Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 191: Em Khóc, Anh Sẽ Ôm Em
ditor: Dế Mèn
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU – Ngự Cảnh Uyển)^_^
***
Tưởng Viễn Chu đóng cuốn truyện cổ tích trong tay lại.
"Cái gì?"
"Phó Kinh Sênh nhận tội."
Hứa Tình Thâm không khỏi trợn đôi mắt hạnh.
"Nhận tội?"
Vậy, nói cách khác, Phó Kinh Sênh thật sự đã làm những việc đó? Hay chuyện anh ta nhận tội thật ra có quan hệ tới Phó Lưu Âm?
Tưởng Viễn Chu đứng lên. "Chuyện khi nào?"
"Ngay vừa nãy, mới vừa khai ra."
"Đi! Chúng ta tới cục cảnh sát."
Hứa Tình Thâm đi nhanh theo sau.
"Tôi cũng đi!"
"Em..."
"Tôi muốn nghe chính miệng anh ấy nói."
Tưởng Viễn Chu quay đầu lại nhìn cô: "Em nghĩ cục cảnh sát là chỗ nào? Em muốn đi là đi? Huống hồ bây giờ còn đang thẩm vấn, sao có thể dẫn em theo được?"
Hứa Tình Thâm đi theo sau anh.
"Anh đừng dùng mấy từ nhà nước ấy qua loa lấy lệ với tôi, tôi biết anh có cách. Lẽ thường, hiện trường thẩm vấn cũng không có khả năng cho anh vào đó."
Tia sáng trong đôi mắt người đàn ông lấp lánh.
"Được rồi, em đi theo anh."
Hứa Tình Thâm giao Lâm Lâm cho bảo mẫu rồi sau đó bước nhanh theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài.
Đi vào cục cảnh sát, một viên cảnh sát đang chờ để dẫn Tưởng Viễn Chu vào trong.
"Đồng ý thì cũng đồng ý rồi, nhưng mà đến giờ vẫn chưa khai ra chuyện gì có giá trị."
Tưởng Viễn Chu đứng yên trước bức tường bằng kính trước mặt. Qua tấm kính này, anh có thể nhìn thấy bộ dáng Phó Kinh Sênh một cách rõ ràng.
Có hai người cảnh sát thẩm vấn, đương nhiên, Phó Kinh Sênh dù có quay đầu sang cũng không nhìn thấy tình hình bên ngoài.
"Thành thật thì khoan hồng, kháng cự thì xử nghiêm, những lời này anh đâu thể chưa từng nghe qua chứ?"
Hứa Tình Thâm bước lên, thấy Phó Kinh Sênh ngồi bất động ở đó, cũng không mở miệng.
Một người cảnh sát trong đó tiếp tục nói: "Anh hẳn đã rõ, anh nói ra hết sớm chừng nào thì càng không phải khiến nhiều người liên lụy."
Mi mắt Phó Kinh Sênh động đậy. "Tôi nói, tôi nhận tội."
"Cụ thể thế nào?"
"Những chuyện xảy ra đều là tôi làm, tôi chính là người thiết lập thế cục."
Người ngồi đối diện Phó Kinh Sênh đặt bút ghi xuống. Hứa Tình Thâm nghe thế, không khỏi nhìn Tưởng Viễn Chu. Sắc mặt người đàn ông lại vẫn trấn định như thường, có điều đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào bên trong.
"Tưởng Viễn Chu gặp tai nạn hai lần cũng là anh?"
"Phải."
"Nói chi tiết tình huống!"
Phó Kinh Sênh không có chút nào giấu giếm.
Anh ta ôm may mắn cuối cùng, hy vọng có thể nói rõ những vụ đặc biệt, mà không phải bị cảnh sát điều tra tìm hiểu toàn bộ ngọn ngành. Có vài kế hoạch, anh ta hy vọng đời này không phải cho người khác biết được, đặc biệt là Hứa Tình Thâm.
"Ngày mùng tám, đó là lần đầu tiên, nhưng xe của Tưởng Viễn Chu lại đón người khác dọc đường, sau đó lại tới bệnh viện, nên tôi chỉ có thể tạm thời hủy bỏ việc ra tay."
"Người muốn tính mạng anh ta là người nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu cung cấp toàn bộ tư liệu về Tưởng Viễn Chu, còn nói người trợ lý đặc biệt bên cạnh Tưởng Viễn Chu là người một nhà, có thể dùng được. Trước hôm khai trương bệnh viện một ngày, tôi đã thu xếp cho người động tay cánh cửa kính, đám nhân thân tới gây rối cũng là tôi xếp đặt. Bọn họ không phải tôi tìm tới kêu diễn kịch, càng không biết kế hoạch của tôi, bọn họ mất đi người thân là thật, tôi chỉ là cho người đi khích động cảm xúc của bọn họ..."
Lúc Hứa Tình Thâm thấy lúc những Phó Kinh Sênh nói những lời này, vẻ mặt gần như không có biểu tình gì; nhưng xem ra với Hứa Tình Thâm, cô lại không thoát được bốn chữ "thấy mà giật mình".
"Hôm đó, hết thảy đều tiến triển thuận lợi theo kế hoạch. Tưởng Viễn Chu bị nhốt sau cánh cửa bằng kính. Lúc hai bên giằng co, có người âm thầm khóa họ lại sau cửa. Cảm xúc của đám nhân thân càng lúc càng bị kích động, cuối cùng sẽ xô ngã cánh cửa kính nặng mấy trăm cân kia..." Phó Kinh Sênh nói đến đây, khóe môi bỗng nhiên hơi giương nụ cười.
"Vốn dĩ, Tưởng Viễn Chu đã bị đè chết tại chỗ, không có dấu vết gì đáng bàn, hơn nữa lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, các anh cũng sẽ không truy ra tới tôi."
Ngón tay Hứa Tình Thâm rũ bên người giật giật, giọng điệu Phó Kinh Sênh như mây thưa gió nhẹ. Đúng vậy, nếu Tưởng Viễn Chu không có chạy trối chết, vậy cùng lắm cũng sẽ là một tai nạn rồi?
Hơn nữa sự tình xảy ra ở chính bệnh viện của Tưởng Viễn Chu, đúng thật là đã chết một cách không rõ ràng.
Cổ họng Hứa Tình Thâm khô khốc vô cùng. Những lời này là từ miệng Phó Kinh Sênh nói ra, cô cảm thấy từng cảnh từng cảnh một đều được tái hiện, chân thực mà chấn động, phảng phất liền xảy ra ngay trước mặt.
Đuôi mắt cô thoáng nhìn thân ảnh Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm không dám nhìn anh một cái, chỉ có thể ngẩng mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào bên trong.
Cười lạnh xong, Phó Kinh Sênh mở miệng nói: "Tôi không ngờ anh ta mệnh lớn như vậy. Sau khi vệ sĩ cứu anh ta ra, tôi đã nghĩ tới chuyện từ bỏ, lần sau lại kiếm cơ hội. Nhưng mà tôi không cam lòng, tôi muốn thử một lần."
"Chiếc xe chở ống thép kia cũng đã bị động qua. Tài xế có mười mấy năm kinh nghiệm, chỉ là... chỉ còn một bước nữa thôi, nguyên cây thép đã xỏ qua xe Tưởng Viễn Chu lại cũng chưa lấy được mạng hắn, có lẽ, đây là ý trời rồi!"
Mi mắt Hứa Tình Thâm rũ xuống, bỗng nhiên cô cảm thấy mình đã không còn sức lực đứng ở đây.
"Anh với Tưởng Viễn Chu có thâm cừu đại hận?" Cảnh sát hỏi.
Phó Kinh Sênh nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.
"Vậy vì sao anh nhất định phải đặt anh ta vào chỗ chết?"
"Nhà họ Triệu muốn mạng anh ta, ba mươi triệu, tôi chỉ phụ trách lập kế hoạch." Phó Kinh Sênh nói đến đây thì dựa cả người ra sau.
"Có điều hiện tại nói này nói nọ cũng đã muộn, sự thật thì người liên hệ với tôi không phải nhà họ Triệu, mà chính là Tưởng Viễn Chu đúng không?"
Mỗi câu nói của Phó Kinh Sênh đều được ghi xuống, nhưng hiển nhiên điều cảnh sát muốn không chỉ là nhiêu đó.
"Anh đã làm nhiều vụ như vậy, không có khả năng một chút ghi chép cũng không có. Phó Kinh Sênh, chúng tôi hy vọng anh có thể phối hợp hoàn toàn với chúng tôi."
"Tôi chưa bao giờ ghi chép lại. Còn nữa, rất nhiều vụ làm rồi tôi thật sự cũng quên luôn, có thể nhớ ra thì tôi nhất định sẽ nói rõ."
"Đã đến nước này anh còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để kháng cự sao?"
"Các anh muốn tôi nói, tôi cũng đã nói rồi."
Người cảnh sát ngồi đối diện Phó Kinh Sênh dùng tay gõ nhẹ trên mặt bàn vài cái.
"Phó Kinh Sênh, chúng tôi cũng cần một sự thật cho người dân. Chúng tôi cũng biết em gái anh hiện tại mất tích, nếu anh chịu nhận tội, đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng tôi nói thế này với anh nhé, anh có che giấu cũng không còn ý nghĩa thiết thực mà chỉ hại người khác. Chuyện của Mục Thành Quân cũng không thoát được có quan hệ với anh đúng không?"
"Chuyện của hắn..."
"Nói rõ ràng chi tiết hơn đi!"
Sắc mặt Phó Kinh Sênh có vẻ nghiêm túc hơn. Hắn nhớ rõ cái tên Mục Thành Quân này, nhưng không có nghĩa mỗi một chi tiết khi lập kế hoạch đều có thể nhớ lại. Có chút một số khâu đã mơ hồ, Phó Kinh Sênh một tay chống trán.
"Tìm tôi lập kế hoạch là người nhà họ Tân."
"Sau đó thì sao? Các bước cụ thể đi, một bước cũng không được bỏ sót."
Phó Kinh Sênh nói được một ít, còn lại như thế nào cũng không nghĩ ra được. Người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.
"Nhà họ Mục cũng đang dõi theo vụ án này, mấy câu nói đó của anh chỉ sợ không thể cho bọn họ vừa lòng rồi?"
Phó Kinh Sênh bỗng nhiên nghiêng người tới trước, đôi tay đấm thật mạnh xuống mặt bàn.
"Tôi nói, Mục Thành Quân bắt em gái tôi, bây giờ tôi muốn gặp em tôi."
"Hiện giờ tinh lực đại bộ phận chúng tôi đều đặt trên người anh, tình huống anh nói, chúng tôi đã hiểu rồi, chỉ là đến giờ vẫn chưa có tin tức của em gái anh. Phó Kinh Sênh, nếu chịu nhận tội, một số việc cũng không cần quá câu nệ."
Trong lòng Phó Kinh Sênh cũng coi như đã hoàn toàn rõ ràng.
Ánh mắt anh ta đón nhìn người đối diện.
"Tôi nhận tội, tôi sẽ nói. Chỉ hy vọng sau khi có được điều các anh muốn, các anh có thể giúp tôi cứu em tôi ra, con bé vô tội."
"Đó là đương nhiên."
Mi mắt Phó Kinh Sênh đè xuống, sau đó ngẩng đầu sang hướng Hứa Tình Thâm đang đứng mà nhìn. Anh ta cũng không biết bên ngoài đang có người đứng, anh ta chỉ biết là có một số việc một khi được công khai, tất cả mọi người sẽ hận mình, cả Hứa Tình Thâm cũng sẽ không ngoại lệ.
Tay Hứa Tình Thâm rơi xuống trên mặt kính, không thốt một tiếng. Tưởng Viễn Chu cúi đầu nhìn cô chăm chú. Cảm giác được cái nhìn chăm chú của anh, cô vừa ngửa đầu lên, nhưng lại nhìn thấy vết sẹo trên cổ Tưởng Viễn Chu.
Phó Kinh Sênh thu hồi tầm mắt.
"Chứng cứ, đều ở trong máy tính của tôi."
"Máy tính?"
"Phải, chính là cái notebook bị các anh lấy đi."
"Nhưng trước đó kỹ thuật nhân viên của chúng tôi đã kiểm tra thẩm định, không có phát hiện bất cứ điều gì."
Khóe miệng Phó Kinh Sênh khẽ cong lên: "Đúng, trừ tôi ra, mọi người đều không tìm được rốt cuộc chúng được giấu ở đâu."
"Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi!"
"Trong máy tính của tôi, có một tệp hình chụp con gái tôi."
"Sao nữa?"
"Ảnh chụp này được mã hóa bằng những con số một hai ba bốn ứng với những cái tên."
Những ảnh chụp đó cảnh sát cũng đều đã kiểm tra, không có vấn đề.
"Phải."
"Trong một folder khác, có mấy cái thẻ màu, nhưng chỉ là mấy màu đơn sắc thôi, click vào cũng không thấy có gì."
"Phải."
"Bức ảnh số 1, tương ứng với màu của thẻ màu 1, đó là màu đỏ tươi, đúng không?"
Cảnh sát vẫn chưa liên hệ được gì khi đặt hai thứ đó cạnh nhau. Phó Kinh Sênh điều chỉnh tướng ngồi, tiếp tục nói: "Những lọ sơn móng tay trong ngăn kéo của tôi cũng bị các anh mang đi?"
"Phải."
Mỗi một lọ đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng, không thu hoạch được gì.
Đôi môi mỏng của Phó Kinh Sênh khẽ hé ra, lúc này mới đem tin tức quan trọng nhất thổ lộ ra.
"Ảnh thứ 2, tôi nhớ màu của thẻ tương ứng là màu vỏ quýt. Màu đỏ cam của sơn móng tay có cả màu nhạt và màu đậm, các anh rất khó để phân biệt được. Số 2 sẽ tương ứng với màu vỏ quýt đậm. Dưới lọ sơn móng tay cũng có mã màu của màu sơn đó. SY—201, đó là mật mã. Các anh có thể dùng nó đi giải khóa hình chụp con gái tôi, mỗi một tấm là một vụ."
Cây bút trong tay viên cảnh sát rơi xuống bàn.
"Chẳng trách có nhiều sơn móng tay như vậy, hóa ra là có ý nghĩa này."
"Tôi chẳng hề sợ các anh sẽ tra ra tới. Màu sơn móng tay cũng tương tự nhau, gần như dùng mắt thường sẽ không phân biệt được. Một khi nhập sai mật mã, văn kiện sẽ tự động tiêu hủy."
"Làm sao chúng ta biết anh có phải đang nói dối hay là không? Lỡ như anh cố ý muốn tiêu hủy hết những văn kiện đó thì sao?"
Phó Kinh Sênh ngồi tựa ở đó, cười lạnh: "Tôi chịu thừa nhận, tôi không muốn lấy em gái tôi để mạo hiểm. Dù tôi cắn chết cũng không chịu nhận tội, sau này cũng sẽ không có được ngày nào lành, so với như vậy, còn không bằng nói hết rõ ràng, để em tôi còn nhanh được cứu."
"Được."
Viên cảnh sát phụ trách việc thẩm vấn đứng dậy, bước nhanh tới cửa, cho người đi lấy máy tính và những lọ sơn móng tay, toàn bộ đem hết lại đây.
Hứa Tình Thâm ở ngoài nhìn, chút phòng thủ kiên cố trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ. Phó Kinh Sênh nhận tội, hơn nữa còn nói hết rõ ràng. Những cảnh ngộ Tưởng Viễn Chu đã chịu, anh ta một chi tiết cũng không bỏ qua, vậy còn có thể giải thích gì đây?
Hứa Tình Thâm bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn thẳng đăm đăm về phía trước. Cảnh sát xếp những thứ kia lên trên bàn, mở máy tính ra. Hứa Tình Thâm nhìn những lọ sơn móng tay từng lọ một được xếp thành dãy ngay ngắn thẳng hàng.
Một cơn lạnh trào lên từ lòng bàn chân cô. Bọn họ dựa theo lời Phó Kinh Sênh, nhanh chóng giải mã được văn kiện đầu tiên.
Anh ta không hề nói sai, cũng đã không cần thiết phải nói dối.
Sau khi toàn bộ văn kiện được giải mã, Phó Kinh Sênh sốt ruột nói: "Em tôi vô tội, con bé không biết gì cả, hy vọng các anh có thể bảo vệ tốt cho nó. Còn nữa... vợ và con gái tôi, tất cả đều không biết tình hình gì. Tôi hy vọng cảnh sát có thể giúp tôi giấu cô ấy, chỉ nói tôi đã nhận tội thôi, tôi không muốn để cô căm hận tôi."
"Căm hận? Chẳng lẽ trong các vụ anh làm cũng liên quan tới cô ấy?"
Phó Kinh Sênh không mở miệng, lại ngồi về chỗ, cảnh sát thu dọn hết những đồ trên bàn.
Tưởng Viễn Chu cất bước, Hứa Tình Thâm cũng đi theo.
Cạy được miệng Phó Kinh Sênh, cảnh sát tất nhiên vui vẻ không ngớt. Lòng Tưởng Viễn Chu lại nóng như lửa đốt, bước chân đi rất nhanh, thậm chí bỏ xa Lão Bạch và Hứa Tình Thâm lại đàng sau.
"Trong những hồ sơ đó có liên quan tới dì nhỏ tôi không?"
Cảnh sát để máy tính phóng lên bàn làm việc.
"Có."
Hứa Tình Thâm vừa đi đến bên cạnh TưởngViễn Chu, nghe được một câu như vậy, trong lòng cô càng thêm lạnh.
"Vừa rồi lúc giải mã tôi có chú ý."
Cảnh sát click mở một tài liệu trong đó ra. Trong đó chữ chằng chịt, anh ta kéo xuống phía dưới. Hứa Tình Thâm thấy không ít hình chụp, có Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu, có cả Cục trưởng Đổng từng bị Tưởng Viễn Chu đánh, còn cả Phương Thành... Thậm chí còn có Tưởng Đông Đình, Lão Bạch, và chính Hứa Tình Thâm cô.
Hứa Tình Thâm không rét mà run.
Cảnh sát chỉ vào những hình chụp đó, nói: "Hắn muốn lập kế hoạch, liền phải hiểu rõ tất cả những người bên cạnh cô Tưởng."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu u ám. "Cho tôi xem mấy chữ phía dưới."
Cảnh sát Phương ngồi xuống, kéo hồ sơ về lại.
Phó Kinh Sênh ghi chép kỹ càng tỉ mỉ khác thường, cụ thể đến ngày nào, tháng nào, năm nào, anh ta đã chuẩn bị những gì, đều được viết rành mạch.
Mà ở phần đầu hồ sơ, tên người mấu chốt được đề là Hứa Tình Thâm.
Phía dưới là một hàng chữ ngắn gọn, giải thích Tưởng Tùy Vân vì sao mà chết.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm cũng rơi xuống theo trên đó, thấy hàng chữ đó ghi rõ ràng: "Chia rẽ Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm, và làm bọn họ mãi mãi không có khả năng hợp lại."
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, tầm mắt đặt trên hàng chữ nhỏ kia.
Phải, vì chia rẽ anh và Hứa Tình Thâm, cho nên... Vòng đi vòng lại, bày ra một thế cục lớn như vậy, mục đích cuối cùng, chính là vì bốn chữ "mãi mãi không hợp".
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, lau mi mắt. Đáp án này cũng không làm anh cảm thấy bất ngờ chút nào, nhưng một hàng chữ nhỏ nhẹ bẫng như vậy lại đã hại chết dì nhỏ anh, anh thật sự không chấp nhận được.
Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh, mắt đỏ ngầu, chóp mũi chua xót khó chịu, trong toàn bộ thế cục, hóa ra cô lại là kiểu nhân vật này.
Hết thảy đã xảy ra, không phải vì để cô rời xa người đàn ông này sao?
Tưởng Viễn Chu tiếp tục xem chăm chú, nhìn thấy phía chỗ người ủy thác đề hai chữ Lăng Thận.
Thật sự thì cái chân tướng đến trễ này cũng không khác kết quả Tưởng Viễn Chu đã điều tra ra là bao nhiêu. Anh đã nghi ngờ nhà họ Lăng, nhưng lại thiếu chứng cứ. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu hạ xuống nữa, nhìn thấy ghi chép của một ngày nào đó.
Nếu muốn làm ra kế hoạch này, Cục trưởng Đổng cũng là nhân vật mấu chốt. Ngón tay Tưởng Viễn Chu giơ lên, đột nhiên chỉ vào một nơi.
Hứa Tình Thâm nhìn theo, thấy trên đó rõ ràng viết Phó Kinh Sênh đã bố trí người ở khách sạn thế nào.
Điểm mấu chốt nhất, Hứa Tình Thâm nhìn thấy Phó Kinh Sênh đề dòng chữ: "Tay cô ấy rất đẹp, thon dài, trắng nõn, tôi nhịn không được mà tô sơn móng tay màu đỏ tươi cho cô ấy."
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay, chuyện quỷ dị xảy ra vào đêm kia đều xuất phát từ Phó Kinh Sênh, cũng là anh ta đã làm quần áo cô xộc xệch, làm Tưởng Viễn Chu chưa nói lời nào đã đánh tên Cục trưởng Đổng kia.
Hứa Tình Thâm lắc lắc đầu, cô không phải không thể tin được, mà là cảm thấy tâm tư Phó Kinh Sênh hóa ra lại sâu như vậy. Mỗi một khâu đều không thể mắc lỗi. Mà anh ta hao tổn tâm huyết, cũng chính là để chọc giận Tưởng Viễn Chu, để anh động thủ, để tên Cục trưởng Đổng ấy không lâu sau có thể thành người của mình.
Người như vậy, anh ta có bao nhiêu đáng sợ?
"Hiển nhiên trước đây cô Tưởng chết là vì do loại thuốc kia, mà đầu sỏ gây tội chính là Lăng Thận và Phó Kinh Sênh."
Trong ghi chép không hề nhắc đến chữ Lăng Thời Ngâm nào. Lúc trước Lăng Thận lấy danh nghĩa của mình tìm Phó Kinh Sênh, hắn không muốn Lăng Thời Ngâm bị dính líu vào đó, cho nên một chữ cũng không nhắc về em gái mình.
Tưởng Viễn Chu nghiến chặt răng, sau đó hỏi: "Về Hứa Tình Thâm, còn có cái nào khác không?"
"Có một số vẫn chưa xem kỹ."
"Anh lật tới tài liệu trước chuyện của dì tôi xem thử."
"Được."
Hứa Tình Thâm cảm thấy trong lòng càng lúc càng bất an, cô nghĩ tới mớ thuốc gây ảo giác, còn có Phương Thành...
Từng tài liệu một được mở ra, từng tiêu đề được nhanh chóng lướt xem.
"Tìm được rồi."
Hứa Tình Thâm mạnh mẽ kéo thần trí mình trở về. Tưởng Viễn Chu tiến lại thêm một bước. Cảnh sát Phương chỉ vào màn hình máy tính, nói: "Người ủy thác vậy mà chính là cô Vạn."
"Vạn Dục Ninh?"
"Phải."
Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mày: "Nhà họ Vạn khi đó đã suy sụp rồi, cô ta lấy đâu ra tiền đi mời Phó Kinh Sênh?"
"Trên đây cũng ghi lại, Vạn Hâm Tăng trước đây từng tiếp xúc với Phó Kinh Sênh. Sau đó ông ta ý thức mình có khả năng sẽ xảy ra chuyện, nên đã gửi một số tiền cho Phó Kinh Sênh trước, bảo hắn đồng ý làm cho Vạn Dục Ninh một chuyện. Thuốc gây ảo giác của bệnh viện là Phó Kinh Sênh an bài, còn nữa, mọi người xem..." Cảnh sát Phương kéo hồ sơ xuống, chỉ vào chỗ chính giữa.
"Phương Thành bệnh nặng. Vạn Dục Ninh yêu cầu toàn bộ bệnh viện đều không được chữa trị cho anh ta, còn có..."
Nghe hai chữ "còn có", Hứa Tình Thâm càng thấy kinh hồn táng đảm. Việc Phó Kinh Sênh làm, không chỉ dừng ở một chuyện, hai chuyện, từng chữ còn có đều chọc mạnh vào trái tim Hứa Tình Thâm.
Cô không dám nghe tiếp, nhưng rồi lại không thể không nghe.
"Phương Thành bị tiêm thuốc phiện cũng nằm trong kế hoạch."
Những chuyện đó phảng phất như mới phát sinh ngày hôm qua. Hứa Tình Thâm nhớ rất rõ, lúc trước nếu không có Tưởng Viễn Chu, hậu quả sẽ thảm biết bao nhiêu?
"Thế nên, tất cả toàn bộ đều là Phó Kinh Sênh làm?"
Hứa Tình Thâm lung lay sắp khụy. Sau khi bị tiêm thuốc phiện, bệnh tình của Phương Thành chuyển biến xấu rất nhanh. Cô thì sao, bị hãm hại dồn dập, cuối cùng mắc vào mạng sống của Tưởng Tùy Vân, rồi bị đuổi ra Cửu Long Thương một cách chật vật, thê thảm. Còn cả chuyện Tưởng Viễn Chu tìm được đường sống giữa chỗ chết, vết thương của anh đến giờ vẫn chưa lành, còn cả...
Từng việc từng chuyện như dệt thành một cái lưới dày dặc để Hứa Tình Thâm bước vào.
Cô lệ rơi đầy mặt, đứng im lảo đảo muốn sụp, hai chân mất đi lực chống đỡ, dường như lúc nào cũng có thể té ngã.
Hứa Tình Thâm nghe bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô: "Tưởng tiên sinh!"
Cô chưa lấy lại được tinh thần, đắm chìm trong cơn sửng sốt và bi thương trong lòng, khó thể kìm chế được. Cô nghe thấy có tiếng bước chân hỗn độn truyền đến. Khó khăn lắm mới ngẩng mắt lên được, cô nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang bước nhanh ra ngoài; Lão Bạch kéo cánh tay anh, cả cảnh sát Phương cũng chặn anh lại.
"Anh Tưởng, anh bình tĩnh một chút!"
Anh không bình tĩnh được.
"Các anh cũng thấy rồi đấy, những việc đó tất cả đều là một tay hắn xếp đặt, tôi phải giết hắn!"
"Tưởng tiên sinh!" Lão Bạch giương cao âm điệu: "Đây là cục cảnh sát, ngài bình tĩnh một chút!"
Tưởng Viễn Chu hất anh ấy qua, Hứa Tình Thâm nhìn thấy một bên khuôn mặt anh xanh mét, thậm chí có chút dữ tợn. Đã bao lâu rồi Hứa Tình Thâm không thấy anh bùng giận như vậy?
Anh đẩy người trước mặt ra, đang muốn lao tới phòng thẩm vấn. Xung quanh truyền đến những âm thanh ầm ĩ, lỗ tai Hứa Tình Thâm dội ong ong, cô bỗng nhiên không đứng được nữa, ngã phịch xuống ngồi trên mặt đất.
Lúc ngã xuống bị đụng phải chiếc ghế dựa bên cạnh, cô không có cảm giác nào khác, chỉ cảm thấy đau, đau đến mức cô muốn khóc.
"Tưởng phu nhân!" Lão Bạch không ngăn được Tưởng Viễn Chu, ngoái đầu lại thấy Hứa Tình Thâm ngã ngồi ở đó, anh ấy gọi to.
Tưởng Viễn Chu theo tầm mắt của Lão Bạch nhìn lại. Thấy Hứa Tình Thâm cũng không đứng dậy, ngồi nơi đó không kìm được mà chảy nước mắt, tim anh chợt đau đớn kịch liệt. Anh từ từ lấy lại bình tĩnh, sau đó bước nhanh tới chỗ Hứa Tình Thâm.
Đi tới bên cạnh cô, Tưởng Viễn Chu không khỏi ngồi xổm xuống. Đôi tay Hứa Tình Thâm để trên đầu gối. Cô đang khóc, chỉ là không khóc ra tiếng, cô nhắm hai mắt, nước mắt từng dòng từng dòng chảy xuống
Tưởng Viễn Chu vươn tay phải ra, bàn tay dán sau cổ Hứa Tình Thâm. Anh nhẹ nhàng dùng một chút lực, ấn cô vào ngực mình.
Cô khóc tới nỗi hai vai đều đang run rẩy. Tưởng Viễn Chu xoa xoa đầu cô. Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu sợ cô ngồi dưới đất lạnh liền đưa tay bế cô lên.
Hứa Tình Thâm cảm giác người nhẹ bẫng, vội giãy ra.
"Thả tôi xuống."
"Đừng nói!"
Anh cứ như vậy ôm cô đi ra ngoài, người trong văn phòng ai ai cũng nhìn. Lão Bạch yên lặng mà đi theo sau bọn họ.
Chóp mũi Hứa Tình Thâm càng thêm xót. Ra tới ngoài hành lang, Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế, anh ôm chặt Hứa Tình Thâm, để cô ngồi trên đùi mình.
"Tôi... Tôi không sao cả."
Hứa Tình Thâm chùi nước mắt. Tưởng Viễn Chu thấy thế liền đẩy tay cô ra. Anh dùng bàn tay lau lau trên đôi mắt cô.
Nhưng anh càng như vậy, Hứa Tình Thâm lại càng muốn khóc, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt mà rớt xuống. Tưởng Viễn Chu dứt khoát dùng tay che mắt cô lại.
"Tình Thâm, nói cho cùng những chuyện đó đều đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa!"
"Anh khuyên tôi như thế, vậy còn anh thì sao, anh có thể không nghĩ tới ư?"
Tưởng Viễn Chu ghé đầu lại gần, dựa sát vào trán cô. Một tay anh vòng ôm sau lưng Hứa Tình Thâm, anh lại càng dùng sức ấn cô vào lòng mình.
Có một số việc, Hứa Tình Thâm trăm lần triệu lần không ngờ tới, ví như...
Ví như Phó Kinh Sênh hóa ra đã biết cô từ lâu như vậy.
Cô luôn nhủ lòng ghi nhớ vào thời điểm khó khăn nhất của mình, Phó Kinh Sênh đã giúp cô, cho cô một chỗ để nương náu, mang tới cho cô một mái nhà.
Đối với Hứa Tình Thâm khi đó mà nói, không có gì quan trọng hơn chuyện này.
Nhưng thế nào Hứa Tình Thâm cũng không ngờ, hết thảy những khó khăn từ ban đầu của cô lại cũng đều bắt nguồn từ người đàn ông này.
Có phải rất châm biếm, rất buồn cười không?
Mặt Tưởng Viễn Chu dán chặt vào cô. Cô khóc rất dữ, nước mắt làm ướt cả mặt anh, nhưng Tưởng Viễn Chu không an ủi cô được.
Trên hành lang còn có người bước nhanh qua. Phó Kinh Sênh nhận tội, đây là chuyện lớn nhất, tất cả mọi người đều vì chuyện này mà bận rộn. Hứa Tình Thâm không muốn bị ai nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình, cô vội lấy hai tay che mặt mình lại.
Tưởng Viễn Chu thấy thế liền kéo tay cô xuống, sau đó ấn mặt cô vào trong lòng mình.
Anh coi cô tựa một đứa trẻ mà ôm vào lòng, để cô cứ khóc. Hứa Tình Thâm tay nắm lấy áo sơ mi của anh, cũng không đẩy anh ra.
Lão Bạch ở bên cạnh, không xen vào câu nào.
Hồi lâu sau, cánh tay Tưởng Viễn Chu đã tê rân. Anh duy trì tư thế đó không nhúc nhích, cằm gối lên đỉnh đầu Hứa Tình Thâm. Cô động đậy, sau đó ngẩng đầu lên.
"Buông tôi ra đi, tôi thật sự không sao."
"Muốn vào gặp hắn không?"
Dù thế nào, Hứa Tình Thâm khẳng định cũng có rất nhiều lời nói muốn hỏi hắn chứ? Dù sao cũng là người đã sống bên mình hai năm.
Cô rũ mắt xuống.
"Gặp anh ta? Nói cái gì đây?" Hứa Tình Thâm ngay sau đó lắc lắc đầu.
"Tôi không muốn gặp."
Tưởng Viễn Chu đáp lại: "Được, không gặp."
"Tôi với anh ta không có gì để nói."
Hứa Tình Thâm định đứng dậy, Tưởng Viễn Chu lại không buông cô ra.
Hai năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cái gọi là ân tình toàn bộ đều được hình thành dựa trên những tổn thương.
Người cô quan tâm, người cô yêu, từng người chết đi, hoặc thiếu chút nữa mà chết, mà tất cả đều là việc Phó Kinh Sênh làm, chỉ riêng điểm này Hứa Tình Thâm cũng đã không cách nào lại đi gặp Phó Kinh Sênh.
Tưởng Viễn Chu đỡ vai cô, hai người cứ ngồi như vậy. Lão Bạch cúi mặt, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, hai người họ, hai cái tên này vốn dĩ chính cột ở bên nhau, nhưng giữa chừng lại bị kẻ có ý tháo ra.
Mỗi một bước bọn họ đi đều gian khổ vô cùng, hy sinh người thân yêu nhất, cũng từng làm tổn thương nhau sâu sắc nhất, mà tất cả những việc đó, chỉ vì có kẻ không muốn cho bọn họ bên nhau, có kẻ muốn chen vào giữa bọn họ.
"Tôi muốn về." Hứa Tình Thâm chùi nước mắt trên mặt.
"Căn nhà hẳn sẽ lập tức bị niêm phong thôi, tôi phải về thu dọn đồ."
Một chân cô đặt xuống đất lại bị Tưởng Viễn Chu kéo trở về.
Anh gắt gao ôm cô không chịu buông.
"Hứa Tình Thâm, nhà bị niêm phong, em định đi đâu? Đi theo anh đi? Nhất định là vậy!"
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu