu do quá sức, hay do tinh thần bị kích động cao độ. Để tao, tôi nói rồi tóm lấy cây cần câu, Tú khỉ nhường ngay lập tức, đến lượt nó túm lấy thắt lưng tôi, và có lẽ phía sau đuôi vẫn là hai cô gái.
Con cá đang cố chống cự, nhưng nó đã bắt đầu yếu rồi, không còn hung hăng như trước. Có lẽ phải đến nửa tiếng vật lộn rồi chứ ít đâu. Tôi bắt chước Tú khỉ, chống đốc cần câu vào bụng, lấy hết sức kéo con cá vào, cứ kéo vào được chút nào là nhanh tay hạ cần câu cho cước chùng bớt rồi quay máy câu thật nhanh thu cước vào. Thi thoảng con cá lại cố vùng chạy, đòi ra cước, nó liệng liệng vòng cung tít sâu dưới làn nước. Tôi chỉ mong sao chuyện này mau kết thúc, bởi vì sợi dây cước mỏng manh kia thật đáng ngờ, nó vừa căng như dây đàn, lại vừa co giãn như dây chun, và dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt phựt.
Cuối cùng con cá cũng chịu nổi lên trên mặt nước, mặc kệ tôi kéo vào. Từ xa xa, nhìn phần lưng nó nổi trên mặt nước như một thân cây chuối dài thượt, cái đầu to tổ chảng.
- Kéo vào, kéo vào nhanh lên! Nó mệt rồi, nó thua rồi! – Tú khỉ hét vào tai tôi – Cá chiên, cá chiên mày ạ! Ôi mẹ ơi! Chưa bao giờ tao nhìn thấy con cá chiên nào to thế này. A! Ha ha ha! Đéo phải cá chiên, con này là cá lăng! Lạy Chúa nhân từ! Cá lăng mới hay chứ các em của anh, cá lăng này về Hà Nội bán một triệu một cân nhà hàng đặc sản còn phải tranh cướp nhau, các em ạ. Chúng nó có trả trăm triệu anh cũng đé.o thèm bán con này nhá!
- Điếc tai quá! Đừng có hét vào tai tao nữa! – Tôi gắt – Tao lại cắt cước thả cá ra bây giờ! Mau ra bắt nó vào nhanh lên!
Tú khỉ nhảy phắt ra mép sông, lao ùm xuống làn nước lạnh giá, trên tay nó là đôi găng từ lúc nào. Con cá đã bị lôi vào gần bờ, chỉ còn lờ đờ ngoe nguẩy, cái mồm há ngoác ra trông phát khiếp! Tú khỉ thọc hai bàn tay đeo găng vào cái mồm con cá, lôi xềnh xệch con cá theo bờ cát thoai thoải, rồi thì cũng đến lúc con cá bị lôi tuột lên chỗ khô ráo, cách xa bờ nước. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ vĩnh viễn rời xa cái thế giới dưới nước kia, và cả thế gian này, cái con cá hung dữ ấy. Tôi buông cây cần câu, tiến lại gần chỗ con cá. Tú khỉ như phát rồ, nó nhảy tưng tưng, hai tay đấm ngực bình bịch, mồm tru lên, hú từng cơn ư ử, như trong phim King Kong. Hai cô gái cười ngặt ngẽo, mỗi khi thấy con cá giãy họ lại thét lanh lảnh.
Tôi thở hắt ra nhè nhẹ, mừng vì đã thoát nợ, hai cánh tay gần như tê liệt. Con cá trông thật kỳ dị, cái đầu nó to tướng, bóng láng, hai mắt bé tí, râu dài, có hai cái ngạnh lớn lởm chởm răng cưa ở gần mang, thân nó màu vàng vàng pha lẫn đen xám, đuôi và vây ánh đỏ, bụng hầu như toàn màu trắng.
Tôi nhìn đồng hồ, lúc đó hơn 10h sáng. Chúng tôi ăn sáng đâu như lúc 8h, kết thúc lúc khoảng 8h30, và Tú khỉ bắt đầu mở cái thùng nhựa ghê tởm kia ra đâu đó lúc 8h45. Tạm coi như cá dính câu lúc 9h sáng, vậy là mất toi một tiếng đồng hồ quần nhau với con cá này, nó khiến chúng tôi thở cả ra đằng tai.
- Bây giờ tính sao? – Tôi hỏi Tú khỉ - Xẻ thịt nó à?
- Phí quá! – Nó ngỡ ngàng nhìn tôi, rồi quay lại nhìn con cá trân trối, mặt thuộn ra, lẩm bẩm như tự hỏi mình – Làm gì với nó bây giờ nhỉ? Làm thế nào mang được nó về nguyên vẹn bây giờ?
- Cá thần đây hả anh? – Một cô gái hỏi.
- Không, con này ăn thua mẹ gì so với cá thần! – Tú khỉ đáp – Cá thần chắc phải gấp vài chục lần con này.
- Con lạy bố! Thế thì bố gọi thêm vài chục thằng Tú khỉ nữa đến mà bắt cá thần nhá, con chịu! – Tôi nói.
- A! Sợ rồi à? Cảm giác thế nào? Phê không?
- Đau tim bỏ mẹ! – Tôi đáp – Cá gì cứ lồng lên như rồng lộn ấy, kinh đéo tả!
- Rồi mày sẽ nhớ cái cảm giác ấy suốt đời, rồi sẽ nghiện câu cá thôi, con giai ạ! – Tú khỉ hơn hớn nói.
Tôi không nói gì, chỉ rút thuốc lá ra châm, lững thững đi dọc bờ sông. Những ngón tay tôi run rẩy kỳ lạ, mặc dù cơn kích động đã qua đi, nhưng dường như trong bán cầu não vẫn đọng lại cảm giác ngất ngư, giống như chút cặn lắng đọng lại, đang tan dần, giống như sau một cơn cực khoái kéo dài. Quả là một thứ trải nghiệm đáng kể, nó khiến tim đập mạnh, máu như sôi lên, nỗi sợ hãi và bản năng săn bắt trỗi dậy, trộn lẫn với nhau, khiến tôi biến thành một kẻ khác.
Trong hơn một tiếng đồng hồ vật lộn với con cá, tôi quên bẵng đi mọi chuyện trên đời, quên nốt cả bản thân, như thể tôi đang sống một cuộc sống khác, trong một thế giới khác. Tôi bắt đầu lờ mờ hiểu ra lý do tại sao có nhiều gã điên tìm đến thú vui đam mê săn bắn, câu cá, tìm lại bản ngã của mình trong những cuộc hành xác chốn xa xôi heo hút như thế này.
Những tiếng cười lanh lảnh của hai cô gái dội vào vách đá bên kia sông rồi vọng lại. Họ vẫn đang vui đùa bên con cá. Tú khỉ đang bắt hai cô gái tạo dáng chụp ảnh cùng con cá, nó vừa bấm liên tiếp vừa buông ra những câu ví von ỡm ờ nào đó, nó bắt hai cô gái ôm con cá, chu miệng lại như đang hôn vào miệng cá.
Sương tan dần, tia nắng đầu tiên bắt đầu liếm láp những ngọn cây, rồi tới doi cát bên bờ sông. Tôi thả người vào chiếc ghế vải, cốc cà phê nguội ngắt, nhưng rất ngon, nhất là sau những gì vừa trải qua. Tôi nghĩ tôi có thể ngồi mãi trong chiếc ghế êm ái này, nhấm nháp cà phê, đốt thuốc lá, ngồi mãi mãi không đi đâu hết, sau đó chết đi.
Tôi bỗng nhận ra trên bãi cát trước mặt tôi chỉ còn hai chiếc cần câu màu đen và màu vàng, chiếc cần màu xanh đã biến đâu mất. Chỗ cắm giá gác cần chỉ còn là một cái lỗ bị xới tung lên, kéo thành vệt dài về phía dòng sông như một luống cày. Hẳn là trong lúc bọn tôi mải mê chạy xuôi dòng đánh vật với con cá lăng kia, một con cá khác đã chén mồi, sau đó lôi tuột cả bộ cần câu xuống sông. Phải chăng đó mới chính là con quái vật mà chúng tôi đang săn đuổi?
Tôi gọi Tú khỉ lại và chỉ cho nó thấy những vết tích còn lại, nó cứ đi đi lại lại bần thần nhìn mãi cái vết cày đáng sợ kia, mồm lẩm bẩm những câu kinh ngạc.
Giờ đây Tú khỉ đã hoàn toàn quên phéng con cá lăng ban nãy, nó chỉ còn ý nghĩ rằng chúng tôi vừa hụt mất con cá thần, theo đúng lối tư duy của một gã làm ăn, bao giờ cũng sợ mình đã bỏ qua những cơ hội nào đó. Lẽ ra phải sung sướng vì ngay buổi sang đầu tiên đã câu được con cá lăng bự, thì bây giờ nó đang vò đầu bứt tai hết sức đau khổ và tự chửi rủa mình đã để sổng mất con cá thần (nó nhất định cho rằng đó chính là con cá thần).
- Tất cả chỉ tại con cá ranh con này! – Tú khỉ bực bội đá bụp một cú vào con cá lăng đang nằm trên bãi cát, khiến con cá lật ngửa ra giãy giãy.
- Mày đúng là bệnh nặng rồi! – Tôi nói – Thôi để tao thả con cá về với nước nhá, hành hạ nó thế đủ rồi.
- Ừ phải đấy, thả nó đi anh ạ, đừng thịt nó phải tội! – Một cô gái hưởng ứng.
- Đm, gái thì biết cái đéo gì mà bi bô, đừng có nói leo! – Tú khỉ quay lại lườm lườm, khiến hai cô gái chết khiếp, cụp mắt xuống.
- Anh đã bảo rồi, thằng này vừa sổng ở Trâu Quỳ ra mà – Tôi nói.
Tú khỉ lầm lì bỏ đi, nó lôi trong túi đồ câu ra một con dao găm sáng lóa. Con cá lại bị lôi xềnh xệch ra bờ sông. Bằng một nhát dao sắc ngọt, Tú khỉ rạch một đường ở bụng con cá, bộ lòng cá được nó làm sạch, bỏ riêng. Hình ảnh con cá bị mổ ruột máu me trông rất khiếp, ngay cả khi đã bị moi ruột, tôi vẫn thấy con cá ngoe nguẩy cái đuôi.
Tú khỉ bắt đầu xẻ thịt con cá. Bằng những nhát dao chính xác, nó lọc ra những miếng thịt cá dài ngay ngắn, bọc nilon, xếp cẩn thận vào thùng đá. Cái đầu cùng xương xẩu bỏ riêng vào một cái nồi inox. Tôi đoán rằng nó đang chuẩn bị một bữa thịnh soạn. Riêng cái đầu cá, có lẽ phải chục người ăn mới hết. Cái con cá ranh mà Tú khỉ nói, nó phải nặng ít nhất hai chục ký.
Trong suốt nghi lễ hành quyết con cá, Tú khỉ không hề ngẩng đầu lên nhìn ai, thi thoảng nó lại ngó qua những chiếc cần câu, một cách chăm chú. Tôi cũng chẳng buồn chọc ghẹo nữa, tôi biết tính thằng này, nó mà đã tập trung làm việc gì thì như thể nó biến thành một gã câm điếc vậy.
Tôi cùng hai cô gái kéo những chiếc xuồng Kayak ra vụng nước lặng phía hạ lưu, tìm cách chèo chống. Xem ra bơi xuồng không dễ như tôi tưởng, đôi lúc nó cứ quay tròn chứ nhất định không chịu đi theo ý muốn, khiến hai cô gái đứng trên bờ cười lăn cười bò. Càng cố vật lộn, tôi càng khiến chiếc xuồng mất phương hướng, nó bị dòng nước cuốn ra xa bờ, và trôi dần về phía vực xoáy. Ngay lúc đó, tôi chưa ý thức được mối nguy hiểm đang cận kề, không hề biết rằng mình sắp đem tính mạng ra làm trò đùa. Những cô gái la hét thất thanh, nhưng chiếc xuồng quay tròn, và tiếng nước ghềnh thác réo sôi khiến tôi không nghe rõ tiếng họ đang cố gọi tôi vào. Một thứ khác đang thu hút sự chú ý của tôi, nó thôi miên tôi bởi dáng vẻ kỳ vĩ, đầy cám dỗ.
Giống như mắt bão, như vòi rồng, ở giữa vực xoáy là một cái lỗ sâu hoắm, rộng khủng khiếp! Từ đó phát ra những âm thanh trầm trầm, ù ù, xen lẫn muôn vàn tiếng rầm rầm giống như thác đổ mưa tuôn. Và chiếc xuồng đang bị hút về phía đó, không sao cưỡng lại được.
Cảnh tượng chết chóc ấy như thôi miên và cám dỗ, không sao cưỡng lại được, khiến tôi muốn buông xuôi, lao vào cái lỗ xoáy đó, vả lại bao nhiêu sức lực cũng đã rời bỏ tôi. Trong một tích tắc, tôi nghĩ thế là mọi chuyện đã an bài, đây là trạm dừng chân của tôi, đây là ga cuối cuộc hành trình mệt nhọc bấy nhiêu năm, kiếp người. Tôi buông tay chèo, tận hưởng chút nhàn nhã cuối cùng, trước khi bị cuốn vào vực xoáy. Tôi sẽ bắt đầu một hành trình mới, khám phá bí ẩn của cái chết, ở thế giới bên kia. Vĩnh biệt tất cả!
Nỗi sợ hãi tê liệt xuất hiện trong giây lát, như một cơn trụy tim, rồi sau đó biến mất, tôi đã sẵn sàng để chết.
Vào chính thời điểm đó, tôi bỗng thấy một sợi dây thong lọng quăng vào người mình. Ngoái đầu lại, tôi thấy một ông già đứng trên chiếc bè, và một người nữa phía sau đang chèo chống với dòng nước. Ông ta la hét gì đó, nhưng tôi không sao nghe thấy. Tôi lắc đầu tuyệt vọng, định tháo sợi dây ra. Nhưng ngay khi đó ông già giật mạnh, sợi dây siết chặt lại trói chặt ngang người tôi. Tất cả cùng trôi về phía vực xoáy. Càng tốt, tôi nghĩ thầm, chết cả dây cho vui!
Những ý nghĩ u ám khiến tôi chỉ muốn kết thúc mọi chuyện. Nhưng cuộc sống thật buồn cười, chẳng lúc nào nó chiều theo ý muốn của tôi, ngay cả khi tôi muốn nó kết thúc. Ông già quăng một sợi dây khác vào tảng đá nhô lên giữa sông, sau đó ra sức kéo, chiếc bè dạt vào sát tảng đá và được neo lại. Nhanh như sóc, bọn họ nhảy phốc lên tảng đá, và bắt đầu kéo nốt tôi vào.
Tôi để kệ họ muốn làm gì thì làm, không hiểu tại sao họ lại phải cố gắng cứu tôi, bất chấp nguy hiểm. Họ kéo tôi lên tảng đá nước tung bọt trắng, trơn trượt, ướt sũng, tôi rét run cầm cập, đầu óc đông đặc, mụ mị. Tôi nhìn thấy Tú khỉ đang bơi lại gần trên chiếc xuồng Kayak còn lại. Tôi bỗng cười một mình bởi ý nghĩ không ngờ mình lại quan trọng đến thế, khiến khối kẻ khổ sở vì mình. Tú khỉ đã bơi đến nơi, nó cho xuồng cập vào sát tảng đá. Ông già nói gì đó, họ hét vào tai nhau thì đúng hơn. Ông già khoát tay chỉ vào bờ, Tú khỉ gật gật đầu, nó tóm một đầu sợi dây chão buộc ngang lưng, rồi bắt đầu bơi xuồng trở lại vào bờ.
Cuối cùng Tú khỉ cũng bơi vào đến bờ, nó cột dây vào gốc cây sung, sợi dây được căng ngang là là mặt sông. Ông già tháo đầu dây ở tảng đá, buộc vào chiếc bè, cẩn thận hơn, ông ta buộc luôn sợi dây vào thắt lưng tôi. Ông ta đứng cạnh tôi chèo chống, và bắt đầu thả cho bè dạt vào bờ, người còn lại thì ngồi lên chiếc xuồng Kayak của tôi, nó cũng được buộc với chiếc bè. Lúc này tôi mới nhận ra đó là một cô gái trẻ, mặc bộ quần áo sẫm màu. Chiếc bè rời xa lực hút của vực xoáy ở giữa sông, nhờ có sợi dây neo vào gốc cây, nó ngần ngừ chòng chành, bị hai hấp lực giằng co nhau, cuối cùng thì sợi dây chiến thắng, chiếc bè xuôi dòng và dần dần tiến vào bờ.
Việc đầu tiên mà Tú khỉ làm sau khi cởi trói cho tôi, là đấm một cú vào mặt tôi.
- Mày bị điên à? – Nó rít lên – Mày định làm ma ở xó này à.
- He he, chưa điên bằng mày – Tôi ngã phịch xuống bãi cát, cười một cách ngớ ngẩn.
Tú khỉ phát khùng, nó xông vào đạp tôi thêm phát nữa. Những người xung quanh xúm lại can ngăn. Ai đó khoác cho tôi chiếc khăn bông khô ráo. Họ dìu tôi về chỗ mấy cái lều, lột quần áo ướt của tôi ra, mặc quần áo mới, bắt tôi ngồi sưởi ấm bên cạnh đống lửa. Họ đưa cho tôi một cốc rượu. Tôi uống cạn như một cái máy. Họ cũng bắt tôi ăn một vài thứ gì đó nữa, tôi không nhớ rõ, tôi bắt đầu ngà ngà say, và sau đó lăn ra ngủ lúc nào không biết.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã về chiều. Qua ô cửa sổ nhỏ xíu ở cửa lều, tôi nhìn thấy những đám mây trắng xốp đang bay lang thang trên nền trời màu xanh nhạt. Tôi đang nằm trong cái túi ngủ, như một cái kén ấm áp, thò mỗi cái đầu ra. Đầu óc tôi nhẹ bỗng, trôi bồng bềnh theo những đám mây. Tôi hé cửa lều nhìn ra ngoài, thấy nắng chiều nhuộm vàng bãi cát, dát vàng luôn cả dòng sông.
Tôi bắt đầu nhớ ra mọi chuyện. Vậy là thiếu chút nữa thì tôi đã không bao giờ còn nhìn thấy mặt trời nữa, ánh nắng này, bãi cát này, dòng sông kia, và tất nhiên là cũng chẳng còn được hít thở khí trời này. Tôi chưa bao giờ mảy may nghi ngờ về sự cần thiết, ý nghĩa, và giá trị của khí trời. Như thể điều đó là một thứ quà tặng hiển nhiên, miễn phí, thậm chí là thừa thãi trên thế gian. Vậy mà hãy hình dung xem, chỉ cần một chút xíu nữa thôi là tôi đã rơi xuống vực xoáy kia, và chỉ cần vài phút thiếu không khí, tôi đã làm mồi cho con cá thần, đã chết.
Chết là gì nhỉ? Là không còn sống nữa. Mà sống là gì nhỉ? Là hành trình đi đến cái chết, phải không nhỉ? Vậy tại sao chúng ta lại không tìm đường tắt để tới cái đích ấy thật nhanh cho xong chuyện? Sống là gì nhỉ? Là tồn tại vật vờ trên cõi đời này ư? Sống nghĩa là cố gắng chống lại cái chết đang đến từ từ, chậm rãi, không thể cưỡng lại, phải thế không? Sống là quá trình lão hóa, suy nhược, lụi tàn, để rồi biến mất. Sống là lo sợ chờ đợi, sống trong sợ hãi, về ngày mai, ngày kia, sau này, đoạn cuối cái hành trình mà ta đã biết trước đích đến. Phải vậy không?
Tôi điên thật rồi!
Giờ đây Tú khỉ đã hoàn toàn quên phéng con cá lăng ban nãy, nó chỉ còn ý nghĩ rằng chúng tôi vừa hụt mất con cá thần, theo đúng lối tư duy của một gã làm ăn, bao giờ cũng sợ mình đã bỏ qua những cơ hội nào đó. Lẽ ra phải sung sướng vì ngay buổi sang đầu tiên đã câu được con cá lăng bự, thì bây giờ nó đang vò đầu bứt tai hết sức đau khổ và tự chửi rủa mình đã để sổng mất con cá thần (nó nhất định cho rằng đó chính là con cá thần).
- Tất cả chỉ tại con cá ranh con này! – Tú khỉ bực bội đá bụp một cú vào con cá lăng đang nằm trên bãi cát, khiến con cá lật ngửa ra giãy giãy.
- Mày đúng là bệnh nặng rồi! – Tôi nói – Thôi để tao thả con cá về với nước nhá, hành hạ nó thế đủ rồi.
- Ừ phải đấy, thả nó đi anh ạ, đừng thịt nó phải tội! – Một cô gái hưởng ứng.
- Đm, gái thì biết cái đéo gì mà bi bô, đừng có nói leo! – Tú khỉ quay lại lườm lườm, khiến hai cô gái chết khiếp, cụp mắt xuống.
- Anh đã bảo rồi, thằng này vừa sổng ở Trâu Quỳ ra mà – Tôi nói.
Tú khỉ lầm lì bỏ đi, nó lôi trong túi đồ câu ra một con dao găm sáng lóa. Con cá lại bị lôi xềnh xệch ra bờ sông. Bằng một nhát dao sắc ngọt, Tú khỉ rạch một đường ở bụng con cá, bộ lòng cá được nó làm sạch, bỏ riêng. Hình ảnh con cá bị mổ ruột máu me trông rất khiếp, ngay cả khi đã bị moi ruột, tôi vẫn thấy con cá ngoe nguẩy cái đuôi.
Tú khỉ bắt đầu xẻ thịt con cá. Bằng những nhát dao chính xác, nó lọc ra những miếng thịt cá dài ngay ngắn, bọc nilon, xếp cẩn thận vào thùng đá. Cái đầu cùng xương xẩu bỏ riêng vào một cái nồi inox. Tôi đoán rằng nó đang chuẩn bị một bữa thịnh soạn. Riêng cái đầu cá, có lẽ phải chục người ăn mới hết. Cái con cá ranh mà Tú khỉ nói, nó phải nặng ít nhất hai chục ký.
Trong suốt nghi lễ hành quyết con cá, Tú khỉ không hề ngẩng đầu lên nhìn ai, thi thoảng nó lại ngó qua những chiếc cần câu, một cách chăm chú. Tôi cũng chẳng buồn chọc ghẹo nữa, tôi biết tính thằng này, nó mà đã tập trung làm việc gì thì như thể nó biến thành một gã câm điếc vậy.
Tôi cùng hai cô gái kéo những chiếc xuồng Kayak ra vụng nước lặng phía hạ lưu, tìm cách chèo chống. Xem ra bơi xuồng không dễ như tôi tưởng, đôi lúc nó cứ quay tròn chứ nhất định không chịu đi theo ý muốn, khiến hai cô gái đứng trên bờ cười lăn cười bò. Càng cố vật lộn, tôi càng khiến chiếc xuồng mất phương hướng, nó bị dòng nước cuốn ra xa bờ, và trôi dần về phía vực xoáy. Ngay lúc đó, tôi chưa ý thức được mối nguy hiểm đang cận kề, không hề biết rằng mình sắp đem tính mạng ra làm trò đùa. Những cô gái la hét thất thanh, nhưng chiếc xuồng quay tròn, và tiếng nước ghềnh thác réo sôi khiến tôi không nghe rõ tiếng họ đang cố gọi tôi vào. Một thứ khác đang thu hút sự chú ý của tôi, nó thôi miên tôi bởi dáng vẻ kỳ vĩ, đầy cám dỗ.
Giống như mắt bão, như vòi rồng, ở giữa vực xoáy là một cái lỗ sâu hoắm, rộng khủng khiếp! Từ đó phát ra những âm thanh trầm trầm, ù ù, xen lẫn muôn vàn tiếng rầm rầm giống như thác đổ mưa tuôn. Và chiếc xuồng đang bị hút về phía đó, không sao cưỡng lại được.
Cảnh tượng chết chóc ấy như thôi miên và cám dỗ, không sao cưỡng lại được, khiến tôi muốn buông xuôi, lao vào cái lỗ xoáy đó, vả lại bao nhiêu sức lực cũng đã rời bỏ tôi. Trong một tích tắc, tôi nghĩ thế là mọi chuyện đã an bài, đây là trạm dừng chân của tôi, đây là ga cuối cuộc hành trình mệt nhọc bấy nhiêu năm, kiếp người. Tôi buông tay chèo, tận hưởng chút nhàn nhã cuối cùng, trước khi bị cuốn vào vực xoáy. Tôi sẽ bắt đầu một hành trình mới, khám phá bí ẩn của cái chết, ở thế giới bên kia. Vĩnh biệt tất cả!
Nỗi sợ hãi tê liệt xuất hiện trong giây lát, như một cơn trụy tim, rồi sau đó biến mất, tôi đã sẵn sàng để chết.
Vào chính thời điểm đó, tôi bỗng thấy một sợi dây thong lọng quăng vào người mình. Ngoái đầu lại, tôi thấy một ông già đứng trên chiếc bè, và một người nữa phía sau đang chèo chống với dòng nước. Ông ta la hét gì đó, nhưng tôi không sao nghe thấy. Tôi lắc đầu tuyệt vọng, định tháo sợi dây ra. Nhưng ngay khi đó ông già giật mạnh, sợi dây siết chặt lại trói chặt ngang người tôi. Tất cả cùng trôi về phía vực xoáy. Càng tốt, tôi nghĩ thầm, chết cả dây cho vui!
Những ý nghĩ u ám khiến tôi chỉ muốn kết thúc mọi chuyện. Nhưng cuộc sống thật buồn cười, chẳng lúc nào nó chiều theo ý muốn của tôi, ngay cả khi tôi muốn nó kết thúc. Ông già quăng một sợi dây khác vào tảng đá nhô lên giữa sông, sau đó ra sức kéo, chiếc bè dạt vào sát tảng đá và được neo lại. Nhanh như sóc, bọn họ nhảy phốc lên tảng đá, và bắt đầu kéo nốt tôi vào.
Tôi để kệ họ muốn làm gì thì làm, không hiểu tại sao họ lại phải cố gắng cứu tôi, bất chấp nguy hiểm. Họ kéo tôi lên tảng đá nước tung bọt trắng, trơn trượt, ướt sũng, tôi rét run cầm cập, đầu óc đông đặc, mụ mị. Tôi nhìn thấy Tú khỉ đang bơi lại gần trên chiếc xuồng Kayak còn lại. Tôi bỗng cười một mình bởi ý nghĩ không ngờ mình lại quan trọng đến thế, khiến khối kẻ khổ sở vì mình. Tú khỉ đã bơi đến nơi, nó cho xuồng cập vào sát tảng đá. Ông già nói gì đó, họ hét vào tai nhau thì đúng hơn. Ông già khoát tay chỉ vào bờ, Tú khỉ gật gật đầu, nó tóm một đầu sợi dây chão buộc ngang lưng, rồi bắt đầu bơi xuồng trở lại vào bờ.
Cuối cùng Tú khỉ cũng bơi vào đến bờ, nó cột dây vào gốc cây sung, sợi dây được căng ngang là là mặt sông. Ông già tháo đầu dây ở tảng đá, buộc vào chiếc bè, cẩn thận hơn, ông ta buộc luôn sợi dây vào thắt lưng tôi. Ông ta đứng cạnh tôi chèo chống, và bắt đầu thả cho bè dạt vào bờ, người còn lại thì ngồi lên chiếc xuồng Kayak của tôi, nó cũng được buộc với chiếc bè. Lúc này tôi mới nhận ra đó là một cô gái trẻ, mặc bộ quần áo sẫm màu. Chiếc bè rời xa lực hút của vực xoáy ở giữa sông, nhờ có sợi dây neo vào gốc cây, nó ngần ngừ chòng chành, bị hai hấp lực giằng co nhau, cuối cùng thì sợi dây chiến thắng, chiếc bè xuôi dòng và dần dần tiến vào bờ.
Việc đầu tiên mà Tú khỉ làm sau khi cởi trói cho tôi, là đấm một cú vào mặt tôi.
- Mày bị điên à? – Nó rít lên – Mày định làm ma ở xó này à.
- He he, chưa điên bằng mày – Tôi ngã phịch xuống bãi cát, cười một cách ngớ ngẩn.
Tú khỉ phát khùng, nó xông vào đạp tôi thêm phát nữa. Những người xung quanh xúm lại can ngăn. Ai đó khoác cho tôi chiếc khăn bông khô ráo. Họ dìu tôi về chỗ mấy cái lều, lột quần áo ướt của tôi ra, mặc quần áo mới, bắt tôi ngồi sưởi ấm bên cạnh đống lửa. Họ đưa cho tôi một cốc rượu. Tôi uống cạn như một cái máy. Họ cũng bắt tôi ăn một vài thứ gì đó nữa, tôi không nhớ rõ, tôi bắt đầu ngà ngà say, và sau đó lăn ra ngủ lúc nào không biết.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã về chiều. Qua ô cửa sổ nhỏ xíu ở cửa lều, tôi nhìn thấy những đám mây trắng xốp đang bay lang thang trên nền trời màu xanh nhạt. Tôi đang nằm trong cái túi ngủ, như một cái kén ấm áp, thò mỗi cái đầu ra. Đầu óc tôi nhẹ bỗng, trôi bồng bềnh theo những đám mây. Tôi hé cửa lều nhìn ra ngoài, thấy nắng chiều nhuộm vàng bãi cát, dát vàng luôn cả dòng sông.
Tôi bắt đầu nhớ ra mọi chuyện. Vậy là thiếu chút nữa thì tôi đã không bao giờ còn nhìn thấy mặt trời nữa, ánh nắng này, bãi cát này, dòng sông kia, và tất nhiên là cũng chẳng còn được hít thở khí trời này. Tôi chưa bao giờ mảy may nghi ngờ về sự cần thiết, ý nghĩa, và giá trị của khí trời. Như thể điều đó là một thứ quà tặng hiển nhiên, miễn phí, thậm chí là thừa thãi trên thế gian. Vậy mà hãy hình dung xem, chỉ cần một chút xíu nữa thôi là tôi đã rơi xuống vực xoáy kia, và chỉ cần vài phút thiếu không khí, tôi đã làm mồi cho con cá thần, đã chết.
Chết là gì nhỉ? Là không còn sống nữa. Mà sống là gì nhỉ? Là hành trình đi đến cái chết, phải không nhỉ? Vậy tại sao chúng ta lại không tìm đường tắt để tới cái đích ấy thật nhanh cho xong chuyện? Sống là gì nhỉ? Là tồn tại vật vờ trên cõi đời này ư? Sống nghĩa là cố gắng chống lại cái chết đang đến từ từ, chậm rãi, không thể cưỡng lại, phải thế không? Sống là quá trình lão hóa, suy nhược, lụi tàn, để rồi biến mất. Sống là lo sợ chờ đợi, sống trong sợ hãi, về ngày mai, ngày kia, sau này, đoạn cuối cái hành trình mà ta đã biết trước đích đến. Phải vậy không?
Tôi điên thật rồi!
Giờ đây Tú khỉ đã hoàn toàn quên phéng con cá lăng ban nãy, nó chỉ còn ý nghĩ rằng chúng tôi vừa hụt mất con cá thần, theo đúng lối tư duy của một gã làm ăn, bao giờ cũng sợ mình đã bỏ qua những cơ hội nào đó. Lẽ ra phải sung sướng vì ngay buổi sang đầu tiên đã câu được con cá lăng bự, thì bây giờ nó đang vò đầu bứt tai hết sức đau khổ và tự chửi rủa mình đã để sổng mất con cá thần (nó nhất định cho rằng đó chính là con cá thần).
- Tất cả chỉ tại con cá ranh con này! – Tú khỉ bực bội đá bụp một cú vào con cá lăng đang nằm trên bãi cát, khiến con cá lật ngửa ra giãy giãy.
- Mày đúng là bệnh nặng rồi! – Tôi nói – Thôi để tao thả con cá về với nước nhá, hành hạ nó thế đủ rồi.
- Ừ phải đấy, thả nó đi anh ạ, đừng thịt nó phải tội! – Một cô gái hưởng ứng.
- Đm, gái thì biết cái đéo gì mà bi bô, đừng có nói leo! – Tú khỉ quay lại lườm lườm, khiến hai cô gái chết khiếp, cụp mắt xuống.
- Anh đã bảo rồi, thằng này vừa sổng ở Trâu Quỳ ra mà – Tôi nói.
Tú khỉ lầm lì bỏ đi, nó lôi trong túi đồ câu ra một con dao găm sáng lóa. Con cá lại bị lôi xềnh xệch ra bờ sông. Bằng một nhát dao sắc ngọt, Tú khỉ rạch một đường ở bụng con cá, bộ lòng cá được nó làm sạch, bỏ riêng. Hình ảnh con cá bị mổ ruột máu me trông rất khiếp, ngay cả khi đã bị moi ruột, tôi vẫn thấy con cá ngoe nguẩy cái đuôi.
Tú khỉ bắt đầu xẻ thịt con cá. Bằng những nhát dao chính xác, nó lọc ra những miếng thịt cá dài ngay ngắn, bọc nilon, xếp cẩn thận vào thùng đá. Cái đầu cùng xương xẩu bỏ riêng vào một cái nồi inox. Tôi đoán rằng nó đang chuẩn bị một bữa thịnh soạn. Riêng cái đầu cá, có lẽ phải chục người ăn mới hết. Cái con cá ranh mà Tú khỉ nói, nó phải nặng ít nhất hai chục ký.
Trong suốt nghi lễ hành quyết con cá, Tú khỉ không hề ngẩng đầu lên nhìn ai, thi thoảng nó lại ngó qua những chiếc cần câu, một cách chăm chú. Tôi cũng chẳng buồn chọc ghẹo nữa, tôi biết tính thằng này, nó mà đã tập trung làm việc gì thì như thể nó biến thành một gã câm điếc vậy.
Tôi cùng hai cô gái kéo những chiếc xuồng Kayak ra vụng nước lặng phía hạ lưu, tìm cách chèo chống. Xem ra bơi xuồng không dễ như tôi tưởng, đôi lúc nó cứ quay tròn chứ nhất định không chịu đi theo ý muốn, khiến hai cô gái đứng trên bờ cười lăn cười bò. Càng cố vật lộn, tôi càng khiến chiếc xuồng mất phương hướng, nó bị dòng nước cuốn ra xa bờ, và trôi dần về phía vực xoáy. Ngay lúc đó, tôi chưa ý thức được mối nguy hiểm đang cận kề, không hề biết rằng mình sắp đem tính mạng ra làm trò đùa. Những cô gái la hét thất thanh, nhưng chiếc xuồng quay tròn, và tiếng nước ghềnh thác réo sôi khiến tôi không nghe rõ tiếng họ đang cố gọi tôi vào. Một thứ khác đang thu hút sự chú ý của tôi, nó thôi miên tôi bởi dáng vẻ kỳ vĩ, đầy cám dỗ.
Giống như mắt bão, như vòi rồng, ở giữa vực xoáy là một cái lỗ sâu hoắm, rộng khủng khiếp! Từ đó phát ra những âm thanh trầm trầm, ù ù, xen lẫn muôn vàn tiếng rầm rầm giống như thác đổ mưa tuôn. Và chiếc xuồng đang bị hút về phía đó, không sao cưỡng lại được.
Cảnh tượng chết chóc ấy như thôi miên và cám dỗ, không sao cưỡng lại được, khiến tôi muốn buông xuôi, lao vào cái lỗ xoáy đó, vả lại bao nhiêu sức lực cũng đã rời bỏ tôi. Trong một tích tắc, tôi nghĩ thế là mọi chuyện đã an bài, đây là trạm dừng chân của tôi, đây là ga cuối cuộc hành trình mệt nhọc bấy nhiêu năm, kiếp người. Tôi buông tay chèo, tận hưởng chút nhàn nhã cuối cùng, trước khi bị cuốn vào vực xoáy. Tôi sẽ bắt đầu một hành trình mới, khám phá bí ẩn của cái chết, ở thế giới bên kia. Vĩnh biệt tất cả!
Nỗi sợ hãi tê liệt xuất hiện trong giây lát, như một cơn trụy tim, rồi sau đó biến mất, tôi đã sẵn sàng để chết.
Vào chính thời điểm đó, tôi bỗng thấy một sợi dây thong lọng quăng vào người mình. Ngoái đầu lại, tôi thấy một ông già đứng trên chiếc bè, và một người nữa phía sau đang chèo chống với dòng nước. Ông ta la hét gì đó, nhưng tôi không sao nghe thấy. Tôi lắc đầu tuyệt vọng, định tháo sợi dây ra. Nhưng ngay khi đó ông già giật mạnh, sợi dây siết chặt lại trói chặt ngang người tôi. Tất cả cùng trôi về phía vực xoáy. Càng tốt, tôi nghĩ thầm, chết cả dây cho vui!
Những ý nghĩ u ám khiến tôi chỉ muốn kết thúc mọi chuyện. Nhưng cuộc sống thật buồn cười, chẳng lúc nào nó chiều theo ý muốn của tôi, ngay cả khi tôi muốn nó kết thúc. Ông già quăng một sợi dây khác vào tảng đá nhô lên giữa sông, sau đó ra sức kéo, chiếc bè dạt vào sát tảng đá và được neo lại. Nhanh như sóc, bọn họ nhảy phốc lên tảng đá, và bắt đầu kéo nốt tôi vào.
Tôi để kệ họ muốn làm gì thì làm, không hiểu tại sao họ lại phải cố gắng cứu tôi, bất chấp nguy hiểm. Họ kéo tôi lên tảng đá nước tung bọt trắng, trơn trượt, ướt sũng, tôi rét run cầm cập, đầu óc đông đặc, mụ mị. Tôi nhìn thấy Tú khỉ đang bơi lại gần trên chiếc xuồng Kayak còn lại. Tôi bỗng cười một mình bởi ý nghĩ không ngờ mình lại quan trọng đến thế, khiến khối kẻ khổ sở vì mình. Tú khỉ đã bơi đến nơi, nó cho xuồng cập vào sát tảng đá. Ông già nói gì đó, họ hét vào tai nhau thì đúng hơn. Ông già khoát tay chỉ vào bờ, Tú khỉ gật gật đầu, nó tóm một đầu sợi dây chão buộc ngang lưng, rồi bắt đầu bơi xuồng trở lại vào bờ.
Cuối cùng Tú khỉ cũng bơi vào đến bờ, nó cột dây vào gốc cây sung, sợi dây được căng ngang là là mặt sông. Ông già tháo đầu dây ở tảng đá, buộc vào chiếc bè, cẩn thận hơn, ông ta buộc luôn sợi dây vào thắt lưng tôi. Ông ta đứng cạnh tôi chèo chống, và bắt đầu thả cho bè dạt vào bờ, người còn lại thì ngồi lên chiếc xuồng Kayak của tôi, nó cũng được buộc với chiếc bè. Lúc này tôi mới nhận ra đó là một cô gái trẻ, mặc bộ quần áo sẫm màu. Chiếc bè rời xa lực hút của vực xoáy ở giữa sông, nhờ có sợi dây neo vào gốc cây, nó ngần ngừ chòng chành, bị hai hấp lực giằng co nhau, cuối cùng thì sợi dây chiến thắng, chiếc bè xuôi dòng và dần dần tiến vào bờ.
Việc đầu tiên mà Tú khỉ làm sau khi cởi trói cho tôi, là đấm một cú vào mặt tôi.
- Mày bị điên à? – Nó rít lên – Mày định làm ma ở xó này à.
- He he, chưa điên bằng mày – Tôi ngã phịch xuống bãi cát, cười một cách ngớ ngẩn.
Tú khỉ phát khùng, nó xông vào đạp tôi thêm phát nữa. Những người xung quanh xúm lại can ngăn. Ai đó khoác cho tôi chiếc khăn bông khô ráo. Họ dìu tôi về chỗ mấy cái lều, lột quần áo ướt của tôi ra, mặc quần áo mới, bắt tôi ngồi sưởi ấm bên cạnh đống lửa. Họ đưa cho tôi một cốc rượu. Tôi uống cạn như một cái máy. Họ cũng bắt tôi ăn một vài thứ gì đó nữa, tôi không nhớ rõ, tôi bắt đầu ngà ngà say, và sau đó lăn ra ngủ lúc nào không biết.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã về chiều. Qua ô cửa sổ nhỏ xíu ở cửa lều, tôi nhìn thấy những đám mây trắng xốp đang bay lang thang trên nền trời màu xanh nhạt. Tôi đang nằm trong cái túi ngủ, như một cái kén ấm áp, thò mỗi cái đầu ra. Đầu óc tôi nhẹ bỗng, trôi bồng bềnh theo những đám mây. Tôi hé cửa lều nhìn ra ngoài, thấy nắng chiều nhuộm vàng bãi cát, dát vàng luôn cả dòng sông.
Tôi bắt đầu nhớ ra mọi chuyện. Vậy là thiếu chút nữa thì tôi đã không bao giờ còn nhìn thấy mặt trời nữa, ánh nắng này, bãi cát này, dòng sông kia, và tất nhiên là cũng chẳng còn được hít thở khí trời này. Tôi chưa bao giờ mảy may nghi ngờ về sự cần thiết, ý nghĩa, và giá trị của khí trời. Như thể điều đó là một thứ quà tặng hiển nhiên, miễn phí, thậm chí là thừa thãi trên thế gian. Vậy mà hãy hình dung xem, chỉ cần một chút xíu nữa thôi là tôi đã rơi xuống vực xoáy kia, và chỉ cần vài phút thiếu không khí, tôi đã làm mồi cho con cá thần, đã chết.
Chết là gì nhỉ? Là không còn sống nữa. Mà sống là gì nhỉ? Là hành trình đi đến cái chết, phải không nhỉ? Vậy tại sao chúng ta lại không tìm đường tắt để tới cái đích ấy thật nhanh cho xong chuyện? Sống là gì nhỉ? Là tồn tại vật vờ trên cõi đời này ư? Sống nghĩa là cố gắng chống lại cái chết đang đến từ từ, chậm rãi, không thể cưỡng lại, phải thế không? Sống là quá trình lão hóa, suy nhược, lụi tàn, để rồi biến mất. Sống là lo sợ chờ đợi, sống trong sợ hãi, về ngày mai, ngày kia, sau này, đoạn cuối cái hành trình mà ta đã biết trước đích đến. Phải vậy không?
Tôi điên thật rồi!
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần