Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 184: NgàI Tưởng Gặp Nạn!
ditor: Yuè Yīng – Lưu Tinh – Dế Mèn
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
ngucanhuyen.com
Hai người gần như đụng phải nhau, Tưởng Viễn Chu dừng chân, khẩu khí vô cùng không tốt: "Sao em lại tới?"
"Dù tôi có ra ngoài cũng đâu thể chạy đi. Người của anh nói, dù tôi có chạy về nhà, họ cũng có thể bắt tôi về lại."
Tưởng Viễn Chu đột nhiên túm chặt cánh tay Hứa Tình Thâm, nhìn về phía kia hai người kia, nói bằng giọng rất không tốt: "Đưa cô ấy về! Hai người không trông coi nổi thì điều hai mươi người!"
"Tưởng Viễn Chu, anh thật sự coi tôi như phạm nhân?" Hứa Tình Thâm không thể nhịn được nữa, chất vấn.
"Đi mau!"
Hai người kia đi đến cạnh Hứa Tình Thâm.
"Tưởng phu nhân, theo chúng tôi đi thôi!"
"Muốn tôi đi thì được thôi, thả tôi về!"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn khuôn mặt cô.
"Em có lựa chọn ư?"
Hứa Tình Thâm thấy cách đó không xa phóng viên đang ào tới đây, Lão Bạch định đón đầu ngăn lại nhưng dĩ nhiên cũng ngăn không nổi. Tầm mắt Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu.
"Anh không muốn ngày đầu tiên khai trương bệnh viện mới lại bị quậy thành chuyện không tốt chứ? Nếu vậy thì anh hãy để tôi về nhà."
"Nếu anh nói không thì sao?"
Hứa Tình Thâm hướng mắt chờ đám phóng viên kia.
"Tôi đây lập tức cho ngày lành của anh thêm một tí liều lượng, cho Tưởng tiên sinh anh thật nổi bật."
Ngón tay Tưởng Viễn Chu nhịp nhẹ hai cái bên hông quần. Tại hiện trường có rất nhiều người, anh cũng không biết kẻ nào sẽ gây bất lợi cho anh. Thật vất vả mới chờ được cơ hội lần này, đối phương sẽ không chịu bỏ qua. Chính Tưởng Viễn Chu cũng không muốn lại bỏ qua cơ hội này.
Sắc mặt anh lạnh đi, con ngươi cũng không còn thấy chút nào ôn tồn ấm áp.
"Nếu em nói mà không lựa lời, sẽ chỉ bị người ta coi thành trò vui thôi, em không sợ sau này hối hận?"
Lão Bạch liều mạng cản đám phóng viên: "Tất cả mọi người tới trước chờ đi! Đây là chuyện riêng tư của Tưởng tiên sinh, xử lý xong sẽ qua đây ngay."
Tầm mắt Hứa Tình Thâm lóe lên: "Hiện tại tôi đã là trò cười rồi. Anh đã ghim cho tôi chuyện trùng hôn, chẳng lẽ chưa phải trò cười? Tôi cũng chẳng sợ cái gì nữa..."
Hai người đàn ông giữ chặt cánh tay Hứa Tình Thâm, muốn dùng hết sức lôi cô đi. Hứa Tình Thâm giãy vài cái.
"Tưởng Viễn Chu!!!!!"
Người đàn ông tiến lên một bước, gương mặt anh tuấn lạnh lùng mê hoặc bỗng nhiên kề sát vào Hứa Tình Thâm.
"Không chịu đi? Chạy đến nơi này rốt cuộc muốn làm gì? Có phải trải qua mấy chuyện đêm trước, muốn tôi trả lại sự công bằng cho em?"
Đôi mắt hạnh của Hứa Tình Thâm trợn lên, hoàn toàn không đáp lại được lời nào. Tưởng Viễn Chu từng bước lại gần, giọng điệu cũng trở nên hùng hổ doạ người: "Chạy đến đây náo loạn với tôi, em không sợ mất mặt, tôi thì có! Có phải mọi phụ nữ đều như em, cho rằng lên giường là leo tới trời rồi?"
"Tưởng Viễn Chu, anh..." Hứa Tình Thâm tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch. "Ai cần anh chịu trách nhiệm?"
"Phải, em không cần, dù sao em cũng không để bụng, một lần với trăm lần có gì khác nhau?"
Hứa Tình Thâm muốn vung tay, hai người bên cạnh sức lực rất mạnh, đôi mắt giận dữ của cô trừng to: "Ai lạ gì cái sự công bằng của anh? Tôi chỉ cần tự do, thả tôi đi!"
Đã có tên phóng viên vượt qua sự ngăn cản của Lão Bạch, bước nhanh tới.
"Anh Tưởng..."
Tưởng Viễn Chu chỉ tay về phía cách đó không xa: "Đi! Đừng có bám lấy tôi! Nhớ cho kỹ lời tôi đã nói với các anh, bọn tôi là vợ chồng, chớ mà nhao nhao với người bên ngoài!"
"Đồ khốn nhà anh! Anh đã nhốt tôi lại..."
Đôi mắt phượng hẹp dài của Tưởng Viễn Chu khẽ nheo một cái, hung dữ ngắt lời Hứa Tình Thâm: "Đó là tình thú giữa vợ chồng với nhau, hiểu chưa? Có gây chuyện cũng đừng làm ầm ĩ ở đây! Em mà ngang ngược vô lý, tôi cho em ăn không hết gói đem đi! Đi! Cút về cho tôi!"
Khẩu khí của Tưởng Viễn Chu rất nặng. Anh trước nay chưa bao giờ nói tới chữ "cút" với cô. Hứa Tình Thâm bị chữ này đánh cho ngây người, hai người bên cạnh nhân cơ hội kéo cô về xe.
Hứa Tình Thâm bị nhét vào toa sau của xe, vệ sĩ cũng ngồi vào theo. Cô lấy lại phản ứng, ánh mắt nhìn ra lại ngoài cửa sổ, Tưởng Viễn Chu một thân đang đứng tại đó, xung quanh bu đầy người.
"Tưởng phu nhân, đây là sự ngạc nhiên ngài dành cho Tưởng tiên sinh?"
"Cần các anh lo?!" Một câu của Hứa Tình Thâm lại khiến hai người bên cạnh vội im bặt.
"Dừng xe!"
Tài xế nào chịu nghe cô. Hứa Tình Thâm xê dịch tới trước, vệ sĩ bên cạnh ấn cô xuống lại.
"Tưởng phu nhân, xin ngài đừng làm chúng tôi khó xử."
Tưởng Viễn Chu thấy chiếc xe nhanh chóng chạy xa, anh ngẩng đầu nhìn trời. Hôm nay chẳng có nắng đẹp, gió gào thét thổi quất vào mặt, không trung u ám khiến người ta cảm thấy bí bách, có vẻ như trời muốn mưa.
Anh xoay người đón đợi đám người. Lão Bạch đi tới, sau đó theo sát cạnh Tưởng Viễn Chu.
Nghi thức cắt băng được cử hành đúng giờ. Tưởng Viễn Chu tháo găng tay ra đưa cho Lão Bạch. Ở đó có người chủ trì, Tưởng Viễn Chu đứng ở vị trí trung tâm, có người đưa tới cây kéo để cắt băng. Lão Bạch nhìn nhìn, xác định không có gì khác thường mới đưa cho Tưởng Viễn Chu cầm.
Trên khuôn mặt người đàn ông trên mặt khẽ dâng lên nụ cười, vừa định cắt thì chợt nghe thấy âm thanh vô cùng ồn ào truyền tới.
Loạt âm thanh kia làm Lão Bạch căng thẳng ngẩng đầu lên xem. Anh ấy thấy đến một đám người mặc đồ trắng đang từ cửa vọt vào, trên đầu cũng cột mảnh vải màu trắng, vẻ mặt bi phẫn, hùng hổ. Điệu bộ như bọn họ đã quá quen thuộc, nhưng Tưởng Viễn Chu đang dự nghi thức cắt băng khánh thành bệnh viện mới, không thể nào lại có chuyện liên quan giữa bác sĩ với bệnh nhân...
Lão Bạch nhanh tay cầm lấy tay Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, đi!"
"Nghi thức cắt băng còn chưa kết thúc, đi cái gì mà đi?"
Đám phóng viên đàn đột nhiên tán ra, nhân viên an ninh tiến lên cản lại. Tưởng Viễn Chu ngẩng mắt lên nhìn lại, thấy người mặc đồ trắng càng lúc càng nhiều, ước chừng có hơn trăm người.
Dưới tình thế cấp bách, Lão Bạch ôm lấy bả vai Tưởng Viễn Chu, kéo anh qua một bên. Phía sau là đại sảnh phòng khám, Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu trốn vào trong đó, cũng cho mấy người đàng sau nhanh khoá cửa lại. Ngoài cửa kính, đám người kích động nhanh chóng nhào tới cửa, tay đấm mạnh vào cửa.
"Giết người phải đền mạng! Giết người phải đền mạng!"
Tưởng Viễn Chu đứng trước cửa, nhìn thẳng vào đám người bên ngoài. Lão Bạch cũng theo tới cạnh anh.
"Có chuyện gì từ từ nói!"
Phóng viên thấy tuồng như vậy đương nhiên khoái chí. Có hai gã phóng viên chen vào giữa đám người.
"Xin hỏi đây là có chuyện gì?"
"Vì để chữa bệnh cho bà nhà, tôi đã đem nhà cửa, xe cộ bán hết. Nhưng tiền vừa hết thì bà ấy liền chết, bệnh viện thấy không có tiền là né, không cứu..."
"Ông nói hươu nói vượn gì đó?" Lão Bạch tay đập vào cánh cửa kính. "Sống chết có số, bệnh viện đã cứu mà không được, đó là do mạng số của bà ấy tới rồi."
"Viện cớ!"
"Đúng, viện cớ!"
"Còn định mở bệnh viện mới? Lại là một bệnh viện vô lương tâm chứ gì?"
Qua cánh cửa kính, Tưởng Viễn Chu thấy cảm xúc của đám thân nhân đã bị châm lửa. Bọn họ dùng sức mà đập đập cánh cửa kính, thậm chí có người còn húc người vào cửa. Một vệ sĩ tiến lên, nói: "Tưởng tiên sinh, ngài về trước văn phòng trước đi ạ!"
Da đầu Lão Bạch hơi tê dại bởi anh ấy rất rõ, nhất cử nhất động lúc này của bọn họ đều đang bị theo dõi.
Trên đầu bọn họ đã có một tên đang theo dõi.
Tưởng Viễn Chu nhìn đồng hồ: "Làm lỡ thời cơ tốt rồi, thật mất hứng!"
"Tưởng tiên sinh, điều mấu chốt bây giờ là phải trấn an lòng người. Lễ khai trương bệnh viện mới lại bị quậy thành chuyện lớn như vậy, bên ngoài còn có phóng viên, nếu thật sự tin bị đưa ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Bên ngoài, người chen đầy ngắc, đen nghìn nghịt, tiếng kêu khóc xúc động át cả tiếng nói chuyện.
Lão Bạch cất tiếng nói: "Tưởng tiên sinh, tốt nhất ngài hãy ở tại đây! Nếu ngài đi ra, đám người này khả năng sẽ điên lên thật đó ạ."
"Lão Bạch nói đúng, đi điều vài người lại đây, để bọn họ đi trước dẹp đường."
"Dạ."
---
Ở Bảo Lệ Cư Thượng, máy tính của Phó Kinh Sênh đặt bên cửa sổ. Hôm nay không có nắng, trong phòng âm u, hắn nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch trong màn hình. Chiếc camera trong bệnh viện mới được gắn vừa khéo, vừa lúc có thể thu hết biểu tình của hai người bọn họ vào mắt.
Nhiệm vụ của Lão Bạch chính là không cho Tưởng Viễn Chu rời khỏi phạm vi này.
Ánh mắt Phó Kinh Sênh chuyên chú nhìn màn hình chiếc camera. Người ngoài cửa đang giằng co căng thẳng; cả đám phóng viên liều mạng phỏng vấn, muốn lấy được thông tin trực tiếp; đi theo Tưởng Viễn Chu cũng chỉ có hai người vệ sĩ. Ngón tay Phó Kinh Sênh trượt nhẹ hai, ba cái; ý đồ của Lão Bạch là cho đám nhân thân bên ngoài bình tĩnh lại đã.
"Các người có ở đây quậy cũng vô ích, bình tĩnh lại đã được không? Sự tình cụ thể, chúng tôi sẽ tới bệnh viện Tinh Cảng bàn bạc giải quyết, được chưa?"
"Bàn bạc giải quyết? Chờ các người ra được khỏi đây, e là cả bóng người cũng tìm chẳng thấy rồi?"
"Đúng, nếu các người chịu bàn bạc giải quyết sớm một chút thì có chuyện hôm nay sao?"
"Đừng nghe bọn họ! Đền mạng nhà tôi đi!"
"Đền mạng chị tôi đi!"
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu u ám, tiến lên một bước.
"Chẳng lẽ bệnh viện cứu người không được thì đều là bị bệnh viện hại chết? Tôi có thể hiểu tâm tình các người. Bệnh viện là nơi cứu sống, chăm sóc người bị thương, nhưng cũng không có nghĩa chỉ cần vào bệnh viện là có thể sống..."
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Tên kia nghe được câu này lại càng thêm kích động, nhào qua dùng đầu húc vào cửa kính, hận không thể liều mạng với Tưởng Viễn Chu.
Cú va chạm đó khiến đầu của đối phương chảy đầy máu. Tưởng Viễn Chu lui về phía sau, bọn người kia lại càng thêm hung hăng: "Đền mạng, đền mạng đi!"
Phó Kinh Sênh không nóng vội, bình thản nhìn Tưởng Viễn Chu chật vật. Ánh mắt anh ta dời sang nhìn Lão Bạch, thấy một đôi tay lặng lẽ xuất hiện, khóa cánh cửa sau lưng bọn họ lại.
Hai nhân viên bảo vệ canh giữ bên cạnh Tưởng Viễn Chu, trong tình trạng hỗn loạn như vậy, họ căn bản không phát hiện điểm kì lạ ở sau lưng.
Người bên ngoài cánh cửa lại càng không quan tâm đến chuyện này. Cánh cửa trước mặt họ bị khóa lại, cánh cửa phía sau cũng bị phá hỏng, hoàn toàn vây Tưởng Viễn Chu và bọn người kia ở bên trong.
Ngoài những vách tường cứng rắn, phía bên trái cũng là cửa kính.
Những âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền đến ngày càng lớn, Tưởng Viễn Chu bị nhốt có chút bực bội. Anh tháo cà vạt ra, hai bên thái dương đã đổ mồ hôi. Anh cởi áo khoác ngoài ném đi, một người bảo vệ tiến lên cầm lấy.
Lão Bạch vẫn còn đang bận đàm phán với những người bên ngoài: "Vậy các người muốn thế nào? Các người đã tìm đến tận đây, nhất định là trong lòng cũng đã có chủ ý riêng rồi phải không?"
Nhưng bọn người kia không quan tâm, càng ngày càng dùng sức đập mạnh vào vách cửa kính.
Tưởng Viễn Chu vẫn đứng ở trước cửa, bảo vệ tiến lên: "Tưởng tiên sinh, ngài nên lui ra sau."
"Anh sợ cái cửa này đổ xuống hay sao?"
"Tưởng tiên sinh, đề phòng vẫn tốt hơn. Hơn nữa, nếu bọn người này xông vào cùng một lúc thì sao?"
Bảo vệ vừa dứt lời thì bên ngoài liền truyền đến một tràng âm thanh kì quái. Người kia liền vội vàng kéo tay Tưởng Viễn Chu, cùng lui ra phía sau vài bước.
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm phía trước. Anh còn cho là mình đã nhìn lầm, bởi vì trong mắt anh đang phản chiếu lại hình ảnh của từng mảnh thủy tinh vỡ vụn, đang từ rơi xuống. Bảo vệ nhanh chóng đóng cửa lại.
Dù sao anh ta cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, vừa rồi khi tiến vào anh ta cũng đã kịp quan sát bốn phía một lượt. Bên trái là tường, không còn cách nào khác, chỉ còn dựa vào bên phải. Nhưng bên phải lại là vách thủy tinh.
Động tác anh ta mau lẹ, lấy áo khoác trùm lên người Tưởng Viễn Chu, sau đó đưa anh chạy nhanh về phía những mảnh thủy tinh đang lần lượt rơi xuống. Mấy người còn lại cũng nhanh chóng ôm lấy Lão Bạch cùng nhảy ra.
Cả người Tưởng Viễn Chu ngã nhào xuống đất. Anh còn chưa kịp cảm thấy đau nhức thì đã nghe những tiếng ồn ào truyền tới. Đó là âm thanh rơi vỡ loảng xoảng, vô cùng đinh tai nhức óc. Chiếc áo khoác trên người anh cũng bị ai kéo đi.
"Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh!"
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy.
"Lão Bạch!"
"Tưởng tiên sinh, tôi ở đây."
Nghe thấy tiếng trả lời, Tưởng Viễn Chu mới bớt căng thẳng. Lão Bạch vẫn còn chưa hoàn hồn, ngước mắt nhìn về phía turớc.
Bên trong phòng, phía trên mặt đất ngổn ngang người nằm và những mảnh thủy tinh. Trái tim Tưởng Viễn Chu đập mạnh liên hồi, anh nhìn Lão Bạch, thấy trên mặt mũi và hai tay anh ấy đều có vết máu.
Lão Bạch ngồi bất động ở đó một lúc, hai người bảo vệ kia kịp thời lấy lại phản ứng: "Tưởng tiên sinh, mau rời khỏi đây thôi."
Tưởng Viễn Chu được đỡ dậy, lúc này mới cảm giác được cổ mình đau dữ dội. Anh đưa tay lên sờ thử, trong lòng bàn tay liền nhớp nháp toàn là máu.
Lão Bạch cũng giật mình: "Tưởng tiên sinh, ngài có sao không?"
Tưởng Viễn Chu đè chặt tay bên cổ, lắc đầu.
"Đi mau!"
Những người kia còn chưa kịp tỉnh dậy thì bảo vệ đã nhanh chóng đưa Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch ra ngoài. Tài xế đang đậu xe cách đó không xa, vừa thấy bọn họ đi ra liền lái xe tới.
Mọi người ngồi vào trong xe, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Lão Bạch nói: "Lái xe!"
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Sắc mặt tài xế cũng căng thẳng, liếc nhìn Tưởng Viễn Chu: "Tưởng tiên sinh, ngài bị thương rồi, tôi đưa ngài đến bệnh viện."
Lão Bạch quay đầu lại, Tưởng Viễn Chu lấy tay ra, bàn tay phải của anh toàn là máu.
"Không tổn thương động mạch, không có gì đáng ngại."
"Vừa rồi thật quá nguy hiểm."
Tưởng Viễn Chu nhìn Lão Bạch: "Mặt mày cậu trầy trụa cả rồi."
Lão Bạch tiện tay sờ mặt mình: "Chỉ bị thương ngoài da, không để lại sẹo đâu nhỉ."
Tưởng Viễn Chu thở phào, cả người tựa ra sau, nhìn hai người bảo vệ: "Mọi người làm tốt lắm, không, phải nói là cực kì tốt."
"Tưởng tiên sinh, đây là trách nhiệm của chúng tôi."
"Lão Bạch, vừa rồi không phải thiếu chút nữa chúng ta mất mạng rồi sao?"
Người đàn ông đang ngồi chỗ cạnh tài xế sau khi nghe xong thì sắc mặt lần nữa trở nên trắng bệch. Thậm chí anh không dám nghĩ tới hậu quả.
"Cánh cửa kia nặng mấy trăm cân, hơn nữa nhiều người đè lên như vậy, đường lui phía sau lại bị khóa cứng. Tưởng tiên sinh, chúng ta không trốn thoát được, chúng ta rõ ràng là một chút cơ hội sống cũng không có."
Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay lại, sau đó buông ra.
"Cửa bị phá, hơn nữa còn là ở bệnh viện của mình. Đến lúc đó truyền ra ngoài không phải trở thành trò cười sao? Lão Bạch, chúng ta thiếu chút nữa chết không nhắm mắt."
"Tưởng tiên sinh, tôi vẫn không tán thành việc ngài tự mình mạo hiểm. Vừa rồi thực sự quá nguy hiểm. Nếu như chúng ta không may thì sao?"
Tưởng Viễn Chu bật cười: "Vậy thì sẽ bị đâm vài chục lỗ thủng trên người."
Sắc mặt Lão Bạch thay đổi liên tục: "Tưởng tiên sinh!"
"Nói đùa với cậu thôi. Chúng ta đã biết toàn bộ kế hoạch, có thể chuẩn bị kĩ lưỡng, không cần sợ."
"Ngài để nhà họ Triệu đứng ra nói là muốn mua mạng của ngài, toàn bộ kế hoạch của đối phương cũng đã trình bày với người nhà họ Triệu. Những có một số việc chúng ta cũng không thể chủ quan được. Giống như hôm nay, nếu như chúng ta không kịp thoát thân thì sao?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu vẫn nhìn về phía turớc: "Lão Bạch, cậu giả vờ là người của nhà họ Triệu, cho nên đối phương mới để cậu khuyên can tôi, không để tôi rời khỏi cái cửa kia. Cậu làm rất tốt, không hề để lộ chút sơ hở nào. Chỉ sợ lúc này, người kia vẫn còn núp phía sau."
"Tưởng tiên sinh, ý ngài nói cảnh sát khó có thể bắt được hắn, phải không?"
Tưởng Viễn Chu gật đầu: "Phải."
Lão Bạch vừa nghe vậy, sắc mặt lại thay đổi: "Chẳng lẽ lại uổng công vô ích? Chúng ta đã liều mạng đến vậy còn chưa đủ sao."
"Lão Bạch, nhất cử nhất động của chúng ta hẳn là đều nằm trong tầm quan sát của hắn. Lúc cánh kia đổ xuống, bảo vệ cứu chúng ta, hẳn là cũng bị hắn thấy được. Nhưng ít nhất hắn cũng sẽ không nghi ngờ."
"Phải."
"Hắn lập ra một kế hoạch, đều đã tính toán trước tất cả các trường hợp có thể xảy ra."
Lão Bạch có chút ảo não: "Thế nhưng như vậy còn không bắt được hắn, chẳng lẽ còn phải thử lần nữa sao?"
"Vậy cậu nghĩ hắn còn có kế hoạch dự phòng không?"
"Ý ngài là?"
Tưởng Viễn Chu chỉ tay về phía trước: "Có thể là ngay chính trên đoạn đường này, hoặc là một ngã rẽ, cậu nghĩ hắn có chuẩn bị một kế hoạch dự phòng không?"
Lão Bạch giật mình, sắc mặt liền trở nên căng thẳng.
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
"Tưởng tiên sinh, chúng ta chỉ biết chi tiết kế hoạch bên phía bệnh viện, về phần khả năng nếu như thất bại, đối phương cũng không hề tiết lộ lấy một câu."
"Không tiết lộ, không có nghĩa là không có, người đó cầm tiền là lấy mạng chúng ta, nếu như kế hoạch về sau này không cần tới ông Triệu hỗ trợ, hắn hoàn toàn có thể không báo trước, sau khi đạt được mục đích, hắn mới có thể nắm chắc được khoản tiền đó."
Nơi cổ họng Lão Bạch khẽ cuộn, ánh mắt không ngừng nhìn ra phía ngoài.
"Nếu ngài nói như vậy..."
"Không sao..." Giọng nói Tưởng Viễn Chu lại rất nhẹ nhàng. "Nếu quả thật là như vậy, ngược lại là chuyện tốt."
"Tại sao có thể là chuyện tốt?"
"Cậu biết vì sao cảnh sát vẫn chưa bắt được hắn không?" Tưởng Viễn Chu vừa nói, vết thương trên cổ bị kéo, vô cùng đau đớn.
"Người kia quả thực rất lợi hại."
"Hắn xâm nhập hệ thống camera, không thể nào không để lại dấu vết, hơn nữa, hắn liên lạc người khác làm việc, tất cả quá trình dài như vậy, từng việc được móc nối với nhau, không thể nào không để lại vết tích. Nhưng hắn biết nên ẩn náu như thế nào, cùng với chuyện kết thúc công việc đúng lúc cần thiết. Cảnh sát nhiều lần muốn truy tìm tung tích, nhưng vào thời khắc quan trọng sau cùng lại để hắn chạy trốn. Người này có cánh tay rất dài, còn động đến cả cảnh sát quốc tế. Điều bất trắc mới vừa rồi trong bệnh viện, nếu hắn cảm thấy thỏa mãn thu tay lại, vậy hắn còn có thể có cơ hội gây án lần sau, nhưng nếu như hắn không cam lòng, rất có thể hắn vẫn còn theo dõi tung tích của chúng ta. Tất nhiên sẽ còn sắp xếp những kẻ khác, vậy thực sự hắn sẽ không trốn thoát."
Lão Bạch nghe, càng nghe càng cảm thấy giật mình hoảng hốt.
"Nhưng ngài có nghĩ tới nguy hiểm của mình sao?"
Ánh nhìn của Tưởng Viễn Chu hướng về tài xế trước mặt.
"Hiện tại trở về Tinh Cảng, có vết thương đương nhiên cần phải băng bó, trên đường bất ngờ, sẽ xảy ra tai nạn xe cộ..."
Tài xế chợt rùng mình một cái, Lão Bạch vỗ nhẹ bờ vai của cậu ta: "Xem cậu kìa."
"Tưởng tiên sinh, ngài, ngài đừng dọa người khác."
Tưởng Viễn Chu khẽ cười: "Yên tâm đi, không có khả năng sẽ có nhiều xe va chạm vào nhau để lấy mạng chúng ta đâu, đối phương muốn là ngoài ý muốn, cậu cứ xốc hết lại tinh thần là được."
"Tưởng tiên sinh, trời mưa rồi."
Tưởng Viễn Chu nghe được trên trần xe truyền đến động tĩnh, trên kính chắn gió đã trở nên nhạt nhòa không nhìn thấy rõ, mưa ý muốn nói rằng đã hạ xuống, hơn nữa cơn mưa này rất lớn.
Rất nhanh, làn mưa rơi bao trùm tất cả, chiếc xe lái chậm tốc độ, thân xe màu đen lẫn trong dòng xe chạy cẩn thận nhích từng chút một.
---
Mà lúc này trong Bảo Lệ Cư Thượng, Phó Kinh Sênh bưng một tách cà phê nóng hổi, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ tới xuất thần.
Phòng trong ấm áp thoải mái, còn mở âm nhạc êm dịu, anh ta khẽ nhấp một ngụm cà phê, ngón tay ở trên bàn gõ gõ hai cái, chiếc xe của Tưởng Viễn Chu liền xuất hiện trong tầm mắt của anh ta.
Mưa rơi rất lớn, giống như tất cả hạt mưa trên bầu trời đều trút xuống đây, trong ánh mắt Phó Kinh Sênh, xung quanh chiếc xe kia đều có làn sương mờ màu trắng bao quanh. Bên đường, người đi đường đều vội vã đi đi lại lại, thế giới trong màn hình trở nên đối nghịch với vị trí của Phó Kinh Sênh ở trong căn phòng này, ngón tay anh ta đặt ở trên cái tách khẽ gõ nhẹ hai cái.
Bây giờ Hứa Tình Thâm còn bị giam ở bệnh viện Tinh Cảng, ánh mắt Phó Kinh Sênh xuyên qua ô cửa sổ kính mơ hồ nhìn ra phía ngoài.
Ông Trời đã giúp hắn, mưa lớn như vậy, rất nhiều chuyện đều càng thêm hợp lý hoá.
Nếu như không phải họ Triệu kia muốn tính mạng của Tưởng Viễn Chu, như vậy Phó Kinh Sênh sẽ không có kế hoạch thứ hai.
Lần đầu tiên thất bại, hắn tuyệt đối không thể nào ra tay lần nữa trong cùng một ngày, nhưng cũng bởi vì trên xe có Tưởng Viễn Chu, Phó Kinh Sênh quyết định bí quá hoá liều.
Ngày hôm nay ở cửa bệnh viện, hắn đã tận mắt nhìn thấy Hứa Tình Thâm lại bị mang đi, không thể nghi ngờ đó là chuyện kích động Phó Kinh Sênh thêm lần nữa.
Hắn quá hiểu rõ, Tưởng Viễn Chu còn đáng sợ hơn so với Lăng Thận, một ngày chưa tiêu diệt được anh, Phó Kinh Sênh không thể nào có được một ngày sống yên ổn.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm ngồi ở bên trong phòng, nghe được tiếng lạch cạch phía ngoài cửa sổ truyền đến, bỗng nhiên có mưa lớn như vậy, cũng không biết Lâm Lâm ở nhà thế nào.
Cô đứng dậy đi tới cửa sổ, nghĩ tới câu nói của Tưởng Viễn Chu, nếu như đêm nay anh tới được, anh sẽ để cô đi, cô biết mình không nên tin, nhưng trong lòng luôn có một tia mong đợi.
Hứa Tình Thâm đưa tay đặt xuống trên cửa sổ, cô chưa từng có khát vọng tự do giống như bây giờ, khát vọng có thể đi ra ngoài.
---
Chiếc xe của Tưởng Viễn Chu đi trong màn mưa, càng đi về phía trước thì tốc độ xe càng chậm.
Tài xế có chút mất kiên nhẫn, gõ nhẹ hai cái vào tay lái.
"Mưa lớn như vậy, đoán chắc phía trước lại có tai nạn giao thông, nếu không sẽ không bị tắc đường ghê gớm như vậy."
Cậu ta cũng mong muốn con đường được thông suốt, nói như vậy là có thể nhanh chóng trở lại bệnh viện, trên xe chở Tưởng Viễn Chu, nếu Tưởng tiên sinh xảy ra chuyện thật, có lẽ trách nhiệm này cậu ta không gánh chịu nổi.
Trên khuôn mặt Lão Bạch vẫn còn đang chảy máu, Tưởng Viễn Chu thấy máu chảy dọc theo gò má của anh ấy. Không khí bên trong xe giống như bị đông cứng lại, Tưởng Viễn Chu mở miệng: "Lão Bạch, cậu còn chưa cưới vợ, nếu trên mặt để lại sẹo, tôi thật có lỗi với cha mẹ cậu, uổng cho gương mặt hòa nhã như thế."
"Tưởng tiên sinh, lúc này rồi, ngài đừng mỉa mai nữa."
Tưởng Viễn Chu vắt chéo đôi chân dài, trong cổ áo màu trắng của anh cũng đều là máu, cổ bị rạch ra, anh lại không quan tâm tới.
"Nếu như hôm nay chúng ta có thể thuận lợi trở lại Tinh Cảng, nhất định là tôi sẽ khao các cậu."
Lão Bạch vẫn tập trung tinh thần cao độ.
Tốc độ xe rất chậm, căn bản là không thể vượt lên, hầu như hai bên làn đường chật kín xe. Sau khi tài xế dừng xe hẳn, ánh mắt tập trung nhìn về phía trước, sau đó nhìn ra phía ngoài.
Một chiếc xe tải dừng ở bên cạnh, có lẽ là xe chuyên dụng của công trường, ống tuýp chất đống còn cao hơn so với thân xe, vừa nhìn là biết quá tải, xe tải vừa dừng hẳn, tài xế ấn nhẹ chân ga lái đi lên phía trước.
Lão Bạch cũng chú ý tới điểm này.
"Tránh ra."
Phía trước chiếc xe tải kia vừa lúc có chiếc xe lái ra khỏi chỗ, tài xế thấy thế, đánh lái vào đó.
Hai chiếc xe một trước một sau chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng tài xế lại chú ý kính chiếu hậu, lúc đi qua đường giao nhau trước mặt, xe tải đi tới bên phải xe.
"Tưởng tiên sinh, hình như chiếc xe này luôn đi theo chúng ta."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu u ám nhìn chằm chằm.
"Không chỉ là đi theo chúng ta, nó luôn luôn đi ở bên trái hoặc bên phải chúng ta."
"Phía trước là đường dành riêng cho xe buýt."
"Không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến, có thể kéo dài một ít thời gian cũng tốt, cố gắng đừng cho xe dừng lại, không thì sẽ gặp nguy hiểm thật sự."
Tài xế thành thạo đánh tay lái, trước mặt là dòng xe cộ chật như nêm, lúc vừa qua đèn đỏ, cậu ta tăng tốc, nhưng vẫn có thể thấy dòng xe chật kín phía trước. Xe tải lại chạy tới bên cạnh, giống như có vùng vẫy cũng không thoát được, nhưng lại không thể nói là nó cố ý, bởi vì hai làn đường lại kẹt xe như vậy, ai cũng muốn chen ngang đi trước.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm cảm thấy trong lòng buồn bực phiền muộn, có lẽ là liên quan tới chuyện trời mưa, nhưng mở cửa sổ ra, vẫn cảm thấy trong lồng ngực rầu rĩ.
Tiếng tim đập dường như rất rõ rệt, cô dựa vào bên cửa sổ, nhìn về hành lang trống không kia. Trải qua mấy ngày mấy đêm ở đây, đầu óc Hứa Tình Thâm đều trống rỗng, hình như cô không biết thời gian tới của mình như thế nào, cũng không biết là sau khi trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, cô nên đối mặt với Phó Kinh Sênh như thế nào. Chẳng lẽ còn có thể tiếp tục sống với anh ta theo cách đó sao?
Hôm nay Tưởng Viễn Chu nổi giận, càng không rõ lý do, cách nói chuyện nặng nề của anh như vậy, nhưng Hứa Tình Thâm lại không cảm thấy anh thực sự có ý xấu, trái lại, cô cảm thấy hình như sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
---
Bên trong xe.
Yên tĩnh không một tiếng động, tài xế không ngừng nhìn về phía bên phải, cậu ta không thể để cho xe chậm lại, càng không thể để cho xe dừng lại.
Mấy người đang ngồi trong xe đều mang nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mưa rơi thật lớn, bỗng nhiên anh nghĩ đến dì nhỏ, bộ sườn xám đặt cho bà còn chưa đi lấy, nhất định sẽ vừa người, số đo chưa từng thay đổi, chỉ có điều màu sắc và hoa văn như vậy... Không biết dì nhỏ có thích hay không?
"Lão Bạch." Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên phá vỡ sự yên lặng.
"Vâng, Tưởng tiên sinh."
"Ngày mai đi lấy sườn xám của dì nhỏ về."
Lão Bạch quay đầu lại nhìn anh, không biết tại sao Tưởng Viễn Chu lại bất chợt nhớ tới Tưởng Tùy Vân.
"Được."
Anh ấy mơ hồ có cảm giác bất an, luôn cảm thấy thời khắc như vậy, đột nhiên nhắc tới Tưởng Tùy Vân, có thể là điềm xấu hay không?
Lão Bạch lo lắng tới nỗi ngay cả vết thương trên mặt đều đã quên, chiếc xe trước mặt mới đầu vẫn di chuyển bình thường, không biết đã xảy ra chuyện gì, bất chợt phanh lại.
Tài xế chỉ có thể giảm tốc độ một cách bất ngờ, sắc mặt Lão Bạch đột nhiên thay đổi, anh ấy nhìn về phía ngoài cửa sổ xe lần nữa, bỗng nhiên thấy những ống tuýp trên chiếc xe vận tải kia rơi xuống như một dòng thác lũ.
Lão Bạch quá sợ hãi, trong phút chốc ở nơi này, tựa hồ anh nghe thấy được hơi thở của cái chết, khiến kẻ khác sợ hãi, rất sợ hãi!
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lóe lên, hình như anh thực sự nhìn thấy dì nhỏ đứng ở ven đường, không cầm ô, cơn mưa lại không ngừng trút trên người bà...
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu