The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Tưởng Phu Nhân Tương Lai
háo được để trong bình giữ nhiệt, vì vậy còn rất nóng. Hứa Tình Thâm mặc áo len và áo khoác, nhưng từ xương quai xanh trở lên vẫn bị bỏng.
Cô vội vàng lấy tay phủi cháo trên cổ áo xuống, " cô điên rồi có phải không? "
Vạn Dục Ninh giơ tay cầm bình giữ nhiệt nặng nề ném xuống mặt đất, " cô vào bằng cách nào? "
Trên cổ Hứa Tình Thâm bị đỏ lên cả mảng, " tôi tới kiểm tra phòng. "
" kiểm tra phòng? " Vạn Dục Ninh cười lạnh một tiếng, " đừng làm trò cười, ở bệnh viện Tinh Cảng này, còn đến lượt cô sao? "
Phương Thịnh từ trong phòng bệnh bước ra cửa, ánh mắt lướt qua cổ của Hứa Tình Thâm, " Dục Ninh, em thật là quá đáng. "
" em quá đáng? "
Phương Thịnh bước tới kéo tay của cô ta, cũng không thèm nhìn Hứa Tình Thâm một cái, " ở đây dù sao cũng là Tinh Cảng, không phải địa bàn của riêng em. "
" của Tưởng Viễn Chu, cũng chính là của em! " Vạn tiểu thư nói chuyện như lẽ đương nhiên.
Phương Thịnh lập tức hất tay cô ta ra, tối mặt bước vào trong phòng. Vạn tiểu thư nhận ra mình đã nói sai, cô ta cắn cắn môi, sau đó đuổi theo.
Hứa Tình Thâm nhìn bọn họ diễn vở kịch tình yêu ở ngay trước mặt mình, mà cô thì oan ức hứng bình cháo xui xẻo kia, bây giờ cô nuốt không trôi cục tức này nữa, nhịn đau đi tới trước giường bệnh, " nếu các người không có bệnh thì cũng đừng chiếm phòng mãi không chịu rời đi như vậy, bây giờ có thể lập tức ra viện. Nếu như có bệnh, xin mời phối hợp đi làm kiểm tra. "
Phương Thịnh ngồi ở mép giường, nâng mắt lên rồi nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm. Ánh mắt của anh rất phức tạp, môi mỏng mím chặt lại không nói câu nào.
Vạn tiểu thư cũng không phải là kẻ dễ dàng để cho người ta bắt nạt như vậy, " ở bệnh viện Tinh Cảng, tôi muốn ở bao lâu thì ở. Cô chỉ là một bác sĩ nội trú nho nhỏ, còn có thể thay quyền của Tưởng Viễn Chu sao? "
Một hơi khó khăn lướt qua cổ họng, sự đau rát trên cổ Hứa Tình Thâm đang tăng dần lên. Phương Thịnh đứng dậy cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường, " anh đã không sao rồi, đi thôi. "
" không được, " Vạn tiểu thư ngăn chặn ngay trước mặt anh, " tối hôm qua anh đột ngột té xỉu, dọa em sợ gần chết, em không thể để anh cứ như vậy mà ra viện. "
Hứa Tình Thâm giơ tay xoa ngực, bên kia cũng đau đớn dữ dội. Cô không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, phải mau chóng đi xử lý vết thương mới được.
Vạn Dục Ninh đẩy cửa phòng làm việc ra, Tưởng Viễn Chu cũng vừa mới đến. Người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, cũng không hề quay đầu lại.
Vạn tiểu thư sải bước tiến tới, " tại sao anh lại cho con bé họ Hứa kia tới Tinh Cảng làm việc? "
" sao vậy? "
" cô ta cư nhiên đuổi bọn em ra viện. "
Tưởng Viễn Chu xoay người lại, đôi chân dài dựa vào thành cửa sổ, " kẻ nào có bản lĩnh, dám đuổi em vậy? "
Ánh mắt Vạn Dục Ninh nhìn chăm chú về phía anh, " Viễn Chu, không phải anh đã đắm chìm vào trong đó rồino chứ? "
" vậy còn em? Miếng thịt tươi ngon Phương Thịnh này em còn chưa nếm đã à? "
Vạn Dục Ninh mang giày cao gót, dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra mâu thuẫn, " anh cũng biết, từ nhỏ đến lớn người em tiếp xúc nhiều nhất chính là anh. Ba em sẽ không đồng ý cho em và Phương Thịnh ở bên nhau, bác Tưởng cũng sẽ không đồng ý cho anh cưới người phụ nữ khác. "
" vì vậy, em đừng làm lộ liễu quá. "
Vạn Dục Ninh vươn tay qua khoác lên cánh tay Tưởng Viễn Chu, " anh đuổi Hứa Tình Thâm đi, em không muốn nhìn thấy cô ta. "
" em không tới Tinh Cảng, không phải sẽ không nhìn thấy cô ấy sao? "
Vạn Dục Ninh lập tức ôm chặt cánh tay của anh, " đêm đó anh...... giữ cô ta lại ở Cửu Long Thương phải không? "
" sao vậy, muốn quản anh à? " Tưởng Viễn Chu cười khẽ, gạt bàn tay của cô ta ra, đi thẳng tới trước bàn làm việc. Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của anh, " cô ta mới vừa tới phòng bệnh của Phương Thịnh. "
" sau đó thì sao? "
Vạn Dục Ninh không nói lời nào. Tưởng Viễn Chu cầm bút ở trên bàn lên, liếc nhìn cô ta, " chọc tức em chứ gì, rồi em làm gì cô ấy? "
" em hắt cho cô ta một bình cháo nóng! "
Động tác trong tay Tưởng Viễn Chu khựng lại, đầu ngón tay cầm bút chuyển động hai vòng rồi dừng lại. Vạn Dục Ninh nhẹ mím cánh môi, " anh hẳn còn chưa tới mức đau lòng cô ta đấy chứ? "
" có phải anh đối với Phương Thịnh quá nhân từ rồi không? "
Nơi cổ họng Vạn Dục Ninh nhẹ lăn, trong lòng dâng lên ngập tràn bất mãn, " cô ta và Phương Thịnh không giống nhau. "
" ai cho em ăn gan hùm mật báo vậy? Vì anh ta, giết người đốt nhà cái gì em cũng dám làm. Em cho rằng một cái mạng của Hứa Tình Thâm không đáng tiền đúng không? "
" chính là không đáng tiền! " Vạn Dục Ninh giận dỗi, giọng điệu cũng cất cao lên.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu bắn về phía cô ta, " đi ra ngoài. "
Vạn Dục Ninh rõ ràng ngẩn ra, " anh làm gì hung dữ vậy? "
" muốn anh gọi điện thoại cho ba em, nói cho ông ấy biết em đang ở đây có phải không? "
Vạn tiểu thư biết anh là người từ trước đến giờ nói một là một, chỉ đành phải không tình nguyện đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu cũng không thực sự nổi giận. Vì Hứa Tình Thâm sao? Không đến nỗi. Anh lớn hơn Vạn Dục Ninh bốn tuổi. Hai nhà Tưởng Vạn quen biết nhau lâu năm, Vạn Dục Ninh cũng được anh cưng chiều từ nhỏ đến lớn. Bây giờ cô ta vì một Phương Thịnh mà do dự, Tưởng Viễn Chu cũng không cảm thấy trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
Để mặc cho cô ta tiếp xúc với người khác cũng tốt, chỉ cần trên nguyên tắc không làm chuyện gì quá đáng là được. Nắm được lòng của cô ta, sau này cô ta mới có thể an phận làm tốt chức vị Tưởng phu nhân.
Hứa Tình Thâm xử lý sơ vết thương xong, điện thoại di động trong túi liền vang lên không ngừng. Cô kéo cổ áo ra, nhịn đau bắt máy.
" có bệnh nhân à? "
Sau khoảng ba bốn giây, lúc này Hứa Tình Thâm mới phản ứng kịp nhận ra giọng nói của Tưởng Viễn Chu, " không có. "
" hai ngày nay chưa sắp xếp cho cô tiếp nhận khám bệnh, cô tới đây một chuyến, tôi đang ở bệnh viện. "
" tại sao không thu xếp cho tôi? "
" nếu cô không tới đây, sẽ vẫn tiếp tục không thu xếp cho cô. " Người đàn ông nói xong, dứt khoát cúp máy.
Hứa Tình Thâm nghĩ thầm dù sao cũng không cần khám bệnh, liền thay lại áo khoác của mình. Cô kéo dây kéo lên hết cỡ, vừa khéo che đi cổ của mình.
Đi tới trước phòng làm việc, cô gõ cửa rồi bước vào. Ánh sáng trong phòng rõ ràng không đủ. Tưởng Viễn Chu thấy cô bọc kín người tựa như cái bánh chưng, anh tiến lên trước mấy bước, vươn tay muốn chạm vào mặt của cô.
Hứa Tình Thâm hoảng hốt lui về phía sau một một bước dài, " Tưởng tiên sinh, bệnh viện bên này còn cần anh phải ngày ngày đều tới sao? "
" cô bị phỏng à? Vết thương ở đâu? "
" làm sao anh biết? "
Tưởng Viễn Chu xòe bàn tay ra giữ lại gáy của Hứa Tình Thâm, " đừng nhúc nhích. "
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể cảm giác được tiếng hít thở của nhau. Tưởng Viễn Chu kéo dây kéo của cô xuống một chút. Trên cần cổ trắng nõn nổi bật lên một mảng hồng, vô cùng rõ ràng. Ánh mắt người đàn ông hơi tối xuống, đầu ngón tay khẽ chạm trên làn da của cô.
Cô đau đến tê cả giọng, " tôi mới vừa bôi thuốc xong. "
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu lướt xuống, rơi vào trước ngực cô, " chỗ khác thì sao? "
" không có. "
" không thể nào. " Tưởng Viễn Chu vươn tay về phía ngực của cô, " để tôi xem thử. "
" đừng......"
Hứa Tình Thâm mới vừa lên tiếng từ chối, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra. Lão Bạch trông thấy cảnh tượng này, cũng không hề kinh ngạc, chỉ tập trung vào công việc của mình, " Tưởng tiên sinh, ngài gọi tôi tới đây, có gì dặn dò? "
" anh đi mời Vạn tiểu thư và Phương Thịnh ra viện đi. "
Hứa Tình Thâm không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Viễn Chu.
Lão Bạch cũng kinh ngạc, " việc này...... không ổn đâu. Vạn tiểu thư nhất định sẽ làm ầm ĩ. "
" nếu cô ta dám ầm ĩ, anh liền đi mời ông Vạn tới đây. Còn nữa, lúc làm thủ tục xuất viện nhớ thống kê lại chi phí nằm viện của bọn họ cho rõ ràng. "
Bàn tay Hứa Tình Thâm nhẹ đè lại trước ngực, nói chen vào, " nào có chuyện bệnh viện cưỡng ép đuổi người đi như vậy? Vạn tiểu thư có thể gây ầm ĩ như thế, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tinh Cảng. "
" người khác không dám, tôi dám. " Tưởng Viễn Chu kéo tay của cô ra. Thấy lão Bạch còn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trong lời nói của anh rõ ràng có thúc giục, " còn đứng ì ra đó làm gì? Đi ra ngoài, tôi còn phải bôi thuốc cho cô ấy. "
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu