Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 343 - 344
hương 343: Kích thích mãnh liệt
Editor: Yuè Yīng
Có lẽ người đàn ông kia chỉ nghĩ mình đã mất hết thể diện trước mặt Hứa Lưu Âm, hoặc có lẽ cảm giác mình đã nhìn lầm người, không cam lòng, muốn dọa cô một lần.
Hứa Lưu Âm cố sức đập tay vào cánh cửa, cô nhìn về hướng bồn rửa tay, cảm giác hình như vòi nước chính đang mở ra. Bên trong nước đang chảy tràn, chảy xuống mặt đất, cho đến bên cạnh chân Hứa Lưu Âm, dần dần chìm ngập bắp chân của cô, từ từ tới bên hông của cô. Hứa Lưu Âm siết chặt hai tay, cô vô cùng tuyệt vọng.
"Thả tôi ra, ai cứu với, sư phụ, cứu con—— "
Trong đầu không khỏi suy nghĩ miên man, chẳng lẽ lại là Mục Thành Quân sao?
Tối hôm qua thấy cô xuất hiện ở Đông Thành, chẳng lẽ là hắn sai người làm?
Ngón tay Hứa Lưu Âm đấm mạnh vào cánh cửa, Mục Thành Quân đang cảnh cáo cô không được xuất hiện ở nơi này sao?
Phía ngoài, người đàn ông nghe tiếngHứa Lưu Âm kêu to, không ngờ phản ứng của cô lại trở nên gáy gắt như vậy, chỉ là khóa trái cửa lại thôi mà, đâu tới nỗi như thế chứ?
Mục Kính Sâm bước xuống cầu thang, đột nhiên phản ứng kịp, nhất định là cô sợ bị ai đó giam giữ, dù sao năm đó cũng bị Lăng Thận nhốt hai năm.
Sắc mặt người đàn ông trở nên u ám, đi tới trước cửa toilet, Hứa Lưu Âm đang hận không thể đập nát cánh cửa này ra.
Mục Kính Sâm giơ chân lên muốn đạp tới, nhưng mà như thế này cũng không được, người đàn ông thấy hành động này của anh, vội tiến lên. Mục Kính Sâm trừng mắt nhìn hắn, đưa tay chỉ thẳng vào hắn.
Người đàn ông thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi... Không phải tôi cố ý."
Mục Kính Sâm ý bảo hắn mở cửa ra nhanh lên, người đàn ông đưa chìa khóa ra, Mục Kính Sâm lên lầu, đứng ở nơi khúc quanh cầu thang, hứa Hứa Phương Viên cũng từ ngoài đi vào.
"Sao vậy?"
Người đàn ông mở cửa ra, Hứa Lưu Âm sợ hãi đi từ bên trong ra, cả người dường như ướt đẫm, cô dựa vào cửa không ngừng thở dốc, Hứa Phương Viên thấy cô như vậy, giật mình hỏi: "Âm Âm, con không sao chứ?"
Mục Kính Sâm nghe tiếng gọi xưng hô quen thuộc như vậy truyền tới bên tai, tuy rằng cô đã sửa lại dòng họ, nhưng cô vẫn còn là Phó Lưu Âm.
Sắc mặt Hứa Lưu Âm trắng bệch, môi run rẩy nói không ra lời, Hứa Phương Viên nhìn người đàn ông kia, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi, tôi cũng không biết, hình như là gió sập kẹt cửa lại, cô ấy đang ở bên trong quýnh quáng hết cả lên."
"Âm Âm..." Hứa Phương Viên tiến lên, vỗ xuống vai Hứa Lưu Âm. "Sao vậy? Khá hơn chút nào không?"
Tiếng nói Hứa Lưu Âm khẽ nghẹn ngào: "Sư phụ, con sợ, vừa rồi cửa bị khóa lại."
"Cửa bị khóa lại?" Hứa Phương Viên lại quay sang nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn vội vàng xua tay.
"Không, trong nhà chỉ có một mình tôi, sao tôi có khả năng khóa cửa chứ, nhất định là cô Hứa nhớ nhầm, có phải cô nóng lòng muốn mở cửa ra quá hay không?"
Hứa Lưu Âm đặt bàn tay trước ngực, khẽ đè xuống.
"Không, không phải, là khóa trái không mở ra được."
Vùng xung quanh lông mày của Hứa Phương Viên nhăn lại, ông đưa tay đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng mở rộng cửa ra, cánh cửa rất tốt, ông không tin Hứa Lưu Âm sẽ lo lắng tới nỗi ngay cả một cánh cửa cũng không mở được.
Sắc mặt người đàn ông có chút khó coi, Hứa Phương Viên cầm lấy bình nước đã được rót đầy ra, nói với người đàn ông kia: "Hôm nay công việc cũng không xê xích gì nhiều, tôi và Âm Âm đi trước."
"Được, được."
"Âm Âm, con có thể đi được không?"
"Có thể."
Hứa Phương Viên liếc nhìn người đàn ông kia.
"Tôi sẽ kiến nghị chủ nhà trang bị đầy đủ cameras, có một số việc thực sự là nói không có bằng chứng, gặp phải cũng chỉ có thể coi là mình không may, thế nhưng làm người, không thể có lòng dạ nhỏ mọn, bằng không, không làm được chuyện đại sự, đặc biệt là đàn ông."
Đối phương nghe vậy, sắc mặt thay đổi liên tục.
Hứa Phương Viên đưa Hứa Lưu Âm đi khỏi đây, Mục Kính Sâm bước từng bước một đi xuống lầu, sắc mặt khiến người ta sợ hãi.
Người đàn ông giơ chân lên đá vào khoảng không, cái này cũng không trách được hắn, ai bảo lá gan của Hứa Lưu Âm nhỏ như vậy, trong phòng vừa không có "nước lũ và thú dữ", cô sợ gì chứ?
Mục Kính Sâm đi tới trước mặt hắn, hỏi: "Ai bảo cậu làm như vậy?"
Đầu tiên là bị Hứa Phương Viên nói cho một trận, hiện tại lại đến phiên Mục Kính Sâm, người đàn ông có cảm giác mình cũng rất oan uổng.
"Sếp Mục, tôi thật sự không làm gì cô ấy, tôi..."
"Vậy mà còn gọi không làm gì?"
"Cô ấy... Là cô ấy phản ứng thái quá."
Mục Kính Sâm giơ chân đạp về hướng hắn, người đàn ông bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không chịu nổi cú đá mạnhnhư thế, loạng choạng va lưng vào vách tường.
"Cút đi, đừng để tao thấy mày ở đây lần nữa."
Người đàn ông đưa tay sờ lưng của mình.
"Sếp Mục, thực sự không phải tôi cố ý."
Hắn nghĩ, sẽ không nghiêm trọng như thế đấy chứ?
Mục Kính Sâm tiến lên, một tay nhấc cổ áo của hắn lên.
"Chìa khóa trong nhà đâu? Giao toàn bộ ra đây."
Người đàn ông nơm nớp lo sợ tìm trong túi áo mình, lấy ra một xâu chìa khóa, Mục Kính Sâm nhận lấy, bắt hắn cút ra ngoài.
Hứa Phương Viên mang theo Hứa Lưu Âm ngồi lên xe, xe lái ra khỏi tiểu khu, chỉ có điều còn chưa kịp tăng tốc, Hứa Lưu Âm liền kêu không thoải mái.
Tài xế vội vàng phanh lại.
"Cô Hứa, có phải cô say xe hay không?"
Bàn tay cô khẽ vỗ vỗ ngực, rất khó chịu, cô đẩy cửa đi xuống.
Con đường đối diện, có một chiếc xe khác đang đỗ, Lục Lan Hân cho là mình nhìn lầm rồi, cô ta xoa mắt nhìn lại một chút, mới phát hiện thực sự đó là Phó Lưu Âm.
Ngày hôm qua lúc Nguyễn Noãn nói với cô ta, cô ta còn thấy không thể tin được. Vừa mới đi qua nơi này, thấy một chiếc xe đi ra rồi dừng ở đó, ngay sau đó Phó Lưu Âm xuống xe.
Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Nguyễn Noãn.
Nguyễn Noãn không tìm được Mục Kính Sâm, đang lo lắng, ông bà Nguyễn thấy con gái chịu uất ức như vậy, đã tới nhà họ Mục tìm. Nguyễn Noãn nhìn màn hình, cũng không muốn nhận, cô ta rất sợ người khác đều muốn chế nhạo cô ta.
Cô ta để điện thoại vào trong túi, chỉ có điều Lục Lan Hân cũng không bỏ cuộc, gửi tới một tin nhắn ngay sau đó.
Nguyễn Noãn mở màn hình điện thoại di động lần nữa, mở tin nhắn, Lục Lan Hân vừa gửi tới mộ tấm hình.
Cô ta nhìn qua lại thấy người trong tấm hình kia lại là Phó Lưu Âm, càng khiến cô ta giật mình hơn, bối cảnh trong tấm hình chính là cửa nhà mới của cô ta!
Ngón tay Nguyễn Noãn run rẩy gọi lại cho Lục Lan Hân, bên kia liền nhấc máy: "Alo."
"Lan Hân, cậu ở đâu?"
"Ở cửa nhà mới của cậu, vừa lúc tớ đi qua."
"Phó... Phó Lưu Âm ở đó?"
"Đúng vậy!" Lục Lan Hân cũng cảm thấy kỳ quái. "Tại sao cô ta lại ở đây? Tớ nhìn thấy xe của cô ta đi ra từ trong khu chung cư của cậu, liệu có khả năng cô ta cũng sống ở đây không?"
Nguyễn Noãn thấy trong lòng chợt lạnh, Lục Lan Hân có chút do dự nói: "Lẽ nào..."
Nguyễn Noãn đi xuống lầu, đi tới xe của mình rất nhanh, Lục Lan Hân lại nói tiếp ngay sau đó: "Không phải nói không tìm được Mục Kính Sâm sao? Cậu có muốn tới đây xem hay không?"
"Tớ lập tức tới ngay."
Hứa Lưu Âm dựa vào cửa xe, Hứa Phương Viên đi tới bên cạnh cô, hỏi: "Âm Âm, không sao chứ?"
Cô khẽ lắc đầu: "Sư phụ, vừa nãy con chỉ bị hoảng sợ thôi, không có biện pháp nào khác, lá gan càng ngày càng nhỏ."
"Ta biết con có nỗi ám ảnh trong lòng với chuyện trước kia, đừng sợ, người đối xử với con như vậy đã mất, trên đời này không còn có những người như vậy, nên người tốt vẫn chiếm đa số."
Hứa Lưu Âm nghe vậy, tự đáy lòng cảm thấy ấm áp được rất nhiều.
"Tựa như sư phụ, sư mẫu vậy, thầy đừng lo lắng cho con, sau này con sẽ tốt dần thôi."
Hứa Phương Viên cười, nhìn về phía cô.
"Ta cũng tin tưởng, con sẽ càng ngày càng tốt."
"Chúng ta cứ như vậy trở về sao? Không cần tiếp tục ạ?"
"Không sao, không gấp được."
Hứa Lưu Âm biết là Hứa Phương Viên sợ, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
"Không sao, con muốn sớm kết thúc một chút, về sớm với sư mẫu ạ."
Hứa Phương Viên cười khẽ: "Có sự quan tâm của con như thế là đủ rồi, chỉ có điều, cũng không vội vào hôm nay, nghe thầy."
"Vâng."
Hai người ngồi trở lại bên trong xe, Lục Lan Hân nóng lòng mong muốn lái xe qua ngăn cản Hứa Lưu Âm, nhưng cô ta không dám "đánh rắn động cỏ", chỉ có thể trừng mắt nhìn Hứa Lưu Âm đi khỏi đây.
Khi Nguyễn Noãn lái xe đến, đã sớm không thấy bóng dáng Hứa Lưu Âm đâu nữa.
Lục Lan Hân xuống xe, đi tới bên cạnh xe của Nguyễn Noãn.
"Bọn họ đã đi rồi."
Hai tay Nguyễn Noãn nắm chặt tay lái, nhìn chăm chú về phía cửa chính.
"Cô ta thực sự đi ra ngoài từ nơi này?"
"Chính xác 100%, tớ còn có thể lừa cậu sao?"
Lục Lan Hân quay sang nói với Nguyễn Noãn: "Mau vào xem một chút đi, không chừng Mục Kính Sâm cũng ở đó."
Nguyễn Noãn đến nơi này, lại mất đi dũng khí xông vào, ngoài cửa, có một thanh niên đi ra ngoài rất nhanh, vừa hùng hùng hổ hổ, vừa lấy tay ôm bụng.
Nguyễn Noãn nhận ra hắn, cô ta ấn còi xe.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy xe của Nguyễn Noãn, hắn đi không được thoải mái, chỉ có thể khom lưng tiến lên.
Nguyễn Noãn tháo kính mát xuống nhìn về phía người đàn ông, hỏi: "Lúc này cậu còn đi đâu?"
"Cô Nguyễn, tôi bị sếp Mục đuổi."
"Vậy là sao?"
Người đàn ông nói đến chuyện này, vẫn còn đầy một bụng tức.
"Là vì nhà thiết kế lâm viên kia, nên sếp Mục mới đuổi tôi."
"Nói cụ thể một chút."
Người đàn ông chỉ chỉ bụng của mình.
"Đây là sếp Mục đạp tôi vì cô ta, cô ta không cẩn thận tự giam mình ở toilet, sau đó khóc lóc gào ầm ĩ ở bên trong, sếp Mục lo lắng cuống cuồng, không nói lời nào đạp tôi một phát, thiếu chút nữa thì tôi chết trong tay anh ta."
"Mục Kính Sâm... Thực sự ở trong đó?" Lục Lan Hân dè dặt mở miệng hỏi.
"Ở đó, còn bắt tôi phải giấu cô Nguyễn."
Lục Lan Hân bất bình dùm bạn mình.
"Nguyễn Noãn, chúng ta đi vào, tìm Mục Kính Sâm nói cho rõ ràng!"
"Cô Nguyễn, cô nói tôi có trêu chọc ai đâu, tôi làm việc rất tốt mà..."
"Cậu đi về trước đi...." Nguyễn Noãn cố nén một hơi, quay sang nói với người đàn ông. "Tôi sẽ liên hệ với cậu sau."
"Vậy được rồi."
Lục Lan Hân kéo cánh cửa ghế phụ ra, ngồi xuống.
"Nguyễn Noãn, tớ đi vào cùng cậu."
"Tớ cứ thế đi vào, có thể nói gì đây?"
"Hỏi cho rõ ràng, hỏi anh ta tại sao tới Cục dân chính rồi thay đổi, tại sao Phó Lưu Âm lại ở đây? Đây là phòng cưới của hai người mà? Lẽ nào cậu cam tâm bị kẻ khác cướp không?"
Đương nhiên Nguyễn Noãn không cam lòng!
Cô ta có một trăm, một vạn cái không cam lòng!
Thế nhưng loại vấn đề ngu ngốc này, hỏi, chỉ biết tự rước lấy nhục, tại sao tới Cục dân chính rồi không chịu lĩnh chứng? Đương nhiên là vì Phó Lưu Âm!
Nguyễn Noãn hít sâu, lái xe chạy ra khỏi đó một đoạn đường, dừng ở một nơi khuất.
Lục Lan Hân không hiểu cách làm của cô ta.
"Nguyễn Noãn, cậu làm gì vậy?"
"Tớ muốn tận mắt nhìn anh ấy từ bên trong đi ra..."
"Vậy tại sao cậu không chịu đi vào?"
Nguyễn Noãn cúi đầu, giọng điệu tràn ngập sự bất đắc dĩ: "Tớ không muốn xé tan lớp mặt nạ trước mặt anh ấy, tớ cũng không chấp nhận được sau khi chất vấn, loại thái độ thẳng thắn thừa nhận của anh ấy."
Lục Lan Hân không nói gì nữa. Cũng không lâu sau, Nguyễn Noãn thấy xe của Mục Kính Sâm từ bên trong đi ra, cô ta cảm thấy cả người dường như rơi vào một hồ băng.
Lục Lan Hân ở bên cạnh tức giận đến nỗi không ngừng lắc đầu.
"Có trời mới biết bọn họ ở bên trong đó làm chuyện gì, không phải không ai tìm được Mục Kính Sâm sao? Nguyễn Noãn, cậu có nghĩ việc anh ấy né tránh trong phòng cưới của hai người không? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu có nghĩ tới chuyện Phó Lưu Âm cũng ở đây không?"
Hai tay Nguyễn Noãn cầm chặt tay lái, Lục Lan Hân ở bên cạnh tiếp tục nói: "Tuy rằng hai người chưa đăng ký xong, nhưng trong mắt người nhà họ Mục, cậu đã là mợ hai nhà họ Mục rồi, nói cho cùng, Phó Lưu Âm cô ta chỉ là một tiểu tam!"
Xe của Mục Kính Sâm hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Nguyễn Noãn, cô ta thu hồi thần sắc.
"Cậu mới vừa nói gì?"
"Tớ nói, Phó Lưu Âm cô ta chỉ là một tiểu tam."
"Đúng vậy..." Nguyễn Noãn cười nhạt. "Mặc kệ trước đây cô ta thế nào, cô ta và Kính Sâm đã sớm ly hôn, hôm nay còn làm phiền không thôi như vậy, không có một điều luật nào có thể bảo vệ cô ta, cô ta chỉ là một tiểu tam."
Nguyễn Noãn nhìn ra cửa chính, đây là nhà của cô ta, đây là phòng cưới nhà họ Mục tặng cô ta, cô ta tuyệt không cho phép người khác đặt chân vào nửa bước!
----
Nhà họ Tô.
Lúc xế chiều, có chuyển phát nhanh đưa tới cửa.
Mới đầu, vốn ngay cửa nhà họ Tô cũng có vệ sĩ đứng canh, nhưng sau khi Tô Thần ầm ĩ vài lần, Mục Thành Quân liền cho rút hết.
Cô cũng không muốn giống như ngồi tù, cũng không muốn bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường, cô không phải tội phạm, không cần bị ai theo dõi.
Bà Tô mang hộp chuyển phát nhanh đi vào, Tô Thần vội vàng đứng dậy nói: "Là của con."
"Con mua gì vậy?"
"Đứa trẻ sắp ra đời, con chuẩn bị cho nó..."
Bên trong phòng bếp, người giúp việc đi ra nói: "Cô Tô mua gì vậy? Kỳ thực cô không cần chuẩn bị gì hết, Mục tiên sinh suy nghĩ rất tinh tế, bên trong phòng trẻ bày đầy những thứ mà đứa trẻ cần dùng."
Tô Thần lạnh lùng ngắt lời của bà ta: "Anh ta mua là anh ta mua, tôi là mẹ của đứa trẻ, chẳng lẽ còn không thể mua cho nó thứ gì sao?"
Sắc mặt người giúp việc có chút mất tự nhiên.
"Đương nhiên có thể rồi, chỉ có điều Mục tiên sinh cũng là lo cho cô, rất sợ có người hại cô thôi." Bà ta cầm cây kéo nhỏ tiến lên. "Cô Tô, tôi cần mở ra nhìn một chút."
Trong lòng Tô Thần biết rất rõ ràng, người giúp việc này, nói cho dễ nghe một chút thì là Mục Thành Quân tìm tới để hầu hạ cô, nói khó nghe hơn, kỳ thực là tới để giám sát cô.
Tô Thần đẩy cái hộp tới.
"Bà mở xem đi."
Người người giúp việc xé mở giấy gói, mở cái hộp ra, thấy bên trong còn có mấy cái hộp nhỏ, bà ta cầm lấy một cái trong số đó muốn mở ra nữa, Tô Thần không nhịn được đoạt lấy thứ từ trong tay bà ta.
"Mua là để chụp ảnh cho đứa trẻ, bà xem, có thể có nguy hiểm gì chứ?"
Nói xong, cô lắc lắc cái hộp trong tay.
"Còn cần mở ra sao?"
Người người giúp việc thấy sắc mặt cô không được tốt, đành phải thôi, dù sao đi chăng nữa thì cũng không phải món đồ nguy hiểm.
Tô Thần ôm lấy cái hộp đi vào trong phòng, bà Tô thấy thế, bước theo.
"Thần Thần, con bụng to không tiện, mẹ giúp con."
"Không cần, cái này cũng không nặng lắm." Tô Thần nói xong, bèn tự mình bê vào phòng.
Lúc đặt đơn hàng online, cô cố ý bảo người bán thay cách đóng gói, bao bì bên ngoài không đánh dấu tên gọi sản phẩm, Tô Thần đóng cửa phòng lại, đi về phía trước.
Cô lấy từng món đồ bên trong hộp ra, cô mua một chiếc máy ảnh.
Tô Thần tìm một hộp giày, bỏ chiếc máy ảnh vào, đục mấy cái lỗ, rồi đem hộp nhét vào hộp tủ TV.
Mục Thành Quân kiêu căng ngạo mạn, đương nhiên sẽ không nghĩ tới Tô Thần đang nghĩ cách đối phó với hắn.
Tô Thần ngồi ở mép giường, lấy điện thoại di động ra, sau một lát, điện thoại trong tay hiện lên hình ảnh trong căn phòng.
Cô ra khỏi phòng, thấy bà Tô đang ngồi ở sô pha xem ti vi.
"Mẹ."
"Có chuyện gì vậy Thần Thần?"
"Mẹ gọi điện thoại bảo Mục Thành Quân đến đây đi."
Bà Tô đặt cái dĩa hoa quả trong tay xuống, giọng nói có chút lo lắng, đứng dậy hỏi: "Con cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?"
"Không phải, con chỉ muốn nói chuyện với anh ta một chút về chuyện sau khi đứa trẻ ra đời, có điều nếu anh ta không chịu tới, mẹ cũng có thể nói dối, nói bụng con khó chịu."
"Đứa nhỏ này..."
Tô Thần về đến phòng, đóng cửa phòng lại một lần nữa.
Bà Tô không nói nhiều, liền gọi điện thoại cho Mục Thành Quân, đây là chuyện tốt, trước kia Tô Thần dường như đeo thuốc súng bên người, có thể oanh tạc bất cứ lúc nào, nếu cô có thể nói chuyện bình tĩnh với Mục Thành Quân, vậy đã nói rõ rằng mọi việc đều có chuyển biến.
Khi Mục Thành Quân nhận được điện thoại, vừa lúc ra khỏi công ty.
Quả thực hắn không muốn tới nhà họ Tô, vốn dĩ hắn với
Tô Thần có một trạng thái là không có chuyện gì để nói, nhưng bà Tô còn nói ngày hôm nay Tô Thần không ăn uống gì, một miếng cơm cũng không ăn, người đàn ông ngồi vào bên trong xe, để cho tài xế lái đi tới nhà họ Tô.
Bà Tô cúp điện thoại xong, bảo người giúp việc mau chuẩn bị vài món ăn, nói là Mục Thành Quân muốn tới.
Mục Thành Quân đi qua trung tâm thương mại, bảo tài xế đỗ vào cửa hàng hoa quả mua không ít hoa quả, phía dưới trung tâm thương mại có cửa tiệm bánh ga-tô, Mục Thành Quân mua toàn bộ bánh ga-tô mỗi thứ một vị, không đói bụng, không chừng là muốn đổi món.
Đi tới nhà họ Tô, tài xế xách hết đồ đi vào, bà Tô nhanh chóng tới bắt chuyện với Mục Thành Quân: "Ăn cơm thôi, đói bụng lắm phải không?"
"Tàm tạm."
"Ta đi gọi Tô Thần ra ăn cơm."
Bà Tô mở cửa phòng đi vào, nói: "Thần Thần, ăn cơm tối."
Tô Thần ngồi vào trước bàn ăn, người giúp việc cắt cho cô một miếng bánh ga-tô nhỏ, còn rửa hoa quả sạch cho cô. Mục Thành Quân liếc nhìn.
"Nếu không muốn ăn cơm, ăn nhiều trái cây cũng được."
"Đúng vậy. Nào, Thành Quân, cậu ăn nhiều thức ăn một chút."
Tô Thần và Mục Thành Quân ngồi chung bàn ăn, đã ít lại càng ít, cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không thể biểu lộ ra rõ ràng được.
Ăn cơm tối xong, bà Tô pha trà cho Mục Thành Quân, Tô Thần đứng dậy, quay sang nói với Mục Thành Quân: "Tôi muốn nói riêng nói mấy câu với anh."
"Được."
Tô Thần đi vào phòng, đợi tới khi Mục Thành Quân bước vào, cô khóa trái cửa phòng lại.
Cô đi tới bên giường ngồi xuống, Mục Thành Quân nhìn xuống cô chằm chằm từ trên cao.
"Em muốn nói gì với tôi?"
"Mục Thành Quân, chỉ còn vài tháng nữa là đứa trẻ sẽ ra đời, đến lúc đó... Anh định tính sao?"
Mục Thành Quân hỏi ngược lại: "Em muốn tôi làm sao?"
"Có phải nhà họ Mục nhất định muốn có đứa trẻ này hay không?"
"Đó là đương nhiên..." Mục Thành Quân nói chuyện như là lẽ đương nhiên. "Nó là cháu đích tôn của nhà họ Mục."
"Nhưng tôi là mẹ của đứa bé."
Mục Thành Quân có chút không kiên nhẫn, sự thật này đúng là không thay đổi được, chẳng lẽ nhà họ Tô còn có thể tranh đoạt đứa trẻ với hắn.
"Em yên tâm, đến lúc đó không thể thiếu phần tốt của em."
"Mục Thành Quân, anh phá hủy cuộc sống tương lai của tôi, khi ấy rõ ràng là anh ép buộc tôi quan hệ..." Tô Thần nói đến đây, ánh mắt kín đáo nhìn hộp tủ TV, cô rất sợ Mục Thành Quân sẽ không bị lừa, nói thêm một câu nữa: "Đứa trẻ cũng là anh uy hiếp tôi phải sinh."
Mục Thành Quân cho tay vào trong túi quần.
"Phải, em còn nhớ rõ là tôi không nên bắt em sinh con, dù sao em cũng không đến mức... Không biết tự lượng sức mình mà tranh đoạt với tôi đấy chứ?"
Tô Thần đan hai tay vào nhau, có chút khẩn trương, ánh mắt nhìn Mục Thành Quân chằm chằm không rời đi.
"Anh cưỡng bức tôi, tại sao tôi phải sinh con cho anh?"
"Bây giờ em nói với tôi những lời này, có ý nghĩa gì nữa?"
Tô Thần tỏ ra đau đớn khổ sở.
"Phải, không có ý nghĩa, cũng không thay đổi được gì, đứa trẻ là của anh, tôi không có tâm tư nào khác, anh cũng đừng quá nhạy cảm, tôi chỉ là không hiểu nổi, tại sao khi đó anh lại đối xử với tôi như vậy."
Mục Thành Quân thấy khuôn mặt cô khó chịu, ánh mắt hắn nhìn xuống cái bụng nhô lên của người phụ nữ, hiện tại cô mang thai, không thể có trạng thái tinh thần không ổn định được.
"Buổi tối đó tôi uống say..."
Tô Thần lắng tai nghe, ánh mắt chống lại ánh nhìn của Mục Thành Quân.
"Anh uống say, là có thể cưỡng bức tôi sao?"
"Vậy em còn muốn như thế nào nữa? Tôi có thể bù đắp gì, tôi đều làm."
Tô Thần khẽ lau khóe mắt. "Không tồi, anh còn có gan thừa nhận."
"Tôi có gì mà không dám thừa nhận?" Mục Thành Quân còn tỏ ra quá bình thản.
Thật tốt, hắn càng như vậy, thì càng có lợi đối với Tô Thần.
"Mục Thành Quân, lúc đó anh giam giữ tôi, có phải là không sợ tôi báo cảnh sát hay không?"
"Tôi chẳng qua là cảm thấy gây ầm ĩ, dường như khó coi, báo cảnh sát? Tôi không sợ em báo cảnh sát."
Tô Thần dẫn dắt hắn nói tới chuyện này giống như len kéo sợi vậy.
"Anh không sợ tôi báo cảnh sát, là bởi vì anh có quan hệ phải không? Anh nghĩ cho dù có báo, cảnh sát cũng không thể bắt anh sao?"
"Tùy em muốn nói sao cũng vậy."
Sự chú ý của Mục Thành Quân đều ở đứa bé trong bụng của cô.
"Tốt nhất là em sinh con ra, em căm hận tôi, sau khi đứa trẻ ra đời, tôi sẽ biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt em."
Tô Thần không muốn để cho hắn cảm thấy có gì đó, dù sao những gì cần đều nói hết rồi, Tô Thần cười cười: "Yên tâm, đây cũng là cốt nhục của tôi, tôi sẽ sinh nó ra thật khỏe mạnh."
"Em thức thời một chút, vậy mới là tốt nhất."
Sau đó Tô Thần không tranh luận với hắn nữa, sau này có rất nhiều cơ hội và thời gian, cô phải giữ gìn sức khỏe mới tốt.
Sau khi Mục Thành Quân đi ra khỏi cửa phòng, Tô Thần nhanh lên mở điện thoại di động, lưu lại nội dung bên trong.
Cô từng bước lo trước tính sau, là muốn đến ngày tranh đoạt, trứng chọi đá cũng không sao, cô không cho là một chút phần thắng cô cũng không có.
---
Sau khi Nguyễn Noãn về đến nhà, cả người không còn lấy một chút tinh thần, Lục Lan Hân ngồi ở bên cạnh cô ta.
"Cậu cũng đừng quá khó chịu."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bà Nguyễn ngồi vào ben cạnh con gái, vội hỏi.
Lục Lan Hân kể lại câu chuyện xảy ra hôm nay cho bà ta nghe, sắc mặt bà Nguyễn nghiêm lại, nói: "Thật quá đáng."
Bọn họ tới nhà họ Mục cũng không có lợi ích gì, Mục Kính Sâm không ở đó, tuy rằng bà Mục ngoài miệng nói không thật ngại, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của mình, thì phải làm thế nào đây?
Bà Nguyễn quay sang nói với Lục Lan Hân: "Lan Hân à, thực sự là cám ơn con, con xem, Nguyễn Noãn như vậy... Nếu không hay là con đi về trước đi, để bác khuyên nó."
"Vâng."
Sau khi Lục Lan Hân đi khỏi, bà Nguyễn liếc nhìn con gái.
"Khổ sở thì có ích gì chứ? Họ hàng người thân bên này đều biết chuyện con với Kính Sâm, nếu như không kết hôn, người mất mặt cũng không chỉ mình con."
"Mẹ, con phải làm sao đây?"
"Đúng bệnh hốt thuốc."
"Là có ý gì?"
Bà Nguyễn đưa tay đặt xuống trên đùi con gái.
"Tại sao Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm xa nhau?"
"Còn không phải là vì anh trai cô ta hại chết bác Mục."
"Vậy không phải là nút thắt sao? Phó Lưu Âm còn sống thì phải làm thế nào đây? Đây là một vực sâu vĩnh viễn không nhảy qua được, là vết thương sâu nặng nhất, Phó Lưu Âm chết đi sống lại, bây giờ Kính Sâm còn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc như vậy, thế cho nên phai nhạt đi sự thật Phó Kinh Sênh hại chết Mục Triều Dương này. Bây giờ con sẽ không ngừng nhắc nhở nhà họ Mục, ban đầu là Mục Triều Dương chết thảm như thế nào, người hại chết ông ta là ai!"
Nguyễn Noãn cảm thấy bỗng chốc tỉnh táo, khóe miệng không khỏi cong lên.
"Đúng vậy, sao vậy thiếu chút nữa con đã quên rồi nhỉ, nếu không phải là bởi quan hệ với Phó Kinh Sênh, ban đầu Phó Lưu Âm cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà họ Mục, nếu chuyện này là một vực sâu vào lúc đó, như vậy hiện tại, bọn họ cũng đừng nghĩ dễ dàng vượt qua được."
Bà Nguyễn không khỏi cười khẽ: "Cho nên mấy người đều bỏ quên điểm ấy, là bởi vì Phó Lưu Âm xuất hiện quá đột nhiên, kỳ thực cô ta còn sống hay đã chết thì có gì liên quan chứ, quan trọng là con muốn làm mợ hai nhà họ Mục, không cần phải để ý tới cô ta."
"Mẹ, có phải ba có người bạn là quản lý bên nhà giam kia không?"
"Có vài người, có chuyện gì không?"
Nguyễn Noãn bỗng nhiên nghĩ đến một kế, cô ta tiến đến bên tai bà Nguyễn nhẹ giọng nói vài câu.
---
Nhà họ Mục.
Khó khăn lắm Mục Kính Sâm quay về nhà một lần, bà Mục nhìn thấy anh, có đầy một bụng những lời muốn nói, muốn hỏi.
Sắc mặt Mục Kính Sâm có chút uể oải, đi vào phòng bếp uống nước trước, lúc đi ra, Mục Thành Quân cũng đã trở về.
Bà Mục thấy Mục Kính Sâm muốn lên lầu, vội vàng gọi anh lại: "Lão Nhị, con đứng lại đó cho mẹ."
"Mẹ, chuyện Nguyễn Noãn tự con sẽ giải quyết, mẹ đừng ép con, nếu không... Cái nhà này con sẽ không về nữa."
"Con..."
Phòng khách rộng rãi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, rất đột ngột.
Bà Mục liếc nhìn, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt, nói: "Tám phần mười là nhà họ Nguyễn gọi tới."
"Mẹ, mẹ hãy nói tìm không được Kính Sâm, bọn họ sẽ không dám đòi người với mẹ đâu."
Bà Mục đứng dậy, đi tới máy bàn, Mục Kính Sâm nhấc chân lên bước lên lầu.
Anh nghe thấy bà Mục nhận điện thoại.
"Alo?"
Đầu điện thoại bên kia cũng không phải người nhà họ Nguyễn, khóe miệng bà Mục cứng đờ, thần sắc cũng có chút khó coi, tay phải bà cầm chặt ống nghe.
"Thật vậy sao?"
Mục Thành Quân liếc nhìn thần sắc bà Mục.
"Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy bà không nói lời nào, Mục Thành Quân nhận lấy ống nghe trong tay bà. Mục Kính Sâm cũng dừng bước, xoay người nhìn lại.
Điện thoại là người bên nhà giam gọi tới, cũng là người Mục Thành Quân dặn phải thông báo rõ từng chi tiết tình huống của Phó Kinh Sênh.
"Sẽ tỉnh, vậy là sao?"
"Có phản ứng? Bác sĩ nói tỷ lệ tỉnh lại rất lớn?"
Mục Kính Sâm bước xuống cầu thang, vô thức đi tới trước sofa.
Mục Thành Quân nói tiếng đã biết.
"Có tin tức phải nói cho tôi biết bất cứ lúc nào."
Hắn ngắt cuộc trò chuyện, ngẩng đầu nhìn Mục Kính Sâm, bà Mục ở bên cạnh đưa hai tay bưng mặt.
"Không phải thường nói nhân quả báo ứng sao? Tại sao còn để cho hắn tỉnh lại?"
Mục Thành Quân không biết nên nói sao với bà.
"Mẹ, cho dù Phó Kinh Sênh tỉnh lại, hắn cũng phải sống cả đời trong tù..."
"Không giống vậy, người như vậy tội ác đầy rẫy, tại sao còn có thể sống được?" Bà Mục buông tay xuống, nhìn hai cậu con trai. "Hắn nên sống cuộc sống của một người thựcvật, nằm ở trên giường sống không bằng chết."
"Tin tức này xác thực sao?"
Mục Thành Quân đối diện với ánh mắt của Mục Kính Sâm.
"Mặc kệ là có xác thực hay không, chí ít bây giờ còn chưa tỉnh."
Bà Mục hiển nhiên bị cú điện thoại này kích động, sau khi Mục Triều Dương qua đời, tinh thần của bà lúc tốt lúc xấu, sau đó lại biết sự thật là Mục Triều Dương không phải chỉ chết đơn giản bằng vụ tai nạn, cơ thể bà dường như ở giữa ranh giới sụp đổ.
Nếu như nói chỉ là bất trắc gặp tai nạn xe, vậy còn có thể đành nói là mệnh số đã đến.
Nhưng Mục Triều Dương là bị người ta hại chết, bà Mục trừng mắt nhìn Mục Kính Sâm, oán hận nói: "Con vì một Phó Lưu Âm, gây ầm ĩ ở Cục dân chính như vậy, cứ cho là nó không chết thì phải làm thế nào đây? Con còn có thể ở bên cạnh nó hay sao?"
Nơi cổ họng Mục Thành Quân khẽ cuộn lên, ra hiệu ý bảo Mục Kính Sâm lên lầu trước.
Nhưng người đàn ông vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, sự thật này là không thay đổi được, thời gian không còn Phó Lưu Âm, anh đều nhớ khắc sâu hơn bất cứ ai hết, chỉ là vừa thấy Phó Lưu Âm, rất nhiều sự việc giống như đã quên hết khi đứng trước mặt cô.
Mục Thành Quân muốn đưa bà Mục lên lầu.
"Mẹ, về phòng trước nghỉ ngơi đi."
"Kính Sâm, con phải nhớ kỹ, Phó Lưu Âm là em gái ruột của Phó Kinh Sênh, dù cho hiện tại nó không thừa nhận mình là Phó Lưu Âm..."
Mục Kính Sâm đau đầu như muốn nứt ra, ngay sau đó bà Mục lại nói tiếp: "Ẩn giấu trong lòng con, là em gái ruột của Phó Kinh Sênh, nếu nó không thừa nhận, thì không phải là người con nhớ nhung. Nhưng nếu nó thừa nhận, tuyệt đối hai người không có khả năng ở bên nhau!"
Mặc kệ nói sao, con đường phía trước của Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm đều bị phá hỏng.
Bà Mục đi theo Mục Thành Quân lên lầu, bên trong căn phòng khách lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Mục Kính Sâm.
Sau khi anh nhìn thấy Phó Lưu Âm, cũng không hỏi được gì, có thể, hẳn là anh nên buông tay hoàn toàn.
----
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Mục Kính Sâm phải tới sân huấn luyện, huấn luyện viên gọi điện thoại tới, nói là sân huấn luyện có việc gấp chờ anh xử lý.
Nguyễn Noãn cũng lái xe ra khỏi nhà từ sáng sớm, cô ta lái xe đi thẳng tới nhà mới.
Xe lái vào gara xong, Nguyễn Noãn khóa cửa gara lại.
Cô ta bước nhanh đi vào trong nhà, lên lầu, nhà mới rất lớn, lắp đặt thiết bị vô cùng tráng lệ, cô ta đi tới phòng ngủ chính, nhìn khoảng trống trên đầu giường.
Chỗ này, vốn là giữ lại để treo ảnh cưới của cô ta và Mục Kính Sâm, thậm chí ngay cả đi đâu chụp cô ta đều đã chọn xong, chỉ chờ Mục Kính Sâm đi cùng tới đó.
Đáy mắt Nguyễn Noãn trầm xuống, nơi này, cũng chỉ có thể treo ảnh cưới của cô ta và Mục Kính Sâm!
Cô ta đi tới ban công, nhìn xuống cánh cổng từ trên cao, cô dự tính ngày hôm nay Phó Lưu Âm sẽ tới. Nguyễn Noãn nhìn xung quanh một lượt, đây là nhà của cô ta, cô phải chịu đau đớn khổ sở, ánh mắt cô ta nhìn xuống cánh cổng lần nữa thì thấy một chiếc xe lái tới, đây chính là chiếc xe nhà họ Tưởng sắp xếp cho Phó Lưu Âm.
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
.facebook.com/NguCanhUyen
s://.wattpad.com/story/72405813
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Chương 344: Bắt đi một cách bá đạo
Editor: Dế Mèn
Cửa sau xe được đẩy ra, một người đàn ông đi xuống, đó là Hứa Phương Viên.
Ông ấy đóng sầm cửa xe, lại đi thẳng vào nhà. Tài xế một lần nữa khởi động xe, ngừng xe ở một khác chỗ.
Nguyễn Noãn chăm chăm nhìn chiếc siêu xe màu đen kia, thế nhưng sau một lúc lâu vẫn không thấy có người xuống xe.
Chẳng lẽ hôm nay Phó Lưu Âm không tới đây?
Nguyễn Noãn gõ gõ lan can trước người, ánh mắt trói chặt trên thân xe không bỏ, Hứa Phương Viên đi vào sân có một mình.
---
Khách sạn.
Hứa Lưu Âm ngồi trước máy tính, đang suy nghĩ phương án thiết kế. Vốn dĩ hôm nay cô tính ra ngoài, nhưng mà Hứa Phương Viên một hai bảo cô phải ở khách sạn nghỉ ngơi. Ông nói hôm nay khả năng sẽ còn đụng phải gã con trai kia, hơn nữa công tác thực địa đã đi tới kết thúc, một mình Hứa Phương Viên có thể ứng phó ở đó.
---
Nguyễn Noãn không tiện lộ diện, đành phải lui về trong phòng.
Cô ta cho người trung gian gọi điện thoại, ra mặt đàm phán với Hứa Phương Viên là người quen của nhà họ Nguyễn.
"Alo, bên kia khi nào ra bản thảo thiết kế?"
"Phải đợi sau khi thăm dò thực địa với đo lường chính xác xong, ngày mai Hứa tiên sinh liền về Tô Châu, đến lúc đó bản thảo thiết kế sẽ được gửi qua máy tính cho tôi, tôi sẽ liên hệ với cô đầu tiên ạ."
Chỉ cần nghe được mấy chữ như "ngày mai về Tô Châu", trong lòng Nguyễn Noãn rõ ràng đã được thả lỏng.
"Được."
Chỉ cần Phó Lưu Âm rời khỏi đây, hẳn sẽ không có việc gì nữa đúng không?
Mục Kính Sâm vẫn không có khả năng bỏ hết thảy việc ở đây mà đi tìm cô ta; lại nói, nhà họ Mục với nhà họ Phó thù còn chưa cởi.
---
Hứa Phương Viên chưa tới 10 giờ đã về. Buổi tối, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm sẽ đãi tiệc bọn họ, vẫn còn nửa ngày, ông có thể đi dạo đâu đó với Hứa Lưu Âm.
Phong cách kiến trúc của Đông Thành và Tô Châu có sự khác biệt rất lớn. Hứa Phương Viên vẫn luôn sống ở thành phố cổ, khác biệt thế này càng nổi bật lên hơn.
Sau khi tới Đông Thành, trừ khi cần phải ra ngoài mua đồ, Hứa Lưu Âm gần như sẽ không tới chỗ có quá nhiều người, cô sợ sẽ bị ai nhận ra.
Nhưng Hứa Phương Viên không muốn lãng phí thời gian nửa ngày, mà cũng muốn cho tâm tình Hứa Lưu Âm tốt hơn chút, không thể cứ ở mãi trong khách sạn, cho nên liền dẫn cô đi ra ngoài. Hứa Lưu Âm và Hứa Phương Viên đi đường dành riêng cho người đi bộ mua không ít đặc sản, cô biết vợ thầy thích mấy thứ này, nhưng điều cô không biết chính là, nhất cử nhất động của cô thật ra đều rơi vào mắt người khác rồi.
Khi được tin, Mục Kính Sâm liền biết cô sắp rời khỏi đây, nếu không sẽ không đi mua đặc sản này nọ.
Anh vốn cho rằng cô về Đông Thành sống, hóa ra cũng không phải, vậy cô muốn đi đâu? Anh đã tra ra được bọn họ từ Tô Châu tới, Mục Kính Sâm theo bản năng không chịu tiếp nhận, Tô Châu xa như vậy, cô dựa vào cái gì lại có thể đi luôn như vậy?
Nhưng có vẻ như anh không có biện pháp có thể giữ cô lại, Phó Lưu Âm ngay cả nói một câu đàng hoàng với anh cô cũng không chịu.
Anh đau khổ hơn nửa năm, sau khi cho rằng cô đã chết, anh thật sự sống không bằng chết, nhưng nhìn Phó Lưu Âm, anh lại cảm thấy cô sống khá hơn nhiều.
Cô có tên mới, khởi đầu mới, Phó Lưu Âm sau khi biến thành Hứa Lưu Âm, cô từ nghèo túng thất vọng biến thành tích cực hướng về phía trước.
Mục Kính Sâm từ trên lầu hai của sân huấn luyện đi xuống, sau đó lái xe đi thẳng.
Đông Thành giàu ngọc đẹp, không nói tới ngọc trong suốt oáng ánh, còn được trời phú linh nghiệm. Hứa Phương Viên chọn một miếng ngọc chất lượng tốt nhất cho vợ, Hứa Lưu Âm xách bao lớn bao nhỏ đồ cùng ông đi ra ngoài.
"Thầy, thầy còn muốn mua gì không ạ?"
Hứa Phương Viên đột nhiên dừng chân lại, "Sao thầy lại quên được nhỉ, thầy còn phải mua miếng nữa, mẹ thầy cũng thích đồ bằng ngọc."
Hứa Lưu Âm buồn cười, "Thấy rồi ạ, trong lòng thầy chỉ có cô. Thầy xem, đi ra rồi mới nghĩ đến còn người khác."
"Nói bậy." Hứa Phương Viên không có chút nào tức giận, khóe miệng chứa nụ cười.
"Thầy, thầy từ từ mà lựa ạ, con đi cất đồ vào xe trước, cầm đi cầm lại rất phiền toái, lát con quay lại ạ."
Hứa Phương Viên đồng ý, "Được, để ý an toàn đấy."
"Dạ."
Hứa Lưu Âm mang mấy đặc sản kia đi về phía bãi đỗ xe, đường dành riêng cho người đi bộ không tiện đậu xe, cho nên phải đi qua một đoạn đường.
Cô đi vào bãi đỗ xe ngầm, ánh mắt tìm chiếc xe nhà họ Tưởng phái tới. Sau lưng có chiếc xe nhanh chóng chạy tới, Hứa Lưu Âm dù đang đưa lưng về phía xe, nhưng cũng có thể cảm giác được. Cô nhanh chóng lui qua bên cạnh, tránh đường, không ngờ bên tai lại truyền đến tiếng thắng xe mạnh.
Hứa Lưu Âm trong lòng không có kiên nhẫn, ngẩng đầu lên nhìn; đối phương cũng đã đẩy cửa xe đi xuống.
Cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt. Cô nhấc chân lên muốn đi, Mục Kính Sâm kéo cửa xe một cái, ngón tay với lực rất mạnh giữ cánh tay cô lại, "Đi theo tôi."
"Mục Kính Sâm, anh điên rồi có phải không?"
"Lên xe với tôi."
Hứa Lưu Âm nhìn thấy cách đó không xa có người đi ngang qua, cô vội vàng cất giọng kêu to: "Cứu mạng với, cứu mạng!!!"
Thấy thế, Mục Kính Sâm ấn cô vào xe, đóng sầm cửa xe rồi nhanh chóng quay lại ghế lái. Cửa xe bị khóa lại. Hứa Lưu Âm ngồi thẳng dậy, kéo mấy cái cũng không thể mở ra, cô giơ tay đấm đánh vào ghế lái, "Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!"
"Âm Âm, tôi đưa em tới một chỗ, em không sắp phải về Tô Châu sao? Nếu không đi xem chỗ kia thì quá đáng tiếc."
Hứa Lưu Âm đạp một chân tới trước, "Tôi không đi, chỗ nào tôi cũng không có hứng thú. Mục Kính Sâm, anh đừng lại âm hồn không tan mà quấn lấy tôi."
"Phải, là tôi âm hồn không tan mà quấn lấy em." Khóe miệng Mục Kính Sâm vẽ ra nụ cười lạnh, hai tay nắm chặt tay lái. "Tôi dẫn em đi xem thử coi, cái chỗ thật sự gọi là là âm hồn không tan."
Hứa Lưu Âm theo bản năng dâng nỗi sợ hãi, cô không khỏi mắng: "Khốn nạn!"
Mục Kính Sâm mắt điếc tai ngơ, muốn mắng cứ mắng chửi đi, anh không sao cả.
Xe phóng nhanh đi một mạch. Bên chân Hứa Lưu Âm rớt đầy đồ đạc, túi của cô cũng rơi bên cạnh. Cô đưa tay nhặt đồ lên, Mục Kính Sâm nhìn cô, "Em tốt nhất đừng vội gọi cho chị Tưởng, đỡ cho chị ta phải lo lắng vô ích cho em. Âm Âm, tôi sẽ không làm gì em, tôi chỉ là đưa em tới một chỗ mà thôi."
Hứa Lưu Âm nắm chặt túi trong tay, "Mục Kính Sâm, anh biết anh làm như vầy sẽ làm tôi đặc biệt chán ghét anh không?"
"Chẳng lẽ em bây giờ lại không chán ghét tôi? Nếu đều là không thích, nhiều hơn một chút với bớt đi một chút thì có gì khác nhau đâu?"
Mục Kính Sâm nói xong, hơi nhấn chân ga, xe như tên rời cung, tốc độ làm cho người ta sợ hãi.
Băng qua một phố chợ hoa, Mục Kính Sâm dẫm phanh lại, anh đưa tay ấn còi mấy cái thật to.
Từ trong cửa hàng bán hoa cô chủ xinh xắn đi ra. Nhìn thấy xe của Mục Kính Sâm, cô ấy nhanh chóng tiến lên, người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống.
"Chào anh, vẫn là Dao đài ngọc phượng sao ạ?"
"Hôm nay cần bao nhiêu ạ."
Mục Kính Sâm quay đầu lại nhìn Hứa Lưu Âm rồi mới nói với cô chủ hàng: "Ít hơn một chút đi, gói một bó."
"Được ạ."
Cô chủ hàng quay đầu lại đi vào cửa hàng, cầm hoa ra. Mục Kính Sâm lấy tiền cho cô ấy. Cô chủ hàng đưa hoa lại gần cửa sổ xe, người đàn ông nhận lấy, "Cám ơn."
Mục Kính Sâm đóng cửa sổ xe lại lần nữa. Gương mặt tuấn tú sáng sủa của anh ghé đến trước bó hoa kia, anh ngửi thật sâu, mi mắt khẽ nhắm. Hứa Lưu Âm nhìn nhìn, cô xoay người đẩy cửa xe, nhưng vẫn không mở được.
Động tĩnh truyền vào tai Mục Kính Sâm, cũng làm anh lấy lại tinh thần, anh đưa hoa trong tay cho Hứa Lưu Âm.
Người phụ nữ không cầm, người đàn ông tự nói: "Đây là tặng cho em."
Hứa Lưu Âm nhăn chặt mày, "Anh biết đây là hoa gì không?"
"Đương nhiên, nó gọi là Dao đài ngọc phượng."
Hứa Lưu Âm hai tay chống bên người, không có ý muốn cầm,"Tôi không biết tên hoa văn nhã như thế, tôi chỉ biết là nó là hoa cúc."
Tay Mục Kính Sâm hơi hơi dùng sức, thẩy bó vào vào lòng Hứa Lưu Âm, cô theo bản năng chụp lấy, nhưng sau khi ôm bó hoa rồi, cuối cùng vẫn để nó xuống bên cạnh.
Mục Kính Sâm lần nữa khởi động xe, bánh xe nghiền qua đường lằn màu trắng bên cạnh mà chạy ra. Dọc con đường này, Hứa Lưu Âm đều nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc và kiến trúc bên đường đều xa lạ, cô không biết Mục Kính Sâm rốt cuộc muốn đưa cô đi nơi nào.
Mãi đến khi dưới bánh xe hơi xóc nảy, cho đến khi Hứa Lưu Âm nhìn thấy cảnh sắc hai bên đột nhiên có thay đổi rất lớn, ánh mắt cô hướng về phía trước, thấy một dòng sông trải rộng.
Cô tựa hồ cảm thấy có chút quen thuộc. Mục Kính Sâm tiếp tục lái xe tới phía trước. Xe tuy bị xóc nảy, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, bánh xe nghiền thành từng vệt trên mặt đất. Tới bờ sông, Mục Kính Sâm vẻ như không có ý dừng xe lại, Hứa Lưu Âm nhìn mà không khỏi có chút sợ hãi, cô nhắm chặt mắt lại. Người đàn ông nhanh chóng đạp hết phanh lại. Xe khó khăn lắm mới dừng lại bên bờ sông, nửa bánh xe đã treo lơ lửng.
Tim Hứa Lưu Âm đã đập nhanh lên tới cổ họng đôi mắt rồi. Cô mở mi mắt ra, thấy nước sông vẩn đục có vẻ sắp tràn qua đầu xe. Cô biết đây là ảo giác của mình, nhưng cô cũng đã nhận ra nơi này là nơi nào.
Lúc trước tin cô chết truyền đi ồn ào huyên náo, ở trong TV cô cũng thấy được, chính tại bờ sông này đã đầy phóng viên đứng, lần lượt thuật tin cô chết thảm.
Hứa Lưu Âm đưa tay nắm cổ áo mình. Mục Kính Sâm mở khóa xe ra, cô vội đẩy cửa đi xuống. Người đàn ông cầm bó hoa kia, cũng xuống xe.
Hứa Lưu Âm đứng ở bờ sông, ánh mắt hướng về phía trước. Cô phảng phất có thể cảm giác được nước sông bổ nhào vào mặt mình, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm bọt sóng vỗ tới,"Vì sao đưa tôi tới đây?"
"Đây là nơi lúc trước em bị vứt xác."
"Cái người trong miệng anh, là chỉ Phó Lưu Âm phải không?"
Mục Kính Sâm nắm chặt bó hoa trong tay. Anh ngắt cánh hoa của một cành dao đài ngọc phượng, bàn tay buông ra, cánh hoa màu trắng rơi xuống sông, bập bềnh trên mặt sông màu nâu vàng, tạo nên sự đối lập rõ rệt.
"Em có biết không, sau khi được tin em mất tích, tôi đã hận không thể lật hết toàn bộ Đông Thành lên?"
Cánh môi Hứa Lưu Âm không dấu cong lên. Vậy ư? Anh không phải đã nói cô chết chưa hết tội sao?
Hứa Lưu Âm không dao động, "Anh gọi tôi tới đây, chính là muốn làm tôi nhớ lại vợ trước của anh sao?"
"Vợ trước? Nhớ lại?"
Hứa Lưu Âm nhìn người đàn ông bên cạnh, "Mang một bó cúc lại đây, là có thể nói rõ anh không tiêu tan được cái chết của cô ấy?"
"Tôi không biết em và chị Tưởng gặp nhau lúc nào, nhưng lúc đó chị Tưởng thương tâm cũng không giống như đang giả vờ. Chị ấy hẳn sẽ nói cho em biết, tôi không có ngày nào không nghĩ cách tìm em, tôi đã mời nhiều đội cứu hộ như vậy..."
Hứa Lưu Âm ngắt lời anh nói, "Mấy lời thâm tình chan chứa đó, anh hẳn nên nói cho người đã chìm vào dưới sông kia nghe, chứ không phải tôi."
Mục Kính Sâm ôm chặt hoa trong tay, "Tôi đã như phát điên mà tìm em, mãi đến khi cuối cùng hoàn toàn mất hy vọng. Em hỏi tôi vì sao phải đưa hoa cúc cho em phải không? Bởi vì cho tới nay, tôi đều cho rằng em đã chết, nhưng em vẫn còn sống đàng hoàng, em vì sao không nói cho tôi biết?"
Hứa Lưu Âm nhắm mắt lại. Mục Kính Sâm cảm thấy khó mà tiêu tan được, cô lấy tin mình chết mà tra tấn anh một thời gian dài như thế, mà kết quả thì sao, cô còn muốn anh tiếp tục chịu tra tấn, cô nói với anh Phó Lưu Âm đã chết rồi, không còn sống nữa.
Mục Kính Sâm hôm nay không một hai phải làm cô chính miệng thừa nhận không được. Anh mở bó hoa trong tay ra, rải toàn bộ hoa đó xuống dòng sông.
"Âm Âm, tôi nghe nói, anh em sắp tỉnh rồi."
Mi mắt Hứa Lưu Âm đột nhiên mở, nhưng cô không lập tức đáp lời. Cô suy nghĩ tính chân thật những lời này của người đàn ông. Bàn tay Mục Kính Sâm rũ bên người hơi nắm lại.
"Nếu nói em vô tội, vậy anh em vẫn đâu phải vô tội đúng không? Tôi cho rằng hắn không nên tỉnh lại, chung quy sau khi tỉnh lại, hắn vẫn có thể sống sờ sờ trong ngục giam, nói không chừng còn có thể được giảm hình phạt, người như hắn không xứng."
Tầm mắt Hứa Lưu Âm hướng sang khuôn mặt nhìn nghiêng của người đàn ông, "Anh nói lời này là ý gì?"
"Em hẳn cảm thấy kỳ quái đúng không, vì sao tin tức này cả em cũng không biết?"
Cổ họng Hứa Lưu Âm hơi lăn xuống, "Chẳng có gì kì quái. Anh ta là kẻ thù của nhà họ Mục các anh, các anh hẳn cho người để ý anh ta, có thể có được tin trực tiếp cũng là bình thường."
Mục Kính Sâm đứng bên cạnh Hứa Lưu Âm, hai tay anh để sau lưng, "Hôm nay tôi cũng làm rõ ngọn ngành với em, tôi không muốn để hắn sống lại."
Người phụ nữ nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay đều là mồ hôi, "Anh Mục, vì một phạm nhân giết người mà đi giết người, đây có vẻ không đáng nhỉ?"
"Có gì đáng hay không đáng? Huống hồ, tôi lại không cần giết người thì đền mạng, nếu hắn thật sự sắp tỉnh lại, hắn chính là đã tìm chết. Tôi chỉ cần cho người nhẹ nhàng động tay chân, cắt ống thở của hắn, là hắn có thể hít thở không thông mà chết rồi."
Hứa Lưu Âm không dám tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, sắc mặt cô có chút cứng đờ, "Anh nói với tôi làm gì?"
"Tôi tưởng em sẽ quan tâm hắn."
Cổ họng Hứa Lưu Âm nuốt nuốt, trong lòng bị nỗi sợ hãi dâng lên bao phủ. Bàn tay cô nắm chặt rồi lại buông ra, buông lỏng rồi lại nắm chặt, cô không biết Mục Kính Sâm có thể thật sự làm ra chuyện như vậy hay không, nhưng nếu lỡ như thì sao?
Hai người đều không nói lời nào, sau hồi lâu lặng im, Mục Kính Sâm liếc nhìn cô một cái, "Muốn đưa em về không?"
"Không cần."
"Cũng được, tôi bây giờ đi qua bên ngục giam xem, em muốn cùng đi không?" Mục Kính Sâm nói rồi nghiêng người đi, Hứa Lưu Âm theo bản năng túm chặt cánh tay anh, "Anh muốn làm cái gì?"
"Đương nhiên là làm chuyện tôi muốn làm."
"Mục Kính Sâm, Phó Kinh Sênh phạm pháp, đương nhiên sẽ có pháp luật nghiêm trị..."
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm tay bàn tay cô, anh ngoài cười nhưng trong không cười mà động đậy khóe miệng, "Phó Kinh Sênh ở ác gặp dữ, em lo lắng thay hắn làm gì?"
Người đàn ông nói xong, đẩy bàn tay cô ra. Hứa Lưu Âm thấy thế, lần thứ hai bắt lấy cánh tay anh, "Tôi không cho phép anh làm hại anh ấy!"
Mục Kính Sâm nhướng cao mày nhìn cô, "Tại sao? Hai người quen nhau lắm sao?"
Quan hệ của cô với Phó Kinh Sênh, cô với anh trong lòng đều biết rõ ràng. Cánh môi Hứa Lưu Âm run rẩy, ánh mắt chăm chăm nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh còn không phải đang muốn chứng minh tôi là Phó Lưu Âm sao? Phải, tôi thừa nhận, tôi chính là Phó Lưu Âm, thế thì sao nào?"
Sắc mặt Mục Kính Sâm hơi chìm xuống, "Thì sao nào?"
"Chẳng lẽ muốn tôi đền mạng hay sao?"
"Vì sao không thể nói cho tôi biết một tiếng..."
"Tôi vì sao phải nói cho anh tôi còn sống?" Hứa Lưu Âm lên tiếng chất vấn. "Mục Kính Sâm, tôi với anh quan hệ gì? Tôi nói cho anh tôi không chết, rồi để nhà họ Mục các anh đuổi theo tôi không buông phải không?"
"Không ai đuổi theo em không buông cả."
"Vậy anh như vầy được xem là gì?" Hứa Lưu Âm buông bàn tay mình ra. "Tôi không muốn lại làm Phó Lưu Âm, nhưng anh vì để tôi phải thừa nhận, không tiếc dùng tính mạng anh tôi ra áp chế. Lúc tôi chết, anh có khó chịu ư? Anh nói anh khó chịu, nhưng bộ dáng của anh tôi không nhìn thấy, tương tự, tôi sống không bằng chết, anh cũng không nhìn thấy!"
Môi Mục Kính Sâm trắng bệch. Hứa Lưu Âm ngay sau đó lại chất vấn, "Tôi hiện tại theo như anh nói, tôi là Phó Lưu Âm, anh muốn đối với tôi thế nào? Anh có thể thế nào với tôi?"
"Em cứ như vậy nhẫn tâm để tôi sống với... tin em đã chết?"
"Mục Kính Sâm, lời này thật sự không giống như được nói ra từ anh. Anh một hai phải làm ra bộ dáng thâm tình vậy làm gì? Lúc trước tôi vì sao đi khỏi nhà họ Mục, chẳng lẽ anh không biết sao?"
Trong lòng người đàn ông đột nhiên bị đâm gục, "Cho nên, em có thể chuyên tâm mà sống vui vẻ phải không?"
Hứa Lưu Âm cười lạnh thanh, "Tôi xem như đã nhìn ra, anh mất thăng bằng như vầy, là vì tôi còn sống phải không? Tôi không những còn sống, mà còn sống không tệ, điều này làm anh khó chịu đúng không? Trong lòng anh ngóng trông chi bằng tôi trầm mình dưới đáy sông đó chứ, nếu vậy còn có thể làm anh ngẫu nhiên nhớ tới tôi một chút. Nhưng tôi không chết, có phải anh cảm thấy tội của anh tôi lại phải nên tính lên đầu tôi không? Mục Kính Sâm, nếu trong lòng anh nghĩ như thế, vậy được, tôi thành toàn cho anh."
Hứa Lưu Âm nói xong lời này, đột nhiên đi tới con sông nhảy. Mục Kính Sâm đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên tốc độ phản ứng đặc biệt mau, hai tay anh giữ chặt bả vai Hứa Lưu Âm, "Ai bảo em đi chết? Ai bảo em nhảy? Em đem tôi thành cái hạng người gì?"
"Đem anh thành kẻ thù!"
"Em... Em nói cái gì?"
Hứa Lưu Âm dùng sức vùng vẫy, hoàn toàn không màng mình đang đứng ngay bờ sông; Mục Kính Sâm thì lại sợ hãi vô cùng, anh sợ mình vuột tay một cái, cô thật sự sẽ rơi xuống sông.
Anh sợ tìm không thấy cô, anh sợ nước sông sẽ bao phủ lấy cô, anh muốn cho Hứa Lưu Âm bình tĩnh lại, "Âm Âm, Âm Âm, không ai làm hại em..."
Mục Kính Sâm muốn ôm cô vào ngực, nhưng Hứa Lưu Âm làm sao chịu, hai tay cô dùng sức xô đẩy ngực anh ra, "Buông tôi ra."
Chân cô trượt một cái, cả người ngã nhoài ra; Mục Kính Sâm đem kéo cô lại, nhưng Hứa Lưu Âm lại xô anh ra.
Mục Kính Sâm rớt bùm xuống sông. Hứa Lưu Âm thấy cả người anh hoàn toàn chìm vào dòng nước, nhưng lại mau chóng trồi lên mặt nước. Cô lạnh lùng mà nhìn, chỉ hỏi anh một câu, "Mục Kính Sâm, anh tôi hiện tại đã như vậy, anh để anh ấy tự sinh tự diệt chính là sự nhân từ lớn nhất đối với anh ấy. Nếu anh thật sự muốn hại anh ấy, tôi sẽ hận anh cả đời!"
Mục Kính Sâm bị nước sông đập lui về sau mấy bước. Hứa Lưu Âm biết anh biết bơi, côcũng chẳng hề sợ anh sẽ bị chết đuối.
Anh không phải cứ nói cô đã chết ở con sông này sao? Vậy được, thế thì cũng cho anh nếm thử đau khổ như vậy.
Hứa Lưu Âm nhìn những đóa hoa dao đài ngọc phượng tản ra, bị thổi lênh đênh khắp nơi, một số mắc vào bèo rong ở bờ sông, cánh hoa màu trắng nhìn làm người ta thấy ghê người.
Cô xoay người muốn bỏ đi, tuy không biết chỗ này là đâu, nhưng cô ra ngoài vẫn có thể gọi xe tới.
Mục Kính Sâm bơi rất giỏi, tình huống kiểu này nếu là trước kia, nhất định không làm khó được anh; nhưng hiện tại không giống vậy, cả người anh bị nước sông quấn lấy, như không thể động đậy. Bóng ma trong lòng lần nữa tập tới, tuy anh biết bơi rất giỏi, nhưng lúc này lại như không biết, anh điên cuồng múa may hai tay, miệng không phát ra được tiếng gì.
Hôm nay có gió, cái lạnh quất lại đánh vào mặt anh. Cả người Mục Kính Sâm chìm xuống, khò khăn lắm mới lên được. Anh cảm thấy đàng trước có một bồn máu há to miệng, sắp nuốt trọn lấy anh, tứ chi như bị rong bèo trong nước cuốn lấy.
Người anh bị túm xuống dưới sông, nước sông lại xiết, đẩy anh ra rất xa.
Hứa Lưu Âm đi được mấy bước, hai chân hơi do dự, cuối cùng cô dừng bước chân lại.
Cô không nghe được tiếng động Mục Kính Sâm lên bờ, nghĩ nghĩ, cô vẫn xoay người nhìn một cái.
Lần này nhìn lại, thật sự là làm tim người ta giật mình, gần như đã không thấy người Mục Kính Sâm, hơn nữa còn trôi ra rất xa. Hứa Lưu Âm không chút nghĩ ngợi mà chạy đến bờ sông, cô vừa đi tới trước, vừa gọi: "Mục Kính Sâm, anh đang làm gì vậy?"
Trong hốt hoảng Mục Kính Sâm nghe được có người đang kêu mình, nhưng hai mắt anh không mở ra được, đau lợi hại.
Giọng Hứa Lưu Âm càng lúc càng vang dội, "Mục Kính Sâm, anh như vầy coi như khổ nhục kế sao?"
Vậy ư?
Đúng vậy, sao anh không nghĩ ra dùng cách này sớm chứ?
Một bọt sóng vỗ tới, cả người Mục Kính Sâm đều bị bao phủ, nháy mắt liền không còn bóng dáng.
Trên mặt sông còn có không ít tạp vật, nước sông cuồn cuộn, nhưng không nhìn thấy Mục Kính Sâm.
Hứa Lưu Âm cũng có chút hoảng loạn. Tuy cô cảm thấy Mục Kính Sâm không có khả năng xảy ra chuyện, nhưng một màn lúc này chiếu rõ ràng vào mắt, cô chắc chắn sẽ sợ hãi.
"Mục Kính Sâm, Mục Kính Sâm!!!"
Cô bỗng chốc nhảy vào dòng sông, dưới chân không có chỗ có thể đứng được, cả người trôi theo dòng nước.
Hứa Lưu Âm dùng hết toàn lực bơi về phía trước. Tay Mục Kính Sâm động đậy, để cô thấy rõ ràng anh đang ở đâu. "Mục Kính Sâm!" Người đàn ông nói không ra lời. Hứa Lưu Âm giơ tay giữ chặt cánh tay anh, "Anh làm cái gì vậy? Anh đây là đang tìm chết sao?"
Mục Kính Sâm sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, theo bản năng ôm lấy Hứa Lưu Âm ở cạnh, cô chẳng hề nhúc nhích được. Mục Kính Sâm hiển nhiên cũng ý thức được, anh lại giơ tay đẩy cô ra.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu