A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 232: Người Phụ Nữ Không Giải Quyết Được? (Tưởng Tiên Sinh Nghiến Răng)
ditor: Yuè Yīng
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
ngucanhuyen.com
***
Tưởng Viễn Chu nói một câu, hoàn toàn chặn họng Triệu Phương Hoa, hơn nữa không hề nể mặt bà ta chút nào. Nhưng con người Triệu Phương Hoa, trời sinh là da mặt dày, nếu không cũng không gây ra được những chuyện như vậy.
"Viễn Chu, con là người một nhà của chúng ta, đương nhiên là con nói đúng, thế nhưng tuy rằng Minh Xuyên và Hạ Manh đã bàn tới chuyện cưới gả, nhưng ngày cụ thể còn chưa định mà..."
Hứa Minh Xuyên lôi kéo tay của Hạ Manh, sắc mặt vô cùng khó coi, rất sợ Hạ Manh nghe thế không chịu nổi, tức giận bỏ đi.
"Mẹ!"
Triệu Phương Hoa nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm.
"Viễn Chu, con cứ nói đi?"
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, xuyên qua gương mặt khó ưa này, anh có thể mơ hồ thấy được Hứa Tình Thâm khi còn bé nếm đủ vị đắng, Hứa Vượng hèn nhát cũng không thể bảo vệ cô. Không biết từ nhỏ, Hứa Tình Thâm làm thế nào để vượt qua được những ngày tháng đó? Khóe môi Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên, nói thẳng: "Mẹ, không phải là mẹ đề phòng Hạ Manh đấy chứ?"
Ý tứ của Triệu Phương Hoa, ai cũng biết rõ ràng, Hứa Tình Thâm nghe vậy, kéo cánh tay của Tưởng Viễn Chu. Hạ Manh siết chặt tay của Hứa Minh Xuyên, đôi môi mím chặt cuối cùng cũng buông ra.
"Anh rể, sau khi kết hôn phải phấn đấu mua nhà, chuyện này là chuyện của bọn em, nhưng anh lại giải quyết giúp bọn em, em cũng không thể thoải mái được, dù sao căn hộ như vậy, ngay cả nhà họ Hạ và nhà họ Hứa cộng lại, có tích cóp cả đời cũng không mua nổi."
Triệu Phương Hoa ở bên cạnh bĩu môi, sao vậy, đây là đang chê nhà họ Hứa không có tiền sao?
Hạ Manh dựa vào Hứa Minh Xuyên bên cạnh.
"Lúc anh nói sẽ mua nhà cho bọn em, em có khuyên Minh Xuyên, không làm mà hưởng một căn hộ cao cấp, món quà lớn như vậy thật sự là..."
"Cái gì? Cô khuyên Minh Xuyên gì chứ? Khuyên nó không nhận căn hộ này?"
Hứa Tình Thâm rất sợ Triệu Phương Hoa phát ra những câu tiếp theo không ai nghe nổi, cô nghiêm túc nói: "Mẹ, trước hết để cho Manh Manh nói hết đã."
Hạ Manh khẽ cụp mi: "Căn hộ này mang tên anh rể và chị là được rồi, bọn em có thể ở tạm, cũng đã là chuyện tốt lắm rồi."
"Cái gì?" Triệu Phương Hoa vừa nghe, gần như là nổi đóa lên.
Vùng mi tâm của Tưởng Viễn Chu khẽ nhăn lại, không muốn nghe Triệu Phương Hoa lải nhải.
"Hạ Manh, em đừng nghĩ như vậy, căn hộ này mua cho hai đứa, em không cần phải từ chối, Tình Thâm bán mất Cửu Long Thương, nhất định anh sẽ cho hai đưa một nơi tốt hơn, đúng lúc, mấy căn hộ này vừa được rao bán, cách Cửu Long Thương cũng gần, nằm trên khu đất vàng."
"Vậy để tên Minh Xuyên, một người đứng tên bất động sản không sao cả, mấu chốt là chúng ta cảm thấy hài lòng."
Thần sắc Triệu Phương Hoa buông lỏng, Hứa Minh Xuyên nghe xong, lại có vài phần khó chịu: "Manh Manh, nhà là của hai chúng ta."
"Nhà vẫn còn mà..." Hạ Manh cười khẽ. "Không phải em ở bên cạnh anh sao? Em lại không đi đâu."
Tưởng Viễn Chu hướng về phía khu đối diện, nói: "Như vậy đi, chúng ta xem lại."
Anh kéo tay Hứa Tình Thâm đi ra ngoài trước, mấy người đi theo phía sau, đi tới bãi đỗ xe, Tưởng Viễn Chu lấy chìa khóa xe ra, nhìn về phía Hứa Minh Xuyên.
"Minh Xuyên, còn có mấy căn hộ chưa xem, lúc nào em và Hạ Manh đi xem trước. Chờ khi nào hai đứa có giấy đăng ký thì nói cho anh biết, đến lúc đó anh sẽ bảo Lão Bạch làm thủ tục sang tên bất động sản cho."
Ý của Tưởng Viễn Chu rất rõ ràng, trên giấy tờ bất động sản viết tên ai, anh làm chủ.
Ngồi vào trên xe, Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống.
"Minh Xuyên, đi theo xe của anh đi, chúng ta đi ăn."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu phát động động cơ, Hứa Tình Thâm nhìn về phía gương chiếu hậu.
"Anh tức cái gì chứ? Bà ấy ngoại trừ con trai ruột của mình ra, ai mà không đề phòng? Ngay cả đối với ba em, bà ấy cũng có tư lợi riêng."
"Trước đây anh nghĩ con người như vậy thật đáng ghét, thế nhưng lại không liên quan, bớt tới thì hay. Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút lại thấy không phải như thế. Sự cay nghiệt, ích kỷ của bà ta đã hoàn toàn lộ ra, bây giờ anh thấy bà ta đối với Hạ Manh thế nào, thì dường như thấy được trước đây bà ta đối xử với em như thế. Cho nên... Mỗi câu nói của bà ta đều khiến anh không chịu nổi."
Hứa Tình Thâm có thể hiểu được, dù sao, từ nhỏ cô đã chịu đựng thành quen, mà Tưởng Viễn Chu không giống vậy, từ nhỏ anh đã quen được nâng niu cưng chiều, cũng không phải quan tâm tới vấn đề tiền bạc, mà hôm nay nhìn thấy những chuyện nhỏ lẻ vụn vặt ở nhà họ Hứa, lại đều không tránh khỏi một chữ Tiền.
---
Phó Lưu Âm bị giam ở bên trong xe, đã một đêm.
Mắt cô bị che, không biết bây giờ là ban ngày hay đêm tối, xe dừng lại vẫn không nhúc nhích, bên tai cũng không có bất kỳ một âm thanh nào.
Động tĩnh mở cửa xe truyền tới tai Phó Lưu Âm, cô ngồi dậy, miếng vải đen trên đầu bị người nọ kéo mạnh ra.
Trời còn chưa sáng sao?
Phó Lưu Âm nghĩ thời gian trôi qua thật lâu, thế nhưng liếc nhìn lại, bên ngoài vẫn là một khoảng không đen nhánh.
"Các người muốn làm gì?"
Người đàn ông đứng ở ngoài xe, trong tay cầm một cái bật lửa, "lạch cạch" một tiếng thắp sáng, Phó Lưu Âm men theo tia sáng nhìn lại, thấy gương mặt hiện lên rõ ràng trong bóng đêm.
"Cô là em gái Phó Kinh Sênh sao?"
"Các người làm như vậy là phạm pháp."
"Phạm pháp?" Đối phương bật cười. "Vậy thì thế nào?"
Phó Lưu Âm giãy dụa, chân của cô còn có thể cử động, chỉ có điều hai tay bị trói lại.
"Các người nói thẳng đi, các người muốn làm gì chứ?"
"Giết người thì đền mạng."
Phó Lưu Âm thấy trong lòng rơi "lộp bộp", đây là kết quả xấu nhất.
"Tôi chưa từng làm hại mấy người."
"Anh trai cô nợ, đương nhiên là cô phải trả rồi. Chúng tôi theo dõi cô rất lâu rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội lần này, cô nghĩ sẽ dễ dàng rời khỏi đây sao?"
Người đàn ông nói xong, bỗng nhiên ném cái bật lửa trong tay tới phía sau Phó Lưu Âm, ầm một cái, không biết phía sau xe chứa thứ gì, bỗng nhiên bùng cháy ngay lập tức.
Phó Lưu Âm quá sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông, đối phương đóng sầm cửa xe lại.
"Không..." Giọng nói hoảng hốt sợ hãi thốt lên gọi, nhưng lại bị vây ở bên trong không gian này. Phó Lưu Âm muốn mở cửa xe ra, thế nhưng cánh cửa đã bị khóa lại.
"Thả tôi ra ngoài, có ai không, cứu mạng!"
Mùi khói bên trong xe càng lúc càng nồng nặc, cô không nhịn được ho khan, Phó Lưu Âm tìm khắp nơi, muốn tìm xem có thứ gì có thể đập vỡ thủy tinh ra hay không, nhưng trong xe trống rỗng, cũng không có bất cứ thứ gì.
Nguồn nhiệt phía sau xe đang tiến tới gần một cách rõ rệt, khói càng lúc càng lớn, cô bị sặc tới nỗi không mở mắt ra được.
"Người cứu mạng —— "
Ngoài phòng, mấy người đàn ông canh giữ ở cửa, thấy Mục Kính Sâm đi tới, người đàn ông đứng đầu tiến lên.
"Thiếu tá Mục."
"Người đâu?"
"Ở trong đó."
Người đàn ông tự mình mở cửa ra, Mục Kính Sâm thấy chiếc xe đỗ trong căn phòng lớn như vậy, ngọn lửa đang hừng hực phía sau xe, người đàn ông lùi lại bên cạnh, không bị Phó Lưu Âm phát hiện.
"Thiếu tá Mục, đã làm xong mọi chuyện theo sự căn dặn của ngài."
"Đi xuống đi."
Trước khi đi, người đàn ông giao chìa khóa xe cho Mục Kính Sâm. Anh đi vào không chút do dự, Phó Lưu Âm lấy khuỷu tay thúc vào cửa sổ xe, chắc là cô rất sợ hãi, tiếng kêu cứu từng đợt truyền tới bên tai Mục Kính Sâm, anh ta đi tới bên cạnh xe, Phó Lưu Âm nhìn thấy anh xuyên qua cửa sổ thủy tinh.
Trong ánh mắt của cô hiện ra sự hy vọng, bắt đầu lấy tay đập vào cửa xe.
Người đàn ông mở cửa xe ra, đồng thời mùi khói cũng xông ra, Phó Lưu Âm từ trên xe bước xuống, còn chưa hoàn hồn.
"Đi mau."
Hai người đi ra bên ngoài, chiếc xe kia còn đang cháy, trông Phó Lưu Âm rất nhếch nhác, Mục Kính Sâm lạnh lùng nhìn cô.
Cô biết, nhất định là anh ta sẽ tìm cô để tính sổ.
"Em chạy nữa đi?"
Chỗ cổ tay Phó Lưu Âm vẫn bị trói, Mục Kính Sâm kéo tay cô lại, cởi sợi dây ra cho cô. Hai tay cô vừa được tự do, cô liền kiễng chân lên, vươn hai tay ôm lấy người đàn ông.
Mục Kính Sâm đẩy tay cô ra, hung dữ nhìn cô, anh đưa tay túm lấy cổ tay của cô, kéo cô lên chiếc xe việt dã cách đó không xa.
Cho đến khi ngồi trên xe, Phó Lưu Âm mới phát hiện trời đã sáng, ánh dương vô cùng chói mắt không có gì so sánh được, xuyên qua cửa sổ xe rơi xuống mắt của cô, mắt cô đau dữ dội, muốn khóc, lại cố nhịn trở lại.
"Chúng ta đi đâu?"
"Về khách sạn trước, thu dọn đồ cho em, sau đó chúng ta sẽ tới nơi nên tới."
Cô không nói gì thêm, dường như cuộc sống cũng không chịu cho cô sự lựa chọn thứ hai.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Sau khi ăn cơm xong, Tưởng Viễn Chu bảo Hứa Minh Xuyên đưa Hạ Manh tiếp tục xem nhà, anh và Hứa Tình Thâm phải về bệnh viện.
"Anh để tài xế đưa họ đi, xem nhà cũng phải dựa vào duyên, chúng ta thích cũng vô ích, chính họ thích là được rồi."
Hứa Tình Thâm thắt dây an toàn xong, mởi bỏ tay ra khỏi dây.
"Viễn Chu, kỳ thực em rất muốn nói thẳng cho người khác biết, em ở cùng anh, không phải là vì tiền."
Tưởng Viễn Chu đánh tay lái, nụ cười nơi khóe miệng không kiềm chế được khẽ cong lên.
"Em sống cùng anh, dĩ nhiên không phải vì tiền. Chẳng qua là em thích con người của anh, vừa khéo là anh lại có chút tiền như vậy, thiệt thòi cho em, còn phải chịu những tin đồn của người khác, đều là tiền gây họa."
Cô không khỏi bật cười: "Sao lại nói như thế?"
"Đây là tâm lý của anh nói lên như vậy." Tưởng Viễn Chu nói xong, cầm lấy tay của Hứa Tình Thâm, cô vội vàng rút tay của mình lại.
"Lo lái xe đi."
Chỗ này cách Tinh Cảng không xa, Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô nghĩ tới chuyện gì đó, lại đưa mắt nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
"Trước đó mẹ em nhiệt tình tác hợp chúng ta như vậy, anh đối xử với bà ấy cũng khách khí, còn luôn mồm gọi mẹ, nhưng ngày hôm nay anh lại không nể mặt bà ấy chút nào, em đoán có lẽ bà ấy phải tức giận lắm ấy."
"Anh khách sáo với bà ấy, là bởi vì bà ấy tác hợp hai chúng ta."
Hứa Tình Thâm ngồi thẳng dậy. "Đúng vậy, em cũng biết."
"Anh rất bộc trực thẳng thắn." Tưởng Viễn Chu cười nói.
"Nếu như hai chúng ta vẫn không tới với nhau, hôm nay anh sẽ không như vậy phải không?"
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: "Sẽ không, đưa vợ về quan trọng hơn, chuyện báo thù có thể từ từ."
"Anh lại không có thù với bà ấy."
"Thế nhưng bà ấy với em, có." Tưởng Viễn Chu nói xong, cầm tay của Hứa Tình Thâm lên lần nữa. "Từ nhỏ em chịu nhiều đau khổ với bà ấy, không thể để tới bây giờ rồi mà bà ấy còn có thể muốn nói ai thì nói."
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên, cô đưa tay vén sợi tóc rơi trên gò má.
"Chuyện trước kia, thật ra em đã nghĩ thoáng hơn."
"Anh thì không được như vậy." Tưởng Viễn Chu cúi nhìn cô. "Có đôi khi anh rất nhỏ nhen."
"Đã nhìn ra."
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô đưa tới bên môi khẽ hôn, xe đi vào Tinh Cảng rất nhanh, Hứa Tình Thâm còn phải đi làm, Tưởng Viễn Chu cũng đi tới phòng làm việc.
Công việc chồng chất cùng một chỗ, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn tập công văn, bên ngoài vừa truyền đến tiếng đập cửa, cánh cửa đã bị đẩy ra. Lão Bạch đi đến trước bàn làm việc, nói: "Tưởng tiên sinh, cô Hứa bị đưa vào bệnh viện."
Tưởng Viễn Chu hoảng sợ, bất chợt ngẩng đầu: "Cô ấy xảy ra chuyện gì?"
Lão Bạch thấy anh phản ứng như thế, có chút lơ mơ.
"Vâng... Hình như là viêm ruột thừa."
Người đàn ông đứng dậy: "Viêm ruột thừa, vừa nãy vẫn ổn mà."
"Dạ?" Lão Bạch càng nghe càng không hiểu. "Ngài gặp cô Hứa khi nào chứ?"
"Cô Hứa nào?" Đột nhiên Tưởng Viễn Chu hỏi.
"Hứa Ngôn."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu thả lỏng một cách rõ ràng, ngồi về trước bàn làm việc.
"Tôi còn tưởng rằng là Tình Thâm, cứ làm người ta giật mình."
Lão Bạch cảm thấy oan uổng, anh nói rất rõ ràng đó nha, là cô Hứa, cũng không phải Tưởng phu nhân.
Mà Tưởng Viễn Chu nghe, cô Hứa chính là Tưởng phu nhân, trước đây Lão Bạch vẫn xưng hô với Hứa Tình Thâm là cô Hứa.
Người đàn ông dựa vào ghế làm việc, vắt chéo chân dài, Lão Bạch đợi một lát, không thấy anh nói gì.
"Tưởng tiên sinh?"
"Ừ?"
"Chuyện cô Hứa bị viêm ruột thừa, ngài xem..."
Tưởng Viễn Chu nói cũng không ngẩng đầu lên: "Viêm ruột thừa cũng không phải bệnh nan y, hơn nữa đã vào Tinh Cảng rồi, còn có thể đau nhức đến chết được?"
"Thật sự là có thể sẽ đau đến chết."
"Tại sao?"
"Cô ta không chịu tiếp nhận trị liệu, khăng khăng đòi đi khỏi đây."
Chuyện này thật kỳ quái, Tưởng Viễn Chu không kiềm chế được, đặt tư liệu trong tay xuống.
"Không chịu trị liệu, tại sao lại đến Tinh Cảng?"
"Cô ta đau tới nỗi ngất đi ở trong phòng trọ, may mà chủ nhà phát hiện, đưa tới bệnh viện."
"Vậy tại sao, cô ta không chịu điều trị?"
Lão Bạch đứng ở trước bàn làm việc, thấp giọng nói: "Tôi đã hỏi qua chủ cho thuê nhà của cô ta, chủ nhà nói Hứa Ngôn không có tiền, có thể là do không có tiền để chữa bệnh."
"Chuyện này thì đơn giản, miễn phí cho cô ta."
"Vâng."
Hứa Ngôn ngồi ở cửa phòng cấp cứu, đau đến nỗi thân thể co ro, vẫn không nhúc nhích. Y tá ở bên cạnh khuyên nhủ: "Cô bị viêm ruột thừa cấp tính, không mặc kệ được."
"Tôi biết rõ cơ thể mình, không sao, nếu không thì kê đơn thuốc cho tôi cũng được."
Bộ dạng của cô ta như vậy, ai dám đưa thuốc cho cô ta chứ?
Lão Bạch vội vội vàng vàng chạy tới, vẫy tay với mấy người đứng bên cạnh.
"Mau đưa cô Hứa đi vào."
"Tôi không sao, tôi không đi." Hứa Ngôn khó khăn ngẩng đầu, Lão Bạch thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, trông như vậy rồi mà còn nói là không sao?
"Viện phí, cô không cần quan tâm, Tưởng tiên sinh đã miễn rồi."
Hứa Ngôn nhíu chặt vùng xung quanh hai hàng lông mày, y tá cầm lấy cánh tay của cô ta, muốn kéo cô ta lên, nhưng cô ta lại ngang bướng ngồi im không chịu nhúc nhích.
"Tự tôi có tiền, tại sao phải miễn tiền thuốc men cho tôi?"
Hứa Ngôn nói xong, cố gắng muốn đứng dậy, nhưng toàn không có lấy một chút sức lực, vừa mới đứng lên, còn chưa đứng vững, cả người liền nhào về phía trước.
Lão Bạch đưa tay đỡ lấy cô ta.
"Cô Hứa, cô cũng đừng thể hiện nữa."
Thân thể cô ta mềm oặt ngã xuống, Lão Bạch không nói lời nào, ôm lấy cô ta.
"Mau, chuẩn bị giường bệnh."
Nhưng sau khi để cho cô ta nằm trên giường bệnh, Hứa Ngôn vẫn còn không chịu phối hợp.
Lão Bạch đối với những chuyện như thế này, thật ra là một chút kinh nghiệm cũng không có. Anh đành bước nhanh chạy về phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu.
Đẩy cửa đi vào, phát hiện Hứa Tình Thâm đã ở đây, hai người đang lôi lôi kéo kéo đầy mờ ám.
Trên trán Lão Bạch đầy mồ hôi.
"Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân."
"Lão Bạch, trông anh hối hả vậy, xảy ra chuyện gì?"
Lão Bạch kể lại tình huống vừa nãy với hai người.
"Thực sự là tôi hết cách, chưa thấy người nào bướng bỉnh như thế."
"Có lẽ, cô ta cảm thấy bướng bỉnh như vậy, thật thanh cao, thật đáng yêu." Hứa Tình Thâm nói.
"Tưởng phu nhân, cô đừng nói đùa nữa."
Hứa Tình Thâm dựa vào bàn làm việc, đưa lưng về phía Lão Bạch, cô khoanh hai tay trước ngực, lời nói cũng không biết là chế nhạo hay là nói thật: "Anh hỏi Tưởng tiên sinh nhà anh một chút xem, anh ấy có thích người tự mình cố gắng vươn lên hay không."
"Không được dùng từ đó để hình dung." Tưởng Viễn Chu di chuyển cái ghế hướng về phía Hứa Tình Thâm.
"Đây không phải là không ngừng vươn lên, đây là đang tìm đường chết."
Ngón tay Hứa Tình Thâm gõ nhẹ vài cái ở trên cánh tay.
"Nhưng đem sức khỏe cũng như sự sống chết của mình ra so với sự khó khăn, cũng chẳng có gì là tốt cả."
"Tưởng phu nhân, cô không biết Hứa Ngôn kia bướng bỉnh bao nhiêu đâu, bản thân đau muốn chết đi được, còn không chịu lên bàn mổ, tám phần là bởi vì tiền."
Hứa Tình Thâm ngồi thẳng dậy.
"Cô ta có nói, muốn gặp Tưởng tiên sinh không?"
"Không."
Tưởng Viễn Chu biết thừa trong lời nói của cô chứa đầy mùi dấm.
"Gặp anh làm gì?"
"Em đi xem, kéo dài như vậy cũng không phải cách hay." Hứa Tình Thâm vòng qua bàn làm việc đi về hướng Lão Bạch.
"Cô ta ở đâu?"
"Phòng cấp cứu."
Lão Bạch vội dẫn Hứa Tình Thâm đi, Hứa Ngôn đau đến nỗi chỉ còn lại tiếng rên rỉ.
Hứa Tình Thâm đi vào trong, y tá và bác sĩ nhìn thấy cô, đều cùng chào hỏi: "Tưởng phu nhân."
Hứa Ngôn không ngừng thở dốc, giọt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu theo gò má của cô ta chảy xuống lã chã, Hứa Tình Thâm đi tới trước giường bệnh.
"Tình trạng sao vậy?"
"Viêm ruột thừa cấp tính."
"Mau mổ đi."
"Thế nhưng cô ta..."
Hứa Tình Thâm nhìn về phía Hứa Ngôn, hỏi: "Tại sao không chịu phối hợp?"
"Thực sự tôi không sao... Uống thuốc là có thể ổn."
"Nếu cô không sao thật, thì hãy rời khỏi đây ngay bây giờ đi, giường ở phòng cấp cứu từ trước đến nay luôn thiếu."
Hứa Ngôn không nghĩ tới Hứa Tình Thâm lại nói như vậy, khi mặc chiếc áo blouse trắng, người phụ nữ này tựa như biến thành người khác vậy.
Hứa Ngôn khẽ cắn môi, muốn đứng dậy, nhưng có vật lộn mãi cũng không sao bò dậy nổi, Hứa Tình Thâm lấy tay đè lại bả vai của cô ta.
"Nếu cô khăng khăng không muốn mổ, tôi chỉ còn có thể gọi cho cha mẹ cô."
"Không —— "
"Cô Hứa, Tưởng tiên sinh đều đã lên tiếng, anh ấy nói cô cứ yên tâm mổ, không cần lo lắng chuyện tiền thuốc men..."
Hứa Ngôn không đáp, hai y tá bên cạnh kín đáo đưa mắt nhìn nhau, sao Tưởng tiên sinh lại đích thân lên tiếng? Đây cũng là loại quan hệ gì?
"Đúng vậy, tiền thuốc men cô đừng lo lắng nữa, cứ ghi vào hóa đơn..." Hứa Tình Thâm nhìn về phía mấy người đối diện, nói tiếp: "Mọi chi phí tôi sẽ trả."
"Tưởng phu nhân, Tưởng tiên sinh nói..."
Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn về phía Lão Bạch, nói: "Sau này đừng nói miễn viện phí như vậy, không hợp quy định, cô Hứa là bạn của tôi, viện phí tôi bỏ ra, hiểu không?"
"Hiểu."
Bàn tay Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ vào vai Hứa Ngôn.
"Mọi người để ý, nếu cô ấy còn không chịu phối hợp, thì gọi điện thoại cho người thân của cô ấy, phương thức liên lạc cứ hỏi Lão Bạch."
Hứa Ngôn há hốc miệng, Hứa Tình Thâm đút hai tay vào trong túi áo, bóng dáng cao gầy đi ra ngoài rất nhanh, cô đi tới thì như một trận gió, lúc rời đi, cũng như là một cơn gió.
Chỉ chốc lát sau, Lão Bạch trở về phòng làm việc.
Tưởng Viễn Chu đứng ở bên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân tiến đến, anh đưa ly nước trong tay đến bên miệng.
"Làm xong?"
"Ổn thỏa rồi, nhờ có Tưởng phu nhân đứng ra."
"Cậu đó..." Tưởng Viễn Chu bật cười, xoay người nhìn về phía anh ấy, bàn tay cầm ly nước chỉ chỉ về phía anh ấy.
"Sao vậy, có người phụ nữ cũng không giải quyết được?"
"Tưởng tiên sinh, nhưng cô Hứa này cũng khó lay chuyển, tựa như trâu bò ấy, tôi nghĩ... Cô ta có chút giống Tưởng phu nhân."
Tưởng Viễn Chu uống một hớp nước, nói: "Nói bậy."
"Thực sự." Lão Bạch còn khăng khăng. "Ngài nói xem, lúc Tưởng phu nhân trở lên quật cường, có đúng là sẽ khiến ngài phải nghiến răng nghiến lợi hay không?"
Tưởng Viễn Chu đặt ly nước lên trên bệ cửa sổ, anh dựa người về phía sau, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Sự bướng bỉnh của cô ta, với Hứa Tình Thâm hoàn toàn khác nhau. Nếu như chuyện này đổi thành Hứa Tình Thâm, trái lại cô ấy sẽ sớm lên bàn mổ chấp nhận phẫu thuật. Cô ấy sẽ không làm thương tổn thân thể của chính mình. Sự bướng bỉnh của cô ấy... Có thể áp dụng với người khác, nói ví dụ như, dằn vặt tôi. Nhưng cô ấy sẽ không dằn vặt bản thân mình, không để cho mình phải chịu đựng tổn thương, cô ấy rất thông minh, cũng rất tinh tế, cho nên, đúng là khiến tôi phải nghiến răng nghiến lợi."
Lão Bạch phì cười: "Hóa ra Tưởng phu nhân ở trong lòng ngài, là như vậy."
"Vốn dĩ cô ấy chính là như vậy." Khóe miệng Tưởng Viễn Chu vẫn cong lên.
"Từ nhỏ cô ấy đã hiểu rõ, cô ấy tỏ ra đáng thương, hay tự làm tổn thương chính mình cũng vô ích. Mặc dù bây giờ biết có tôi thương yêu mình, nhưng cô ấy cũng sẽ không đối xử với bản thân như vậy, thói quen của cô ấy, đó là một loại thói quen khiến kẻ khác phải đau lòng."
Tưởng Viễn Chu luôn là như vậy, vừa nhắc tới Hứa Tình Thâm là ánh mắt sáng ngời, dường như trên đầu còn nở hoa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Lúc Hứa Tình Thâm tiến vào, thấy hai người đàn ông đứng đối diện với nhau, Lão Bạch đang cười, Tưởng Viễn Chu cũng đang cười, vừa nhìn lại, tựa như là nhìn nhau cười vậy, cười cái quái quỷ gì thế?
Cô đi vào vài bước, Lão Bạch quay đầu lại liếc nhìn, vội chào hỏi: "Tưởng phu nhân."
"Đang nói chuyện gì vậy? Vui vẻ như thế."
Lão Bạch đang đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu lùi về phía sau, sau khi đi ra ngoài hai bước rồi mới lên tiếng: "Tương tiên sinh đang khen cô, nói cô khiến ngài ấy phải nghiến răng nghiến lợi."
"Đó là khen sao? Chắc là hận đến nghiến răng nghiến lợi đi?"
Lão Bạch không tiếp lời, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh ấy.
"Không phải, vừa nãy Lão Bạch nói tính tình Hứa Ngôn kia cũng quật cường giống như em."
Hứa Tình Thâm đi tới, tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, đưa tay khoác cánh tay người đàn ông.
Lão Bạch cười gượng hai tiếng: "Tưởng phu nhân, không phải tôi có ý đó."
"Lão Bạch, tôi nghe nói vừa nãy anh còn ôm Hứa Ngôn?"
"Hả?" Lão Bạch bỗng rơi vào vòng luẩn quẩn. "Không thể nào."
"Người là anh ôm tới giường bệnh, còn nói không có?"
Lão Bạch vội vàng xua tay: "Tưởng phu nhân hiểu lầm rồi, là cô Hứa đau đến nỗi đứng không vững, ngã trên người tôi."
"Nhưng bên ngoài không truyền tin như thế."
Tưởng Viễn Chu nhìn có chút vô cùng hả hê.
"Lão Bạch, xong, cậu cũng bị Tô Xách Theo treo lên đánh rồi!"
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu