Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiển Lục
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 258 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 712 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 247
úc Lăng buông kính, ưng mâu xẹt qua mũi nhọn sắc bén, giương giọng nói: “Kiều Lân Phong, truyền lệnh xuống, phía đông công thuyền ở giữa.” Hắn cũng nhìn ra thuyền hải tặc lần lượt thay đổi, đổi đến trung gian là bọn họ cần thượng đạn, lúc này này thuyền cơ bản không có lực công kích.
“Rõ.” Kiều Lân Phong chỉ huy pháo binh, hỏa lực của ba chiến thuyền đều tập trung ở thuyền bên trong. Kết quả có thể nghĩ, thuyền trung gian quả thật bị đánh trầm nhưng là thuyền bọn họ cũng bị đánh cho tàn phá không chịu nổi, thân thuyền nơi nơi là vết pháo cùng ấn ký cháy đen.
Chính khi bọn hắn chuẩn bị công kích tiếp thuyền hải tặc, Hàn Thúc bỗng nhiên chỉ vào phía tây hỏi: “Kia mấy cái là thuyền gì?”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy sáu con thuyền bé hơn chiến thuyền lược vô thanh vô tức đến mặt sau hai chiến thuyền hải tặc, trên thuyền nhưng không có pháo đài không giống như là chiến thuyền, đứng ở con thuyền cầm đầu là một nữ tử.
Cố Vân thấp giọng nói, “Là nàng?” Rừng mưa cùng nàng giao thủ lục y nữ tử. Nàng phía sau là Vô Cực, Ngôn Ca còn có … Mộ Dịch?? Cố Vân sửng sốt, nhìn kỹ, thật là hắn, xinh đẹp buồn tao hồng y cũng chỉ có thể là nam nhân khiết phích kia dám mặc! Sơn tặc vì sao sẽ xuất hiện ở trên biển? Mộ Dịch làm sao lại cùng bọn họ ở một chỗ, càng kỳ quái là bọn họ lúc này xuất hiện là tới giúp vẫn là đến bỏ đá xuống giếng?
Cố Vân còn tại đoán ý đồ của bọn họ, Mục Thương dẫn dắt sáu chiếc thuyền đã vây quanh hai chiến thuyền hải tặc ở phía tây, thuyền bọn họ tuy rằng không có đại pháo nhưng là có một loạt vũ khí như máy ném đá loại nhỏ, thuốc nổ cứ như vậy bị bọn họ ném ra ngoài, uy lực không lớn như đạn pháo nhưng là thuốc nổ rơi xuống lực sát thương đồng dạng không thể khinh thường.
Phía tây thuyền hải tặc bị vây, phía đông ba chiếc thuyền cũng chỉ còn lại có hai nhưng là chúng vẫn là không chịu buông tha, đem hỏa lực hoàn toàn tập trung ở trên thuyền bọn họ chỉ công không tuân thủ, Kiều Lân Phong kinh ngạc khẽ nói: “Hải tặc này không muốn sống nữa sao?” Loại thời điểm này bọn họ đã không có phần thắng, không phải hẳn là rút về chỗ đá ngầm sao? Làm gì đau khổ dây dưa?
Túc Lăng cười lạnh nói: “Bọn họ là hướng về phía ta.” Túc Lăng vẫn hoài nghi bọn họ không phải hải tặc, một khắc giao thủ, hắn biết chính mình đoán là đúng. Mục đích của những người này thực rõ ràng, muốn đánh trầm thuyền này, muốn mạng của hắn Túc Lăng.
Ngay khi hai bên chiến đấu dữ dội, binh lính trên đài nhìn xa bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên: “Kiều tướng quân, mười dặm ngoại phát hiện năm chiến thuyền thuyền lớn đang hướng tới chỗ này.”
“Là thuyền hải tặc sao?” Kiều Lân Phong chợt lạnh, nếu đây là tiếp viện cho thuyền hải tặc như vậy trận này bọn họ thua định rồi.
Không phải, là… Là thuyền tụ linh đảo!” Thuyền tụ linh đảo hắn sẽ không nhận sai, thân thuyền ám sắc, đen như mực, đầu thuyền không có cờ nhưng trên thuyền tản mát ra cái loại khí hắc ám âm hàn, làm cho người chỉ cần gặp qua nó một lần tuyệt sẽ không quên.
Rất xa, năm con thuyền lớn sắp hàng như một con dơi khổng lồ hướng tới gần bọn họ.
Tụ linh đảo thế nhưng cũng đến nhảy vào giúp vui, Kiều Lân Phong hung hăng vỗ cột buồm mắng: “Mẹ nó, không cần cùng đến đây chứ.”
Tụ linh đảo lần này vì sao mà đến? Túc Lăng nhìn Cố Vân cách đó không xa, nàng còn đang chuyên chú vẽ trận hình của thuyền hải tặc, Túc Lăng bỗng nhiên quay đầu, nói với Kiều Lân Phong: “Toàn lực công kích hai chiến thuyền hải tặc ở phía tây, tìm được khe hở lập tức rút lui.”
“Rõ.” Kiều Lân Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng Túc tướng quân kiên trì phải quyết chiến!
Túc gia quân muốn rút lui, hải tặc không không cho bọn hắn chút cơ hội nào từng bước ép sát, mà thuyền tụ linh đảo lớn cũng càng lúc càng gần đại pháo cũng nhắm ngay chỗ bọn họ.
Chỉ cần bọn họ đồng thời nã pháo, chiến thuyền của Túc tướng quân đã bị tàn phá lập tức sẽ bị đánh trầm, Túc Lăng kéo Cố Vân đến một sườn khác của thuyền, lạnh giọng nói không tha nàng cự tuyệt: “Nếu là chiến thuyền bị trầm, nàng cùng Lãnh Tiêu cùng nhau nhảy vào biển, bơi tới bên Mộ Dịch, hắn sẽ cứu nàng!”
Cố Vân lắc đầu, gắt gao túm tay Túc Lăng hít sâu một hơi, làm cho chính mình trấn định nói: “Hiện tại không phải thời điểm nói này, thuyền hải tặc cách ở trung gian giữa chúng ta cùng thuyền tụ linh đảo, chúng ta có thể cùng thuyền hải tặc bảo trì ở một đường thẳng, như vậy…”
Không đợi Cố Vân đem nói hết lời, tiếng pháo ầm vang, bị đánh trúng cũng bọn họ, mà là —— thuyền hải tặc? Bị hơn mười đạn pháo đánh trúng, thuyền hải tặc chỉ một thoáng đã ánh lửa tận trời, liền ngay cả buồm cũng đều dấy lên hừng hực đại hỏa, người trên thuyền không chịu nổi hỏa thiêu đều nhảy xuống biển.
Tình hình chiến đấu nháy mắt nghịch chuyển, Kiều Lân Phong còn chưa phản ứng lại thấp nam: “Bọn họ cư nhiên giúp Túc gia quân?” Năm đó ở Đông hải đóng thỉnh thoảng gặp thuyền tụ linh đảo rời bến, ngày thường nước giếng không phạm nước sông nhưng là nếu triều đình hạ đuổi bắt, bọn họ liền không thể không đuổi theo. Nhưng là người tụ linh đảo sinh hoạt ở trên đảo, ra vào toàn dựa vào thuyền, bọn họ cũng là giao long trên biển, Túc gia quân không biết sẽ ăn bao nhiêu mệt.
Thuyền lớn một đường hướng tới chỗ bọn họ, Cố Vân hí mắt nhìn, đầu thuyền chủ thuyền là một hắc y nam tử, sợi tóc ngân bạch ở gió biển trêu chọc bừa bãi phi vũ, người nọ —— nhìn thật quen mắt! Lấy kính viễn vọng trong tay Kiều Lân Phong, Cố Vân nhìn kỹ, “Ngao Thiên?” Sao hắn cũng ở chỗ này?
Bóng đêm bao phủ bên bờ Đông hải, các tướng sĩ đang rửa sạch cùng tu bổ chiến thuyền bị tổn hại. Ánh trăng sáng tỏ, sóng biển cũng như thường cọ rửa cát trên bờ, chính là không khí trên bờ có chút quỷ dị.
Túc Lăng cùng Cố Vân nhìn nhau, hai người đều là bất đắc dĩ cùng nghi hoặc.
Đứng ở bên trái bọn họ lấy Mục Thương cầm đầu hơn trăm sơn tặc, Vô Cực, Ngôn Ca cùng những người đứng sau đối nàng đều vô cùng kính sợ, người sáng suốt đều nhìn ra được nàng mới là thủ lĩnh sơn tặc. Kỳ thật triều đình muốn chính là hoàng kim mà thôi, hoàng kim đã tìm trở về căn bản không có người đi quản ai mới là đầu lĩnh sơn tặc chân chính. Nhiệm vụ của Túc gia quân lần này là diệt hải tặc cho nên sơn tặc trước mắt không về bọn họ quản.
Đứng ở bên phải là Ngao Thiên cầm đầu nhóm sát thủ tụ linh đảo, người người hắc y mặt lạnh, một thân xơ xác tiêu điều khí.
Một bên là sơn tặc một bên là sát thủ, nếu nhất định phải nói có cừu oán oán, hai phương nhân mã cũng có thể là cùng Túc gia quân kết thù, muốn trả thù cũng có thể tìm Túc Lăng đi? Nhưng là trước mắt trạng huống hoàn toàn không phải chuyện như vậy.
Hai bên thủ lĩnh lẫn nhau lãnh thị đối phương, Ngao Thiên bên này coi như bình tĩnh, sơn tặc cũng là một bộ dáng muốn phác lên kéo bè kéo cánh đánh nhau, Cố Vân buồn bực không thôi
Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân - Thiển Lục