No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 325 - 326
hương 325: Hỏi anh đòi người!
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Hứa Tình Thâm ra nước ngoài cũng phải mấy ngày, Tưởng Viễn Chu vốn định đưa cô ra nước ngoài chơi, nhưng trong lòng cô luôn bất an, nào còn tâm tư đó.
Một mặt, cô nhớ hai đứa bé ở nhà, mặt khác, cô nghĩ tới chuyện Phó Lưu Âm vẫn chưa liên lạc.
Máy bay đáp xuống, Lão Bạch đã thu xếp xe tới chờ ở ngoài. Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, thử gọi điện lại cho Phó Lưu Âm.
Di động của cô ấy vẫn chưa tắt máy, chỉ là không có người nhận.
Xe chạy thẳng về Hoàng Đỉnh Long Đình. Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đi vào nhà, Lâm Lâm và Duệ Duệ thấy hai người về, vui sướng nhào tới.
"Mẹ!"
Hứa Tình Thâm bế con gái lên, mỏi mệt khắp người đều tan biến, "Lâm Lâm ngoan, nhớ mẹ không nào?"
"Nhớ."
"Mẹ mang quà về cho các con này, đây!"
Hứa Tình Thâm thả Lâm Lâm xuống đất lại. Tưởng Viễn Chu mở hành lý ra, lấy đồ chơi và quần áo đã chuẩn bị xong hết ra. Con nít vui mừng nhất là nhìn thấy đồ chơi yêu thích, lập tức ôm vào ngực.
Tưởng Viễn Chu hai tay bế mỗi đứa. Hứa Tình Thâm đuổi theo sau, "Con lớn cả rồi, anh bế như vậy không an toàn."
"Sợ cái gì?" Tưởng Viễn Chu không quan tâm. "Tay anh khỏe, sẽ không làm rớt bọn nhỏ."
Anh đi đến trước sô pha. Chị người làm cười tủm tỉm đi tới, "Biết Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân hôm nay về, tôi đã chuẩn bị không ít đồ ăn đấy. Cũng sắp tới giờ, muốn ăn cơm bây giờ luôn không ạ?"
Hứa Tình Thâm nhìn mấy cha con đang chơi đùa, "Em ra ngoài xem một chút, sẽ quay lại ngay."
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn cô, "Anh biết em lo lắng cho Phó Lưu Âm, nhưng cũng không thiếu vài phút này, ăn cơm chiều xong anh bảo Lão Bạch đưa em đi."
"Đúng vậy đó, Tưởng phu nhân, ngồi mấy bay lâu như vậy, chị cũng mệt mỏi rồi, tốt xấu cũng ăn cơm chiều trước đi." Chị người làm ở bên cạnh khuyên nhủ.
Hứa Tình Thâm thấy Lâm Lâm và Duệ Duệ cũng quay đầu lại nhìn mình, mấy hôm không thấy, cô nhớ vô cùng. Hứa Tình Thâm gật đầu nói: "Vậy được, ăn cơm đi."
Cô đi tới sô pha trước mặt, ngồi xuống, giơ tay ôm Lâm Lâm vào lòng, lại thơm mạnh một cái; Lâm Lâm nhột, cười khanh khách. Gần đây con bé học được cách vỗ mông, Lâm Lâm sờ sờ khuôn mặt mình, tay kia ôm cổ Hứa Tình Thâm, "Mẹ, con thương mẹ."
Trái tim Hứa Tình Thâm mềm nhũn, yếu ớt, tan chảy, hai tay cô ôm chặt nhóc con trong lòng, "Mẹ cũng thương con. Bảo bối của mẹ, mẹ thương nhất."
Tưởng Viễn Chu liếc mắt, "Em nói như vậy không hay rồi nhỉ?"
"Có gì không hay?" Hứa Tình Thâm tiếp tục chơi với con, bộ dạng hôn thế nào cũng không đủ. Duệ Duệ ngồi trong lòng Tưởng Viễn Chu, đang tự chơi đùa với chiếc máy bay điều khiển từ xa. Tưởng Viễn Chu dịch lại gần hai người chút, "Ai là người em yêu nhất?"
Lâm Lâm nhìn anh, giơ tay đẩy mặt đi.
Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm vào lòng, "Lúc ở trước mặt anh em cũng đâu có nói như vậy."
"Anh nghiêm túc thật."
"Đó là đương nhiên."
Hứa Tình Thâm không để bụng, ai cũng sẽ buột miệng thốt ra vài từ, không phải sao? Đặc biệt là đối diện với đứa con đáng yêu. Tưởng Viễn Chu thả Duệ Duệ xuống đất, để thằng bé tự đi chơi, "Bà xã, cuộc sống sau này chính là của hai người chúng ta, con cái rồi cũng sẽ có gia đình của chúng."
"Tưởng Viễn Chu, anh nghĩ xa quá rồi."
"Cho nên, người em yêu nhất hẳn là anh, vĩnh viễn cũng không được thay đổi."
Lão Bạch đứng bên cạnh, có chút chịu không nổi, nghĩ thầm Tưởng tiên sinh đây cũng thật là ra vẻ, không phải là Hứa Tình Thâm thuận miệng nói một câu thôi sao, chẳng lẽ anh ấy ăn giấm với cả con gái mình sao?
Người đàn ông như thế có chút đáng sợ, Lão Bạch âm thầm nghĩ, mình sau này cũng không nên như vậy.
Chị người làm đi tới, bữa tối đã xong rồi, Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm lên đi qua đó.
Ăn xong cơm chiều, tài xế cũng đã trở lại, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm rất vui vẻ, "Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân."
Hứa Tình Thâm cầm lấy túi xách trên sô pha, "Hôm nay Âm Âm có khỏe không?"
"Rất, khá khỏe ạ."
"Như vậy đi, phiền anh lại đi cùng tôi một chuyến, tôi đi gặp em ấy."
"Tưởng phu nhân, hôm nay cô vừa mới về nhà, hay là ngày mai đi vậy."
Hứa Tình Thâm lắc đầu, "Vừa lúc tôi cũng mang đồ về cho em ấy, tôi đi đưa cho em ấy."
Hứa Tình Thâm lấy chai nước hoa từ trong va li da ra. Tưởng Viễn Chu phân phó tài xế: "Nếu đêm nay cô ấy không đi, phỏng chừng cả ngủ cũng ngủ không được, đi đi, đi nhanh về nhanh."
"Dạ."
Ngồi vào trong xe, Hứa Tình Thâm nhịn không được hỏi: "Mấy ngày nay em ấy đều rất bình thường đúng không?"
"Đúng vậy ạ."
Hứa Tình Thâm lướt xem di động. "Cũng không biết sao lại thế này, điện thoại toàn không ai nghe."
"Có thể cô ấy không muốn nói chuyện chăng." Tài xế lái xe. Anh ta thấy bộ dạng Phó Lưu Âm mỏng manh yếu đuối, nghĩ thầm hẳn cô ấy sẽ không mách lại với Hứa Tình Thâm, mà dù là có mách lại thật, anh ta cũng không có gì quá sợ, anh ta quả thật không muốn đưa đón cô ấy.
"Tưởng phu nhân..."
"Sao vậy?"
"Có câu tôi vẫn luôn để trong lòng. Tôi biết tôi nói thế này không thích hợp, nhưng ngài rõ ràng biết cô Tưởng làm sao mà chết..."
Hứa Tình Thâm ngẩng mắt lên, "Lòng tôi đương nhiên rõ, nhưng lúc những việc này xảy ra, Phó Lưu Âm cũng đang chịu khổ ở một nơi khác, em ấy gì cũng không biết, em ấy vô tội."
"Ai bảo anh cô ta là em gái Phó Kinh Sênh chứ."
Hứa Tình Thâm không nói nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tài xế thấy sắc mặt cô không tốt, tự nhiên cũng không dám mở miệng nữa.
Đi vào khu nhà Phó Lưu Âm ở, Hứa Tình Thâm lên lầu một mình, cô không dùng chìa khóa mở cửa, mà gõ cửa trước.
Sau một lúc lâu trong nhà cũng không có động tĩnh, nỗi bất an trong lòng Hứa Tình Thâm bùng lên toàn bộ, cô vội mở cửa đi vào, "Âm Âm, Âm Âm."
Bên trong dĩ nhiên không ai. Hứa Tình Thâm bước nhanh vào phòng ngủ của Phó Lưu Âm, không có một bóng người.
Thần sắc cô hoảng loạn lên. Trên bàn trà trong phòng khách còn bày sách vở của Phó Lưu Âm, Hứa Tình Thâm lại gần, trong phòng không có dấu vết hỗn độn, chẳng lẽ con bé đi ra ngoài ăn cơm chiều?
Hứa Tình Thâm gọi điện thoại cho Phó Lưu Âm, vẫn không ai nghe.
Cô đi ra ngoài ban công, nhìn thấy quần áo đã giặt xong của Phó Lưu Âm vẫn chưa lấy ra khỏi máy giặt. Hứa Tình Thâm bước nhanh vào bếp, trên bàn bếp vẫn còn để nửa hộp sữa, nắp hộp sữa đặt ở bên cạnh, chưa được vặn lại.
Hứa Tình Thâm cầm lấy hộp sữa lắc lắc, sữa tươi bên trong đã lắng lại, xem ra đã mấy ngày rồi.
Hứa Tình Thâm càng thêm hoảng loạn, cô mơ hồ cảm thấy Phó Lưu Âm đã xảy ra chuyện.
Cô lần thứ hai trở vào phòng lại, đi đến trước bàn trang điểm, nhìn thấy cuốn lịch bàn Phó Lưu Âm để ở đó.
Ngày trên lịch bị Phó Lưu Âm dùng bút đỏ vòng lại. Sau khi rời khỏi Mục gia, ngày ngày đặc biệt khổ sở, từng ngày đều chịu đựng trôi qua như vậy. Thế nhưng tầm mắt Hứa Tình Thâm dừng ở một chỗ, mấy ngày liên tục, Phó Lưu Âm lại cũng chưa vòng lại.
Chẳng lẽ...
Ngón tay Hứa Tình Thâm run rẩy, chính cái ngày con bé chưa vòng lại đã có chuyện xảy ra?
Cô cầm cuốn lịch bàn trong tay đi ra ngoài, tìm một vòng trong phòng cũng không tìm được di động của Phó Lưu Âm. Cô bước nhanh ra ngoài, sau đó xuống lầu.
Tài xế còn chờ ở bãi đỗ xe, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đi tới, anh ta vội đẩy cửa xe ra, "Tưởng phu nhân, nhanh vậy ạ?"
"Tôi hỏi anh, hôm nay anh thật sự thấy Phó Lưu Âm?"
"Dạ, đúng vậy."
"Là khi nào?"
Tài xế có chút hoảng loạn, "Lúc tan học ạ."
Hứa Tình Thâm chỉ chỉ vào anh ta, "Anh vẫn không nói thật phải không? Phó Lưu Âm khả năng mất tích rồi."
"Hả? Sao có thể?" Tài xế nghĩ, có phải Phó Lưu Âm lật lọng, đi mách với Hứa Tình Thâm. "Khu này trị an tốt như vậy, cô ấy làm sao vô duyên vô cớ mất tích?"
Hứa Tình Thâm đi tới lui, cô cầm di động gọi cho Tưởng Viễn Chu.
"Alo, Viễn Chu, anh có số điện thoại của giáo viên Âm Âm không? Em muốn hỏi thử mấy ngày nay rốt cuộc con bé có đi học hay không."
Tưởng Viễn Chu trong lòng ôm con gái, đang dạy hai đứa nhỏ nói "Apple". Anh thả Lâm Lâm lên sô pha, lúc này mới hỏi: "Liên lạc chắc Lão Bạch có, sao vậy?"
"Em nghi Âm Âm xảy ra chuyện rồi, em không tìm thấy con bé, trong nhà cũng rất khả nghi."
"Được, em đừng gấp, anh đây cho Lão Bạch hỏi xem ngay."
Hứa Tình Thâm cúp máy xong, ánh mắt nhìn về phía tài xế đứng trước mặt, "Tôi bảo Tưởng tiên sinh đi hỏi, tôi hy vọng anh đừng gạt tôi."
"Tưởng phu nhân, tôi... Tôi không gạt ngài."
Hứa Tình Thâm nôn nóng đi tới đi lui, chờ Tưởng Viễn Chu gọi lại cho mình, nhưng mà đợi một hồi, bên kia vẫn không có tin tức.
Cô siết chặt di động trong lòng bàn tay, "Tôi đi tìm bên quản lý chung cư, bảo họ tra giúp."
Hứa Tình Thâm vừa đi được vài bước, xe Tưởng Viễn Chu liền tới, Lão Bạch xuống xe trước. Hứa Tình Thâm tiến lên, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe ra.
"Thế nào?"
Thấy cô mặt đầy nôn nóng, Tưởng Viễn Chu giơ tay kéo cô đến trước mặt, "Đừng cuống."
"Anh nói thẳng đi."
"Phó Lưu Âm quả thật đã mấy ngày không đi học, nói là gửi tin nhắn xin nghỉ."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm tức khắc trắng bệch, đôi mắt hạnh của cô trợn lên nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu đứng trước mặt, "Mấy ngày không đi học?"
"Phải."
Cô xoay người, nhìn người tài xế sắc mặt tối tăm mà đứng. Cô đi mấy bước đến trước mặt người đàn ông, "Không phải anh nói hôm nay tan học, mình đã đón con bé về nhà sao? Anh nói đi, rốt cuộc anh đón ai!"
Người tài xế bị dọa giật mình. Khuôn mặt Hứa Tình Thâm xanh mét, khẩu khí rất không tốt, "Nói chuyện!"
Anh ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu cũng đã đi tới, việc đã đến nước này, tài xế đành phải nói thật: "Là cô Phó bảo tôi không cần đón cô ấy. Cô ấy nói tự mình có thể đi học."
"Lời này là con bé nói khi nào?"
"Đã... Đã mấy ngày rồi ạ, sau khi cô và Tưởng tiên sinh ra nước ngoài, tôi không đón cô ấy nữa."
Hứa Tình Thâm tức giận đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi, "Lúc tôi gọi điện cho anh, thật ra anh căn bản không gặp Phó Lưu Âm có phải không?"
"Dạ."
Hứa Tình Thâm run run, cảm giác trời như muốn sập bất cứ lúc nào. Cô giơ tay bắt lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu, "Báo, báo cảnh sát đi, con bé nhất định đã xảy ra chuyện."
Thấy cô có vẻ đứng không nỗi, Tưởng Viễn Chu giơ tay ôm cô vào trong lòng, "Chúng ta đi tới chỗ quản lý chung cư, tìm hiểu tình hình trong đó trước."
Anh đưa Hứa Tình Thâm đi, đi ngang qua Lão Bạch, Tưởng Viễn Chu dừng bước chân, "Lấy chìa khóa xe lại."
"Dạ."
Lão Bạch vâng theo, mặt không có biểu tình gì đi đến trước mặt người tài xế, "Đưa chìa khóa xe cho tôi đi, ngày mai lại đây thanh toán tiền lương."
"Cái gì?" Tài xế khó tin mà nhìn về phía Lão Bạch. "Đây là có ý gì?"
"Cậu còn không rõ sao? Phó Lưu Âm tám phần đã xảy ra chuyện rồi, Tưởng tiên sinh niệm tình cậu trước kia thường xuyên đưa đón cô Tưởng, chỉ để cậu tự nhận lỗi mà từ chức thôi."
"Không, không... Chuyện này không liên quan gì tới tôi đâu."
Hứa Tình Thâm nghe không vào bất cứ lời ai nói. Tưởng Viễn Chu dẫn cô đi tìm quản lý chung cư, lấy camera an ninh ở tầng Phó Lưu Âm ra xem.
Nhưng vào đêm Phó Lưu Âm mất tích, camera an ninh lại không ghi được gì. Quản lý chung cư sai người đi điều tra mới phát hiện camera bị người phá hủy có chủ đích.
Lần này, trong lòng Hứa Tình Thâm đã không còn chút may mắn nào. Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mày, "Vậy xem camera trong thang máy, cả bãi đỗ xe."
Hình ảnh trong camera từng cái được lấy ra xem. Hứa Tình Thâm thấy có mấy người công nhân lắp ráp mang theo một thùng giấy lớn bỏ đi, Tưởng Viễn Chu kêu dừng, "Mấy công nhân đó cũng là ở lầu bảy phải không?"
"Chắc vậy, xem camera vừa rồi, bọn họ là lên lầu bảy."
Tưởng Viễn Chu nhìn kiểu chữ trên thùng giấy. "Nếu bên trong là đồ điện, vì sao còn phải đem cái thùng lớn như vậy xuống? Xem dáng vẻ bọn họ, đây tuyệt đối cũng không phải cái thùng không, bên trong hẳn có vật gì nặng."
"Phải, anh xem, cũng phải hai người đẩy."
Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ vào màn hình, "Tiếp tục, xem bọn chúng đi đâu."
Hứa Tình Thâm ngồi ở ghế dựa, nhìn thấy thùng giấy được mang tới gara, sau đó bị đưa lên một chiếc taxi. Hai gã đàn ông nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lên xe thẳng.
Xe ra khỏi cổng khu nhà, sau đó liền biến mất khỏi màn hình.
Giám đốc bất động sản đứng dậy, nhìn về phía hai người, "Xin lỗi, những camera sau đó hẳn phải đi tìm cảnh sát ra mặt. Anh chị yên tâm, giờ chúng tôi liên hệ với mấy chủ căn hộ trên lầu bảy, hỏi họ tình huống thử."
Hứa Tình Thâm ngồi ở ghế dựa, không hề dậy nổi, Tưởng Viễn Chu đã cho Lão Bạch báo công an.
Người đàn ông dẫn cô ra khỏi phòng điều khiển, Hứa Tình Thâm giơ tay nắm cổ tay Tưởng Viễn Chu.
"Em muốn tới nhà họ Mục."
"Tìm Mục Kính Sâm?"
"Phải, em muốn đi tìm cậu ta đòi người!"
Tưởng Viễn Chu cũng biết Hứa Tình Thâm lo lắng, "Cậu ta hẳn cũng không biết."
"Nếu là người nhà họ Mục làm thì sao?"
Tưởng Viễn Chu quan sát khuôn mặt nhỏ của Hứa Tình Thâm, "Anh biết em sốt ruột..."
Hứa Tình Thâm thở sâu, "Em chỉ muốn hỏi cậu ta xem, nếu là người nhà họ Mục làm chuyện này sau lưng cậu ta, vậy cậu ta càng hẳn biết. Nếu việc này không quan hệ với nhà họ Mục thì em muốn hỏi Mục Kính Sâm một câu, có phải chỉ cần ly hôn rồi thì cuộc hôn nhân đó liền không tồn tại, sống chết của Phó Lưu Âm cậu ta hoàn toàn bỏ mặc được luôn?"
"Tình Thâm..."
"Em hy vọng Âm Âm không có việc gì, con bé chỉ là đang ở cạnh Mục Kính Sâm."
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy Lão Bạch bước nhanh tới, anh căn dặn Lão Bạch một tiếng, "Cậu ở đây chờ cảnh sát tới, tôi với Tình Thâm tới nhà họ Mục xem."
"Dạ."
Lúc đi tới nhà họ Mục, sắc trời đã tối, có điều nhà họ Mục hôm nay có việc, cho nên lúc này vừa lúc đang ăn cơm chiều.
Người làm vội vàng đi vào, tới trước bàn nói: "Cậu hai, có người muốn gặp cậu."
"Ai?"
"Cô ấy nói cô ấy là Tưởng phu nhân."
Khuôn mặt Mục Kính Sâm lộ vẻ nghi hoặc, nhìn.
"Tưởng phu nhân?"
"Dạ."
Hứa Tình Thâm tìm tới cửa, chắc chắn là vì chuyện của Phó Lưu Âm, Mục Kính Sâm buông đũa, "Tôi không muốn gặp."
Mục Thành Quân ngồi ở đối diện, thấy chị người làm dáng vẻ khó xử, hắn nhẹ giọng nói: "Tưởng tiên sinh tới sao?"
"Vâng."
"Kính Sâm, nhà họ Mục với nhà họ Tưởng sau này vẫn phải có qua lại, em cũng đừng hành động theo cảm tính quá."
Bà Mục vẻ mặt có chút không vui, "Là vì cái con bé Phó Lưu Âm kia đúng không? Bất bình cho nó?"
"Phó Lưu Âm đi cũng được mấy ngày rồi, nếu bất bình thật, chỉ sợ không cần chờ tới hôm nay, hơn nữa bây giờ không còn sớm... Con nghĩ, hay là có thể có sự tình khác?" Mục Thành Quân thật ra trong lòng biết rõ, hắn không cần đoán cũng biết là vì chuyện gì.
Mục Kính Sâm đẩy ghế dựa ra đứng dậy, hai chân thon dài bước về phía trước. Tới cổng nhà, Mục Kính Sâm đi thẳng ra ngoài.
Mục Thành Quân cũng đi ra. Nhìn thấy Mục Kính Sâm tới, Hứa Tình Thâm bước một bước dài hai, ba bước tới, hỏi thẳng: "Âm Âm đâu, con bé ở đâu?"
Bị hỏi, người đàn ông cau mày, ánh mắt mang vẻ ngập ngừng, "Chị có ý gì?"
"Tôi hỏi cậu, Phó Lưu Âm đâu? Có phải cậu đưa con bé đi rồi không?"
Mục Kính Sâm bật cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy giật mình kinh sợ.
"Tưởng phu nhân, chị nói cho rõ, Phó Lưu Âm không phải vẫn luôn đi theo chị sao?"
Hứa Tình Thâm hoàn toàn hoảng hốt, Tưởng Viễn Chu đi đến bên cô. Mục Thành Quân đứng ở cửa, dựa vào bức tường bên cạnh, khoanh hai tay trước ngực.
Thấy bộ dạng này của Hứa Tình Thâm cái dạng này, Mục Kính Sâm vội vàng truy vấn: "Phó Lưu Âm làm sao? Cô ấy đâu?"
Tưởng Viễn Chu mặt không có biểu tình gì, trả lời: "Phó Lưu Âm mất tích rồi."
"Cái gì?" Mục Kính Sâm khó tin mà nhìn về phía hai người. "Mất tích? Không, không thể nào, cô ấy không phải vẫn đi học sao? Còn có tài xế nhà họ Tưởng tự mình đưa đón..."
Vành mắt Hứa Tình Thâm ửng đỏ, ngẩng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông, "Con bé đã mất tích mấy ngày rồi."
"Không có khả năng!"
"Cậu dựa vào cái gì cho rằng không có khả năng?" Bỗng nhiên Hứa Tình Thâm lên tiếng chất vấn, "Cậu nhìn thấy con bé sao? Lần cuối thấy con bé là khi nào?"
Mục Kính Sâm á khẩu không trả lời được, lại không thể tin được sự thật như thế. Hứa Tình Thâm tiến lên một bước, dồn sát.
"Cậu biết con bé sống ở đâu sao? Biết tài xế mấy ngày đã không đi đón con bé sao? Cái gì cậu cũng không biết, cậu đối với con bé e là né còn không kịp đúng không? Mục Kính Sâm, Phó Lưu Âm chẳng qua là em gái Phó Kinh Sênh thôi, ngoại trừ thân phận đó, con bé không có chút nào sai cả."
Sắc mặt người đàn ông phức tạp, khuôn mặt đầy nỗi đau kịch liệt, tầm mắt anh nhìn Hứa Tình Thâm.
"Mất tích từ khi nào?"
"Chỉ sau khi tôi ra nước ngoài, xem ra có kẻ đã nhìn đúng cơ hội này."
Mục Kính Sâm đi qua đi lại, lòng anh nóng như lửa đốt, nhưng nhất thời lại không biết có thể làm gì. Mục Thành Quân đi tới, "Tưởng phu nhân, báo cảnh sát chưa?"
"Báo rồi."
"Có manh mối gì không?"
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, "Bước đầu nghi ngờ bị mấy gã công nhân lắp ráp sát nhà dùng thùng giấy chở đi."
"Cái gì?" Thần sắc Mục Thành Quân nghiêm túc mà nhìn Mục Kính Sâm. "Xem ra xảy ra chuyện rồi."
Mục Kính Sâm xoay người đi vào sân, mau chóng lái xe ra. Hứa Tình Thâm biết Phó Lưu Âm không ở đây, cũng chẳng còn gì để mà ở lại.
Mục Thành Quân nhìn Mục Kính Sâm lái xe đi, khóe miệng hắn không dấu vết mà dâng lên, vừa lúc bà Mục đi ra, hỏi hắn một tiếng: "Lão Nhị làm sao vậy? Vội vội vàng vàng đi đâu?"
"Mẹ, Phó Lưu Âm mất tích rồi."
"Cái gì?"
"Tưởng phu nhân tới cửa đòi người, cho rằng chuyện cô ấy mất tích có quan hệ tới nhà họ Mục."
Bà Mục nhìn đuôi xe Mục Kính Sâm biến mất khỏi tầm mắt, "Nó mất tích là do anh nó đắc tội người ta quá nhiều, mấy cái này liên quan gì nhà họ Mục chúng ta?"
"Vậy mới nói, thanh giả tự thanh." Mục Thành Quân giơ tay lên, vỗ vỗ lên vai bà Mục, "Nhà họ Mục tuy đuổi Phó Lưu Âm đi, nhưng vẫn chẳng tới mức muốn đuổi tận giết tuyệt cô ấy."
Lông mày bà Mục nhíu chặt như cũ, "Lão Nhị đi làm gì? Con bé kia không còn quan hệ với chúng ta."
"Mẹ, dù sao cũng là vợ chồng một thời gian, Phó Lưu Âm xảy ra chuyện, Lão Nhị cũng không thể mặc kệ."
Bà Mục thở dài, xoay người đi vào lại. Đi ngang qua sân, bà không khỏi nhìn lên lầu ba, "Thời Ngâm đã mấy ngày không xuống nhà rồi nhỉ?"
"Cô ấy trong người không thoải mái."
"Cần đi bệnh viện xem không?"
"Không cần ạ." Mục Thành Quân nói. "Vả lại chẳng bệnh gì to tát, không có việc gì."
"Vậy thì tốt rồi."
---
Lúc lái xe, Mục Kính Sâm thiếu chút cả tay lái cũng cầm không được, xe mất khống chế mà nhắm về phía trước, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã đụng phải cột mốc bên đường.
Anh thế nào cũng không nghĩ Phó Lưu Âm lại xảy ra chuyện. Phó Kinh Sênh đắc tội người ta nhiều như vậy, ai không muốn mạng của hai anh em bọn họ?
Mục Kính Sâm để mặc mình không quan tâm cô, là vì anh biết Phó Lưu Âm dựa vào Hứa Tình Thâm sẽ không xảy ra chuyện, nhưng chung quy anh không ngờ tới có kẻ đã thừa dịp Hứa Tình Thâm không ở đây mà ra tay.
Quay lại khu nhà Phó Lưu Âm ở, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm xuống xe, Mục Kính Sâm cũng theo phía sau.
Cảnh sát đã tới, đang điều tra ở lầu bảy.
Lúc đi lên lầu bảy, chủ căn hộ kế bên cũng đã tới đây, cảnh sát đang hỏi ông ta có liên quan gì với chuyện của mấy tên công nhân lắp ráp. Hiện trường loạn một mớ, Hứa Tình Thâm hỏi một người trong đó, "Thế nào rồi? Có manh mối chưa ạ?"
"Tưởng phu nhân, chị đừng gấp, đồng nghiệp ở tổ khác đang xem camera."
Mục Kính Sâm nhìn một màn này, tiếng nói chuyện ồn ào truyền tới lỗ tai anh, chủ căn hộ kia đang sốt ruột giải thích với cảnh sát, "Tôi thật sự gì cũng không biết hết á, công nhân lắp ráp là chỗ bán thu xếp, với lại tôi mời là mời công ty lắp đặt thiết bị..."
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm dưới chân, tầm mắt mau chóng ngó cánh cửa mở rộng vào căn phòng Phó Lưu Âm ở. Hứa Tình Thâm nôn nóng không thôi, "Lúc này cũng đã mấy ngày rồi, có thể lành ít dữ nhiều không hả?"
Tưởng Viễn Chu ôm chặt cô, không ngừng an ủi, "Sẽ không đâu, cô ấy nhất định sẽ không có việc gì."
"Không..." Hứa Tình Thâm gần như đứng không vững, cả người dựa vào người Tưởng Viễn Chu. "Bọn chúng sẽ không bắt cóc Âm Âm vì tiền; nếu không tới giờ mà cũng không có một cú điện thoại đòi tiền. Đây chính là muốn lấy mạng, phải không?"
Mục Kính Sâm nghe, thấy mà hoảng, mỗi một câu nói đều thành vũ khí bén nhọn, đang dùng sức xẻo cắt trái tim anh.
Cảnh sát đang lấy dấu chân ở hiện trường nên bọn họ đứng ở ngoài, không thể đi vào một bước.
Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu nhận được điện thoại của Lão Bạch.
Anh kéo tay Hứa Tình Thâm, nói với Mục Kính Sâm bên cạnh, "Tới cục cảnh sát đi, hình như có phát hiện."
Mấy người vội vàng qua đó. Cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc, tìm được camera theo dõi chiếc xe dau khi rời khu nhà. Cảm xúc của Mục Kính Sâm có chút sụp đổ, khắp trong lòng đều là sợ hãi, "Tra... Mau tra biển số xe."
Đối phương quen biết anh, đứng lên lắc lắc đầu nói: "Sếp Mục, biển số xe là giả."
"Cái gì?"
"Hiện tại dữ liệu có giá trị duy nhất, chính là cái này." Người đàn ông bấm máy tính, bật lên hình ảnh của một chiếc camera, đó là gương mặt rõ ràng của một người. "Mấy tên này đặc biệt cẩn thận, còn đội mũ của công ty lắp đặt thiết bị, nhưng có thể coi là may mắn khi chúng ta đã tìm được hình ảnh chính diện của một tên trong đó."
Ánh mắt Mục Kính Sâm hung tợn nhìn chằm chằm vào màn hình, "Tôi sẽ cho người của tôi cùng tìm, dù có đào ba thước đất cũng nhất định phải đào ra hắn!"
"Đây đã là ngày thứ tư mất tích." Cảnh sát nhìn thời gian trên camera. "Sợ nhất là bọn chúng đã chạy ra khỏi Đông Thành, nhưng bọn chúng hẳn không đến mức mang theo người đi..."
Mục Kính Sâm nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi. Vành mắt Hứa Tình Thâm đỏ bừng, "Anh là muốn nói, Phó Lưu Âm còn ở Đông Thành? Hoặc là... Bọn chúng cũng vẫn ở Đông Thành?"
"Còn loại khả năng lớn nhất, bọn họ hiện tại cũng không ở Đông Thành."
"Không đến mức mang theo người đi, mà bọn chúng lại đi rồi, anh..." Hứa Tình Thâm nước mắt chảy ra. "Anh là muốn nói Phó Lưu Âm đã bị giết hại phải không?"
"Tưởng phu nhân..."
Hứa Tình Thâm thở ra một hơi thật sâu, "Không, tuyệt đối sẽ không như vậy!"
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng một nỗi thương tiếc, anh dùng sức ôm Hứa Tình Thâm vào lòng, "Hiện tại chính yếu là phải tìm được tên này, chỉ có tìm được hắn rồi mới có khả năng tìm được Phó Lưu Âm." Cảnh sát vẫn đang tiếp tục lần theo dấu vết. Sắc trời càng lúc càng tối, thế nhưng tin tức về Phó Lưu Âm lại rốt cuộc không có, như thể đá chìm đáy biển.
Tưởng Viễn Chu dẫn Hứa Tình Thâm đi ra khỏi cục cảnh sát. Hai chân Mục Kính Sâm như rót đầy chì, mỗi một bước đều nặng nề không chịu được.
Lão Bạch mở cửa xe cho cô. Hứa Tình Thâm lại trước sau không bước vào, Tưởng Viễn Chu khom người, vỗ vỗ đầu cô, "Về ngủ một giấc, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Khóe mắt Hứa Tình Thâm nhìn thấy Mục Kính Sâm đang đi tới, cô kéo tay Tưởng Viễn Chu ra. Hứa Tình Thâm đi mấy bước đến trước mặt Mục Kính Sâm, "Lo lắng không? Sợ hãi không?"
Người đàn ông nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm, cô nắm chặt bàn tay, nói: "Lúc Phó Lưu Âm cùng đường, bên cạnh chỉ có tôi, nhưng mà tôi lại không thể bảo vệ con bé chu toàn. Tôi có sai, mười phần sai, vậy Mục Kính Sâm, còn cậu thì sao? Ly hôn cho đến nay, cậu cứ như vậy yên tâm để con bé đi theo tôi sao? Cậu cũng không nghĩ tới việc con bé có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?"
Tưởng Viễn Chu đi tới, kéo cô lại về bên cạnh mình, "Đi thôi, Tình Thâm."
Mục Kính Sâm một lời cũng chưa thốt ra, cả người như ném mất hồn, bóng người thật dài trải trên mặt đất lạnh băng.
Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu nhét vào trong xe. Anh đóng cửa xe, ra hiệu bảo Lão Bạch lái xe.
Lão Bạch khởi động xe, Tưởng Viễn Chu giơ tay ôm lấy cô.
"Cậu ta chắc chắn có sợ hãi, trong lòng cũng khó chịu hơn ai khác. Nếu Phó Lưu Âm xảy ra chuyện gì thật, nửa đời sau của Mục Kính Sâm có lẽ chính là một cái xác không hồn."
"Làm sao anh biết?" Hứa Tình Thâm ấp úng hỏi.
"Bởi vì năm đó, anh chính là như thế."
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Chương 326: Tìm được
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Xe từ từ chạy về phía trước, Hứa Tình Thâm rũ mi mắt, rồi lại mau chóng dời tầm mắt xuống trên mặt Tưởng Viễn Chu.
"Sao cơ? Năm đó, anh như thế nào?"
"Em chỉ thấy Mục Kính Sâm không quan tâm Phó Lưu Âm. Không quan tâm, thật ra loại làm như không thấy này mới là loại tra tấn người nhất. Rõ ràng canh cánh trong lòng, trong lòng luôn nghĩ tới, chẳng nhấc nổi tâm tư để làm chuyện gì. Người khác đều có thể quan tâm tình hình gần đây của cô ấy, chỉ có Mục Kính Sâm là không thể."
Chóp mũi Hứa Tình Thâm hơi hơi chua xót.
"Nếu không có khả năng ở bên nhau, nhịn đau cắt đứt vẫn tốt hơn là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng."
"Cho nên, cũng không thể trách móc Mục Kính Sâm." Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm, biết cô trong lòng khó chịu. "Nếu Phó Lưu Âm không xảy ra chuyện, anh cũng hy vọng Mục Kính Sâm cách cô ấy xa một chút, cho cô ấy nhanh chóng bước ra khỏi đau xót, sống cuộc sống mới lần nữa."
Hứa Tình Thâm tựa người vào trong ngực Tưởng Viễn Chu, gối đầu lên vai anh, "Anh năm đó, thật sự giống với Mục Kính Sâm..."
"Không, so với cậu ta anh lại cố chấp. Anh rõ ràng đã nói với Lão Bạch, mấy thứ như tin tức về em đừng để truyền tới tai anh, mặc kệ em sống có bao nhiêu khổ, cũng không cần để anh biết. Anh đã nghĩ, chỉ cần anh không biết là anh có thể làm như không thấy, thậm chí thấy chết mà không cứu."
Hứa Tình Thâm không nói gì, Tưởng Viễn Chu vuốt ve đầu vai cô, "Có điều sau này anh lại hối hận muốn chết. Nhưng ở giai đoạn đó, anh cảm thấy chỉ có làm như vậy, anh mới có thể cố nhịn mà sống, mới có thể không bị những áy náy trong lòng áp bách đến chết."
Hứa Tình Thâm đưa tay lau khóe mắt, người đàn ông càng dùng sức mà ôm cô sát hơn.
"Viễn Chu..." Giọng cô run rẩy, ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu.
Tưởng Viễn Chu dùng ngón tay phủ lên hốc mắt cô, lau những ướt át đi. Hứa Tình Thâm nắm cổ tay anh, "Anh nói, Âm Âm con bé..."
Bàn tay lớn của Tưởng Viễn Chu dịch đến sau cổ cô, hơi hơi dùng sức, áp Hứa Tình Thâm vào ngực mình, "Tình Thâm, anh không muốn nói lời dỗ dành em, tất cả chờ khi kết quả điều tra ra rồi nói sau."
Phó Lưu Âm mất tích mấy ngày, bặt vô âm tín, tám chín phần mười là đã bị hại.
Đây là suy đoán hợp lý nhất, đối phương hao tâm tổn sức mang Phó Lưu Âm từ trong nhà ra ngoài, Phó Lưu Âm không có kẻ thù, như vậy đối phương chính là nhắm vào Phó Kinh Sênh. Mà nhắc đến vụ án Phó Kinh Sênh, mỗi một cái đều cũng đủ cho kẻ khác lấy mạng Phó Lưu Âm.
Xe của Tưởng Viễn Chu mau chóng rời khỏi cục cảnh sát, Mục Kính Sâm đứng tại chỗ.
Anh bỗng nhiên như mất phương hướng, rõ ràng xe mình đậu ngay bên mà anh cả sức dịch qua một bước cũng không có.
Mỗi một ngày đều trôi qua đến vô tri vô giác, mà hôm nay, có kẻ đã hoàn toàn xô mạnh anh vào một cơn ác mộng, anh biết mình vẫn chưa tỉnh lại.
Mục Kính Sâm giơ tay lau mặt, lúc lấy di động ra, tay vẫn run cả. Mở danh bạ, anh gọi điện cho huấn luyện viên ở sân huấn luyện.
Anh muốn cho người đi tìm, cho dù lật toàn bộ Đông Thành cũng phải tìm ra Phó Lưu Âm.
Mục Kính Sâm phân phó qua điện thoại, mỗi một chi tiết cũng không dám quên. Ngắt cuộc gọi, anh cử động bước chân đi tới cạnh xe. Mở cửa xe ngồi vào, Mục Kính Sâm ném di động xuống ghế lái phụ.
Chỗ đó, lúc này trống không, Mục Kính Sâm nhìn, lẩm bẩm tự nói: "Phó Lưu Âm, tôi để em đi, là để em sống, tôi không phải cho em đi chết, em sao lại..."
Mục Kính Sâm nói đến đây, đột nhiên im bặt, "Em chỉ là mất tích thôi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Anh an ủi mình như vậy, chỉ là mấy câu kiểu này, anh lại không tin. Hai tay anh vòng ôm tay lái.
"Sao em lại bị đưa đi? Không phải tôi đã dạy em công phu phòng thân sao? Không phải còn có người của nhà họ Tưởng coi em sao? Vì sao em bị đưa đi?"
Tất cả những khả năng không thể vọt vào đầu Mục Kính Sâm, nhưng cứ hễ vào lúc anh cảm thấy Phó Lưu Âm sẽ không xảy ra chuyện, cô lại xảy ra chuyện.
Mục Kính Sâm không rõ mình làm thế nào mà lái xe về nhà, lúc này đã là đêm khuya, nhưng đèn trong phòng khách nhà họ Mục lại sáng.
Người đàn ông bước từng bước đi vào, như một con rối. Bà Mục tựa vào sô pha buồn ngủ rồi, nghe được tiếng bước chân, bà vội vàng đứng dậy, "Kính Sâm."
Mục Kính Sâm ngừng chân. Bà Mục và Mục Thành Quân tiến lên, Mục Thành Quân mở miệng trước, "Thế nào? Mẹ đã chờ tới giờ, không yên tâm cho cậu."
Người đàn ông lắc đầu. Bà Mục gấp đến độ kéo cánh tay Mục Kính Sâm lại, "Kính Sâm, con đói bụng không hả? Vừa rồi cơm cũng chưa ăn mấy miếng đã ra ngoài."
Bà Mục không quan tâm chuyện của Phó Lưu Âm, xem ra với bà, Phó Lưu Âm sống hay chết còn quan hệ gì với nhà họ Mục chứ?
Mục Thành Quân thấy Mục Kính Sâm sắc mặt không tốt, "Lão Nhị, có phải Phó Lưu Âm xảy ra chuyện rồi?"
Người đàn ông nghe thấy ba chữ 'xảy ra chuyện', hai mắt nhắm lại, "Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện."
"Kia cô ấy ở đâu?"
Cổ họng Mục Kính Sâm nuốt nuốt, "Cô ấy chỉ mất tích thôi."
"Thật sự mất tích?" Khẩu khí của Mục Thành Quân cũng có chút nôn nóng. "Sai người đi tìm chưa?"
Bà Mục đẩy bả vai Mục Thành Quân, ý bảo hắn đừng nói nữa. "Năm nào số người mất tích chẳng nhiều như vậy, không phải còn có cảnh sát sao?"
Mục Thành Quân biết bà Mục không muốn nghe đến cái tên Phó Lưu Âm. Mục Kính Sâm cử động bước chân, đi thẳng lên lầu. Bà Mục nhìn chằm chằm xem, "Con xem nó kìa, mất hồn mất vía..."
Mục Thành Quân không tiếp lời, chỉ nhìn về phía bóng dáng Mục Kính Sâm.
Hôm sau.
Bà Mục không làm sao ngủ được, bà khoác áo khoác đi ra ngoài. Tới cửa phòng cho khách, bà gõ gõ cửa phòng, "Kính Sâm?"
Bên trong không có động tĩnh, bà Mục đẩy cửa đi vào, cũng không thấy bóng dáng con trai, xem ra, anh đã ra ngoài từ sớm.
Bà Mục đi xuống lầu, mới vừa uống ly nước lọc đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Bà bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy bà Lăng và ông Lăng tới. Ngườ làm đang ở bên cạnh không ngừng nói với hai người: "Cậu Mục vẫn chưa dậy đâu ạ, sớm như vầy..."
Nhìn thấy bà Mục, bà Lăng phi nhanh lên, thần sắc nôn nóng hỏi: "Thông gia, Thời Ngâm đâu? Thời Ngâm có nhà không?"
"Có, xảy ra chuyện gì sao?"
"Tối hôm qua tôi gọi điện cho nó nhưng nó không nhận. Tôi sợ nó xảy ra chuyện gì."
Bà Mục trong lòng rơi lộp bộp. Mục Thành Quân cũng dậy từ rất sớm, còn đang mặc quần áo ở nhà, vốn định ra đi ra ngoài một chút. Ông Lăng nhìn thấy bóng dáng hắn, ba bước cũng thành hai bước mà tiến lên, "Thành Quân, Thời Ngâm đâu?"
Mục Thành Quân lạnh lùng quét mắt liếc nhìn ông ta một cái, "Lăng Thời Ngâm? Cô ta không phải về nhà họ Lăng rồi sao?"
"Cái gì" Ông Lăng bà Lăng kinh hãi. "Nó vẫn luôn ở nhà họ Mục, về nhà họ Lăng hồi nào chứ?"
Bà Mục chỉ cảm thấy một cơn lạnh từ lòng bàn chân nhảy lên, bà nhìn Mục Thành Quân, lại nhìn nhìn lên phòng ngủ chính trên lầu ba.
"Tối mùng chín, tôi vốn đang đưa Thời Ngâm ra ngoài ăn khuya, chẳng qua trên đường chúng tôi cãi nhau một trận nên tôi ném cô ta lại dọc đường. Nhưng mà tôi đã bảo thư ký gọi cho cô ta một chiếc xe, địa điểm xuống xe chính là nhà họ Lăng, nếu cô ta không phải về nhà họ Lăng thì còn có thể đi đâu?"
Trong mắt ông Lăng lộ ra kinh hãi, "Cậu... Cậu chẳng lẽ cứ vậy ném nó lại giữa đường?"
"Phải, hôn nhân của tôi với cô ta đã sớm tan vỡ rồi, cũng chẳng có lời gì để nói nữa. Thư ký lúc ấy nói xe tới đón ở cách đó 3 km, vài phút sau là đến liền."
Bà Lăng kêu a một tiếng khóc lên, cả người tê liệt ngã xuống đất, "Không, con gái của tôi nhất định đã xảy ra chuyện rồi..."
Ông Lăng bước tới, ánh mắt hung hăng trừng Mục Thành Quân, "Mày ném nó ở đâu? Còn chiếc xe kia... Tài xế đâu? Biển số xe đâu?"
"Tôi và cô ta tách nhau ở núi Thanh Phong. Còn thông tin ông muốn, chờ đấy, tôi gọi điện cho thư ký."
Mục Thành Quân nghiêng người tới, gọi điện cho thư ký.
Thông tin về tài xế rất nhanh liền được gửi vào di động Mục Thành Quân, hắn lại gửi nguyên qua cho ông Lăng. "Tình huống cụ thể, ông có thể gọi điện hỏi thử."
Thái độ Mục Thành Quân như vậy, thật là khiến người ta lạnh tâm. Bà Lăng vẫn ngồi dưới đất, tay giữ chặt ống quần Mục Thành Quân, "Tôi không tin chuyện này chỉ đơn giản như vậy, nếu cậu thật sự thu xếp xe đàng hoàng cho Thời Ngâm, con bé đã sớm về nhà rồi mới phải, mà cậu thì sao? Cậu thế mà một cú điện thoại cũng không gọi, hỏi cũng không hỏi một tiếng?"
Mục Thành Quân từ trên cao nhìn xuống bà Lăng chằm chằm, "Là chính cô ta nói, cuộc sống như vậy sống không nổi nữa, muốn ly hôn, nếu người đã muốn ly hôn thì tôi còn quản cô ta làm gì chứ?"
Bà Mục ngồi xổm người xuống, không khỏi an ủi bà Lăng, "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nói không chừng Thời Ngâm tới nhà bạn thì sao."
"Không có khả năng, dù tới nhà bạn, con bé lại bị mất liên lạc sao?"
Ông Lăng đi qua một bên gọi điện thoại. Mục Thành Quân vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt không có chút nào kinh hoảng hay mất tự nhiên.
Trái tim bà Mục trước sau treo lơ lửng, bà sợ chuyện mình nơm nớp lo sợ cho tới giờ sẽ thành sự thật.
Sau một lúc lâu, ông Lăng quay lại trước mặt mấy người, thần sắc ông ta héo úa xám xịt, chỉ vào Mục Thành Quân, hồi lâu không nói nổi nên lời.
Bà Mục nâng bà Lăng để bà ta đứng dậy. Bà Lăng vội đẩy bà ra, tay bà ta giữ chặt cánh tay ông Lăng, "Thời Ngâm đâu? Thời Ngâm đi đâu?"
Ông Lăng đột nhiên nhào tới trước, muốn túm cổ áo Mục Thành Quân. Người đàn ông nhẹ nhàng tránh được, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương, "Nếu ông động thủ, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Tốt, báo... báo cảnh sát!" Ông Lăng run rẩy giơ tay chỉ về phía Mục Thành Quân. "Tên tài xế kia nói căn bản hắn không đón được Thời Ngâm. Hắn tới nơi thì căn bản chẳng thấy bóng người, mày nói đi, mày để nó ở đâu?"
"Chuyện này cũng có thể đổ lên người tôi?" Mục Thành Quân cười lạnh. "Nói không chừng tên tài xế kia nói dối."
"Không thể nào! Thư ký làm việc cho mày, nếu nói là kêu xe cho Thời Ngâm, chẳng lẽ không đón được cô ta cũng không biết sao?"
Mục Thành Quân không để bụng, vẻ mặt thản nhiên, "Tôi vừa mới hỏi cô ấy, lúc kêu xe cho Lăng Thời Ngâm, cô ấy đã cho số điện thoại của Lăng Thời Ngâm. Sau đó không đón được người, hẳn tài xế đã đơn phương hủy dịch vụ; cô thư ký cũng không để ý, chuyện này là sơ sẩy của cô ấy, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ấy."
"Mục Thành Quân, mày... mày..." Ông Lăng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. "Mày nói những lời này không cảm thấy buồn cười sao? Đây rõ ràng là có ý định mưu sát, loại lý do này nói ra có mấy người tin?"
"Tin hay không, đều tùy ông." Mục Thành Quân lười giải thích. "Ông có thời gian tới đây mà quậy, tốt hơn là đi tìm con gái ông đi, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì, nhà họ Lăng các người có thể đã xong cả rồi đấy."
Bà Lăng gào khóc, trong lòng biết Lăng Thời Ngâm đã dữ nhiều lành ít, bà ta tiến lên túm lấy cánh tay Mục Thành Quân, "Nhất định là mày, là mày hại con gái tao. Mày nói đi, rốt cuộc mày giấu nó ở đâu? Thành Quân à, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, cậu trả nó lại cho chúng tôi được chưa?"
Mục Thành Quân rút cánh tay mình ra, thần sắc nghiêm túc lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm bà Lăng, "Nói cũng phải trọng chứng cứ, bà như vậy là đang phỉ báng tôi."
"Thời Ngâm nhất định xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi..." Bà Lăng cực kỳ bi thương, miệng không ngừng lặp lại những lời giống nhau.
Bà Mục sắc mặt càng lúc càng khó coi, bà nhịn không được hơi nắm bàn tay lại. Ông Lăng cầm di động định báo công an, bà Mục thấy thế, vội tiến lên nói: "Thông gia, có chuyện gì từ từ nói, nói không chừng Thời Ngâm tới nhà bạn thì sao."
"Còn gì để nói? Hôm nay trên đường tới đây, tôi đã gọi cho mấy đứa bạn của Thời Ngâm, chúng đều nói mấy tháng rồi chưa gặp con bé." Ông Lăng nôn nóng không thôi. Mục Thành Quân tiến lên, khẽ ôm lấy bả vai bà Mục, "Mẹ, hiện tại Thời Ngâm tìm không thấy, nên báo cảnh sát, mấy việc tìm người này cứ giao cho cảnh sát đi."
"Nhưng mà..." Bà Mục do dự nhìn Mục Thành Quân. Trong lòng bà không tin được hắn, bà biết tính nết đứa con trai này, bà sợ hắn không nhịn được, làm chuyện kích động.
Mục Thành Quân giơ tay vỗ vỗ vai bà, "Mẹ, thanh giả tự thanh, con chẳng hề sợ bọn họ báo cảnh sát."
Bà Mục nửa tin nửa ngờ mà nhìn chằm chằm Mục Thành Quân. Mục Thành Quân thần sắc không rõ mà nói: "Chuyện này con cũng có trách nhiệm, con không nên giữa đường ném cô ta lại một mình. Hiện tại quan trọng nhất là mau tìm được cô ta."
Ông Lăng thực sự trình báo với công an. Bà Lăng gương mặt đầy bi thương, bà ta đã nhận định Lăng Thời Ngâm dữ nhiều lành ít, trừ Mục Thành Quân ra, người nào đi hại con bé chứ?
---
Mục Thành Quân đang ở cục cảnh sát để ghi chép, cũng nói kỹ càng tỉ mỉ chi tiết đêm đó cho cảnh sát.
Bà Lăng hồn như bị ném đi rồi, kéo kéo tay viên cảnh sát trẻ tuổi, "Các anh nhất định phải cứu con gái tôi về đó, cầu xin các anh."
"Nếu người mất tích ở núi Thanh Phong, chúng ta cần phải lên núi điều tra đã."
Một viên cảnh sát khác nghe vậy, vẻ có chút hơi khó xử, "Chỗ đó rất thực sự lánh, rất nhiều giao lộ không có camera an ninh..."
Bà Lăng nghe thế, động đậy đứng dậy, bà ta chỉ vào Mục Thành Quân, nói: "Vì sao mày đưa con tao tới chỗ hẻo lánh như vậy? Mày còn muốn biện hộ sao? Nếu không phải mày đã chủ mưu từ lâu, vì sao lại tới núi Thanh Phong?"
Mục Thành Quân ngồi ở ghế dựa như núi Thái Sơn, sắc mặt hắn không hề có chút sợ hãi, ý chí kiên định nói: "Lúc ấy tôi với Thời Ngâm đang cãi nhau, tự mình lái xe đi đâu cũng không biết, khó khăn lắm mới để ý thì phát hiện tới núi Thanh Phong rồi."
"Đồng chí cảnh sát, những lời như vậy các anh tin được sao? Hắn là cố ý đó..."
"Bà đừng gấp, chúng ta sẽ điều tra từ từ."
Một viên cảnh sát khác đi vào văn phòng, nghe được cái tên núi Thanh Phong Sơn, không khỏi nhíu mày nói: "Núi Thanh Phong lại có vụ án sao?"
"Phải, có một người mất tích ở đó."
"Tháng trước ở đó mới vừa phát hiện một thi thể nữ chưa rõ danh tính. DNA vẫn chưa đối chiếu được, sao lại xảy ra chuyện nữa rồi?"
Bà Lăng nghe thế, sợ tới mức đứng cũng đứng không vững, ngã quỵ xuống luôn. Mục Thành Quân thần sắc không rõ như cũ, ngón tay gõ từng cái lên cái ghế. Ông Lăng bước nhanh đến cạnh hắn, "Mày không thể nào vứt nó lại dọc đường, nhất định là mày đã hại Thời Ngâm." Ông Lăng ngay sau đó nhìn về phía mấy người cảnh sát, nói: "Tôi yêu cầu rà soát ngọn núi."
"Ý kiến hay." Mục Thành Quân thả đôi chân dài bắt chéo xuống, hắn đứng dậy. "Nhất định phải tìm được Thời Ngâm, cho dù là dùng cách gì."
"Mục Thành Quân, mày đừng mèo khóc chuột giả từ bi." Vành mắt ông Lăng cũng hơi phiếm hồng. Nghĩ đến đứa con gái duy nhất khả năng tính mạng khó giữ được, trong nháy mắt ông ta già nua đi không ít, cả giọng nói cũng nghẹn, "Chuyện là mày làm sẽ không để lại dấu vết, chờ khi chứng cứ đã vô cùng xác thực, tao nhất định sẽ tìm mày liều mạng."
Mục Thành Quân động đậy khóe miệng. "Ông cũng nói, là chứng cứ phải vô cùng xác thực, tôi đây sẽ chờ ngày đó."
Ông Lăng kéo bà Lăng lên. Bà Lăng gần như nói không ra lời, chỉ không khỏi chỉ vào Mục Thành Quân, mất nửa ngày lấy lại sức, lúc này mới mở miệng: "Đem nó... Đem nó bắt lại, nó là hung thủ."
"Xin lỗi, hiện tại không có bất kỳ chứng cứ gì, chúng tôi không thể tùy tiện bắt người."
Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn, "Tôi hiểu tâm tình bọn họ, chung quy Lăng Thời Ngâm cũng là vợ tôi, tôi không ngại, nhưng hy vọng các người sau này chớ có nói bậy lời, nếu không... Dù các người có là bố vợ mẹ vợ tôi, tôi cũng sẽ không khách khí với các người đâu."
Nói xong lời này, người đàn ông xoay người bỏ đi.
---
Trong sân huấn luyện.
Mục Kính Sâm đứng ở lầu hai, học viên dưới lầu còn đang tập luyện, người được phái đi đều đang tìm gã công nhân lắp ráp kia.
Biển người mênh mông, như là mò kim đáy bể. Mục Kính Sâm dày vò gần nửa ngày cũng không đợi được bất cứ tin tức nào. Hứa Tình Thâm cũng không tới bệnh viện. Lão Bạch phái người đi tìm. Bên cảnh sát cũng đang chiêng trống rùm beng mà truy kích, thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng không có tin tức của Phó Lưu Âm.
---
Hai ngày sau.
Mục Kính Sâm ở nhà, anh cũng không tới sân huấn luyện làm gì, dù có tới, tâm tư của anh cũng không biết đã thổi đi nao.
Ông bà Lăng lại tới náo loạn.
Bọn họ từ ngoài cửa xông vào, đi thẳng vào phòng khách. Bà Mục trong lòng như bị quất mạnh, bà đứng dậy, vừa muốn nói chuyện, bà Lăng đã đi tới trước mặt.
"Mục Thành Quân, rốt cuộc mày giấu Thời Ngâm ở đâu?"
Mục Thành Quân ngẩng mi mắt lên nhìn, "Cảnh sát không phải đang tìm sao?"
"Mày đừng giả vờ, mày trả con gái lại cho tao."
Bà Lăng nhào lên trước. Mục Thành Quân đứng dậy, một tay đẩy bà ta ra, "Nếu bà còn như vậy, có tin tôi cho người đuổi bà ra không?"
Từ khi biết được Lăng Thời Ngâm mất tích đến nay, chẳng qua cũng mới hai ngày, nhưng nửa bên đầu bà Lăng tóc đã xám trắng. Nhà họ Lăng còn chưa đi ra khỏi nỗi đau tang con trai, giờ lại mất đứa con gái, đả kích thế này ai có thể chấp nhận được?
Mục Kính Sâm nhìn, không khỏi nghĩ tới Phó Lưu Âm.
Lăng Thời Ngâm xảy ra chuyện, còn có cha mẹ bôn ba vì mình, mà Phó Lưu Âm thì sao? Nếu không phải Hứa Tình Thâm tìm tới cửa, anh đến giờ sẽ không biết Phó Lưu Âm mất tích.
Người đàn ông hai tay đan vào nhau, trong lòng bóp từng cơn, đau từng đợt. Anh nhắm mi mắt lại, dán trán mình vào mu bàn tay.
Bà Lăng thương tâm muốn chết, bà Mục ngồi bên cạnh, cũng không an ủi thế nào. Ông Lăng để bà Lăng ngồi xuống, bà Lăng tầm mắt từ đầu đến cuối cũng chưa dời khỏi người Mục Thành Quân, "Thời Ngâm mấy hôm trước bảo tôi chuẩn bị cho nó một cây bút ghi âm, có phải bởi vì nguyên nhân này nên mày mới xuống tay với con bé?"
Bà Mục kinh hồn táng đảm, trong lòng bà rất rõ ràng, với tính tình Mục Thành Quân, nếu thật sự như lời bà Lăng nói, vậy thì lý do này đã đủ cho hắn xuống tay với Lăng Thời Ngâm.
Mục Thành Quân cười lạnh, "Bút ghi âm? Các người tự coi mình là ai? Vậy mà còn dùng loại đồ như vậy với tôi?"
"Mày đừng giả bộ hồ đồ, bút ghi âm của Thời Ngâm ở đâu?"
"Thật là nực cười, đồ của cô ta sao tôi biết được?"
Mục Thành Quân trong lòng không có chút nào hoảng loạn, dựa theo phẩm hạnh của Lăng Thời Ngâm, nếu cô ta dùng loại đồ này với hắn, đó là chuyện hết sức bình thường, Mục Kính Sâm không thể nào nghi ngờ được trong bút ghi âm lại có ghi giọng nói Phó Lưu Âm. Ít nhiều nhờ Lăng Thời Ngâm mà hiện giờ nhà họ Lăng ầm ĩ như vậy, từng bước dồn ép nói hắn hại Lăng Thời Ngâm, như thế sẽ chẳng ai nghĩ đến, cũng chẳng ai lại đi nghi ngờ Phó Lưu Âm đang ở trong tay hắn.
Đây hẳn là tư duy cố định của con người, Lăng Thời Ngâm mất tích hoặc là bị hại, đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên chắc chắn sẽ là Mục Thành Quân. Vậy Phó Lưu Âm thì sao? Chẳng lẽ bọn họ lại còn đi nghĩ Phó Lưu Âm cũng là hắn trói lại hay sao?
Mục Thành Quân nhìn ông Lăng và bà Lăng, thần sắc càng lúc càng lạnh, "Sau này đừng có đến nữa, Lăng Thời Ngâm cũng không có ở đây, vậy nhà họ Mục và nhà họ Lăng còn quan hệ gì chứ?"
"Thành Quân, Thành Quân, như vậy đi... Chúng tôi có thể không so đo hiềm khích trước đây, tôi chỉ cần cậu trả Thời Ngâm lại cho tôi là được."
Mục Thành Quân nghe bà Lăng khóc rống, thờ ơ, "Lần sau trừ phi lấy được chứng cứ rồi tới đây, các người trước mặt tôi khóc ầm ĩ cũng vô dụng, tôi căn bản không biết Lăng Thời Ngâm đi đâu."
Người giúp việc gọi vệ sĩ tới, liền túm người "mời" ra ngoài.
Bà Mục tựa vào sô pha, bà không khỏi nhìn chăm chú vào Mục Thành Quân phía đối diện, "Lão Đại, con nói thật với mẹ, con để Thời Ngâm ở đâu?"
"Mẹ, cả mẹ cũng không tin con sao?" Mục Thành Quân dựa sát người ra sau. "Mẹ sợ con giết cô ta?"
"Người là con đưa ra ngoài đó, bất luận thế nào, về điểm này, con nói không rõ."
Mục Kính Sâm ngồi bên cạnh không động tĩnh. Mục Thành Quân không để bụng, khẽ nhún vai, "Người là con đưa ra ngoài, nhưng con không có động vào cô ta, là con ném cô ta lại dọc đường, ai biết cô ta đụng phải kẻ nào chứ?"
"Thành Quân, con thật sự không làm chuyện phạm pháp?"
Người Mục Thành Quân hơi hơi nghiêng về phía trước, "Mẹ, con với Lăng Thời Ngâm không có tình cảm..."
"Cho nên?"
"Cho nên, con sẽ không vì người phụ nữ này mà lún sâu vào vũng lầy, bởi vì không đáng."
Bà Mục nghe thấy lời này, trong lòng được thả lỏng, cũng cảm thấy có vài phần có lý, "Mẹ tin con biết đúng mực."
"Nếu con muốn giết cô ta thật, con cũng sẽ không tự mình đưa cô ta ra ngoài, ngoài cổng còn có camera ghi rõ ràng, mẹ, con không ngu như vậy."
"Vậy là tốt rồi." Bà Mục tay để lên ngực. "Trong nhà đừng bao giờ có thể xảy ra chuyện nữa, hai anh em các con đều phải yên ổn."
Mục Thành Quân nhìn về phía Mục Kính Sâm ngồi bên cạnh. Tầm mắt bà Mục cũng tiện đà nhìn qua, "Kính sâm, mẹ muốn bàn với con một việc."
"Chuyện gì ạ?" Mục Kính Sâm mặt không có biểu tình gì, hỏi.
"Chính là chuyện con gái bác Chu của con về nước..."
Mục Thành Quân nghe thế, vội làm bà Mục dừng nói, "Mẹ, con gái bác Chu, là cô bé ra nước ngoài du học đó sao?"
"Đúng vậy, vừa trở về không lâu, mẹ thì muốn tìm thời gian..."
"Mẹ, dạo này trong nhà nhiều chuyện như vậy, mẹ cũng đừng đi nhọc lòng chuyện nhà người khác."
Nhưng ý tứ của bà Mục chẳng qua đã rõ ràng, còn ai nghe mà không thể hiểu, "Mẹ..."
"Mẹ, mẹ cho người thu dọn đồ đạc của Lăng Thời Ngâm đi ạ, nếu sự tình đã ồn ào như vậy, thì dù cảnh sát có tìm ra cô ta thật, con cũng sẽ không tiếp tục sống với cô ta nữa."
Bà Mục gật đầu, "Được."
---
Mấy ngày nay, Mục Thành Quân cũng chưa tới căn biệt thự bên kia.
Phó Lưu Âm bị nhốt trong phòng, ra cũng không ra được, dù cô kêu rách cổ họng, dưới lầu cũng sẽ không có ai nghe được.
Ăn xong cơm chiều, Phó Lưu Âm ở trong phòng đi qua đi lại. Nếu cô muốn trốn ra ngoài, chỉ có thể thông qua cánh cửa phòng này, chỉ là bên ngoài có hai tên vệ sĩ, bọn họ cơ thể khoẻ mạnh, Phó Lưu Âm hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.
Cô gói bát cơm vẫn chưa được thu dẹp vào tấm chăn đơn, lại dùng lực dẫm vỡ. Phó Lưu Âm cầm một mảnh sứ vỡ trong tay.
Cô đi tới cửa, giơ tay đấm ván cửa, "Cứu mạng, cứu mạng."
Bên ngoài truyền đến tiếng vệ sĩ nói chuyện, "Cô bị sao vậy?"
"Tôi đau đầu dữ lắm, đồ đạc trước mắt sắp thấy không rõ nữa rồi, cầu xin anh, mang tôi tới bệnh viện đi."
Hai gã vệ sĩ nhìn nhau. Phó Lưu Âm dựa vào cửa, lại hơi trượt xuống một chút, giọng càng lúc càng suy yếu, "Cứu mạng với, bảo Mục Thành Quân lại đây, mau lên, tôi đau đầu chịu không nổi..."
"Thả cô ta ra không?"
"Anh quên lời Mục tiên sinh rồi sao? Cánh cửa này chỉ có thể mở khi anh ấy tới đây."
Nghe thấy tiếng bàn luận ở ngoài truyền tới lỗ tai, Phó Lưu Âm dùng tay gõ vài cái lên cánh cửa, "Tôi bị bệnh thật, cầu xin các anh đưa tôi tới bệnh viện đi."
"Hay là... Cứ nên gọi điện cho Mục tiên sinh cái đi."
"Được đấy."
Phó Lưu Âm dĩnh tai nghe, một người vệ sĩ đi đến bên cạnh, gọi vào số Mục Thành Quân.
Người đàn ông vừa lúc xuống lầu, nghe thấy tiếng chuông di động, hắn lập tức dừng bước chân lại, sau đó lấy di động ra xem màn hình hiển thị. Mục Thành Quân nhìn bốn phía, sau khi thấy không có ai, lúc này mới bắt máy, "Alo."
"Mục tiên sinh, người trong phòng nói mình đau đầu kinh khủng, muốn đi bệnh viện."
"Đau đầu?"
"Dạ, đang gõ cửa, chúng tôi sợ xảy ra chuyện..."
Bàn tay Mục Thành Quân để trên tay vịn cầu thang, "Mặc kệ cô ấy."
"Nhưng mà, nghe giọng cô ấy, như thật bị bệnh rất nặng."
"Cô ấy rất biết diễn trò." Mục Thành Quân một lời chọc thủng. "Lúc đưa cơm chiều tới, tình trạng cô ấy thế nào?"
"Không có bất thường ạ."
"Cho nên, không cần phải quản cô ấy, bệnh của cô ấy sẽ tự khỏi."
Người đàn ông nghe vậy, chỉ có cách vâng theo.
Mục Thành Quân vừa ngắt cuộc nói chuyện xong liền nhìn thấy Mục Kính Sâm mở cửa phòng đi ra, hắn nhét di động vào trong túi, bước xuống cầu thang. Mục Thành Quân đứng ở khúc cua lầu hai, hỏi: "Lão Nhị, đã trễ thế này còn định ra ngoài?"
"Phải."
"Đi đâu?"
"Đi tìm thử."
Mục Thành Quân một tay đút trong túi, "Không có mục tiêu, cậu đi tìm cũng vô ích."
"Vậy cũng vẫn tốt hơn ngồi nhà không làm gì." Mục Kính Sâm mau chóng đi xuống lầu. Người đàn ông nhìn bóng dáng anh, tiếng bước chân của Mục Kính Sâm rất nhanh biến mất khỏi lỗ tai hắn.
Ở một nơi khác, Phó Lưu Âm dựa lưng vào cửa, hơi thở yếu ớt, tiếng rên rỉ xuyên qua ván cửa truyền ra ngoài.
Người đàn ông nói chuyện điện thoại xong liền đi tới cửa, gã đồng nghiệp bên cạnh nôn nóng hỏi: "Thế nào?"
"Mục tiên sinh nói không cần phải quản cô ta, không được để xảy ra chuyện lớn."
"Thật?"
"Mục tiên sinh chính miệng nói, còn có thể có giả?"
Phó Lưu Âm nghe vậy, hơi thở mắc trong cổ họng, lên không được xuống không xong. Cô giơ tay muốn đấm thật mạnh vào cánh cửa, nhưng nắm tay lại rồi, cô vẫn hạ lực thật nhẹ, "Tôi đau đầu thật, thả tôi ra ngoài đi, cứu mạng."
Người ở ngoài thờ ơ, Mục Thành Quân chính miệng đã nói không cần phải quản, vậy có chuyện gì, hậu quả dĩ nhiên cũng không cần bọn họ gánh vác.
Phó Lưu Âm ở trong đợi một lúc lâu, nhưng mặc kệ cô cầu cứu thế nào, người ở ngoài trước sau đều thờ ơ.
Cô bất đắc dĩ bò dậy, ánh mắt hướng về phía trước, thấy cái giường lớn kia.
Trong mắt cô lộ ra kinh sợ, không khỏi lui về phía sau hai bước. Trong phòng trừ ánh đèn ra, không còn một chút ánh sáng tự nhiên có thể chiếu vào, cô rất muốn ra ngoài nhìn ánh mặt trời.
---
Mục Kính Sâm lái xe, lang thang không có mục tiêu tìm trên đường. Lúc này đã khuya, xe và người trên đường cái cũng không nhiều.
Anh chạy dọc về phía khu nhà Phó Lưu Âm ở, đột nhiên nhìn đến một bóng dáng xuất hiện trong mắt.
Mục Kính Sâm chăm chú nhìn kỹ, bóng đêm rất đậm, hình như có điểm giống Phó Lưu Âm.
Người đàn ông trong lòng mừng thầm một cơn, anh cho xe qua, thả chậm tốc độ xe. Mục Kính Sâm hạ cửa sổ xe xuống, vừa định mở miệng, lời nói trong miệng lại như bị nghẹn. Anh nên nói thế nào đây? Có nên biểu lộ hết nỗi lo lắng ngập lòng ra?
Mục Kính Sâm thấy người phụ nữ vẫn đi tiếp về phía trước, anh dứt khoát bấm còi xe.
Đối phương quay đầu lại, đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Người phụ nữ nhìn Mục Kính Sâm, trong mắt hơi hơi sáng ngời, cô ta dừng chân một lát, sau đó chạy đến bên cửa sổ xe Mục Kính Sâm, "Soái ca, muốn hẹn với tôi sao?"
"Cút!" Mục Kính Sâm không che giấu được thất vọng, dẫm chân ga phóng xe đi nhanh. Anh không tin anh không tìm thấy Phó Lưu Âm, anh không tin cô cứ mất tích như vậy thật.
Chỉ là, một chút tin tức cũng không có.
Thậm chí đã điều động lực lượng của cảnh sát, điều động người của Tưởng Viễn Chu, dù có thêm nhân lực bên Mục Kính Sâm, nhưng vẫn không thể tìm ra tên công nhân lắp ráp kia.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ban ngày qua đi chính là đêm tối, một ngày đi qua, một tuần đi qua.
Mục Kính Sâm cả người suy sút không ít, chiếc cằm đẹp đẽ cũng chẳng có thời gian để cạo sạch.
Trời vừa hừng đông anh mới về, bà Mục có thói quen dậy sớm, nhìn thấy bộ dáng này của anh đương nhiên là đau lòng muốn chết.
"Kính Sâm à, con đừng như vậy..."
Mục Thành Quân từ trên lầu đi xuống, đang uống ly nước, nghe thấy tiếng chuông di động ngắt lời bà Mục nói.
Mục Kính Sâm lấy di động ra bắt máy, "Alo."
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông, "Sếp Mục, tên công nhân kia đã tìm được rồi, hiện tại đang bị cảnh sát mang về cục cảnh sát."
"Tìm được rồi!" Mục Kính Sâm đột nhiên cao giọng, xoay người liền đi ra ngoài.
Mục Thành Quân uống nước, nước lọc lành lạnh theo cổ họng hắn chảy xuống. Hắn khẽ nhướng mày, thả cái ly lại xuống bàn cơm.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu