Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 287 - 288
hương 287: Giao dịch mỹ sắc
Editor: Yuè Yīng
***
Hứa Tình Thâm nhìn anh một lượt.
"Cách tốt nhất để thuyết phục anh..."
"Thế nào?"
Cô khẽ cười ranh mãnh: "Vĩnh viễn là ở trên giường."
Tưởng Viễn Chu nghe thấy thế, hô hấp chợt căng lên, anh đưa tay ôm cổ của Hứa Tình Thâm, kéo nửa người trên của cô xuống.
"Lời này mà truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, nếu bị người ta cố tình lợi dụng, còn không biết nghiên cứu về vấn đề đó như thế nào nữa."
Hứa Tình Thâm muốn ngồi dậy, nhưng vai đã bị người đàn ông đè xuống. Cô nằm sấp ở mép giường.
"Vậy anh nói cách đi, em ngoan ngoãn làm theo là được."
"Thực sao?"
"Thực sự."
Bàn tay Tưởng Viễn Chu vuốt ve vai Hứa Tình Thâm.
"Gần nhất anh thích chụp ảnh."
"Sau đó thì sao?"
Tưởng Viễn Chu ghé làn môi mỏng áp sát tới bên vành tai Hứa Tình Thâm.
"Hôm nào đi chon một số trang phục, anh sẽ tự chụp ảnh cho em."
Vậy thì có gì khó?
Hứa Tình Thâm không chút nghĩ ngợi, đồng ý luôn: "Được."
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông phía trên.
"Nếu anh học được cách chụp ảnh, sau này ảnh của Lâm Lâm và Duệ Duệ không cần phải ra hiệu chụp nữa."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên ẩn chứa một nụ cười như có như không.
"Đây chính là chính miệng em đáp ứng."
"Dạ dạ dạ, em đáp ứng."
"Việc này không nên chậm trễ, khi nào tan việc phải đi ngay."
Lúc này Hứa Tình Thâm mới nghĩ thấy có chút quái dị.
"Muốn mua trang phục gì chứ? Trong nhà có treo đầy quần áo của em còn chưa mặc tới."
"Hiện tại anh là nhiếp ảnh gia, em phải nghe lời anh." Tưởng Viễn Chu buông lỏng tay ra, đứng dậy.
Hứa Tình Thâm không nghĩ nhiều nữa, cô cầm tờ giấy kia đứng lên, khi hai người đi ra khỏi phòng nghỉ, Lão Bạch vẫn còn ở bên trong phòng làm việc, nhìn thấy bọn họ đi ra, Lão Bạch thả đồ vật đang cầm trong tay xuống.
"Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân."
Tưởng Viễn Chu nhận lấy tờ giấy kia từ trong tay Hứa Tình Thâm, anh đưa về phía Lão Bạch: "Sắp xếp lại, tất cả lịch trình hôm đó đều hủy."
Lão Bạch liếc nhìn, có chút giật mình: "Tưởng tiên sinh, ngài muốn tham gia?"
"Phải, thịnh tình không thể chối từ."
Lão Bạch cũng không ngờ, Hứa Tình Thâm đi vào đó, thuyết phục được Tưởng Viễn Chu, xin hỏi nguyên tắc của Tưởng tiên sinh ở đâu?
Oh, thiếu chút nữa thì anh quên rồi, trước mặt Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu không hề có nguyên tắc.
Hứa Tình Thâm cười cười, đưa tay khoác lên trên vai Tưởng Viễn Chu.
"Lão Bạch, mệt cho anh ở bên cạnh Tưởng tiên sinh lâu như vậy, anh nói anh ấy không thích loại hoạt động này, cho rằng rất chán nản nhàm chán, hiện tại xem đi, anh vẫn chưa hiểu hết về anh ấy rồi."
Lão Bạch "ngoài cười nhưng bên trong không cười nổi" khẽ nhếch miệng lên, từ trước khi Tưởng Viễn Chu còn chưa quen Hứa Tình Thâm, Lão Bạch cũng đã theo anh n năm, anh gật đầu, ngoài miệng cũng nói rằng: "Chuyện này là đương nhiên, Tưởng phu nhân là người thấu hiểu Tưởng tiên sinh nhất."
Hứ Hứa Tình Thâm thu tay về, tóc có chút rối, cô tiện tay buộc lại.
"Tưởng phu nhân, hiện tại tôi cảm thấy may mắn là bên cạnh Tưởng tiên sinh vẫn không có nữ trợ lý."
"Vì sao?" Hứa Tình Thâm hỏi.
Lão Bạch không nhịn được bật cười, còn có thể vì sao, nếu đổi thành một trợ lý đặc biệt là mỹ nhân chân dài da trắng, không phải là mỗi ngày bị cô cho ăn cục tức tới chết nghẹn sao.
Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm qua.
"Sau khi tan việc, anh chờ em."
"Ừm." Hứa Tình Thâm giơ tay lên nhìn đồng hồ. "Không nói với hai người nữa, em còn phải đi làm."
"Đi đi."
Hứa Tình Thâm nhấc chân lên đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại., Lão Bạch không kiềm chế được tò mò, hỏi: "Tưởng tiên sinh, sau khi tan việc hai người muốn đi đâu sao?"
"Lắm miệng."
Lão Bạch bị trút giận cũng không cảm thấy gì.
"Vậy có cần tôi đi cùng không?"
Tưởng Viễn Chu nhìn anh ấy một cái.
"Cậu còn dám nói nữa?"
"Không không không, ngày hôm nay tôi không rảnh, sau khi tan việc tôi còn phải đưa Đề Lạp đi ăn cơm!"
Tưởng Viễn Chu đi tới trước bàn làm việc, sau khi ngồi xuống lại có chút mất tập trung, Lão Bạch lén nhìn, anh có thể xác định được một khả năng duy nhất, sau khi tan việc Tưởng Viễn Chu muốn dẫn Hứa Tình Thâm đi đâu đó, nhất định là không phải một nơi tốt đẹp!
Nói không chừng vì muốn người khác không nhận ra, cho nên mới không muốn cho anh đi theo.
Hứa Tình Thâm trở lại phòng làm việc, đã đem chuyện này ném lại phía sau, chớp mắt một cái đã tới giờ tan làm, cô thay quần áo đi ra ngoài, vừa đi vào thang máy, Tưởng Viễn Chu đã gọi điện thoại tới.
Hứa Tình Thâm không nhận máy, thang máy di chuyển xuống thẳng nhà để xe dưới hầm, cô vừa bước một chân ra, chợt nghe thấy tiếng còi dồn dập truyền tới bên tai.
Tưởng Viễn Chu lái xe rời khỏi chỗ đậu, Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía trước, mở cửa xe rồi ngồi xuống.
"Sao hôm nay lại tự mình lái xe?"
"Ừ." Tưởng Viễn Chu ậm ừ đáp lại.
Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ.
"Mua quần áo trước hay là đi ăn trước?"
"Mua quần áo, nơi nào cũng có chỗ ăn cơm, em có thể từ từ chọn."
Nét mặt Hứa Tình Thâm lộ vẻ nghi hoặc: "Được rồi."
Xe chạy thẳng một đường về phía trước, Hứa Tình Thâm nói với Tưởng Viễn Chu: "Phía trước, cách đó không xa có một trung tâm thương mại, đi vào trong đó không?"
"Không đi."
Cô cũng không biết rốt cuộc là anh muốn đi đâu, chỉ là nhìn từ trên xe chạy ở đường cao tốc, nhìn phía sau cảnh tượng xa dần, xe vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước, cho đến khi Hứa Tình Thâm thấy xuất hiện một tòa nhà mang kiến trúc lập phương trong tầm mắt.
Tưởng Viễn Chu đi theo hướng dẫn, lái xe vào gara, Hứa Tình Thâm ngắm nhìn bốn phía, tổng cộng cũng không thấy có đến mấy chiếc xe.
Cô vừa muốn đẩy cửa xe ra bước xuống phía dưới, Tưởng Viễn Chu cầm cổ tay của cô.
"Chờ một chút."
"Không phải là đã tới rồi sao?"
"Ngồi trong đây đã, một lát nữa sẽ có người tới đây dẫn vào."
Hứa Tình Thâm tròn mắt nhìn anh.
"Thần bí như vậy, rốt cuộc ở đây là đâu?"
"Lát nữa đi vào sẽ biết."
Cũng không lâu lắm, Tưởng Viễn Chu nghe thấy có người khẽ gõ xuống ngoài cửa sổ xe, anh hạ cửa sổ xe xuống một ít, người bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ lắm cảnh tượng bên trong, chỉ là đưa vật gì đó nhét vào bên trong xe.
Sau khi nhận lấy, Tưởng Viễn Chu cầm trong tay, đưa chiếc mặt nạ cho Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm trợn to hai mắt: "Tại sao phải mang cái này?"
"Bởi vì không muốn bị người khác nhận ra."
Lại còn như thế cơ đây, nhưng Hứa Tình Thâm không hiểu, bọn họ có làm chuyện gì sợ người khác nhận ra đâu cơ chứ.
Tưởng Viễn Chu đeo mặt nạ lên trên mặt, sau đó đẩy cửa xe ra bước xuống, Hứa Tình Thâm thấy thế, cũng sợ bị người khác nhìn thấy mình, vội vàng đeo mặt nạlên.
Bên ngoài xe có một cô gái trẻ đang đứng đó.
"Chào ngài, mời đi bên này."
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, hai người đi theo cô gái trẻ này, đi vào thang máy.
"Đã làm theo tiên sinh dặn, được chọn cả Phong Yêu Quán, hai người có thể chọn từ từ, hôm nay quán sẽ không đón thêm những khách khác."
Hứa Tình Thâm dỏng tai nghe, Phong Yêu Quán? Đây là cái quỷ gì chứ, cô có cảm giác mình bị Tưởng Viễn Chu kéo vào một cái hố to.
Đi tới chỗ tầng trệt, cô gái trẻ bước trên đôi giày cao gót đi ra ngoài trước, Hứa Tình Thâm kéo tay của Tưởng Viễn Chu, hạ giọng nói: "Chúng ta trở về đi."
Người đàn ông nắm chặt bàn tay cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn. Trong lòng Hứa Tình Thâm nảy sinh một dự cảm kỳ quái, vừa nãy nghe tên cửa hàng này thì không phải là là tên chính, còn không biết bên trong cất giấu vật gì.
Khi cánh cửa kính trước mặt tự động mở, cô gái trẻ dẫn bọn họ đi vào, Hứa Tình Thâm ngửi được một mùi hương, cô nhìn thấy một bộ sô pha xuất hiện trong tầm mắt, cách đó không xa là chiếc bục hình bán nguyệt. Xung quanh chiếc bục đó là chiếc rèm trắng tinh tế, chỗ này chắc là để thử quần áo.
Tưởng Viễn Chu dừng lại, cô gái trẻ đi tới trước bàn trà, cầm một chiếc điều khiển từ xa trên đó lên.
Hứa Tình Thâm ngắm nhìn bốn phía, ở đây được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí không nhìn thấy lấy một bộ trang phục nào.
Cô gái trẻ cầm chiếc điều khiển từ xa đưa về phía tường, ngón tay khẽ nhấn nhẹ, Hứa Tình Thâm thấy bức tường dán giấy phía tây bỗng nhiên tách làm đôi, hai bên tường từ từ mở ra, cùng lúc đó, ánh đèn bên trong toát ra theo khe hở.
Sau khi bức tường được mở ra hoàn toàn, bên trong xuất hiện một không gian độc lập, những ngọn đèn được lắp có quy luật ở trên ba mặt tường, lúc này Hứa Tình Thâm mới nhìn rõ trong tủ quần áo này chứa đầy quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Cô ra sức nuốt nuốt nước miếng, cô gái trẻ đưa chiếc điều khiển từ xa về phía Tưởng Viễn Chu.
"Tiên sinh, ngài có thể chọn lựa rồi, nhấn số một trên chiếc điều khiển từ xa này có thể gọi cơm, đến lúc đó sẽ có ngữ âm nhắc nhở, số hai có thể trực tiếp liên lạc với tôi."
"Được." Tưởng Viễn Chu nhận lấy, ôm Hứa Tình Thâm đi vào.
Bước chân cô cứng ngắc, cũng không biết là hai chân mình đứng vững thế nào, Hứa Tình Thâm đứng ở trước tủ quần áo, thấy bên trong treo một chiếc quần dài. Cảm thấy màu đen lóng lánh, nếu như mặc chiếc quần này trên người, nhất định là có mặc cũng như không.
Bộ ngực và nơi nhạy cảm phía dưới dùng lông chim để "giải quyết", Hứa Tình Thâm đưa tay sờ, mềm mại thoải mái, không hề thấy gai tay.
Ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu cũng dừng lại trên chiếc váy dây, anh đưa tay lấy xuống.
"Cái này không cần thử, nhất định là đẹp."
"Tưởng Viễn Chu, anh điên rồi sao, trang phục như thế ai dám mặc?"
Khóe miệng người đàn ông khẽ rướn lên: "Em dám mặc."
"Nói bậy."
"Dù sao cũng hơn là không mặc?" Tưởng Viễn Chu cầm trong tay xem kỹ. "Như ẩn như hiện, thật sự là rất cuốn hút."
Hứa Tình Thâm từ chối lựa chọn, cô đi sang bên cạnh.
"Em không nghĩ tới, ham mê của anh thực sự là càng ngày càng kỳ quái."
"Từ trước đến nay anh đều thích mấy thứ này."
Hứa Tình Thâm rít một hơi lạnh: "Bắt đầu thích từ khi nào?"
"Từ lần đầu tiên gặp gỡ em."
Hứa Tình Thâm xoay người đi tới trước một tủ quần áo khác.
"Miệng lưỡi của anh, thực sự là em càng ngày càng không thể tin tưởng anh được."
Tưởng Viễn Chu khẽ cười, anh đi tới phía sau Hứa Tình Thâm.
"Anh nói thật đó." Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm lấy hông của cô. "Còn nhớ rõ lần đầu tiên em thực sự quyến rũ được anh không?"
Cô rụt cổ một cái, mặt đỏ đến mang tai.
"Em từng quyến rũ anh lúc nào chứ?"
"Ở bể bơi, còn nhớ bộ áo tắm em mặc sao?"
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ rõ."
"So với em, anh lại nhớ rất rõ ràng." Bàn tay Tưởng Viễn Chu vuốt dọc theo cái bụng phẳng của cô.
"Đó là bộ áo tắm màu đen, có thiết kế dây buộc bên hông, lúc đó anh nhìn thấy, kỳ thực thiếu chút nữa không thể kìm nén được, Hứa Tình Thâm, người đưa anh vào con đường này lại chính là em."
Đương nhiên Hứa Tình Thâm không chịu thừa nhận rồi.
"Vậy thì có liên quan gì tới em?"
"Cũng chính bởi vì em khiến cho anh được nếm trải cảm giác tốt đẹp như vậy rồi, cho nên mới khiến anh muốn ngừng mà không được, càng ngày càng dấn sâu vào."
Hứa Tình Thâm kéo tay anh ra, cô xoay người nhìn về phía người đàn ông.
"Đó chẳng qua chỉ là bộ áo tắm."
"Phải, nhưng là một áo tắm dị thường." Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm lấy hông của Hứa Tình Thâm, xoay cô lại đối diện với mình. "Nếu anh đã lún sâu rồi, em phải phối hợp với anh."
"Không phải anh nói, chụp ảnh sao?"
"Yên tâm, chụp ảnh ở nhà, em chọn trang phục trước đi đã."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm đỏ bừng.
"Em không muốn chọn."
"Anh chọn thay em."
Tưởng Viễn Chu vẫn rất tin tưởng ánh mắt của mình, anh buông người phụ nữ trong ngực mình ra, đi tới trước tủ quần áo phía tây.
Cũng không lâu sau, người đàn ông cầm một bộ quần áo tới, Hứa Tình Thâm không nhìn anh, cho tới khi anh đưa bộ quần áo tới trước người cô ướm thử.
"Ừ, bộ này cũng được, lấy."
Hứa Tình Thâm vừa cúi xuống nhìn, thiếu chút nữa phun ra lửa, cô lùi lại về phía sau một bước dài, khoanh hai tay trước ngực.
"Xúc phạm, làm gì?"
"Phản ứng lớn như vậy làm gì?"
Vừa rồi thực sự là Hứa Tình Thâm bị dọa sợ, bộ quần áo căn bản cũng không có bao nhiêu vải vóc, thực sự cô không hình dung được, hay...
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, nhìn chằm chằm thứ trong tay, nói một cách thẳng thừng là bộ trang phục này được nhà thiết kế thuyết minh rất đúng chỗ, khi mặc trên người, chẳng khác nào là bị ai đó lấy tay che ngực, thân dưới cũng giống như vậy. Hiệu quả cũng rất chân thật, thực sự giống như một bàn tay.
Hứa Tình Thâm chỉ chỉ: "Nhất định không mặc."
Người đàn ông treo nó lên chỗ bên cạnh, treo cũng chiếc mới xem khi nãy.
Trang phục đều do Tưởng Viễn Chu chọn, Hứa Tình Thâm ngồi ở ghế salon, Tưởng Viễn Chu cầm một bộ tới trước mặt cô, nói: "Ngay cả tạo hình cho em, anh cũng đã nghĩ xong."
Hứa Tình Thâm không khỏi túm chặt cổ áo.
"Anh không có việc gì, đi học chụp ảnh?"
"Vừa nãy em không nói như vậy...." Có vẻ như Tưởng Viễn Chu rất cảm thấy hứng thú với chuyện này. "Vẻ đẹp của em, đương nhiên chỉ có anh mới có thể khai thác."
Đối với những chuyện nhạy cảm này Hứa Tình Thâm thấy cũng không hào hứng mấy, mặc dù cô có vẻ đẹp hơn người, nhưng chung quy lại là cô không muốn dùng sắc đẹp để làm những chuyện khác.
Sau khi chọn xong, Tưởng Viễn Chu nhấn điều khiển từ xa, cô gái lúc trước đi vào rất nhanh.
Trang phục được gói lại cẩn thận, lúc trả tiền, Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu, cô thấy không dám nhìn thẳng, cho nên từ đầu tới cuối đều cụp mắt.
Lúc rời đi, có người đưa đồ Tưởng Viễn Chu lên xe, Hứa Tình Thâm ngồi vào bên trong xe, nhất định là Tưởng Viễn Chu cũng hiểu được anh không thể lộ mặt cho nhiều người biết, cho nên toàn bộ quá trình đều mang mặt nạ.
Tưởng Viễn Chu phát động động cơ, cho đến khi xe chạy ra khỏi nơi đó, Hứa Tình Thâm mới bỏ mặt nạ xuống.
"Cho dù anh giữ bí mật cũng vô ích, nếu người khác thật sự muốn biết anh là ai, chẳng phải là điều tra biển số xe sẽ biết sao?"
"Em có phát hiện ra, ngày hôm nay chiếc xe này có cái gì khác thường hay không?"
Hứa Tình Thâm không hiểu về xe, chỉ thấy đều là màu đen, còn có thể có gì khác nhau hay sao?
Hứa Tình Thâm sờ sờ đệm da của ghế ngồi.
"Không phát hiện."
"Xe này là của Lão Bạch."
"Lão Bạch?"
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, bỏ mặt nạ xuống.
"Đúng vậy, chiều tối nay anh cố ý đổi xe với cậu ta, cho nên nếu có muốn điều tra, cũng chỉ có thể tra ra là Lão Bạch."
Hứa Tình Thâm cũng thấy bái phục.
"Lão Bạch không biết chuyện này?"
"Đương nhiên, làm sao anh có thể để cậu ta cảm kích chứ?"
"..."
Trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, Tưởng Viễn Chu mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào, Hứa Tình Thâm không có ý giúp một tay, cô đi theo ở phía sau. Đi vào trong nhà, vừa thay dép thì hai đứa nhóc đang chơi ở phòng khách chạy tới.
Lâm Lâm cho rằng Tưởng Viễn Chu mua đồ chơi gì đó, hai tay kéo một chiếc túi trong đó, Duệ Duệ thấy thế, cũng ra tranh.
Tưởng Viễn Chu có chút dở khóc dở cười: "Ngoan, những thứ này đều không phải đồ chơi."
Lâm Lâm hận không thể thò hẳn cái đầu nhỏ vào trong túi để xem, Duệ Duệ đoạt lấy hộ con bé, kéo chiếc túi trong số đó.
Hứa Tình Thâm bước lên phía trước hỗ trợ, cô khom lưng ôm lấy Lâm Lâm.
"Bảo bối ngoan, hôm nào mẹ dẫn con đi siêu thị mua búp bê Barbie, có được hay không? Trong tay ba ba không phải đồ chơi, buông ra nha."
Lâm Lâm bị cô bế đi, Duệ Duệ cũng buông lỏng tay ra, người giúp việc đứng bên cạnh tiến lên, cười: "Tưởng tiên sinh, để tôi cầm lên lầu cho."
"Không cần." Tưởng Viễn Chu cầm đồ đi lên trước.
Hứa Tình Thâm chơi cùng hai đứa một lúc, dỗ cho bọn chúng ngủ, lúc này mới trở lại phòng ngủ.
Tưởng Viễn Chu đang nghiên cứu chiếc máy chụp ảnh trong tay, nghe thấy tiếng bước chân, anh cũng không ngẩng đầu.
"Mau đi thay quần áo."
Hứa Tình Thâm tức không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái.
"Ngày mai rồi hãy nói, ngày hôm nay đi đi lại lại mệt mỏi."
Người đàn ông xoay người, đưa máy ảnh nhắm vào cô.
"Nhìn anh."
Anh thử chụp một cái, lúc xem thử, gương mặt tràn đầy thoả mãn.
"Ngay cả gương mặt đẹp cũng là ưu thế, chụp như thế nào cũng thấy đẹp."
Chụp ảnh theo một số phong cách tạo hình, quả thực là cần không ít thời gian, mặc dù Tưởng Viễn Chu rất nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng vẫn hẹn Hứa Tình Thâm tới một ngày nghỉ, để cô phải dành trọn một ngày cho anh.
---
Khi còn chưa tan trường, Diệp Thiệu Dương gọi Phó Lưu Âm ra khỏi phòng học. Hai người đứng ở trước mặt lan can, cũng không biết đang nói gì.
Bên trong phòng học còn có giảng viên đang giảng bài, Phó Lưu Âm nhìn về phía Diệp Thiệu Dương khó hiểu.
"Thưa thầy, thầy gọi em ra đây có chuyện gì không?"
"Còn có nửa tiết nữa là tan học, Phó Lưu Âm, em có muốn về sớm hay không?"
Vùng xung quanh hàng lông mày Phó Lưu Âm nhíu lại.
"Tại sao muốn về sớm?"
"Lát nữa sẽ có nhiều người..."
Phó Lưu Âm hiểu được.
"Cảm ơn thầy Diệp, không cần, em không sao."
Triệu Hiểu áp tai vào cửa sổ, muốn nghe trộm hai người đang nói cái gì, nam sinh trước mặt và người còn lại nói: "Gọi riêng Phó Lưu Âm ra ngoài, còn không phải là vì chuyện buổi tối đó sao?"
"Chắc chắn rồi, cậu xem sắc mặt thầy Diệp nghiêm túc chưa kìa."
Triệu Hiểu không nghe rõ người ở bên ngoài đang nói gì, sinh viên trong lớp thi nhau nhìn ra phía bên ngoài, đâu còn tâm tư nghe giảng bài nữa.
"Có phải là tìm được người bị bệnh thần kinh rồi hay không?"
"Thầy Diệp đang an ủi Phó Lưu Âm sao?"
Những tiếng bàn luận trong lớp càng lúc càng lớn. Mới đầu, tất cả mọi người cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện này, dù sao cũng là bạn học cùng lớp, chí ít thì cũng giả vờ trước mặt Phó Lưu Âm, cũng không ai dám tùy ý bàn luận, nhưng bây giờ đã quá nửa thời gian của tiết cuối, thầy chủ nhiệm lớp lại gọi Phó Lưu Âm ra, trong này nhất định là có chuyện.
Phó Lưu Âm khéo léo từ chối ý tốt của Diệp Thiệu Dương, người đàn ông nhìn cô, hỏi: "Thực sự không sao?"
"Vâng, hơn nữa, em không thể mỗi ngày đều đến muộn về sớm."
"Tốt lắm, nếu như ở trong trường mà gặp chuyện gì phiền toái, lúc nào cũng có thể tìm tôi."
Phó Lưu Âm khẽ nhếch khóe miệng: "Được."
Cô xoay người trở lại bên trong phòng học, thầy giáo đang giảng bài dùng phấn gõ nhẹ hai cái ở trên bảng đen.
"Giờ lên lớp nghe giảng nghiêm túc cho tôi, có muốn thi lại hết hay không?"
Phó Lưu Âm cầm lấy bút trên bàn, nghiêm túc ghi chép.
Tiếng chuông tan học vang lên, Triệu Hiểu là người đầu tiên đứng lên, cô thấy Phó Lưu Âm vẫn còn đang chậm chạp, liền thu dọn đồ trên bàn cho cô.
"Triệu Hiểu, cậu gấp gáp như vậy để làm gì?"
"Vội thay cho cậu mà, không chừng bạn trai cậu đã chờ ở cổng rồi, cậu nhìn cậu đi, chậm chạp lề mề."
Triệu Hiểu nhét hộp bút vào trong túi cho cô, sau đó đi tới bên cạnh Phó Lưu Âm, lôi cô đứng dậy, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Dọc đường đi, không tránh được chuyện bị người khác chỉ trỏ, Phó Lưu Âm đi cùng Triệu Hiểu, ngẩng lên nhìn, thấy xe của Mục Kính Sâm đỗ ở bên ngoài sân trường.
"Cậu nói đúng thật, bạn trai tớ đã đến."
"Vậy cậu mau đi đi."
Đi ra khỏi trường học, Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu mới chia tay, Mục Kính Sâm cũng thấy cô đang đi tới, anh xuống xe, dựa vào bên cạnh xe.
Phó Lưu Âm chạy tới, sau khi đến trước mặt Mục Kính Sâm, rõ ràng là trên trán cô đang chảy mồ hôi.
"Anh đã đến rồi."
"Lên xe thôi."
Cô ngồi ở ghế phụ, Mục Kính Sâm đóng cửa xe, vẫn chưa khởi động xe ngay, anh nhìn cô, hỏi: "Ngày hôm nay thế nào?"
"Tốt vô cùng nha."
"Tôi không cần suy nghĩ cũng có thể biết, ngày hôm nay của em tuyệt đối không tốt."
Mục Kính Sâm vừa nói xong lời này, liền thấy phía trước có mấy nữ sinh đi qua, bọn họ có thể thấy rõ ràng là Phó Lưu Âm ngồi ở bên trong.
Một người trong đó chỉ: "Này, kia là Phó Lưu Âm sao?"
"Làm sao?"
"Bên trong xe đó!"
Nếu như đổi lại là trước đây, nhất định là Phó Lưu Âm đã sớm né tránh, nhưng ngày hôm nay cô lại ngồi ở ghế phụ, vẫn không nhúc nhích.
"Thực sự là cô ta, người bên cạnh cô ta là ai?"
Phó Lưu Âm kéo cái gương trước mặt xuống, lấy thỏi son trong túi ra, soi gương tô son thật đậm.
Mục Kính Sâm cười cười, khởi động xe, chiếc xe việt dã lao về phía mấy cô gái kia, bọn họ vội vàng chạy sang một bên để tránh.
"Có một tin tức tốt muốn nói với anh." Phó Lưu Âm bỗng nhiên mở miệng.
Mục Kính Sâm cũng không biết lúc này còn có thể có tin tức tốt gì.
"Em nói đi."
"Trước kia ở trường, còn có nam sinh cứ tới làm phiền tôi, nhưng bây giờ lại yên tĩnh cực kỳ, hôm nay tôi gặp cậu ta, bây giờ đối với tôi, cậu ta tránh còn không kịp, ngay cả nói một câu với tôi cũng không dám."
Hai tay Mục Kính Sâm cầm tay lái.
"Thực sự là nông cạn."
"Vốn là nông cạn mà...." Phó Lưu Âm cười nói. "Về điểm ấy, điều cuốn hút mấy thanh niên trẻ không phải là vẻ bề ngoài hay sao? Tôi và cậu ta nói với nhau tổng cộng không quá mấy câu, cậu ta muốn đuổi theo tôi, đơn giản là bởi vì dáng vẻ thôi, bình thường tôi không đáp lại cậu ta, cậu ta càng thấy có hứng thú. Hôm nay nghe được mấy lời đồn này, còn không sợ chết hay sao, chỉ mong rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại tôi nữa ấy chứ."
Mục Kính Sâm nhìn dáng vẻ giống như bà cụ non của cô.
" Về điểm cuốn hút mấy thanh niên trẻ? Giống như bao gồm cả em?"
"Đương nhiên tôi không được tính là vậy."
Mục Kính Sâm tiếp tục lái xe, Phó Lưu Âm ngả người về phía sau, ánh nhìn của cô dừng lại trên gò má người đàn ông.
"Mục Kính Sâm, tôi vừa nói như vậy, có phải anh thấy yên tâm hơn hay không?"
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt của cô, Phó Lưu Âm mỉm cười: "Bây giờ tôi thấy vui vẻ yên tĩnh, ở trong trường học một ngày, cũng không ai có thể đối xử với tôi như thế nào, anh có thấy tôi khóc lóc ầm ĩ trước mặt anh không?"
Quả thực là không khóc lóc cũng không náo loạn, nhưng mà càng như vậy, Mục Kính Sâm càng có thể cảm nhận được nỗi tủi thân của cô.
Ngay trước mặt anh còn bình luận chỉ trỏ, huống chi là vào trường với bốn phía tường vây quanh?
Nhưng giờ phút này Mục Kính Sâm không giúp được cô, chỉ có thể dựa vào chính nội tâm của cô mạnh mẽ lên.
---
Mục Thành Quân từ công ty về, tài xế tập trung lái xe, trong tay người đàn ông vẫn còn cầm tập tài liệu chưa xem xong. Hắn không ngẩng đầu lên, nói với tài xế: "Khi nào đi qua trung tâm thương mại thì dừng xe, tôi có việc."
Xe chạy ra khỏi đó không bao lâu, liền dừng ở ven đường.
"Mục tiên sinh, đến trung tâm thương mại rồi."
Mục Thành Quân ngẩng lên nhìn, vệ sĩ xuống xe mở cửa xe cho hắn, từ khi gặp phải chuyện không may, lúc nào Mục Thành Quân ra ngoài cũng có vệ sĩ đi cùng.
Hắn đi thẳng vào trong trung tâm thương mại, vệ sĩ không biết hắn muốn mua gì, cho nên theo sát không xa cũng không gần, đi tới vào tới khu mua sắm, Mục Thành Quân đi vào.
Hai vệ sĩ thấy hắn đứng ở trước một cửa hàng, chỗ này bán toàn đồ chơi, hai người đưa mắt nhìn nhau, lẽ Mục Thành Quân muốn mua tặng ai đó?
Nhưng từ trước tới giờ, những chuyện này đều được thư ký riêng của hắn thực hiện.
Mục Thành Quân nhìn một lượt những đồ vật trên kệ, cuối dừng lại ở một con búp bê.
Hắn cẩn thận liếc nhìn, búp bê phiên bản giới hạn, giá trị xa xỉ, chiếc váy lụa hồng nhạt mỏng manh, búp bê có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hàng lông mi dày đậm cong lên, ngón tay của Mục Thành Quân mơn trớn mặt của búp bê.
Rất đáng yêu, hắn nghĩ, con gái đều thích loại này phải không? Cho dù là bé gái, hay nữ sinh, phụ nữ, hẳn là không kháng cự được sự cuốn hút của vật này?
Dù sao hắn cũng chẳng bao giờ tự mua đồ cho ai, hắn cũng không hiểu, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Ánh mắt âm u của Mục Thành Quân bỗng sáng lên, ánh đèn trong cửa hàng chiếu vào hai mắt của hắn, khóe miệng hắn không khỏi cong lên.
Hắn đi tới trước quầy hàng.
"Tôi muốn cái này, bỏ vào túi cho tôi."
"Vâng."
Mua xong đồ, Mục Thành Quân bước nhanh đi ra ngoài, trở lại trên xe, vệ sĩ nói: "Mục tiên sinh, có cần đặt nó vào cốp sau không?"
"Không cần, tôi cầm là được rồi, về nhà thôi."
Xe đi thẳng trở về nhà họ Mục, Mục Thành Quân không còn tâm trí nào để xem những tập văn kiện này nữa, ngón tay hắn khẽ gõ nhẹ lên chiếc hộp.
Xe đi vào trong sân nhà họ Mục, Mục Thành Quân không khỏi ngẩng lên nhìn, hắn thấy xe của Mục Kính Sâm đã ở đó, rõ ràng là bọn họ cũng mới về. Cửa ghế phụ bị đẩy ra, Phó Lưu Âm cầm ba lô đi xuống.
Mục Kính Sâm đi tới bên cạnh cô, Phó Lưu Âm khoác vào cánh tay anh, hai người cùng vào nhà.
Ánh mắt Mục Thành Quân di chuyển sang chiếc hộp được đóng gói nằm trong túi xách kia, ngón tay hắn khẽ vuốt phía trên đó, trong ánh mắt không giấu được sự hụt hẫng.
Sau đó hắn xuống xe, để con búp bê đã mua lại trên xe, cũng không cầm xuống.
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
ngucanhuyen.com
.facebook.com/NguCanhUyen
s://.wattpad.com/story/72405813
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác.Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào
Chương 288: Ngài Tưởng giúp đỡ (I)
Editor: Yuè Yīng
Mục Thành Quân đi vào trong nhà, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
"Âm Âm, con còn chưa khỏe hẳn, gấp gáp tới trường làm gì?" Bà Mục ý bảo Phó Lưu Âm đi tới.
"Mẹ, mẹ nhìn không phải là con vẫn rất tốt đó sao? Khỏe như vâm."
Bà Mục kéo Phó Lưu Âm để cô ngồi vào bên cạnh, điện thoại của Mục Kính Sâm vang lên, anh nhìn về phía Phó Lưu Âm, nói: "Em cứ nói chuyện với mẹ đi, anh lên lầu."
"Vâng."
Mục Kính Sâm vội vàng đi lên lầu gọi điện thoại, khi Mục Thành Quân đi vào phòng khách, thấy bà Mục và Phó Lưu Âm đang nói chuyện.
"Mẹ."
"Lão Đại đã trở về."
Phó Lưu Âm nhìn nét mặt hắn, chào: "Anh cả."
Mục Thành Quân không đáp lại, hắn muốn lên lầu, lại bị bà Mục gọi lại: "Thành Quân."
"Có chuyện gì sao mẹ?"
"Kể từ ngày đó, mẹ chưa gặp Thời Ngâm, nó không sao chứ?"
"Cô ấy thì có thể có chuyện gì?" Sắc mặt Mục Thành Quân lạnh lùng. "Chỉ là không muốn xuống lầu mà thôi."
Nhưng bà Mục lại không cho là như thế.
"Thành Quân, đã nhiều ngày rồi cơm nước đều là con đưa lên, có đôi khi buổi trưa con chạy về, có đôi khi nói Thời Ngâm ăn sáng đã no, cơm trưa không cần đưa lên. Có phải nó không sao thật hay không, mẹ lại không được biết..."
"Mẹ, cô ấy là vợ con, con có thể đối xử với cô ấy như thế nào chứ?"
Bà Mục thở dài, nhìn sang Phó Lưu Âm bên cạnh, có mấy lời bà cũng không tiện nói nhiều.
"Nếu tối nay đều ở nhà, để mẹ dặn nhà bếp làm thêm vài món ăn."
"Mẹ, con chỉ về thay quần áo, lát nữa còn phải ra ngoài." Mục Thành Quân nói xong lời này, đi lên lầu cũng không quay đầu lại.
Cũng không lâu sau, Phó Lưu Âm cũng trở về phòng, Mục Thành Quân thay quần áo xong xuống lầu, tới phòng bếp, cầm bữa cơm chuẩn bị riêng cho Lăng Thời Ngâm đi lên.
"Thành Quân, để lát nữa người giúp việc mang lên cho, còn có vài món nữa, cũng để Thời Ngâm nếm thử."
"Không cần..." Mục Thành Quân mở miệng từ chối. "Bây giờ cô ấy đang đói bụng, ăn những món này là đủ rồi."
Bà Mục đứng ở cửa cầu thang, nhìn bóng dáng cậu con trai biến mất trong tầm mắt.
Người giúp việc còn bận rộn ở trong phòng bếp, một lát sau, Mục Thành Quân ra ngoài, bà Mục thấy trong lòng có gì đó bất an, sau khi lên lầu về phòng của mình, bà tìm chìa khóa dự phòng trên lầu ba.
Đi tới lầu ba, bà Mục đi tới trước cửa phòng ngủ chính, đầu tiên bà giơ tay lên gõ vào cánh cửa.
"Thời Ngâm?"
"Mẹ?" Bên trong truyền đến một thanh âm yếu ớt.
"Thời Ngâm, con có khỏe không?"
"Mẹ, cứu con với...."
Bà Mục vừa nghe lời này, bỗng nhiên thấy giật mình, bà biết đã xảy ra chuyện rồi, vội vàng lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào thì thấy Lăng Thời Ngâm nằm ở trên nền nhà.
"Thời Ngâm, con không sao chứ?"
Bà Mục tiến lên vài bước, thấy trên người Lăng Thời Ngâm đang đắp một cái thảm mỏng.
"Sao con lại ngủ trên mặt đất vậy?"
Lăng Thời Ngâm không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt.
"Thành Quân đâu? Anh ấy ra ngoài rồi sao?"
"Ừ, nó ra ngoài rồi."
"Mẹ, mẹ cứu con với."
Bà Mục muốn kéo cô ta lên, nhưng bà không đủ sức, chỉ có thể cố gắng nâng nửa người trên của Lăng Thời Ngâm dậy.
"Có phải Thành Quân làm con..."
"Mẹ." Hơi thở của Lăng Thời Ngâm không ổn định, nhìn qua là biết vô cùng mệt mỏi. "Con rất đói."
Bà Mục nhíu mày, không khỏi nhìn xung quanh, bà nhìn thấy khay cơm tối đặt trên tủ đầu giường, đó là Mục Thành Quân tự mình mang lên, nhưng lại chưa hề được động tới.
"Con... Đã bao lâu con chưa ăn gì rồi?"
"Mấy ngày nay, bỗng nhiên con không được ăn nữa, vừa đói vừa khát, Thành Quân để con nhìn, anh ấy đổ sạch cơm canh đi." Lăng Thời Ngâm nói đến đây, cực kỳ bi thương, nước mắt lại tuôn rơi.
Bà Mục tức giận đến nỗi sắc mặt tái mét.
"Con cứ nằm tạm ở đây, mẹ đi gọi người giúp việc, phải đưa con lên giường trước đã."
"Thế nhưng Thành Quân..."
"Yên tâm, có mẹ ở đây, sau khi trở về nó cũng không dám làm gì con nữa." Bà Mục cẩn thạn đặt Lăng Thời Ngâm nằm xuống đất, bà vội đi xuống lầu, gọi hai người giúp việc lên.
Sau khi Lăng Thời Ngâm nằm trên giường, bà dặn người giúp việc đi lấy nước: "Lau sạch người cho mợ cả."
Bà Mục vào phòng thay quần áo cầm quần áo của Lăng Thời Ngâm ra, thấy bộ dạng này của Lăng Thời Ngâm, đương nhiên là bà không đành lòng, bà đã nói với Mục Thành Quân không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn không hề nghe lời.
Lăng Thời Ngâm thay quần áo sạch sẽ xong, yếu ớt dựa về phía thành giường, bà nói người giúp việc xuống lầu trước. Cơm nước đều lạnh, bà Mục định đứng dậy.
"Để mẹ bảo nhà bếp hâm lại cho con."
"Mẹ, không sao đâu, con ăn rau dưa là được, con sắp chết đói..."
Bà Mục nghe vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, bà cầm bát đũa lên, gắp thức ăn cho Lăng Thời Ngâm, bà định đút cho cô ta, nhưng Lăng Thời Ngâm đưa tay ra, nói: "Mẹ, để tự con cũng được."
Bà nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô ta tới xuất thần.
"Có phải là từ sau đêm đó, con không được ngủ? Cũng không được ăn một bữa cơm nào hay không?"
Lăng Thời Ngâm gật đầu, trong miệng ậm ừm mơ hồ.
Bà Mục ngồi ở mép giường, lồng ngực càng lúc càng bị cơn tức giận lấp đầy, Mục Thành Quân làm xằng làm bậy, sớm muộn cũng có ngày sẽ gặp chuyện không may.
"Thời Ngâm, ăn từ từ thôi."
Không lâu sau, Lăng Thời Ngâm đã ăn xong rồi, bà Mục lấy thêm cơm cho cô ta, rồi đưa chiếc khăn mặt cho cô ta.
"Thời Ngâm, tại sao Lão Đại lại đối xử với con như vậy? Gần đây cũng không xảy ra chuyện gì, nó làm vậy là thế nào?"
Lăng Thời Ngâm dựa vào đầu giường, cầm khăn lau mặt, sau đó kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước.
"Mẹ, lẽ nào mẹ đã quên rồi sao? Hôm đó Lão Nhị đã đối xử với con như nào?"
Bà Mục nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
"Chuyện đó thì có liên quan gì tới Lão Nhị?"
"Nhìn dáng vẻ của cậu ta, thực sự cho rằng con đã gây ra chuyện tổn thương tới Phó Lưu Âm, nhưng thực sự là con oan uổng, con cũng không nghĩ tới từ sau đêm đó, Thành Quân chẳng quan tâm tới con nữa, thực sự là hận không thể mong muốn cho con chết."
"Nhưng con với nó mới là vợ chồng."
"Mẹ..." Lăng Thời Ngâm như có điều muốn nói lại thôi. "Lẽ nào mẹ không nhìn ra được sao? Thành Quân với Phó Lưu Âm, anh ấy..."
"Nó làm sao vậy?" Sắc mặt bà Mục có chút lạnh lùng. "Thời Ngâm, con không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Mẹ!" Lăng Thời Ngâm bỗng nhiên nắm chặt tay của bà Mục. "Mẹ biết mấy ngày trước Phó Lưu Âm đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không phải bị ốm thôi sao?"
Khóe miệng Lăng Thời Ngâm nhếch lên, nở một nụ cười lạnh: "Đã nhiều ngày, con không thể làm gì, may là điện thoại di động vẫn còn ở đây, con dặn mẹ con tới trường của Phó Lưu Âm thăm dò, ngày đó cô ta đi tới khu trồng cây cảnh, lại mất tích một đêm, cho đến trưa ngày hôm sau Lão Nhị mới tìm thấy được. Hơn nữa khi tìm được, cả người trần truồng, hôn mê bất tỉnh!"
Bà Mục quá sợ hãi: "Làm sao có thể!"
"Mẹ, sao lại không có khả năng chưa? Lão Nhị tức giận với con như vậy, là bởi vì cậu ta nhận định chuyện này là do con làm, nhưng về sau con mới biết được."
Nhưng bà Mục nhìn dáng vẻ này của Lăng Thời Ngâm lại khiến bà thấy khiếp sợ hơn, bà trấn tĩnh lại rất nhanh, liếc nhìn Lăng Thời Ngâm.
"Thời Ngâm, nếu con có thể gọi điện thoại, vì sao không đem chuyện này nói cho ba mẹ con biết? Hay gọi cho mẹ cũng được mà."
"Mẹ, con không muốn rời xa Thành Quân..."
Lăng Thời Ngâm nghẹn ngào, bà Mục thấy trong lòng cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đây đều là tội nghiệt gì vậy?
"Tốt nhất con cứ nằm đi, chuyện này, mẹ sẽ nói với Lão Đại, mẹ sẽ không để nó tiếp tục đối xử với con như vậy."
"Mẹ, Phó Lưu Âm như vậy..."
Bà Mục ngắt lời Lăng Thời Ngâm: "Nếu quả thật là xảy ra chuyện như vậy, Lão Nhị sẽ không nói cho mẹ biết được, bên ngoài những người đó thích truyền tin đồn, con cũng không nên tham gia náo nhiệt. Quan hệ giữa con và Âm Âm không tốt, sau này chuyện của nó, còn cố gắng không lên tiếng, việc này đối với con chỉ có lợi, không có hại."
"Vâng." Lúc này Lăng Thời Ngâm chỉ có thể đáp ứng.
Lúc Mục Thành Quân trở về, đi tới trước cửa, thấy cửa phòng khép hờ.
Hắn đẩy cửa ra, bà Mục nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng lên nhìn đầy mệt mỏi: "Lão Đại đã trở về."
Mục Thành Quân nhìn thấy bà, trên mặt vẫn không hề lộ ra có vẻ gì là giật mình, Lăng Thời Ngâm mang khuôn mặt sợ hãi nằm ở trên giường.
"Thành, Thành Quân."
Người đàn ông bước tới.
"Mẹ, đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?"
"Ừ, bây giờ đi ngủ đây, lúc mẹ vào thấy Thời Ngâm nằm trên mặt đất, mẹ liền đờ nó lên giường."
Mục Thành Quân khẽ gật đầu: "Vâng."
Bà Mục đứng lên, không hề chất vấn lấy một câu, bà biết hai đứa con trai đã lớn, phương thức như vậy bọn họ đã không nghe lời từ lâu rồi.
"Thành Quân, ngày mai đưa Thời Ngâm xuống lầu dùng cơm, mẹ ở nhà một mình thực sự buồn chán, mẹ muốn để con bé nói chuyện cùng mẹ."
Mục Thành Quân liếc mắt nhìn Lăng Thời Ngâm, đáp ứng: "Vâng."
Hắn đưa bà Mục ra khỏi cửa phòng, sau khi trở về coi như Lăng Thời Ngâm không hề tồn tại, một câu cũng không nói, càng không đánh cái nào.
Ngày hôm sau.
Mục Thành Quân đứng ở bên cửa sổ, thấy Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm ra khỏi nhà. Hắn xoay người đi xuống lầu, bà Mục gọi hắn ăn cơm, Mục Thành Quân đi thẳng ra cửa, hắn đi tới bên cạnh xe, kéo cánh cửa chỗ ngồi phía sau xe, lấy đồ bên trong ra.
Trở lại phòng khách, bà Mục hỏi: "Thành Quân, sao chưa bế Thời Ngâm xuống đây?"
"Đợi lát nữa." Mục Thành Quân đi tới bên cạnh bà Mục, đưa hộp quà được đóng gói tuyệt đẹp về phía bà.
"Mẹ, mẹ đưa cho Âm Âm thay con, đừng nói là con mua, nói là mẹ tặng."
"Trong này là cái gì?"
"Cũng không có gì, khi đi ngang qua trung tâm mua sắm, thấy món đồ chơi thật đáng yêu."
Bàn tay bà Mục có chút run rẩy, bà không khỏi nghĩ tới câu nói của Lăng Thời Ngâm.
"Thành Quân, tại sao muốn tặng đồ cho Âm Âm?"
"Không vì sao cả."
Sắc mặt bà Mục nghiêm túc: "Âm Âm đã xảy ra chuyện gì, con có biết không?"
Mục Thành Quân đối diện với ánh mắt của bà.
"Mẹ biết rồi?"
"Phải, biết đại khái."
"Mẹ, nếu mẹ đã biết, con sẽ nói thẳng luôn, con không tin chuyện này không liên quan tới Lăng Thời Ngâm, có khả năng nhất, chẳng lẽ không đúng là cô ta sao?"
Bà Mục hơi cụp mắt lại: "Mẹ không quan tâm tới những chuyện này, mẹ chỉ quan tâm chuyện nếu Âm Âm mất đi sự trong sạch, thực sự là mẹ không chấp nhận nổi."
Ánh mắt của người đàn ông rơi xuống chiếc túi xách đựng hộp quà kia, không tiếp tục thảo luận vấn đề này với bà nữa, mà là đứng dậy rời đi.
Lúc xế chiều.
Sau khi tan học, Phó Lưu Âm về đến nhà, đi vào phòng khách, thấy bà Mục đang ngồi ở sô pha xem ti vi. Cô và Mục Kính Sâm đi vào trong, hai người cùng chào hỏi: "Mẹ."
"Đã trở về." Bà Mục vẫy tay với Phó Lưu Âm. "Âm Âm, tới đây."
Mục Kính Sâm cũng đi theo.
"Mẹ, mẹ tìm Âm Âm có việc gì vậy?"
"Lão Nhị, con lên lầu trước đi, không liên quan tới con."
"Chuyện gì ạ? Thần thần bí bí như thế."
Bà Mục cười nói: "Hôm nay mẹ ra ngoài mua quà cho Âm Âm, không muốn cho con xem."
Dáng vẻ Mục Kính Sâm tỏ ra như không có gì là ngạc nhiên.
"Đi thì đi, rõ ràng là mẹ có con dâu liền quên con trai, con lên lầu ngay không được sao?"
Anh xoay người đi lên, Phó Lưu Âm ngồi vào sô pha, bà Mục đưa một hộp quà được đóng gói tuyệt đẹp đến trong tay cô.
"Mở ra nhìn đi, thích không?"
"Trong này là thứ gì ạ?"
"Con xem sẽ biết."
Phó Lưu Âm thấy hộp quà được đóng gói đẹp như vậy, có chút không nỡ mở ra, động tác của cô rất cẩn thận, sau khi mở hộp ra, cô lấy đồ vật bên trong ra.
Là một con búp bê xinh đẹp, vừa nhìn đã biết thợ chế tác rất tỉ mỉ tinh tế, khóe miệng Phó Lưu Âm khẽ cong lên: "Mẹ, sao mẹ lại mua đồ chơi cho con vậy ạ?"
Bà Mục cẩn thận liếc nhìn đồ vật trên tay cô.
"Cái này cũng không tính là đồ chơi, từ nhỏ hẳn là những cô gái đều có giấc mơ công chúa như vậy? Mẹ thấy rất đẹp, nghĩ thầm là con sẽ thích, liền mua cho con."
"Cảm ơn mẹ."
Đương nhiên Phó Lưu Âm thích, cô là con gái, những đồ thuộc về con gái mà những cô gái khác thích, cô cũng thích.
Bà Mục nhìn cô yêu thích không buông tay, bà cười cười, chỉ là trong lòng lại dâng lên nỗi lo âu mơ hồ. Mục Thành Quân mua quà cho Phó Lưu Âm, thực sự là nó muốn biểu đạt như vậy, là vì Lăng Thời Ngâm hại Phó Lưu Âm gặp chuyện không may, cho nên muốn tạ lỗi sao?
Vùng xung quanh lông mày bà Mục nhíu chặt lại, bàn tay Phó Lưu Âm vuốt vuốt chiếc váy lụa mỏng xuống.
"Thật là đẹp mắt."
Cô nghĩ ngày hôm nay còn có mấy bài tập toán cao cấp, có một số đề còn không biết nên giải như thế nào, Phó Lưu Âm ôm chặt búp bê trong tay, rồi nói:"Mẹ, nếu không còn chuyện khác, con lên lầu trước."
"Ừ, đi thôi."
Phó Lưu Âm đi lên cầu thang, khi đến lầu hai thì gặp Mục Thành Quân đi xuống.
Hắn nhìn chằm chằm con búp bê trong ngực cô, Phó Lưu Âm nhìn thấy hắn, vô thức nghĩ tới chuyện né tránh, cô nép vào bên cạnh lan can.
"Anh cả."
Mục Thành Quân đút tay vào trong túi quần, nhìn xuống cô từ trên cao, sắc mặt có chút kiêu căng.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi, lại còn chơi búp bê?"
"Đây là mẹ tặng tôi." Phó Lưu Âm ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Mục Thành Quân, trong mắt có ý cười không giấu được.
"À, mẹ chọn đồ, thật đúng là tâm hồn thiếu nữ."
"Đó là dĩ nhiên..." Phó Lưu Âm giơ con búp bê lên trước mặt Mục Thành Quân.
"Tôi rất rất thích vô cùng, anh cả, mẹ đã mua búp bê cho anh bao giờ chưa?"
Mục Thành Quân chau mày một cái, đáp: "Đây là đồ chơi của con gái."
Phó Lưu Âm nhấc chân lên, đi lướt qua Mục Thành Quân, cô sôi nổi như nai con lên lầu, Mục Thành Quân đứng im tại chỗ, khi nghiêng người sang, sớm không thấy bóng dáng của Phó Lưu Âm đâu nữa.
Khóe miệng căng cứng bỗng nhiên cong lên, sau đó nở nụ cười, gương mặt giống như nắng xuân trong nháy mắt.
Phó Lưu Âm về đến phòng, Mục Kính Sâm thấy trong tay cô đang cầm một con búp bê.
"Đây là mẹ đưa cho em?"
"Đúng vậy." Cô đi tới trước bàn trang điểm, đặt con búp bê ở phía trên. "Thật là đẹp."
Mục Kính Sâm suy nghĩ mãi mà cũng không hiểu nổi.
"Sao mẹ lại mua thứ này cho em nhỉ?"
"Mẹ nói nhìn đẹp, liền mua thôi."
"Tôi cho rằng, mẹ sẽ tặng em một ít đồ trang điểm, có lẽ là nước hoa."
Phó Lưu Âm ngồi xuống, sửa sang làn váy xong, cô nằm sấp ở trên bàn, nhìn chằm chằm con búp bê này.
"Thôi rồi..."
"Làm sao vậy?"
Phó Lưu Âm ngồi dậy nói: "Không phải là mẹ muốn bế cháu nội thật nhanh, cho nên mới tặng búp bê cho tôi đấy chứ?"
Sau khi cô vừa nói như vậy, Mục Kính Sâm cũng hiểu được rất có thể là như vậy, anh cúi xuống ôm lấy Phó Lưu Âm.
"Vậy là thật sự mong muốn nó có thể cho em mau chóng mang thai."
Phó Lưu Âm hối hận đã khơi mào ra đề tài này, cô muốn thoát khỏi lồng ngực anh.
"Mục Kính Sâm, anh thấy hai ngày nay tôi vẫn rất tốt, sau này anh không cần tự mình đưa đón tôi nữa."
"Tôi không nhìn ra cái tốt nào cả." Mục Kính Sâm khẽ buông lỏng tay. "Mỗi lần đưa đón em, tôi luôn thấy một ánh mắt khác thường, hận không thể khoét mắt họ ra."
"Người ta nhìn tôi như thế nào, tôi mặc kệ."
Mục Kính Sâm đưa tay sờ đầu con búp bê kia.
"Sớm biết em thích những đồ chơi này, tôi cũng mua tặng thì tốt biết bao?"
"Anh tặng tôi nhiều đồ như vậy, không thiếu một con búp bê." Phó Lưu Âm nói, mở ba lô ra. "Tôi làm bài đã."
"Ừ."
Lúc ăn cơm tối, Mục Kính Sâm đưa Phó Lưu Âm xuống dưới nhà, Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm đã ngồi ở trước bàn ăn. Hai người ngồi vào chỗ của mình, người giúp việc bày hết đồ ăn lên trên bàn, bà Mục đan hai tay vào nhau, nói với bọn họ: "Lui xuống trước đi, tối nay không cần thu dọn."
Mục Kính Sâm nhìn bà, bà Mục còn chưa động đũa, đợi cho tới khi người giúp việc đã ra ngoài hết, thần sắc bà Mục nghiêm khắc nhìn về phía Phó Lưu Âm.
"Âm Âm, mẹ muốn hỏi con một việc, con phải thành thật trả lời mẹ."
Phó Lưu Âm khẽ mím môi: "Mẹ, mẹ muốn hỏi gì?"
"Đêm ngày mười sáu, có phải là con đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Sắc mặt Phó Lưu Âm bỗng nhiên trắng bệch, Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân đều lấy làm kinh hãi, ngay cả sắc mặt Lăng Thời Ngâm cũng căng cứng, cô ta không ngờ bà Mục hỏi như vậy ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà. Nơi cổ họng Phó Lưu Âm khẽ cuộn vài cái, Mục Kính Sâm tiếp lời: "Mẹ, làm sao mẹ lại biết?"
"Xem ra là đã xảy ra chuyện thật."
Mục Thành Quân đặt tay phải lên bàn, thân thể dựa về phía sau, nhìn rõ sắc mắt tất cả mọi người.
"Đêm đó..."
"Mẹ, đêm đó không hề xảy ra chuyện gì." Mục Kính Sâm cất giọng nói bình thản.
Lăng Thời Ngâm cười nhạt, đã như vậy rồi, vẫn còn bảo vệ Phó Lưu Âm, thật sự có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì?
"Khi con tìm được Âm Âm, bộ dạng nó như nào?"
Đương nhiên Mục Kính Sâm không muốn nhớ lại cảnh tượng đó nữa.
"Mẹ, lúc con tìm được Âm Âm, liền đưa cô ấy tới bệnh viện, phía bệnh viện cũng kiểm tra kỹ càng rồi, cô ấy không bị người khác xâm hại. Cho nên mới không nói cho mẹ biết, chỉ là sợ mẹ lo lắng."
Bà Mục nửa ngờ nửa tin, sắc mặt vẫn chưa giãn ra.
"Thế nhưng những lời đồn đại ngoài kia, rất khó nghe."
"Lời đồn đại chỉ là lời đồn đại mà thôi."
Mục Thành Quân ngẩng lên, ánh mắt rơi xuống trên mặt Phó Lưu Âm, đôi mắt cô bình tĩnh, ngoại trừ khi giật mình lúc ban đầu, không hề cuộn trào mãnh liệt.
Phó Lưu Âm cũng mở miệng: "Mẹ, nếu xảy ra chuyện đó thật, con sẽ không giống như một người không hề xảy ra chuyện gì còn đi học, ngay chính con cũng không vượt qua được chuyện này."
"Những lời đồn này tồn tại, chỉ là bởi vì khi con tìm được Âm Âm, quần áo cô ấy xộc xệch, đây cũng là có người cố ý làm như vậy."
Bà Mục quan sát thần sắc Mục Kính Sâm.
"Lão Nhị, con không nói dối mẹ đấy chứ?"
"Mẹ, con không hề nói dối mẹ, nếu như ai dám động tới người của con, con đã có thể gây ra án mạng rồi, cũng không phải là mẹ không biết tính con. Có lẽ mục đích của người kia khi làm như vậy, chính là muốn Âm Âm có miệng mà cũng không giải thích được. Chúng ta đều là người nhà của cô ấy, chúng ta càng phải đứng về phía cô ấy."
Bàn tay Phó Lưu Âm đặt ở trên đùi giật giật, bà Mục không nói lời nào, Mục Thành Quân cũng thấy trong lòng nhự nhõm đi một chút.
Không thể nghi ngờ rằng rốt cuộc đây là tin tức tốt nhất, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chí ít thì Mục Thành Quân tin.
Lăng Thời Ngâm muốn mở miệng, thế nhưng lời đến khóe miệng, cô ta nắm chặt bàn tay, cố gắng nuốt trở vào. Nếu như cô ta "bỏ đá xuống giếng", bọn họ càng chắc chắn rằng chuyện này có liên quan tới cô ta.
Cô ta chỉ có thể nhìn Phó Lưu Âm dần dần đứng lên từ trong vũng bùn, sau đó sẽ rửa sạch từng chút một.
"Mẹ, ăn cơm thôi..." Mục Thành Quân đột nhiên mở miệng. "Bận rộn một ngày, đói chết mất."
Bà Mục thu hồi thần sắc, cầm đũa lên.
"Tất cả cùng ăn đi."
Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm nhìn nhau, Lăng Thời Ngâm kinh ngạc nhìn chiếc đũa trong tay chằm chằm, chuyện này, cứ cho qua như vậy?
Sự thuần khiết của Phó Lưu Âm rốt cuộc là còn hay không, đây vốn là chuyện rất mập mờ, thế nhưng rất nhiều người đều nhìn thấy dáng vẻ Phó Lưu Âm khi Mục Kính Sâm bế cô ra ngoài. Anh nói Phó Lưu Âm trong sạch, là cô ta có thể trong sạch sao?
Cô ta vốn cho là nhất định bà Mục sẽ không chấp nhận được chuyện như vậy, chí ít, bà Mục nên phản đối chuyện Phó Lưu Âm tiếp tục ở lại nhà họ Mục.
Thế nhưng...
Tất cả mọi người lặng yên ăn cơm, nói cho cùng, điệu bộ hành động của Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm thuyết phục được bà Mục.
Mục Thành Quân cầm ly rượu lên, uống hết nửa ly rượu đỏ, chẳng qua là hắn cảm thấy những tích tụ ở trong lòng đột nhiên được xua tan, không hề giống như tảng đá lớn ban đầu, đè nén khiến hắn khó chịu.
---
Ngày thứ hai, sau giờ trưa.
Phó Lưu Âm ngồi ở trong ký túc xá của Triệu Hiểu, còn có nửa tiếng nữa mới bắt đầu đi học.
Triệu Hiểu không ngừng thúc giục:"Chúng ta hãy đi trước thôi, chiếm vị trí nha."
"Triệu Hiểu, cậu điên rồi sao!" Một người bạn cùng phòng nằm ở trên giường nói: "Sớm như vậy đi làm cái gì?"
"Ngày hôm nay có toạ đàm đó, ai mà không muốn tới trước chiếm chỗ gần nhất chứ?"
Phó Lưu Âm lật cuốn tiểu thuyết tình cảm trong tay.
"Trong ngày thường, không phải là cậu thích nhất ngồi ở phía sau sao?"
"Ngày hôm nay không giống vậy, Âm Âm, không phải là cậu không biết ngày hôm nay ai tới giảng bài đó chứ?"
Phó Lưu Âm thật sự không biết.
"Giáo sư nào sao?"
"Không phải! Tưởng tiên sinh, cậu đã nghe qua sao?"
Phó Lưu Âm rời mắt khỏi cuốn sách.
"Tưởng tiên sinh nào cơ?"
"Đông Thành còn có Tưởng tiên sinh nào chứ, có thể nổi tiếng hơn ngài ấy sao? Cậu đã nghe nói tới bệnh viện Tinh Cảng chưa?"
Sắc mặt Phó Lưu Âm lộ vẻ nghi hoặc: "Sao anh ta lại tới trường của chúng ta vậy?"
"Cậu quản nhiều như vậy làm gì chứ, có người nói Tưởng tiên sinh anh tuấn hơn người, là một mỹ nam, tớ cũng không quan tâm anh ta nói cái gì, tớ chỉ nhìn mặt anh ta là được rồi."
Sự nghi ngờ trong lòng Phó Lưu Âm mãi vẫn chưa đè nén được, Triệu Hiểu sốt ruột địa đi tới đi lui, chải chải đầu, sờ sờ trang phục.
"Triệu Hiểu, người ta đã có vợ rồi đó."
"Có vợ rồi thì sao chứ? Tớ chỉ nhìn một cái thôi mà."
Phó Lưu Âm cũng không muốn tới đó quá sớm, càng không muốn ngồi ở hàng đầu, khi Triệu Hiểu kéo cô đi, cô giả vờ đau bụng nói: "Chờ một chút, tớ đi vệ sinh."
Cô chậm chạp kéo dài thời gian, hơn nữa mấy người khác trong ký túc xá cũng lề mề, đợi tới lúc sắp đi học, Phó Lưu Âm mới cầm lấy ba lô.
"Được rồi được rồi, đi thôi."
"Chờ một chút!" Triệu Hiểu ôm bụng. "Không phải là chúng ta ngộ độc thức ăn đấy chứ? Âm Âm, đến phiên tớ đau bụng rồi."
Cô không nói tới câu thứ hai, đẩy cửa phòng vệ sinh đi vào.
Phó Lưu Âm ở bên ngoài đợi đã lâu, mấy người khác vừa nhìn thời gian không còn kịp nữa rồi.
"Triệu Hiểu, cậu nhanh lên một chút!"
"Ai u, tớ bị tiêu chảy rồi, đau quá, ai cứu với ——"
Phó Lưu Âm đi tới, gõ nhẹ lên cánh cửa.
"Cậu đừng làm tớ sợ, không sao đấy chứ?"
"Tớ cũng không biết làm sao, bụng đau cồn cào, quên đi, các cậu đi trước đi."
Hai người bạn cùng phòng vội giục: "Còn có năm phút đồng hồ, cậu được chưa?"
"Các cậu đi trước, chiếm chỗ tốt cho tớ là được." Triệu Hiểu ngồi xổm trên bồn cầu không đứng dậy nổi, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn méo xẹo.
Phó Lưu Âm thấy thế, nói với họ: "Các cậu đi trước ba, tớ ở đây cùng cậu ấy, nếu không xong, thì bọn tớ xin nghỉ."
"Ừ, bọn tớ đi trước chiếm chỗ đẹp."
Sau khi họ rời khỏi đây, Phó Lưu Âm trở lại trước giường của Triệu Hiểu, một lát sau, vẫn không thấy cô ấy đi ra.
"Triệu Hiểu, nếu thực sự cậu đau quá, hay là xin nghi nhé?"
Vừa nói xong, bên trong truyền đến tiếng động, Triệu Hiểu kéo cửa ra.
"Tớ không nghỉ đâu, hiếm lắm mới có cơ hội ngắm trai đẹp, tớ khá hơn rồi, đi thôi."
"Cậu xác định?"
"Xác định, đi thôi!"
Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, vừa cài cửa lại, chợt nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên.
"Nhanh, nhanh lên chạy đi ——" Triệu Hiểu túm lấy tay Phó Lưu Âm chạy về phía trước.
Khi Tưởng Viễn Chu đi vào giảng đường, bên trong đã có người ngồi chật kín, nói thật, anh không thích những nơi như vậy, chỉ có điều đây là chuyện anh đã đồng ý với Hứa Tình Thâm, anh phải tới.
Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, tướng mạo hơn người, lúc đi lên bục giảng, một đôi chân dài hút hồn vô số người.
Bên dưới bàn tán ầm ĩ, có nữ sinh hét lên như điên.
Khi Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu đi vào, bên trong ngồi đầy người, nhìn đi nhìn lại không hề thấy chỗ trống.
Tưởng Viễn Chu đang định cất giọng, bỗng ngẩng mặt lên, đúng dịp thấy hai người đang ngó nghiêng nhìn bốn phía.
Đây không phải là Phó Lưu Âm sao?
Anh còn chưa mở miệng, lại nghe thấy vô số lời bàn tán truyền tới bên tai.
"Mau nhìn đi, kia là Phó Lưu Âm..."
"Cậu ta còn có mặt mũi mà tới đây à?"
"Sao lại không có mặt mũi, cố ý tới muộn, đây là muốn thu hút sự chú ý của người khác đây mà..."
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu