Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Cô Hứa Gây Náo Loạn
ditor: Yuè Yīng
***
Hứa Tình Thâm vô cùng tức giận, đẩy Tưởng Viễn Chu phải lùi về phía sau vài bước. Mọi người thấy vậy đều giật mình lo sợ, mấy người vừa nãy đang say mèm đều tỉnh rượu.
"Tưởng tiên sinh!"
"Tưởng tiên sinh!"
Tưởng Viễn Chu vừa mới đứng vững, Hứa Tình Thâm chạy đến trước mặt anh, hai tay đấm thùm thụp vào ngực anh, rất đau.
"Anh cảm thấy trò đùa này rất vui đúng không?"
Sắc mặt Lão Bạch cứng đờ, bước mấy bước tới ngăn Hứa Tình Thâm lại.
"Cô Hứa, việc này phải trách tôi, muốn đánh thì đánh tôi đi."
"Không phải chuyện của anh." Hứa Tình Thâm nóng nảy, đẩy Lão Bạch ra.
Nếu vừa nãy cửa xe không khóa, cô sẽ nhảy ra khỏi xe ngang đường, trong lòng suy nghĩ tới vô vàn khả năng, nhưng sao cô lại không nghĩ tới chuyện mấy người này là do Tưởng Viễn Chu phái tới chứ.
Người xung quanh nhìn Hứa Tình Thâm, giống như nhìn thấy một con sư tử nhỏ nổi giận vậy. Ngay cả Tưởng Viễn Chu cũng dám cắn, cô gái này có lai lịch như thế nào? Nhưng sau một lúc mà bọn họ cũng không dám khuyên can, lại càng không dám làm mất lòng.
Tưởng Viễn Chu nắm lấy tay của Hứa Tình Thâm.
"Được rồi, hết giận chưa?"
Cô vùng tay ra khỏi tay anh, căm tức nhìn người đàn ông trước mặt, Tưởng Viễn Chu để mặc cô như vậy, rõ ràng cũng không tức giận, ngay cả Lão Bạch nhìn vậy cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cánh cửa xoay mang theo ánh sáng lấp lánh từ bên trong đại sảnh, mang theo chiếc bóng của hai người trông rất rõ ràng.
Vạn Dục Ninh bước trên đôi giày cao gót mới mua kiểu dáng trẻ trung, bước đi trên nền gạch cứng rắn, mắt cá chân gặp gió, lạnh đến nỗi giống như bị dao cắt vậy.
Tưởng Viễn Chu này thanh thế lớn, mười mấy người lại đứng chặn kín cửa, Vạn Dục Ninh nhìn xuyên qua đám người, thấy hai người đang đứng song song với nhau.
Cơn giận của Hứa Tình Thâm vẫn còn chưa tiêu tan, nghĩ đến nhất định là lúc này Tống Giai Giai đang ở trong trạng thái đứng ngồi không yên, cô nâng tay lên đẩy Tưởng Viễn Chu lần nữa.
"Khốn kiếp."
"Em có thể đổi từ mới để mắng chửi người ta không?"
"Ông nội anh!"
Tưởng Viễn Chu tiến tới khẽ nói: "Nếu anh là ông nội em, còn có thể ngủ cùng em sao?
Hứa Tình Thâm vừa nghe vậy, tức giận đến nỗi quay đầu muốn bỏ đi, Tưởng Viễn Chu bước tới ôm cô vào lòng. Hứa Tình Thâm đưa lưng về phía anh, chỉ có thể lấy khuỷu tay thúc vào anh.
Đêm nay thực sự là cô phát cáu không hề kiêng nể, Vạn Dục Ninh kinh ngạc nhìn, đám người đứng ở phía sau Tưởng Viễn Chu đều là những người có tên tuổi ở Đông Thành này. Ngày trước cô có nào loạn gây chuyện nhưng cũng không dám làm như vậy với anh trước mặt bao nhiêu người.
Tưởng Viễn Chu áp mặt vào mặt Hứa Tình Thâm.
"Được rồi, nhiều người đứng theo chúng ta như vậy, có việc gì trở về rồi hãy nói."
"Buông!" Hứa Tình Thâm cố chấp, không phối hợp chút nào, cứ không để cho anh ôm.
Tưởng Viễn Chu không nói câu nào, buông tay ra, bỗng nhiên bước xuống bậc thềm, trong tay Lão Bạch vẫn còn cầm chiếc áo khoác của Tưởng Viễn Chu, anh liếc nhìn Hứa Tình Thâm.
"Cô Hứa..."
Còn chưa kịp nói hết câu thì thấy Tưởng Viễn Chu đi tới mấy trước mặt người đàn ông kia, anh giơ chân lên đá vào một người trong số đó.
Người đó không dám né tránh, thân thể cao lớn khụy xuống, đầu gối quỳ xuống mặt đất cứng rắn.
Vạn Dục Ninh khoác trên vai chiếc áo da thô, nhưng lại không ngăn được cái lạnh từ bên ngoài chút nào. Cô tận mắt nhìn thấy một người đàn ông trước đây nuông chiều cô hết mực, anh đang đem sự nuông chiều có một không hai ấy dành cho một người con gái khác.
Khuôn mặt cô căng lên, định bước tới đó, A Mai bên cạnh đưa tay níu lại cánh tay của cô.
"Dục Ninh, không được."
Ánh mắt Lão Bạch lướt qua, cũng nhìn thấy hai người bọn họ.
A Mai khẽ lắc đầu, nói với Vạn Dục Ninh: "Nếu cậu không muốn nhìn cảnh đó thì mau đi thôi, nhưng ngàn vạn lần không phân biệt được quá khứ và hiện tại. Dục Ninh, cậu đừng làm chuyện gì tổn hại cho chính mình."
Hứa Tình Thâm cũng không nghĩ rằng Tưởng Viễn Chu ra tay nặng như vậy. Đã có hai người bị anh đạp ngã xuống đất, cô nhanh chóng bước xuống thềm, túm lấy cánh tay của Tưởng Viễn Chu.
"Không thể trách bọn họ, không được đánh."
"Vậy trách ai?" Tưởng Viễn Chu đứng ở đó, ánh nhìn như muốn vồ lấy Hứa Tình Thâm không buông.
Cô trợn mắt nhìn anh: "Trách anh đó."
Một lát sau người đàn ông cũng không mở miệng, Lão Bạch thấy hai người đứng trong gió rét, anh đi tới khoác chiếc áo lên vai Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm đứng ở nơi trống trải này, cũng không nói gì.
"Tưởng tiên sinh, để tôi tiễn khách thay ngài."
"Ừ."
Lão Bạch trở lại trước cửa khách sạn.
"Thật ngại quá, tạm thời xảy ra chút chuyện, để tôi đi sắp xếp xe."
"Tưởng tiên sinh không sao chứ?"
Lão Bạch cười cười: "Không có việc gì, vợ chồng son mâu thuẫn ấy mà, để mọi người phải chê cười rồi."
A Mai thấy Vạn Dục Ninh vẫn còn đứng bất động tại chỗ, liền nhanh chóng kéo cô rời đi.
Hứa Tình Thâm lạnh cóng đến nỗi run cầm cập, ngước mắt nhìn ngài Tưởng, cô cũng biết chuyện gì cũng có điểm dừng, không muốn náo loạn thêm nữa.
"Tưởng tiên sinh, em có thể đi được chưa?"
"Đi, đi đâu?"
Hứa Tình Thâm bước tới, đứng đối diện anh.
"Em tìm được chỗ ở rồi."
Tưởng Viễn Chu khoác chiếc áo, nên nhìn qua bờ vai có vẻ rộng, dường như khiến cho dáng người càng cao thêm.
Hứa Tình Thâm thấy anh không nói lời nào, nói thêm một câu nữa: "Ngài Tưởng, là chính ngài nói để em đi, bây giờ mới có một ngày mà ngài đã muối mặt muốn em trở về sao?"
Tưởng Viễn Chu nhíu mày.
"Sống ở bên ngoài, anh thấy em rất thích thú."
"Đúng là rất thích mà, em rất tự biết thân biết phận."
Hóa ra vừa nãy anh để cô náo loạn một hồi là vô ích à? Cô không có ý định quay về Cửu Long Thương cùng anh.
Hứa Tình Thâm quay lại chiếc xe kia, lấy chiếc túi xách để ở đó, cô mở điện thoại, trước tiên gọi cho Tống Giai Giai.
Quả nhiên là phía bên kia như sắp điên lên tới nơi, không đợi Hứa Tình Thâm nói gì đã gào lên: "Tình Thâm, cậu ở đâu, cậu không sao chứ? Tên khốn kiếp nào chán sống làm chuyện không đứng đắn vậy?"
"Giai Giai, tớ không sao, tớ rất an toàn."
"An toàn? Vừa nãy cứ như cảnh sát nằm vùng ấy, trói người lại bỏ vào trong xe... Tớ cẩn thận, tớ còn báo cảnh sát."
Hứa Tình Thâm thoải mái an ủi cô vài câu: "Đừng sợ đừng sợ, chờ tớ về rồi hãy nói."
"Tên nhóc khốn kiếp nào..."
Hứa Tình Thâm đáp: "Không phải tên nhóc khốn kiếp, mà là lão già khốn kiếp!"
Tưởng Viễn Chu đoạt lấy điện thoại di động của cô.
"Em nói ai?"
Giọng nói đầy nam tính của người đàn ông truyền tới tai Tống Giai Giai, Hứa Tình Thâm kiễng chân lên muốn lấy, Tưởng Viễn Chu nâng cánh tay lên.
"Chuyện trói người, muốn trách thì trách Lão Bạch, nếu em vẫn không hết tức giận, em có thể trừng phạt cậu ta."
Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm của Tống Giai Giai: "Tình Thâm, đó là ai vậy? Ăn nói khí phách như thế! Đẹp trai không? Vóc dáng được sao?"
Tưởng Viễn Chu nói một câu "Nông cạn", sau đó ngắt cuộc trò chuyện.
Anh đưa điện thoại lại cho Hứa Tình Thâm, cô liếc nhìn ngực anh, vừa nãy cô không khống chế được bản thân đánh anh vừa mạnh lại ra sức, trước mặt nhiều người như vậy mà anh lại để cô tùy ý như vậy thật khó có thể tin nổi.
"Ngài Tưởng đây là tự mình mời em trở về sao?"
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu khẽ thay đổi, mấy người bị anh đá vẫn còn đang đứng ở bên cạnh, ánh mắt anh hiện lên vẻ lúng túng mất tự nhiên.
"Không, chắc là tự em phải về mới đúng."
"Như vậy à, vậy coi như xong." Hứa Tình Thâm đeo túi xách xoay người rời đi, quay sang phía Tưởng Viễn Chu vẫy tay một cái.
"Tạm biệt."
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu