Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 253 - 254
hương 253: Lấy chồng vì tình yêu
Editor: Yuè Yīng
❄❄❄
Lăng Thời Ngâm thấy trong lòng chợt rơi "lộp bộp".
"Ngậm máu phun người."
Hứa Tình Thâm chỉ về phía cách đó không xa.
"Cô có thể tự đi nhìn xem, nhưng tôi khuyên cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, lỡ như chạm mặt, kết cục cũng không tốt lắm."
"Bàn 19 đấy."
Cô nói xong, nhấc chân lên đi, Lăng Thời Ngâm đứng im tại chỗ, người bạn bên cạnh kéo cánh tay của cô ta.
"Thời Ngâm?"
"Chúng ta đi ngồi trước đã."
"Cậu... Cậu không tới xem sao?"
Lăng Thời Ngâm miễn cưỡng nở nụ cười: "Cũng không phải là cậu không biết Hứa Tình Thâm, chị ta không ưa tớ, chị ta nói gì tớ cũng phải tin sao?"
"Cũng phải, nếu tới đó mà không có gì, chị ta lại cười vào mặt chúng ta."
Lăng Thời Ngâm mang theo tâm trạng nặng nề đi theo người phục vụ, khi ngồi vào chỗ của mình, đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu.
Chỉ là ngồi hơi xa, không nghe thấy họ đang nói gì. Lăng Thời Ngâm cầm thực đơn, suy nghĩ đã sớm bay ra ngoài, cô ta để bạn mình chọn món ăn, nhìn xuống thực đơn, nhưng dường như đã không nhìn thấy những dòng chữ trên đó nữa.
Lúc Hứa Tình Thâm thấy Lăng Thời Ngâm, ngược lại cũng có chút giật mình. Cô ta vội ngồi vào bàn, xem ra, Lăng Thời Ngâm không hề đi tìm Mục Thành Quân.
Trong lòng Lăng Thời Ngâm rất loạn, cho dù ai nghe được tin tức như thế, cũng không thể bình tĩnh được, nhưng đây cũng là ở trước mặt mọi người, nếu quả thật cô ta thấy Mục Thành Quân và người phụ nữ khác ở cùng nhau, cô ta nên làm gì?
Hẳn là nên xoay người rời đi, hay là xông lên giáo huấn người phụ nữ một trận?
Lăng Thời Ngâm quá rõ tính khí Mục Thành Quân, nếu như cô ta khiến hắn mất mặt trước mặt mọi người, có thể hắn sẽ giết chết cô ta.
Tưởng Viễn Chu thành thạo cắt cánh gà, vắt nước chanh lên sau đó đặt vào bên Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm cách đó không xa, người đàn ông lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Em thấy chồng của Lăng Thời Ngâm."
"Vậy thì sao?"
Hứa Tình Thâm nhoài người tới, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Tưởng Viễn Chu, cô thấp giọng nói: "Nhưng bên cạnh anh ta lại là người phụ nữ khác, hơn nữa thân mật cực kỳ, vừa nhìn đã biết không phải là quan hệ bình thường."
"Vậy thì sao?"
"Còn hỏi vậy thì sao? Thực sự không nhận ra Mục Thành Quân..."
Tưởng Viễn Chu bật cười: "Đây cũng không phải là chuyện gì bí mật, Mục Thành Quân sẽ không nghĩ tới những lời đàm tiếu, mấy ngày hôm trước, anh ta còn dẫn theo người phụ nữ khác mà không phải là Lăng Thời Ngâm tham gia một bữa tiệc, có người nói bọn họ rời đi rất sớm, cũng không biết là có về nhà hay không. Nhưng thời gian đó, Lăng Thời Ngâm còn bị nhốt trong đồn cảnh sát."
Hứa Tình Thâm khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên: "Nhưng bọn họ mới kết hôn không bao lâu."
"Em còn hy vọng vào một người đàn ông như Mục Thành Quân, có thể chung thủy?"
Tưởng Viễn Chu quay lại, thấy Lăng Thời Ngâm đang nhìn bên này không hề chớp mắt, anh xoay người lại nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
"Cho nên, có đúng là anh rất khan hiếm hay không?"
"Dạ dạ dạ, động vật quý hiếm, sao lại gặp phải em chứ nhỉ?"
Ánh nhìn khi nãy của Tưởng Viễn Chu, khiến trái tim của Lăng Thời Ngâm ngã vào đáy cốc lần thứ hai, cảm giác như vậy cực kỳ khó chịu. Cô ta luôn muốn ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng, đặc biệt là khi gặp Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, cô ta muốn để cho bọn họ nhìn thấy, cô ta sống tốt biết bao nhiêu.
Nhưng có lẽ Hứa Tình Thâm sẽ nói với Tưởng Viễn Chu chuyện về Mục Thành Quân, ánh nhìn của anh khi nãy, có ý gì? Thương hại sao? Chỉ sợ là không phải, đó chính là mỉa mai cười nhạo cô ta.
Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay, nếu như không tới nhìn, cô ta lại cảm thấy không cam lòng, huống hồ gần đây Mục Thành Quân luôn ôn hoà với cô ta.
Người bạn ngồi phía đối diện đang chọn món, Lăng Thời Ngâm cầm lấy túi bên cạnh.
"Tớ đi toilet."
"Ừ."
Lăng Thời Ngâm đẩy ghế ra đứng dậy, Hứa Tình Thâm thấy nàng xoay người đi về phía trước, cô lẩm bẩm nói: "Ai cũng nói con gái lấy chồng vì tình yêu, thế nhưng những cô gái lấy chồng vì tình yêu có thể chắc chắn rằng sau đó sẽ không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"
"Đoán mò gì đó? Lăng Thời Ngâm mà được gọi là lấy chồng vì tình yêu sao? Em mới đúng như vậy."
Hứa Tình Thâm thu hồi thần sắc.
"Sao chuyện gì anh cũng có thể đem chúng ta ra so sánh chứ?"
"Yên tâm đi, Tình Thâm. Những chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra với em."
Đối với cảm giác an toàn, cho tới bây giờ Hứa Tình Thâmvẫn còn khiếm khuyết, bởi vì có một số điều cô không hề được cảm nhận. Nhưng hôm nay, những lời Tưởng Viễn Chu suy diễn, đương nhiên là cô tin lời anh.
Lăng Thời Ngâm đi về phía trước, mỗi một bước đều giống như dẫm trên mũi đao, trong lòng vô cùng thấp thỏm, rất sợ cảnh tượng tiếp theo, sẽ khiến cô ta tan vỡ ngay lập tức.
Nhưng mà khi đi qua bàn 19, lại không nhìn thấy một người nào.
Ánh mắt Lăng Thời Ngâm rơi xuống trên mặt bàn, hẳn là người ngồi đây vừa mới đi khỏi, người phục vụ còn chưa kịp tới dọn. Lăng Thời Ngâm nhìn xung quanh, thấy hai bộ chén đũa và dụng cụ dao nĩa, còn có một cái khăn giấy bị vứt lại, mặt trên dính chút son môi.
Bàn tay xuôi ở bên người khẽ nắm chặt lại, lúc người phục vụ tới được, Lăng Thời Ngâm không khỏi bước tới hỏi: "Xin hỏi, ai ngồi ở đây trước đó vậy?"
"Là một quý ông và một cô gái."
Trái tim Lăng Thời Ngâm vẫn mơ hồ như bị đâm khiến cô ta đau nhức.
"Ai vậy? Là Mục tiên sinh sao?"
"Thật ngại quá, tôi không rõ lắm."
Lăng Thời Ngâm thất thần trở lại chỗ ngồi, người bạn nhìn cô ta, nói: "Thời Ngâm, đồ ăn đã chọn được rồi."
"Ừ."
"Thời Ngâm, thực sự cậu không tới xem sao?"
Lăng Thời Ngâm lấy lại tinh thần.
"Vừa nãy đi toilet, đi qua bàn 19, ở đó không có ai, trên bàn sạch sẽ."
"Đúng là chị ta đã thực sự nói dối."
Lăng Thời Ngâm cười khẽ: "Lời chị ta vốn không thể tin được."
Hứa Tình Thâm nhìn Lăng Thời Ngâm vừa nói vừa cười, cô có chút khó hiểu, lẩm bẩm: "Cô ta lại còn có thể cười được? Hay là cô ta không phát hiện ra."
"Em nói Mục Thành Quân?"
"Phải, có khả năng này." Hứa Tình Thâm vừa nói vừa trộn salad. "Không thể trùng hợp như thế?"
"Nếu không, đánh cược thử xem?"
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, gần đây anh không có cơ hội đánh cược với cô đó nha!
"Không."
"Tại sao?"
"Mỗi lần cược là em đều thua, không dễ chơi."
Tưởng Viễn Chu ngả người dựa vào thành ghế phía sau.
"Đó là bản lĩnh của em không cao."
"Không phải, là anh quá xảo quyệt."
"Anh đâu có xảo quyệt chứ?"
"Anh rất xảo quyệt."
Tưởng Viễn Chu khẽ nhắm mắt.
"Nói điểm chính."
"Anh rất xảo quyệt." Hứa Tình Thâm nhắc lại.
Lời này mà đổi thành người khác nói, có lẽ Tưởng Viễn Chu sẽ đạp một phát xuống đất, nhưng đây là Hứa Tình Thâm, là người anh chọn.
"Lúc nói không lại, cũng ăn vạ."
"Em không ăn vạ."
"Em cứ như là trẻ con thích diễn trò, thích đùa giỡn ấy."
"Dù sao đi chăng nữa cũng không đánh cược với anh."
"Được, được, được." Tưởng Viễn Chu nhận thua. "Chỉ cần là em nói, thế nào cũng được."
Ăn cơm xong, Tưởng Viễn Chu đứng dậy trước, Hứa Tình Thâm cầm túi đẩy ghế ra. Người đàn ông thấy cô vừa đứng dậy, tiến lên vài bước ôm bả vai cô.
Tưởng Viễn Chu vốn có thân hình cao lớn, lần này ôm Hứa Tình Thâm, hai người cứ như dính lấy nhau vậy, lúc anh nói chuyện với cô, ánh mắt chốc chốc lại chăm chú nhìn cô.
Hứa Tình Thâm cười, mặc dù Lăng Thời Ngâm không nghe thấy tiếng nói chuyện của họ, nhưng cảnh tượng này, từ khi lấy chồng tới nay cô ta cũng không có được.
Cô ta không còn tâm trạng ăn uống nữa, sau khi nhìn Hứa Tình Thâm vàTưởng Viễn Chu đi ra ngoài, Lăng Thời Ngâm cầm túi lên, lấy điện thoại di động bên trong ra.
Lăng Thời Ngâm gửi cho Mục Thành Quân một tin nhắn: "Ông xã, anh ở đâu vậy?"
Kế tiếp là thời gian chờ đợi dài dằng dặc, thế nhưng cho tới khi Lăng Thời Ngâm ăn cơm tối xong, trở lại nhà họ Mục, tin nhắn của Mục Thành Quân cũng không thấy đâu.
Đi vào phòng khách, Phó Lưu Âm ngồi ở sô pha, Mục Kính Sâm ngồi bên cạnh cô, người đàn ông đưa tay ôm lấy bả vai của Phó Lưu Âm, bà Mục cũng ở đó, Phó Lưu Âm không nhưng người đàn ông lại dứt khoát ấn cô vào trong lồng ngực mình.
Phó Lưu Âm không thể động đậy, bàn tay chống lên trên đùi Mục Kính Sâm, Lăng Thời Ngâm miễn cưỡng nở nụ cười đi đến.
"Mẹ."
"Thời Ngâm đã về."
"Thành Quân về đến nhà rồi sao?"
Bà Mục lắc đầu. "Chưa đâu, bảo là bận chuyện làm ăn, sẽ về muộn."
Lăng Thời Ngâm mang tư tưởng không tập trung ngồi vào bên cạnh bà Mục.
"Mẹ, mẹ đi nghỉ sớm một chút ạ."
"Đúng là mẹ phải đi ngủ rồi, lớn tuổi, ngồi một lúc cũng thấy mệt."
"Con dẫn mẹ đi."
Lăng Thời Ngâm đỡ bà Mục đi rồi, Phó Lưu Âm thấy hai người đi xa, mới đẩy cánh tay của Mục Kính Sâm ra.
Tay của người đàn ông đi xuống, thuận thế nắm ở hông của cô.
Phó Lưu Âm không né tránh nữa.
"Tôi muốn bàn với anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tôi muốn tìm việc làm, không muốn ngày nào cũng ở nhà."
Ngón tay Mục Kính Sâm đặt bên eo cô khẽ ấn, anh nghiêng mặt nhìn cô.
"Em muốn làm gì?"
"Công việc, thứ gì cũng được, tôi không thể ngày nào cũng ở nhà hết ăn rồi lại ngủ?"
"Em nhìn chị dâu đi, em nhìn xem sau khi chị ta vào nhà họ Mục, đã bao giờ nói muốn đi ra ngoài làm việc chưa?"
Phó Lưu Âm quay đầu nhìn anh.
"Lăng Thời Ngâm có nhà họ Lăng chống lưng, chỉ có tôi phải lo sinh tồn."
"Em có tôi."
Phó Lưu Âm lắc đầu.
"Tôi còn trẻ tuổi như thế, lẽ nào cả đời tôi đều phải dựa vào anh?"
"Vậy có gì không đúng sao?" Mục Kính Sâm nghĩ như thế là chuyện đương nhiên.
Phó Lưu Âm nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, "trứng chọi đá", hiện tại cô chỉ hy vọng thời gian trôi qua nhanh lên một chút, nói như vậy, là cô có thể rời khỏi nhà họ Mục sớm một chút, sớm được tự do.
---
Khi Mục Thành Quân về đến nhà, đã là mười một giờ đêm. Đẩy cửa phòng ngủ đi vào, Lăng Thời Ngâm còn chưa ngủ, cô ta từ trên giường ngồi dậy, bật đèn lên.
"Ông xã."
Mục Thành Quân nới lỏng cà- vạt, đi tới mép giường ngồi xuống.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Gọi điện thoại cho anh toàn thấy không nghe máy, con có chút lo lắng."
"Đã nói với em, anh họp ở công ty."
Lăng Thời Ngâm đứng dậy, đang quỳ dịch tới vài bước, hai tay ôm lấy cổ của người đàn ông, vừa đặt cằm trên bả vai hắn, ngửi thấy một mùi nước hoa. Lăng Thời Ngâm nhìn xuống, thấy trong cổ áo người đàn ông có in một dấu môi son, màu đỏ này giống hệt màu son trên khăn giấy. Lăng Thời Ngâm thấy trong lòng trùng xuống, không khỏi nghĩ tới chuyện, mấy tiếng vừa rồi Mục Thành Quân đã làm những gì chứ?
"Trên người anh thơm quá."
"Vậy sao?" Mục Thành Quân thờ ơ gạt tay cô ta ra.
"Không còn sớm, ngủ đi."
"Ông xã..."
Người đàn ông đứng dậy, cởi quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người, sau đó thay áo ngủ nằm dài trên giường.
Lăng Thời Ngâm nhìn người đàn ông bên cạnh.
"Ông xã, anh không tắm sao?"
Mục Thành Quân nghiêng người, kéo chăn lên trên người, hắn không nói gì, nhắm mắt lại.
Lăng Thời Ngâm biết từ trước đến nay hắn thích sạch sẽ, không bao giờ cứ thế trèo lên trên giường như vậy, giải thích duy nhất chính là hắn đã tắm trước khi về tới nhà.
Lăng Thời Ngâm quỳ ở bên cạnh, không dám chất vấn, hai tay nắm chặt lại kêu răng rắc.
Cô ta cúi người xuống hôn Mục Thành Quân, người đàn ông không muốn đưa tay gạt ra.
"Sáng mai anh còn có cuộc hội nghị, mau ngủ đi."
"Đừng mà." Lăng Thời Ngâm đưa tay xoa người hắn, Mục Thành Quân nắm chặt cổ tay của cô ta, mạnh mẽ đẩy ra.
"Làm gì!"
"Ông xã, lời này hẳn là em hỏi anh mới đúng, lẽ nào anh không cảm thấy anh càng ngày càng lạnh nhạt với em sao?"
Mục Thành Quân ngồi dậy, ánh mắt hung ác trừng cô ta.
"Lăng Thời Ngâm, nếu cô còn muốn làm như vậy, tôi sẽ khiến cô hối hận."
Lăng Thời Ngâm tức giận mà không dám nói gì, Mục Thành Quân nằm trở lại, nước mắt cô ta chảy ra, chỉ có thể cố nén lại, tràn ngập tủi thân cũng không thể nói với người khác.
Cô ta có thể kết luận, nhất định Mục Thành Quân có chuyện gì đó ở bên ngoài.
Lăng Thời Ngâm gần như một đêm không ngủ, sáng ngày hôm sau, Mục Thành Quân dậy thật sớm, cho đến lúc ra cửa cũng không hề nói một câu với Lăng Thời Ngâm.
Khi Phó Lưu Âm đi ra sân, sắc trời trong xanh, anh em nhà họ Mục đều ra ngoài, cô cảm thấy không khí đều mát mẻ đi không ít.
Đi tới cửa, đúng lúc thấy một người đàn ông xách một chiếc túi đi tới, anh ta dừng bước sau đó nhìn vào bên trong.
"Xin chào, đây là chuyển phát nhanh."
Bảo vệ ngăn anh ta lại, không cho anh ta tới gần.
"Chuyển phát nhanh cho ai?"
"Lăng Thời Ngâm."
"Đưa đồ cho tôi đi."
"Chuyện này không thể được, nhất định phải được giao tận tay cô ấy."
Bảo vệ không kiềm chế được, nhìn anh ta.
"Anh cho rằng đây là đâu chứ? Anh muốn vào thì vào."
"Nếu như vậy, phiền gọi cô ấy một tiếng."
"Trên này không ghi số điện thoại?"
"Không có."
Phó Lưu Âm nghĩ có gì đó không thích hợp, cô nhấc chân lên đi ra ngoài.
"Chắc chị dâu còn ngủ, ai dám đi gọi chị ta? Anh đưa cho tôi đi."
"Cô là..."
"Đây là mợ hai nhà họ Mục."
Phó Lưu Âm nhìn xuống tay đối phương.
"Tôi vào sẽ đưa cho chị ta ngay, yên tâm đi."
Người đàn ông nghe vậy, nhưng cũng không hề do dự, anh ta liền đưa cho Phó Lưu Âm cầm.
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
ngucanhuyen.com
.facebook.com/NguCanhUyen
s://.wattpad.com/story/72405813
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Chương 254: Ảnh nóng
Editor: Yuè Yīng
Phó Lưu Âm cầm trong tay, kỳ thực cũng chỉ là một phong thư mà thôi, cô nhìn, mặt trên ghi tên người gửi vừa nhìn đã biết là giả, không hề điền địa chỉ, ngay cả số điện thoại cũng là giả.
"Cô ký nhận đi."
Phó Lưu Âm nhận lấy bút, viết ba chữ Lăng Thời Ngâm.
Cô xoay người đi vào trong, đối phương nếu phải giao tận tay Lăng Thời Ngâm, vậy đã nói rõ thứ này không hề bình thường.
Phó Lưu Âm đi vào phòng khách, lên lầu rất nhanh, lại không tới lầu ba. Cô bước nhanh trở lại phòng ngủ của mình, khóa trái cửa lại, cô đi tới trước bàn đọc sách.
Phong thư bị niêm phong, sợ là rất khó để không để lại một dấu vết mở ra. Cô biết xem trộm đồ của người khác là không tốt, nhưng lỡ như bên trong có chứa thứ mà Lăng Thời Ngâm muốn hại ai đó thì sao? Phó Lưu Âm mặc kệ những việc này, cô tìm cây kéo trong ngăn tủ, cắt dọc theo mép bì thư, cắt mép ra.
Cô nhìn thấy bên trong là một xấp ảnh chụp.
Phó Lưu Âm lấy ra, nhìn kỹ, hai mắt không khỏi trợn tròn lên, cô đặt từng cái bỏ lên trên bàn, khó trách đối phương nói phải tự mình giao tận tay cho Lăng Thời Ngâm, hóa ra là ảnh của Mục Thành Quân. Chỉ là hình ảnh có chút khó coi, nói chính xác thì là ảnh nóng của Mục Thành Quân và một người phụ nữ xa lạ.
Phó Lưu Âm cầm lấy một tấm trong số đó, nhìn kỹ, đây rõ ràng là do người phụ nữ này tự chụp, từ góc độ là có thể nhìn ra.
Vậy nên đây được coi là gì chứ? Tiểu tam ngang nhiên khiêu khích chính thất?
Quả nhiên cuộc sống tràn đầy cẩu huyết ở khắp mọi nơi, Lăng Thời Ngâm là người cực kỳ sĩ diện, dù cho bị Mục Thành Quân đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng lúc ăn cơm, không hề nói tới một câu rằng mình bị đánh. Có đôi khi còn một hai "ông xã" hầu hạ, gắp thức ăn vào trong bát cho hắn. Có thể cô ta còn không biết, người và trái tim Mục Thành Quân đã sớm bay ra ngoài rồi?
Phó Lưu Âm cho ảnh vào trong phong bì, cô không nghĩ tới, nếu có một ngày mà cô gặp chuyện như vậy, cô nên làm sao?
Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, lúc đi qua hàng lang, vừa lúc gặp bà Mục. Phó Lưu Âm giấu đồ ra phía sau.
"Mẹ."
Từ trước đến nay bà Mục không thích cô, bà gật đầu một cái, giồng như đáp lại. Phó Lưu Âm bước nhanh, đến rồi cửa cầu thang, cô quay đầu lại liếc nhìn, bà Mục đã vào phòng, cô nhấc chân lên đi nhanh về phía lầu ba.
Phong thư đã được mở, nhưng Phó Lưu Âm nghĩ cũng không liên quan, cho dù cô có giả như là phong thư chưa hề được mở, Lăng Thời Ngâm cũng sẽ hoài nghi có đúng là cô đã xem qua những hình kia hay không.
Đi tới trước phòng ngủ chính lầu ba, Phó Lưu Âm gõ nhẹ cửa phòng.
"Ai vậy?" Bên trong truyền đến tiếng Lăng Thời Ngâm.
Phó Lưu Âm tiếp tục gõ cửa phòng, cô nghe được có tiếng bước chân tới, ngay sau đó, cửa được mở ra. Khóe miệng cô khẽ cong lên cười, khi nhìn rõ người đứng trước mặt, chợt cứng lại.
Người đàn ông giơ cánh tay lên, khuỷu tay đặt ở khung cửa, khóe mắt nhuộm một cái ý cười sâu xa nhìn cô. Phó Lưu Âm không ngờ tới, ngay khi cô về phòng có một chút xíu, Mục Thành Quân đã trở về?
"Có chuyện gì sao?" Mục Thành Quân thấy cô đứng ở đó, mở miệng hỏi.
Phó Lưu Âm vô thức đưa cánh tay ra phía sau, cô lắc đầu: "Không, không có việc gì."
"Thành Quân, là ai vậy?" Lăng Thời Ngâm nói, cũng đi tới.
Vừa thấy Phó Lưu Âm, sắc mặt của Lăng Thời Ngâm trở nên khó coi trong chớp mắt, nhưng vẫn kìm nén cơn tức giận, nói: "Âm Âm, cô tìm tôi có việc?"
"Không có việc gì."
"Nếu không còn chuyện gì, cô đến gõ cửa phòng tôi làm gì?"
Phó Lưu Âm thấy nơi thái dương bắt đầu nóng lên, hình như khẩn trương tới nỗi có mồ hôi chảy xuống.
"Vốn định hỏi chị có đi dạo phố không, tôi không biết anh cả có ở nhà."
Trong mắt Lăng Thời Ngâm hiện ra ý cười nhạt, Phó Lưu Âm tìm cô ta đi dạo phố?
Mục Thành Quân nhìn xuống mặt Phó Lưu Âm, di chuyển xuống, lướt qua cổ của cô... Không hề cố kỵ đi xuống, cuối cùng dừng lại trên tay phải Phó Lưu Âm. Cô siết chặt phong thư trong tay, xong đời, chuyện này cũng bị Mục Thành Quân biết, không chừng hắn sẽ cho là cô làm chuyện này, thật sự là cô không dám trêu chọc hắn.
"Nếu chị dâu không rảnh, tôi đi đây."
Phó Lưu Âm lùi về phía sau hai bước, cũng không dám xoay người, thứ trong tay cô đang cầm, đôi mắt cáo già của Mục Thành Quân có thể thấy dễ dàng.
Lăng Thời Ngâm thấy cô giấu tay sau lưng, vừa nhìn đã biết Phó Lưu Âm cầm thứ gì đó. Tự dưng Phó Lưu Âm chạy tới đây gõ cửa, nhất định là không có ý tốt gì rồi.
"Đứng lại." Lăng Thời Ngâm bỗng nhiên nói.
Cô ta đi ra ngoài, sắc mặt nghiêm túc.
"Âm Âm, cô cầm thứ gì vậy?"
"Không có gì."
"Cô lại muốn hại tôi có đúng không?"
Phó Lưu Âm muốn đi, Lăng Thời Ngâm thấy thế, cũng không cho cô cơ hội này.
Hôm nay đúng lúc Mục Thành Quân đang ở đây, cô ta muốn cho hắn thấy, Phó Lưu Âm đang giở mưu ma chước quỷ gì.
Cô ta tiến lên kéo tay Phó Lưu Âm.
"Đưa đồ trong tay ra đây."
"Cô nhất định muốn xem sao?"
"Nói vậy, đúng là cô không có ý tốt rồi."
Phó Lưu Âm thấp giọng nói:"Lăng Thời Ngâm, cô muốn xem, cũng được, dù sao thì vật này cũng là của cô, nhưng tôi khuyên cô nên xem một mình..."
Lăng Thời Ngâm nào nghe theo lời nói của Phó Lưu Âm chứ? Cô càng nói như vậy, Lăng Thời Ngâm càng thấy chuyện này nhiều bí ẩn. Cô ta lôi cánh tay của Phó Lưu Âm, hai người đẩy nhau, Lăng Thời Ngâm đưa tay ra, móng tay sắc nhọn bấm mạnh vào tay Phó Lưu Âm, cô đau đến nỗi buông lỏng tay, phong thư liền rơi trên mặt đất.
Lăng Thời Ngâm khom lưng nhặt lên, cầm về đến cửa phòng.
"Trong này có gì?"
"Tôi cũng không biết, vừa có người gửi bằng chuyển phát nhanh, nói nhất định phải giao tận tay cô."
Mục Thành Quân nhìn qua phong thư kia, thấy đã được mở từ trước. Lăng Thời Ngâm liếc nhìn, hỏi: "Cô xé?"
"Không phải."
"Để tôi xem cô cho thứ gì vào trong này?"
Phó Lưu Âm cũng không muốn bị cuốn vào trong cảnh "Tinh phong huyết vũ"*, cô lùi lại đến cửa cầu thang.
[ * "Tinh phong huyết vũ" - 血雨腥风: Thành ngữ, miêu tả bầu không khí hay cảnh tượng giết chóc điên cuồng đầy nguy hiểm. ]
"Khi tôi nhận đã bị như thế rồi, tôi chỉ có ý tốt mang lên cho cô thôi."
Lăng Thời Ngâm đưa tay vào phong thư, đầu ngón tay chạm tới ảnh chụp, Lăng Thời Ngâm lấy ra nhìn, thực sự là không hề chuẩn bị tâm lý, cô ta như bị sét đánh ngay tại chỗ.
Mà lúc đó Mục Thành Quân vẫn đứng ở bên cạnh, hắn nhìn xuống những tấm hình, rất rõ ràng.
Phó Lưu Âm đã lùi tới chỗ khó có thể lùi được nữa, cô nhìn thấy Mục Thành Quân nâng tầm mắt lên, nhìn thẳng về phía cô.
Bàn tay Lăng Thời Ngâm run rẩy, dường như những tấm hình kia có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Ánh mắt cô ta đầy căm thù nhìn Phó Lưu Âm.
"Cô, cô lấy từ đâu ra?"
"Tôi nói không liên quan gì tới tôi, là chuyển phát nhanh đưa tới, tôi chỉ ký nhận giúp cô mà thôi."
"Cho nên, cô cũng nhìn thấy thứ ở bên trong?"
Phó Lưu Âm không sợ Lăng Thời Ngâm, nhưng người đứng bên cạnh Lăng Thời Ngâm chính là Mục Thành Quân đó, cô vội lắc đầu: "Thực sự là tôi chưa xem."
Cô cũng thật bội phục Lăng Thời Ngâm, sau khi nhìn thấy những tấm hình này, còn không lao tới đánh Mục Thành Quân?
Phó Lưu Âm bước xuống cầu thang, xoay người rời đi, cô luôn cảm thấy sau lưng bị ai đó đâm một cái, vừa đau vừa khó chịu.
Trước cửa phòng ngủ trên lầu ba, lúc này chỉ còn lại vợ chồng Lăng Thời Ngâm. Ánh mắt Lăng Thời Ngâm đã sớm mơ hồ, nếu như chuyện lúc trước mới chỉ là suy đoán, những hình này thì sao? Đây là người phụ nữ kia khiêu khích cô ta một cách trắng trợn, Lăng Thời Ngâm giơ những tấm hình đó tới trước mặt Mục Thành Quân.
"Thành Quân, anh không giải thích gì sao?"
"Giải thích gì chứ?"
Lời này đập nát trái tim Lăng Thời Ngâm, cô ta cảm thấy trái tim đau đớn, giống như đã bị xé toạc ra một lỗ hổng lớn.
"Dù cho anh nói một câu, những tấm hình này đều do photoshop cũng được."
"Nếu anh nói như vậy, em sẽ tin sao?"
Mục Thành Quân xoay người vào phòng, Lăng Thời Ngâm đi nhanh vào theo.
"Thành Quân!"
Người đàn ông dừng bước, Lăng Thời Ngâm không có thể nào không quan tâm, tâm tình cô ta kích động: "Người phụ nữ này là ai? Người phụ nữ trong hình, cô ta là ai?"
Mục Thành Quân giật lại những tấm hình.
"Cô hỏi để làm gì?"
"Thành Quân, anh là chồng em đó!"
"Lẽ nào vì những tấm hình này, hiện tại thì tôi không phải là chồng cô nữa?"
Lăng Thời Ngâm cắn chặt hàm răng. "Cho nên buổi tối anh thường về muộn, có đúng là có liên quan tới cô ta hay không?"
Mục Thành Quân đi tới bên cửa sổ, móc ra cái bật lửa, "lạch cạch" bật lên, ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt tấm ảnh trong tay, Lăng Thời Ngâm tiến lên vài bước, người đàn ông nhìn cô ta.
"Cô còn có gì muốn hỏi sao?"
"Em không chịu nổi, Mục Thành Quân, khi kết hôn anh không như thế..."
"Có một số việc, không phải là cô đã tận mắt nhìn thấy, cần gì phải hoài nghi nhiều?"
Lăng Thời Ngâm không thể chấp nhận nổi thái độ như vậy của người đàn ông.
"Thành Quân, sau khi bước vào nhà họ Mục, rốt cuộc là em đã làm gì có lỗi với anh chứ?"
Người đàn ông ném tấm hình bị cháy một nửa vào thùng rác.
"Nếu như trong vấn đề này cô không cho qua được, giữa chúng ta không có gì để nói nữa."
"Không có gì để nói?" Lăng Thời Ngâm đưa tay níu cánh tay người đàn ông. "Thành Quân, chúng ta sống thật tốt được không? Em sẽ hiếu kính mẹ, chăm lo cho ngôi nhà này, chúng ta vẫn giống như trước đây..."
Điện thoại di động của Mục Thành Quân bỗng nhiên vang lên, người đàn ông lấy ra nhìn, cũng không nghe máy ngay.
"Là điện thoại của ai?" Lăng Thời Ngâm kích động tiến lên muốn giật điện thoại di động của hắn, người đàn ông không nhịn được đẩy cô ta ra.
"Đủ chưa?"
"Là người phụ nữ kia có đúng hay không?"
"Đừng nhắm mắt nói mò." Mục Thành Quân cầm điện thoại di động, bước nhanh ra phía cửa.
Lăng Thời Ngâm đi theo phía sau, đến cửa, cô ta đưa tay muốn ôm thắt lưng người đàn ông, lại bị Mục Thành Quân đá văng ra.
Mục Thành Quân đi nhanh đi xuống lầu dưới, Phó Lưu Âm đưa thư xong thì trở về phòng của mình, thế nhưng cũng không lâu sau, người giúp việc gõ cửa phòng cô, nói là bà Mục gọi cô xuống lầu. Cô cũng không thể lẩn trốn nữa, lúc ra cửa, còn đang suy nghĩ có đúng là Lăng Thời Ngâm và Mục Thành Quân vỡ lở ra rồi hay không, hay là đôi co nên đã xảy ra chuyện gì đó, bà Mục muốn tìm cô tính sổ?
Đi tới nơi khúc quanh cầu thang, vừa lúc Mục Thành Quân đi nhanh xuống lầu, người giúp việc nhanh chóng bước lên chào hỏi: "Mục tiên sinh."
Phó Lưu Âm liếc nhìn hắn, quần áo trên người Mục Thành Quân vẫn tinh tế sạch sẽ, nhìn không ra có bất kỳ vết tích cào cấu, người đàn ông cho một tay vào túi quần, một tay kia cầm điện thoại còn đang reo, hắn nhếch môi nở cụ cười như có như không.
"Vợ Lão Nhị, cám ơn cô đã nhận đồ giúp Thời Ngâm."
"Anh cả, đây là chuyện nên làm. Chỉ có điều chuyện này là có điểm đáng ngờ, khi người nọ đưa đồ tôi, phong thư lại bị người ta xé, nhưng tôi không thấy..."
Khóe miệng Mục Thành Quân càng cong hơn một cách rõ ràng.
"Không thấy, phải không?"
"Phải, thật sự chưa nhìn thấy."
"Vậy cô có hứng thú muốn biết, ở bên trong là thứ gì hay không?"
Phó Lưu Âm ra sức lắc đầu: "Không, là đồ của chị dâu, sao tôi lại cảm thấy hứng thú chứ?"
Mục Thành Quân cười, hắn đứng tại chỗ, thân thể cao to dựa vào lan can, nhìn Phó Lưu Âm chằm chằm không hề chớp mắt.
Cô vội vàng nói: "Mẹ tìm tôi có việc gấp, tôi xuống lầu trước."
Phó Lưu Âm nói xong, nhanh chóng đi xuống lầu.
---
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm xuống lầu, Tưởng Viễn Chu thì bế Duệ Duệ, Hứa Tình Thâm vừa đi vừa nhìn đồng hồ.
"Không đến muộn đó chứ?"
"Sẽ không, chỗ này có tới cũng không đến mười phút, hơn nữa hiện tại không bị kẹt xe."
Từ mấy ngày trước, Lão Bạch liên hệ được một mẫu giáo, xung quanh Hoàng Đỉnh Long Đình là khu chung cư cao cấp, cho nên không phải tới những nơi xa hơn. Đi tới mẫu giáo, có giáo viên mầm non tới đón tiếp rất nhiệt tình.
Hôm nay là nghe giảng bài thử, Hứa Tình Thâm dẫn hai đứa con, giáo viên nói với Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm: "Tôi đề nghị chỉ có một phụ huynh được vào thôi, hai người xem, ai sẽ vào?"
"Để anh vào." Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm. "Không chừng lúc vào rồi không được thuận lợi, em ở bên ngoài chờ bọn anh."
"Vâng."
Hứa Tình Thâm ngồi ở bên ngoài, toàn bộ phòng học được dựng lên bàng khung kính, vừa lúc cô cũng có thể thấy tình hình bên trong.
Hứa Tình Thâm nghĩ thầm lớp mẫu giáo, đơn giản chỉ là nơi bọn trẻ tới chơi mà thôi, nhưng sau khi tới đây, cô mới biết được không phải như thế.
Tưởng Viễn Chu đi vào trong cũng bị mệt, nhìn bóng dáng người đàn ông chơi đùa cùng hai đứa con, Hứa Tình Thâm không khỏi nở nụ cười.
Những ngày tháng thuộc về cô, dường như đã trở nên bình yên hơn.
Mặc dù trong bệnh viện có không ít chuyện phiền lòng, cũng gặp nhiều người nhà bệnh nhân phá rối, mặc dù phía Triệu Phương Hoa cũng không yên ổn, thế nhưng Hứa Tình Thâm cảm thấy may mắn nhất chính là, về đến nhà, cô có thể tạm gác những phiền não lại.
Hạnh phúc nhất của một người phụ nữ là có một người đàn ông chưa bao giờ hết yêu và đối xử tốt với cô.
Một giờ sau.
Khóa trải nghiệm kết thúc, Hứa Tình Thâm đi tới cửa, Tưởng Viễn Chu ôm Duệ Duệ đi ra, Hứa Tình Thâm kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm.
Sau khi bế Lâm Lâm lên, Tưởng Viễn Chu khẽ kéo tay cô.
"Anh đi đóng tiền, em ở đây chờ anh."
"Vâng."
Lúc hai người rời đi, thời gian còn sớm, Tưởng Viễn Chu lại đưa họ đi ăn.
Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại của bệnh viện, cô mới vừa ngồi xuống, nghe điện thoại xong, Hứa Tình Thâm sốt ruột đứng dậy.
"Bệnh viện có một số việc, em phải tới ngay."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Có một người bệnh bị thương nặng..."
Tưởng Viễn Chu ngẩng lên nhìn.
"Hôm nay là ngày nghỉ của em, không phải bệnh viện còn có các bác sĩ khác sao?"
"Cũng là bởi vì người khác không tới được nên mới gọi em về."
Hứa Tình Thâm nói xong, lấy tay sờ sờ gò má của Tưởng Viễn Chu.
"Ngoan, anh đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ về nhà trước, buổi tối em sẽ về sớm một chút."
Tưởng Viễn Chu nghiêng mặt, đây là mặt của anh đó nha.
Hứa Tình Thâm chạy về bệnh viện Tinh Cảng, đi vào phòng cấp cứu, thấy một người phụ nữ nằm ở trên giường bệnh.
"Bác sĩ Hứa, tình huống khẩn cấp, không thể không gọi điện thoại cho cô."
"Không sao." Hứa Tình Thâm khom lưng kiểm tra tình trạng bệnh nhân.
"Tai nạn xe sao?"
"Đúng vậy."
Người phụ nữ vẫn còn có ý thức, cô ta nắm lấy cổ tay Hứa Tình Thâm.
"Bác sĩ, cứu tôi, cứu tôi."
"Yên tâm đi, nhất định chúng tôi sẽ cứu cô." Hứa Tình Thâm đứng thẳng dậy.
"Chuẩn bị phẫu thuật."
"Chờ một chút..." Người phụ nữ nghe thế, kéo tay cô lần nữa. "Điện thoại di động của tôi..."
"Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Điện thoại di động!"
Y tá chỉ sang bên cạnh.
"Đồ của cô, yên tâm đi, không lạc được."
"Người đàn ông được đưa vào cùng với tôi thì sao?"
"Cô đừng làm lỡ thời gian, không có người đàn ông nào được đưa vào đây cùng cô cả, chúng tôi chỉ thấy mình cô thôi."
Người phụ nữ lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào....Lúc đó chúng tôi ngồi chung trên một chiếc xe, anh ấy không thế nào không xảy ra chuyện gì..."
Hứa Tình Thâm cúi người xuống, bàn tay đè lại vai người phụ nữ.
"Nếu cô còn lãng phí thời gian như vậy, vậy cô có thể không bao giờ được gặp lại anh ta nữa."
"Là vợ anh ấy, là vợ anh ấy tìm người cố ý đâm vào tôi." Người phụ nữ kích động, khó khăn lắm mới nói ra được câu này, sau đó liền ngất đi.
Y tá khẽ lầm bầm: "Lúc nào rồi, người này không phải là tiểu tam sao? Tôi thấy tinh thần cô ta khá tốt đấy, lại còn nói nhiều như thế, hẳn là không có vấn đề gì lớn chứ?"
"Không nhất định, có vài người mới đầu còn vui vẻ, cho là mình chỉ bị vết thương nhẹ, sau một vài phút thì tình trạng mới chuyển biến xấu."
Hứa Tình Thâm không dám xem nhẹ, dặn y tá cầm điện thoại di động lại, bước nhanh đi ra ngoài.
Mấy tiếng đồng hồ sau.
Hứa Tình Thâm đi ra khỏi phòng phẫu thuật, cô khẽ thở dài, cuộc phẫu thuật khi nào cũng khá nguy hiểm, may mà vẫn là gặp dữ hóa lành.
Lúc người phụ nữ kia tỉnh, đã là buổi tối.
Hứa Tình Thâm đứng ở bên cửa sổ, nghe thấy tiếng rên rỉ, cô xoay người đi tới trước giường bệnh.
"Cô đã tỉnh."
"Tôi đang ở đâu?"
"Đương nhiên là bệnh viện."
"Tôi không chết?"
Hứa Tình Thâm đút hai tay trong túi áo.
"Điện thoại di động của cô cài mật mã, chúng tôi không mở khóa được, cũng không có cách nào gọi được cho người nhà của cô."
"Có phải thôi bị thương rất nghiêm trọng hay không?"
"Khá tốt, một dảnh xương sườn đâm xuyên qua phổi, chí ít thì hiện tại không sao."
Người phụ nữ nhếch khóe miệng: "Bác sĩ, cô thật biết nói đùa."
"Cảnh sát đã tới lúc cô hôn mê."
"Báo cảnh sát sao?"
"Cô nói có người muốn mưu sát cô, vậy có thể không gọi cảnh sát?"
Người phụ nữ nhìn xung quanh.
"Tôi muốn gọi điện thoại, điện thoại di động của tôi đâu?"
Hứa Tình Thâm lấy điện thoại của cô ta ra.
"Đừng quên gọi cho người nhà của cô."
"Được."
"Để họ chuẩn bị tiền mang tới."
"..."
Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, sắp xếp một người chăm nom, khi về nhà nhìn sắc trời, thời gian trôi qua thật nhanh, một ngày đêm đã trôi qua như thế.
---
Sau khi Mục Triều Dương qua đời, hầu như bà Mục không ra khỏi nhà, ngày hôm nay thật sự là không từ chối được, lúc ra ngoài bà gọi Lăng Thời Ngâm lại dặn dò: "Thời Ngâm, Lão Đại và Lão Nhị cũng không ở nhà, chỉ có con và Lưu Âm..."
"Mẹ, con biết mẹ lo lắng chuyện gì, mẹ yên tâm đi, con và Lưu Âm không sao."
"Vậy là tốt rồi."
Bà Mục vừa đi, Lăng Thời Ngâm ngồi trong phòng khách xem ti vi, lúc Phó Lưu Âm xuống, Lăng Thời Ngâm mở tiếng TV to lên.
"Phó Lưu Âm, cô qua đây."
Phó Lưu Âm rót chén nước, đi tới vài bước, cô ngồi xuống sô pha rất nhanh.
"Có việc gì?"
"Cô hãy thành thật nói cho tôi biết, những tấm hình kia cô lấy từ đâu tới?"
Phó Lưu Âm khẽ nhếch khóe miệng: "Ảnh gì cơ?"
"Đừng có giả vờ với tôi!"
"Tôi thật sự không biết." Phó Lưu Âm đặt chén lên trên bàn trà, cô xòe hai tay.
"Nói cho tôi biết trước nội dung ảnh chụp, tôi sẽ trả lời cô."
Lăng Thời Ngâm nhìn bốn phía, người giúp việc ở đây ai cũng bận rộn, cô ta tắt tiếng TV.
"Những hình kia, không nói dối cô, tôi đã nhìn thấy."
Nghe Phó Lưu Âm nói xong, mặc dù Lăng Thời Ngâm không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng gương mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy.
"Cô đều nhìn thấy?"
"Đúng."
Lăng Thời Ngâm ngồi ở sô pha kinh ngạc, Phó Lưu Âm muốn nói gì đó, nhưng lời đến khóe miệng cũng không thể nuốt trở vào.
"Phó Lưu Âm, những hình kia có liên quan tới cô sao?"
"Lẽ nào cô cho rằng, tôi tìm người tới quyến rũ anh cả? Sau đó chụp những tấm hình này cho cô xem?"
Lăng Thời Ngâm khẽ nghiến răng: "Tại sao các người đều muốn hại tôi?"
"Không ai hại cô, chỉ là cô gặp phải chuyện như vậy mà thôi."
Một người giúp việc đi ra từ phòng bếp, hai người liếc nhìn nhau, cũng không ai nói lời nào.
"Mợ cả, mợ hai, đã muốn ăn cơm rồi sao?"
Phó Lưu Âm nhìn đồng hồ.
"Kính Sâm không về ăn cơm tối, bà hỏi chị dâu xem anh cả có trở về hay không đi."
"Mợ cả?"
Lăng Thời Ngâm ngồi ở sô pha không nói lời nào, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, Phó Lưu Âm quay đầu chỗ khác, thấy Mục Thành Quân đang bước về phía này.
Nguy rồi, lẽ nào tối nay phải ăn cơm cùng họ chứ?
Phó Lưu Âm đứng lên, muốn mượn cớ lên lầu thật nhanh, đợi tới khi Mục Thành Quân tiến đến gần hơn, cô mới nhìn ra người đàn ông có gì đó không thích hợp.
Trên mặt Mục Thành Quân bị thương, nơi thái dương dùng băng gạc dán, một bên mặt còn có vết thương trầy da. Lăng Thời Ngâm thấy dáng vẻ này của hắn, giật mình.
"Ông xã, xảy ra chuyện gì vậy?"
Mục Thành Quân đưa mắt nhìn về phía người giúp việc bên cạnh.
"Mấy người đi ra ngoài."
"Mục tiên sinh?"
"Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài."
Người giúp việc nhìn Lăng Thời Ngâm và Phó Lưu Âm, bà xoay người trở lại phòng bếp, gọi một người giúp việc khác đi ra ngoài.
Mục Thành Quân xoay người đi tới cửa, khóa trái cửa lại, Phó Lưu Âm thấy trong lòng tê dại, cô nhấc chân lên muốn chạy...
"Đừng..." Lăng Thời Ngâm thấy thế, đưa tay kéo cánh tay của cô. "Đừng, đừng đi."
"Đây là chuyện của hai người, buông tôi ra!"
Hai tay Lăng Thời Ngâm dùng sức, có sao cũng không chịu buông tay, Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài, thấy Mục Thành Quân đang đi nhanh đến.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu