Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Giúp Người Phụ Nữ Của Tôi Một Phen
ua một hồi lâu, Hứa Tình Thâm vẫn không hề đáp lại, cô không muốn tự đào cho mình một cái hố sâu như vậy.
Cô ăn không ngon miệng, nhưng cô chẳng qua chỉ là một kẻ cùng ăn cơm, người ta ở đối diện còn chưa đứng dậy, cô không có quyền nói mình không muốn ăn.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm khẽ nâng lên, không dám trắng trợn nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu, chỉ có thể hạ thấp mi mắt xuống một chút.
Tưởng Viễn Chu là một người rất tinh tế nhạy cảm, tầm mắt của anh chống lại cô, cánh môi lạnh mỏng vén lên một độ cong mê người, " bác sĩ, một nghề nghiệp cao thượng biết bao, cô lại bảo tôi nuôi cô vị bác sĩ này. "
Từng câu từng chữ của anh đều nhắm vào vấn đề đó, vẻ mặt của Hứa Tình Thâm rất nghiêm túc, " làm bác sĩ, thường xuyên nhìn thấy sống chết, công việc của tôi hoàn toàn khác biệt, tôi hiểu rõ bản thân mình muốn cái gì. Tôi là bác sĩ, bệnh nhân không cần phải hiểu rõ cuộc sống cá nhân của tôi, chỉ biết năng lực của tôi càng ngày càng vững chắc, tỷ lệ bọn họ được chữa khỏi mới có thể càng ngày càng cao. "
Lão Bạch đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn cô.
Tưởng Viễn Chu cầm khăn ăn lên nhẹ lau khóe miệng, " đi, lên lầu đi. "
Hứa Tình Thâm đi theo sau lưng anh tới phòng ngủ, ánh mắt không tự chủ được rơi vào chiếc giường kia, trong lòng cô chợt nổi lên cảm giác bài xích. Ca giải phẫu vẫn còn đang tiếp tục. Tầm mắt của cô nhìn ra cửa sổ sát đất, thấy bóng đêm thăm thẳm tràn đầy vào trong mắt. Ngay cả bóng tối cũng có cái hay của nó, có thể che giấu đi tất cả những thứ xấu xa một cách sạch sẽ.
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn đứng im tại chỗ. " bình thường cô có sở thích gì? "
" đọc sách. "
" làm thế nào mà quen biết Phương Thịnh? "
Hứa Tình Thâm che giấu sự dao động trong mắt, " thanh mai trúc mã, quen từ khi còn bé. "
" lượn quanh giường làm thanh mai nha, vậy tại sao không làm luôn trên giường đi? "
Hứa Tình Thâm đi tới trước bàn máy vi tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ca giải phẫu vẫn còn đang tiếp tục, " Phương Thịnh cướp mất đối tượng kết hôn của Tưởng tiên sinh, trong lòng ngài cũng không chịu nổi nhỉ? "
" tôi không hề cảm thấy vậy, " Tưởng Viễn Chu bước qua nắm bả vai của Hứa Tình Thâm, " không phải tôi cũng đã ăn thanh mai của cậu ta rồi sao? Không thua thiệt. "
Lúc ca giải phẫu kết thúc, phía bệnh viện gọi điện thoại tới.
Tưởng Viễn Chu nói chuyện một hồi lâu, sau đó đem điện thoại di động đặt lên tủ đầu giường, " ca giải phẫu coi như thuận lợi, chỉ xem ngày mai có thể tỉnh lại hay không. "
Buổi tối, đau nhức, mệt mỏi, Hứa Tình Thâm thở hổn hển, hai tay gần như giơ cao trên đỉnh đầu của mình.
Tưởng Viễn Chu dọn dẹp sạch sẽ rồi tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô. Mặc dù bọn họ đã có hành động thân mật nhất, nhưng thực chất vẫn coi như người xa lạ.
Hứa Tình Thâm cảm giác được hơi thở của người đàn ông, lúc nhẹ lúc nặng. Anh thậm chí còn thản nhiên gối đầu lên cánh tay của cô.
Tiếng hít thở của anh càng lúc càng đều đặn, ngủ được một nửa thời gian, còn đè lên nửa người của cô.
Đến gần sáng sớm, anh lại muốn cô một lần nữa.
Hứa Tình Thâm hầu như ngủ không ngon. Trong đầu cô suy nghĩ quá nhiều vấn đề, lo lắng cho em trai, lo lắng cho người nhà, còn lo lắng cho người bị nạn trong bệnh viện.
Không tới chín giờ, điện thoại của Tưởng Viễn Chu lại lần nữa vang lên, anh buông người phụ nữ ở trong lòng ra, một tay sờ soạng trên tủ đầu giường.
" alo. "
" tỉnh rồi phải không? Tình huống cũng không tệ lắm, vậy thì tốt. "
Tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Tình Thâm cuối cùng cũng buông xuống, cô ngồi dậy, mặc kệ trên người không một mảnh vải che thân. Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại di động xuống nhìn về phía cô, " vận may của cô cũng không tệ. "
" tôi sẽ đi đón em trai tôi ngay bây giờ. "
" tôi bảo lão Bạch thu xếp một chiếc xe, cùng cô qua đó. "
Hứa Tình Thâm cúi người xuống nhặt quần áo trên mặt đất lên, " được. "
Lúc bước ra biệt thự, hai chân cô mềm nhũn, chỉ cảm thấy thân thể bị giày vò đến mức cạn kiệt sức lực. Tài xế đang ở bên ngoài chờ cô. Cô gần như là lết từng bước mà đi tới.
Xe chạy thẳng ra khỏi khu biệt thự. Hứa Tình Thâm không ngừng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lấm lét.
Tài xế nhìn ra được sự gấp gáp của cô, " Hứa tiểu thư, ở ngay trước mặt thôi, chỉ mấy phút nữa là tới. "
" vâng. "
Cô lui lại dựa vào phía sau, khóe mắt liếc qua thấy một chiếc xe màu trắng đang gào thét bay qua. Ngay sau đó, cô đột ngột ngã nhào về phía trước, thật may là có dây an toàn kéo cô trở lại.
" lái xe kiểu gì vậy! " Tài xế không nhịn được gào lên.
Hai chiếc xe chia ra trái phải ngăn chặn ở trước đầu xe. Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, ngay cả đường lui cũng bị chặn lại rồi.
Tài xế ấn kèn mấy cái, chiếc xe trước mặt vẫn không hề nhúc nhích. Đây vốn là tuyến đường chính, xe rất nhanh bị chặn lại thành một hàng dài, tiếng kèn xe bén nhọn vang lên chói tai.
" chuyện gì xảy ra vậy? " Hứa Tình Thâm mới vừa hỏi xong, cửa sổ xe liền bị gõ nhẹ hai cái.
" là Tưởng tiên sinh. " Tài xế không ngừng vội vàng mở khoá cửa xe. Tưởng Viễn Chu không đợi anh ta bước xuống, tự mình mở cửa xe ra rồi ngồi vào bên cạnh Hứa Tình Thâm.
" Tưởng tiên sinh, ngài xem......"
Lúc Tưởng Viễn Chu bước vào trong xe, mang theo khí lạnh khắp người, áo khoác ngoài màu đen phẳng phiu, " nói cho bọn họ biết, đây là xe của tôi. "
" dạ. " Tài xế lập tức đẩy cửa xe ra bước xuống.
Cũng không lâu lắm, có hai người bước xuống từ trên chiếc xe chắn trước mặt, đi theo tài xế tới bên cạnh xe anh.
" Tưởng tiên sinh, chào ngài. "
" chơi trò gì vậy? Người nhà họ Vạn đều thích lái xe như vậy à? "
Hai người đối mặt nhìn nhau. Hứa Tình Thâm quay đầu lại, thấy một bên mặt của người đàn ông vẫn còn lưu lại nét thoả mãn, cằm kiên nghị lạnh lùng mà cứng rắn, không giận mà uy.
Một người lôi điện thoại di động ra từ trong túi quần liếc nhìn. Hứa Tình Thâm nghĩ thầm những người này dám chặn xe của Tưởng Viễn Chu, nhất định là muốn gây sự với anh.
Thế nhưng không ngờ giọng nói của Tưởng Viễn Chu lại nhàn nhạt cất lên, " ngăn chặn cô ấy, là đang đợi cảnh sát đến đây à? "
Trong đầu Hứa Tình Thâm hoàn toàn ngây ngốc.
Sắc mặt của hai người đứng ngoài xe cũng khó coi. Tưởng Viễn Chu lại nói tiếp, " Vạn tiểu thư cho rằng cô ấy đang đi tự thú, vì vậy nhất định phải ngăn chặn lại để gán tội danh gây tai nạn bỏ trốn cho cô ấy phải không? "
Hứa Tình Thâm nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Cô không quen biết ai họ Vạn cả. Nếu không phải là người quen, như vậy...... vị hôn thê của Phương Thịnh chính là họ Vạn.
" Tưởng tiên sinh, chúng tôi không có ý này. "
Tưởng Viễn Chu vắt một chân lên, chậm rãi tháo bao tay bằng da thật xuống, " đem xe lui ra đi, cậu trở về nói cho cô ta biết, tôi khó có khi có lòng tốt, đem người bị tai nạn xe cộ tối hôm qua đi cấp cứu rồi. Vì vậy các người có ngăn cản cô ấy cũng vô dụng thôi, rõ chưa? "
Bàn tay Hứa Tình Thâm đặt ở bên cạnh khẽ nắm lại thành quyền. Ở cách đó không xa, còi báo động của xe cảnh sát nối nhau vang lên truyền tới.
Hai người kia thấy không thể dối gạt được nữa, đành phải thừa nhận. " Tưởng tiên sinh, ngài làm như vậy Vạn tiểu thư sẽ đau lòng lắm. "
" cô ta còn có thể ở ngay trong tầm mắt của tôi mà quyến rũ tên họ Phương kia mà. Thế nào, tôi giúp đỡ người phụ nữ bên cạnh mình một phen, ai dám nhiều lời? "
Người đàn ông đứng ngoài cửa sổ xe á khẩu không trả lời được.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu vuốt ve tới lui trên cái bao tay da thật, đôi mắt sắc bén ẩn giấu sau tròng kính mát màu đen, sống mũi thẳng tắp. Anh ngồi ở đó, khí thế mạnh mẽ, không phải loại mà người thường có thể tới gần. Hứa Tình Thâm thấy khoé môi mỏng của anh kéo vểnh lên, " còn cô, có lời gì nhờ bọn họ nhắn gửi cho Phương Thịnh không? "
" tôi không quen anh ta. "
Tưởng Viễn Chu hừ nhẹ. " thật không có tiền đồ. "
Hai người đàn ông kia nhấc chân lên định rời đi.
" được rồi, " Khoé môi Hứa Tình Thâm đột nhiên hé mở, " hãy giúp tôi nhắn cho anh ta một câu đi. "
Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, hai người đứng ngoài cửa sổ cũng không dám tùy tiện rời đi. Vẻ mặt Hứa Tình Thâm thản nhiên nhìn về phía bọn họ, " có gặp Phương Thịnh thì nhắn giúp tôi câu này, chỉ nói...... bây giờ tôi và Tưởng Viễn Chu rất thân thiết. "
Vị Tưởng tiên sinh này nghe vậy, lồng ngực phập phồng mấy cái, dần dần, độ cong nơi khóe miệng kéo ra, đến cuối cùng hẳn là vô cùng sung sướng mà bật cười.
Thật không uổng phí sức lực anh đã tiêu tốn ở trên người cô nhiều như vậy.
Rất thân thiết, bọn họ quả thật rất thân thiết.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu