Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Chơi Tôi À?
ứa Tình Thâm nghẹn lời, nhưng kết quả này cũng không tính là quá ngoài dự đoán của cô. Tưởng Viễn Chu là người làm ăn, vài giọt nước mắt của phụ nữ coi là cái gì?
Tưởng Viễn Chu đưa điện thoại di động tới trước mặt cô, ánh mắt Hứa Tình Thâm vô thức rũ xuống, " video lần trước, là tôi......"
" chờ một chút. " Đôi mắt tràn đầy dò xét của Tưởng Viễn Chu nhìn về phía cô, " nếu nói cô đơn phương thầm yêu Phương Thịnh, giọng điệu nói chuyện có phải cũng nên điều chỉnh lại cho phù hợp một chút hay không? "
Tay của anh vươn về phía cổ áo của cô, " còn có cái áo khoác nặng nề dày cộm này nữa, cởi ra. "
Hứa Tình Thâm đẩy tay của anh ra, " chuyện này liên quan tới mặc quần áo kiểu gì sao? "
" đương nhiên là có. Cô biết rõ Phương Thịnh đã có người yêu, còn cố tình bôi nhọ danh dự của anh ta. Chẳng lẽ bảo cô nói mấy câu khiêu khích trêu đùa không được à? "
Hứa Tình Thâm lập tức cầm túi trên bàn lên, xúc cảm trong mắt không thể giấu giếm được nữa, sắp bùng phát ra ngoài, " Tưởng tiên sinh, tôi đã đồng ý phối hợp với anh, chơi tôi như vậy anh cảm thấy rất vui có phải không? "
" ừ, trước đó cô quả thật khiến tôi chơi rất vui. " Tưởng Viễn Chu nhìn cô gái bị anh vạch trần lớp nguỵ trang đầu tiên trên mặt, trong đó có tăm tối, đau thương, có vài thứ không tự chủ được mà tràn ra ngoài.
Hứa Tình Thâm siết chặt túi trong tay, " các người đều muốn tìm mọi cách để lấy lòng Vạn tiểu thư, tôi thì không thể, cũng không quyền phản đối, nhưng xin anh hay suy nghĩ lại một chút đi. Cái đêm tôi chạy tới cầu xin anh, là lúc tôi mới vừa thoát khỏi cái chết. Nếu thứ tôi đụng trúng không phải là một chiếc xe nhỏ, mà là một chiếc xe tải lớn, tôi còn có thể giữ được tính mạng sao? Thế nhưng mặc dù là như vậy, anh vẫn cảm thấy không có chuyện gì lớn lao đúng không? Vạn tiểu thư chỉ cần làm nũng, nói mấy câu ngọt ngào, một cái mạng thôi mà, cứu được thì cứu, cứu không được thì tiêu ít tiền giải quyết là xong, phải không? "
Tưởng Viễn Chu bị những câu hỏi dồn dập này của cô làm nghẹn lời. Hứa Tình Thâm lui về phía cánh cửa, sau đó dứt khoát kéo cửa ra.
" đứng lại. " Giọng nói của người đàn ông vang lên sau lưng cô.
Hứa Tình Thâm bịt tai coi như không nghe thấy. Lúc này, cô ngược lại không cần người khác phải thông cảm cho mình. Thật sự, chỉ có người yêu của mình mới có thể thông cảm cho mình, thế nhưng......
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được người nào thật lòng thông cảm cho mình.
Hứa Tình Thâm bước nhanh rời đi. Đến sảnh đón tiếp của nhà hàng, cô đứng trước cửa xoay, nhìn một đám nam nữ với dáng vẻ của xã hội thượng lưu đang lũ lượt kéo vào, mùi nước hoa nồng nặc tràn đầy cánh mũi của cô. Hứa Tình Thâm túm chặt cổ áo bước ra ngoài. Đêm rét căm căm, gió lạnh tựa như đến từ hầm băng ngàn năm ùa tới lượn quanh một vòng.
Lúc Tưởng Viễn Chu bước ra, lão Bạch lái xe dừng ở cửa chờ anh.
Người đàn ông ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, lão Bạch nhìn anh, " Tưởng tiên sinh, về Cửu Long Thương hả? "
" có nhìn thấy cô ấy không? "
" Hứa tiểu thư đi hướng bắc. "
" chạy theo sau đi. "
Lão Bạch không hỏi nhiều nữa, phát động cơ rồi rời khỏi nhà hàng. Hứa Tình Thâm đang ở phía trước cách mấy trăm mét chậm rãi bước đi, cũng không hề có ý định gọi xe.
" Tưởng tiên sinh, có cần chạy qua không? "
Tưởng Viễn Chu không trả lời.
Anh ta hạ cửa sổ xe xuống. Gió rét căm căm lạnh lẽo tràn vào, lúc này anh ta mới phát hiện ở bên ngoài có bao nhiêu lạnh.
" Tưởng tiên sinh? " Lão Bạch lần nữa hỏi thăm ý kiến.
Thấy anh vẫn không lên tiếng, lão Bạch dứt khoát tăng nhanh tốc độ một chút đuổi theo Hứa Tình Thâm. Anh ta ấn ấn kèn xe.
Hứa Tình Thâm dừng bước nhìn lại, đột nhiên xoay người, chạy thật nhanh về hướng ngược lại.
Lão Bạch ngây người, ánh mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía người đàn ông, " Tưởng tiên sinh, con đường này cấm quay đầu xe. "
" ai bảo anh quay đầu? Đi! "
Lúc Hứa Tình Thâm về đến nhà cũng không còn sớm nữa, cô mở cửa bước vào. Trong phòng ngủ chính mơ hồ truyền tới âm thanh của TV. Cô trở về phòng của mình, bật đèn lên.
Mặc dù là phòng của mình, nhưng cô vẫn thiếu chút nữa vấp phải cái vali to mà ngã nhào. Cô ngẩng đầu lên nhìn bốn phía. Căn phòng cũng không rộng lắm, khoảng chừng mười mét vuông, sau khi kê một chiếc giường, một cái tủ treo quần áo cùng với một bàn đọc sách nho nhỏ, hầu như không còn dư được chỗ trống nào nữa.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra lần nữa. Triệu Phương Hoa mặc bộ đồ ngủ đứng ở cửa, " tại sao giờ này mới về. "
" ồ, bệnh viện có chút việc, con làm thêm giờ. "
Triệu Phương Hoa thấy Hứa Tình Thâm đang đem cái vali to kia nhét vào trong góc, bà ta vuốt môi, " đồ đạc trong phòng Minh Xuyên quá nhiều, mẹ đem quần áo nó không mặc nữa mang qua chỗ con. "
" vâng. "
" đúng rồi, có lương chưa? "
Hứa Tình Thâm ngồi dậy, chân đã đụng phải mép giường, cô chỉ có thể miễn cưỡng lách về phía trước, " phải hai ngày nữa. "
" ồ, phát rồi đừng quên đưa cho mẹ đấy. Tình Thâm, con xem ba con bây giờ đổi công việc, xe của ổng cũng để cho con lái rồi, con đừng cảm thấy chúng ta thiên vị Minh Xuyên. Mẹ tuy thế nhưng vẫn luôn xem con như con gái ruột thịt của mình. "
Khuôn mặt Hứa Tình Thâm có chút mệt mỏi, gật đầu, " mẹ, con biết. "
" con nghỉ ngơi sớm một chút đi. " Triệu Phương Hoa lui về phía sau mấy bước, đem cửa phòng đóng lại.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống giường. Khi còn bé, cô vẫn luôn không chịu gọi Triệu Phương Hoa một tiếng mẹ. Cho đến sau đó khi hiểu chuyện được một chút, cô mới đổi cách xưng hô. Không phải bởi vì cô thích Triệu Phương Hoa, mà là ở trong cái nhà này, ba cô đã bị mẹ kế và em trai chi phối, cô muốn sống tiếp, nhất định phải học được cách khéo co khéo dãn.
Sáng hôm sau, Hứa Tình Thâm đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, chuông điện thoại di động trong phòng ngủ liền vang lên không ngừng. Cô bước nhanh chạy tới bắt máy, " xin chào. "
" là Hứa Tình Thâm phải không? Tôi là viện trưởng Chu của bệnh viện Tinh Cảng. Hôm nay trước tám giờ rưỡi, cô phải tới đây báo danh. "
" Bệnh...... bệnh viện Tinh Cảng phải không? " Hứa Tình Thâm không kềm chế được mừng rỡ trong lòng, " tốt quá, cám ơn, tôi nhất định sẽ đến! "
Cô đột nhiên cảm thấy háo hức vô cùng, buồn bực tối qua toàn bộ đều tan thành mây khói.
Chưa tới tám giờ, Hứa Tình Thâm đã đến bệnh viện, chờ thẳng đến tám giờ rưỡi, lúc này mới có người bước tới dẫn cô đến sảnh đón khách.
Sảnh đón khách của bệnh viện Tinh Cảng rất rộng rãi thông thoáng. Ngoài hành lang của đại sảnh, người bệnh đang xếp hàng chật kín chờ đợi. Trên màn hình điện tử, tên của Hứa Tình Thâm đã hiện lên.
Cô nhìn thấy trên bàn làm việc có đặt một bộ áo blouse trắng mới tinh, trên áo có in mấy chữ nhỏ màu xanh da trời: Bệnh viện Tinh Cảng. Khoé miệng Hứa Tình Thâm không giấu được vui vẻ, vừa định mặc vào, lại thấy có người đẩy cửa phòng làm việc ra.
Cô nhìn bảng tên trên ngực áo của đối phương, " viện trưởng Chu, chào ngài. "
Viện trưởng Chu quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, " bây giờ cô là bác sĩ điều trị nội trú, có ý kiến gì khác không? "
" không có ạ. "
" vậy thì tốt. " Viện trưởng Chu đem một xấp hồ sơ bệnh án đưa cho cô, " cô là người Tưởng tiên sinh sắp xếp vào đây, chuyện khác tôi cũng không muốn nói nhiều. Đây là báo cáo chi tiết của bệnh nhân. Bắt đầu từ bây giờ, cô ấy do cô chịu trách nhiệm. "
Hứa Tình Thâm vội vàng nhận lấy, mở ra một trang rồi đọc kỹ.
" bệnh nhân giường số 9, làm giải phẫu mở hộp sọ, trước đó đã gặp phải một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng. "
Tay Hứa Tình Thâm có chút run rẩy. Cô vốn định hôm nay tới thăm viếng, lại không nghĩ rằng bệnh nhân này trực tiếp do cô chịu trách nhiệm.
" cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, bởi vì tài xế gây tai nạn không tới, người nhà của bệnh nhân này đến nay vẫn chưa xuất hiện, còn nợ bệnh viện một khoản chi phí điều trị rất lớn. "
Trái tim Hứa Tình Thâm tựa bị đâm vào. Năm chữ ' tài xế gây tai nạn ' tựa như kim châm đang dùng sức chọc vào lồng ngực của cô. Mũi kim bén nhọn xuyên thẳng qua trái tim của cô, lại vẫn không thèm để ý tất cả, tiếp tục đâm sâu vào trong.
Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu bước xuống lầu, lão Bạch đuổi theo về phía trước, " bệnh viện bên kia đã thu xếp xong xuôi, bệnh nhân cũng đã giao cho Hứa tiểu thư rồi. Tưởng tiên sinh, ngài nói xem Hứa tiểu thư có thừa nhận mình là tài xế gây tai nạn không? "
Người đàn ông cười khẽ, như có giễu cợt, " sự việc cũng đã giải quyết ổn thoả cho cô ta rồi, anh cảm thấy cô ta sẽ ngu ngốc như vậy sao? Một khi thừa nhận, hậu quả tài chính này, cô ta có gánh nổi được không? "
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu