Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 311 - 312
hương 311: Em đi! (Đi ra khỏi cái nhà này cho tôi!)
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
***
Tầm mắt Mục Kính Sâm có chút mơ hồ, Mục Thành Quân nghe thế, bỏ đôi chân dài đang bắt chéo xuống.
Người đàn ông muốn đứng dậy, nhưng hai chân đã cứng lặng.
"Phó Kinh Sênh?" Mục Kính Sâm trong miệng khẽ lẩm nhẩm. "Sao ông tìm được hắn?"
"Chúng tôi trước đó đã có hợp tác, chỉ là khi đó tôi cũng không biết thân phận thật của hắn. Hắn đã làm bao nhiêu kế hoạch thần không biết quỷ không hay, các cậu sẽ không biết. Hắn con người này chính là như vậy, cầm tiền là sẽ giúp tôi suy xét chu đáo tất cả chi tiết cho tôi..."
Mục Kính Sâm nhấc chân phải lên, đá thật mạnh vào bả vai người đàn ông.
Hắn ngã rầm ra sau, sau lưng như muốn vỡ vụn. Người đàn ông che bả vai mình lại. Mục Thành Quân cũng đã đi tới, Thiệu Vân Cảnh dứt khoát đem toàn bộ nói thật ra hết: "Tôi đưa hắn hai chục triệu, nếu bảo tôi tự mình ra tay, tôi chắc chắn sẽ không làm thành chuyện đó được, muốn trách thì trách Phó Kinh Sênh..."
Đúng vậy, muốn trách thì trách Phó Kinh Sênh, ai bảo hắn là người lập kế hoạch, ai bảo hắn là bàn tay tội ác đứng sau màn chứ?
Bàn tay Mục Kính Sâm rũ bên người nắm chặt, nắm đến kêu răng rắc, hận không thể xông tới đem hắn đang sống sờ sờ mà đánh chết.
Mục Thành Quân thấy thế liền giữ cổ tay anh lại, hắn khẽ lắc đầu với Mục Kính Sâm, "Rất nhiều chi tiết chúng ta vẫn chưa biết, đừng xúc động."
"Các cậu hẳn biết, nếu không có người như Phó Kinh Sênh, thì loại người tâm tư hiểm ác như chúng tôi, những chuyện xấu xa cất giấu trong đầu sẽ không thực hiện được. Hắn so với chúng tôi còn hiểm ác hơn, khủng bố hơn. Hắn dù có biết người bị hại là ông chủ nhà họ Mục thì hắn cũng sẽ chẳng có chút nương tay nào, muốn trách, đều do hắn..."
---
Nhà họ Mục.
Mấy người đàn bà ngồi trước bàn ăn. Bà Mục không khỏi nhìn đồng hồ, "Hai đứa nhỏ này, sáng sớm đã đi ra ngoài, lại vẫn chưa về."
Lăng Thời Ngâm nhìn về phía cửa, "Mẹ, con cảm thấy dạo này Thành Quân như có việc gạt chúng ta. Anh ấy cả ngày tâm sự nặng nề, lại đi chung với Lão Nhị, hơn nữa anh ấy gọi điện thoại toàn gọi sau lưng con."
"Mẹ cũng cảm thấy chúng nó có việc gì." Bà Mục cầm lấy đôi đũa. "Bỏ đi, chúng nó lớn cả rồi, làm việc cũng có chừng mực, chúng ta không cần phải nhọc lòng, ăn cơm chiều trước đi."
"Vâng ạ."
Ăn xong cơm chiều, hai người kia vẫn chưa về. Phó Lưu Âm lên lầu lại. Cô đứng bên cửa sổ, muốn xem Mục Kính Sâm khi nào về nhà.
Mãi cho đến buổi tối, anh em nhà họ Mục mới từ trong căn phòng đi ra.
Người huấn luyện viên đóng cửa lại. Mục Kính Sâm đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích, tầm mắt Mục Thành Quân chậm rãi rơi xuống trên mặt anh, "Lão Nhị, cậu chuẩn bị làm thế nào?"
"Anh, chuyện này... Trước tiên cứ gạt mẹ đi."
"Anh cũng muốn gạt, nhưng cậu cho rằng giấy có thể gói được lửa sao? Chuyện Thiệu Vân Cảnh làm sớm hay muộn sẽ truyền tới tai mẹ, đến lúc đó, bà sẽ càng thấy trời như sập xuống."
Mục Kính Sâm trầm mặc một lúc lâu, anh nhấc chân xuống lầu. Quay lại cạnh xe mình, anh kéo cửa xe ra, "Chẳng lẽ không gạt sao? Chẳng lẽ nói với mẹ, ba là đang sống sờ sờ mà bị hại tới chết? Mà một hung thủ trong đó là Phó Kinh Sênh, em ruột Phó Kinh Sênh hiện tại lại thành con dâu của bà?"
Mục Thành Quân tựa vào cửa xe, "Trừ phi vĩnh viễn có thể giấu xuống, bằng không..."
"Anh cả, em biết rồi, đi về trước đi."
Lúc anh em nhà họ Mục về nhà, bà Mục vẫn chưa lên lầu.
Lăng Thời Ngâm ở trong phòng khách với bà ta. Mục Kính Sâm đi đến chỗ huyền quan, nghe được bên trong có tiếng nói chuyện truyền đến, "Mẹ, mẹ xem, cái phim này rõ ràng là quá lộ rồi."
"Mới vừa rồi bị thương bên má trai, bây giờ lại má phải có máu..."
Bà Mục thật ra cũng xem không vào, bà hai ngày toàn là mơ thấy Mục Triều Dương. Trước kia khi Mục Triều Dương còn, bà xem TV luôn có ông ta ngồi cùng. Đừng thấy Mục Triều Dương cho người ta cảm giác nghiêm túc, không chút cẩu thả, nhưng ở nhà, đối với phu nhân lại vô cùng tốt.
Bà Mục xem phim bộ toàn quên tình tiết, đầu mối đã có, qua mấy tập bà lại liền quên hết.
Cho nên mỗi lần xem không hiểu, bà đều sẽ hỏi: "Đây là ai thế? Câu này là có ý gì? Trong tập trước đã xuất hiện rồi sao?"
Hai đứa con trai không có khả năng cùng bà xem TV hàng ngày, bọn họ đều có việc bận của riêng mình, bà Mục cũng không cần bọn họ ngồi cùng, người có kiên nhẫn nhất với bà ta vẫn là Mục Triều Dương đó. Cho nên mặc kệ Mục Triều Dương có thích mấy bộ phim cẩu huyết mẹ chồng nàng dâu gì đó không, chỉ cần bị bà Mục lôi kéo xem cùng, ông ta sẽ chăm chú mà xem, đỡ tránh khi bà lại gặp tình tiết gì quên.
Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân đi vào trong đi, lực chú ý của bà Mục căn bản không để trên TV, Lăng Thời Ngâm nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu, thấy hai anh em.
"Thành Quân, anh về rồi."
Bà Mục lấy lại tinh thần, nhìn về phía hai đứa con. Bước chân của Mục Kính Sâm thả chậm lại chút, Mục Thành Quân sau đó bước nhanh vào phòng khách, "Mẹ, sao còn chưa ngủ?"
"Ngủ cái gì, không phải còn sớm sao?" Bà Mục đứng dậy. "Hai đứa các con thì sao? Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
"Trễ vậy còn chưa ăn? Mau, bảo nhà bếp chuẩn bị."
Cánh tay Mục Thành Quân nhẹ đặt lên vai bà Mục, "Mẹ, đừng xem TV muộn quá, một hồi lại ngủ không ngon." "Thành Quân, mẹ chính vì ngủ không được nên mới muốn xem TV nhiều hơn."
"Sao lại ngủ không được?"
Bà Mục khẽ thở dài, "Không biết sao lại thế này, gần đây luôn mơ thấy ba con, cảnh mơ thấy nhiều nhất là ba con ngồi trên sô pha xem TV với mẹ"
Mục Kính Sâm nghe vậy, trái tim như bị co rút mạnh mẽ, đau đớn. Anh đứng tại chỗ bất động, thật giống một bức tượng.
Ánh mắt Mục Thành Quân ảm đạm, trong lòng cũng nhịn không được mà toát ra chua xót, bàn tay hắn vỗ nhẹ trên vai bà Mục, "Mẹ, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, mẹ..."
"Mẹ biết, nhưng mẹ lại nhịn không được, muốn suy nghĩ."
Người làm ở trong bếp hâm lại cơm chiều, không quá một hồi, đồ ăn lần nữa được bưng lên bàn.
"Nhanh ăn đi, các con cũng thật là, đã trễ thế này..."
Mục Kính Sâm động đậy bước chân, muốn đi thẳng lên lầu; Mục Thành Quân thấy thế, gọi anh lại, "Lão Nhị, ăn cơm chiều."
Bà Mục nhìn về phía Mục Kính Sâm, thấy anh sốt ruột như vậy, nhịn không được, hỏi: "Kính Sâm, con có chuyện gì sao?"
"Không, không có ạ."
Anh thu bước chân lại, ngồi xuống bàn ăn trước.
Phó Lưu Âm ở trên lầu đợi, chờ không thấy Mục Kính Sâm đi lên. Cô đi dép lê xuống lầu, lúc này mới nhìn thấy Mục Kính Sâm ngồi trước bàn ăn.
Mục Kính Sâm cầm chén trong tay, Mục Thành Quân ăn mà không biết mùi vị gì, hai người hoài tâm sự, từng người đều cảm thấy đồ ăn trong chén khó nuốt được. Một mặt, họ đắm chìm trong đau thương về việc Mục Triều Dương bị hại chết, khó có thể tự kềm chế; mặt khác, loại đau thương này lại phải bị đè mạnh xuống, không thể mảy may hiển lộ.
Hai loại cảm xúc mâu thuẫn xé rách bọn họ. Mục Kính Sâm buông chén trong tay, lúc ngẩng đầu lên, thấy Phó Lưu Âm đứng bên bàn ăn.
Bà Mục mặt lộ vẻ quan tâm, hỏi: "Sao không ăn?"
"No rồi ạ."
"Con còn chưa ăn đâu......"
"Mẹ, con không đói bụng ạ." Mục Kính Sâm nói xong, đẩy ghế dựa ra đứng dậy. Anh đi đến trước mặt Phó Lưu Âm, không đụng vào cơ, chỉ nhàn nhạt quét mắt, "Đi, chúng ta lên lầu."
"Được."
Mắt nhìn hai người đi lên lầu hai, Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn tới. Có lẽ bà Mục không phát hiện ra, nhưng cô ta đã nhìn ra, hai anh em nhà họ Mục này nhất định có chuyện.
Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm trở về phòng. Tiếng đóng cửa truyền tới lỗ tai cô, cô vừa muốn mở miệng, Mục Kính Sâm lại hỏi thẳng: "Thẻ ngân hàng anh trai em cho em đâu?"
Phó Lưu Âm đi đến trước giường, từ dưới gối lấy ra tấm thẻ ngân hàng kia.
Mục Kính Sâm cầm lấy, "Mật khẩu thì sao?"
"359813. Em không khẳng định được có phải cái này không, nhưng mật khẩu em từng dùng đều là nó."
Mục Kính Sâm đi ra ngoài. Phó Lưu Âm đuổi theo mấy bước, tới bên ngoài, cô nhìn thấy Mục Kính Sâm vào thư phòng, hơn nữa còn dùng sức mà đóng cửa lại.
Phó Lưu Âm dựa vào khung cửa, trong lòng dâng lên chua xót. Mục Kính Sâm một câu cũng không nói nhiều hơn một câu cô, cô hoàn toàn không biết trong lòng anh nghĩ thế nào, càng không biết trong thẻ ngân hàng Phó Kinh Sênh cho cô rốt cuộc giấu chút bí mật gì?
Phó Lưu Âm đi đến trước thư phòng, cửa phòng đóng chặt, cô thậm chí không nghe được bất cứ tiếng vang nào bên trong.
Lúc Mục Thành Quân lên lầu, ở khúc cua cầu thang nhìn thấy Phó Lưu Âm đứng đó. Đuôi mắt người phụ nữ thấy hắn, Phó Lưu Âm bước nhanh tới trước.
"Anh cả."
"Em đứng đó làm gì?"
"Tôi không biết Kính Sâm làm sao vậy."
Tầm mắt Mục Thành Quân xuyên qua sườn má cô, hướng về phía cánh cửa cách đó không xa, "Đừng suy đoán lung tung, khi có một số chuyện phải xảy ra, thì ai cũng ngăn không được."
"Đây là có ý gì?"
Mục Thành Quân không có nhiều lời, xoay người lên lầu ba.
Mục Kính Sâm ngồi thật lâu ở trong thư phòng, mãi đến khi có người gọi điện thoại tới.
Anh ngồi ở bàn làm việc, đau đầu mà ấn ấn chỗ giữa hai mắt, "Thế nào?"
"Sếp Mục, bên trong có hai chục triệu, có điều không phải là tên của Phó Kinh Sênh, cũng không phải tên của Phó Lưu Âm."
Mục Kính Sâm cười lạnh, "Đây là đương nhiên, bằng không, số tiền này đã sớm bị cảnh sát điều tra ra."
"Vậy số tiền để trong này, Phó Lưu Âm có thể sử dụng không?"
Mục Kính Sâm hừ lạnh một tiếng, "Sao không thể?"
Bao nhiêu năm sau, chờ khi chuyện của Phó Kinh Sênh đã hoàn toàn qua đi, ai sẽ còn nhớ Phó Lưu Âm chứ? Chuyện người khác có thể nghĩ đến, Phó Kinh Sênh không có khả năng không thể nghĩ tới được. Dù tên không phải, nhưng số tiền này chính là để lại cho Phó Lưu Âm, hơn nữa mật khẩu chính xác, hắn có thể bảo đảm chắc chắn Phó Lưu Âm có thể dùng số tiền này.
Hai chục triệu.
Thiệu Vân Cảnh ra hai chục triệu lấy mạng Mục Triều Dương, hai chục triệu này chớp mắt liền thành số tiền hộ mệnh của Phó Lưu Âm.
"Số tiền này gửi vào khi nào?"
Đối phương nói ra ngày tháng.
Những kiên trì cuối cùng trong lòng Mục Kính Sâm đều bị đánh vỡ tan.
Ngày đó, cùng Thiệu Vân Cảnh không hẹn mà nên, Thiệu Vân Cảnh đã đưa số tiền này cho Phó Kinh Sênh trước, sau đó mới có kế hoạch sau này. Chỉ là Phó Kinh Sênh vẫn chưa kịp ghi chép lại, khi đó tâm tư của Phó Kinh Sênh đều đặt chung quanh Tưởng Viễn Chu, cho nên để sót lại kế hoạch này, không nhớ.
Sau đó hắn liền có chuyện, trong tư liệu khai báo của sở cũng không có kế hoạch cuối cùng, cho nên lúc Mục Triều Dương chết, ai cũng sẽ không nghĩ tới việc này có quan hệ với Phó Kinh Sênh.
Nhưng căn phòng kia, nghe nói đã thuê trước đó từ lâu.
Vậy nói cách khác, có loại này khả năng: Phó Kinh Sênh biết mình sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện cho nên mới thuê một gian phòng, ở trong để lại cho Phó Lưu Âm tấm thẻ ngân hàng. Hắn giao chìa khóa cho một kẻ coi như là người có thể tín nhiệm. Vậy số tiền được gởi vào khi đó, là bởi vì hắn sắp đọ một trận mạnh tay với Tưởng Viễn Chu. Có lẽ Phó Kinh Sênh không có trăm phần trăm nắm chắc, cho nên đã trải sẵn đường lui trước cho Phó Lưu Âm.
Điều không thể khiến Mục Kính Sâm buông bỏ được chính là: hai chục triệu, Thiệu Vân Cảnh đã dùng này hai chục triệu này mua mạng cha anh, mà số tiền này...
Mục Kính Sâm ngắt cuộc trò chuyện, nắm chặt di động trong lòng bàn tay.
Đi tới cửa, Mục Kính Sâm kéo cửa ra, lại nhìn thấy Phó Lưu Âm đứng ở ngoài, anh theo bản năng nhíu chặt mày, "Sao em lại ở đây?"
"Tra được rồi sao? Thẻ có tiền không?"
Khóe miệng Mục Kính Sâm vẽ ra nụ cười trào phúng, anh cầm thẻ ngân hàng trong tay đi ra ngoài, "Tra được rồi, bên trong xác thật có một số tiền. Hai chục triệu. Phó Lưu Âm, dù em rời Mục gia, hai chục triệu này cũng có thể bảo đảm em có cuộc sống tốt nhất."
Khóe môi Phó Lưu Âm khẽ nhếch lên. Mục Kính Sâm đi lướt qua vai cô, Phó Lưu Âm kéo tay anh theo phản xạ.
Độ ấm của ngón tay cô chạm vào anh, Mục Kính Sâm lại cảm giác như sờ phải củ khoai lang phỏng tay, anh lập tức dùng sức ném ra. Phó Lưu Âm mặt lộ vẻ giật mình.
"Anh..."
"Mới vừa rồi ở ngoài, nghe được gì rồi?"
Phó Lưu Âm lắc lắc đầu, "Không có, gì cũng chưa nghe được."
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ngón tay anh rũ bên mép quần vẫn luôn động đậy, anh lập tức cảm thấy sắp không khống chế được mình, anh thế mà lại muốn giơ tay nhéo cổ cô. Mục Kính Sâm nắm chặt bàn tay, anh bước nhanh về phòng.
Lúc Phó Lưu Âm đi vào, Mục Kính Sâm ngồi ở mép giường, dáng vẻ này của anh quá khác thường, cô có chút không dám tiến tới gần.
Mục Kính Sâm hai tay đan vào nhau, trán chống vào mu bàn tay mình. Có một số việc không xảy tới với anh cho nên anh suy nghĩ đặc biệt đơn giản. Anh đã gặp qua quá nhiều người bi phẫn muốn giết người, bọn họ không tìm được Phó Kinh Sênh tính sổ, chỉ có thể tìm Phó Lưu Âm. Khi đó, Mục Kính Sâm cảm thấy Phó Lưu Âm đáng thương, chung quy cô vô tội, cô cũng là một người xui xẻo nhất. Có điều hiện giờ, kiểu tình huống này lại xảy tới thật với anh, thế nhưng anh cũng giống vậy, không thể xua tan.
"Mục Kính Sâm, nếu anh có chuyện gì, có thể nói thẳng với em không? Dáng vẻ này của anh, em..."
Tầm mắt Mục Kính Sâm liếc về phía cô, có chút làm người ta sợ hãi, "Phó Lưu Âm, sao em lại là em gái Phó Kinh Sênh?"
Trong lòng cô rơi lộp bộp, "Em là em gái anh ấy, không phải anh đã biết từ sớm rồi sao?"
"Đúng vậy." Mục Kính Sâm tự giễu lên thành tiếng. "Anh đã biết từ sớm. Lúc anh cả trói em, là anh cứu em, cũng là anh mang em vào nhà họ Mục. Ha ha ha, thật là nực cười!"
Nỗi bất an trong lòng Phó Lưu Âm càng lúc càng nặng nề.
"Mục Kính Sâm, có phải anh em làm gì mọi người không?"
Mục Kính Sâm muốn buột miệng thốt ra, phải, thế nhưng cái chữ kia đã lên tới cổ họng lại bị mắc lại cứng ngắc. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô. Phó Lưu Âm thần sắc nôn nóng, muốn nghe rõ, "Nhưng anh em đã bị nhốt lâu như vậy, chẳng lẽ anh ấy..."
"Đi ra ngoài." Mục Kính Sâm bỗng nhiên lên tiếng.
Phó Lưu Âm sửng sốt, "Anh bảo em đi ra ngoài?"
"Cút!"
Cô kinh sợ, bước chân không kìm được mà thối lui. Mục Kính Sâm chưa bao giờ nói chữ này với cô, nơi này lại là nhà họ Mục, Phó Lưu Âm không biết nhìn anh thế nào.
"Được, em đi ra ngoài, anh bảo em đi đâu?"
Cổ họng Mục Kính Sâm khẽ nuốt, lửa giận cùng bi thương tràn đầy lấp đầy lồng ngực anh. Anh nhìn bộ dạng Phó Lưu Âm, trái tim không ngừng co rút từng đợt đau đớn.
Nếu không có chuyện này của Phó Kinh Sênh, anh và Phó Lưu Âm đã có kế hoạch có con, cuộc sống như vậy thật tốt?
Phó Lưu Âm luống cuống đứng ở cửa, trước giờ đều là Mục Kính Sâm không cho cô đi, cô còn không nghĩ nhanh như vậy đã bị người ta đuổi đi. Bàn tay cô nắm chặt sau đó buông ra, cô định mở cửa, nhưng sau khi nghĩ nghĩ lại đi về phía phòng để quần áo.
Cô vẫn phải mang vài món quần áo tùy thân mới đi được đúng không?
Mục Kính Sâm đứng dậy, lập tức kéo lấy cô, ném cô xuống giường lớn. Phó Lưu Âm té thẳng xuống, Mục Kính Sâm đứng chỗ mép giường nhìn về phía cô, "Em ở lại đây, anh đi."
Anh xoay người bỏ đi, Phó Lưu Âm ngồi dậy, "Anh đi đâu?"
Mục Kính Sâm không trả lời. Phó Lưu Âm theo ra ngoài, nhìn thấy Mục Kính Sâm vào phòng của khách nằm.
Cả người cô như bị rút sạch sức lực, ngơ ngẩn mà đứng trên hành lang, cô không biết Mục Kính Sâm vì sao đột nhiên như vậy, cô chỉ đoán được nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Phó Lưu Âm cơ hồ cả đêm không chợp mắt. Sáng sớm, khi người làm tới gõ cửa, Phó Lưu Âm mới miễn cưỡng bò dậy.
Đi xuống lầu, Mục Kính Sâm đã ngồi trước bàn ăn.
Phó Lưu Âm bước vài bước tới, bà Mục mỉm cười nói: "Âm Âm, Kính Sâm nói con còn đang ngủ, hôm nay thiếu chút nữa dậy trễ rồi nhỉ?"
"Dạ." Phó Lưu Âm ngồi xuống cạnh Mục Kính Sâm. Bà Mục nhận cái chén người làm đưa tới, "Có cháo hải sản con thích ăn đấy, ăn nhiều một chút."
"Cám ơn mẹ ạ."
Một tiếng mẹ này cực ký chói tai. Ánh mắt Mục Kính Sâm xẹt qua chỗ trống kia, Mục Triều Dương đã không thể nào có thể kéo ghế ngồi xuống nữa, cùng bọn họ một bàn ăn cơm. Ánh mắt anh lạnh lùng, khẩu khí tự nhiên cũng không đi đâu tốt, "Mẹ, tự cô ấy có tay, mẹ không cần chuyện gì cũng đi cả nể cô ấy."
"Cái này sao có thể coi là cả nể? Mẹ..."
"Để tự cô ấy làm đi."
Nghe thấy lời này, Lăng Thời Ngâm không khỏi nhìn nhìn Phó Lưu Âm. Khuôn mặt nhỏ của cô hơi trắng, tay vốn đang cầm chén buông ra, cô cũng không biết có nên ăn chén cháo này không.
Mục Thành Quân nhìn thấy vào mắt, "Mẹ, ngồi xuống ăn đi ạ."
"Mẹ không đói bụng."
"Con thấy tinh thần mẹ không tốt."
Bà Mục múc cháo uống, "Đừng suy nghĩ lung tung, mẹ rất ổn, thân thể khỏe mạnh mà."
Bà ta ngẩng đầu thấy Phó Lưu Âm chưa ăn cơm sáng, vội giục: "Âm Âm, sao không ăn đi? Đừng để lời Kính Sâm trong lòng. Bây giờ mẹ chỉ muốn con dưỡng sức khỏe cho tốt, mau sinh cho mẹ thằng cháu bụ bẫm."
Cái thìa của Mục Kính Sâm rớt một tiếng cạch xuống chén, bà Mục nhìn sang anh, "Lão Nhị, có phải con cũng quá kích động rồi không?"
"Mẹ, loại chuyện này thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu không được." Mục Thành Quân tiếp lời bà ta, nói.
"Nếu ba con còn sống, hy vọng lớn nhất cũng là được ôm cháu. Âm Âm, con muốn đi học, mẹ cũng chưa từng phản đối con, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc có con, có phải không?"
Phó Lưu Âm hai tay ôm chén, ánh mắt chạm phải đôi mắt mong đợi của bà Mục. Bà Mục vẫn luôn ở nhìn cô chăm chú. Đề tài này, cô muốn trốn tránh cũng trốn tránh không được. Cô chỉ có thể căng da đầu, trả lời như mọi khi: "Mẹ, như anh cả nói, cái này phải thuận theo tự nhiên, lại nói... Con và Kính Sâm cũng đang chuẩn bị ạ."
Cô nói xong câu đó, nhìn sang Mục Kính Sâm bên cạnh. Đúng là bởi vì ngồi gần nhất nên cô mới có thể nhìn thấy vẻ cứng đờ và mất tự nhiên trên khuôn mặt Mục Kính Sâm.
Người đàn ông đứng lên rất nhanh, "Con ra ngoài trước."
Bà Mục thấy thế, đứng dậy theo. Hai mẹ con đi tới cửa, bà Mục còn đang dò hỏi: "Kính Sâm, con làm sao vậy?"
Bà ta và Mục Kính Sâm vào sân đi một vòng. Phó Lưu Âm nhìn cháo trong chén. Lăng Thời Ngâm tay vịn cánh tay Mục Thành Quân, "Thành Quân, anh xem, bộ dáng Kính Sâm rất không đúng nha."
"Cô đừng có nghe một chút gió thổi cỏ lay đã liền biểu hiện bộ dạng vui sướng khi người gặp họa. Bất luận người nào của nhà họ Mục xảy ra chuyện, đối với cô cũng chẳng có chỗ nào tốt."
"Em, em không có mà!"
Mục Thành Quân hừ lạnh, đứng dậy, "Lăng Thời Ngâm, an phận chút đi, vĩnh viễn đừng nên quản, bất luận thế nào."
Thấy bọn họ đều đi hết, Phó Lưu Âm cũng không có tâm tình ngồi lại, hai tay cô chống lên mép bàn. Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu nhìn về phía cô, "Phó Lưu Âm, chẳng lẽ cô không thấy không khí trong nhà quái quái sao?"
"Thế thì sao?"
"Cô không cảm thấy, thái độ Lão Nhị đối với cô cũng thay đổi rồi?"
Sắc mặt Phó Lưu Âm khẽ biến đổi, lại mạnh miệng nói: "Không thấy."
"Thật lừa mình dối người. Phó Lưu Âm, nếu ngày nào đó cả Mục Kính Sâm cũng sẽ không đứng bên cô nữa, tôi thấy cô thật sự là chết thế nào cũng không biết."
Trong cái nhà này, trừ Mục Thành Quân với Mục Kính Sâm, tất cả mọi người đều chẳng hay biết gì.
Di động của Phó Lưu Âm thành vật trang trí, trước kia, Mục Kính Sâm hàng ngày đều sẽ gọi điện cho cô, thế nhưng cả ngày hôm nay, di động của cô đều không có chút động tĩnh nào.
Cô có chút thấp thỏm, cũng không dám gọi điện cho anh.
Buổi tối lúc ngủ, Mục Kính Sâm vẫn không trở về. Phó Lưu Âm nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, mãi đến khi một tràng tiếng bước chân loạt xoạt truyền đến, cô lúc này mới nhắm chặt mắt lại.
Cửa "cạch" một tiếng, bị người vặn ra, ánh đèn trên hành lang gấp không chờ nổi mà trượt vào trong. Mục Kính Sâm đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Phó Lưu Âm khẩn trương túm lấy chăn, cô nghe được tiếng bước chân đang lại gần. Mục Kính Sâm đứng ở mép giường, Phó Lưu Âm hai mắt nhắm nghiền, như ngủ rồi.
Người đàn ông ngồi xuống, giường rất rõ ràng có cảm giác hõm xuống. Mục Kính Sâm nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt, anh không biết mình còn giữ cô ở đây làm gì?
Sự tình đã biết rõ ràng hoàn toàn, Phó Kinh Sênh và Thiệu Vân Cảnh đều là hung thủ hại chết Mục Triều Dương. Người đàn ông nghiêng nửa người trên tới, mà người phụ nữ này thì sao? Cô là em gái ruột của Phó Kinh Sênh.
Cô ngủ bên gối anh, hưởng thụ sự che chở của anh, chỉ là trước nay anh lại không nghĩ tới, người anh đang bảo hộ này, anh trai ruột của cô thế mà lại chính là người đã hại chết ba mình.
Mục Kính Sâm vươn tay, ngón tay chạm vào cổ Phó Lưu Âm, cô khiếp sợ. Đầu ngón tay của người đàn ông lạnh lẽo, lòng bàn tay anh ấn ở chỗ động mạch cổ của cô, cô cảm thấy mỗi nhịp hô hấp của cô đều trở nên khó khăn.
Cô có chút sợ hãi, sợ tay Mục Kính Sâm bóp mình, cô rõ ràng không phải đối thủ của anh, ngay cả phản kháng cũng sẽ vô dụng đúng không?
Bàn tay người đàn ông động đậy, Phó Lưu Âm không dám thở mạnh, ngay sau đó, có hơi thở nóng rực phun tới bên tai cô. Mục Kính Sâm dựa đầu vào gối của Phó Lưu Âm, hai người cách nhau gần như vậy. Lúc anh thở ra, sắc mặt Phó Lưu Âm căng thẳng, cô muốn mở mắt ra, muốn hỏi thử Mục Kính Sâm rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ là cô không dám, cô sợ đợi khi Mục Kính Sâm biết cô đang giả bộ ngủ lại sẽ lấy dáng vẻ xa cách như vậy ra đối diện với cô.
Người đàn ông dựa vào cô hồi lâu, giống như tới giờ khắc này rồi anh mới có thể triệt triệt để để thấy rõ tình cảm đối với Phó Lưu Âm.
Trước kia không buông tay là bởi vì đã sớm không buông tay được, nhưng mà bây giờ thì sao?
Có phải không thể không buông tay không?
Mục Kính Sâm hơi đứng dậy, trán tựa trán với Phó Lưu Âm. Cổ họng anh không khỏi nuốt, miệng há to thở hổn hển, tiếng nói anh khàn khàn, hỏi cô một câu: "Phó Lưu Âm, giữa nhiều người gặp gỡ như vậy, sao cứ phải là em?"
Bàn tay anh đi xuống, bóp lấy bả vai Phó Lưu Âm, chỉ là động tác rất nhẹ, hoàn toàn không có ý làm cô thức dậy.
Hồi lâu sau, anh đứng dậy bỏ đi, không ở lại trong phòng.
Phó Lưu Âm nghe được tiếng đóng cửa truyền đến, cô mở mắt ra. Trong phòng đã sớm không còn bóng dáng Mục Kính Sâm, anh thế mà cứ vậy bỏ đi, vứt lại mình cô trong phòng.
---
Hôm sau là cuối tuần.
Lúc Phó Lưu Âm xuống lầu, Mục Kính Sâm đã sớm đi rồi.
Bà Mục đẩy Lăng Thời Ngâm từ ngoài nhà đi vào, nhìn thấy Phó Lưu Âm xuống lầu, bà ta vội vẫy tay với Phó Lưu Âm, "Âm Âm, lại đây."
"Mẹ."
Bà Mục đi vào phòng khách, ngồi xuống trên sô pha, "Con với Kính Sâm sao lại thế này? Sáng hôm nay, thế nào lại thấy nó là từ phòng của khách đi ra?"
Phó Lưu Âm cũng không biết nên trả lời thế nào, "Con..."
"Thông gia, thông gia!" Ở cửa bỗng nhiên có một loạt âm thanh xông tới.
Bà Lăng với một dáng vẻ thần sắc vội vàng, ngay cả giày cũng chưa thay ra. Lăng Thời Ngâm xoay người nhìn về phía bà ta, ra vẻ bộ dáng giật mình, hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại tới?"
Bà Lăng đi đến bên cạnh bà Mục, "Bà nghe nói chưa? Nhà họ Thiệu xảy ra chuyện lớn rồi."
"Nhà họ Thiệu?" Bà Mục lắc đầu. "Xảy ra chuyện gì?"
"Bà không biết sao?"
"Rốt cuộc là sao vậy?"
Bà Lăng sắc mặt có chút khó xử, tay chụp lấy bàn tay bà Mục, "Thật không ngờ Thiệu Vân Cảnh có thể làm ra chuyện như vậy, ông ta đã bị cảnh sát kiểm soát rồi..."
"Thông gia, có chuyện gì bà cứ nói thẳng đi."
"Trời ơi, tôi có gì nói đấy. Lúc ấy tai nạn xe nhà bà nói xảy ra liền xảy ra, nhưng tôi thế nào cũng không ngờ, chuyện này là Thiệu Vân Cảnh làm."
"Cái gì?" Sắc mặt bà Mục thay đổi. Lăng Thời Ngâm và Phó Lưu Âm ở cạnh cũng hoảng sợ theo.
Bà Mục kích động mà cầm cánh tay bà Lăng, "Bà nói rõ ràng đi!"
"Triều Dương nhà bà là bị Thiệu Vân Cảnh hại chết, đó không phải tai nạn xe cộ đơn giản đâu!"
Bà Lăng nói xong, tầm mắt hướng sang Phó Lưu Âm. Phó Lưu Âm nhịn không được liền run rẩy, cô cảm thấy bà Lăng nhìn chăm chú thật như một con rắn độc, con rắn độc đó đang điên cuồng mà phun.
Lăng Thời Ngâm ở bên cạnh không dấu vết mà dâng lên nụ cười lạnh nhạt.
Nỗi bất an trong lòng Phó Lưu Âm rõ ràng đã nổ tung, hai tay cô nắm vào nhau, phát hiện tay mình vẫn luôn đang run.
Bà Lăng chỉ tay về phía cô, "Cô còn mặt mũi ngồi ở đây! Hại chết ông thông gia chính là anh trai cô. Tên giết người kia, thật nên xuống địa ngục."
Trong đáy mắt Phó Lưu Âm nước mắt hơi tuôn ra, tầm mắt mơ hồ nói: "Không, sẽ không."
"Sao lại không? Chính miệng Thiệu Vân Cảnh thừa nhận, chính Phó Kinh Sênh đã thiết kế cục diện!"
Bà Mục một khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt mất máu, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Lăng Thời Ngâm hung tợn mà trừng với Phó Lưu Âm, "Có phải cô đã sớm biết rồi không?"
Bà Lăng vỗ nhẹ vào vai bà Mục, "Thông gia, bà xem các bà, thế mà lại cưới người phụ nữ này vào cửa. Lúc anh trai cô ta muốn lấy mạng người, chính là một chút cũng không thủ hạ lưu tình mà! Bà ngẫm lại xem tai nạn xe cộ kia thảm khốc cỡ nào!"
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
.facebook.com/NguCanhUyen
s://.wattpad.com/story/72405813
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Chương 312: Để đơn ly hôn lại
Editor: Dế Mèn
❄❄❄
Trong lòng bà Mục, tai nạn xe cộ kia chính là cái hố bà vĩnh viễn không qua được.
Bà thương tâm muốn chết, cũng từng nghĩ tới chuyện đi theo Mục Triều Dương, chỉ là ý niệm như vậy vừa dâng lên thì đã bị bà Mục chặt đứt.
Khi đó, Mục Kính Sâm vẫn chưa thành thân, nhà họ Mục vô hậu, nếu bà đi như vậy, không làm ai thất vọng được ư?
Bà Mục nắm nắm tay, cảm thấy ngực nghẹn lại vô cùng, bà giơ tay không ngừng đấm đánh vào ngực mình. Cái loại đau khổ và bi phẫn này phát tiết không ra, tất cả đều chặn trong lòng bà, bà không ngừng đấm đánh, một chút, một chút, lực ở tay càng lúc càng mạnh.
Bà Lăng thấy thế, vội vàng kéo cánh tay bà.
"Thông gia, bà làm khổ mình như vậy làm gì vậy?"
Bà Mục nói không nên lời nào, cả người đắm chìm trong nỗi bi thương rất lớn.
Phó Lưu Âm không biết làm sao mà nhìn về phía mấy người. Cô muốn thuyết phục bản thân, rằng mình chỉ nghe lầm thôi; thế nhưng ánh mắt Lăng Thời Ngâm và bà Lăng nhìn về phía cô, từng tia nhìn đó chăm chú hận không thể rút gân, lột da cô. Lăng Thời Ngâm quả quyết sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô ta đẩy xe lăn tới, giận dữ hét với Phó Lưu Âm: "Phó Lưu Âm, cô nghe thấy chưa? Anh cô đã hại chết anh tôi, hại Thành Quân, hắn thế mà còn hại chết ba! Những việc này, chẳng lẽ cô thật sự hoàn toàn không biết gì cả sao? Dù cho không rõ thế nào, cô còn có thể tiếp tục ở lại nhà họ Mục sao? Ba là bị các người hại chết!"
Bà Mục cuối cùng kêu ra tiếng, một hơi mắc trong cổ họng thật vất vả mới đi xuống, chỉ là bà không nói gì, lại cong lưng khóc rống lên.
Bà đấm ngực mình, âm thanh từ trong cổ họng chui ra, loại cực kỳ bi ai và bi thương này, Phó Lưu Âm không tìm được ngôn ngữ để có thể hình dung.
Bà Lăng ở bên cạnh không ngừng an ủi: "Thông gia, việc đã đến nước này, bà cũng nghĩ thoáng chút, sức khỏe của mình quan trọng nha."
Phó Lưu Âm nói không nên lời một câu khuyên giải an ủi, cô tựa hồ cũng không có tư cách này. Hốc mắt cô hồng hồng, tiếng nghẹn ngào bị cô đè trong cổ họng. Lăng Thời Ngâm đang không ngừng mà chỉ trích cô, đếm hết hành vi phạm tội của Phó Kinh Sênh.
"Thông gia, nếu không gọi Thành Quân và Kính Sâm về đi, bọn nó nên biết..."
"Không, nói không chừng bọn nó đã biết rồi." Bà Lăng lầm bầm lầu bầu, nói một mình.
Phó Lưu Âm đột nhiên nghĩ tới sự khác thường của Mục Kính Sâm, nghĩ tới câu anh đã nói bên tai cô.
Đúng vậy, có lẽ... Mục Kính Sâm đã sớm biết rồi?
Bà Mục buông tay xuống, ánh mắt ngẩng lên thì nhìn chằm chằm về phía Phó Lưu Âm, những bóng hình mắt bà trông ra rách thành từng mảnh. Phó Lưu Âm không ngừng lắc đầu.
"Mẹ, con thật sự không biết, con cái gì cũng không biết."
"Âm Âm, con nói một chút... Con cảm thấy anh con có thể làm ra loại chuyện này không?" Ánh mắt bà Mục thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cô.
Phó Lưu Âm lại không cách nào nói giúp cho Phó Kinh Sênh một lời. Cô muốn trái lương tâm mà nói một câu, nói anh mình không làm, nhưng ai sẽ tin chứ? Cả chính cô cũng không tin mà. Đôi mắt cô chua xót vô cùng, nước mắt treo ở hốc mắt.
Bà Mục đột nhiên đứng lên, Lăng Thời Ngâm ở bên cạnh lên tiếng thúc giục: "Mẹ, mẹ còn giữ nó ở nhà họ Mục làm gì vậy? Đuổi cô ta đi đi!"
Phó Lưu Âm túm lấy góc áo của mình, ngẩng đầu nhìn bà Mục.
Cô hiển nhiên bị đả kích không nhỏ, cả người lung lay sắp đổ. Ánh mắt bà Mục nhìn Phó Lưu Âm cũng thay đổi, nhưng bà cũng không như Lăng Thời Ngâm nói mà có phản ứng quá khích gì với Phó Lưu Âm.
"Tôi ra ngoài một chuyến."
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
Bà Mục xoay người đi ra ngoài. "Mẹ muốn đích thân đi hỏi một chút cho rõ ràng. Mẹ muốn tận mắt nghe thấy mới có thể quyết định."
Lăng Thời Ngâm cười lạnh, sao, đây là không tin mẹ con cô ta sao? Bà Mục lại rất cẩn thận, còn sợ bà Lăng mang tin tức giả tới, chỉ là lần này ông trời không giúp được Phó Lưu Âm, đó chính là chân tướng sự thật, ai cũng không đổi được.
"Mẹ, mẹ mau đi cùng đi, con sợ bà ấy như vậy sẽ xảy ra chuyện đó!"
"Được." Bà Lăng đáp ứng, đuổi theo.
Phó Lưu Âm nhìn về phía cửa, hình bóng bà Mục rất nhanh đã biến mất khỏi mắt, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người cô và Lăng Thời Ngâm.
"Phó Lưu Âm, muốn gọi Thành Quân và Lão Nhị về hết không?"
Nước mắt ở khóe mắt cô không chịu sự khống chế mà chảy xuống, khi lướt qua khuôn mặt, trên mặt một mảng lạnh lẽo.
"Lăng Thời Ngâm, đây là thật vậy ư?"
"Cô nói đi?"
Phó Lưu Âm dĩ nhiên hy vọng là giả, cô hy vọng là người khác hãm hại. Cô khẽ lắc đầu: "Tôi không tin."
"Ha ha ha!!!" Lăng Thời Ngâm nhịn không được cười ra tiếng. "Vừa rồi trước mặt mẹ, sao cô không nói cô không tin?"
Phó Lưu Âm muốn đứng dậy; thấy thế, Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn đến trước mặt cô, chặn đường cô đi.
"Hiện tại, dù Lão Nhị đã biết cũng vô dụng, mối thù giết cha, Phó Lưu Âm... Cô đừng quá ngây thơ, dù người không phải cô giết, nhưng lại là anh cô hại chết, sau này cô còn có thể bình yên mà nằm bên cạnh Lão Nhị sao?"
"Đây là chuyện của tôi với anh ấy, không quan hệ tới cô!"
"Cô nghĩ quá đơn giản. Đây là chuyện của cô với toàn bộ nhà họ Mục, xác định chuyện này xong mẹ sẽ hận cô thấu xương, sẽ không bao giờ muốn nhìn cô một cái!"
Cánh môi Phó Lưu Âm run rẩy, đôi mắt bị nụ cười cong lên ở khóe miệng Lăng Thời Ngâm đâm vào đau.
"Tôi dám cam đoan, cuối cùng cô sẽ không ở nổi nhà họ Mục nữa."
"Dù tôi không ở tiếp, nhưng cô thì có thể được cái gì chứ?"
Tầm mắt Lăng Thời Ngâm rơi xuống trên mặt cô, cô ta hôm nay đã quét sạch khói mù của ngày xưa, cô ta cười cười nói: "Phó Lưu Âm, nếu không phải Mục Kính Sâm vẫn luôn che chở cô, cô có thể bình yên vô sự cho tới hôm nay sao? Anh tôi chết, tôi một phút đồng hồ cũng không có quên. Anh cô ngồi tù, hắn có thể hoàn lại được gì chứ? Thứ tôi muốn chính là cô đền mạng!"
Phó Lưu Âm cắn chặt khớp hàm.
"Nếu cô có chứng cứ chứng minh tôi có tội thì tôi không có lời nào để nói."
"Đừng nói đôi co này nọ với tôi! A, pháp luật có thể làm người ta lấy mệnh đền mạng sao?"
Phó Lưu Âm càng nghe càng khó chịu.
"Lăng Thời Ngâm, cô tránh ra."
"Muốn viện binh phải không?"
Đôi tay Phó Lưu Âm ôm mặt, cô không có tinh lực để ầm ĩ ở đây với Lăng Thời Ngâm, cô cảm thấy cả người đã bị đào rỗng một nửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô đã ngóng trông Mục Kính Sâm có thể trở về sớm một chút, lại hy vọng anh đừng trở về.
---
Thiệu Vân Cảnh và mấy tên khác đã bị giao cho cảnh sát, như vậy cũng có nghĩa là, chuyện này ắt không giấu được.
Mục Kính Sâm ngồi trên ghế đá ở bãi đất trống của sân huấn luyện, Mục Thành Quân cũng ở đó.
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, anh lấy di động ra, vừa nhìn màn hình hiển thị, thần sắc Mục Kính Sâm có chút mất tự nhiên.
"Ai gọi?" Mục Thành Quân hỏi.
"Mẹ."
"Nhận đi."
Mục Kính Sâm dán di động vào bên tai.
"Mẹ."
Bên trong truyền đến tiếng nghẹn ngào của bà Mục: "Kính Sâm, chuyện này con biết rồi sao?"
Mục Kính Sâm cụp mắt.
"Mẹ, mẹ không có ở nhà sao?"
"Mẹ hỏi con, chuyện này con với anh con đều đã biết sao?"
Bàn tay Mục Kính Sâm nắm thành quyền, nắm tay rắn chắc chống vào trán mình.
"Mẹ, sao mẹ lại biết?"
"Xem ra là sự thật rồi."
"Mẹ, mẹ không ở nhà sao?"
"Mẹ mới từ nhà cha nuôi con ra, mẹ tới hỏi ông ấy một câu..."
Trái tim Mục Kính Sâm nháy mắt như bị dao cắt.
"Mẹ, có người ở cạnh mẹ không? Mẹ đừng đi lung tung, giờ con tới đón mẹ liền."
"Không cần." Giọng Bà Mục run rẩy vô cùng, tiếng hít thở thấp thấp chui sâu vào trong màng tai Mục Kính Sâm. "Ba con, thật sự là bị tên Phó Kinh Sênh kia hại chết?"
"Mẹ, mẹ đừng hỏi, mẹ cứ ở yên ở đó đi, con tới đón..."
Sắc mặt Mục Thành Quân cũng khó coi. Chợt hắn nghe thấy bà Mục giương cao âm điệu, tràng giọng chất vấn bi phẫn kia, cả hắn cũng có thể nghe được rành mạch.
"Nếu Phó Kinh Sênh hại chết ba con, tại sao còn muốn cưới em gái nó? Ba con thây cốt còn chưa lạnh con đã nhận Phó Lưu Âm vào nhà, con nói ông ấy làm thế nào có thể nhắm mắt?"
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Kính Sâm phủ kín một tầng âm u lạnh lẽo. Hiện tại, giải thích gì cũng vô lực, bà Mục hẳn rõ anh cũng mới biết chuyện này, lúc anh và Phó Lưu Âm kết hôn, căn bản không biết cái chết của Mục Triều Dương có quan hệ với Phó Kinh Sênh. Nhưng đối mặt với chất vấn của bà Mục, Mục Kính Sâm lại ngay một chữ phản bác cũng nói không nên lời. Bà Mục ngoại trừ có thể phát tiết với bọn họ ra, bà còn có thể làm gì đây? Mục Thành Quân đứng dậy, muốn đi đón bà Mục về nhà.
"Mẹ, trước hết mẹ đừng kích động, con tới liền giờ..."
Bà Mục ngắt lời Mục Kính Sâm, nói: "Không cần tới đón mẹ, bây giờ mẹ về ngay, mẹ muốn đi hỏi Phó Lưu Âm coi nó tính bồi thường một mạng người nhà họ Mục ta thế nào?"
"Mẹ!" Mục Kính Sâm đứng dậy, đi theo Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài. "Mẹ bình tĩnh một chút, chuyện này không quan hệ tới Âm Âm, cô ấy cũng vô tội."
"Con thế mà có thể nói ra được hai chữ 'vô tội'?"
Bà Mục cúp điện thoại. Vẻ mặt Mục Kính Sâm liền đông cứng, chỉ có thể bước nhanh hơn.
Phó Lưu Âm vẫn luôn ngồi trong phòng khách Mục gia. Cô cũng không biết phải đi đâu, Lăng Thời Ngâm chắn xe lăn trước mặt cô, nhìn cô như thể nhìn giặc.
Mục Kính Sâm không dám chậm trễ, đạp chân ga tăng tốc, lái xe ra khỏi sân huấn luyện. Anh hy vọng có thể đuổi kịp bà Mục, về nhà trước, nếu như vậy, ít nhất anh còn có thể...
Người đàn ông nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên có loạt cảm gíac co rút đau đớn, trong đầu anh rất loạn, cũng không biết phải đối diện với một màn kia thế nào.
Lúc bà Mục từ trên xe xuống, đầu váng mắt hoa, cả người tựa như đứng không nỗi. Bà Lăng vội đỡ lấy bà.
"Thông gia, bà cẩn thận nha."
"Tôi không sao." Bà rút cánh tay ra, bước nhanh vào trong.
Lúc xe của Mục Kính Sâm tiến vào Mục gia, nhìn thấy xe bà Mục đã về rồi, anh với Mục Thành Quân vội vàng đi vào nhà.
Phó Lưu Âm nghe được có tiếng bước chân từ cửa truyền đến, cô ngẩng đầu lên, thấy bà Mục và bà Lăng đã đi tới rồi.
Mặt cô tràn đầy khẩn trương. Lăng Thời Ngâm lui ra sau mấy bước chân, bà Mục đứng trước mặt Phó Lưu Âm, trên khuôn mặt không hề có huyết sắc, ngón tay bà run rẩy mà chỉ vào Phó Lưu Âm.
"Nhà cô không có tiền, không có quyền thế, có thể có cuộc sống như vậy, chẳng lẽ cô không nghi ngờ sao?"
"Con..." Phó Lưu Âm biết, hiện tại dù cô nói thế nào thì vài câu giải thích kia cũng không có sức thuyết phục.
"Anh con rất thông minh, trước đây con chưa từng nghi ngờ anh ấy."
"Đúng vậy, rất thông minh! Thông minh tới nỗi thay người mưu tài sát hại tính mạng!" Bà Mục bi thương muốn chết. "Tôi hỏi cô, Triều Dương với các người có thù gì? Là thâm cừu đại hận gì mà một hai phải làm ông ấy chết thảm như vậy?"
Loại chỉ trích này đối với Phó Lưu Âm mà nói, không có chút nào công bằng, cô cũng không có khả năng cho bà Mục một đáp án vừa lòng.
"Cô nói đi!" Bà Mục lúc này phẫn nộ, chỉ có thể nhằm vào một mình Phó Lưu Âm.
Phó Kinh Sênh ở trên đời này chỉ có đứa em gái ruột này, nếu không phát tiết trên người Phó Lưu Âm thì bà còn đi tìm ai được chứ?
"Đúng, hai anh em các người thật sự quá ác." Bà Lăng ở bên cạnh thêm lửa, bà ta nức nở nói: "Nghĩ lại con trai ta, còn trẻ như thế mà! Tôi còn chưa nhìn nó cưới vợ sinh con mà, cứ như vậy bị anh cô hại chết..."
Phó Lưu Âm cuộn tròn trên sô pha; bà Lăng thấy thế, giơ tay xách cổ áo cô, xách người cô lên.
"Cô gả vào nhà họ Mục cũng là có mục đích riêng đúng không? Sau khi anh trai bị bắt đi, chắc chắn cô cần một chỗ bảo vệ cô!"
"Thật là bi ai mà!" Lăng Thời Ngâm tiếp lời. "Phó Lưu Âm, cô muốn tìm chỗ dựa cho nên tìm tới nhà họ Mục. Nhưng cô không ngờ tới đúng không, ba chính là bị anh cô hại chết."
Sắc mặt Bà Mục thống khổ, cảm xúc cũng tới điểm sụp đổ mất rồi. Hai anh em nhà họ Mục đi tới chỗ huyền quan, bà Mục lập tức giơ tay xô Phó Lưu Âm.
"Lại còn là ngoài ý muốn. Nếu là tai nạn, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, tại sao lại như vậy?"
"Mẹ!" Mục Kính Sâm ở cách đó không xa kêu lên.
Bàn tay bà Mục vung ra. Phó Lưu Âm nghe được một âm thanh lanh lảnh truyền tới lỗ tai, trong nháy mắt tai cô có tiếng ong ong. Tay cô theo bản năng sờ bên trái mặt mình, sau đó mới cảm giác được đau, đau rát.
Bà Mục quăng một cái tát xong, cả người không còn sức lực, hai chân mềm nhũn, tê liệt mà ngã xuống đất.
Bà Lăng vội muốn nâng bà đứng dậy.
"Thông gia, bà làm sao vậy? Bà đừng làm tôi sợ nha."
Người đàn ông bước nhanh vào phòng khách, ánh mắt anh nhìn về phía Phó Lưu Âm, thấy cô ngơ ngẩn ngã ngồi xuống sô pha, cô đang che mặt mình, mắt xuất thần mà nhìn về trước.
Mục Kính Sâm cố nén khó chịu, anh ngồi xổm người xuống, hai tay nắm bả vai bà Mục.
"Mẹ."
Bà Mục thê lương khóc ra thành tiếng: "Triều Dương, Triều Dương!"
Phó Lưu Âm vừa nghe, nước mắt cũng không nhịn được. Mục Thành Quân liếc nhìn cô một cái, ngón tay hắn động đậy, tầm mắt sau đó quét về phía Lăng Thời Ngâm.
Mục Kính Sâm kéo bà Mục từ trên mặt đất dậy, để bà ngồi xuống sô pha. Bà Mục đầu dựa vào vai Mục Kính Sâm, không ngừng nức nở.
"Thành Quân!"
Lăng Thời Ngâm vội nói với Mục Thành Quân: "Ba không phải chết vì tai nạn xe cộ, ông là bị Phó Kinh Sênh hại chết!"
Ánh mắt Mục Thành Quân lạnh thấu xương quét qua Lăng Thời Ngâm tuy sợ hãi, nhưng vào lúc thế này, vất vả lắm mới lên được đốm lửa này, không nên tắt đi như vậy được.
"Là nhà họ Thiệu. Nhà họ Thiệu thông qua Phó Kinh Sênh muốn mạng của ba, huhuhu!!!" Lăng Thời Ngâm đau khóc thành tiếng. "Trong mắt những kẻ đó, một mạng người không đáng giá như thế sao?"
Bà Mục càng thêm thương tâm, đắm chìm trong nỗi đau khỗ rất lớn, khó có thể tự kềm chế.
"Đủ rồi." Mục Kính Sâm lạnh lùng lên tiếng.
"Lão Nhị, câu 'đủ rồi' của cậu là có ý gì?" Lăng Thời Ngâm hỏi thẳng.
Mục Thành Quân nhìn về phía bà Lăng bên cạnh.
"Sao bà lại tới đây?"
"Thành Quân, chuyện của nhà họ Thiệu, các cậu đâu phải không biết đúng không? Mẹ vừa nghe được tin tức, đương nhiên muốn tới nói cho thông gia một tiếng."
Bà Lăng cảm thấy cũng không có gì cần phải giấu giếm, Mục Thành Quân thông minh như vậy, vừa thấy bà ta đứng ở đây là sẽ có thể đoán được chân tướng sự việc.
Chỉ là lần này bà Lăng không có một chút sợ hãi, bởi vì chuyện này không phải bà ta mưu hại, đây là sự thật, ai bảo Phó Lưu Âm mạng không tốt, lại có người anh như vậy?
"Thành Quân, chúng ta vẫn cứ tưởng ba chết là do tai nạn, nghe kết quả thế này, tất cả mọi người đều rất khó mà tiếp thu được..."
"Câm miệng." Mục Thành Quân hung hăng ngắt lời bà ta nói.
Hắn đi vào bếp, rót một ly nước ra. Thấy bộ dạng này của bà Mục, trong lòng Mục Thành Quân khó chịu không thôi. Hắn ngồi xuống cạnh bà Mục, kéo bàn tay bà lại. Hắn nhét ly nước vào tay bà Mục.
"Mẹ, uống nước."
Ngón tay bà Mục thu lại, nước ấm xuyên thấu ly thủy tinh truyền tới lòng bàn tay bà.
Ánh mắt bà hơi dời về phía ly nước kia, nhìn thấy nước trong đang sóng sánh bên mép ly, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra. Bà Mục nghĩ đến Mục Triều Dương thỉnh thoảng cũng sẽ rót nước cho mình. Hiện tại cứ chuyện gì là bà cũng có thể liên tưởng đến Mục Triều Dương, người đã qua đời.
Bà đột nhiên đứng dậy, động tác kế tiếp của bà thoáng qua mắt Mục Kính Sâm, anh vừa định giơ tay ngăn lại nhưng đã không kịp rồi, ly nước kia toàn bộ bị hắt vào mặt Phó Lưu Âm.
"Mẹ!" Mục Kính Sâm đứng dậy. "Mẹ làm gì vậy?"
Phó Lưu Âm nhắm chặt mi mắt, sau khi cảm giác hít thở không thông qua đi, nước theo khuôn mặt nhỏ của cô chảy xuống, cổ khẩu cũng ướt một mảng lớn.
Trên khuôn mặt Lăng Thời Ngâm che giấu ý cười, nói thật, cô ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ chật vật như vậy của Phó Lưu Âm, hơn nữa còn là trước mặt mình, cô ta thật sự là xem trăm lần cũng chẳng chán à nha.
Bà Mục nhìn về Mục Kính Sâm bên cạnh.
"Chẳng lẽ đến lúc này con còn muốn thiên vị nó sao?"
"Mẹ, Phó Kinh Sênh là Phó Kinh Sênh, Âm Âm cô ấy..."
"Nó thế nào?" Bà Mục hỏi lại. "Con cũng không nói được đúng không? Nó là em ruột hắn, những lời này con nói không nên lời sao?"
"Những việc đó đều là Phó Kinh Sênh làm."
"Kính Sâm, lúc ba con được đưa về nhà, con với anh con cũng đều thấy. Hiện tại các con nói cho mẹ biết, đây không phải tai nạn, các con có nhìn thấy lúc ấy quần áo trên người ông ấy bị máu nhuốm đỏ không? Khắp cả cái áo sơ mi, trên mặt tất cả toàn là máu..." Trái tim bà Mục đau đến gần như muốn vỡ vụn, bà đấm đấm vào ngực. "Bộ quần áo dính máu đó, mẹ đã lén các con giữ lại. Kính Sâm, có lẽ con đã quên rất nhiều rồi đúng không? Muốn mẹ lấy bộ quần áo kia ra cho con xem thử không?"
Mí mắt Mục Kính Sâm giật vài cái. Lời bà Mục nói, từng câu từng chữ, như mang theo gai cứng đấm mạnh vào trái tim anh. Trái tim kia, bị đâm đến huyết nhục lẫn lộn, đau đớn khó nhịn.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy." Mục Thành Quân tay ôm lấy bả vai bà Mục. "Chuyện của ba, chúng con quả thật đã biết, chỉ là sợ mẹ mà biết sẽ chịu không nổi."
"Kính Sâm, người phụ nữ này không thể làm con dâu nhà họ Mục chúng ta, đuổi nó đi đi thôi."
Cả mặt Phó Lưu Âm bị hắt, lạnh đến run run hết. Cô như thể là tội nhân tội ác tày trời tội, bị đóng đinh lại đây, nói không nên lời cũng phản kháng không được, chỉ có thể tùy ý cho người khác tuyên án. Hai mắt cô đỏ bừng, ánh mắt không hề chớp mà nhìn Mục Kính Sâm chằm chằm. Lời của người khác, cô có thể không để bụng, nhưng mà cô không thể không để bụng lời của Mục Kính Sâm. Phó Lưu Âm mạnh mẽ chịu đựng nhưng thân thể cũng đã bán đứng cô, cô không khỏi nức nở, khóc không ra tiếng, đôi mắt tô đầy vẻ lạnh băng, còn có một chút chờ đợi.
Người đàn ông thở sâu, không khỏi dời tầm mắt.
"Mẹ, con đưa mẹ về phòng trước, những chuyện còn lại sau đó lại nói."
"Về phòng làm gì?" Bà Mục tay nắm cánh tay Mục Kính Sâm, bà dùng sức véo xuống. "Muốn mẹ và nó sống chung dưới một mái nhà, đây là con muốn mạng mẹ đó!"
"Mẹ!" Mục Kính Sâm đau khổ, phẫn nộ rất nhiều, nhưng chung quy không bỏ. Anh cũng rõ, chuyện Phó Kinh Sênh làm không nên liên lụy tới Phó Lưu Âm, nhưng có mấy người có thể làm được đây? Trong lòng anh giãy giụa vạn phần.
"Con dẫn cô ấy dọn ra ngoài, được chưa?"
"Con lặp lại lần nữa?"
Lăng Thời Ngâm cũng có chút giật mình, chẳng lẽ đây là thái độ của Mục Kính Sâm sao?
Dù khó, Mục Kính Sâm cũng đem những lời này nói tiếp: "Con dẫn cô ấy về sân huấn luyện trước, con không để cô ấy xuất hiện trước mặt mẹ."
"Kính Sâm, con biết rõ mẹ muốn không phải như vậy, mẹ muốn nó rời khỏi con đó! Nếu có thể, mẹ còn muốn mạng nó!" Bà Mục nghiến răng nghiến lợi, đã không còn ôn nhu của ngày xưa chút nào.
Cuối cùng, khi nghe được những lời này, Phó Lưu Âm nhịn không được run hết cả người. Trên tóc cô còn vương những giọt nước, tầm mắt trông ra cũng mơ hồ.
Bà Mục đối với cô từ trước đến giờ ôn hòa, dù biết Phó Kinh Sênh đã từng làm tổn hại Mục Thành Quân nhưng cuối cùng bà vẫn không thể không chấp nhận cô.
Sau khi Phó Lưu Âm vào nhà họ Mục, bà Mục thật sự chưa từng bạc đãi cô, nhưng lần này không giống nhau, đó là một mạng người.
Đối mặt với sự cuồng loạn của bà Mục, Mục Kính Sâm buông lỏng tay ra, anh nhìn về phía Phó Lưu Âm đang ngồi, đột nhiên anh bước ra một bước, kéo tay cô muốn mang cô đi.
Bà Mục nhanh trước một bước, chắn trước mặt hai người.
"Con muốn mang nó đi đâu?"
"Mẹ,con đưa cô ấy ra khỏi nhà họ Mục."
"Được, trước khi đi, để đơn ly hôn lại đã."
Phó Lưu Âm nhịn không được mà run, ngẩng đầu nhìn bà Mục. Bà Mục thần sắc kiên định.
"Các con ly hôn trước."
Bàn tay Mục Kính Sâm đang nắm tay cô chợt thu chặt lại. Cánh mũi Phó Lưu Âm chua xót không ngừng. Bà Mục tiếp tục nói: "Mẹ biết, con mang nó ra ngoài, muốn cho mẹ bình tĩnh một chút phải không? Kính Sâm, vô dụng, đây là cái hố cả đời cũng không qua được. Dù con giấu nó ở ngoài, giấu cả đời, nhưng cho tới khi mẹ chết, mẹ cũng sẽ không tha thứ cho nó."
Đáy mắt người đàn ông hơi ảm đạm. Chuyện này, cũng không phải nói dăm ba câu là có thể qua đi, nó như một thanh kiếm sắc bén nhất, hiện giờ cứ đâm trong lòng bà Mục, rút đi là chết, không rút đi cũng nửa sống nửa chết. Trừ phi Phó Lưu Âm đi hoặc bỏ qua tất cả, như vậy mới có thể làm vết thương trong lòng bà và thanh kiếm đó trói buộc vào nhau, tạm thời bảo trụ lại cái mạng.
Trước kia Phó Lưu Âm đã rất nhiều lần suy nghĩ, đều là cô muốn bỏ đi, thời gian một năm của cô với Mục Kính Sâm còn chưa tới; chỉ là lúc cô muốn đi, Mục Kính Sâm không chịu thả. Hiện giờ, chính cô không muốn đi nữa rồi, lại không thể không gặp phải quẫn cảnh bị người ta hất ra khỏi nhà.
Phó Lưu Âm theo bản năng nắm lấy bàn tay Mục Kính Sâm.
Bà Mục không có ý tránh ra.
"Mẹ cũng sẽ không để nó cứ đi như vậy. Trước khi đi, trả lại một thân tự do cho con tôi, sau khi hai người ly hôn, nhà họ Mục và cô không còn quan hệ."
Bàn tay hai người đan vào nhau, ánh mắt bà Mục càng lúc càng lạnh.
"Là tự hai người đi tới Cục Dân Chính, hay là chữ ký tôi cho người làm thay hai người nhé?"
"Mẹ, mẹ đừng như vậy."
Lăng Thời Ngâm với bà Lăng ở bên cạnh nhìn, mắt vui sướng mà nhìn tai họa, giấu cũng giấu không được.
Đối với bọn họ mà nói, bọn họ vĩnh viễn cũng không quên cái chết thảm của Lăng Thận, chỉ cần Phó Lưu Âm ở trong nhà họ Mục ngày nào, thì họ không có xuống tay cơ hội ngày đó.
Hiện giờ, Phó Kinh Sênh có liên quan đến án mạng của Mục Triều Dương, Lăng Thời Ngâm dù có nghĩ một trăm quỷ kế cũng không bằng vừa khéo như lúc này, cho nên cơ hội này nhất thiết phải bắt lấy.
Bà Mục nhìn chằm chằm đứa con trước mặt, tầm mắt rơi xuống trên bàn tay đan cài vào nhau của họ.
"Kính Sâm, đã tới giờ phút này rồi, con đây là đang làm gì hả?"
Người đàn ông không còn lý do khác, chỉ có thể dùng một câu, yếu ớt vô lực mà phản bác.
"Mẹ, Âm Âm cô ấy quả thật gì cũng không biết."
"Hai người đàn ông nhà họ Mục chúng ta, một người chết thảm trong tay anh nó, một người cũng thiếu chút nữa chết trong tay anh nó, con còn muốn chấp niệm không tỉnh ngộ sao? Con giữ nó lại đây, con không làm ba con với anh con thất vọng sao?"
Lăng Thời Ngâm ở cạnh tiếp lời: "Đúng vậy, Kính Sâm, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, giữa hai người có cảm tình cũng là bình thường. Nhưng cậu ngẫm lại ba... Lúc ba đi, ngay chúng ta cuối cùng cũng không được thấy mặt đó."
Bà Mục nghe vậy, trong lòng càng thêm cực kỳ bi thương, bà gần như sắp không đứng nỗi trước mặt bọn họ.
Ánh mắt bà bắn về phía Phó Lưu Âm, cô nhịn không được mà lùi ra sau. Bà Mục đôi mắt đã phiếm đỏ: "Phó Lưu Âm, cô hẳn hiểu rõ, cô không ở lại nhà họ Mục được nữa. Kính Sâm không thể bảo vệ cô, dù có cố gắng giữ cô lại nhưng trong lòng cô không có trở ngại được sao? Hai người còn có thể như trước, sống bình thường sao?"
So với ai hết, Phó Lưu Âm đều rõ ràng, quá khứ cửa bọn họ chỉ có thể đi qua rồi.
Nhưng cô lại chợt luyến tiếc buông bàn tay này ra, cô gắt gao nắm lấy lại, cho dù chỉ có thể nắm tới thời gian cuối cùng, cô cũng không muốn buông ra như vậy.
Nhưng mà cảnh tượng này rơi vào trong mắt bà Mục, chung quy là chói mắt, nàng đi lên trước, lôi kéo Mục Kính Sâm cánh tay.
"Buông ra!"
Bà Mục liền nắm lấy cổ tay Phó Lưu Âm, kéo tay cô ra. Lúc này là lúc bà Mục không chịu nổi kích động nhất, bà xô đẩy Phó Lưu Âm.
"Đừng xuất hiện trước mặt tôi, cô đi đi."
Mục Kính Sâm thấy bà cảm xúc kích động, vội ôm lấy hai vai bà. Anh quay đầu lại kêu Phó Lưu Âm.
"Em lên lầu trước, mau!"
Phó Lưu Âm lùi ra sau, mỗi một bước đi đều gian nan vô cùng.
Bóng người trong mắt cô đã sớm vỡ nát, không thể chắp vá nổi. Cô đau lòng khó kìm được, cô đột nhiên không nhìn thấy được con đường phía trước.
Cô biết, cô và Mục Kính Sâm hẳn xem như đi đến cùng rồi đúng không?
Chuyện cô chưa từng làm, lại muốn cô trả. Mục Kính Sâm từng nói sẽ không để bụng, bây giờ rơi xuống trên người anh, thật sự có thể không thèm quan tâm sao?
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu