Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 210: Thể Hiện Tình Cảm Ngược Cô Ấy
ditor: Dế Mèn
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
ngucanhuyen.com
***
Hai bả vai Tưởng Viễn Chu gồng cứng. Không nghe anh nói gì, Hứa Tình Thâm không khỏi khẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn một bên mặt Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông chụp tay cô.
"Đừng nói hươu nói vượn."
"Thế nào là nói hươu nói vượn?" Hứa Tình Thâm giương cao âm điệu. "Anh nhìn em đi, mặt mũi nghiêm túc."
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô qua, Hứa Tình Thâm đi tới trước theo lực tay anh kéo rồi đứng trước mặt người đàn ông, anh đưa tay ôm cô ngồi lên đùi mình.
Hứa Tình Thâm vội muốn đứng dậy.
"Làm gì thế? Nói chuyện thì phải nói đàng hoàng chứ."
"Ôm một cái. Anh thích ôm em như vậy lắm!"
Cơ thể Hứa Tình Thâm hơi cứng đờ, không thể đứng trước cửa được, nơi này luôn có người tới tới lui lui qua lại.
"Chuyện của Vạn Dục Ninh em không cần lo, anh sẽ cho cô ấy dùng thuốc tốt nhất, gắng hết sức giảm bớt cơn đau khổ của cô ấy."
Hứa Tình Thâm nhấc hai chân lên, trọng lượng cả người đều đặt trên người Tưởng Viễn Chu.
"Dì nhỏ là chúng ta bất lực, không cứu nổi bà. Phương Thành... Em cũng vô lực không thể, em phải trơ mắt nhìn anh ấy chết trước mặt mình. Bây giờ, lại là Vạn Dục Ninh. Viễn Chu, anh nói đi, thế sự tại sao phải cố tình như vậy chứ? Người bên cạnh đã ra đi, một người chưa đủ, còn muốn người thứ hai, người thứ ba. Em là bác sĩ, Tinh Cảng là của anh, chúng ta cứu được người khác, lại không cứu được người thân bên cạnh mình."
Tưởng Viễn Chu giữ một đầu vao Hứa Tình Thâm, anh để trán lên vai cô.
"Nhưng kết quả như vậy, chúng ta cũng phải chấp nhận, bọn họ bệnh bẩm sinh không có thuốc chữa. Anh đã tận lực, Tình Thâm, anh thật sự đã tận lực rồi."
Hứa Tình Thâm đưa tay, ngón tay chạm đến khuôn mặt Tưởng Viễn Chu.
"Hai tháng nữa, anh phải chuẩn bị tiễn Vạn Dục Ninh đi."
Tưởng Viễn Chu không nói gì, Hứa Tình Thâm dựa đầu vào vai anh.
"Nếu Vạn Dục Ninh muốn liều mạng thử một lần, nếu cô ta tự nguyện đồng ý làm ca phẫu thuật, em sẽ làm."
"Không được!" Tưởng Viễn Chu động đậy người. "Anh không cho phép."
"Anh sợ cô ta chết trên bàn mổ phải không?"
"Dù phải làm thật thì người phẫu thuật cũng không thể là em."
Hứa Tình Thâm khẽ lắc hai chân.
"Anh cũng đừng đi hại người ta! Cũng như Mạc Tiểu Quân năm đó, ai dám nhận?"
"Nhưng kỳ tích của Mạc Tiểu Quân sẽ không xảy ra được mãi."
"Em biết." Hứa Tình Thâm đón ánh mắt người đàn ông.
"Em muốn làm ca phẫu thuật này cũng không phải bởi vì người này là Vạn Dục Ninh. Cô ta là ai không quan hệ tới em, cô ta chỉ là người sắp chết. Em có lẽ không giống những người khác, có người thấy dạng ca bệnh này sẽ đau đầu, từ chối; nhưng trong lòng em lại có sự kích động không nói được. Lúc trước đi học, cả lúc thực tập, em đã chuyên nghiên cứu những ca phẫu thuật không có khả năng thành công rồi. Em đã không biết ngày đêm mà xem phim chụp, lật tài liệu, tưởng tượng nếu mình đứng ở bàn phẫu thuật, dao đầu tiên nên đi xuống thế nào, nên tách những mạch máu đó ra sao, nên thế nào để tránh những vùng nguy hiểm đến tính mạng..."
Bàn tay Tưởng Viễn Chu giữ bả vai Hứa Tình Thâm hơi căng thẳng.
"Tình Thâm, đợi sau này, cơ hội như vậy sẽ nhiều, nhưng còn Vạn Dục Ninh... Thôi bỏ đi!"
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông.
"Bởi vì nếu Vạn Dục Ninh thật sự chết trên bàn mổ, với người làm phẫu thuật cho cô ta, lòng anh sẽ vướng khúc mắc, đúng không?"
"Cho nên, đừng làm! Nếu là cửu tử nhất sinh, vậy đừng làm!"
Hứa Tình Thâm nghe thế, tay ôm chặt người đàn ông.
"Được, em nghe anh."
Đối với Vạn Dục Ninh, cô vẫn hận, hận cô ta hãm hại mình, hận cô ta cắt một ngón tay của Hứa Minh Xuyên, hận cô ta đưa thuốc cho Phương Thành, để Phương Thành tự sát, anh ấy chết trước mặt cô.
Cho nên Tưởng Viễn Chu nói đừng làm, vậy được, vậy thì không làm.
Một chút hy vọng đã nảy sinh, người làm bác sĩ như cô đã nói ra, nếu vẫn muốn từ bỏ, vậy từ bỏ đi!
---
Căn tin AF.
Lăng Thời Ngâm không kiên nhẫn mà ngồi, cô ta không muốn gặp Lưu Lăng.
Chung quy Lưu Lăng đã trực tiếp tiếp xúc với Đới Mẫn Mẫn. Lăng Thời Ngâm làm việc từ trước đến nay cẩn thận, không muốn bị ai nắm được nhược điểm. Nhưng ngữ khí của Lưu Lăng trong điện thoại kiên quyết, một hai phải gặp mặt, Lăng Thời Ngâm đành đồng ý.
Đợi hơn mười phút, Lưu Lăng mới đến căn tin.
Cô ta ngồi xuống đối diện Lăng Thời Ngâm, dáng vẻ hồn bay phách lạc, vành mắt đỏ bừng, rõ ràng là vừa khóc.
Lăng Thời Ngâm thấy cô ta không nói lời nào, thúc giục hỏi: "Cậu làm sao vậy? Vội vội vàng vàng kêu tôi ra, có việc sao?"
"Hôm nay tôi có cuộc kiểm tra đánh giá quan trọng nhất, nhưng tôi lại không qua được."
Lăng Thời Ngâm đối với thứ đó không có hứng thú.
"Vậy cậu tìm tôi có ích sao?"
"Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị tư liệu tốt lắm rồi, mất cả một tháng tâm huyết của tôi đó! Nhưng lúc phát lên, cậu biết bị biến thành gì không?"
"Biến thành gì?"
Lưu Lăng nghiến răng nghiến lợi: "Y chang chuyện cậu làm với con bác sĩ kia, bên trong tất cả đều là ảnh ghép của tôi, khó nhìn lắm! Ngồi phía dưới toàn là lãnh đạo của tôi, bọn họ ai đi nghe tôi giải thích một tiếng? Thời Ngâm, tôi xong rồi! Tôi xong rồi!"
Lăng Thời Ngâm không khỏi nghiêng người tới, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lưu Lăng.
"Ý của cậu là, việc này có liên quan tới Hứa Tình Thâm?"
"Thời Ngâm, cậu là thiên kim nhà họ Lăng, lại là mợ cả nhà họ Mục. Công việc bây giờ của tôi cũng không còn, tôi đều vì làm cho cậu mới rơi vào kết cục như vậy. Tôi cũng không còn mặt mũi nhìn ai, cậu tìm giúp tôi xem có cách nào tốt..."
"Lưu Lăng, đó không phải mấu chốt, câu trước đó của cậu cơ, là ai làm?"
"Cậu nói đi? Còn có thể là ai? Hơn nữa thủ đoạn lại y hệt."
Lăng Thời Ngâm hơi nheo mắt lại.
"Hứa Tình Thâm? Nhưng cậu và cô ta thì có thể có liên quan gì?"
Nói đến đây, Lưu Lăng hung dữ cắn chặt răng, hận không thể cắn cả hàm răng: "Từ Minh!"
"Từ Minh?" Lăng Thời Ngâm nhướng mày. "Từ Minh làm sao vậy?"
"Hôm đó bọn tôi ở ngoài ăn cơm, gặp được Hứa Tình Thâm. Tôi đã nghĩ cô ta nhất định sẽ không biết chuyện con y tá kia có liên quan tới tôi. Nhưng mà, đôi mắt Từ Minh cứ như mọc trên người cô ta! Ăn bữa cơm mà mất hồn mất vía, tới khi người ta đi rồi mà tròng mắt cũng không quay lại. Tôi đoán, nhất định người phụ nữ kia đã ngầm tìm được Từ Minh, để anh ta tráo tư liệu của tôi!"
"Cậu nói, bạn trai cậu và Hứa Tình Thâm?"
Hai bàn tay Lưu Lăng đặt trên bàn nắm chặt.
"Vậy mà hắn còn mặt mũi mở miệng hỏi tôi có quen Hứa Tình Thâm không."
"Nói như vậy, khả năng là anh ta thật sự rất lớn."
"Thời Ngâm, tôi đã hẹn anh ta ở đây, đợi lát nữa tôi phải nói rõ ràng với anh ta."
Lăng Thời Ngâm đối với loại chuyện này một chút hứng thú cũng không có.
"Muốn vạch mặt thì cậu vạch đi, tôi đi trước."
"Thời Ngâm, đừng đi! Cậu giúp tôi..."
Lúc Từ Minh đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái thấy bóng dáng Lưu Lăng, hắn ta bước nhanh lại.
"Em yêu!"
Lăng Thời Ngâm ngẩng mắt, thấy Từ Minh đi đến trước mặt. Tầm mắt hắn ta rơi xuống trên người Lăng Thời Ngâm.
"Người đẹp, em là bạn Lăng Lăng à?"
Lưu Lăng nhìn bộ dáng có của hắn ta, trong cơn giận dữ, liền đứng dậy vung một cái tát tới.
"Mẹ kiếp! Có bệnh hả? Cô dựa vào cái gì đánh tôi?"
"Anh cấu kết với Hứa Tình Thâm chưa đủ, còn muốn quyến rũ với bạn của tôi, anh mới có bệnh!"
"Hứa Tình Thâm gì? Tôi căn bản không quen biết!"
Hai người mau chóng đánh nhau. Lăng Thời Ngâm không ngờ Lưu Lăng ra tay dữ dằn như vậy, vừa gặp liền cho thẳng cái tát. Người ngồi xung quanh sôi nổi hướng mắt qua, Lăng Thời Ngâm cảm thấy mất mặt, đứng lên muốn đi.
Nhưng hai người ấy đánh dữ như vậy, Lưu Lăng như người điên, lúc Lăng Thời Ngâm đi ngang qua bị cô ta xô mạnh. Cô ta đi giày cao gót, người lảo đảo ra sau, may được Từ Minh ôm lấy.
Hai người ôm trong tư thế ái muội, Lăng Thời Ngâm mặc váy ngắn, tay Từ Minh giữ chặt làn váy cô ta.
"Để ý chứ, lộ hết bây giờ."
Cách đó không xa, có người chụp tất cả một màn này.
Lưu Lăng tức giận, run run không ngừng: "Từ Minh, trước mặt tôi anh còn dám làm trò như vậy!"
Lăng Thời Ngâm trong cơn giận dữ, vội đẩy gã đàn ông đáng khinh ấy ra, bỏ đi.
---
Lúc Mục Thành Quân ra khỏi nơi xã giao đã là buổi tối.
Tài xế lái xe đến cửa khách sạn, vệ sĩ đi tới mở cửa xe giúp hắn.
Người đàn ông nhấc cái chân thon dài lên, vừa đi được vài bước, bỗng nhiên có chiếc xe lướt tới trước mặt hắn. Người ngồi ở ghế lái hạ cửa sổ xe xuống, vứt một phong thư xuống cạnh chân Mục Thành Quân.
"Mục tiên sinh, coi chừng!"
Vệ sĩ vội che trước người hắn. Mục Thành Quân nhìn xuống mặt đất, một góc mấy tấm ảnh chụp đã lòi ra.
"Mục tiên sinh, để tôi!" Vệ sĩ khom lưng nhặt phong thư trên mặt đất, định rút đồ bên trong ra.
"Từ từ!" Mục Thành Quân cầm lấy phong thư, ngồi vào xe. Lên xe rồi, hắn lấy ảnh chụp trong đó ra.
Ánh mắt người đàn ông đông lạnh, sắc mặt hơi nặng nề đi. Dáng vẻ Lăng Thời Ngâm hiện ra rõ rành rành trước mặt hắn, tay của Từ Minh gần như đặt giữa hai chân Lăng Thời Ngâm, ít ra, nhìn từ góc độ chụp của tấm hình này thì là như vậy.
Mục Thành Quân nhét ảnh chụp vào lại phong thư, nhắm hai mắt dưỡng thần, nhưng lửa giận ngập đầy không đè xuống được.
Sau khi trở lại nhà họ Mục, Mục Thành Quân nhét phong thư vào túi, chui ra khỏi chiếc siêu xe màu đen, đi nhanh vào nhà.
Lăng Thời Ngâm hôm nay gặp chuyện đen đủi như vậy, mặt đầy không vui, tắm rửa xong đi ra ngoài thì nghe tiếng lạch cạch phía sau cửa phòng ngủ truyền đến.
Cô ta quay đầu lại, thấy Mục Thành Quân đi vào, tiện tay đóng cửa lại. Lăng Thời Ngâm trên mặt lộ ra ý cười: "Ông xã!"
Mục Thành Quân bước tới. Khóe miệng cười của Lăng Thời Ngâm khóe miệng cứng lại, thấy thần sắc khuôn mặt hắn không thích hợp.
"Ông... ông xã, anh làm sao vậy?"
Người đàn ông móc phong thư trong túi ra, bất ngờ đập tới mặt Lăng Thời Ngâm.
Ảnh bên trong ào ào rơi xuống bên chân Lăng Thời Ngâm, cô ta cúi đầu nhìn thấy.
"Đây không phải sự thật!"
"Cô đang muốn nói với tôi, người trong đó không phải cô?"
"Lúc ấy em té, thật sự không phải như ảnh chụp, em..."
"Té?" Mục Thành Quân cười lạnh. "Sao lần nào té cũng là cô vậy?"
Lăng Thời Ngâm lùi bước chân ra phía sau.
"Thành Quân, anh nghe em giải thích."
Trên mặt người đàn ông có nét cáu tiết, ánh mắt hung ác: "Tôi không thể thỏa mãn cô phải không?"
Lăng Thời Ngâm sợ tới mức không ngừng lắc đầu: "Không phải, không phải."
"Có phải tôi không thể thỏa mãn cô?"
"Có phải hay không?"
"Có phải hay không!"
Lăng Thời Ngâm thối lui đến mép giường. Người đàn ông đột nhiên xô bả vai cô ta, giọng nói như sấm sét ở nổ đùng trên đỉnh đầu cô ta: "Tôi không thể thỏa mãn cô, nên để cô ra ngoài dụ dỗ khắp nơi, để cô ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ."
Lăng Thời Ngâm nằm giữa chiếc giường lớn, không khỏi phát run.
"Thành Quân, thật sự không phải như thế!"
Mục Thành Quân đi đến trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo được khóa ra...
Hơn một giờ sau.
Tài xế nhà họ Mục lái xe tới, Mục Thành Quân bế Lăng Thời Ngâm xuống lầu. Vợ chồng Mục Triều Dương vừa lúc từ bên ngoài trở về.
"Đây là sao vậy?"
Sắc mặt Mục Thành Quân khó coi: "Thời Ngâm không thoải mái, con đưa cô ấy đi bệnh viện."
"Thời Ngâm bị thế này là làm sao vậy?"
Mục Thành Quân không nói thêm câu nào, bế Lăng Thời Ngâm đi nhanh ra ngoài.
Dọc đường luôn có xe bám theo.
Tới bệnh viện, Mục Thành Quân bế Lăng Thời Ngâm xuống.
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm trắng bệch, dù không phải bước đi, nhưng một chút xóc nảy đều có thể khiến cô ta khó chịu muốn chết đi. Sắc mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy, dựa vào ngực Mục Thành Quân, vẫn không nhúc nhích.
Sau khi vào bệnh viện, đi thẳng tới phòng cấp cứu.
Mục Thành Quân ở ngoài chờ, Lăng Thời Ngâm không chịu nổi cơn đau, lâu lâu lại có tiếng thét chói tai truyền ra ngoài.
Sau một hồi, bác sĩ mới vén rèm đi ra ngoài.
Mục Thành Quân dựa vào bàn làm việc, y tá đỡ Lăng Thời Ngâm đi ra, hai chân cô ta gần như không có thể đi được bình thường. Bác sĩ ngồi xuống, định viết bệnh án.
Tay Mục Thành Quân đè cuốn sổ bệnh án lại.
"Có thể đi được chưa?"
"Phải kê thuốc nữa."
"Cứ kê thuốc luôn là được, thứ khác không cần viết."
"Cái này..."
Mục Thành Quân đưa tiền một cách trắng trợn, táo bạo, nói nếu các cô không dám lấy, hắn cầm một tấm danh thiếp trên bàn.
"Đợi lát nữa tài xế của tôi sẽ liên hệ với cô, đêm nay cô vất vả rồi, cám ơn!"
Lăng Thời Ngâm đi đến trước mặt Mục Thành Quân, người đàn ông nhìn cô ta.
"Tự đi được không?"
"Được."
Mục Thành Quân cầm đơn thuốc, cũng không chờ cô ta mà đi thẳng ra ngoài.
Lăng Thời Ngâm vẫn rất khó chịu, người bác sĩ kia nâng gọng kính lên.
"Cái đó... Cô là phụ nữ, tốt nhất là nên yêu quý mình đi."
Sắc mặt cô ta biến đổi, cố nén cơn khó chịu đi theo sau Mục Thành Quân.
Sau khi xe nhà họ Mục chạy đi, lại có người xuống xe, bước chân vội vàng đi tới phía phòng cấp cứu vừa rồi.
---
Hôm sau, ở Hoàng Đỉnh Long.
Người giúp việc lấy tờ báo vào, đặt trên bàn cơm. Hiện tại thế giới Internet phát triển là thế, nhưng Tưởng Viễn Chu mỗi kỳ vẫn đều đặt báo.
Hứa Tình Thâm cầm lại, chia một nửa cho Tưởng Viễn Chu.
"Những thứ anh sẽ thấy hứng thú đây này."
Cô uống ngụm sữa bò, tùy tay lật xem vài cái, tầm mắt rơi xuống trên tiêu đề được bôi đậm.
Hứa Tình Thâm thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Hóa ra khẩu vị của Mục tiên sinh nhà họ Mục nặng thật đó!"
"Có ý gì?" Tưởng Viễn Chu ở bên hỏi.
"Không cho anh xem."
Người đàn ông ăn hơn nửa chén cháo, dù sao anh cũng không có hứng thú gì đối với nhà họ Mục. Hứa Tình Thâm sau khi xem xong, vẫn đẩy tờ báo tới tay anh.
"Lần này Lăng Thời Ngâm nổi tiếng rồi."
Tưởng Viễn Chu cầm lấy, đọc lướt qua nhanh như gió. Anh thả tờ báo lại xuống bàn, "Loại chuyện này, không nên đánh giá."
"Vì sao?"
"Có lẽ là tình thú vợ chồng nhà khác không giống nhau."
Bàn tay Hứa Tình Thâm chống sườn mặt. Đây tuyệt đối là tin lớn nha, một gia đình luôn nghiêm trang và được kính trọng như nhà họ Mục lại bị lên đầu đề với kiểu này.
Đêm khuya khám gấp, trong người mắc dị vật, Lăng Thời Ngâm khóc tới nỗi kinh thiên động địa.
Hứa Tình Thâm để tờ báo sang bên cạnh. Chuyện của Lưu Lăng là cô cho người làm, ảnh chụp Lăng Thời Ngâm cũng là cô cho người chụp. Đối với Lưu Lăng, đó là một trả thù một; còn Lăng Thời Ngâm, một ngày hai ngày còn hành hạ cô, nhưng cô ta hại cô một lần thì Hứa Tình Thâm sẽ đáp trả lại một lần.
Những chuyện đọng lại ở lúc trước, đó là chưa tìm được thời cơ tốt nhất, có điều từ nay về sau, cô sẽ có thù tất báo, từng chút từng chút, cũng sẽ cho cuộc sống của Lăng Thời Ngâm thêm chút gia vị mới được.
---
Tin tức như vậy bị tung ra ngoài, đối với nhà họ Mục mà nói, thật sự là mang tai mang tiếng.
Cổng nhà họ Mục đóng chặt. Mục Triều Dương nhìn chằm chằm đứa con lớn ở sô pha.
"Anh nhìn xem, anh nhìn xem!!!!"
"Chưa tính loại chuyện mất mặt này, tôi lại sợ sẽ có người nghi ngờ tới Thành Quân, nghi nó..."
Mục Thành Quân đứng dậy.
"Mẹ, dù bây giờ chuyện này náo loạn như thế nào, ai ai cũng biết, thì đó cũng là chuyện giữa vợ chồng bọn con, ba mẹ cũng đừng bận tâm!"
Hắn xoay người lên lầu. Tối qua sau khi trở về, Lăng Thời Ngâm nằm trên giường chưa hề đặt chân xuống.
Nghe cửa phòng ngủ bị mở ra, Lăng Thời Ngâm rụt bả vai lại. Mục Thành Quân đi vào.
"Mấy ngày này cô không được ra ngoài!"
"Tại sao?"
"Chuyện tối qua không giấu được, cô muốn bị người ta chế giễu?"
Lăng Thời Ngâm ngồi dậy vô cùng cẩn thận, vẻ mặt rất khó coi.
"Tại sao? Không phải đã cho người bịt miệng bác sĩ đó sao?"
"Nhưng cô không thể đảm bảo cả bệnh viện không ai nhìn thấy cô. Tóm lại, từ hôm nay trở đi cô ngoan ngoãn ngồi ở nhà đi!"
Mục Thành Quân ra cửa lại, Lăng Thời Ngâm vội mở miệng: "Thành Quân, anh không cho em ra ngoài, cũng được, nhưng em muốn về nhà..."
Mục Thành Quân như không để vào tai, đi ra ngoài xong đóng sầm cửa lại.
Lăng Thời Ngâm suy nghĩ về những chuyện trước đó, xâu chuỗi chúng lại với nhau. Lưu Lăng nói không sai, tư liệu của cô ta nhất định là Hứa Tình Thâm đã cho người tráo. Còn ảnh chụp ở căn tin, rõ ràng là có người phục ở đó, cô không nghi cho ai khác được, chỉ có thể nghi tới Hứa Tình Thâm.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Tưởng Đông Đình đi vào phòng bệnh, quản gia bên cạnh cầm theo một đống đồ.
Bảo vệ cầm lấy, xoay qua lại xem, toàn là đồ ăn và đồ dùng. Sau khi xác nhận không có gì sai, bảo vệ trả lại đồ cho quản gia.
Cửa phòng bệnh được mở ra, Tưởng Đông Đình đi vào. Quản gia theo sát phía sau lại bị ngăn lại: "Tưởng phu nhân căn dặn, trừ ông chủ, những người khác không được vào."
"Được rồi được rồi!" Tưởng Đông Đình không kiên nhẫn cầm lấy đồ trong tay quản gia.
"Ông ở ngoài chờ tôi!"
"Dạ."
Lúc Tưởng Đông Đình đi vào phòng bệnh, Vạn Dục Ninh đang đứng trước cửa sổ. Rèm cửa được cô ta kéo ra, ánh mặt trời tấp vào trên người cô ta, những màu trắng đó như càng toát lên rõ.
"Vạn nha đầu?"
Vạn Dục Ninh xoay người lại, sắc mặt hiện ra một chút vui mừng: "Bác Tưởng!"
"Bác mang cho con mấy món điểm tâm mà con thích đây, đây là dì giúp việc trong nhà làm."
"Cám ơn bác ạ!"
Vạn Dục Ninh đi tới, Tưởng Đông Đình để từng món lên tủ đầu giường.
"Còn có mấy quyển sách, bác sợ con buồn chán."
"Bác Tưởng!" Vạn Dục Ninh ngồi xuống mép giường, nghe thế, vành mắt lập tức đỏ lên.
"Con còn bao nhiêu thời gian mà đọc những sách đó chứ?"
"Vạn nha đầu, tình trạng của con bác cũng đã nghe nói."
Vạn Dục Ninh chảy nước mắt: "Con không muốn chết, con thật sự không muốn chết."
"Dục Ninh, bác cũng không ngờ con tuổi còn trẻ lại bị căn bệnh như vậy."
"Bệnh viện Tinh Cảng nổi tiếng như vậy, nhất định có thể cứu con chứ? Nhất định có thể mà?" Vạn Dục Ninh dường như đem tât cả hy vọng đặt cả vào những lời này.
"Bác Tưởng, con muốn sống lắm!"
Tưởng Đông Đình cũng có chút khó chịu trong lòng, ông ta lắc lắc đầu: "Nếu có thể, ai mà không muốn cứu con?"
"Con muốn làm phẫu thuật."
"Dục Ninh, con có thể tưởng tượng, nếu thật sự làm phẫu thuật, lỡ nếu..."
Vạn Dục Ninh ôm mặt.
"So với chờ chết, con vẫn cảm thấy làm phẫu thuật càng có hy vọng."
Tưởng Đông Đình ngồi xuống ghế.
Có một chuyện ông ta đã suy xét rất lâu, nhưng đối diện với Vạn Dục Ninh thế này, ông ta nên mở miệng thế nào? Thế nhưng, Vạn Dục Ninh hiện tại bệnh ra như vậy, hy vọng sống sót đã là không còn, Tưởng Đông Đình thở dài: "Vạn nha đầu, bác nghe nói Hứa Tình Thâm muốn phẫu thuật cho con."
"Cái gì?"
"Nếu không phải cô ta, con cũng sẽ không biến thành cái dạng hôm nay. Chúng ta trong lòng đều rõ, bệnh của con..."
Vạn Dục Ninh cắn chặt khớp hàm: "Không cứu được, đúng không?"
"Ba con đã chết, bây giờ lại..." Tưởng Đông Đình ngẩng mắt lên nhìn chằm chằm vào Vạn Dục Ninh.
"Con muốn làm phẫu thuật, vậy cứ làm đi. Hứa Tình Thâm tình nguyện làm cho con, đó không thể là chuyện tốt hơn. Dục Ninh, đến lúc đó bác sẽ cho an bài, kéo toàn bộ truyền thông tới tạo thế. Chỉ cần Hứa Tình Thâm làm phẫu thuật thất bại, cô ta sẽ bị đẩy đến nơi đầu ngọn gió; trong lòng Viễn Chu cũng sẽ có khúc mắc, dù sao nó đối với con vẫn không giống vậy. Giống như hai năm trước, lúc Tùy Vân ra đi, vết rạn trong lòng nó sẽ vĩnh viễn không cách nào chữa lành."
Vạn Dục Ninh yên lặng nhìn chằm chằm ông ta, "Vậy sao bác biết cuộc phẫu phẫu nhất định sẽ thất bại chứ?"
"Dục Ninh, ca phẫu thuật của con không có khả năng thành công, chuyên gia cũng đã coi qua."
Những lời này rơi vào tai Vạn Dục Ninh tàn khốc làm sao.
"Cho dù thất bại, nó cũng chỉ là trên bàn mổ thôi. Việc Hứa Tình Thâm cứu con vốn dĩ đã chịu mạo hiểm lớn rồi, Viễn Chu không có khả năng trách cô ta."
"Thế nếu phẫu thuật thất bại bởi vì cô ta thì sao?"
Tầm mắt Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình.
"Ý là gì?"
"Bác có thể đưa cho con một loại thuốc, nó có thể làm chức năng đông máu của con xảy ra trở ngại. Tình huống này một khi ở trên bàn mổ..."
Hơi thở mắc nghẹn giữa cổ họng Vạn Dục Ninh: "Bác bảo con hại cô ta?"
"Dục Ninh, bác là hy vọng con không nên làm phẫu thuật, quý trọng hai tháng cuối cùng. Nhưng nếu con khăng khăng muốn làm, cũng được, bác Tưởng có thể giúp con, ít ra như vậy, con cũng báo thù cho ba con được. Hơn nữa loại thuốc này một khi đi vào cơ thể sẽ rất khó kiểm tra ra."
Vạn Dục Ninh ngồi đó không hề nhúc nhích, ánh mắt xuất thần, hồn cũng vứt đi.
Tưởng Đông Đình không ở lại lâu lắm, đứng dậy đi về. Trong căn phòng bệnh rộng như vậy cũng chỉ còn lại một mình Vạn Dục Ninh.
---
Tưởng Viễn Chu sau khi xong việc, gọi điện cho Hứa Tình Thâm, nhưng trước sau không ai tiếp máy.
Anh nhìn lịch bàn bên cạnh, hôm nay cô không có ca phẫu thuật, giờ lại là thời gian nghỉ ngơi, cô có thể đi đâu?
Tưởng Viễn Chu đi tới phòng khám của Hứa Tình Thâm, không có ai, lúc ra cửa gặp y tá, cô y tá ấy nói Hứa Tình Thâm lúc đi có dặn là cô đi ra sân trước một lúc.
Phía trước khu nội trú có một cái sân rất rộng, Hứa Tình Thâm ngồi trên cỏ, nâng tay để trước mắt mình.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở ngón tay chiếu tới, cô nheo mắt lại, phảng phất như nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đi tới.
Đó là Phương Thành sao?
Hứa Tình Thâm không biết, cô nhìn chằm chằm vào khu nội trú cách đó không xa. Năm đó, quãng thời gian cuối cùng của Phương Thành là trải qua ở trong đó. Hiện tại, phòng bệnh ấy vẫn còn, chiếc giường bệnh kia cũng còn, chỉ là người bên trong đi rồi, một người, hai người, ba người...
Đây là bệnh viện mà.
Vừa tràn ngập hy vọng được sống, vừa đem người vào chỗ tuyệt cảnh cuối cùng.
Hứa Tình Thâm thu tay lại, cô động đậy chân, lỗ tai truyền đến tiếng sột soạt. Trên thảm cỏ bên cạnh phủ kín lá rụng, lá cây chiếc bự khoe sắc khô vàng. Hứa Tình Thâm nhặt từng chiếc để vào lòng bàn tay.
Lúc Tưởng Viễn Chu đi tới đó, gặp không ít bệnh nhân, có điều người bình thường sẽ không biết anh là Tưởng tiên sinh.
Hứa Tình Thâm khoanh chân ngồi dưới đất, trong tay đầy lá cây. Tưởng Viễn Chu cất nhẹ bước chân đi tới sau cô.
Bóng người đàn ông đè lên cô, rơi về phía xa, Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện ra ý cười: "Sao anh lại tới đây?"
"Ở đây làm gì thế?"
"Chơi đó! Hít thở không khí."
Vạn Dục Ninh đứng bên cửa sổ, vừa rồi cô ta đã thấy Hứa Tình Thâm, chỉ là không để ý là cô. Mãi đến khi trong tầm mắt xuất hiện hình dáng Tưởng Viễn Chu, cô ta đang thấy kỳ lạ, Tưởng Viễn Chu sao lại đứng cùng một bác sĩ.
Hóa ra, cô ấy là Hứa Tình Thâm!
Tưởng Viễn Chu thấy cô ngồi dưới đất, tay túm cô dậy.
"Không sợ dơ?"
"Không dơ."
Người đàn ông cởi áo khoác, trải trên mặt đất, kéo Hứa Tình Thâm tới ngồi.
Hứa Tình Thâm cởi giày, cả người ngồi trên tấm áo rộng kia. Chân cô dịch dịch, không khỏi cười nói: "Vẫn sẽ dơ như nhau, anh xem em này, còn làm chuyện dư thừa."
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống cạnh cô, lấy mấy chiếc lá trong tay cô.
"Lấy cái này làm gì?"
"Chơi."
Tưởng Viễn Chu nâng cánh tay lên, sau giờ trưa, ánh mắt trời rọi tới, trong mắt Hứa Tình Thâm được từng sợi từng sợi màu vàng kim thắp lên. Cô ghé lại gần người đàn ông, dựa đầu vào vai anh.
Vạn Dục Ninh cứ nhìn như vậy, nhìn tới si ngốc.
Áo trắng khoác trên người Hứa Tình Thâm loá mắt như vậy, thắng hết bất cứ bộ lễ phục hoàn mỹ nào. Tưởng Viễn Chu mặc áo sơ mi màu trắng ở trong, được ủi thẳng. Hai chấm màu trắng đan chồng bên nhau, rất hòa hợp. Vạn Dục Ninh lau khóe mắt, phát hiện trên mặt mình đều là nước mắt.
Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kỳ ấm áp. Tưởng Viễn Chu buông cánh tay, cúi đầu nhìn dáng vẻ cô, anh không khỏi đưa tay sờ mặt cô.
"Mệt?"
"Không phải, cứ muốn chợp mắt."
"Được, anh ở đây với em."
Nước mắt Vạn Dục Ninh không khỏi chảy xuống, bất chợt quay đầu lại, cô ta cũng không biết mình vì sao lại đi đến nông nỗi như hôm nay.
Lúc trước là Phương Thành có ý định tiếp cận cô ta, nhưng nếu không phải cô ta bẫy hại Hứa Tình Thâm vụ tai nạn xe kia, e rằng ngay cả chuyện Hứa Tình Thâm là ai Tưởng Viễn Chu cũng sẽ không biết?
Mà bờ vai Hứa Tình Thâm hiện giờ đang tựa vào kia, nó rõ ràng hẳn là của cô ta chứ!
Tay trái Tưởng Viễn Chu chống bên người, tay phải ôm lấy eo Hứa Tình Thâm. Ánh mắt Vạn Dục Ninh ảm đạm đi, hóa ra, Tưởng Viễn Chu lại là một người ấm áp như vậy, phải không?
Trước kia, cô ta chỉ biết anh đối với mình tốt, cưng, nuông chiều dù cô ta vô cớ gây rối; nhưng cô ta chưa từng nghĩ Tưởng Viễn Chu sẽ có liên quan với hai chữ ấm áp.
Vòng đi vòng lại, trái tim anh hiện giờ còn dừng trên người Hứa Tình Thâm, như vậy, anh hẳn vẫn là người thâm tình?
Hứa Tình Thâm cựa quậy.
"Không còn nhiều thời gian, em phải về rồi."
"Được." Tưởng Viễn Chu đứng dậy, tay kéo cô. Hứa Tình Thâm đứng lên, phủi nhẹ hai cái ở mông.
Tưởng Viễn Chu khom lưng nhặt áo khoác, Hứa Tình Thâm xoa xoa chân.
"Tưởng Viễn Chu, anh ngồi xổm xuống, em muốn được cõng."
"Lặp lại lần nữa?"
"Cõng em đi!"
-
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu