Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 136: LoạI ThuốC CủA Hai Năm Trước LạI XuấT HiệN
ditor: Yuè Yīng
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
ngucanhuyen.com
Lão Bạch không nghĩ tới Hứa Tình Thâm sẽ nói như vậy, Tưởng Viễn Chu càng không nghĩ tới.
"Cô Hứa, Tưởng tiên sinh sẽ không làm như vậy."
"Vì sao không thể như vậy?" Hứa Tình Thâm hỏi ngược lại. "Anh ta có thể nói hết tất cả ngay trước mặt Tổng giám đốc Mẫn, khiến tôi thiếu chút nữa thì mất việc. Có thể vì để tôi không làm chướng mắt anh ta, mà dựng chuyện để đuổi tôi rời khỏi Đông Thành, hoặc khiến tôi vào tù, những chuyện này đều có khả năng."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu càng lúc càng tái mét, Lão Bạch muốn giải thích: "Nếu thật sự Tưởng tiên sinh muốn như vậy, hà tất phải làm điều thừa chứ?"
"Để bịt khẩu. Chuyện lúc trước giữa tôi và anh ta, chẳng phải là không ít người biết đến sao? Tưởng tiên sinh Đông Thành vì muốn đuổi bạn gái cũ, nếu như dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chỉ sợ là anh ta sẽ thấy mình mất mặt. Cho nên tự biên tự diễn là hay nhất, không chừng muốn tôi lơ là, sau đó cho tôi một cú trí mạng?"
Tưởng Viễn Chu nhìn xấp giấy A4 rơi lả tả phía bên trong xe, tầm mắt mơ hồ như có hàng nghìn ảo ảnh vây quanh, anh ngồi đó, cảm giác cả người mệt mỏi không còn lấy một chút sức lực nào.
"Lên xe." Anh khẽ nói.
Lão Bạch nhìn Hứa Tình Thâm, không nói thêm câu nào nữa, kéo cánh cửa bên ghế phụ bước lên xe.
Hứa Tình Thâm đứng sang bên cạnh, chiếc xe vượt qua cô rời đi. Trong lòng cảm thấy đau đớn, nhưng cô chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng.
Tài xế không dám chậm trễ, tốc độ xe đi rất nhanh, trong nháy mắt, trong kính chiếu hậu không còn nhìn thấy bóng dáng của Hứa Tình Thâm nữa. Anh ta không khỏi lau lớp mồ hôi lạnh, thật đúng là cái gì cô cũng dám nói.
Lão Bạch liếc nhìn phía sau, thấy ghế ngồi rất bừa bộn, vài trang giấy bay lung tung, ánh mắt Tưởng Viễn Chu cố định ở một chỗ, bầu không khí bên trong xe càng ngày càng nặng nề, cũng không ai dám mở miệng nói một chữ.
Hứa Tình Thâm không vào bệnh viện nữa, mà là xoay người đi khỏi đó.
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi kết hôn với Phó Kinh Sênh, cuộc sống của cô sẽ ra sao. Nhưng cô lại nghĩ tới chuyện, nếu như gặp lại Tưởng Viễn Chu, cô nên rời xa anh như thế nào.
Chuyện năm đó, cô không đến mức hận anh sâu sắc, nhưng Hứa Tình Thâm hiểu, cô e rằng mình vẫn còn nhớ tới Tưởng Viễn Chu. Cô là vợ của Phó Kinh Sênh, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng cô phải có trách nhiệm quên Tưởng Viễn Chu đi. Biết rõ rằng không thể nào tiếp tục lại như trước, vậy chặt đứt sạch sẽ, dù tình cảm vẫn còn "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng", đau khổ nhất không phải là chính bản thân mình sao?
Trên đường tới Ngô Khương, bỗng nhiên gió trở nên lớn, đặc biệt là sau khi lên xa lộ, cửa sổ xe bị gió lạnh nện vào như có người gõ.
Lão Bạch vừa muốn mở nhạc, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động của Tưởng Viễn Chu vang lên.
Anh lấy lại tinh thần, lấy điện thoại trong túi ra xem.
Lão Bạch thấy có vẻ như anh không muốn nhận, nhưng sau khi tiếng chuông reo vài lần, Tưởng Viễn Chu nâng điện thoại lên tai.
"Alo?"
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói chuyện của Lăng Thời Ngâm, cũng là đang nói với Duệ Duệ: "Bảo bối mau tới đây, nói chuyện với ba ba."
Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ lại. "Không phải là nhớ ba ba sao? Mau nói chuyện cùng ba ba đi."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm ê a của Duệ Duệ: "Ba ba, ba ba —— "
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu u ám, giống như bị rút hết sức lực, Lăng Thời Ngâm dịu dàng, ghé vào lỗ tai Duệ Duệ dạy bé nói chuyện: "Bảo bối ngoan, nói ba ba, con nhớ ba."
Duệ Duệ học theo cô, nhưng mới chỉ nói được từng từ một: "Ba ba ba —— "
"Duệ Duệ của chúng ta còn nhỏ, nói không rõ lắm..." Lăng Thời Ngâm cười khẽ: "Vậy con nói, ba ba, con yêu ba."
Bàn tay nhỏ bé của Duệ Duệ nắm chặt điện thoại di động, gọi ba ba mãi, Tưởng Viễn Chu đưa ngón tay ấn giữa mi tâm, cuối cùng cũng buông lỏng: "Duệ Duệ ngoan."
Lăng Thời Ngâm nghe nói vậy, cầm lấy điện thoại di động.
"Viễn Chu, anh ở nhà sao?"
"Không, tôi đang tới Ngô Khương."
"Oh." Lăng Thời Ngâm thấy vậy, bàn tay khẽ cuộn lại.
"Hai ngày nay Duệ Duệ có chút ầm ĩ, có thể là ở nhà mẹ em không quen."
"Ừ." Tưởng Viễn Chu khẽ đáp.
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm nóng lên, rốt cuộc anh cũng không hề nói tới chuyện để họ quay về.
"Vậy anh chú ý nghỉ ngơi, em đưa Duệ Duệ về Cửu Long Thương trước, bên này không mang theo quần áo." Không đợi Tưởng Viễn Chu nói nữa, Lăng Thời Ngâm đưa điện thoại di động về phía Duệ Duệ: "Bảo bối, mau tạm biệt ba ba đi."
Tưởng Viễn Chu nghe được Duệ Duệ gọi ba ba, anh để điện thoại di động xuống, đồng thời ngắt cuộc trò chuyện.
---
Lúc Hứa Tình Thâm trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, không thấy Phó Kinh Sênh và Lâm Lâm đâu, chắc là đi ra ngoài chơi. Cô ngồi ở phòng khách một lúc, trong lòng cũng càng lúc càng yên tĩnh trở lại. Cô sắp xếp mọi chuyện lại theo dòng suy nghĩ, kỳ thực cô đã biết rất rõ ràng, khả năng lớn nhất có lẽ là Tưởng Đông Đình biết cô đã trở về, nên tìm mọi cách khiến cô sống không được yên ổn. Nhưng Hứa Tình Thâm nghĩ vậy, lại cảm thấy có gì đó không đúng, chuyện cô đã kết hôn, khẳng định là Tưởng Đông Đình cũng biết, dựa theo ước định ban đầu, hẳn là ông ta sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì của cô nữa. Huống hồ, cô là mẹ của Lâm Lâm, nếu ông ta muốn chặn đứt con đường sống của cô, chẳng lẽ là nhằm vào Lâm Lâm.
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, bỏ ý nghĩ như vậy đi rất nhanh, hôm nay Lăng Thời Ngâm và Tưởng Viễn Chu thật tốt, nhà họ tưởng lại có cháu của mình, Tưởng Đông Đình không có lý do gì để tới đây gây chuyện.
Hứa Tình Thâm đứng dậy đi lên lầu, cô dọn dẹp phòng ngủ, Lâm Lâm ném đồ chơi khắp nơi, Hứa Tình Thâm không nhìn được, dọn dẹp gọn gàng lại mới thấy thoải mái.
Khi Tổng giám đốc Mẫn không ra ngoài, coi như là cho Hứa Tình Thâm được nghỉ, cho nên cô có khá nhiều thời gian rảnh.
Đi qua thư phòng của Phó Kinh Sênh, cánh cửa khép hờ, Hứa Tình Thâm đẩy cửa mà vào, trên mặt đất có mấy món đồ chơi, còn có một nắp bình sữa, vừa nhìn là biết do Lâm Lâm phá phách. Hứa Tình Thâm khẽ cúi xuống, đoán chừng cũng chỉ có Lâm Lâm mới có thể chạm vào địa phận của Phó Kinh Sênh.
Thu dọn đồ trên đất xong, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, thư phòng của Phó Kinh Sênh rất ngăn nắp gọn gàng, hầu như không có gì bày trí thừa thãi. Trên bàn làm việc bày đầy khăn giấy bị Lâm Lâm rút ra khỏi hộp, nhất định là Phó Kinh Sênh bị con bé quấy rầy không chịu nổi, nên mới bế đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm đến gần, dọn dẹp chỗ khăn giấy xong, ánh mắt lơ đãng rơi xuống một ngăn kéo trong đó, ngăn kéo được mở ra một ít, nhưng Hứa Tình Thâm có thể nhìn thoáng thấy đồ vật bên trong.
Cô hiếu kỳ, kéo ngăn kéo ra một ít.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm giật mình, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm đồ vật trong ngăn kéo, ở trong đó bày đầy những lọ sơn móng tay màu sắc khác nhau, đa phần đều có màu đỏ, thật sự khiến người ta thấy chấn động.
Cô vội vàng đẩy ngăn kéo lên, đồng thời đi ra khỏi thư phòng.
Đi tới dưới lầu, Hứa Tình Thâm không khỏi nghĩ tới vài ngày cô bị thả thuốc, có một lần bị người ta sơn màu đỏ quỵ dị lên móng tay.
Hứa Tình Thâm nhìn ngón tay của mình, đột nhiên cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể hạ xuống, hơn nữa rõ ràng là cô có thể cảm giác được. Cô ngồi ở phòng khách một lúc, sau đó nghe thấy có tiếng cười của Lâm Lâm truyền đến từ ngoài cửa. Hứa Tình Thâm đứng lên đi tới.
"Hai người đi đâu vậy?"
"Sao em về sớm thế?" Phó Kinh Sênh hỏi ngược lại.
Hứa Tình Thâm đón lấy Lâm Lâm từ trong tay anh.
"Đúng vậy, quả nhiên là đối phương lừa em, nếu đã biết rõ mọi chuyện, vậy còn ở đó làm gì chứ?"
Phó Kinh Sênh đi vào vài bước.
"Biết rõ là tốt rồi."
Trong lòng Hứa Tình Thâm cất giấu nghi vấn, cô đi theo phía sau người đàn ông.
"Thật ngại quá, em thấy cửa thư phòng của anh không đóng, em đã vào."
"Vào thì vào, có gì ngại?"
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn chăm chú về phía anh.
"Ngăn kéo của anh không đóng chặt, em..."
Dù sao cô cũng đụng chạm tới không gian riêng của anh, người đàn ông nghe thế, không thấy tỏ ra không vui chút nào, càng không tức giận, sắc mặt vô cùng tự nhiên.
"Thấy đồ cất trong ngăn kéo của anh?"
"..."
"Sợ sao?"
"Nào có..." Hứa Tình Thâm không ngừng vuốt tóc. "Dù gì em cũng là phụ nữ, cũng không phải chưa từng thấy vật này."
Phó Kinh Sênh cười khẽ: "Có phải em cảm thấy anh rất biến thái hay không?"
Cho dù là có thật, Hứa Tình Thâm cũng không thể nói, cô cuống quýt lắc đầu: "Làm sao biết chứ! Phó tiên sinh là chính nhân quân tử mà."
Phó Kinh Sênh nhìn cô: "Có màu em thích sao? Tặng em một lọ."
"Không không không..." Hứa Tình Thâm vội vàng từ chối. "Em còn con nhỏ mà, không thể dùng loại này."
"Anh mua cũng là để tặng, em biết đấy, có vài người thích."
Hứa Tình Thâm nghĩ đến "bạn gái" của Phó Kinh Sênh quẹt sơn móng tay màu đỏ, lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt anh ta, cô đã cảm thấy một hơi lạnh lướt qua.
"Dạo trước em gặp phải một chuyện kỳ quái, lúc hôn mê em bị ai đó sơn móng tay. Khi đó, mấy ngày liền em đều cảm thấy rất lạ, thấy khó chịu như nào ấy."
"Ai làm vậy?"
"Không biết."
Phó Kinh Sênh trêu chọc Lâm Lâm hai câu, sau đó nói tiếp: "Nhất định là một người đàn ông, hơn nữa tâm lý không ổn."
"Phó tiên sinh, anh có bạn trai mới rồi sao? À, không, bạn gái. Hôm nào dẫn tới nhà chơi một chút, em sẽ làm đầu bếp chính."
Sắc mặt Phó Kinh Sênh kỳ quái liếc nhìn cô: "Em là bà xã của anh, em không sợ hai người đánh nhau?"
"Sẽ không, em rất hiểu lí lẽ."
Phó Kinh Sênh khoanh hai tay ở trước ngực, bỗng nhiên muốn trêu chọc cô một chút.
"Kỳ thực em có nghe nói tới một loại đàn ông? Cả nam và nữ đều "ăn"."
Phó Kinh Sênh hài lòng khi thấy Hứa Tình Thâm mở hai mắt thật lớn, anh gật đầu, kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng: "Cảm giác mình được lợi hay sao? Nếu như đổi lại là trước đây, em chạy đi đâu tìm được chuyện kinh điển như vậy?"
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ co giật, nói như vậy, cô còn phải cảm ơn Phó Kinh Sênh nữa.
---
Hứa Tình Thâm sống yên ổn qua vài ngày sau, chuyện hai năm trước, ngay khi cô cảm thấy nó đã được vùi vào quên lãng thì lại bất ngờ được dấy lên.
Ngồi ở trên xe của Tổng giám đốc Mẫn, Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến thấy cảnh vật kiến trúc xung quanh càng ngày càng quen thuộc, trái tim cô bắt đầu có chút hoảng hốt.
"Tổng giám đốc Mẫn, chúng ta đang đi đâu?"
"Về nhà."
Nhưng con đường này, nhìn như là tới bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâmkhông nói gì, Tổng giám đốc Mẫn nhìn cô, sau đó giống như chợt nhớ tới điều gì, nói:
"Hiện tại tới Tinh Cảng, tôi có một người bạn ở nằm viện trong đó."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi thay đổi, Tổng giám đốc Mẫn nói tiếp: "Làm sao vậy? Có đúng là bất tiện hay không?"
Cô vội lắc đầu: "Không, không phải."
Bình tĩnh mà xem xét lại, Tổng giám đốc Mẫn đối với cô rốt cuộc là khoan dung rộng lượng, cô không thể chuyện gì cũng để người khác nghĩ cho mình.
Xe đi tới cửa Bệnh viện Tinh Cảng rất nhanh, Tổng giám đốc Mẫn bảo tài xế dừng xe lại: "Như vậy đi, cô xuống ở đây, sau đó có thể tự đi về chứ? Tôi đi thăm người bạn, chỗ này cách nhà cũng không xa, cô cũng không cần theo đâu."
Hứa Tình Thâm nhìn bà, không nghĩ tới Tổng giám đốc Mẫn có thể thông cảm cho cô như vậy, cô cảm thấy mình được hưởng một sự ưu ái rất lớn.
"Cảm ơn."
Tài xế xuống xe, mở cửa xe cho cô, Hứa Tình Thâm lại nói cảm ơn, lúc này mới đi xuống.
Sau đó xe của Tổng giám đốc Mẫn lái thẳng vào Tinh Cảng. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, xung quanh hết thảy đều không thay đổi, bệnh viện Tinh Cảng càng không có sự thay đổi gì lớn.
Cô không muốn ở lại đây lâu, Hứa Tình Thâm nhấc chân lên đi bộ về phía trước, chợt thấy một nhóm người từ trên xe bước xuống, ăn mặc đồ trắng, sắc mặt đau thương bi ai, bọn họ bắt đầu kéo qua bức hoành phi màu trắng, phía trên là những chữ màu đen rất lớn: Trả lại người thân cho chúng tôi! Bệnh viện độc ác, xem mạng người như cỏ rác!
Hứa Tình Thâm thấy bảo vệ đi ra rất nhanh, ngăn những người đó ở bên ngoài, trong nháy mắt cục diện như sắp nổ tung.
Hiển nhiên là bọn họ có chuẩn bị khi tới đây, ngoài mấy người mang hai vòng hoa từ trên xe xuống, những người bên cạnh Hứa Tình Thâm đều chen chúc tới xem náo nhiệt, cô đứng ở đoàn người bên ngoài, nghe thấy người ở bên trong bắt đầu khóc.
"Giao bác sĩ kia ra đây, giao ra đây!"
Bốn phía vây quanh thật nhiều người, Hứa Tình Thâm cũng không đi được ngay, bị người phía sau đẩy về phía trước tới mấy bước.
Bảo vệ đi tới, nhưng đối phương nhiều người, đuổi cũng không đi, nói cũng nói không rõ, họ chỉ có thể gọi vào trong bệnh viện.
Có người vây xem tiến lên hỏi: "Đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Bác sĩ của bệnh viện Tinh Cảng, kê đơn thuốc không rõ ràng khiến bệnh nhân chết!"
Hứa Tình Thâm nghe thế, thần sắc căng thẳng, lòng bàn tay bắt đầu chảy ra đầy mồ hôi.
Chuyện như vậy, đối người vây xem mà nói giống như một cơn chấn động, nhưng đối với Hứa Tình Thâm, giống như đang dùng sức vạch trần vết sẹo của cô. Vết thương cũ còn chưa kịp khép lại, cứ như vậy bị người ta xé rách.
"Bác sĩ của bệnh viện Tinh Cảng không phải là rất chuyên nghiệp sao? Sao lại kê đơn thuốc không rõ ràng chứ?"
"Haizzz, không thì mấy người báo cảnh sát đi, cứ chặn ở trước bệnh viện cũng không phải là cách hay..."
Một người đàn ông trung niên nghe vậy, khóc thút thít đáp lại mấy người đứng xem bên cạnh: "Thời gian gần đây mẹ tôi đều uống thuốc do bệnh viện Tinh Cảng kê đươn, nếu vấn đề không phải là do bọn họ, tại sao có thể như vậy?"
Trong đám người cũng có người nhỏ giọng nói: "Nhưng cũng không nhất định là vậy, không phải trước đây Tinh Cảng cũng có bác sĩ kê đơn thuốc xảy ra án mạng sao?"
Sắc mặt Hứa Tình Thâm bỗng chốc tái nhợt, bước chân bắt đầu lui về phía sau theo bản năng, người đàn ông kia nghe vậy, kích động quát lên: "Cái gì? Trước đây Tinh Cảng có xảy ra chuyện như vậy?"
"Đúng vậy, khi đó là một nữ bác sĩ trẻ tuổi..."
Hứa Tình Thâm nghe thế, cũng không thể nào ở lại đây nữa, đây là vết nhơ của cô, xem ra là đi đến chỗ nào cũng không thể xóa sạch.
Trong bệnh viện có người đi ra để giải quyết chuyện này, Hứa Tình Thâm thấy thế, vội vàng xoay người rời đi.
Người nhà của người đã khuất được dẫn tới phòng làm việc của bệnh viện, tâm trạng đau thương đều không đè nén được, đây không phải là việc nhỏ, đương nhiên là sẽ kinh động đến Tưởng Viễn Chu.
Lúc Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu đi tới bệnh viện, người bên trong phòng làm việc đã bắt đầu xôn xao, bên trong hò hét loạn cào cào.
"Để người chịu trách nhiệm chính ra đây đi —— "
"Đúng thế!"
Bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu đi vào trong, Lão Bạch sai người đóng cửa lại, anh đi tới trước bàn làm việc hình oval, kéo ghế ra cho Tưởng Viễn Chu, cái ghế đổ xuống đất, những người xung quanh bỗng nhiên im lặng trở lại.
"Có chuyện gì mọi người cứ bình tĩnh nói, đây là người có trách nhiệm lớn nhất của bệnh viện Tinh Cảng."
Hai người đàn ông với vẻ mặt đau thương, một người trong đó bước nhanh tới cạnh Tưởng Viễn Chu.
"Nếu bệnh viện là của cậu, hiện tại xảy ra án mạng, có đúng là bệnh viện sẽ chịu trách nhiệm hay không?"
Tưởng Viễn Chu bắt chéo đôi chân dài, ánh mắt nghiêm túc, thanh âm nói chuyện cũng lạnh lùng: "Nếu quả thật là lỗi do bệnh viện, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm. Tôi biết rõ tâm tình của mấy người hiện giờ, nhưng bây giờ, chuyện quan trọng nhất là nói mọi chuyện cho rõ ràng."
Người nhà của người đã khuất thấy thế, cũng đều ngồi xuống, người con lớn nhất họ Quách, ông ta nói ngay vào điểm chính: "Ngày hôm qua mẹ tôi qua đời, bà cũng không phải người mắc bệnh nan y, cũng chỉ là người có tuổi nên lú lẫn, lúc chết, trong tay bà còn siết chặt thuốc của bệnh viện mấy người, tôi... Chúng tôi làm con..." Ông Quách nói đến đây, đau lòng khóc lên thành tiếng.
"Thuốc thường dùng và bệnh án đã mang tới chưa?"
"Mang đến rồi." Ông Quách nói xong, bà vợ ở bên cạnh đưa một cái túi cho ông ta, ông Quách lấy hết đồ trong đó ra.
Xoạt, toàn bộ đều là hộp thuốc, bệnh án vốn là ở bên cạnh, nhưng ngay sau khi Tưởng Viễn Chu nhìn thấy những thuốc kia, cả người dường như mất hồn, anh nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, ngay cả Lão Bạch cũng cảm thấy giật mình không nói lên lời.
Loại thuốc này, không phải là năm đó Hứa Tình Thâm cho Tưởng Tùy Vân uống sao?
Khóe môi Tưởng Viễn Chu khẽ giật giật, bỗng nhiên không biết nói sao, ông Quách chỉ vào những hộp thuốc kia.
"Nhất định là mẹ tôi do uống thuốc này mà chết."
Lão Bạch lấy lại tinh thần trước Tưởng Viễn Chu.
"Không đúng, hiện tại Tinh Cảng đã không nhập loại thuốc này nữa, vì sao mẹ ông vẫn còn uống?"
"Không thể nào, cái này là do Tinh Cảng kê đơn."
Nhưng Lão Bạch biết rõ ràng nhất, năm đó sau khi Tưởng Tùy Vân qua đời, Hứa Tình Thâm bị khai trừ khỏi Tinh Cảng, đồng thời những loại thuốc dẫn đến cái chết của Tưởng Tùy Vân cũng bị tiêu hủy.
Lão Bạch cầm lấy hộp thuốc, nhìn ngày sản xuất, trong ánh mắt, sự khiếp sợ càng lúc càng rõ ràng. Anh nhìn vài hộp, lúc này mới đưa tới trước mặt Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, xem ngày sản xuất đi."
Tưởng Viễn Chu nhận lấy, ánh mắt dừng lại ở những con số.
Người nhà của người đã khuất cho rằng bệnh viện muốn chối bỏ trách nhiệm, tâm tình lại kích động: "Coi như là hai năm trước thì thế nào, thường thì thuốc luôn có hạn sử dụng dài,. Sao, các người đang muốn nói mẹ tôi uống thuốc quá thời hạn thuốc nên mới chết sao?"
"Quách tiên sinh, trước tiên ngài đừng kích động." Lão Bạch liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, ngón tay người đàn ông dừng lại trên ngày sản xuất.
"Mẹ ông vẫn luôn uống thuốc này? Tôi có thể mang sổ sách ra cho ông xem, Tinh Cảng chúng tôi đã không dùng tới loại thuốc này từ lâu, vậy là ai đã kê đơn cho bà ấy?"
"Không có khả năng!"
Tưởng Viễn Chu lấy bệnh án ra, lật xem vài tờ, sau đó đưa bệnh cho Lão Bạch.
"Gọi bác sĩ này tới đây."
Lão Bạch đứng dậy đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu ngả người dựa về phía sau, hai tay đan vào nhau, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cảm giác được trái tim bỗng đập loạn. Năm đó, dì nhỏ xảy ra chuyện, anh và Hứa Tình Thâm cũng chia tay, mà hôm nay, trùng hợp như vậy, lại là loại thuốc này!
Rất nhanh, một nữ bác sĩ bốn mươi tuổi đi tới, thấy phòng làm việc đầy người, bà đi thẳng tới chỗ Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu đưa bệnh án cho bà.
"Người bệnh, là do bà phụ trách?"
Bác sĩ tiếp nhận, lật đi lật lại xem mấy lần,
"Trả lại mạng sống cho mẹ tôi!" Ông Quách nhìn thấy bà, mặt đỏ tía tai, xông lên muốn đánh.
Lão Bạch chưa kịp ngăn cản, bàn tay của người đàn ông vừa muốn đụng tới bà bác sĩ, đã bị Tưởng Viễn Chu đứng dậy túm lấy.
Anh hơi dùng sức, bẻ cổ tay của đối phương xuống, ông ta không ngừng kêu đau: "Aaa, cứu tôi, cứu tôi.... "
"Nếu ông không muốn giải quyết sự tình cho ổn thỏa, hiện tại tôi có thể sai người tống cổ ông ra khỏi đây!"
Tưởng Viễn Chu nói xong lời này, hơi thả lỏng tay, ông Quách vội vàng nắm chặt lấy cổ tay của mình.
Nữ bác sĩ sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn là trấn định lại rất nhanh: "Tưởng tiên sinh, ngài có thể cho người điều tra, tôi tuyệt đối không thắc mắc."
"Bây giờ không phải lúc nói những điều này..." Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ vào mấy hộp thuốc. "Đây là do bà kê đơn?"
Nữ bác sĩ liếc nhìn: "Loại thuốc bà lão đó uống không phải thuốc này, có đúng là nhầm hay không?"
"Trợn mắt nói mò, có đúng không?" Người nhà của người đã khuất nghe nói vậy, hận không thể lật bàn làm việc lên.
"Làm một bác sĩ, lại có thể không chịu thừa nhận?"
Nữ bác sĩ suy nghĩ một chút, sau đó mở bệnh án ra một lần nữa, hồi lâu sau, bà mới lên tiếng: "Hai năm trước đây, tôi cũng có kê đơn thuốc này, nhưng về sau bệnh viện đổi thuốc, tôi liền kê loại thuốc khác, hiện tại bà ấy vẫn uống."
Tưởng Viễn Chu đã nhận ra vấn đề, anh quay sang hỏi người đàn ông trước mặt: "Bình thường dẫn bà ấy đi khám bệnh, uống thuốc, là ai chịu trách nhiệm?"
"Bảo mẫu trong nhà, tôi và em trai đều tương đối bận rộn."
"Bảo mẫu ở đâu?"
Ông Quách nhìn về phía cửa, nói: "Tiểu Lý, cô qua đây."
Bảo mẫu có dáng vẻ khoảng gần bốn mươi tuổi, cúi thấp đầu, khuôn mặt lo lắng, bà đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông nhìn bà, hỏi: "Loại thuốc gần đây bà lão uống, rốt cuộc là loại thuốc nào?"
Bảo mẫu chỉ trên bàn. Tưởng Viễn Chu cầm lấy hộp thuốc, giơ ra.
"Vừa nãy chúng tôi nói chuyện, vậy bà cũng nghe được phải không?"
"Nghe được."
"Vậy chắc chắn bà phải giải thích rõ ràng."
Giọng nói của bảo mẫu hơi quê mùa, vô thức nhìn sang người con lớn của nhà họ Quách kia.
"Thuốc này được kê đơn từ hai năm trước, hai tháng gần đây, bà lão đều uống loại thuốc này."
"Hai tháng gần đây?"
"Đúng vậy."
"Thuốc kia là từ đâu có?"
Hai người con trai của nhà họ Quách đều đi làm biền biệt, bảo mẫu chăm sóc bà lão mấy năm, bà ta tiếp tục nói: "Bà cụ có chứng lú lẫn, tôi cũng mới phát hiện ra gần đây, số thuốc dôi ra nhiều hơn, sau đó tôi phải gặng hỏi mới biết được..."
Tiếng nói của bảo mẫu nhỏ dần: "Khoảng hai năm trước, sức khỏa bà cụ không tốt lắm, chuyện đưa bà ấy đi bệnh viện, cũng đều là một mình tôi. Khi đó đúng thật là loại thuốc này..." Bảo mẫu chỉ vào hộp thuốc trên bàn. "Bà cụ uống vài ngày, đã cảm thấy thân thể thoải mái hơn không ít, bà cụ khoe ở trước mặt tôi không chỉ một lần, nói đây là thần dược. Bà cụ còn bắt tôi dẫn đi bệnh viện, để bác sĩ kê nhiều lên một ít, nhưng bác sĩ nói, thuốc này tối đa chỉ có thể dùng trong vài ngày, uống rồi vẫn phải đi bệnh viện."
"Nhưng bà cụ buồn bực, nói ngộ nhỡ sau này không còn thuốc này nữa, liệu còn giữ được cái mạng này hay không? Ngày thứ hai, lúc tôi giục bà cụ uống thuốc, bà ấy nói với tôi là không thấy thuốc, bị vứt bỏ."
Tưởng Viễn Chu cẩn thận lắng nghe, một chữ cũng không bỏ sót.
"Không có cách nào khác, tôi đành phải đưa bà ấy tới Tinh Cảng, nhưng bác sĩ không chịu kê đơn nữa, tôi cầu xin nửa ngày, tôi nói bà cụ đầu óc hồ đồ, không nghĩ là có khả năng bà cụ vứt thuốc đi, lúc này bác sĩ mới cho thêm liều dành cho mười ngày... Sau đó, hôm sau, bà cụ lại nói với tôi, lại không thấy thuốc đâu. Chuyện này cũng phải cần phải có giới hạn, tới bệnh viện liên tục vài lần, bác sĩ không bao giờ kê đơn cho nữa."
Vị nữ bác sĩ bên cạnh nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy.
"Sau đó tôi lại biết được, những thuốc kia căn bản là không bị vứt đi, bà cụ nhét hết vào trong két sắt! Lần bà cụ cũng lừa cả tôi, vừa đến bác sĩ là khóc sướt mướt, nói khó chịu, còn đưa kết quả chẩn đoán chứng lú lẫn ở người già cho bác sĩ xem. Tôi nhớ là có vài lần mua thuốc nữa, bác sĩ căn dặn là sau khi về nhà cất thuốc cẩn thận, nhưng bà cụ cũng rất tinh ranh, tôi nhét vào dưới đệm cũng có thể tìm ra."
"Vậy tại sao gần đây bà ấy lại uống?"
"Trong hai năm qua, tình trạng sức khỏe bà cụ ngày càng suy yếu, trước đó bác sĩ đổi thuốc, bà cụ mất hứng, tôi còn hỏi bác sĩ, có phải là thuốc lúc trước có chuyện, cho nên mới phải thay đổi hay không? Bà ấy nói không phải, còn vạch rõ hai loại thuốc có hiệu quả như nhau."
Năm đó bệnh viện Tinh Cảng xảy ra chuyện, nhất định sẽ phải giấu diếm, không thể nào thông báo cho tất cả người bệnh biết được. Mới đầu trong khu nội trú cũng có người biết tin tức này, nhưng tình hình của bà cụ như vậy, đương nhiên là thuốc cũng không bị thu hồi.
"Cho nên, bà ấy uống hết liều thuốc trong vòng hai tháng?"
"Đúng vậy, trước đó không lâu cơ thể bà cụ khó chịu, nói uống thuốc cũng như không, mỗi ngày làm ầm ĩ, như đứa bé..." Bảo mẫu nghĩ vậy, khó chịu lau nước mắt.
"Cho đến một ngày, bà cụ mang những loại thuốc này cho tôi xem, nói là Phật tổ ban cho, tôi hỏi bà cụ lấy ở đâu ra, bà cụ chỉ chỉ vào két bảo hiểm..."
Trong căn phòng, tất cả đều im lặng, nghe thấy những lời này, có thể nào không khiến kẻ khác thương tâm chứ?
Hai người con nhà họ Quách không ngừng chảy nước mắt, ngón tay Tưởng Viễn Chu nắm chặt một hộp thuốc trống rỗng, cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng theo.
"Bà cụ vô cùng vui vẻ, bà cụ còn cho tôi xem, vẫn bảo đảm chất lượng. Từ ngày đó trở đi, bà cụ không chịu uống loại thuốc gần đây bác sĩ kê đơn nữa, nhưng tôi vẫn không yên tâm, tôi còn tới bệnh viện. Nhưng tôi sợ bác sĩ biết chuyện bà cụ uống thuốc hai năm trước, nên tôi không trực tiếp hỏi, mà chỉ hỏi thăm bác sĩ lúc trước... Bác sĩ vẫn nói như vậy, hiệu quả như nhau."
Bác sĩ nghe thế, không khỏi nhìn sang Tưởng Viễn Chu. Năm đó, chuyện của Hứa Tình Thâm, bên trong bệnh viện bàn tán sôi sùng sục, nhưng trong Tinh Cảng có nhiều bệnh nhân như vậy, chuyện này phải bị chìm xuống ngay lập tức.
Tất cả bác sĩ đều thống nhất với cách nhìn nhận vấn đề, không thể nào hắt nước bẩn vào bệnh viện Tinh Cảng được.
"Những thuốc này chưa quá thời hạn, hơn nữa lại là do Tinh Cảng kê đơn, bác sĩ đều nói không thành vấn đề, nhưng bà cụ đã uống thuốc này là sự thật, bỗng nhiên mất đi."
Tưởng Viễn Chu khẽ buông tay, nhân sau này cố sức lại gần hạ, đôi môi anh khẽ mấp máy, cố hết sức hỏi: "Trước kia, bà cụ có dùng thuốc trường kỳ hay không?"
Bác sĩ lắc đầu, nhận lấy, nói: "Không, trị liệu của bà ấy gián đoạn, tôi hỏi qua bệnh sử, cũng lật xem bệnh án, cũng không thấy có loại thuốc gì dùng thường xuyên."
Tưởng Viễn Chu nghe nói, cảm giác có một đôi tay bắt đầu cố sức xé rách khu thần kinh của anh.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu