We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Hai NgườI Cùng Trở Về Cửu Long Thương
ditor: Lữ
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
://ngucanhuyen.com
.facebook.com/NguCanhUyen
***
Lão Bạch kinh sợ: "Không phải ông ấy bản thân mất đi tự do ư? Hơn nữa hai chân còn bị liệt."
"Nếu như ông ấy một lòng muốn chết, bất cứ cách nào cũng nghĩ ra được."
Hai người vẫn đang trên đường đến bệnh viện, Lão Bạch lén nhìn Tưởng Viễn Chu một chút: "Vậy bên phía cô Vạn ấy, giấu cô ấy, hay vẫn..."
"Giấy không bọc được lửa, lần cuối cùng nên để cô ấy gặp mặt một chút." Tưởng Viễn Chu dặn dò tài xế: "Vẫn là đến Tinh Cảng đi."
---
Khu nội trú.
Hứa Tình Thâm đi vào phòng bệnh của Mạc Tiểu Quân, ba của Tiểu Quân ngủ ngồi trên sô pha, mẹ của Tiểu Quân thì đang cùng Tiểu Quân chuyện trò gì đó, chỉ là con trai vẫn còn yếu, cậu nhỏ không ngừng gật đầu.
Hứa Tình Thâm bước rất khẽ, Mạc Tiểu Quân nhìn thấy cô trước, môi mỏng của cậu khẽ mở, gọi một tiếng: "Bác sĩ Hứa."
Mẹ của Tiểu Quân quay đầu lại: "Bác sĩ Hứa đến đấy à."
Hứa Tình Thâm khẽ cười, nói với cậu trai trên giường bệnh: "Cảm thấy thế nào rồi?"
"Chưa bao giờ thoải mái như bây giờ, hít thở nhẹ nhàng, cơ thể cũng không đau, bác sĩ Hứa, có phải em đang nằm mơ không?"
Hứa Tình Thâm lắc lắc đầu: "Tất nhiên là không phải, nghỉ ngơi cho thật tốt, một thời gian ngắn nữa thôi là em có thể đá cầu được rồi."
Tưởng Viễn Chu đi đến khu nội trú, trên hành lang, thỉnh thoảng có người qua lại, người đàn ông ngẩng đầu nhìn số phòng một chút, Lão Bạch giúp anh mở cửa, Tưởng Viễn Chu nhỏ giọng dặn dò: "Ở đây đợi tôi."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu bước vào phòng bệnh, từ ở cửa đã có thể nhìn thấy giường bệnh của Vạn Dục Ninh, dường như là một cự ly không nhỏ. Anh không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào bên trong, thậm chí Tưởng Viễn Chu còn hoài nghi có phải Vạn Dục Ninh vừa chạy mất rồi hay không.
Hôm nay là ngày mùng một, dù là ban ngày, cũng có thể nghe thấy âm thanh pháo nổ truyền đến.
Tưởng Viễn Chu đến gần giường bệnh, nhìn thấy trên mặt đất chật hẹp có một hình bóng ngồi co quắp, bên ngoài trùm một tấm chăn mỏng, có thể mơ hồ cảm giác được Vạn Dục Ninh đang run rẩy. Bàn tay Tưởng Viễn Chu rơi trên tấm chăn: "Dục Ninh."
"Đừng đến đây, Phương Thành, em không cố ý, thuốc là anh bảo em mang cho anh, đừng đến tìm em nữa..."
Tưởng Viễn Chu dùng sức kéo chăn của cô ra: "Là anh."
Vạn Dục Ninh sợ sệt dáo giác nhìn ra bên ngoài, hai tay che mặt khóc rống lên: "Xin lỗi, xin lỗi, đừng đến tìm tôi."
Tưởng Viễn Chu mạnh mẽ đẩy hai tay cô ta ra: "Vạn Dục Ninh!"
Cô ngẩng đầu lên, bất thình lình lao về phía trước, hai tay ôm chặt thắt lưng Tưởng Viễn Chu, Vạn Dục Ninh cái gì cũng không nói, chỉ không ngừng khóc nấc lên. Tưởng Viễn Chu không biết lời kế tiếp phải nói như thế nào, có lẽ đối với Vạn Dục Ninh mà nói, Vạn Hâm Tăng từng là chỗ nương nhờ duy nhất trong lòng cô, một khi lớp phòng tuyến này sụp đổ, anh không biết Vạn Dục Ninh có còn chống đỡ tiếp được hay không.
"Dục Ninh, anh dẫn em đến một nơi."
Vạn Dục Ninh ở trước người anh không ngừng run lẩy bẩy, môi co rút nói không nên lời. Tưởng Viễn Chu đỡ lấy cánh tay Vạn Dục Ninh: "Đi thôi."
"Đi, đi đâu."
"Đi rồi biết."
Trong lòng Vạn Dục Ninh vui như mở cờ: "Viễn Chu, anh muốn đón em về Cửu Long Thương phải không? Em biết anh sẽ không cam tâm để em ở lại nơi này..."
Tưởng Viễn Chu không hề lên tiếng nữa, thời điểm đi ra, Lão Bạch chờ bên ngoài, Vạn Dục Ninh không ngừng nhìn về phía sau: "Mọi người có thấy trong phòng bệnh có người không? Nhìn thấy không?"
"Nói nhăng nói cuội gì đó?"
"Em vừa nhìn thấy, tối hôm qua Phương Thành đứng cạnh giường em, thật đấy..."
Khuôn mặt Lão bạch lộ vẻ lo lắng, nhìn về phía Tưởng Viễn Chu một chút: "Tưởng tiên sinh, tình trạng tinh thần của cô Vạn..."
Tưởng Viễn Chu mang theo Vạn Dục Ninh đến trước thang máy, khi đến nơi, hai tay Vạn Dục Ninh quắp chặt lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu.
"Em cảm thấy Phương Thành đi theo em, làm sao bây giờ? Anh ấy sẽ giết em chứ?"
"Dục Ninh, nếu như anh muốn đưa em đi gặp bác Vạn, em có đi hay không?"
Vạn Dục Ninh nghe vậy, con ngươi sáng rỡ, mấy ngày nay chống chọi rất cực khổ, mất đi sự che chở của nhà họ Vạn và Tưởng Viễn Chu, gần như không thể gắng gượng nổi.
"Có thể gặp ba sao? Em đi, em đương nhiên muốn đi."
Tưởng Viễn Chu không nói gì, Lão Bạch nhìn thang máy, đang đi lên, rất nhanh dừng lại một tầng, khi cửa thang máy 'đinh' một tiếng, Hứa Tình Thâm bước vào.
Vạn Dục Ninh ôm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu càng lúc càng chặt, dường như sợ bị người khác cưỡng chế bắt đi, Hứa Tình Thâm nhìn hai người, Lão Bạch tựa vào kính thang máy: "Cô Hứa."
Cánh môi Hứa Tình Thâm khẽ mím lại: "Lão Bạch, năm mới vui vẻ."
Ánh mắt của cô hơi nhìn về Vạn Dục Ninh, Vạn Dục Ninh gần như giấu nửa người đằng sau Tưởng Viễn Chu, người đàn ông quan sát Hứa Tình Thâm, chỉ là giữa họ không ai lên tiếng, của thang máy liền mở ra.
Tưởng Viễn Chu dẫn theo Vạn Dục Ninh ra ngoài, khi vừa ra khỏi thang máy, Vạn Dục Ninh hướng về phía Hứa Tình Thâm nhếch mép lên, cô ta đem sự đắc ý và khiêu khích thể hiện ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không chút biểu cảm, nhấc chân bước ra khỏi thang máy.
Ngồi trên xe, Vạn Dục Ninh khó nén kích động: "Viễn Chu, anh xem bộ dạng này của em đi gặp ba, có thể không?"
"Có thể." Đầu lưỡi Tưởng Viễn Chu khô khốc: "Tất nhiên là có thể."
"Gặp được ba, nhất định em sẽ nói cho ông ấy biết, anh vô cùng quan tâm đến em, để cho ba yên tâm, em đợi ba và mẹ cùng ra."
Tưởng Viễn Chu không lên tiếng nữa, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, xe chạy thẳng một mạch về phía trước, cuối cùng cũng đến nơi.
Vạn Dục Ninh đứng trước xe, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không dám tùy tiện bước nào: "Tại sao lại đến bệnh viện? Chẳng lẽ ba em không được khỏe sao?"
"Dục Ninh, nhà họ Vạn liên tiếp gặp chuyện không may, anh nghĩ em phải có năng lực ứng phó, bất luận thế nào, dù sao cũng phải chấp nhận sự thật."
"Viễn Chu, lời này của anh là có ý gì?"
Một dự cảm bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng Vạn Dục Ninh, Tưởng Viễn Chu nắm lấy bả vai của cô, dẫn cô đi về phía trước.
Vạn Hâm Tăng chết trên đường đưa đến bệnh viện, chưa từng cấp cứu. Ông vẫn ở trong phòng cấp cứu, chờ đẩy ra ngoài, Tưởng Viễn Chu đứng ở cửa, lên tiếng hỏi Vạn Dục Ninh: "Muốn anh vào cùng em không?"
Mắt Vạn Dục Ninh đỏ quạch, mơ hồ cảm thấy được gì đó, cô lùi lại một bước không dám nhúc nhích, Tưởng Viễn Chu ngước mắt quan sát bên trong, lòng nặng trĩu không gì bì kịp: "Nếu em không chịu đựng được, bây giờ chúng ta đi."
"Không." Vạn Dục Ninh lắc đầu, nước mắt túa ra như mưa: "Vất vả lắm mới được gặp ba một lần, em có thể không gặp ư?"
"Nếu đã như vậy, phải kiên cường."
Tưởng Viễn Chu lại nắm lấy cánh tay Vạn Dục Ninh, gần như đỡ cô đi vào trong, Vạn Hâm Tăng nằm trên bàn cấp cứu, một mảnh vải trắng phủ qua đầu, vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy trên mảnh vải trắng có vài vết máu lớn thấm qua.
"Ba, ba..." Vạn Dục Ninh nhào đến, cảm nhận được cơ thể bên dưới lớp vải trắng, đã không còn hơi ấm quen thuộc.
"Ba tại sao lại ở đây? Không phải ba đồng ý với con, bảo con đợi ba ra hay sao? Tại sao phải như thế này?"
Vạn Dục Ninh ôm thi thể Vạn Hâm Tăng, lắc lắc vài cái.
Chỉ là người trên giường đã không còn tỉnh lại được nữa, Vạn Dục Ninh bò rạp trước người ông khóc nức nở, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy hết thảy, Vạn Hâm Tăng vẫn luôn xem anh là con rể của nhà họ Vạn, cho nên bắt đầu từ khi còn nhỏ, luôn có thừa yêu thương đối với anh. Tưởng Đông Đình nghiêm khắc, Vạn Hâm Tăng từng nói với ông, chỉ cần bình thường là được, sau này Tưởng Vạn kết thông gia, gia thế hai nhà như vậy, Tưởng Viễn Chu không cần quá mạnh mẽ, chỉ cần hạnh phúc là được.
Bây giờ nghĩ lại, những hình ảnh đó vẫn khiến người khác xúc động.
Vạn Dục Ninh ngồi dậy, thò tay muốn vén tấm vải trắng lên, Tưởng Viễn Chu ghì lại tay cô: "Dục Ninh, đừng nhìn."
"Tại sao?" Vạn Dục Ninh không xoay đầu lại, ngây người nhìn chằm chằm vào vết máu trên tấm vải trắng.
"Cũng coi như đã gặp bác Vạn lần cuối, đừng nhìn nữa."
"Nhưng ông ấy là ba em mà, ông ấy có thể đáng sợ bao nhiêu chứ? Cho dù thế nào đi nữa, em cũng không sợ."
Tưởng Viễn Chu cũng không biết bên dưới lớp vải trắng kia tình trạng như thế nào, nhưng Vạn Hâm Tăng chọn cách tự sát, kết cục chắn chắn sẽ không khá hơn là bao.
Vạn Dục Ninh đã sụp đổ mất rồi, lắc lắc hai vai, hai tay siết chặt tấm vải trắng: "Ba!"
Cô vẫn không cam tâm, hoặc phải nói rằng, không muốn có bất kỳ tiếc nuối nào, bàn tay Vạn Dục Ninh dời xuống vén lên, vải trắng từ trên khuôn mặt Vạn Hâm Tăng tuột xuống, Tưởng Viễn Chu nhìn sang, cho dù nội tâm anh có cứng rắn, thời điểm đột ngột nhìn thấy thế này, trái tim vẫn hung hăng co rút một cái. Anh muốn đưa tay che lại đôi mắt Vạn Dục Ninh, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
"A..." Hai mắt Vạn Dục Ninh trợn tròn, mắt lộ ra sự hoảng loạn: "Ba, ba..."
Tưởng Viễn Chu bước đến cạnh cô, bàn tay che khuất tầm mắt Vạn Dục Ninh, cô đau thương quá độ, hơn nữa còn bị hoảng sợ, hai chân nhũn ra, mềm oặt trong lòng Tưởng Viễn Chu.
Lão Bạch đợi bên ngoài, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu ôm Vạn Dục Ninh ra ngoài: "Tưởng tiên sinh."
"Chuyện sau đó giao cho cậu."
"Vâng."
Tưởng Viễn Chu nhìn về hướng người đàn ông: "Lão Bạch, đầu năm lại bắt cậu giải quyết chuyện này, thật sự rất ngại."
"Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói như vậy."
Tưởng Viễn Chu không nói thêm gì nữa, mang theo Vạn Dục Ninh rời khỏi, sau khi đưa cô vào phòng bệnh, anh bố trí người đến ở cùng Vạn Dục Ninh, bản thân rời khỏi bệnh viện.
Đi đến trại tạm giam, xảy ra chuyện lớn như vậy, bên trong trại tạm giam đã sẵn sàng trận địa đón địch, bầu không khí càng lạnh lẽo cấp bách hơn so với bình thường.
Tưởng Viễn Chu lấy thân phận người thân của Vạn Hâm Tăng ra mặt, đối phương dẫn anh đến nơi xảy ra chuyện.
"Lúc ấy đang định đưa ông ấy về lầu sáu, nhưng khi đi qua cửa hành lang, ông ta tìm cớ để cảnh sát đẩy xe lăn buông lỏng tay, ông ta nắm lấy tay vịn thang cuốn, xe lăn từ đây lao xuống,"
Người kia chỉ vào bậc thang cao thật cao: "Lúc ấy đầu ông ta chạm đất."
Hiện trường đã được dọn sạch, chỉ còn vết máu mờ mờ trên lan can.
"Tưởng tiên sinh, nơi giam giữ Vạn Hâm Tăng, để lại vài thứ, chắc là để cho ngài xem."
Đôi mắt Tưởng Viễn Chu vằn tia máu, anh thu lại ánh mắt, tâm tình càng thêm u ám. Đến nơi Vạn Hâm Tăng khi còn sống ở qua, Tưởng Viễn Chu theo người kia đi vào, đến trước chiếc giường thô sơ, đối phương chỉ lên vách tường: "Ngài xem."
Tưởng Viễn Chu chăm chú quan sát, nhìn thấy trên mặt tường có một dòng chữ dùng máu để viết, bởi vì thời gian dài, vết máu chuyển màu đỏ sậm.
"Viễn Chu, chăm sóc tốt cho Dục Ninh, nể tình giao hảo trước đây đối xử tử tế với con bé, ta đi."
"Chắc là ông ta lợi dụng khoảng thời gian sau khi tắt đèn để viết, sáng ra cũng không ai phát hiện, vừa rồi lấy chăn mền ra, mới nhìn thấy dòng chữ bằng máu này."
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm những con chữ đỏ đỏ kia, thấy mà đau lòng, mỗi chữ đều đâm vào lòng anh, giống như một con dao sắc nhọn, đâm đến toàn thân anh khó chịu. Thứ cuối cùng Vạn Hâm Tăng để lại, chỉ có ngần này, không hề thiên ngôn vạn ngữ, lại chỉ một lời cầu xin khẩn thiết hãy đối xử tử tế.
Từ trước đến nay anh luôn xem ông là người nhà, chỉ là tạo hóa trêu ngươi, nhà họ Vạn hôm nay, mọi người đều có thể chém, có thể giết, Vạn Hâm Tăng cũng chỉ có thể nghĩ đến Tưởng Viễn Chu.
Người vốn được sắp xếp ở bên cạnh cô bị đuổi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu đi đến cửa phòng bệnh, nghe được bên trong có tiếng đập đồ loảng xoảng, tay anh đặt trên chốt cửa, một người hộ lý che trán khuyên ngăn: "Tưởng tiên sinh, không thể vào."
Tưởng Viễn Chu đẩy cửa ra, tiếng động bên trong tiếng sau to hơn tiếng trước dồn dập, anh nhấc chân bước vào trong, Vạn Dục Ninh đứng bên cửa sổ, có thể ném được thứ gì đều ném đi hết, thứ gì có thể đập thì cũng không may mắn thoát khỏi.
Cô quay lưng về phía Tưởng Viễn Chu, miệng khẽ lẩm bẩm: "Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương..." (Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương)
Tưởng Viễn Chu đi đến gần cô: "Dục Ninh."
Vạn Dục Ninh làm ngơ, lẩm bẩm đọc hết một bài, Tưởng Viễn Chu đến phía sau cô, đưa tay đặt lên vai: "Đừng như vậy, chuyện cũng đã xảy ra rồi."
Đột nhiên cô ta dùng hai tay che mặt, trượt dài theo vách tường ngồi xuống: "Ba, ba đừng giận, còn cũng học thuộc rồi, ngày mai còn sẽ học bài đọc phép tính nhân."
Tưởng Viễn Chu cảm thấy có gì đó không đúng, khom người ngồi xuống, hai tay đè lại vai Vạn Dục Ninh: "Em ở đây nói bậy cái gì đấy?"
"Ba luôn luôn yêu thương con nhất, ba nói sẽ cùng con lớn lên, nhìn con kết hôn sinh con, ba, ba thích cháu trai hay là cháu gái?"
Tưởng Viễn Chu đưa tay xoay mặt cô về phía mình: "Em nhìn anh đi."
Cô gạt mạnh tay Tưởng Viễn Chu ra: "Anh là ai? Anh là ai?"
"Anh là Tưởng Viễn Chu."
Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông, mắt không ngừng đảo qua đạo lại trên mặt anh: "Không phải, anh không phải."
"Cùng anh trở về thôi."
"Em phải về nhà, ba em còn đang đợi em ăn cơm." Trong miệng Vạn Dục Ninh không ngừng lẩm bẩm, hai tay nắm lấy tóc, thoắt cái che lại khuôn mặt, tình trạng vô cùng không tốt, điên điên khùng khùng.
Tưởng Viễn Chu không còn cách nào, anh đứng dậy đi đến giường bệnh, sau khi rút khăn trải giường quay lại bên cạnh Vạn Dục Ninh. Anh bao bọc cả người cô vào trong, không để cô có cơ hội phản kháng.
Anh mang theo Vạn Dục Ninh ra ngoài, dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều nhìn ra được Vạn Dục Ninh không bình thường. Có vài đứa trẻ qua đường, chỉ chỉ về phía cô nói với người lớn: "Mẹ, mẹ xem, chị gái này điên mất rồi."
Tưởng Viễn Chu đưa Vạn Dục Ninh đến thẳng bệnh viện chi nhánh Long Cảng, ở Đông Thành, bệnh viện chi nhánh Long Cảng là bệnh viện tâm thần hàng đầu, phương diện chuyên môn không còn gì để hoài nghi.
Vạn Dục Ninh được đưa vào một căn phòng đơn, Tưởng Viễn Chu ở bên ngoài nhìn thấy cô co rúc trong một góc phòng: "Trước đây cô ấy từng xảy ra tình trạng này, tôi cho rằng đã khỏi rồi."
"Bệnh của cô Vạn như vậy, không đủ sức chịu đựng sự đả kích, việc đã đến nước này, Tưởng tiên sinh cũng đừng quá lo lắng."
"Khi nào có kết quả?"
"Bất kể hiện tại cô Vạn như thế nào, mấy ngày này nhất định phải để cô ấy ở lại bệnh viện trị liệu."
Tưởng Viễn Chu đương nhiên không hề nghi ngờ bệnh viện: "Cố gắng đừng ép cô ấy, cô ấy vừa mới trải qua cái chết của ba mình."
"Thảo nào, vậy cứ để từ từ đã."
Trong đầu Vạn Dục Ninh trống rỗng, khi Vạn Hâm Tăng còn sống, dù cho ông có bị giam, nhưng Vạn Dục Ninh luôn luôn cảm thấy trên đầu mình có cả một bầu trời, đến bây giờ cô vẫn không muốn, bầu trời kia đột nhiên sụp xuống.
Chuyện Vạn Hâm Tăng tự sát, đến xế chiều, đã truyền đi khắp cả Đông Thành.
Hứa Tình Thâm nhớ lại cảnh tượng ban sáng khi Tưởng Viễn Chu vội vội vàng vàng đưa Vạn Dục Ninh đi, hiện tại ngẫm nghĩ mọt chút, cũng không có gì kỳ lạ.
Hôm sau, Tưởng Viễn Chu đến bệnh viện, báo cáo kiểm tra không mấy lạc quan, bác sĩ dẫn Tưởng Viễn Chu đến trước phòng bệnh của Vạn Dục Ninh. Hôm nay cô cực kỳ im lặng, lúc này đang ngồi trên giường, đôi mắt không chớp nhìn đăm đăm màn hình TV trên tường.
"Đều là kênh hoạt hình và chương trình phỏng vấn, không có liên quan đến tin tức ba cô ấy qua đời." Bác sĩ nhìn người đàn ông bên cạnh: "Trước mắt, cô ấy phải ở lại đây tiếp nhận trị liệu."
"Tình trạng này của cô ấy, rốt cuộc là ở lại bệnh viện tốt, hay đón về nhà tốt hơn?"
"Nếu như có thể ổn định lại, tôi đề nghị đón về nhà, để cô ấy sống cuộc sống bình thường, như vậy cũng có lợi cho sự hồi phục của cô Vạn."
Tưởng Viễn Chu nghe được, không nói thêm gì nữa.
Sau khi anh rời đi, anh mắt Vạn Dục Ninh vẫn như trước nhìn lên TV, một chương trình kết thúc lại đổi một kênh khác.
Gương mặt Hứa Tình Thâm bất ngờ lọt vào tầm mắt Vạn Dục Ninh, cô không khỏi ngước đầu lên, cho tới khi toàn bộ tầm mắt rõ ràng dán lên màn hình.
Hứa Tình Thâm điểm trang nền nhã tinh xảo, khuôn mặt cô vốn xinh đẹp, cứ như vậy, càng nhìn càng hưng phấn. Thời gian phỏng vấn được thực hiện trong phòng làm việc, có chút nóng nực, Hứa Tình Thâm chỉ mặc một cái áo lông ôm sát người, phía dưới là chiếc váy màu kem. Chuyên nghiệp, nhưng lại không đánh mất đi vẻ đẹp.
Vạn Dục Ninh không hiểu nổi, tại sao cô ta lại lên TV?
Tiếp tục xem kỹ, nghe tiếp, hóa ra là Hứa Tình Thâm vừa thực hiện thành công một ca phẫu thuật có độ khó cực kỳ cao, người dẫn chương trình không ngừng nói lời chúc mừng, hết lần này đến lần khác lặp lại tính nguy hiểm của ca phẫu thuật. Hứa Tình Thâm trình bày một số chi tiết, người dẫn chương trình chỉ hận không thể tôn cô lên làm thần y.
Vạn Dục Ninh càng lúc càng siết chặt tay, cuối cùng tạo thành một nắm đấm.
Ba chết thảm, xét ra là bởi Phương Thành, truy đến cùng chính là Hứa Tình Thâm.
Nhưng dựa vào cái gì bây giờ Hứa Tình Thâm muốn gió được gió, muốn mưa được mưa? Còn không phải do Tưởng Viễn Chu hao tổn tâm tư tâng bốc, lăng xê cô ta?
Vạn Dục Ninh cảm thấy cảnh tượng này, càng lúc càng gai mắt, cô cầm ly nước trên tủ đầu giường ném tới.
Sau khi Hứa Tình Thâm tan việc, Tưởng Viễn Chu ở bên ngoài bệnh viện đợi cô, cô ngồi vào xe, vành mắt vẫn còn dấu vết của việc chưa tỉnh ngủ hẳn. Tưởng Viễn Chu cũng không khá hơn là mấy: "Buổi tối muốn ăn gì?"
"Bản thân anh cũng bận rộn nhiều chuyện như vậy, không cần đặc biệt đến đây đâu."
"Anh cũng muốn tìm một người cùng anh ăn gì đó."
Đối với việc ăn uống trước giờ Hứa Tình Thâm không hề có quá nhiều ý kiến.
"Tùy anh." Ánh mắt cô lướt qua gò má người đàn ông.
"Phải rồi, tình trạng của Vạn Dục Ninh thế nào?"
"Điên rồi."
"Vậy bây giờ ở đâu?"
"Tạm thời ở chi nhánh của bệnh viện Long Cảng, mấy ngày nữa sẽ giải quyết."
Điên rồi? Cái câu Vạn Dục Ninh bị điên này, đã có từ lâu, nhưng thời điểm Hứa Tình Thâm nhìn thấy cô ta, đều rất tốt. Bây giờ nhà họ Vạn hoàn toàn sụp đổ, Vạn Hâm Tăng cũng đã chết, điên thật hay điên giả cũng chỉ có bản thân Vạn Dục Ninh là rõ ràng nhất. Nếu cô ta có thể nắm chắc việc tính toán này, lấy tình trạng của bản thân đặt cược để giữ chân Tưởng Viễn Chu, cũng không phải là chuyện không thể.
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy cô thất thần, không khỏi mở miệng: "Hứa Tình Thâm, em nói xem hai ta hiện tại là quan hệ gì?"
Hứa Tình Thâm mím chặt cánh môi không lên tiếng, Tưởng Viễn Chu dựa ra sau một chút, ánh mắt có phần tiếc nuối: "Năm cũ cũng đã qua, có phải em cam tâm ở nhà, nghe lời châm chọc, cũng không muốn trở về Cửu Long Thương?"
"Ngày mai em sẽ dọn ra ngoài ngay."
"Lại đến chỗ Tống Giai Giai kia?" Tưởng Viễn Chu có chút cáu cẳn, nhưng khó chịu hơn là chính là hết cách với Hứa Tình Thâm.
"Em phải trải qua một ngày, anh cũng phải trải qua một ngày, thật ra cũng như nhau thôi. Chỉ là có thêm một người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau xem phim. Sau đó thì, chính là cùng ôm nhau ngủ."
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn anh: "Em về Cửu Long Thương ở, vậy Vạn Dục Ninh làm sao bây giờ?"
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, hóa ra là vì chuyện này.
"Anh quan tâm Vạn Dục Ninh chẳng qua vì tình nghĩa, không liên quan đến tình yêu."
"Nhưng Vạn Hâm Tăng đã chết, hơn nữa Vạn Dục Ninh cũng không ai quản, việc này trở thành trách nhiệm của anh."
"Anh có thể sắp xếp cho cô ấy một nơi ở khác."
Hứa Tình Thâm không mở miệng nữa, chỉ là bụng bắt đầu đói, liền chấm dứt đề tài này.
Ăn cơm tối xong, Tưởng Viễn Chu đưa Hứa Tình Thâm về nhà, hôm nay là mùng hai tết, mọi người đều xuất hành, Hứa Tình Thâm trở lại phòng của Hứa Minh Xuyên, cô thu dọn quần áo của mình, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu đồ.
Cô ngồi trước bàn máy tính, mở một ngăn kéo, sau khi lấy laptop, rút ra một tờ giấy.
Đó là một bức di thư khác mà Phương Thành để lại cho cô, dẫu sao đây cũng là vật cuối cùng anh để lại, Hứa Tình Thâm vẫn chưa hủy đi. Cô cẩn thận xem lại di thư, thế này, cứ cho là Vạn Dục Ninh thật sự điên rồi thì có thể thế nào nữa?
Phương Thành bởi vì cô ta mà tìm lối thoát, cũng bởi vì cô ta mà chết, cuối cùng anh đã an bài một cục diện cực kỳ mỹ mãn, nhưng không có nghĩa là Vạn Dục Ninh không có khả năng tro tàn lại cháy.
Hứa Tình Thâm quý trọng cuộc sống hiện tại, đặc biệt là sau khi thực hiện xong cuộc phẫu thuật của Mạc Tiểu Quân, khoảnh khắc cô đi ra khỏi phòng mổ vô cùng mệt mỏi, nhưng loại cảm giác thỏa mãn và hưng phấn đó đúng là chưa từng có bao giờ. Cô có thể phát huy tay nghề, có thể có một mảnh trời của riêng mình, nhưng toàn bộ những thứ đó phải được xây dựng dựa trên nền tảng đó là Vạn Dục Ninh không hề tìm đến cô nữa.
Ngón tay Hứa Tình Thâm lướt trên những con chữ, Hứa Tình Thâm đã chấp nhận sự thật Phương Thành đi rồi, cũng biết rằng anh sống tiếp sẽ vô cùng đau khổ, con người chính là ích kỷ như vậy, vĩnh viễn không thể chấp nhận việc mất đi. Nhưng có một việc, đời này Hứa Tình Thâm sẽ không quên. Đó chính là hộp thuốc đã hại chết Phương Thành kia, chính là Vạn Dục Ninh đem đến.
Cô cầm lấy cái bật lửa bên cạnh, đốt cháy một góc di thư, sau đó ngắm nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, cuối cùng nuốt trọn tờ giấy.
---
Sáng sớm hôm sau.
Hứa Tình Thâm thức dậy sớm hơn mọi ngày, cô kéo vali ra cửa, vừa vặn Hứa Vượng ra khỏi phòng: "Tình Thâm, con đây là?"
"Ba, tối nay con không về nhà nữa, ba cho Minh Xuyên về phòng ngủ đi."
"Tại sao vậy?" Hứa Vượng nhìn cô, sau đó lại gần thêm vài bước. "Có phải mẹ con đã nói gì không?"
"Không phải, con vốn đã có chỗ ở bên ngoài."
Hứa Vượng đưa tay muốn cầm vali của Hứa Tình Thâm: "Phương Thành mất chưa bao lâu, ba cũng không yên tâm để con ở bên ngoài."
"Ba, sinh lão bệnh tử là chuyện thường ngày, Phương Thành đi, nhưng cuộc sống của con vẫn phải tiếp tục, giọt nước mắt nên chảy, khi anh ấy hấp hối cũng đã chảy cạn, bây giờ con phải sống thật tốt."
Khả năng tự lành vết thương của Hứa Tình Thâm, là được rèn luyện từ tấm bé, khi còn nhỏ, ngoài sáng trong tối nếm trải biết bao nhiêu tủi hờn của Triệu Phương Hoa, nếu cô không có sức chịu đựng này, có thể được như hôm nay sao?
Lúc ấy, khi nghe được tin Triệu Phương Hoa cũng đi ra, nhìn thấy Hứa Vượng lôi kéo vali hành lý của Hứa Tình Thâm, bà ta bước nhanh qua: "Sáng ra, làm gì thế?"
"Tình Thâm nói không ở đây nữa."
Triệu Phương Hoa nghe vậy, kéo tay Hứa Vượng lại: "Cũng phải thôi, phòng của Minh Xuyên không lớn, không thoải mái, huống chi Minh Xuyên với ông gạt tôi, mấy ngày nay đều ngủ không ngon."
Hứa Tình Thâm xách lấy hành lý từ trong tay Hứa Vượng: "Ba, khi nào rảnh con sẽ về."
---
Mùng ba ở Cửu Long Thương, vẫn cô quạnh vắng vẻ như cũ, Tưởng Viễn Chu ngồi một mình trước bàn ăn, anh ăn không ngon, nhìn người giúp việc sắp mang bát cháo đi ra, anh phẩy tay: "Quên đi, tôi không muốn ăn."
Cửa ra vào có tiếng động khe khẽ, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hứa Tình Thâm kéo vali vào. Cô thay dép trong nhà, giống như vừa trải qua một chuyến du lịch nay lại trở về, Hứa Tình Thâm dựng vali, sau đó bước nhanh đến bàn ăn: "Hôm nay có món gì ngon để ăn không?"
Tưởng Viễn Chu khẽ nuốt nước bọt, không nói nên lời.
Người giúp việc từ trong nhà bếp đi ra, giọng nói hớn hở: "Cô Hứa về, aiya, Tưởng tiên sinh cũng không báo trước, tôi chuẩn bị thêm nhiều món hợp với khẩu vị của cô Hứa hơn."
"Không sao, tôi cũng không kén ăn." Hứa Tình Thâm kéo ghế vừa định ngồi xuống, cô lại vỗ tay một phát: "Em đi rửa tay trước."
Cô thoăn thoắt thoải mái đi vào bếp, Tưởng Viễn Chu nhỏ giọng dặn dò người giúp việc bên cạnh: "Mau đem hành lý của cô Hứa vào phòng ngủ."
"Tưởng tiên sinh, đừng vội, để tôi múc cháo cho cô Hứa trước đã."
"Nói nhảm nhiều quá, cầm lên đi!"
Người giúp việc nghe vậy, không ngừng gục gặc đầu: "Vâng vâng."
Hứa Tình Thâm từ nhà bếp trở lại phòng ăn, trên bàn bày thêm vài món ăn, cô rót một ly sữa tươi, cầm một miếng bánh mì nướng, Tưởng Viễn Chu dựa cả người về phía sau, cảnh tay phải đặt trên bàn ăn.
"Sao lại nhìn em chằm chằm như vậy?" Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Có phải cảm thấy bất ngờ lắm hay không?"
"Tàm tạm."
"Tàm tạm?" Hứa Tình Thâm đảo mắt sang gần đó: "Hành lý của em đâu?"
"Người giúp việc trong nhà đặc biệt yêu thích sự gọn gàng ngăn nắp, đồ em của đặt ở đấy, nhìn bề bộn muốn chết, chị ta nhìn không nổi, cho nên..."
Sau lưng, truyền đến tiếng bước chân của người giúp việc, miệng chị liến thoắng: "Tưởng tiên sinh, dựa theo lời căn dặn của ngài, tôi đã đặt hành lý của cô Hứa trong phòng."
Tưởng Viễn Chu làm như không nghe thấy, nghiêng người sang Hứa Tình Thâm, tư thế này, cực kỳ tốt đến cô cũng nghe không lọt.
"Hôm qua vẫn còn không chịu, hôm nay sao lại bằng lòng quay về rồi?"
"Ờ, tháng này tiêu xài hoang phí, không đóng nổi tiền nhà." Hứa Tình Thâm cắn miếng bánh mì, khóe mắt lấp lánh nụ cười.
"Bớt đi."
Hứa Tình Thâm nhận lấy cháo người giúp việc mang đến, nói lời cám ơn.
"Hôm qua anh nói, nói đến mức khảm cả trong tim em, em cũng muốn tìm một người trải qua những ngày như vậy, Tưởng Viễn Chu, cám ơn anh cho đến bây giờ vẫn luôn ở bên em, từ nay về sau, chúng ta cùng nhau bầu bạn đi."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu rướn lên: "Được."
Khi Tưởng Tùy Vân đến Cửu Long Thương, hai người vẫn còn đang dùng điểm tâm, đi vào nhìn thấy Hứa Tình Thâm, Tưởng Tùy Vân lấy làm kinh hãi.
Tưởng Viễn Chu đứng lên trước: "Dì nhỏ, sao dì lại đến đây?"
Hứa Tình Thâm nghe thấy, quay đầu lại nhìn một chút, lập tức đứng dậy theo: "Cô Tưởng."
"Thì ra cô Hứa cũng ở đây." Tưởng Tùy Vân đến trước bàn ăn, gật đầu lễ độ với Hứa Tình Thâm, sau đó nói về phía Tưởng Viễn Chu: "Dục Ninh nằm viện?"
"Vâng, tình trạng tinh thần rất tệ."
"Dù vậy cũng không thể để con bé trong bệnh viện được, nơi như vậy, cho dù là người có bình thường cũng sẽ bị ép đến điên." Tưởng Tùy Vân quét mắt sang Hứa Tình Thâm.
"Nếu con cảm thấy để bên cạnh không tiện, vậy dì đón về, dì chăm sóc."
"Dì nhỏ, dì nói đùa cái gì thế, cơ thể dì không khỏe, còn muốn chăm sóc người khác."
"Viễn Chu, ta cũng xem như nhìn Dục Ninh lớn lên, nếu ta với con không quan tâm, đó chính là nhìn con bé tự tìm đường chết đấy."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, không khỏi nói xen vào một câu: "Tại sao không đón Vạn Dục Ninh về Cửu Long Thương?"
Tưởng Viễn Chu và Tưởng Tùy Vân đổ dồn ánh mắt về phía Hứa Tình Thâm, ánh mắt người đàn ông lộ ra tia khó tin: "Em nói đón cô ấy về đây?"
"Đúng vậy, không phải lầu ba để trống sao? Bố trí cho Vạn Dục Ninh một căn phòng, trong nhà còn có nhiều người giúp việc như vậy, cô ấy lại thân thuộc với anh, để cô ấy tiếp xúc nhiều người, cũng tốt cho sự hồi phục của cô ấy."
Khóe miệng Tưởng Tùy Vân cong lên: "Cô Hứa không những dáng vẻ xinh đẹp, lòng dạ cũng lương thiện."
Hứa Tình Thâm cười đáp lại: "Chỉ là con cảm thấy, thay vì trong lòng lúc nào cũng nhớ đến, không yên tâm, chi bằng giữ bên cạnh để chăm sóc."
"Em nói thật sao?"
"Tất nhiên rồi." Hứa Tình Thâm nhìn vào ánh mắt Tưởng Viễn Chu.
"Vạn Dục Ninh đã như vậy rồi, chuyện trước kia ắt hẳn cũng đã quên."
Tưởng Viễn Chu xoay người, dường như đang cân nhắc.
Vài ngày sau, Tưởng Viễn Chu đến bệnh viện, đón Vạn Dục Ninh về Cửu Long Thương.
Người phụ nữ đi theo Tưởng Viễn Chu vào trong sân, trong lòng ngập tràn sung sướng, cô biết rõ cô có thể quay về đây, đều đổi lấy bằng cái chết của ba cô. Bước vào Cửu Long Thương, Vạn Dục Ninh dè dặt đặt chân vào phòng khách, chợt nghe được một giọng nói từ cầu thang truyền đến: "Đón về rồi à?"
Vạn Dục Ninh ngước đầu lên nhìn, đập vào mắt là Hứa Tình Thâm đang mặc áo ngủ đi xuống, tay đặt trên tay vịn, tư thế nhàn nhã, từ trên cao nhìn xuống Vạn Dục Ninh. Ánh mắt dường như mang theo sự khinh thường, dáng vẻ nghiễm nhiên tựa như nữ chủ nhân của Cửu Long Thương.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu