How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 281 - 282
hương 281: Đêm bất trắc
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
ngucanhuyen.com
.facebook.com/NguCanhUyen
s://.wattpad.com/story/72405813
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Vài ngày sau.
Phó Lưu Âm đang học thể dục, chạy bền xong, cô lôi kéo Triệu Hiểu cho cô ấy đi bộ một lúc.
Triệu Hiểu mặc kệ, chỉ muốn ngồi xổm xuống đất, "Chịu không nổi, tớ sắp chết."
"Nói bậy gì đấy!" Phó Lưu Âm kéo cô ấy đi tiếp. "Mới vừa chạy bền xong, không được ngồi xổm xuống ngay."
Hai người tiếp tục đi tới, cũng không biết Hàn Cạnh từ đâu nhảy ra, cậu ta ngăn trước mặt Phó Lưu Âm, "Bạn học!"
Triệu Hiểu dừng bước chân, "Âm Âm, các cậu nói chuyện trước đi, tớ đi một chút."
"Không cần." Phó Lưu Âm giữ chặt tay cô ấy, kéo cô ấy về chính mình cạnh người mình, "Bạn Hàn, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Cô gái hôm ở căn tin trường, tớ thật sự không quen biết cô ta, càng đừng nói có quan hệ bạn bè nam nữ gì đó." Hàn Cạnh sốt ruột giải thích, "Tớ hy vọng cậu đừng hiểu lầm."
"Cho dù cô ta có phải bạn gái cậu không, tôi đều không quan tâm, đó chính là việc riêng của cậu không phải sao?"
Hàn Cạnh cảm thấy mình oan uổng cực kỳ, "Tớ cũng không biết sao lại có những người không thể hiểu được tới đây..."
"Nếu cậu và cô ấy thật sự không có gì, cô ta một người con gái cũng sẽ không đến mức như vậy chứ?" Phó Lưu Âm chác chắn là không tin, nhưng lời này thốt ra khỏi miệng, cô lại cảm thấy mình đang làm điều thừa. "Tôi chẳng có ý gì khác, chỉ nói loại chuyện này... thật sự không quan hệ tới tôi; hơn nữa, tôi cũng có bạn trai rồi."
Cũng không biết Hàn Cạnh có nghe lọt lời cô không, cậu ta ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Triệu Hiểu kêu.
"Lại tới nữa!"
Hai người chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì, Phó Lưu Âm nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, tập trung nhìn, lại là cô gái lần trước gặp ở căn tin.
Phó Lưu Âm vội giữ chặt tay Triệu Hiểu, "Chúng ta đi mau."
Lại sắp vừa khóc vừa quậy, không thể mất mặt được hơn nữa.
Hàn Cạnh nhấc chân ngăn các cô lại, "Đừng đi, tớ sẽ bảo cô ta nói cho rõ ràng."
Cô sinh viên đã đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Phó Lưu Âm, hốc mắt hơi đỏ, "Lại là cô ta!"
"Không phải, không phải!" Phó Lưu Âm vừa xua tay, vừa lắc đầu, "Thật sự không phải tôi."
"Bạn à, cậu không thể thành toàn cho chúng tôi sao?" Cô sinh viên chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, cô ta bằng bất cứ giá nào, vì hai ngàn tệ đó! Thật ra không phải muốn khóc thật, mà là nghĩ tới việc có thể lấy số tiền này đi mua túi xách, cảm xúc của cô ta lại dâng lên, kỹ thuật diễn đó muốn đè xuống cũng đè không được à!
"Phải phải phải!"
Hàn Cạnh tức giận đến nỗi sắc mặt xanh cả, "Cô là khoa tài vụ kế toán đúng không? Tôi với cô căn bản không quen biết..."
Phó Lưu Âm túm lấy Triệu Hiểu, chạy nhanh như chớp. Triệu Hiểu lâu lâu còn quay đầu nhìn lại, "Âm Âm, cậu nói đây là thật hay giả hả? Hàn Cạnh là nhân vật mưa gió ở trường, nhưng mà trước kia quả thật chưa từng nghe cậu ta có bạn gái đó!"
"Mặc kệ nó." Phó Lưu Âm đầu cũng không quay lại."Tốt nhất là thật vậy đi."
Mấy ngày tiếp theo, thật ra Hàn Cạnh đã đi tìm rất nhiều cơ hội, nhưng toàn là bị quấy nhiễu khiến cho thất bại.
Cô sinh viên kia luôn có thể chọn thỏa đáng thời cơ "từ trên trời rơi xuống". Phó Lưu Âm thấy cô ta thì lại rất cao hứng, ít ra cô không cần nghĩ phải ứng đối Hàn Cạnh thế nào, cô ta sẽ thay cô chặn hết mối phiền toái này.
---
Quay lại nhà họ Mục, Lăng Thời Ngâm mấy ngày nay không xuống lầu, theo như lời Mục Thành Quân là ở trong phòng dưỡng bệnh.
Mục Kính Sâm sau khi trở về liền đi thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ đi vào, lại không phát hiện thấy bóng dáng Phó Lưu Âm. Có điều trong phòng thay quần áo có tiếng nhạc truyền ra, Mục Kính Sâm đi tới cửa, thấy Phó Lưu Âm kéo cái rương da ra, "Em đang làm gì vậy?"
Phó Lưu Âm lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, nghe thấy giọng Mục Kính Sâm, cô đứng dậy rồi quay đầu nhìn về phía anh, "Anh về rồi."
"Em thu dọn đồ làm gì?"
Phó Lưu Âm tiến lên mấy bước, hai tay ôm lấy cánh tay Mục Kính Sâm, "Có chuyện bàn bạc với anh."
"Không bàn nữa." Mục Kính Sâm vứt xuống hai chữ xong liền muốn xoay người đi ra ngoài.
Phó Lưu Âm vội ôm chặt cánh tay anh, "Tôi vẫn chưa nói mà."
"Tôi đại khái đã có thể đoán được, em muốn ở ký túc xá trường?"
"Không phải."
Mục Kính Sâm cúi đầu nhìn cô, "Thế thì làm gì?"
"Trong khoa có cái hoạt động, thầy Diệp nói có thể tham gia thì đều phải gắng hết sức tham gia, hai ngày nữa là đi."
"Đi đâu? Làm gì?"
"Xem như thực tập đi." Phó Lưu Âm đầy mặt hứng thú. "Không phải tôi chuyên khoa lâm viên sao? Thầy Diệp khó khăn lắm mới xin được cơ hội này, chỉ có hai ngày, thật ra là ở lại một đêm."
"Vậy chỗ đó là đâu?"
Phó Lưu Âm nghĩ nghĩ rồi nói: "Núi Quỳnh Lung."
"Thật ra cách sân huấn luyện của tôi rất gần, gần như ở cùng một chỗ."
"Vậy sao?" Phó Lưu Âm tuy từng sống ở sân huấn luyện nhưng với môi trường quanh sân huấn luyện lại xa lạ. "Thế này thì tốt rồi, anh không cần lo lắng cho tôi."
Mục Kính Sâm nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ của cô, "Tôi có nói sẽ cho em đi sao?"
"Nhưng cả khoa đều phải đi, thầy nói, cơ hội khó có được, tốt nhất là đừng vắng mặt..." Phó Lưu Âm nghe ra ý của Mục Kính Sâm chung quy có vẻ cũng sẽ không phản đối, cô nhón mũi chân, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, "Đồng ý cho tôi đi mà, đồng ý cho tôi đi mà!"
Mục Kính Sâm muốn kéo tay cô kéo, Phó Lưu Âm lại thế nào cũng không chịu buông ra, "Tôi biết ngay anh là tốt nhất."
"Phó Lưu Âm, đừng giả bộ như vậy."
Phó Lưu Âm bổ nhào cả người vào trong lòng anh, "Ở ngay cạnh sân huấn luyện của anh, anh có thể giám sát tôi bất cứ lúc nào."
"Đồng ý với tôi đi, đồng ý đi, anh chính là người tốt với tôi nhất."
Mục Kính Sâm thật sự nghe không nổi nữa, "Rồi rồi rồi, đi đi."
Nhìn dáng vẻ nhảy nhót của cô, anh không khỏi bật cười, một tay thuận thế ôm cô vào trong lòng.
---
Trường bao xe đi, sinh viên ngoại trú đều phải mang theo hành lý tới tập hợp với lớp.
Phó Lưu Âm xách cái rương da nhỏ xuống lầu, ngoài Mục Kính Sâm ra, mấy người nhà họ Mục đều ở đó.
Lăng Thời Ngâm thấy cô mang theo đồ, tưởng cô muốn dọn ra khỏi nhà họ Mục. Mục Thành Quân ngẩng lên thấy, cũng nhịn không được nhìn về phía cô.
"Âm Âm, con đây là?" Bà Mục đứng dậy đi về phía cô.
"Mẹ, tối nay con không về, trường tổ chức ngoại khóa ạ."
Bà Mục nhìn cái rương da trong tay cô, "Kính Sâm biết không?"
"Biết ạ, anh ấy đồng ý rồi ạ."
"Đi ngay bây giờ sao?"
"Dạ."
Bà Mục gọi người giúp việc bên cạnh, bảo chị ta giúp Phó Lưu Âm xách hàng lý xuống. Mấy người đi ra ngoài, sau một lúc, bà Mục mới trở lại phòng trong.
"Âm Âm đi ra ngoài là ở mấy đêm?" Mục Thành Quân làm bộ lơ đãng hỏi.
"Một buổi tối, cũng không phải chỗ xa lắm." Bà Mục ngồi ở sô pha, nói câu đùa vui: "Chuyên ngành của Âm Âm, lúc trước cũng không biết chọn thế nào lại là học lâm viên, đợi sau này con bé thiết kế, quy hoạch vườn trông giống lâm viên."
Mục Thành Quân khẽ gật đầu, "Phụ nữ quả nhiên cũng phải có những việc mình am hiểu."
Lăng Thời Ngâm nghe vào tai, tâm tư của Mục Thành Quân đối với Phó Lưu Âm đều viết trên mặt, trước kia ở trước mặt người khác còn có thể che che dấu dấu, bây giờ thì sao?
Hắn đã không e dè.
---
Phó Lưu Âm đi vào trường, xe buýt nối nhau đồng loạt xuất phát.
Trên núi Quỳnh Lung có mấy cái lâm viên nhưng phong cách không đồng nhất. Diệp Thiệu Dương và một giáo viên chuyên ngành khác dẫn từng tốp sinh viên làm thủ tục nhận phòng trước.
Triệu Hiểu và Phó Lưu Âm tự chọn ở một phòng, để hành lý xuống, rửa mặt xong thì nhận được tin nhắn đi ra ngoài tập hợp.
Buổi chiều, tất cả mọi người đều tham quan trong lâm viên, có nhân viên chuyên môn dẫn đường và giảng giải, điều này so với những kiến thức trong sách giáo khoa còn phong phú hơn nhiều.
Phó Lưu Âm chuyên tâm ghi chép, may là lúc ra ngoài đã có chuẩn bị, đi một đôi giày thể thao.
Một buổi trưa nhanh chóng qua đi, lúc hết giờ, Diệp Thiệu Dương bảo lớp trưởng hướng dẫn mọi người tập hợp.
Mọi người xếp thành hàng đứng ở cổng lâm viên. Diệp Thiệu Dương giơ tay xem đồng hồ, "Bây giờ, các em từng người về phòng nghỉ ngơi trước. Một lát có buffet chiều, các em tự đi ăn. Buổi tối 8 giờ đúng lại đây tập hợp. Buổi tối bên này vẫn mở, bởi vì hiệu ứng ánh đèn nên ngoài ra quang cảnh đều giống nhau, đến lúc đó tất cả mọi người đều phải lại đây, hiểu chưa?"
"Hiểu ạ!"
Giải tán xong, Triệu Hiểu kéo cánh tay Phó Lưu Âm đi về phía trước, "Ai da, hôm nay mệt chết tớ! Ở trong còn nhiều hòn non bộ như vậy, vừa rồi tớ đi tới đi lui đều bị đụng đầu."
"Vậy cậu buổi tối phải chú ý chút."
Hai người trở lại khách sạn, còn nửa giờ mới đến giờ ăn cơm. Triệu Hiểu ngồi ở mép giường, cởi giày ra rồi nằm xuống, "Thoải mái thật!"
Phó Lưu Âm cất vở và đồ lại, Triệu Hiểu hai tay chống cằm nhìn cô, "Âm Âm, chúng ta đi đánh bài đi!"
"Đánh bài gì?"
"Hẹn hai người nữa, chơi cờ tỷ phú cũng được đó!"
Phó Lưu Âm vừa muốn nói chi bằng nghỉ ngơi, di động để trong túi lại đột nhiên vang lên.
Cô vội lấy di động ra, nhìn màn hình hiển thị, lại là Mục Kính Sâm gọi tới. Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, "Alo."
"Đang làm gì?"
"Vừa quay lại khách sạn."
Mục Kính Sâm đứng ở lầu hai nhìn xuống, "Cùng đi ăn cơm chiều đi!"
Phó Lưu Âm đè thấp tiếng nói: "Không được, buổi tối bọn tôi còn có việc đó."
"Buổi tối?"
"Đúng vậy." Phó Lưu Âm vuốt cửa sổ trước mặt. "Thầy Diệp bảo bọn tôi buổi tối 8 giờ tập họp, lúc đó còn phải đi tham quan một chuyến."
Mục Kính Sâm giơ đồng hồ nhìn, "Thời gian còn sớm."
"Ngày mai rôi đã về rồi." Phó Lưu Âm nhịn không được làm nũng. "Bây giờ cũng mệt, không muốn ra ngoài."
Triệu Hiểu nằm trên giường, tò mò nhìn qua bên này, bàn tay cô ấy đưa tới chỗ cánh môi, đè thấp giọng, nói: "Âm Âm, cậu đi đi."
Phó Lưu Âm nhìn cô ấy, sau đó quay người đi.
"Tiểu nhi, còn ngại nữa chứ."
Mục Kính Sâm ngồi dậy, "Bây giờ tôi tới đón em. Tối nay tôi cũng sẽ không về nhà. Em với tôi ăn bữa cơm chiều xong tôi lại đưa em về. Tôi cam đoan đưa em về trước 8 giờ."
Phó Lưu Âm muốn cự tuyệt, nhưng Mục Kính Sâm căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt, "Bây giờ em ra cửa khách sạn chờ tôi, tôi lập tức tới đó."
"A? Không..." Phó Lưu Âm nghe bên trong truyền đến tiếng tút tút, "Alo, alo, tôi không đi, Mục Kính Sâm!"
Cô lấy di động khỏi tai, Triệu Hiểu ngồi dậy, "Chồng cậu tìm cậu?"
"Tớ ra ngoài ăn cơm chiều, chắc không có việc gì đâu nhỉ?"
"Không có gì đâu, hễ thầy mà hỏi thì tớ sẽ nói một tiếng cho."
Phó Lưu Âm đi đến mép giường, lấy túi của mình. Cô bước nhanh ra ngoài, ra cửa khách sạn. Mục Kính Sâm dĩ nhiên không có khả năng tới nhanh như vậy, Phó Lưu Âm đeo túi chạy về phía trước, chạy được một đoạn đường, cô nhìn thấy xe của Mục Kính Sâm đang lái về phía cô.
Phó Lưu Âm đứng yên lại, huơ huơ tay. Mục Kính Sâm một chân đạp phanh lại, xe vững vàng dừng lại bên cạnh Phó Lưu Âm.
Cô kéo cửa ghế lái phụ ra, nhanh chóng ngồi vào.
"Không phải nói sẽ đón em tại cửa khách sạn sao? Chạy cái gì?"
Phó Lưu Âm môi mỏng khẽ mở, "Còn không phải muốn thấy anh sớm một chút."
Khóe miệng Mục Kính Sâm cong lên, anh đánh tay lái, xe quay đầu lại mà chạy.
Phó Lưu Âm nhìn xe đi thẳng về hướng sân huấn luyện, cô khó hiểu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, "Không phải ăn cơm chiều sao?"
"Trong sân huấn luyện cũng có người chuyên nấu ăn, còn không chúng ta lộn lại, vào khách sạn em ăn?"
"Không, không cần." Phó Lưu Âm vội vàng xua tay. "Chỗ bọn tôi cũng chẳng thể gọi là khách sạn, không chiêu đãi nổi sếp Mục."
"Em còn biết nói mỉa mai tôi nữa."
Xe chạy qua cổng lớn, từ từ đi vào. Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Mục Kính Sâm đỗ xe xong thì dẫn Phó Lưu Âm lên lầu.
Từ sau khi kết hôn, Mục Kính Sâm gần như không ở lại đây, có điều phòng vẫn giữ đó. Phó Lưu Âm đi theo sau anh vào trong phòng. Phó Lưu Âm vẫn luôn bấm thời gian.
"Có thể ăn cơm chiều chưa? Đói chết rồi."
Mục Kính Sâm gọi điện thoại, bảo người đưa đồ ăn vào phòng.
Hai người ngồi bên cửa sổ, trên bàn cũng chỉ bày bữa cơm ngày thường. Phó Lưu Âm cầm đôi đũa nhìn, "Cảm giác này như thể gọi căn tin mang tới vậy."
"Không phải em ăn uống chẳng bắt bẻ bao nhiêu sao?"
"Là anh nói với tôi." Khóe miệng Phó Lưu Âm nhịn không được giãn ra. "Anh một hai muốn tôi cùng ăn cơm chiều, tôi cứ tưởng..."
Mục Kính Sâm gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào chén Phó Lưu Âm, "Điều kiện không tiện, tạm chấp nhận chút. Hôm nay chuyện chủ yếu không phải là ăn, mà là gặp em."
Phó Lưu Âm quan sát bốn phía, "Buổi tối anh về nhà không?"
"Không về."
"Ở lại đây?"
"Ừm, em cũng không về, một người tôi ngủ cũng không thú vị." Mục Kính Sâm vừa ăn cơm vừa ngẩng đầu nhìn cô. "Các em cũng không phải đi thực tập, tôi thấy đêm nay cũng không nhiều việc lắm, nếu không như vầy... Đêm nay em ở lại đây, sáng mai tôi đưa em về khách sạn."
"Không được!" Phó Lưu Âm cắn đũa. "Cái này không thể được."
"Chuyện đêm nay lại có sức mê hoặc em lớn như vậy?"
Phó Lưu Âm uống miếng canh, gật đầu.
"Vậy so với ngủ với tôi, cái nào có sức mê hoặc hơn?"
Canh trong miệng Phó Lưu Âm thiếu chút nữa bị phun ra, "Không được, anh đã nói sẽ đưa tôi về."
Mục Kính Sâm thấy cô vẻ mặt khẩn trương, không khỏi chế nhạo: "Rồi, tôi nhất định tranh thủ thời gian đưa em về."
Xuyên qua cửa sổ lầu hai có thể nhìn thấy sân huấn luyện phía dưới, thời tiết lại tốt, gió nhẹ từ từ đưa vào trong phòng. Phó Lưu Âm đã ăn no bảy phần rồi, "Mục Kính Sâm, mỗi năm anh huấn luyện bao nhiêu người?"
"Bản thân tôi chưa từng tính xem."
"Tôi thấy anh chưa bao giờ hỏi đến chuyện công ty, anh chỉ dựa vào cái này kiếm tiền thôi sao?"
Cánh tay Mục Kính Sâm đè vào mép bàn, "Chuyện công ty không những có anh tôi mà còn có người khác. Bọn họ chẳng dám làm lỗ một phần lợi nhuận của tôi. Kinh doanh sân huấn luyện là chuyện tự tôi thích làm, đương nhiên, tôi cũng là dựa vào đây mà kiếm tiền."
Khóe miệng Phó Lưu Âm nở nụ cười, "Có thể kiếm bao nhiêu tiền thế?"
Mục Kính Sâm nhướng mày nhìn cô, "Bây giờ em đang quan tâm tới tài chính của tôi?"
"Đó đương nhiên, anh càng có tiền, cuộc sống của tôi càng tốt mà."
"Vậy được, bắt đầu từ tháng sau, tôi định kỳ sẽ cho em một số tiền, cho em 1% lợi nhuận sân huấn luyện."
Phó Lưu Âm mở to hai mắt, "Thật sao?"
"Ừm, em là vợ tôi, đưa cho em một chút cũng là điều nên làm."
Phó Lưu Âm há mồm định từ chối, nhưng những lời này kia tới cổ họng rồi lại bị cô mạnh mẽ nuốt về. 1% lợi nhuận chắc chắn cũng là một khoản không nhỏ, đến lúc cô rời khỏi nhà họ Mục, không thể nào một phân tiền cũng không lấy, thanh cao mà đi thôi?
Phó Lưu Âm không ngừng lấy đũa gắp đồ ăn cho Mục Kính Sâm, "Ăn thịt, ăn thịt, ăn nhiều một chút!"
"Mới vừa rồi gặp cũng không thấy em ân cần như vậy, thứ thấy tiền sáng mắt."
Phó Lưu Âm cũng không phủ nhận, "Anh không thích tiền à?"
Hai người ăn cơm chiều xong, Phó Lưu Âm đứng dậy, "Thời gian còn sớm, tôi tắm rửa một cái. Cả buổi trưa ra không ít mồ hôi, ở khách sạn cũng chưa kịp lao đi tắm nữa."
"Đi đi." Mục Kính Sâm lại nói tiếp: "Phòng thay quần áo có quần áo của em."
"Ừ." Phó Lưu Âm đi qua, vào phòng thay quần áo, lấy quần áo ra. Mục Kính Sâm nhìn tay cô, "Sao chỉ lấy đồ lót?"
"Tôi cũng đâu thể đi ra ngoài rồi lúc về quần áo đã đổi chứ."
Mục Kính Sâm lấy bộ áo ngủ trên giường đưa cho cô, "Mặc cái này trước đi."
Chờ cô tắm rửa xong cũng gần tới giờ về, Phó Lưu Âm lại không muốn trì hoãn thời gian ở đây, dù cô cầm bộ áo ngủ kia nhưng chẳng có ý định mặc.
Phó Lưu Âm đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm được nửa lại nghe thấy có người đẩy cửa đi vào.
Hai tay cô lau mặt, tầm mắt mông lung nhìn ra, "Mục Kính Sâm, anh làm cái gì đó?"
"Hồi chiều tôi cũng ra mồ hôi, tắm chung với em."
"Không được, tôi tắm xong ngay thôi..."
Lúc Mục Kính Sâm đi vào, quần áo trên người đã sớm cởi hết. Ở trước mặt cô anh vẫn không hề keo kiệt triển lãm dáng người mình. Anh tiến lên một bước, bộ dáng có chỗ nào muốn tắm rửa, ôm chặt cô xong liền muốn động tay động chân.
Phó Lưu Âm sốt ruột muốn đẩy tay anh ra, "Đừng như vậy."
"Tôi giúp em tắm."
"Tôi xối chút nữa là xong rồi, còn phải về gấp đó!"
Phó Lưu Âm rất muốn đi ra. Cánh tay Mục Kính Sâm ôm lấy vòng eo cô, "Trên người toàn là bọt, em tính đi ra như vậy?"
Anh tháo vòi sen xuống. Nước hơi rơi xuống đầu Phó Lưu Âm, cô giật mình kêu một tiếng, "Tôi không gội đầu, về mới gội..."
Mục Kính Sâm đã sớm xối cô ướt đẫm từ đầu tới chân. Phó Lưu Âm hai mắt đều không mở ra được. Mục Kính Sâm giúp cô tắm sạch bọt, lại bất ngờ khiêng Phó Lưu Âm lên.
"A!!!"
Quay lại phòng, anh ném cô lên giường, hai người dây dưa hồi lâu.
Đơn giản chính là một người sắc tâm quá độ, một người tâm tâm niệm niệm muốn về, Phó Lưu Âm hận không thể đánh một trận với anh, nhưng cô căn bản không phải đối thủ của Mục Kính Sâm.
"Tôi không kịp rồi, thật đó."
"Bây giờ cùng lắm mới 6 giờ nhiều, 8 giờ em mới tập hop." Bàn tay Mục Kính Sâm vỗ vỗ eo cô, "Tôi cam đoan, đúng giờ tôi đưa em về."
"Mục Kính Sâm, anh đừng như vậy..."
Lên giường, cô chưa từng một lần có thể toàn thân trở ra.
Phó Lưu Âm bị anh đè nặng, hai tay Mục Kính Sâm vòng eo cô lại, "Bao lâu không làm ở đây rồi?"
"Ngày mai tôi về rồi..."
"Không, tôi hoài niệm cảm giác ở đây." Mục Kính Sâm nói, mạnh mẽ xô đẩy cô. Phó Lưu Âm ưm một tiếng, chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể phối hợp thân thể mình.
Sau khi ngừng, người Phó Lưu Âm lại ra mồ hôi, ghé vào gối, vẫn không nhúc nhích.
Mục Kính Sâm hôn bờ vai ngọc ngà của cô. Phó Lưu Âm thở ra hơi, ngón tay vén tóc bên má ra, "Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm." Mục Kính Sâm hôn xuống má cô.
Phó Lưu Âm vội xoay mặt né, người đàn ông đè trên người cô, cũng không có ý muốn đi xuống, "Em nghỉ ngơi đi."
"Anh đưa tôi về sớm một chút..."
"Nằm với tôi một lúc, chỉ một lúc thôi."
Phó Lưu Âm mỏi mệt đến cực điểm, "Anh coi giờ hộ tôi, tôi không thể đến trễ."
"Ừm."
Mục Kính Sâm xoay người nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào trong lòng ngực. Phó Lưu Âm gối lên trước ngực anh, ngón tay người đàn ông vuốt lên bả vai cô.
Phó Lưu Âm hai mắt nửa mở nửa híp, không bao lâu, cô mệt đến muốn chợp mắt.
Cũng không biết qua bao lâu, Mục Kính Sâm cảm giác được người trong lòng bỗng nhiên run lên, Phó Lưu Âm ngồi dậy, "Mấy giờ, mấy giờ rồi?"
Cô thấy di động mình để trên tủ đầu giường, cô vội lấy lại xem, 7 giờ 50!
"Điên rồi, điên rồi!" Phó Lưu Âm đẩy Mục Kính Sâm. "Mau đứng lên, bị muộn rồi!"
Người đàn ông yếu ớt mở mắt, "Trễ càng tốt, khỏi đi luôn đi."
"Mục Kính Sâm, anh cố ý có phải không?"
Người đàn ông cười khẽ, chống người ngồi dậy, "Tôi chỉ ngủ, sao có thể bị coi là cố ý làm hỏng chuyện của em?"
Phó Lưu Âm sốt ruột cuống quít, nhìn thấy WeChat có thông báo, click mở thì thấy tất cả đều là Triệu Hiểu gửi tới.
"Âm Âm, khi nào về?"
"Sắp tập họp đó!"
"Âm Âm, bọn tớ tới trước cổng lâm viên tập họp, tớ nói với thầy Diệp cậu bị tiêu chảy, tới ngay..."
Lý do như vậy cũng chỉ có Triệu Hiểu mới có thể nghĩ ra được.
Phó Lưu Âm ném di động, cầm quần áo mặc vào người, cô không ngừng thúc giục Mục Kính Sâm, "Nhanh lên đi, anh mới phải mau lên đi chứ!"
Phó Lưu Âm tròng áo lên, nhìn lại thấy Mục Kính Sâm vậy mà còn ngồi bất động trên giường, cô cầm quần áo của anh đưa tới, "Mặc đi!"
"Tối khuya lái xe mệt lắm."
"Tự tôi sẽ ra ngoài gọi xe." Phó Lưu Âm khom lưng, mặc quần vào. Mục Kính Sâm nghe vậy, không nói lời nào nữa. Hai người mặc quần áo xong, Phó Lưu Âm nắm tóc mình, "Còn ướt."
"Thiếu chút nữa quên tóc em chưa sấy." Mục Kính Sâm một tay kéo cô tới trước người mình. "Lại muốn sốt phải không?"
"Không sao, hôm nay cũng không lạnh." Phó Lưu Âm vừa đi giày vào, vừa chạy ra ngoài.
Lên xe, hai tay Phó Lưu Âm cắm vào tóc, "Đi thẳng tới lâm viên đi."
"Em nói cái lâm viên kia ngày thường không mở cửa cho người ngoài."
"Đúng vậy." Phó Lưu Âm không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Vẫn là xin lâu lắm mới được đồng ý, cho nên cơ hội khó được mà."
"Chờ khi em xong thì gọi điện thoại cho tôi."
Tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn sang người đàn ông bên cạnh, "Lát xong chắc chắn sinh viên sẽ tới tụ tập, tôi sẽ không gọi điện thoại cho anh được, dù sao mai cũng về rồi."
"Có phải em hận không thể vĩnh viễn giấu tôi đi đúng không?"
"Không phải nha, đợi tôi xong thế nào cũng phải 10 giờ rồi, anh nghỉ ngơi sớm chút đi."
Xe mau chóng chạy đến cổng lâm viên. Phó Lưu Âm xuống xe, vẫy tay với Mục Kính Sâm, "Mau về đi."
Cô chạy chậm tới cổng, bên ngoài có một nhân viên canh gác.
"Xin lỗi, tôi đến trễ." Phó Lưu Âm lấy thẻ sinh viên ra đưa cho đối phương.
Người đàn ông nhìn, "Bọn họ đã vào rồi."
"Để tôi gọi cho thầy tôi vậy."
"Hai ông thầy dẫn theo không ít học sinh, bên trong tuy quang cảnh có chiếu đèn, nhưng đường đi cũng không tốt lắm, như vậy đi, tôi dẫn cô đi."
Phó Lưu Âm vui sướng vạn phần, vội vàng gật đầu, "Được, cám ơn!"
Cô nhấc chân đi theo người nhân viên vào trong, khi đi qua cổng vào, Phó Lưu Âm quay đầu lại nhìn, thấy xe Mục Kính Sâm còn đậu ở kia. Cô vội phất tay, ý bảo anh có thể về rồi.
Mục Kính Sâm ấn còi, thấy Phó Lưu Âm vào rồi, lúc này anh mới đánh xe đi.
Trong lâm viên không có một bóng người, ít ra tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn ra thì không thấy được ai khác, "Bọn họ đi đâu thế ạ?"
"Ở ngay trước, khu vườn này trước kia để hát hí kịch, tối nào cũng biểu diễn, có điều sau đó đóng cửa. Bây giờ các cô tới tham quan, vừa lúc có thể cảm thụ bầu không khí này."
"Vâng."
Phó Lưu Âm nhìn bốn phía, mặc dù có người cùng đi, nhưng ánh đèn ló ra từ những hòn non bộ vẫn thấm người kinh khủng.
Cô điều chỉnh tim không bị treo lơ lửng, người đàn ông đi sau cô, "Cô tiếp tục đi tới trước đi."
Phó Lưu Âm muốn bảo anh ta đi trước nhưng ngại mở miệng, hai người một trước một sau đi tới.
Hai ba phút sau, giống như đã hết đường đi, Phó Lưu Âm dừng chân lại. Người nhân viên đi tới trước mặt Phó Lưu Âm, dẫn đầu đi xuống bậc thang, "Sân khấu ở ngay đối diện, có điều phải đi xuyên qua hòn non bộ."
Người đàn ông đi ở đàng trước, quay đầu lại nhìn Phó Lưu Âm, "Đừng sợ, băng qua hòn non bộ là tới."
"Thế trước kia người tới xem biểu diễn đều đi từ đây sao?"
"Dĩ nhiên là không, gặp dòng người đông đúc, còn không phải đem chen chúc cho hư chỗ này à? Khi đó sẽ mở một cổng hông khác, nhưng bây giờ niêm phong hết rồi."
Phó Lưu Âm đi theo sau người đàn ông, bên trong rất tối, người đàn ông từ túi móc ra một cái đèn pin, "Cô đi lên trước đi."
"Được."
Trong hòn non bộ không gian có hạn, Phó Lưu Âm đi tới trước một cách rất cẩn thận. Người đàn ông soi đèn pin, "Coi chừng cụng trán."
Phó Lưu Âm cúi đầu, "Làm tôi sợ muốn chết, thiếu chút nữa đụng vào rồi."
"Cho nên mới bảo cô cẩn thận chút."
Phó Lưu Âm tiếp tục đi về phía trước. Đèn pin của người đàn ông chiếu trên mặt đất, "Gan cô cũng lớn thật, vừa rồi mấy cô bạn lớp cô sợ tới mức thiếu chút nữa chạy ra hết."
Phó Lưu Âm nghe vậy, vừa định nói tiếp, sau cổ lại đột nhiên bị đánh. Trong nháy mắt cô liền không có phản ứng, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
*****
Chương 282: Rất muốn làm cha
Editor: Lưu Tinh
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Người đàn ông giơ tay treo cây đèn pin lên sau đó ngồi xổm người xuống. Phó Lưu Âm đang quỳ rạp bất động trên mặt đất. Hắn vòng tay ra sau lưng cô, kéo cô ngồi thẳng dậy, trói hai tay cô lại bằng một sợi dây plastic.
Hắn đối với nơi này dường như rất quen thuộc. Phó Lưu Âm không còn chút tri giác. Hắn để cô ngồi trên mặt đất lạnh như băng, phía sau lưng lại cứng như đá. Chỉnh tư thế ngồi cho cô xong, hắn đứng dậy tháo cây đèn pin xuống, rọi đèn vào mặt Phó Lưu Âm.
Dưới ánh đèn, sắc mặt cô có vẻ càng trở nên trắng bệch hơn. Hắn căn bản không hề lo lắng sẽ có người đến gần, bởi vì các giảng viên và sinh viên không ai cần thiết phải đi ngang chỗ này.
Ngày thường chỗ này luôn đóng cửa. Ngày mai, bọn họ sẽ rời khỏi khu Lâm Viên này, chờ qua đêm nay, sau khi họ rời đi, nơi này sẽ lại bị đóng cửa.
Người đàn ông ngồi xổm người xuống, thò tay vào túi của Phó Lưu Âm lục tìm điện thoại di động của cô.
Hắn thử mở khóa nhưng cần mã vân tay. Hắn đưa điện thoại di động tới bên tay Phó Lưu Âm, ấn ngón tay cô lên màn hình mở khóa, sau đó lại thêm dấu vân tay của mình vào.
Làm xong hết thảy, hắn lấy trong túi quần ra một ống tiêm, bên trong đã bơm đầy chất lỏng.
Hắn xác định Phó Lưu Âm đã hoàn toàn bất động mới dùng một con dao nhỏ cắt sơi dây plastic đang khóa tay cô. Sau đó hắn tiêm thuốc vào người cô.
Sau một lúc lâu, hắn cầm lấy đèn pin rồi đi ra ngoài.
Khoảng chín giờ rưỡi tối, người ở bên khu vui chơi kia mới được sắp xếp rời đi.
Triệu Hiểu và mấy nữ sinh khác đang ở cùng một chỗ. Diệp Thiệu Dương đuổi lên trước vài bước: "Triệu Hiểu!"
"Thầy Diệp."
Diệp Thiệu Dương liếc nhìn bốn phía xung quanh: "Tôi vẫn không thấy bóng dáng Phó Lưu Âm đâu. Em ấy đâu rồi?"
Triệu Hiểu ấp úng, cũng không thể nói Phó Lưu Âm vẫn còn đang ở chỗ kia. Từ cách nói chuyện của Mục Kính Sâm, cô cũng hiểu nhất định Mục Kính Sâm chính là mượn cớ giữ Phó Lưu Âm lại nhà hàng, sẽ không chịu thả người.
"Còn đang ở nhà hàng sao?"
"Không có."
Diệp Thiệu Dương lo lắng hỏi: "Vậy em ấy đâu?"
Triệu Hiểu thấy chung quanh toàn là bạn học, cô đi tới trước mặt Diệp Thiệu Dương, đè thấp giọng nói: "Thầy Diệp, Âm Âm bị bạn trai đưa đi. Em đoán ngày mai mới trở lại ạ."
"Cái gì?"
Triệu Hiểu rụt cổ một cái. Sắc mặt người đàn ông trở nên có chút khó coi: "Thực sự là hồ đồ mà."
"Thầy Diệp yên tâm, ngày mai nhất định Âm Âm sẽ trở lại."
Diệp Thiệu Dương cũng không còn cách nào khác: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, các em mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng ạ."
Triệu Hiểu trở lại cùng đám bạn học.
---
Mục Kính Sâm ở sân huấn luyện một lúc. Trở về nhà, lấy điện thoại ra xem, người phụ nữ này đi dã ngoại vui đến mức quên cả chồng của mình luôn rồi.
Đến cả một tin nhắn cũng không có chứ đừng nói là một cuộc gọi.
Mục Kính Sâm nằm dài trên giường, buổi tối không nhìn thấy cô quanh quẩn trong phòng, lòng anh cảm thấy vô cùng trống trải.
Ngón tay anh vuốt nhẹ lên màn hình vài cái, nghĩ đến việc mình tự dưng chủ động gọi đi, Mục Kính Sâm nhíu mày lại. Việc làm này không hề phù hợp với tác phong của anh nha.
Người đàn ông đã mở danh bạ rồi, suy nghĩ một chút, vẫn nên nhắn tin thì hơn. Anh viết: "Ngủ?"
Lập tức có tin nhắn trả lời: "Đang đánh bài với bạn."
Mục Kính Sâm cũng không biết bản thân bực bội vì cái gì. Anh nghĩ ngợi hồi lâu, có phải anh đang quan tâm quá mức tới cô rồi hay không?
Mới vừa rồi rõ ràng là anh vẫn còn ở cùng với cô, cũng chỉ mới có hơn một tiếng đồng hồ mà thôi. Mrong lòng Mục Kính Sâm mặc dù tự bảo với mình như vậy nhưng vẫn không thể ngăn được các ngón tay thuần thục đánh một hàng chữ rồi nhanh chóng gửi tin nhắn đi: "Ngày mai lúc nào trở lại?"
Khoảng 2 phút sau, điện thoại di động của anh mới rung lên.
"Buổi chiều. Không nói nữa, tôi phải đánh bài."
Mục Kính Sâm trừng mắt đọc đi đọc lại tin nhắn này đến vài lần. Anh vứt điện thoại snag một bên. Quên đi, không nghĩ nữa.
---
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Hứa Tình Thâm tắm rửa xong đi ra thấy Tưởng Viễn Chu đứng ở bên cửa sổ, hai đứa nhỏ đều đã ngủ rồi.
Người đàn ông nghe tiếng bước chân, tiện tay kéo rèm cửa sổ lại. Hứa Tình Thâm xốc chăn lên, nằm dài trên giường.
"Ngủ đi, không còn sớm nữa."
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn đồng hồ: "Còn sớm mà."
"Ngày mai em còn phải dậy sớm." Hứa Tình Thâm vừa nói xong, mi mắt cũng bắt đầu khép lại.
Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, anh ngồi xuống mép giường, khom lưng chống hai tay bên người Hứa Tình Thâm: "Hôm nay mệt lắm sao?"
"Ừ." Hứa Tình Thâm trả lời. "Mệt lắm."
"Kết quả thế nào?"
Hứa Tình Thâm cũng không mở mắt lên: "Để mai rồi nói, bây giờ em mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi."
"Nói cách khác, ngày hôm nay rụng trứng?"
Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra: "Cũng không nhất định là vậy, trong hai mươi bốn giờ..."
"Vậy bây giờ là thời cơ tốt nhất."
Hứa Tình Thâm không khỏi kêu rên: "Không nhất định, thật không nhất định."
"Cái gì không nhất định?" Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, tựa trán mình lên trán cô. "Anh thật nghi ngờ hình như chỉ làm buổi tối thì không đủ. Nếu được, chúng ta bổ sung thêm thời gian ở phòng làm việc trong bệnh viện..."
Hứa Tình Thâm đấm vào ngực anh mấy cái.
"Anh điên rồi có đúng không? Em thật không hiểu nổi, Có Lâm Lâm và Duệ Duệ rồi, chuyện sinh thêm đứa nữa cứ để thuận theo tự nhiên có được không?"
"Không được." Ngón tay Tưởng Viễn Chu chọc chọc mấy cái lên mặt Hứa Tình Thâm. "Anh muốn được nhìn thấy bụng của em to lên mỗi ngày, anh muốn được nghe tiếng gọi đầu tiên của con."
"Vậy cũng không thể gấp được."
Tưởng Viễn Chu vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Hứa Tình Thâm. Cô khó chịu lên tiếng: "Đây là chỗ ngủ của em."
Người đàn ông xoay người nằm sang bên kia: "Gần đây Lão Bạch đang khổ tâm dàn dựng một màn cầu hôn. Cậu ta đã thử dò ý Tô Đề Lạp, cô ấy nói muốn một màn cầu hôn phải thật đặc biệt."
"Ừ, nhất định sẽ rất lãng mạn."
"Lão Bạch tự mình lo việc hôn lễ, bận đến sứt đầu mẻ trán."
Hứa Tình Thâm kéo chăn lên cao.
"Đó cũng là chuyện tốt."
"Bất quá anh đã chỉ cho cậu ta một chiêu."
"Là chiêu gì?"
Tưởng Viễn Chu nghiêng người sang, chống tay bên đầu, không chớp mắt nhìn Hứa Tình Thâm.
"Anh nói, chỉ cần Tô Đề Lạp mang thai, chuyện tốt gì cũng sẽ thành. Cầu hôn ấy hả, tùy tiện mua một bó hoa là được rồi. Bày đặt làm gì, còn không bằng một chiêu liền trúng đích."
Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn anh: "Hóa ra tâm tư của anh xấu xa như vậy."
"Đây không phải là xấu xa." Tưởng Viễn Chu phản bác lại. "Đây là sự rung động nguyên thủy nhất giữa người với người. Làm theo tiếng gọi con tim!"
"Lão Bạch sẽ không nghe lời anh đâu."
Tưởng Viễn Chu bật cười, lộ rõ bộ mặt cáo già: "Cậu ta đã nghe lọt nha! Cậu ta làm theo hết."
Hứa Tình Thâm khó có thể tin được: "Các người... Đàn ông các người ai cũng xấu xa vậy sao? Chuyện này cũng mang ra thảo luận..." Cô nghĩ mà nổi hết cả da gà.
"Giữa anh và Lão Bạch còn có chuyện gì không thể nói với nhau không?"
"Chuyện có thể nói hay không thể nói, cơ bản cũng đều đã nói hết rồi. Cậu ta chịu làm theo lời anh, cũng là chuyện tốt mà."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu sáng quắc, nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm. Ý cười trong ánh mắt đó chuyển dần sang thâm thúy.
Hứa Tình Thâm rụt vai một cái: "Anh làm gì vậy?"
"Anh sẽ không để cho Lão Bạch đến đích trước đâu, bởi vậy chúng ta phải nhanh lên mới được."
Hứa Tình Thâm dở khóc dở cười với anh: "Không phải chúng ta đã có Lâm Lâm và Duệ Duệ rồi sao? Cho dù thế nào thì con của Lão Bạch cũng phải gọi hai đứa là anh, là chị mà."
"Làm sao giống? Anh phải chứng minh, khả năng của anh cao hơn, anh nhanh hơn."
Hứa Tình Thâm bật cười: "Cái chữ "nhanh" này không hẳn lúc nào cũng là một lời khen ngợi nhỉ?"
Tưởng Viễn Chu hiểu được ý cô, liền trở người nằm đè lên người cô.
"Em đang nói đến phương diện nào?"
"Xin tha mạng, em nói sai rồi. Tưởng Viễn Chu, anh cũng biết anh nặng cỡ nào rồi, anh đè em như vậy..."
Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu cong khóe miệng lên: "Đang cầu xin tha thứ sao?"
"Ừ, cầu xin tha thứ."
"Em nên tiết kiệm một chút sức lực thì hơn."
Cô dùng sức muốn đẩy anh ra, nhưng thân hình to lớn kia nặng nề như một pho tượng và không dễ gì bị xê dịch đi. Về phương diện này, Tưởng Viễn Chu vẫn luôn chiếm thế thượng phong.
Toàn bộ thời gian đều là Hứa Tình Thâm bị anh dẫn dụ. Đặc biệt là lúc vừa mới bắt đầu, cô tỏ ra lãnh đạm, thế nhưng Tưởng Viễn Chu ngược lại rất thích như vậy. Anh còn không lột được cái vỏ bọc lãnh đạm đó sao?
Cô không còn sức phản kháng, hai tay chống trước ngực Tưởng Viễn Chu.
"Anh nói thật cho em biết đi."
Người đàn ông vẫn vùi mặt bên cổ cô: "Nói thật cái gì?"
"Em thấy anh không giống như sốt ruột muốn sinh thêm đứa nữa. Chẳng qua anh chỉ đang mượn cớ, mỗi tối đều muốn ép chết em."
Tưởng Viễn Chu bật cười, hóa ra bây giờ cô mới nhìn ra sao? Nhưng ngoài miệng anh vẫn không thừa nhận: "Anh đang cố gắng phối hợp với em thôi, em không thấy anh lao tâm lao lực sao?"
Hứa Tình Thâm không cam lòng mỗi lần đều bị ăn đến sạch sẽ, mỗi lần quyền chủ động đều nằm trong tay Tưởng Viễn Chu. Cánh tay mảnh khảnh của cô vòng qua cổ Tưởng Viễn Chu.
"Anh gấp như vậy làm gì?"
"Em phải biết rằng, mỗi lần gặp em, anh như mất hết lí trí."
Cô cố nhổm người dậy, kề môi bên tai Tưởng Viễn Chu: "Lần này em chủ động, được không?"
Tưởng Viễn Chu thoáng ngẩn người, dường như không thể tin được: "Thật à?"
"Thật."
Cả người anh liền mềm nhũn ra. Sau đó một giây, Tưởng Viễn Chu kích động ôm chặt Hứa Tình Thâm: "Tốt lắm."
Bàn tay cô dịu dàng vuốt ve trên lưng Tưởng Viễn Chu. Anh vội vàng muốn lột sạch quần áo trên người cô. Hứa Tình Thâm níu chặt cổ áo lại.
"Để em tự làm."
"Cởi quần áo cũng muốn tự làm?"
Hứa Tình Thâm nằm lại xuống giường, những ngón tay trắng nõn buông lơi bên cần cổ. Ngón trỏ nhẹ nhàng kéo rộng cổ áo ra một chút. Tưởng Viễn Chu hoàn toàn bị động tác hờ hững này hấp dẫn. Hơi thở anh trở nên ngày càng gấp gáp, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy trước ngực Hứa Tình Thâm.
Hồi lâu, hồi lâu sau.
Hai người quấn lấy nhau trên giường. Chân Tưởng Viễn Chu đặt trên người Hứa Tình Thâm, hai tay ghì chặt lấy cô trong lòng mình.
Trên trán Hứa Tình Thâm ướt đẫm mồ hôi, bàn tay cô đặt trước ngực Tưởng Viễn Chu: "Nóng quá, em phải đi tắm đây."
Tưởng Viễn Chu vẫn nằm im không động đậy. Hứa Tình Thâm ngẩng mặt lên, thấy hai mắt người đàn ông nhắm nghiền.
"Ngủ rồi à?"
"Ưm —" Tưởng Viễn Chu vẫn đang nhắm mắt.
"Tình Thâm, anh cảm thấy như mình vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt, trong nhất thời khó mà lấy lại tinh thần được."
Hứa Tình Thâm cảm thấy cổ họng khô khốc vô cùng, cô muốn uống nước nhưng Tưởng Viễn Chu cứ một mực ôm chặt lấy cô không chịu buông ra. Cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi rồi.
Một lát sau, lúc này người đàn ông mới chẫm rãi mở mắt ra. Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Tưởng Viễn Chu, mỗi lần ở trên giường là anh lại không khống chế được. Thiệt là không giống với một Tưởng tiên sinh uy phong lẫm liệt nha."
Tưởng Viễn Chu vén mấy sợi tóc trên trán cô sang một bên, sau đó cuốn một lọn tóc vào ngón tay mình.
"Ở nhà, anh không cần uy phong. Ngược lại đêm nay em... rất uy phong."
Hứa Tình Thâm lại cười khúc khích, khóe mắt toát lên vẻ xinh đẹp mị hoặc khó cưỡng.
"Hóa ra cảm giác khi ở phía trên... lại tốt như vậy."
Đáy mắt người đàn ông rõ ràng nổi lên một cơn sóng mãnh liệt. Cũng không biết có phải là do những lời này của cô gây kích thích hay không. Anh nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là khi em làm chủ tiết tấu, anh lại càng dễ mất khống chế hơn bình thường."
"Ừ... Cho nên tối nay suýt chút nữa em vắt kiệt sức anh rồi phải không?"
Tưởng Viễn Chu ngắm nhìn nụ cười tinh quái của Hứa Tình Thâm, trong mắt anh cũng dâng lên ý cười: "Anh thật sự yếu đuối vậy sao?"
"Tưởng Viễn Chu, em cảm thấy "của anh" run lên."
Người đàn ông cúi thấp đầu xuống che lại đôi môi của cô, không cho cô cơ hội nói thêm nữa. Tiếng cười của Hứa Tình Thâm bị anh nuốt trọn vào người. Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu mới buông cô ra.
"Tại sao lúc sắp đi vào em cứ muốn đẩy anh ra?"
"Em nghĩ anh còn có thể kiên nhẫn chờ, nên muốn kiểm chứng."
Bàn tay Tưởng Viễn Chu đặt lên hông cô.
"Đáng lẽ anh còn có thể làm lâu hơn một chút, nhưng em cứ cố tình gây sự. Anh đây là bị em ép."
"Đúng, đúng, đúng." Hai tay Hứa Tình Thâm vỗ vỗ lên mặt Tưởng Viễn Chu. "Là em ép anh. Nói cách khác, khả năng của anh là có thể kéo dài đến tận sáng sớm mai, có đúng hay không?"
"Em cũng thật là dẻo miệng —— "
Tưởng Viễn Chu luôn phải đầu hàng trước cô, đặc biệt là những lúc như thế này.
---
Sâu trong rừng, từng cơn gió mạnh bạo tạt qua gây ra tiếng lá cây xào xạc không ngừng. Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng gió chẳng khác gì tiếng thú dữ gầm rú.
Phó Lưu Âm vẫn còn ngủ mê man, kỳ thực không còn chút ý thức. Đến tận nửa đêm, cô cảm thấy lạnh đến phát run. Sương đêm buông xuống khiến không khí trở nên lạnh và ẩm ướt.
Phó Lưu Âm cảm giác như mình vừa bị ai đó trói chặt rồi ném mạnh xuống biển sâu. Cái lạnh khiến cho ý thức của cô dần trở lại, thế nhưng cô vẫn không mở mắt ra nổi. Chỉ biết là toàn thân đã lạnh cóng, không phải cô đã ngã bệnh rồi đấy chứ? Đầu óc cô trở nên hỗn loạn, cô ra sức muốn há miệng kêu lên nhưng đôi môi cũng chỉ mấp máy rất khẽ và không thốt ra được lời nào.
Thế rồi Phó Lưu Âm lại từ từ chìm vào hôn mê thêm lần nữa.
---
Sáng hôm sau, Triệu Hiểu nghe thấy tiếng chuông báo liền ngồi dậy. Cô liếc nhìn sang giường bên cạnh, Phó Lưu Âm vẫn chưa trở lại. Triệu Hiểu nghĩ chốc nữa thầy Diệp nhất định sẽ lại hỏi Phó Lưu Âm đâu, cô liền vội vàng gửi một tin nhắn: "Âm Âm, khi nào cậu mới về?"
Cô đứng dậy thay quần áo, đi vào toilet, lúc trở ra thì đã thấy tin nhắn trả lời của Phó Lưu Âm: "Hôm nay mình không trở lại đâu, lát nữa sẽ trực tiếp về nhà."
"Có lầm hay không vậy?" Triệu Hiểu thầm than. "Người có tiền đều tùy hứng vậy sao? Suốt ngày phải quấn quýt với bạn trai à? Ai dà —— "
Ăn xong điểm tâm, mọi người tập hợi lại.
Diệp Thiệu Dương bắt đầu điểm danh, gọi đến tên của Phó Lưu Âm, Triệu Hiểu liền giơ cánh tay lên: "Thầy Diệp, Phó Lưu Âm nhắn tin cho em, bảo là đã tự mình về nhà trước rồi. Chắc là ở nhà có chuyện gì gấp."
Cô cũng chỉ có thể bịa ra cái lý do này.
Diệp Thiệu Dương nhíu mày: "Em ấy đã đi từ hôm qua đến giờ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Triệu Hiểu lúng túng một lúc, sợ mình sẽ nói sai điều gì: "Lúc đi cũng là do bạn ấy gấp quá, không kịp xin phép thầy."
"Được rồi." Diệp Thiệu Dương không hỏi thêm nữa. "Mọi người chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta sẽ đến tham quan chỗ khác."
Nữ sinh đứng bên cạnh Triệu Hiểu không khỏi lôi ké ống tay áo của cô: "Âm Âm đột nhiên biến mất, có phải là bị bạn trai đón đi không?"
"Không, chớ đoán mò."
Nữ sinh kia nhún vai, nói: "Cậu xem sắc mặt của thầy Diệp kìa, trước khi đi thầy ấy đã nói không được phép vắng mặt."
"Nếu vậy trong nhà có chuyện thì phải làm sao?" Triệu Hiểu chỉ có thể nhắm mắt nói cứ như là thật, tuy rằng cô cũng không thể nào lý giải nổi.
Lẽ nào Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm cảm thấy còn thân mật chưa đủ hay sao?
---
Sáng sớm Mục Kính Sâm đã ở trong khu huấn luyện. Anh bận rộn suốt cả buổi sáng, cũng quên mất chuyện Phó Lưu Âm.
Nói đúng ra thì hôm nay cô cũng sẽ không có thời gian nghỉ ngơi nhiều. Khó khăn lắm Lâm Viên mới mở cửa hai ngày cho sinh viên vào nghiên cứu học tập, sợ rằng lúc này Phó Lưu Âm đang bận cùng các bạn đi thăm thú khắp nơi rồi.
Ăn xong cơm trưa, Mục Kính Sâm đứng dựa vào lan can. Một tay anh châm điều thuốc, tay kia lấy điện thoại di động ra xem.
Anh gọi cho Phó Lưu Âm, thế nhưng đầu bên kia không có ai nghe máy.
Mục Kính Sâm hung hăng rít một hơi thuốc.
Làm phản rồi!
Anh vừa định gọi lại lần nữa thì đã có một tin nhắn được gửi tới: "Đang bận."
"Khi nào trở lại?"
"Không biết, chút nữa liên hệ sau."
Mục Kính Sâm bỏ điện thoại vào trong túi quần, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Không hiểu sao trong lòng anh mơ hồ dâng lên cảm giác gì đó không thích hợp.
Đây là thế nào? Phó Lưu Âm chỉ ra ngoài một chuyến mà thôi, anh có gì mà không yên lòng chứ?
Bây giờ cô đã đi học, sẽ còn có rất nhiều chuyện cô phải đích thân làm. Anh không thể nào mỗi ngày đều giữ cô bên cạnh mình. Mục Kính Sâm lại rít thêm một hơi thuốc nữa, lồng ngực bỗng đau nhói vì ước định một năm giữa anh và Phó Lưu Âm.
Anh lắc đầu, nghĩ nhiều thế làm gì?
Anh hoàn toàn có thể phủi sạch hết mọi thứ, nào có hợp đồng hay giấy tờ ràng buộc gì đâu? Ai nói nhất định phải thực hiện theo một lời nói suông chứ?
Sau 12 giờ, ánh nắng đã bắt đầu gay gắt hơn, thế nhưng ở bên trong khu hòn non bộ vẫn chìm ngập trong bóng tối.
Phó Lưu Âm mơ mơ màng màng mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy gì đó nhưng hai mắt cô đột nhiên đau rát quá. Cô không biết đó chính là những tia sáng ở bên ngoài nhưng không lọt nổi vào trong này.
Cô nuốt nước bọt, cổ họng khô rát như bị ai dùng dao cứa từng nhát một. Cô vẫn chưa khôi phục lại ý thức, chỉ là tác dụng của thuốc đang từ từ tan đi. Phó Lưu Âm mệt mỏi vô cùng, hai mắt lại tiếp tục nhắm nghiền lại.
---
Bên trong khách sạn.
Ăn xong cơm trưa, Diệp Thiệu Dương bảo mọi người trở về thu dọn hành lý của mình.
Buổi chiều còn phải đến một số địa điểm nữa. Tuy nhiên những nơi đó cũng ở rất gần trường, đợi sau khi lên xe trực tiếp đi là được.
Triệu Hiểu thu dọn đồ đạc của mình xong, hành lý của Phó Lưu Âm cô căn bản không động tới. Cô cùng hai người khác kéo vali ra khỏi phòng.
Sau khi làm thủ tục trả phòng xong, Triệu Hiểu và mấy người khác cùng đứng đợi trong đại sảnh.
Hành lý của Diệp Thiệu Dương đã được để lên xe, anh đi tới trước mặt mọi người: "Phó Lưu Âm đâu?"
"Thầy Diệp, sáng nay em đã xin phép cho bạn ấy rồi ạ."
Diệp Thiệu Dương gật đầu: "Ừ, suýt nữa thì tôi quên mất. Các em hãy mang hành lý lên xe đi."
"Vâng ạ."
Sau khi lên xe, Triệu Hiểu thấy Diệp Thiệu Dương đứng ở cửa hàng rượu, sắc mặt ngưng trọng. Mọi người lần lượt lên xe hết, một người thúc giục: "Thầy Diệp, không còn sớm nữa, lên đường thôi?"
Diệp Thiệu Dương đi lên trước, sau đó bảo tài xế lái xe.
"Triệu Hiểu, ngày hôm qua lúc Phó Lưu Âm rời đi, có phát hiện điều gì không thích hợp không?"
Triệu Hiểu tỉ mỉ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không có ạ."
"Em ấy có biết chúng ta tập hợp ở đâu không?"
"Tối hôm qua khoảng 8 giờ, em còn nhắc bạn ấy tập hợp ở cổng Lâm Viên, bạn ấy còn nhắn tin hỏi em cổng ở đâu." Triệu Hiểu lấy điện thoại di động ra, mở mục tin nhắn.
"Bạn ấy hỏi có phải cứ đi thẳng là được hay không."
"Làm sao vậy?" Người bên cạnh không nhịn được liền hỏi: "Có gì không ổn sao?"
"Xem ra lúc đó em ấy có ý định đến, nhưng lại gặp cản trở."
Triệu Hiểu cũng có nghĩ tới, thế nhưng cái này cũng không khó giải thích. Tám phần là do Mục Kính Sâm không chịu thả người.
"Em cũng có nhắn tin hỏi thăm, nhưng bạn ấy chỉ nói đã về nhà rồi."
"Ôi dào, còn nhắn tin trả lời được tức là không có gì nguy hiểm rồi." Người ở phía trên nói, sau đó bảo tài xế lái xe đi. "Hơn nữa đi cùng bạn trai mà, có gì đáng ngại chứ?"
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Diệp Thiệu Dương ngồi suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh ta đứng lên, hô to: "Dừng xe."
Tài xế nghe vậy đành đỗ xe lại bên đường. Diệp Thiệu Dương quay sang nói với đồng nghiệp của mình: "Tôi phải xác minh kĩ chuyện này."
"Vậy cũng được."
Diệp Thiệu Dương có số điện thoại của Phó Lưu Âm, anh ta nhanh nhẹn bấm một dãy số, thế nhưng vẫn không có người nghe máy.
Anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho hiệu trường, hỏi xin số điện thoại của Mục Kính Sâm.
Lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Mục Kính Sâm còn tưởng là Phó Lưu Âm gọi, nào ngờ là một dãy số lạ. Người đàn ông đưa điện thoại di động lên tai nghe: "A lô?"
"Xin chào, tôi là thầy chủ nhiệm của Phó Lưu Âm, Diệp Thiệu Dương."
Bước chân của Mục Kính Sâm chợt khựng lại: "Có chuyện gì sao?"
"Xin hỏi Phó Lưu Âm đang ở cùng với ngài phải không? Hay là... Em ấy đã về đến nhà chưa?"
Mục Kính Sâm nâng mắt lên nhìn đồng hồ, sau đó tay nắm chặt lại thành quyền: "Có ý gì? Không phải cô ấy đang đi cùng các người sao?"
Sắc mặt của Diệp Thiệu Dương liền trở nên trắng bệch: "Ngài nói em ấy đang đi cùng chúng tôi?"
"Đêm qua đích thân tôi đưa cô ấy đến Lâm Viên còn gì."
"Thế nhưng tối qua đến giờ chúng tôi vẫn chưa thấy mặt mũi Phó Lưu Âm đâu." Nghe giọng điệu Diệp Thiệu Dương như vậy, tất cả mọi người trên xe liền biết đã có chuyện.
Triệu Hiểu đứng dậy, thấy sắc mặt Diệp Thiệu Dương chuyển sang lạnh đến cực điểm.
Mục Kính Sâm gần như quát lên: "Nói cách khác, cô ấy đã mất tích từ tối hôm qua đến giờ?"
"Mục tiên sinh, kể từ tối qua, chúng tôi không ai nhìn thấy em ấy trở lại. Triệu Hiểu có nhắn tin với Phó Lưu Âm, em ấy nói đã tự mình về nhà trước rồi."
"Về nhà cái gì?"
Mục Kính Sâm giận run người, anh tắt máy và chạy nhanh đến xe của mình. Mục Kính Sâm ngồi vào xe, trong lòng nói không rõ là cảm giác gì. Anh hung hăng đạp mạnh chân ga. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là Phó Lưu Âm đã bỏ trốn. Thời điểm này có thể cô ấy không nên hành sự lỗ mãng, thế nhưng nếu như là một kế hoạch đã được chuẩn bị kĩ càng từ trước thì sao? Thật vất vả mới xuất hiện một cơ hội tốt như vậy, đối với cô mà nói hẳn là thiên thời, địa lợi, nhân hòa rồi?
Huống hồ, gần đây cô thường xuyên gặp mặt Hứa Tình Thâm, hẳn là đã cùng nhau bàn tính kế hoạch bỏ trốn? Mục Kính Sâm lái xe rất nhanh, chiếc xe cứ thế lao như tên rời khỏi cung.
Diệp Thiệu Dương nghe thấy tiếng tút tút, biết là bên kia đã cúp máy, sắc mặt anh càng trở nên khó coi hơn. Triệu Hiểu đứng ở phía sau lưng anh, sợ đến khóc òa cả lên.
"Thầy Diệp, lẽ nào Âm Âm đã gặp chuyện chẳng lành?"
"Mục Kính Sâm nói tối hôm qua anh ta tự mình đưa Âm Âm tới cổng Lâm Viên, còn tận mắt nhìn thấy em ấy đi vào đó."
Triệu Hiểu thiếu chút nữa ngã phịch xuống đất. Cả người lảo đảo về sau vài bước.
"Vậy người nhắn tin với em từ tối qua đến giờ là ai? Rõ ràng là số của Âm Âm mà?"
Diệp Thiệu Dương lắc đầu: "Nếu như em ấy tự ý về nhà, lẽ nào người nhà còn không biết sao?"
"Làm sao bây giờ? Thầy Diệp, có cần phải báo cảnh sát không?"
Diệp Thiệu Dương đi tới chỗ tài xế, vỗ vai một cái: "Đến Lâm Viên, nếu như Phó Lưu Âm có đến Lâm Viên, chúng ta đến đó tìm trước."
"Được."
Khách sạn cách Lâm Viên rất gần. Trên xe, Diệp Thiệu Dương tranh thủ liên lạc với nhân viên ở đó.
Gọi mãi không có người nghe máy, anh ta không thể làm gì khác hơn là gọi cho người còn lại. Trong điện thoại, Diệp Thiệu Dương nói ngắn gọn tình huống hiện tại. Đến nơi, anh bước xuống trước tiên, thấy nhân viên đứng gác hôm qua đang ở trước cổng.
Không ít sinh viên cũng theo xuống xe. Diệp Thiệu Dương đi tới trước mặt người đàn ông kia.
"Hôm qua anh cùng chúng tôi vào bên trong, người còn lại đâu? Đoàn chúng tôi đã có một người bị mất tích, người nhà của em ấy nói tối qua đã đưa tới tận cổng và tận mắt trông thấy một nhân viên dẫn em ấy vào."
"Vậy sao?" Sắc mặt người kia có chút thay đổi. "Anh đừng sốt ruột, để tôi gọi cho cậu ta ngay."
"Được."
Người đàn ông đi ra chỗ khác gọi điện thoại. Tầm mắt Diệp Thiệu Dương quét nhìn bốn phía một chút.
"Cậu ta không nghe máy." Người đàn ông thầm mắng một tiếng.
Triệu Hiểu ở bên cạnh gấp đến độ hai mắt đỏ bừng lên. Người đàn ông kia chỉ có thể lắc đầu: "Không liên lạc được, không ai nghe máy."
Diệp Thiệu Dương chỉ tay vào phía trước: "Nếu không chúng ta đi tới xem camera."
"Ở đó đâu có ai qua lại? Vườn đã đóng cửa, bây giờ mấy thứ này cũng trở thành vật trang trí thôi, chẳng ai lại bỏ tiền ra duy trì mấy thiết bị đó cả."
"Thầy Diệp, Âm Âm sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Sắc mặt Diệp Thiệu Dương càng lúc càng khó coi. Anh nhìn về cánh cửa đóng chặt trước mặt.
"Vậy trước tiên có thể dẫn chúng tôi vào trong đó tìm thử xem sao được không?"
"Các người chắc chắn rằng tối qua nữ sinh đó đi theo người nhân viên kia sao?"
Diệp Thiệu Dương kiên định gật đầu một cái: "Khoảng tám giờ tối, là người nhà em ấy tự mình đưa em ấy tới. Nơi này trừ anh và một người ở ngoài ra, chỉ còn người không liên lạc được kia thôi phải không?"
Đối phương gật đầu: "Tối hôm qua là tôi phụ trách đưa mọi người vào tham quan, đến khuya cũng không nghe cậu kia nói gì về chuyện đưa một sinh viên khác vào..."
Diệp Thiệu Dương nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Đối phương vừa nói, vừa móc ra một chiếc chìa khóa, mở cửa ra.
Phía sau, một nam sinh cũng theo vào: "Thầy Diệp, chúng ta đi chung."
Diệp Thiệu Dương nhàn nhạt liếc nhìn nam sinh kia: "Được."
Người nhân viên dẫn đầu đi vào: "Có chuyện này tôi nghĩ cần phải nhắc nhở anh một chút."
"Chuyện gì?"
"Người còn lại..." Đối phương giơ ngón tay lên, chỉ chỉ vào đầu của mình. "Có chút vấn đề. Cậu ta được sắp xếp vào đây làm, nghe nói là do có quen biết."
Người này có vấn đề?
Đôi môi Diệp Thiệu Dương hơi run lên: "Không... Không lẽ là mắc bệnh tâm thần?"
"Phải, là bệnh tâm thần. Nhưng mà anh yên tâm, cậu ta vẫn uống thuốc đều đặn, cũng không hẳn là tối qua phát bệnh."
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu