Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 164: Vì Em Tôi Cự Tuyệt Cả Thế Giới, Em Lại Cự Tuyệt Chỉ Mình Tôi
dit: Dế Mèn
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
ngucanhuyen.com
Lão Bạch suy nghĩ, sau đó thận trọng mở miệng nói: "Ý ngài là, cái chết của Lăng Thận là một tay kế hoạch của Phó Kinh Sênh?"
"Phó Lưu Âm bị giam giữ hai năm. Gã Phó Kinh Sênh này là anh, nếu hắn vẫn luôn tìm em, vậy cậu nói xem, biết em mình đã phải chịu những sự tra tấn phi nhân tính như vậy rồi nhưng hắn lại im ắng chẳng làm bất kỳ chuyện gì, có bình thường không?"
"Đúng thật không bình thường."
"Thân phận của Phó Kinh Sênh là một điều bí ẩn. Điều kiện kinh tế cũng được coi là tương đối khá, nhưng thu nhập chủ yếu của hắn từ đâu tới?" Tưởng Viễn Chu suy nghĩ liên tục không ngừng, nhưng cuối cùng những nghi ngờ đó vẫn quay lại trên người Phó Lưu Âm.
"Nếu tôi có đứa em gái bị nhốt hai năm, cả khi tôi không phải là đối thủ của kẻ kia, tôi cũng sẽ tìm hắn liều mạng, mà còn ngay từ đầu luôn. Sự bình tĩnh của Phó Kinh Sênh khiến người ta thấy không tưởng được. Hơn nữa đúng lúc có người cố tình nhảy lầu như vậy, nhảy đúng xuống người Lăng Thận."
"Tưởng tiên sinh, khu nhà mà Lăng Thận xảy ra chuyện nơi ở trước đây của Diệp Cảnh Nhân."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên người Duệ Duệ. "Khó trách! Vậy có một số việc không phải trùng hợp rồi, đầu năm mùng một sao Lăng Thận tới khu nhà đó?"
"Tôi đã điều tra, là bên bất động sản đã gọi cho hắn, cửa nhà Diệp Cảnh Nhân bị cạy."
"Một cái vòng luẩn quẩn, Lăng Thận yêu Diệp Cảnh Nhân sâu nặng, trong căn hộ kia nhất định có cất những ký ức tốt đẹp của bọn họ; thế nên khi biết cửa nhà bị cạy, hắn nhất định sẽ qua đó. Còn cái người nhảy lầu kia thì sao, không sớm một bước lại không chậm một bước mà liên lụy vào đúng Lăng Thận. Khi ấy có người chứng kiến không?"
"Có ạ, trong đại sảnh có vài người. Hơn nữa, trước khi Lăng Thận chết có đụng một người, không biết có xảy ra cãi vã không."
"Tôi biết rồi." Tưởng Viễn Chu vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cho nên, lúc ấy Lăng Thận đã đứng lại, chỉ cần hắn đứng bất động như vậy, nếu có người muốn kéo hắn làm đệm lưng cũng rất dễ."
Lão Bạch khẽ gật đầu: "Phải."
"Có điều những chuyện này đều là suy đoán của tôi, còn phải dựa theo chứng cứ cảnh sát tìm được mới nói chuyện được."
"Nếu là cố tình mưu sát, nhất định sẽ có dấu vết để lại."
Tưởng Viễn Chu lại không lạc quan như vậy.
"Thế cũng phải tìm ra mới được."
Sau đó, tựa như nhận ra có một số việc nghiêm trọng, Tưởng Viễn Chu đột nhiên nghiêng người tới, nói với Lão Bạch: "Nếu Phó Kinh Sênh là người nguy hiểm như vậy, vậy Hứa Tình Thâm làm sao bây giờ?"
Những chuyện liên quan Hứa Tình Thâm, anh vẫn luôn có thể đem vấn đề suy xét một cách chu toàn nhất.
Lão Bạch tiếp lời anh: "Vậy thì quá nguy hiểm! Nhưng mà thưa Tưởng tiên sinh, hiện giờ sự tình vẫn chưa rõ ràng. Có khi Phó Kinh Sênh chỉ có cái gan kia chứ không có năng lực thực hiện, Lăng Thận chết chỉ là trùng hợp thôi thì sao?"
"Mặc kệ trùng hợp hay là không nhà họ Lăng cũng sẽ xáo trộn, một số chuyện vẫn có thể tính tới Phó Kinh Sênh."
"Đúng vậy. Chung quy Lăng Thận trước kia đã đối xử với Phó Lưu Âm như vậy, hắn xác thật là mối nghi ngờ lớn nhất."
Duệ Duệ cầm thanh gỗ đặt lên phía trên, không ngờ vì không vững chắc lắm nên mấy thanh gỗ đã xếp rơi hết xuống bàn, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cậu nhóc mếu rồi đột nhiên òa to: "Huhuhu____!!!"
Nghe vậy, Tưởng Viễn Chu đi qua bế con vào lòng: "Con trai gặp tí chuyện nhỏ đó đã khóc? Nào, xếp lại!"
Duệ Duệ cảm thấy tủi tthân, xoay người ôm cổ Tưởng Viễn Chu: "Ba!!!"
"Được, tiểu nam tử hán, không khóc!" Tưởng Viễn Chu nói, đẩy con ra một chút. "Chúng ta bắt đầu lại."
---
Bệnh viện.
Quanh quẩn trong hành lang tiếng khóc đau xé tâm can. Bà Lăng bổ nhào vào giường cấp cứu, xé rách tấm khăn trắng trên người Lăng Thận.
"Con trai! Con trai, con mau tỉnh lại đi! Con đừng dọa mẹ, mẹ không bắt con kết hôn nữa, con muốn thế nào thì cứ làm đi! Con mở mắt to ra nhìn xem mẹ đi con!!!!"
Người Lăng Thời Ngâm dựa vào vách tường, run run. Ông Lăng là người trầm ổn như vậy mà tới giờ phút này cũng sắp phát điên rồi. Những giọt nước mắt già nua đan xen chảy xuống, đôi tay túm bả vai Lăng Thận, muốn nhấc hắn lên.
"Con! Con!"
Đầu Lăng Thận gục qua một bên, Lăng Thời Ngâm thậm chí còn không dám tới nhìn. Ông Lăng rụt tay về, đau đớn khóc thành tiếng: "Tại sao lại như vậy? Con của ba à!!!!!"
Lăng Thời Ngâm đôi tay ôm mặt. Cô ta cũng chỉ nhớ anh mình đã không vui mà đi ra ngoài. Mẹ còn trách anh chẳng biết quan tâm, nhưng thời gian chỉ là trong nháy mắt, liền truyền đến tin dữ thế này.
Cô ta nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, thấy trên hành lang vẫn còn cảnh sát và bên bất động sản.
Cảnh sát bước mấy bước tới, "Cô Lăng, cố nén bi thương thuận."
"Anh trai tôi gặp chuyện không may ở Vịnh Ba Lan?"
"Phải."
Lăng Thời Ngâm lau lau khóe mắt, nhưng nước mắt vẫn nhịn không được mà trào ra ngoài.
"Không thể nào có chuyện ngoài ý muốn như vậy! Nhất định có kẻ đã hại anh ấy chết, nhất định là như vậy!"
"Người nhảy lầu kia, chúng tôi đã điều tra, chính là người sở hữu Vịnh Ba Lan. Anh ta có một khoản không còn khả năng thanh toán, vợ con cũng đã bỏ đi, còn để lại di thư. Theo tình hình trước mắt, anh cô rất có khả năng là..."
"Là gì?" Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn đối phương."Anh muốn nói anh tôi phải chịu xui xẻo thôi phải không? Anh ấy chết một cách vô ích phải không?"
"Cô Lăng, chúng ta có thể hiểu tâm trạng của cô. Chuyện này chúng ta cũng sẽ điều tra rõ ràng."
Lăng Thời Ngâm nghiến chặt răng một cách hung dữ: "Tôi cung cấp manh mối khả nghi cho các anh vậy."
"Cô cứ nói."
"Phó Kinh Sênh! Vợ hắn là Hứa Tình Thâm - bác sĩ Viện Y học Thụy Tân, bọn họ đều đáng nghi!"
Cảnh sát nhìn cô ta. "Yêu cầu cô ăn nói cẩn thận hơn chút."
"Phó Kinh Sênh có người em gái trông rất giống vợ chưa cưới của anh tôi. Có một số chuyện chúng ta cũng chỉ mới biết..." Nói đến đây, Lăng Thời Ngâm lại không ngừng rơi nước mắt.
"Anh tôi bởi vì thương nhớ cồn cào nên coi cô ta thành vợ chưa cưới của mình. Hôm qua, anh tôi còn cho người đưa đồ tới nhà hắn. Mâu thuẫn trở nên gay gắt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tôi tuyệt đối không tin chuyện này là ngoài ý muốn! Các anh nhất định phải điều tra cho kỹ!"
"Cô yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng ta."
Lăng Thời Ngâm thương tâm muốn chết. Trước đây trong nhà còn có Lăng Thận làm trụ cột, mặc kệ mình có chuyện gì, chỉ cần nói với anh là anh đã có thể thay mình giải quyết xong xuôi. Nhưng hôm nay, người đã yêu chiều mình hai mươi mấy năm tự nhiên nói đi là đi, còn chết thảm như vậy.
Bác sĩ nói anh ta tử vong tại chỗ, gãy cổ. Nghĩ tới hai chữ đó, Lăng Thời Ngâm không kìm được run hết cả người. Cô ta cảm thấy mình đứng đó, lung lay sắp té, tai lại nghe tiếng ông Lăng kêu to. Lăng Thời Ngâm vội bước nhanh vào. Cô ta nhìn thấy mẹ mình nhào lên người anh trai, đã ngất xỉu.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Lúc cảnh sát tới, Hứa Tình Thâm đang ở trong bếp làm cơm chiều. Phó Kinh Sênh tiếp đón họ vào trong ngồi, vẻ mặt thong dong, còn tự mình đi pha trà.
"Cám ơn! Là thế này, chúng tôi tới đây một chuyến là muốn cho anh biết tình hình một chút."
"Mời nói!"
Hứa Tình Thâm mở cửa ra, thấy Phó Kinh Sênh đang ngồi đối diện hai người. Nghe được động tĩnh, Phó Lưu Âm cũng đi xuống.
"Anh quen Lăng Thận không?"
Phó Kinh Sênh hơi ngẩng mắt lên. "Quen."
"Anh ta đã chết, anh biết không?"
"Mới biết. Tin tức đã được đưa tin rồi."
Cũng phải, phóng viên bây giờ người nào cũng lợi hại, với việc truyền hình trực tiếp, người ngoài có khi còn biết trước người trong nhà.
"Nghe nói, trước kia anh ta và em gái anh có chút khúc mắc? Có thể để chúng tôi gặp em anh một chút được không?"
"Ngại quá, hiện tại tâm trạng em tôi không được tốt."
Người cảnh sát đối diện lướt mắt qua Phó Kinh Sênh, thấy một cô gái đang đi tới.
"Cô là Phó Lưu Âm đúng không?"
Phó Kinh Sênh sắc mặt hơi cứng lại, quay đầu lại nhìn về phía cô ấy.
"Sao lại xuống lầu?"
"Ở mãi trong phòng em chịu không được." Phó Lưu Âm nói, tới chỗ sô pha, yên vị ngồi xuống.
"Lăng Thận chết, vì sao lại tìm đến nhà chúng tôi?"
"Chúng ta đã điều tra ở vịnh Ba Lan, biết được anh ta đã rất nhiều lần tới đây gây sự."
Phó Lưu Âm gật đầu: "Phải. Mới tối hôm qua, người của hắn còn chặn cổng nhà chúng tôi, không cho chúng tôi ra ngoài."
"Vậy xin hỏi hôm nay, lúc Lăng Thận xảy ra chuyện, anh chị đã ở đâu, trong khoảng thời gian từ 9 giờ sáng tới 11 giờ trưa?"
"Chúng tôi đều ở nhà." Phó Kinh Sênh trả lời một cách nhẹ nhàng: "Một bước cũng không ra ngoài."
"Ai có thể chứng minh?"
Phó Kinh Sênh cười cười: "Này thì nhiều lắm, vợ tôi, camera quan sát trong, ngoài nhà và trong cả khu nhà, các anh đều có thể xem xét. Còn có bảo vệ của khu nhà, bọn họ cũng biết tôi."
Hứa Tình Thâm đứng cửa bếp, nghe Phó Kinh Sênh miệng mồm lưu loát trả lời cảnh sát, cô lại cảm giác có chút hoảng hốt không nói được. Bất tri bất giác, cô và hai anh em nhà họ Phó đã sớm dính dáng với nhau, bọn họ chính là người nhà cô. Bây giờ Phó Kinh Sênh và Phó Lưu Âm bị dò hỏi, Hứa Tình Thâm sợ có một số chuyện sẽ theo đó liên quan tới họ, cô khẩn trương đi ra ngoài.
"Đây là vợ anh?"
"Phải."
Phó Lưu Âm cũng tiếp lời: "Anh tôi hai ngày này chưa từng bước khỏi chỗ này một bước. Hơn nữa ở Đông Thành, chúng tôi cũng không quen biết người nào khác."
"Được." Tầm mắt đối phương nhìn về phía Hứa Tình Thâm. "Vậy, nếu Lăng Thận đã chặn cửa không cho mọi người ra ngoài, vì sao mọi người không báo cảnh sát?"
Phó Kinh Sênh chạm khẽ hai đầu ngón tay trỏ vào nhau.
"Bời vì chung quy hắn cũng không gây thêm chuyện gì khác người. Tôi cảm thấy dù có báo cảnh sát, cùng lắm cũng chỉ bị phê bình cảnh cáo, nói không chừng lần sau hắn sẽ làm trầm trọng thêm. Tôi thích một sự nhịn chín sự lành, một lần hai lần không được kết quả, tôi tin hắn sẽ không gây khó cho chúng tôi nữa."
"Vậy anh có bao giờ có ý nghĩ hy vọng anh ta vĩnh viễn biến mất không?"
"Không." Phó Kinh Sênh trả lời: "Nhà họ Lăng ở Đông Thành có quyền thế, chúng tôi chỉ là dân thường bé nhỏ. Tôi hy vọng ngày nào đó anh ta đừng quấn lấy em tôi nữa là được rồi."
Sau khi đã hiểu một số tình hình căn bản, phía bên kia đứng dậy. Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn phía Phó Lưu Âm, cô không giấu được vẻ hoảng loạn trên mặt. Phó Kinh Sênh đứng dậy tiễn hai viên cảnh sát ra ngoài.
Sau khi trở vào nhà, anh ta ngồi xuống cạnh Hứa Tình Thâm. "Chuẩn bị ăn cơm chiều đi!"
"Sẽ không có việc gì chứ?"
"Sao lại nhát gan vậy rồi! Thanh giả tự thanh! Vả lại cảnh sát nghi ngờ chúng ta là bình thường, vụ án phải được điều tra từng bước."
Hứa Tình Thâm nhìn khuôn mặt anh ta. "Em cũng không biết vì sao mà vừa rồi nhìn cảnh sát hỏi hai người, em lại thấy hoảng sợ thật sự, có thể do đã quen với cuộc sống an nhàn thế này, em không muốn trong nhà xảy ra bất cứ chuyện gì."
"Yên tâm!" Phó Kinh Sênh nhẹ nhàng ôm lấy vai Hứa Tình Thâm. "Trong nhà rất ổn, chúng ta sau này sẽ càng ổn."
Phó Lưu Âm nghe vậy vẻ mặt không khỏi mất hồn. Cô ấy cũng hy vọng về sau này sẽ càng ổn, hy vọng những chuyện hiện tại đều không liên quan tới bọn họ.
---
Nhà họ Lăng.
Di thể của Lăng Thận đã được đưa về nhà, cũng đã thông báo cho thân thuộc, bằng hữu. Ông bà Lăng tuổi đã lớn, trước sau vẫn chưa cách này chấp nhận hiện thực này.
Bà Lăng đã ngất rất nhiều lần, gần như không thể nhìn chiếc quan tài thủy tinh kia được.
Lăng Thời Ngâm ngồi ở sô pha trong phòng khách, cách đó không xa tràn ngập tiếng khóc. Cả cơ thể cô ta thật như một bức tượng, vẫn ngồi đó không nhúc nhích, khuôn mặt mang nước mắt, lâu lâu lại nức nở ra tiếng. Quản gia bước nhanh tới trước mặt cô ta: "Cô chủ, cậu cô tới rồi ạ."
Lăng Thời Ngâm không thốt một tiếng, nước mắt tràn mi.
Quản gia lắc lắc đầu, chạy nhanh tới tiếp đón. Hai ngày nay với nhà họ Lăng mà tới, quả thực là đã trải qua tai ương ngập đầu.
Đêm khuya, trong nhà im ắng, ông Lăng đang trông coi trước chiếc quan tài thủy tinh, khóc tới nỗi mất tiếng, thế nên dù ông ta khóc rống, Lăng Thời Ngâm cũng không nghe được tiếng vang nào. Quản gia bưng một cái chén tới trước mặt Lăng Thời Ngâm: "Cô chủ, ăn chút gì đi."
Vành mắt cô ta đỏ bừng, sưng như hột đào. Quản gia thở dài: "Hiện tại nhà họ Lăng chỉ có thể dựa vào cô, nếu cô hủy hoại sức khỏe mình thì ba mẹ cô phải làm sao bây giờ?"
Môi Lăng Thời Ngâm run rẩy. Quản gia đặt cái chén lên bàn: "Bà chủ cũng đã cả ngày không ăn gì, lại còn thương tâm quá độ..."
"Tưởng... Người nhà họ Tưởng tới chưa?"
"Tới rồi ạ."
Lăng Thời Ngâm mí mắt hơi động đậy: "Ai tới?"
Quản gia mấp máy khóe mội có chút khó khăn: "Ông chủ nhà họ Tưởng ạ."
"Tưởng Viễn Chu đâu?"
"Không có tới."
Lăng Thời Ngâm càng rơi nước mắt dữ hơn. "Có phải anh ấy cũng thật quá đáng rồi không?"
"Lúc này cô cũng đừng bận lòng những việc này, bảo trọng sức khỏe của mình mới quan trọng."
Tay cô ta che mắt, bả vai run rẩy. "Tôi sợ tôi không gượng nổi nữa. Tôi mong có người ở cùng tôi, làm chỗ dựa vững chắc nhất của tôi. Nhưng tôi không ngờ Tưởng Viễn Chu lại nhẫn tâm như vậy, anh tôi cũng đã chết, chẳng lẽ anh ta cũng không chịu lộ mặt một chút sao?"
Có một số việc người ngoài khó mà nói, càng không khuyên được. Quản gia lại cầm cái chén lên.
"Cô chủ, sau này người nhà họ Lăng có thể dựa vào, chỉ có cô."
Lăng Thời Ngâm vươn tay, ôm cái chén trong lòng bàn tay. Trong đầu cô ta lại nhớ tới anh trai, nhớ bóng dáng cao lớn của anh, nhớ những lần anh giúp mình che mưa chắn gió, còn nhớ lại lúc Tưởng Viễn Chu nói sẽ dùng mình đổi lấy Hứa Tình Thâm, anh đã không chút do dự mà đau lòng cho mình. Lăng Thời Ngâm khẽ cắn môi, lại đau khóc ra tiếng.
---
Hôm sau.
Người tới Cửu Long Thương trước là Tưởng Đông Đình, trời còn tỏ ông ta đã tới.
Tưởng Viễn Chu từ trên lầu đi xuống. Tưởng Đông Đình ngồi trong phòng khách, từng đợt tiếng ho khan truyền vào tai anh, Tưởng Viễn Chu đi tới.
"Đi khám chưa?"
"Cái gì?"
"Con nói cơn ho khan của ba."
Tưởng Đông Đình buông tay xuống. "Hóa ra con còn biết quan tâm tới ba."
Tưởng Viễn Chu từ trên cao nhìn xuống ông ta chăm chú, "Sớm vậy đã tới đây, có việc gì sao?"
"Chuyện của Lăng Thận, nhất định con cũng nghe rồi?"
"Chuyện này hẳn nhà nhà biết hiết rồi?"
Tưởng Đông Đình ho khụ, mặt mũi đỏ hết, rất nhiều lần còn thở hổn hển không nói nên lời. Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mày ngồi xuống.
"Bản thân cũng đã từng này tuổi, còn không quan tâm cho sức khỏe của mình?"
"Viễn Chu, ba già rồi."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy không khỏi dời ánh mắt. Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn về phía con trai, biết anh đã hoàn toàn trưởng thành, cũng đã sớm thoát khỏi sự khống chế của mình. Nhưng ông chưa từng nghĩ tới giữa bọn họ sẽ ầm ĩ ra thế này.
"Quan hệ của nhà họ Tưởng với nhà họ Lăng vẫn luôn tốt, bây giờ nhà họ Lăng xảy ra chuyện lớn như vậy con nên đi qua xem."
Hai người đang nói chuyện thì bảo vệ ngoài cổng gõ cửa đi vào.
"Cậu Tưởng, cô Lăng tới ạ."
"Cô ta tới làm gì?"
"Cô Lăng không nói, nhưng nhìn qua thì tinh thần của cô ấy không tốt lắm."
Tưởng Đông Đình nghe vậy vội nói: "Bảo con bé vào."
Chỗ cổ họng của Tưởng Viễn Chu hơi cuộn, đang định nói ra suy nghĩ của mình thì Tưởng Đông Đình đã nhanh ngăn anh lại.
"Viễn Chu, có một số việc thật sự không nên trách Thời Ngâm. Hiện giờ nhà họ Lăng phát sinh biến cố lớn như thế, con vẫn đâu cần đến mức để nó đứng ngoài đó chứ?"
Bảo vệ dẫn đường Lăng Thời Ngâm vào. Cô ta giày cũng không thay, chân đi yếu ớt, cả người cứ như đang bay lâng lâng.
Đi vào phòng khách, tựa như mới nhận ra Tưởng Đông Đình cũng ở đó, ta khàn khàn gọi: "Ba!"
"Thời Ngâm, cố nén bi thương, đừng đau đớn quá!"
Chóp mũi Lăng Thời Ngâm lại chua xót, người như ngơ ngẩn. Cô ta đi tới trước bàn trà, tầm mắt rơi xuống trên người Tưởng Viễn Chu.
"Viễn Chu, hôm nay là lễ truy điệu của anh em, anh đi với em, được sao?"
Tưởng Đông Đình sợ Tưởng Viễn Chu lại nói gì đó liền giành nói trước: "Thời Ngâm, đây là việc nên làm. Dù con không tới, Viễn Chu cũng tính cùng ba qua đó."
Lăng Thời Ngâm vừa vậy sắc mặt khẽ buông lỏng.
Tưởng Đông Đình vội bảo cô ta ngồi xuống. Ngữ khí của Tưởng Viễn Chu vẫn như cũ, không lạnh không nhạt: "Có còn nhớ lễ truy điệu của dì nhỏ năm kia, tôi đã nói gì không?"
Người phụ nữ ngơ ngẩn ngẩng đầu lên: "Có ý gì?"
"Tôi đã nói rồi, trong lễ truy điệu của dì nhỏ, tôi không muốn thấy bất cứ người nhà họ Lăng nào. Bây giờ cũng vậy, lễ truy điệu người nhà họ Lăng, tôi cũng sẽ không đi."
Lăng Thời Ngâm nghe xong những lời này, nước mắt lại tuôn trào, căn bản không chịu sự kìm nén của cô ta. Cô ta vẫn cảm thấy có chút khó tin, trừng to hai mắt nhìn người đàn ông phía đối diện.
"Anh không đi?"
"Đúng."
"Viễn Chu, dựa theo lễ tiết con cũng nên đi, lời này con cũng không thể nói bậy."
"Tới lễ truy điệu cũng phải xem người đi có thành tâm hay không chứ?" Tưởng Viễn Chu trầm giọng. "Chuyện anh cô tôi cảm thấy rất đáng tiếc, cô cũng đừng quá thương tâm, người chết không thể sống lại."
Cho nên, anh tính dùng vài câu nhẹ nhàng như thế đuổi mình ra cửa sao? Lăng Thời Ngâm nắm chặt hai hai, lệ rơi đầy mặt.
"Viễn Chu, hiện tại nhà em rất rối loạn. Mẹ em sức khỏe không tốt, mấy ngày nay nằm giường không gượng dậy nổi, ba em cũng chịu không nổi đả kích như vậy, còn em cái gì cũng không biết, em hoàn toàn không vực dậy nổi nhà họ Lăng... Ngay cả lễ truy điệu cũng do quản gia thu xếp, hôm nay còn rất nhiều thứ, anh giúp em được không?"
"Quản gia nhà họ Lăng cũng là người có tuổi, sẽ thu xếp mọi việc ổn thôi."
Trong mắt Lăng Thời Ngâm không giấu được thất vọng. Nhà họ Lăng đã đến nông nỗi này, có điều cô ta muốn Tưởng Viễn Chu ra mặt, giúp đỡ làm một ít việc. Lúc đó, tại lễ truy điệu cũng đều là nhân vật có có tiếng tăm uy tín ở Đông Thành, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu bận rộn với thân phận đó, bọn họ đương nhiên sẽ càng ngầm xác nhận quan hệ hai nhà Tưởng, Lăng.
Nói theo cách khác, nếu Tưởng Viễn Chu không xuất hiện tại lễ truy điệu của Lăng Thận, người ngoài sẽ nói thế nào đây?
Người nào cũng biết cô ta sinh con trai cho Tưởng Viễn Chu, ai ai cũng biết Tưởng Viễn Chu đã là con rể nhà họ Lăng rồi.
"Viễn Chu, vậy lễ truy điệu... ít nhất anh có thể lộ mặt chứ?" Lăng Thời Ngâm nắm chặt đôi tay. "Được không?"
Tưởng Đông Đình cũng cảm thấy con trai mình quá đáng rồi.
"Nếu con không chịu giúp đỡ, ít ra cũng phải tới một chuyến chứ?"
"Con đã quyết thì đã khi nào bị dao động chưa?" Tưởng Viễn Chu nói xong liền muốn đứng dậy.
Lăng Thời Ngâm thấy thế, vội nói: "Vậy còn Duệ Duệ thì sao?"
Người đàn ông nhướng một bên mày. "Cô định làm gì?"
"Duệ Duệ gọi anh ấy là cậu ruột, chẳng lẽ không nên tới đưa cậu một đoạn sao?" Lăng Thời Ngâm khàn khàn nói: "Viễn Chu, anh có phải cũng quá nhẫn tâm với em rồi không? Anh không chịu đi, em không thể miễn cưỡng. Vậy em mang Duệ Duệ tới vậy?"
Không ngờ Tưởng Viễn Chu lại lắc đầu: "Không được!"
"Vì sao?"
"Duệ Duệ còn nhỏ, thằng bé không chịu được những nơi như vậy."
Lăng Thời Ngâm nhịn không được mà chất vấn: "Đó là nơi nào? Đó là chuyện gặp anh em lần cuối. Hết hôm nay, Duệ Duệ vĩnh viễn không còn cậu rồi!"
"Tôi nói, người chết không thể sống lại, Duệ Duệ vẫn còn là con nít thì biết cái gì?"
Lăng Thời Ngâm biết, người đàn ông này tuyệt tình không phải mới có một lần, nhưng cô ta vẫn cảm thấy anh không tới nỗi như vậy nên mới lần này tới lần khác tự đi tìm ngược cho mình. Cô ta cũng thấy mình đúng là con thiêu thân tự lao đầu vào lửa.
Khóe miệng cô ta hơi động đậy một cách quái dị: "Viễn Chu, em trong mắt anh là người không biết đau phải không? Anh cứ lần này tới lần khác đâm vào tim em, có nghĩ em có ngày sẽ không thể chịu nổi nữa không?"
Đầu cầu thang có tiếng bước chân truyền đến, còn có tiếng Duệ Duệ đang nói chuyện với bảo mẫu. Ríu rít ê a, cũng không biết đang nói gì nữa. Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu nhìn, cô ta không khỏi đứng dậy.
"Duệ Duệ!"
Tưởng Viễn Chu thấy thế liền chắn trước mặt cô ta. "Cô muốn làm gì?"
"Duệ Duệ, mẹ đưa con đi gặp cậu!!!!"
Tưởng Viễn Chu nghe vậy liền túm cánh tay cô ta, đẩy cô ta ra.
"Tôi nói không được mang Duệ Duệ đi." Người đàn ông quay đầu lại nói bảo mẫu: "Bế Duệ Duệ lên lầu!"
"Đừng!" Lăng Thời Ngâm khóc lóc đòi đi tới, Tưởng Viễn Chu túm bả vai cô ta. "Lăng Thời Ngâm, cô là đang muốn cướp con với tôi sao?"
"Viễn Chu..."
Tưởng Đông Đình ngồi một bên nhìn, sau đó cất tiếng: "Thời Ngâm, con cái thôi bỏ đi! Duệ Duệ còn nhỏ như vậy cũng sẽ không hiểu chuyện, nhìn thấy tình hình ở đó chắc chắn sẽ khiếp sợ."
Lăng Thời Ngâm không ngờ Tưởng Đông Đình cũng sẽ nói như vậy. Sau đó Tưởng Đông Đình lại nhìn cô ta: "Hôm nay lễ truy điệu, bên đó nhất định rất bận, nếu cần hỗ trợ thì cứ nói một tiếng cho ba biết. Đợi lát nữa ba cũng sẽ qua đó."
Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu đang ở trước mặt. Cô ta hiểu tính anh nhất, nói một không hai, ít ra anh luôn như vậy với cô ta.
Lần đầu tiên cô ta đau đến mức khóc không ra nước mắt nữa, cũng giờ phút này mới cảm thấy mình không đáng phải như vậy.
Lăng Thời Ngâm hơi gật đầu: "Con hiểu, ý của mọi người... con đã rõ rồi. "
"Thời Ngâm!" Tưởng Đông Đình còn muốn an ủi hai câu, Lăng Thời Ngâm lau mắt. "Ba, con về trước, trong nhà còn một đống chuyện."
"Được, nhất định phải chú ý sức khỏe."
Những lời sáo rỗng đó Lăng Thời Ngâm nghe không vào, cô ta xoay người đi ra ngoài. Ra tới ngoài, một chân cô ta bước hụt, khoảng cách hai bậc thang hại cô ta thiếu chút nữa té ngã. Lăng Thời Ngâm vất vả mới lấy lại thăng bằng, mồ hôi lạnh ròng ròng. Tưởng Viễn Chu không chịu tham dự lễ truy điệu của Lăng Thận, thậm chí còn không cho cô ta bế Duệ Duệ đi. Cô ta biết, đó là bởi vì trước giờ anh chưa bao giờ coi cô ta là người nhà.
Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm bóng dáng Lăng Thời Ngâm ra về.
"Viễn Chu, lúc này con nên đi đi."
Người đàn ông cười lạnh: "Lăng Thận đã chết, nhà họ Lăng còn có thể như trước kia sao? Ba, ba đã châm lửa cho mối quan hệ thông gia hai năm này, không dập tắt nó được rồi phải không?"
"Không." Tưởng Đông Đình nói nghiêm túc: "Càng là lúc này lại càng là thời điểm mấu chốt. Viễn Chu, nếu con cưới Thời Ngâm, vậy toàn bộ nhà họ Lăng đều sẽ vào tay con."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy cũng không có bao nhiêu tức giận, ngược lại thấy buồn cười.
"Cho nên ba bảo con, thâu tóm nhà họ Lăng?"
"Phải, Lăng Thận đã chết, người thừa kế nhà họ chính là Lăng Thời Ngâm."
"Vậy làm thông gia với nhà cô ta làm gì? Cứ coi ở Đông Thành nhà ai có quả phụ mà điều kiện lại tốt, rồi cứ quyến rũ từng người một, con còn mở bệnh viện làm gì nữa? Mở ngân hàng luôn cho rồi." Tưởng Viễn Chu nói xong liền xoay người lên lầu.
Tưởng Đông Đình há hốc miệng thở dốc, thật là thứ vô liêm sỉ!
---
Viện Y học Thụy Tân.
Hứa Tình Thâm cả ngày mất hồn, gọi điện về nhà. Phó Lưu Âm bắt máy, nói là trong nhà đều ổn, cảnh sát cũng không đến nữa.
Cửa phòng khám bị đẩy ra, có người mang kết quả tới để cô kê thuốc. Hứa Tình Thâm vùi đầu vào công việc. Gần giờ tan làm, công việc cũng nhàn rỗi hơn.
Cửa được mở ra lần thứ hai. Hứa Tình Thâm rõ ràng đang mất hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, mãi đến khi đối phương đã đi đến trước mặt.
"Bác sĩ!"
Cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy bắn lên, nhìn qua đối phương.
"Sao lại là anh?"
Tưởng Viễn Chu không mời mà tự ngồi, dù gì anh cũng lấy số thứ tự rồi.
"Tôi muốn gặp em nên tới thôi."
"Nhiệm vụ của tôi là khám bệnh cho mọi người."
"Tôi vừa nhìn, trước cửa cả một bệnh nhân cũng không có."
Hứa Tình Thâm làm bộ coi giờ: "Sắp hết giờ."
"Cảnh sát đã tới Bảo Lệ Cư Thượng nhỉ?"
Hứa Tình Thâm vừa nghe liền thả tay xuống,. "Sao anh biết?"
"Bởi vì Phó Kinh Sênh là mối nghi ngờ lớn nhất."
Nghe thế, Hứa Tình Thâm cảm giác nỗi bất an trong lòng lại bắt đầu dâng lên.
"Ai nói? Nếu bởi vì chuyện của em anh ấy, vậy cảnh sát chắc chắn đã nghi sai người rồi. Cả hôm đó Phó Kinh Sênh đều ở nhà, anh ấy có thể làm chuyện gì?"
"Anh ta đương nhiên ở nhà, nhảy lầu cũng không phải anh ta."
Hứa Tình Thâm nhíu chặt mày: "Không thể nào là anh ấy."
"Em cứ tin tưởng anh ta như vậy sao? Em hiểu về anh ta bao nhiêu? Nếu anh ta là một quả bom hẹn giờ cạnh em như vậy, tôi..."
Hai tay Hứa Tình Thâm để trên bàn, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông, hai tia mắt sâu tối, không có ánh sang va chạm nhau.
"Nếu anh ấy là bom hẹn giờ thì nổ tung từ lâu rồi. Tưởng Viễn Chu, tôi đã ở bên anh ấy hai năm, anh đừng nghe gió thành mưa, cũng đừng tưởng như thế là có thể thừa nước đục thả câu."
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu