Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15- Cô Cũng Không Sợ Bị Đè Bẹp Dí
rong đôi mắt của Vạn Dục Ninh cuối cùng vẫn có chút khó tin, tầm mắt cô ta nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm. Cô ăn mặc đơn giản, áo len mỏng, cũng chẳng phải là hàng hiệu gì cả, chỉ là trời sinh vẻ đẹp khó có thể làm ngơ. Dáng dấp của Hứa Tình Thâm rất tuyệt, xinh đẹp kinh người, điểm này người khác không cần phải hoài nghi.
Cô cư nhiên há mồm ra liền nói, cô đã ăn mất Tưởng Viễn Chu rồi.
Trong lòng Hứa Tình Thâm đè nén cơn tức giận, sau khi phát tiết xong một cái, cũng liền cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây nhìn sắc mặt người khác nữa, cô cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài.
Vạn Dục Ninh thấy Phương Thịnh cũng đi ra ngoài, cô ta không hề gọi anh lại, tầm mắt sau đó rơi về phía Tưởng Viễn Chu, " chuyện anh đã làm, em cũng có thể làm chứ? "
Ánh mắt nguy hiểm của Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô ta, " chuyện em muốn làm thì cứ việc làm, chỉ cần sau này đừng để có một ngày phải hối hận là được. "
" coi như em thật sự lên giường với Phương Thịnh, cũng có thể sao? "
Tưởng Viễn Chu giơ tay gạt chai thuốc bôi ở trên bàn kia ra, " Vạn Dục Ninh, em hiểu rõ tính tình của anh, vì vậy đừng thử dò xét anh nữa. Vị trí Tưởng phu nhân này có quá nhiều người muốn tới ngồi. Em không nợ anh, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nợ em cái gì cả. "
Trái tim Vạn Dục Ninh xẹt qua một tia đau đớn bén nhọn, " anh nghĩ như vậy, phải không? "
Hứa Tình Thâm đi ra khỏi cửa được mấy bước, Phương Thịnh đang ở sau lưng, tiếng nói chuyện của Tưởng Viễn Chu và Vạn Dục Ninh loáng thoáng truyền tới. Hứa Tình Thâm cảm thấy châm chọc và buồn cười. Cô dừng lại bước chân liếc nhìn người đàn ông ở đằng sau, " trong lòng Vạn tiểu thư còn do dự như vậy, Phương Thịnh, xem ra cô ta không thể không có anh. "
" vậy còn em? " Phương Thịnh hỏi ngược lại.
Hứa Tình Thâm mặc áo khoác vào, cố gắng hết sức không để chạm vào ngực, " anh tiếp cận Vạn tiểu thư, đến tột cùng là có mục đích gì? "
" vì có thể giảm bớt được mười năm phấn đấu. "
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua từng tấc trên mặt của anh, gương mặt cô quen thuộc vẫn còn đang ở đây, " lý do này quá rách nát, tôi không tin. "
Cửa phòng làm việc bị mở ra lần nữa. Vạn Dục Ninh tối mặt bước ra, trên khuôn mặt của cô ta không hề có biểu lộ suy sụp, chỉ là lúc vừa bước tới trước mặt Phương Thịnh, cô ta lập tức ngã nhào vào trong lòng anh.
Phương Thịnh liếc nhìn Hứa Tình Thâm, cánh tay vòng qua bả vai Vạn Dục Ninh, đưa cô ta rời khỏi bệnh viện.
Hứa Tình Thâm cũng không ở lại. Mới vừa quay trở về phòng khám, cô liền nhận được điện thoại ở nhà gọi tới.
Cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ, điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống. Mới vừa bắt điện thoại, giọng nói của Triệu Phương Hoa liền ào ào truyền tới, " Tình Thâm hả, con đang đi làm sao? "
" dạ. "
" mẹ bàn với con chuyện này. Bà ngoại con phải tới đây khám bệnh, không có chỗ ở. Tình Thâm, bệnh viện nhất định là có ký túc xá nhỉ? Con ở đó một thời gian ngắn được không? "
Hứa Tình Thâm tựa như bị hắt thẳng một chậu nước lạnh vào mặt, " con mới đi làm, cũng chưa có ai sắp xếp cho con......"
" đây còn không phải là chuyện một câu nói thôi sao? Con về nhà đi, thu dọn đồ đạc. "
Hứa Tình Thâm siết chặt điện thoại di động, có một vài lời vẫn cần phải nói ra, " mẹ, Tinh Cảng là bệnh viện dân lập, bác sĩ làm ở đây mỗi người đều là nhân vật xuất chúng, bệnh viện sẽ không chuẩn bị ký túc xá cho nhân viên......"
" ý của mày là, muốn để cho một bà già phải ngủ trên vỉa hè sao? "
Hứa Tình Thâm dựa vào cạnh cửa sổ, " con cũng cần một căn phòng như vậy, con chỉ muốn buổi tối có thể có một chỗ để ngủ. "
Một yêu cầu nho nhỏ như vậy thôi, không hơn.
" xét đến cùng, bà ấy cũng không phải là bà ngoại ruột của mày, đúng không? "
Hứa Tình Thâm nhìn thẳng về phía trước, trong đôi mắt có chút lạnh lùng, " xét đến cùng, con cũng không phải là con gái ruột của mẹ, đúng không? "
Triệu Phương Hoa không thèm nói nhiều nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc tan việc, Hứa Tình Thâm dọn dẹp lại mọi thứ rời khỏi phòng làm việc. Mới vừa bước ra khỏi toà nhà khám bệnh, cô liền trông thấy một cảnh tượng vô cùng khoa trương!
Một tên trắng trẻo mập mạp đeo kính mát màu xanh da trời, trong tay đang cầm một bó hoa hồng đỏ sắp đè chết anh ta, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng chanh, dưới chân là một cái quần dài xanh biếc!
Khuôn mặt của Hứa Tình Thâm nhanh chóng tối xuống, cô cúi thấp đầu bước nhanh rời đi, không nghĩ tới Mập Mạp liếc qua liền trông thấy cô, vẫy tay gọi, " Tình Thâm, ở đây, ở đây! "
Ăn mặc như vậy mà xuất hiện, chung quanh vốn đã có rất nhiều người vây xem. Hứa Tình Thâm vẫn bước về phía trước. Mập Mạp thấy vậy, lắc lắc cái mông đầy thịt mỡ đuổi theo, " em chờ anh một chút. "
Hứa Tình Thâm bị anh ta chặn đường, cô nhướng mày nhìn về phía anh ta, " anh tới bệnh viện làm gì? Có bệnh thì đi lấy số ngay đi! "
" anh không có bệnh, " Mập Mạp lập tức tháo kính mát xuống, " em xem hoa anh tặng cho em nè, thích không? "
" không thích. "
Đang giờ tan việc, bác sĩ, y tá tốp năm tốp ba đi ngang qua. Hai ngày nay, mọi người đối với bác sĩ chưa ký hợp đồng chính thức Hứa Tình Thâm vốn đã bàn tán rất nhiều rồi, vừa bước ra liền thấy cảnh này, thật là náo nhiệt vô cùng.
" mẹ em nói em không có chỗ ở, bảo anh tới đây đón em. Nhà anh đã sửa xong rồi, em đi xem thử nhá? "
Một chút cũng không nằm ngoài dự đoán của Hứa Tình Thâm. Nếu không phải do Triệu Phương Hoa nói ra, tên mập này làm sao biết được cô đang làm việc ở đây?
" tôi không có hứng thú, tránh ra! "
Mập Mạp vẫy vẫy hai cánh tay thịt, tựa như đang đuổi vịt, " đừng vậy mà, Tình Thâm. Anh cho tới bây giờ chỉ thích một mình em, ba mẹ em cũng hy vọng chúng ta ở bên nhau. Em lên xe đi, em xem ở đây thật đông người. "
Hứa Tình Thâm liếc nhìn bốn phía, nhấc chân lên muốn rời đi, nhưng anh ta lại chặn ngay trước mặt mình, đâu còn đường cho cô thoát nữa?
Trông thấy người vây xem càng lúc càng đông, Hứa Tình Thâm bất đắc dĩ, đành phải cùng anh ta lên xe.
Lúc Mập Mạp ngồi vào chỗ điều khiển, Hứa Tình Thâm rõ ràng cảm thấy chiếc xe bị lún xuống. Anh ta phát động cơ lái chiếc BMW rời khỏi bệnh viện. Xe của Tưởng Viễn Chu vừa khéo từ dưới hầm đỗ xe chạy lên, ánh mắt liếc qua khuôn mặt của Hứa Tình Thâm......
Chiếc BMW theo đường lớn chạy về phía trước. Một chiếc xe màu đen nhanh chóng vượt lên, sau đó thắng lại ở ngay trước mặt chiếc BMW.
Mập Mạp bị bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa là đụng vào, may là Hứa Tình Thâm đã cài dây an toàn. Tưởng Viễn Chu bước xuống đi tới trước cửa sổ xe, ngón tay đeo bao da gõ nhẹ mấy cái lên mặt kính, thanh âm trầm đục mà có lực.
Mập Mạp hạ cửa sổ xe xuống, " mày không muốn sống nữa hả! "
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu hướng vào trong liếc nhìn. Anh quả nhiên không nhìn lầm, cô gái kia chính là Hứa Tình Thâm.
" sao vậy? Lên diễn thực tế vở kịch người đẹp và quái vật à? "
Hứa Tình Thâm siết chặt dây an toàn. Nơi cánh mũi Tưởng Viễn Chu ngửi thấy được một mùi thơm nồng nặc. Anh liếc nhìn ra chỗ ngồi phía sau xe, chân mày lập tức vặn lại, ngoài miệng không khách khí nói, " cái thứ rác rưởi gì vậy, làm người ta bị sặc thật khó chịu. "
" mày nói chuyện kiểu gì thế? Đem xe tránh ra, Tình Thâm, em đừng sợ nha. "
Tưởng Viễn Chu nghe mà nổi hết cả da gà khắp người, anh liếc nhìn Hứa Tình Thâm, " còn chưa xuống? "
Mi mắt Hứa Tình Thâm nhẹ nâng lên. Lúc này là hoàng hôn, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cành lá tươi tốt chiếu xuống, rọi lên thân thể sáng chói mê người của Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông này thực sự là đại biểu cho giá trị ngoại hình cao ngút trời. Hứa Tình Thâm nhìn lại Mập Mạp ở bên cạnh, cô theo bản năng giơ tay muốn mở cửa xe.
Mập Mạp thấy vậy, nóng nảy nói, " Hứa Tình Thâm, em cũng đừng quên, mẹ em đã đuổi em ra khỏi nhà rồi, em không còn chỗ để ở nữa! Anh tuy vậy nhưng cũng có nhà, sửa sang lại sạch sẽ rồi! "
Nơi khoé mắt bờ mi của Tưởng Viễn Chu lướt qua một chút sắc lạnh, hướng Hứa Tình Thâm nói, " nhà của tôi ở Cửu Long Thương chỉ thiếu một người phụ nữ, đi không? "
Lời sang chảnh này, không chút khoe khoang nhưng lại phô trương vô cùng nha.
Thịt trên mặt của Mập Mạp giật giật, " Tình Thâm, mẹ em cũng đã đồng ý chuyện của hai chúng ta rồi. Hôm nay anh mới vừa mua về một chiếc giường rất thoải mái. Đi, anh dẫn em đi xem. "
Tưởng Viễn Chu cũng không nhịn được nữa, tươi cười tháo bao da trên tay xuống, cánh môi tinh xảo của anh cong siết lên, cầm bao tay vỗ lên cửa xe, hướng về phía Hứa Tình Thâm nói " cô cũng không sợ bị đè bẹp dí. "
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu