Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 198: Phụ Nữ GiốNg Nhau!
ditor: Yuè Yīng – Lưu Tinh
***
Hứa Tình Thâm nhất thời không kìm chế được, trong miệng phát ra thanh âm, Lâm Lâm nằm bên cạnh khẽ cử động, sau đó đá văng chăn ra.
Toàn thân Tưởng Viễn Chu căng cứng không chịu được nữa, động tác cũng suồng sã hơn, Hứa Tình Thâm thính tai, nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng ê a, hình như là hai đứa nhóc đều tỉnh dậy.
Cô đẩy Tưởng Viễn Chu ra.
"Anh nhìn xem, đừng có nhúc nhích..."
Hứa Tình Thâm nhân cơ hội chui ra khỏi ổ chăn, thật vất vả mới đưa tay bật đèn bàn lên.
Tưởng Viễn Chu ngồi ở trên người cô, anh xốc chăn lên, thấy Duệ Duệ và Lâm Lâm đều ngồi dậy, tóc của Lâm Lâm bù xù như là tổ chim vậy, cả hai đứa nhóc ngây ngô, mở to mắt, đều đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm.
Hứa Tình Thâm đẩy anh một cái, thiếu chút nữa thì anh ngã lăn từ trên giường xuống đất.
Cô vội vàng đè hai đứa nằm xuống.
"Ngủ nào."
Nhưng bọn chúng đã bị đánh thức, giờ tinh thần tỉnh táo, không chịu ngủ tiếp, hai đứa đều chuyển động cặp mắt to nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm.
Hứa Tình Thâm cào cào mái tóc rối lại.
"Anh mà không đi ra, chúng cũng sẽ không ngủ."
Mặc dù Tưởng Viễn Chu vô cùng bất mãn, nhưng vẫn bị đuổi ra ngoài.
Đi qua cửa phòng ngủ, anh thấy những hộp sữ bột lăn lóc bên đó và những món đồ chơi.
---
Ngày hôm sau.
Sân huấn luyện.
Trời vừa hừng đông, cuộc sát hạch lại bắt đầu.
Phó Lưu Âm theo mọi người đi tới cánh rừng trước mặt, huấn luyện viên bắt đầu phát balo, bên trong có thức ăn nước uống cơ bản.
"Mặc dù mọi người là một đội, nhưng mọi người cũng phải nhớ kỹ, giữa mọi người đều có cạnh tranh, tôi sẽ ở cửa chính chờ, đến lúc đó người đi ra ngoài đầu tiên, cơ hội sau này cũng là tốt nhất, hiểu chưa?"
"Rõ!"
Phó Lưu Âm nhận lấy balo, bên trong rất nặng, thoáng chốc cô không cầm nổi, chiếc balo rơi phịch xuống đất.
Mục Kính Sâm đi tới vài bước, Phó Lưu Âm vội vàng đem balo khoác lên vai.
Người đàn ông cười nhạt, sắc mặt cô ửng hồng, nhưng khẩu khí vẫn hăng hái, nói: "Báo cáo."
"Nói."
"Trong này có những vật gì vậy? Nặng như vậy, còn nữa... Chúng tôi sát hạch có quy định thời gian không?"
"Trong balo có đầy đủ đồ dùng cần thiết cho mọi người dã ngoại, bên trong còn có một miếng vải trắng, nếu như mọi người thấy không đi nổi nữa, muốn buông bỏ, có thể buộc miếng vải này vào cánh tay, trở về theo đường cũ. Sát hạch không đưa thời gian cụ thể, bên trong có vô vàn nguy hiểm, mong mọi người đều tự bảo trọng."
"Vâng!"
Mục Kính Sâm không dừng lại, sau khi bắt đầu sát hạch, anh ta trở về sân huấn luyện.
Phó Lưu Âm theo hai cô gái khác đi vào, các cô ăn mặc quân trang, trên lưng vác chiếc balo lớn nên khó tránh khỏi đi lại bất tiện, mà bên trong này tựa như một mê cung rộng lớn, lúc tiến vào căn bản là không biết nên đi hướng nào.
Mấy người đàn ông đi ở phía trước nói: "Chú ý dưới chân."
Ánh dương xuyên qua lá cây rậm rạp chằng chịt hắt xuống, Phó Lưu Âm nghe thấy thanh âm huyên náo bên tai càng lúc càng gần, phía trước, cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thê thảm.
Mấy người chạy vội về phía trước, thấy một người đàn ông ngồi ở dưới tàng cây, bàn tay giữ chặt mắt cá chân của mình, ngửa đầu kêu đau đớn.
Những người bạn bên cạnh không biết làm sao, Phó Lưu Âm tiến lên, thấy người đàn ông bị chiếc bẫy thú kẹp chặt chân.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Anh còn có thể đi sao?"
"Đi cái gì chứ, đợi lát nữa gặp phải những huấn luyện viên kia, đừng nói là đánh, ngay cả chạy cũng trốn không thoát."
Phó Lưu Âm nhìn xung quanh, thắc mắc: "Vì sao nơi này lại có nhiều bẫy như vậy? Chúng ta cũng không phải dã thú, chỉ là sát hạch nghề vệ sĩ mà thôi..."
"Nếu có thể bắt được thì tốt rồi." Một người đàn ông thấp giọng nói.
"Nghe nói chỗ Thiếu tá Mục có bản đồ bố trí tường tận."
"Cậu đang nói lời vô ích à, sao mà có được..."
Phó Lưu Âm ngồi xổm người xuống, cái bẫy thú kẹp chặt chân người đàn ông, chân của anh ta đã không nhìn rõ đâu là máu đâu là thịt nữa.
"Xem ra là không có cách nào khác tiếp tục, anh bỏ cuộc đi."
"Không, khó khăn lắm tôi mới tới bước này, nói gì cũng không thể bỏ cuộc được."
"Lẽ nào anh không muốn chân của mình nữa?"
"Tôi có thể chịu đựng..."
Phó Lưu Âm thấy anh ta cố gắng muốn đứng lên, nhưng anh ta nào còn sức nữa, người bạn bên cạnh lắc đầu, mở túi cho anh ta, lấy miếng vải trắng bên trong ra.
"Chúng tôi không thể lãng phí thời gian với anh ở đây được, càng không thể đưa anh theo, anh bỏ cuộc đi, đợi lát nữa sẽ có người tới đón anh."
Người đàn ông dựa người vào thân cây, gật đầu: "Tôi hiểu rồi, mọi người mau đi đi."
Phó Lưu Âm lại cõng balo lên một lần nữa, lúc này chỉ mới vừa bước vào cánh rừng, bọn họ đã không thể không bỏ lại một người bạn đồng hành.
Cảm giác bất lực này như nghẹn lại ở trong tim của mỗi người, khiến bước chân của bọn họ trở nên nặng nề.
Cô đi về phía trước, đường dưới chân rất ẩm ướt, chỉ sau một tiếng đồng hồ, con đường phía trước dài đằng đẵng, cũng không nhìn thấy điểm xuất phát đâu nữa.
Người đàn ông đứng đầu xác định phương hướng, tất cả mọi người đi theo anh ta, Phó Lưu Âm ở giữa đoàn, cô gái đi ở phía trước quay đầu lại hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không sao."
Bả vai cô bị đè nặng tới nỗi đau không chịu nổi, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng.
Mấy người đi qua cánh rừng bước về phía trước, Phó Lưu Âm chợt nghe phía sau truyền đến một âm thanh, cô vội xoay người, thần sắc kinh hãi kêu lên: "Người đâu?"
Mấy người còn lại dừng bước, đều quay đầu lại, đã thấy trong hàng ngũ thiếu một người.
Phó Lưu Âm bước tới vài bước, cô liếc nhìn khắp nơi, nhưng không nhìn thấy người đàn ông kia đâu.
"Không biết là có mãnh thú không nhỉ?"
"Đừng có tự mình dọa mình." Phó Lưu Âm nhẹ giọng nói.
"Nếu như là mãnh thú, trái lại, không có khả năng là không để lại một vết tích nào."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Đang lúc nói chuyện, đã thấy người đàn ông mất tích khi nãy kia đi ra, gương mặt uể oải, Phó Lưu Âm là người đầu tiên nhìn thấy cổ anh ta có vết màu hồng.
Người bạn đồng hành gọi tên anh ta.
"Cậu xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nãy đi đâu?"
Nói xong, người đàn ông kia định tiến lên, Phó Lưu Âm níu lại cánh tay anh ta.
"Đừng đi."
"Làm sao vậy?"
"Anh ta đã "chết"."
"Đùa gì thế?"
Phó Lưu Âm hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
"Anh đừng quên đây là đang sát hạch, thấy ấn ký trên cổ anh ta không? Điều đó thể hiện là lúc nãy anh ta bị bắt làm tù binh đồng thời bị cắt cổ."
Phó Lưu Âm vội lui về phía sau mấy bước.
"Huấn luyện viên, nhất định là có huấn luyện viên ở đây, chạy mau!"
Mọi người nghe nói như thế, nhấc chân lên bỏ chạy, thể lực của Phó Lưu Âm không bằng bọn họ, cô nhìn thấy một tên huấn luyện viên nhảy xuống từ trên cây cao, cô bỏ lại balo, chạy trước rất nhanh.
Đến một chỗ đất trống, Phó Lưu Âm chạy hết nổi rồi, hai chân mềm nhũn phịch trên mặt đất, những người bạn đồng hành cũng tới rất nhanh, vừa dừng bước, vừa quay đầu lại nhìn xung quanh.
"Không đuổi theo tới đây, mệt chết đi được."
"Âm Âm, sao cô lại bỏ balo lại?"
"Đúng đấy, không có balo, cô sống thế nào chứ?"
Phó Lưu Âm vỗ vỗ túi áo mình.
"Tôi mang theo đồ ăn, tôi đã nhìn bên trong rồi, ở hoàn cảnh như vậy, ban đêm chúng ta cũng không thể ngủ ngon, về phần nước, bản thân đã chiếm lấy trọng lượng nhất định, đây là ở trong rừng, còn sợ không lấy được một ngụm nước uống sao?"
Mọi người nghe vậy cảm thấy có vẻ như cũng có lý, thế nhưng cũng không ai chịu vứt bỏ đồ trên người.
---
Hoàng Đỉnh Long.
Sau mười hai giờ trưa, Tưởng Viễn Chu ngồi ở sô pha, nhìn thân ảnh của Hứa Tình Thâm đi tới đi lui, trong căn phòng vắng ngắt bỗng nhiên có thêm hai đứa trẻ, ném đồ chơi khắp nơi, Hứa Tình Thâm theo sau thu dọn.
Người đàn ông vắt chéo chân, ánh nhìn dõi theo Hứa Tình Thâm đi qua đi lại.
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh anh, ý bảo anh đứng dậy.
"Làm sao vậy?"
"Mắt anh để ở đâu vậy?" Hứa Tình Thâm đẩy anh ra, lấy bên dưới chỗ anh ngồi một cuốn truyện cổ tích.
"Ngồi lên mà không có cảm giác?"
"Không cảm giác."
Hứa Tình Thâm đặt cuốn truyện trên bàn trà, Tưởng Viễn Chu ngay sau đó nói: "Căng tới chết lặng, cho nên lúc ngồi lên thật sự không có cảm giác."
Cô xoay người lại đẩy trán anh một cái, Tưởng Viễn Chu dựa người về phía sau ghế, còn muốn kéo lấy tay của Hứa Tình Thâm, cô giấu tay phía sau người mình.
"Gọi điện thoại cho bên kia sao?"
"Gọi rồi."
"Nói như thế nào?"
"Anh nói có thể cho ông ấy gặp cháu nội, hỏi ông ấy có tới hay không, ông ấy còn muốn nói cặn kẽ về chuyện ngày đó, anh liền cúp điện thoại, không biết rốt cuộc có tới hay không."
Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng người, cánh tay tự nhiên nắm hông của Hứa Tình Thâm, cô cúi đầu nhìn đỉnh đầu của anh chằm chằm.
"Em đi chuẩn bị cơm tối."
"Không phải trong bếp có người giúp việc sao?"
Hai người đối thoại, hoàn toàn coi một người khác đang ngồi trên sofa trở nên vô hình. Lão Bạch ngẩng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, hiện tại Hứa Tình Thâm đã trở về, cũng không biết anh còn phải chứng kiến hai người này khoe khoang tình cảm đến khi nào.
"Lão Bạch."
Bất ngờ anh ấy nghe được Hứa Tình Thâm đang gọi mình.
Lão Bạch lấy lại tinh thần.
"Có gì phân phó, Tưởng phu nhân?"
"Gần đây anh có đi xem mắt không?"
Sắc mặt Lão Bạch ngỡ ngàng: "Xem mắt gì cơ?"
"Anh đã ngần này tuổi rồi, muốn tự do phát triển xem ra là khó khăn, chỉ có thể dựa vào xem mắt thôi."
Lão Bạch nghiêm túc lắc đầu: "Trước đây có, chỉ có điều không hài lòng lắm."
"Nhìn như vậy, yêu cầu của anh rất cao."
"Cũng không phải... Chỉ là..."
Hứa Tình Thâm nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, quay đầu nhìn lại, Lâm Lâm ngã sấp xuống, cô vội vàng đi tới chỗ hai đứa nhóc. Tội nghiệp Lão Bạch mới chỉ nói được nửa câu, Hứa Tình Thâm còn đang lo cho con không để ý tới anh ấy. Lão Bạch ấp úng, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy hết.
"Thế nào? Tương tư."
Lão Bạch vừa nghe vậy, ngay lập tức cao giọng: "Tưởng tiên sinh, ngài chớ nói nhảm."
"Cũng đúng, theo bình thường thì hẳn là cậu đã qua cái tuổi tương tư này rồi."
"..."
Tưởng Viễn Chu vừa muốn đứng dậy, chuông điện thoại di động cũng vang lên, anh nhìn màn hình, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
"Alo."
Lão Bạch vểnh tai nghe, cũng không lâu lắm, anh ấy nghe thấy Tưởng Viễn Chu cúi đầu nói câu: "Đã biết."
Tưởng Đông Đình cúp điện thoại, quản gia bên cạnh có chút khó hiểu.
"Lão gia, buổi tối ngài thật sự muốn qua đó?"
"Bên kia đã lên tiếng, nếu ta không chịu đi, không phải đoạn tuyệt mọi quan hệ sau này với họ sao?"
"Thế nhưng cô Hứa..."
Tưởng Đông Đình nghe được ba chữ này, hừ lạnh một tiếng: "Ngày hôm qua cậu cũng ở đây, cậu cũng đều nhìn thấy, nếu như cậu không có mặt, có phải là sẽ tin lời nói của cô ta hay không."
"Đúng vậy, bởi vì bản thân cô ấy yếu thế, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện Hứa Tình Thâm có thể làm như vậy. Lão gia, vậy tối nay thì sao?"
Tưởng Đông Đình đưa mắt nhìn về phía trước.
"Cậu sợ cô ta giở mánh cũ?"
"Dù sao thì tôi nghĩ không có chuyện tốt."
"Hồng Môn Yến?"
Quản gia lo lắng nhất chính là chuyện này.
"Ngài đừng quên, Tưởng tiên sinh chỉ là truyền lời, người mời ngài qua đó ăn cơm chính là cô Hứa."
Tưởng Đông Đình cười nhạt hai tiếng.
"Ngày hôm qua là ta sơ sẩy, lần sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."
"Lão gia, đến lúc đó tôi đi cùng ngài."
"Ừ."
Đến tối, Tưởng Đông Đình đi tới Hoàng Đỉnh Long, Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đều ở đây, nhìn thấy hai người đến, Lão Bạch đứng dậy chào hỏi.
Tưởng Viễn Chu đang xem hai đưa trẻ chơi, Tưởng Đông Đình bước tới.
"Duệ Duệ, ông nội tới nè."
Duệ Duệ cũng không thân với ông ta, Tưởng Đông Đình bảo quản gia lấy hộp quà tới, trẻ con chẳng bao giờ cầm lòng được khi nhìn thấy món đồ chơi. Duệ Duệ bước đi tới trước mặt Tưởng Đông Đình. Tưởng Đông Đình nở nụ cười: "Xem ông nội mang cho con thứ gì nào."
Có lẽ ông muốn chơi cùng Duệ Duệ một lúc, Tưởng Đông Đình mở hộp ra, bên trong có mấy chiếc xe đẩy màu đầy sắc, Lâm Lâm ở bên cạnh nhòm sang, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy.
"Ba chỉ mua một phần?"
"Ta cũng chỉ có một đứa cháu nội."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu có chút không vui, Tưởng Đông Đình nhìn qua Lâm Lâm.
"Đứa trẻ không rõ lai lịch này, cũng chỉ có con mới chấp nhận."
Sắc mặt người đàn ông trở nên u ám, nói: "Không phải lúc đó là ba dùng nó đánh tráo với Duệ Duệ sao?"
"Ta làm vậy là vì muốn tốt cho con."
Bầu không khí bên trong phòng khách trở nên căng thẳng, Lão Bạch và quản gia đều không nói lời nào, Hứa Tình Thâm đứng ở trước phòng bếp, Tưởng Đông Đình nhìn sang.
"Giả bộ như thật, đáng tiếc thật sự không phải người hiền lành gì."
Tưởng Viễn Chu khẽ nheo mắt, thực sự không hiểu nổi tại sao Hứa Tình Thâm phải gọi Tưởng Đông Đình tới, anh vừa muốn nổi giận, chợt nghe thấy tiếng bước chân đi tới.
Hứa Tình Thâm bưng trà trong tay, mỉm cười, cô đặt chén trà lên trên bàn, sau đó nói với Tưởng Đông Đình: "Ba, uống nước."
Cô không cần dùng ngôn từ gay gắt để kích động ông ta, chỉ cần một tiếng "Ba" này, cũng đủ khiến Tưởng Đông Đình nổi cơn giận dữ.
"Tôi không phải ba cô!"
"Nếu ông ấy không cần, sau này đừng gọi." Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh nói.
Hứa Tình Thâm nắm hai tay lại.
"Cơm tối chuẩn bị xong, tới ngồi đi."
Tưởng Đông Đình nhìn cô, Tưởng Viễn Chu đứng dậy đầu tiên, kéo tay của Hứa Tình Thâm.
"Khả năng là ông ấy còn sợ em hạ độc, đi, chúng ta đi ăn, à... Lão Bạch, cậu cũng ngồi đi, ở lại ăn cơm tối."
"Cảm ơn Tưởng tiên sinh."
Hứa Tình Thâm đi tới tủ rượu.
"Chúng ta uống chút rượu ha."
"Anh không uống."
Hứa Tình Thâm cầm hai bình rượu đi tới trước bàn ăn, quản gia kéo ghế ra cho Tưởng Đông Đình, Tưởng Đông Đình cũng bảo quản gia ngồi xuống.
Hứa Tình Thâm đưa tay vỗ vỗ trước ngực Tưởng Viễn Chu.
"Uống đi, không sao đâu, chuyện hai năm trước đều đã qua rồi, sẽ không có ai lại rót rượu hại anh nữa đâu."
Tưởng Đông Đình nghe vậy, lại nghĩ tới chuyện Lăng Thận dã gây ra cho Tưởng Tùy Vân, ông ta biết Hứa Tình Thâm sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, những lời này rõ ràng là đang như tát vào mặt ông ta.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, Hứa Tình Thâm mở rượu, rót cho Tưởng Đông Đình.
"Ba, uống chút rượu không sao chứ?"
"Uống rượu thì không sao, thế nhưng tôi không nhận nổi tiếng xưng hô này của cô Hứa."
"Mặc kệ ba có chịu nhận hay không, con cũng phải gọi như vậy, dù sao con và Viễn Chu ở cùng nhau, ba của anh ấy chính là ba của con."
Bảo mẫu đưa hai đứa trẻ tới, để cho bọn chúng ngồi vào ghế trẻ em.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Hứa Tình Thâm liếc nhìn chén rượu mới rót có một nửa của Tưởng Viễn Chu.
"Không sao đâu, chỉ nửa chén thôi mà."
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô qua.
"Ngồi đi."
"Vâng."
Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh Tưởng Viễn Chu, trên bàn bày đầy đủ món ăn, ngay cả người giúp việc cũng ngồi xuống.
Tưởng Đông Đình hiểu rõ trong lòng, người phụ nữ này không phải là đang thể hiện dáng vẻ chủ nhân hay sao, còn gọi ông tới, là muốn diễu võ dương oai?
Hứa Tình Thâm bưng ly lên, nhìn về phía mọi người.
"Hôm nay tôi thật cao hứng, thấy tất cả đều những khuôn mặt quen thuộc, hai năm trước, mọi người ở nơi này, hơn hai năm sau tôi trở về, mọi người vẫn còn ở đây."
Lời này, mọi người nghe thấy thoải mái, nhưng Tưởng Đông Đình lại cảm giác dường như bị người ta giáng một cái tát.
Hai năm trước ông ta trăm phương nghìn kế chia cắt bọn họ, hôm nay đây... Đi một vòng, Hứa Tình Thâm vẫn trở về.
Hứa Tình Thâm uống một hớp rượu, một bảo mẫu đứng dậy nói: "Tưởng phu nhân, cô có thể trở về, chúng tôi cũng vui vẻ, thật lòng chúc phúc cho cô và Tưởng tiên sinh."
Tưởng Đông Đình lại không nghe nổi như vậy.
"Tưởng phu nhân? Tiếng gọi này làm sao có thể tùy tiện gọi chứ."
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Người bảo mẫu kia sợ đến tay chân run lẩy bẩy, không dám nói tiếp nữa.
Hứa Tình Thâm cười cười, bảo bà ta ngồi xuống: "Ba, đừng nghiêm trọng hóa như vậy."
"Hứa Tình Thâm, cô thật sự muốn trở thành Tưởng phu nhân hay sao?"
Cô nhếch môi cười, nhìn thẳng vào mắt Tưởng Đông Đình: "Ba, nếu như con đã đồng ý ở cùng một chỗ với Tưởng Viễn Chu, đương nhiên phải kết hôn với anh ấy. Dù sao con cũng là người có tư tưởng truyền thống."
Lão Bạch nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Trường hợp này, bọn họ không tiện chen miệng vào. Anh nghĩ đến chuyện Hứa Tình Thâm vừa nói. Đúng vậy, chuyện hôn nhân đại sự của hai người bọn họ thật không thể tiếp tục chậm trễ.
Tưởng Đông Đình lạnh lùng cười: "Đây quả là chuyện buồn cười nhất trên đời mà tôi từng nghe."
"Ba, ba nói vậy chẳng qua là vì trong lòng ba còn nhiều điều hiểu lầm đối với con."
"Vậy cô thử nói xem tôi còn hiểu lầm cô cái gì?"
Hứa Tình Thâm vuốt lại mấy sợi tóc trước trán, sau đó dùng lòng bàn tay khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Tưởng Viễn Chu quá hiểu Tưởng Đông Đình. Anh vừa định tiến lên, chỉ là còn chưa kịp mở miệng thì Hứa Tình Thâm đã cầm lấy tay anh.
"Tưởng Viễn Chu, em không hề kết hôn thật với Phó Kinh Sênh."
"Đùa gì thế!" Tưởng Đông Đình hừ lạnh. "Cô nói láo thành tật phải không? Có cần tôi cho người đến Cục dân chính tra lại một lần nữa không?"
Sắc mặt Hứa Tình Thâm vẫn bình tĩnh, ngón tay trỏ khẽ vuốt ve sau lưng Tưởng Viễn Chu.
"Lúc đó con vừa sinh Lâm Lâm, một mình con không thể chăm sóc tốt cho con bé được. Phó Kinh Sênh nói muốn có một gia đình, bảo con cùng anh ta trở thành vợ chồng trên danh nghĩa. Lúc đó con đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc cũng đồng ý. Con và anh ta không hề đến Cục dân chính, nhưng Lâm Lâm cần làm giấy khai sinh, rồi còn phải đi học. Ba cũng biết bản lĩnh của Phó Kinh Sênh rồi đó, anh ta hoàn toàn có thể tạo giấy đăng ký kế hôn giả. Ngày hôm qua con nói muốn gặp Phó Kinh Sênh là muốn nói anh ta hãy xóa bỏ quan hệ hôn nhân trên hệ thống của Cục dân chính. Nhưng bây giờ, có lẽ con sẽ làm đơn xin ly hôn, chỉ là cần phải có thời gian."
Tưởng Đông Đình càng nghe càng tức giận hơn. Ông ta thấy Hứa Tình Thâm nhất định là đang nói xằng nói bậy.
"Các người không phải vợ chồng giả, các người cùng nhau ở chung nhà cũng không phải là giả! Không lẽ cô định nói rằng hai người chưa từng phát sinh quan hệ hay sao?"
"Phải." Sắc mặt Hứa Tình Thâm thản nhiên, không có chút nào do dự.
"Con và Phó Kinh Sênh trước giờ vẫn luôn chia phòng ra ngủ, chưa từng phát sinh quan hệ."
Tưởng Đông Đình siết chặt ly rượu trong tay, lời này nói ra ai mà tin được cơ chứ?
"Lời nói dối của cô đến con nít ba tuổi còn không tin được nữa là!"
Hứa Tình Thâm liếc nhìn Tưởng Viễn Chu: "Tưởng Viễn Chu, còn anh thì sao, anh có tin em không?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu không chút băn khoăn, anh gật đầu: "Anh tin, anh đương nhiên tin em."
Tưởng Đông Đình tức giận đến thiếu chút nữa thì ngất đi.
"Viễn Chu, con đúng là bị người đàn bà này cho ăn bùa mê thuốc lú rồi!"
"Ba, ba không chịu tin cũng chỉ vì không muốn con bước chân vào nhà họ Tưởng."
"Hứa Tình Thâm, cô nghĩ xem những chuyện này có mấy ai tin?"
Hứa Tình Thâm mỉm cười: "Ba nghĩ là một nam một nữ ở cùng một nhà thì không tránh khỏi việc phát sinh quan hệ phải không?"
"Trong lòng cô tự hiểu rõ nhất!"
"Vậy Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm thì sao? Lúc trước con từng thấy trên ti vi ngày ngày đều là tin tức về bọn họ, nói bọn họ đang ở cùng một chỗ, còn có tin tức về lễ đầy tháng của Duệ Duệ. Thế nhưng Tưởng Viễn Chu nói anh ấy và Lăng Thời Ngâm chưa từng có quan hệ. Con liền tin tưởng anh ấy."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thấy chua xót. Anh kéo tay Hứa Tình Thâm qua, tay còn lại khoác lên bả vai cô.
"Cô chịu tin là bởi vì căn bản cô không hề quan tâm vấn đề đó. Cái cô muốn chỉ là danh phận Tưởng phu nhân mà thôi."
"Con nói ra những điều này với mọi người không phải vì cần mọi người tin tưởng. Danh phận Tưởng phu nhân kia là do Tưởng Viễn Chu quyết định, và việc duy nhất mà con phải làm hiện giờ là trở thành vợ của anh ấy!" Hứa Tình Thâm rành mạch nói rõ ràng từng chữ.
Khoé miệng Tưởng Đông Đình run lên, ông liếc mắt nhìn Tưởng Viễn Chu. Tưởng Viễn Chu hoàn toàn tin tưởng lời của Hứa Tình Thâm.
Ông ta tức giận đứng bật dậy.
Hứa Tình Thâm nhìn sắc mặt trắng bệch của Tưởng Đông Đình, trong lòng cô cảm thấy cực kì khuây khỏa.
"Ba, còn có một việc quay trọng con nhất định phải khuyên ba. Hại người lại thành hại mình, lời này, con nghĩ hẳn là ba hiểu rõ hơn ai hết?"
Cô hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho Tưởng Đông Đình. Hứa Tình Thâm cũng không cần cho ông ta mặt mũi. Cô chính là rất hận Tưởng Đông Đình! Nếu như không phải do ông ta, rất nhiều chuyện sẽ không đi đến nước như ngày hôm nay.
Hứa Tình Thâm gọi ông ta qua đây chính là muốn ông ta biết năm đó rốt cuộc ông ta đã tự hại chính bản thân mình.
Tưởng Đông Đình có vẻ lơ đễnh. Hứa Tình Thâm cười nhạt, rồi nghiêng người, vòng tay qua ôm lấy cánh tay của Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng Viễn Chu, có chuyện này nếu như không nói cho anh biết, trong lòng em vẫn sẽ luôn cảm thấy khó chịu. Trước đây em không nói với anh là vì em biết cho dù có nói ra thì ba anh cũng sẽ không thể tiếp nhận em, chúng ta muốn ở bên nhau lại càng khó khăn hơn."
Tưởng Viễn Chu ôm chặt lấy hông của Hứa Tình Thâm, tựa cằm lên đỉnh đầu cô: "Đừng sợ, từ nay về sau đã có anh ở đây."
"Em biết." Hứa Tình Thâm gật đầu.
"Nếu Phó Kinh Sênh không xảy ra chuyện, em thật sự đã nghĩ sẽ cùng anh ta rời khỏi nơi này. Em không dám nói ra là vì sợ ngay cả bảo bối duy nhất của em cũng sẽ bị anh mang đi."
Hai vai Tưởng Viễn Chu hơi run lên, trong lòng mơ hồ cảm thấy điều gì đó khiến tim anh đau nhói: "Chuyện gì?"
Hứa Tình Thâm khẽ lau chùi khóe mắt, cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tưởng Đông Đình ở đối diện.
"Lúc đầu ba cho người đánh tráo con của con, nhưng chắc ba không ngờ, nếu như chuyện đó không thành công thì sao? Tưởng Đông Đình, ba hoàn toàn tin tưởng Duệ Duệ là cháu nội đích tôn của nhà họ Tưởng hay sao?"
Hai mắt Tưởng Đông Đình trợn tròn, dường như vừa chịu một sực đả kích quá lớn. Ông ta cầm ly rượu lên, sau đó đặt mạnh xuống bàn.
"Người phụ nữ này quả nhiên có thể dùng đủ mọi thủ đoạn tồi tệ!"
"Ba muốn nói là lúc đó đã làm giám định rồi phải không?" Hứa Tình Thâm cười nhạt.
"Sửa lại."
"Cái gì sửa lại?"
"Kết quả giám định đã được sửa lại, là chính tay Phó Kinh Sênh sửa."
Tưởng Viễn Chu cũng giật mình: "Ý em nói..."
Hứa Tình Thâm gật đầu: "Lúc Duệ Duệ gặp chuyện không may, Lão Bạch đến tìm em, nói với em Duệ Duệ mới là con trai ruột của em. Lúc đó em thật sự rất sợ, nhưng chính miệng Phó Kinh Sênh đã nói cho em biết. Viễn Chu, tha thứ cho em lúc đó em đã quá lạnh lùng. Em cho rằng chỉ có như vậy chúng ta mới có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhau."
"Không thể nào, không thể nào ——" Tưởng Đông Đình kích động đứng dậy, chỉ tay vào Hứa Tình Thâm.
"Bây giờ cô đang tìm cách cho con gái mình bước vào nhà họ Tưởng phải không? Cô còn định cho nó một thân phận trong cái nhà này à?"
Bây giờ đừng nói là Tưởng Đông Đình hay Tưởng Viễn Chu, ngoại trừ Duệ Duệ và Lâm Lâm, bất kể người nào khi nghe thấy cũng phải giật mình khiếp sợ?
Hứa Tình Thâm khịt mũi, khóe mắt đã bắt đầu ẩm ướt: "Viễn Chu, ngày mai anh có thể mang Lâm Lâm đi làm giám định lại thêm một lần nữa. Lần này, sẽ không còn ai có thể động tay vào kết quả nữa."
"Tôi không tin!" Tưởng Đông Đình cảm thấy buồn cười. "Rõ ràng là một đứa cháu trai, sao đột nhiên lại biến thành cháu gái như vậy? Hứa Tình Thâm, bụng dạ cô thật khó lường!"
"Ba, bây giờ cả hai đứa đều đang ở đây. Tuy rằng trẻ con nghe không hiểu nhưng ba lại trọng nam khinh nữ như vậy. Nếu như có kết quả giám định, không lẽ ba định không nhận Lâm Lâm là cháu gái của mình sao?"
Tưởng Đông Đình ngồi xuống, quản gia bên cạnh vội trấn an ông: "Lão gia, chuyện này không thể gấp được. Dù sao cũng liên quan đến chuyện huyết thống nhà họ Tưởng, đương nhiên phải làm giám định lại. Hay là chờ có kết quả rồi tính tiếp..."
Hứa Tình Thâm nói tiếp: "Lẽ nào mọi người không cảm thấy Lâm Lâm càng lớn càng giống con hay sao?"
Tưởng Viễn Chu đẩy ghế ra đứng dậy. Lâm Lâm và Duệ Duệ đang ngồi cạnh nhau. Hai đứa nhỏ vừa ăn cơm xong, trên miệng vẫn còn vương lại một ít thức ăn. Lúc này hai đứa đang cùng nhau cầm cái muỗng, gõ cọc cạch lên bàn tạo ra một chuỗi âm thanh leng keng, hoàn toàn không chú ý tới chuyện của người lớn.
Tưởng Viễn Chu từng bước đi tới chỗ hai đứa, dưới chân anh nặng như đeo chì, bước chân vô cùng nặng nề.
Hứa Tình Thâm nhìn theo bóng lưng của anh. Lúc này, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Khó chịu đến nỗi cô không thể dùng cách nào để che giấu được.
Người đàn ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Lâm. Lâm Lâm đột nhiên ngừng đùa giỡn, nghiêng đầu qua, hai mắt to tròn nhìn anh chằm chằm. Bé con ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu