Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Việt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 95
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 939 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73
hương 73: Bà Lương phát hiện
Editor: Ruan Hua
Beta: Jane Trịnh
Văn Dư vừa mới vào cửa, Lưu Gia Vân liền cầm một chồng tài liệu đi tới.
"Văn Dư, hạng mục luận chứng đã thông qua. Anh ở bên này thực hiện hai cái thử nghiệm nhỏ cũng đã hoàn thành. Em xem qua một bước là trước tiên tìm nhà máy sản xuất, vẫn là thay mặt gia công hợp tác ở đâu?"
Văn Dư cầm tài liệu cẩn thận nhìn một lần, A Tả cùng Lưu Gia Vân ở một bên nhỏ giọng tiếp tục thảo luận chủ đề dang dở. Cho tới bây giờ, tiến triển đều phi thường thuận lợi, dựa vào thời gian dự tính trước đó, các hạng công tác chuẩn bị đều hoàn thành đúng hạn, có thậm chí còn hoàn thành sớm hơn.
Sau đó, vấn đề nghiêm trọng phải đối mặt là về việc sử dụng tài chính. Mặc dù tự mình thành lập hãng sản xuất, nhưng vẫn là tạm thời phải dựa vào nguồn vốn hỗ trợ từ bên ngoài. Nếu như có hỗ trợ từ bên ngoài, sản phẩm có thể rất nhanh tiến nhập vào thị trường, cục diện tiêu thụ có thể sớm mở rộng. Nhưng mà, áp dụng phương pháp hỗ trợ này đồng nghĩa với việc không có cách nào để thu hút thêm được vốn đầu tư tài chính, mà ngân hàng cho vay cũng sẽ không chấp nhận.
Nói cách khác phương pháp này chỉ được cái lấy lại nhanh số vốn, nhưng tiền đề vẫn phải dựa vào phản ứng tích cực từ phía thị trường. Loại chiến lược bảo thủ này ưu điểm lớn nhất là có thể tiết kiệm tài chính trong tay ở mức cao nhất, cũng có thể đem rủi ro giảm xuống mức thấp nhất.
Thế nhưng là Văn Dư làm việc cho tới bây giờ đều biết nhìn xa trông rộng, cô nghĩ một hồi, hỏi Lưu Gia Vân:
"Gia Vân, anh tin tưởng vào loại kỹ thuật này có bao nhiêu phần trăm?"
"Anh đối với kỹ thuật này tin được 80%. Còn lại 20%, một phần là bởi vì bất luận là ở nước ta, hay là ở các nước khác, các trường kỹ thuật nghiên cứu xử lí, nghiên cứu cơ cấu khoa học, xí nghiệp cũng rất nhiều. Nói không chừng về sau, lại có người minh bạch mình đã nghiên cứu ra phương pháp kỹ thuật kiểu mới, điều này là không thể chối cãi. Phần khác là bởi vì kỹ thuật của chúng ta rốt cục là phải thực hiện sản nghiệp hoá sinh học, chứ không phải đơn thuần chỉ là nghiên cứu phát minh, cho nên cần phải giữ vững tỉnh táo, xem xét cẩn thận góc độ xuất phát phù hợp."
Văn Dư nghe xong gật đầu, lại hỏi A Tả:
"Anh gần đây chạy qua mấy nhà xí nghiệp nói thế nào?"
"Hiện tại sản phẩm còn chưa xuất ra, anh có dùng lời ngon tiếng ngọt trình bày cũng không đủ, đối phương mặc dù cảm thấy rất hứng thú. Nhưng là còn phải chờ sản phẩm bày ra mới xem xét được."
Văn Dư nhìn đồng hồ, quá muộn. Cô nghĩ nghĩ, nói:
"Sáng mai mọi người triển khai cuộc họp đi."
"Được."
"Văn Dư, anh kỳ thật vội vã tìm em, còn có việc này nữa."
"Em còn nhớ đến cái tên chủ nhiệm Dương Văn Thành chứ?"
"Thì sao?"
"Lúc trước ông ta từ chức đi Minh Thành thực nghiệp, hiện tại đang phụ trách ở bộ phận kỹ thuật. Lần này người hợp tác chính của chúng ta là Minh Thành thực nghiệp, người đương nhiệm Minh Thành là Trình Hạo không có chủ kiến gì, nhưng rất tín nhiệm Dương Văn Thành."
Văn Dư nhíu mày, đây cũng không phải là chuyện tốt. Cho nên trên thương trường không nên tùy tiện đắc tội người khác, trước đó cô tạm thời buông lỏng chuyện này một chút, sau đó lại cùng ông ta tính toán. Ai ngờ Ngô Linh Nam mượn một tay cô gây áp lực một chút lên Dương Văn Thành, toan tính này cuối cùng đều ghi tạc trên đầu Văn Dư. Hiện tại hai người gặp lại, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
"A Tả, chuyện Dương Văn Thành đều giao hết cho anh, anh cùng ông ta tạo một chút quan hệ. Không cần tự mình gây áp lực quá lớn, còn em sẽ tìm thời điểm hẹn Trình Hạo. Em có biết một bằng hữu có quan hệ khá tốt với anh ta, sẽ giúp em dễ dàng thân cận."
Mấy người lại hàn huyên một chút liên quan tới vấn đề kỹ thuật, Văn Dư nói về nhà suy nghĩ lại một chút, cuộc họp ngày mai sẽ nghiên cứu một chút về việc có nên thành lập hãng sản xuất hay không.
Văn Dư về nhà đúng lúc trời gần sáng, buổi sáng hơn 7 giờ Lương Vận Hàm phải đến sân bay, đi công tác ba ngày. Văn Dư tắm xong đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lương Vận Hàm đã ngủ. Cô nhẹ nhàng hôn trán Lương Vận Hàm một chút, sau đó tắt đèn ngủ, cầm máy tính bảng ra phòng khách.
Lương Vận Hàm tỉnh lại, phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng. Nàng nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hơn bốn giờ sáng. Nàng đứng dậy đến phòng khách xem xét, trên bàn máy tjnhs bảng laptop đang mở, mặt bàn, trên thảm rải rác thật nhiều văn bản tài liệu. Văn Dư nằm ngay trên ghế, ngủ thiếp đi.
Lương Vận Hàm từ trong phòng ngủ lôi ra tấm mền đắp lên người Văn Dư, Văn Dư ngủ say đến không biết trời trăng gì. Lương Vận Hàm chậm rãi ngồi xổm cạnh ghế nằm, nhìn chằm chằm Văn Dư. Những ngày gần đây Văn Dư cùng nàng về quê nhà, Lương Vận Hàm nhìn ra được cô thật sự rất vui vẻ. Thế nhưng là nàng cũng biết Văn Dư trong lòng áp lực không phải nói buông là buông ngay được. Thời điểm lập nghiệp sơ kỳ rất chật vật, cô kiên trì dành chút thời gian cùng nàng về nhà, còn thay đổi biện pháp dỗ dành phụ mẫu vui vẻ, Lương Vận Hàm trong lòng rất cảm động. Nàng minh bạch tất cả đều là vì nàng. Lương Vận Hàm nhẹ nhàng trên môi Văn Dư ấn xuống một nụ hôn, đứng dậy rời đi.
Văn Dư bị tiếng thái thịt ở trong bếp tỉnh lại, xem xét thời gian, vẫn chưa tới sáu giờ. Văn Dư xoa xoa con mắt, thẳng người vận động một chút. Thức trắng đêm phân tích tư liệu, một lúc sau thực sự chịu không nổi nằm trên ghế ngủ một lát. Cô cầm điện thoại di động lên kiểm tra một chút, khoảng thời gian Lương Vận Hàm đi công tác thời tiết ở T thị trời đầy mây. Nghĩ nghĩ, đi đến phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Lương Vận Hàm.
"Phu nhân, em đi công tác mấy ngày nay trời đều đầy mây, nhớ mang đủ quần áo."
"Ưm, chị cũng thế, đi ra ngoài nên mặc nhiều một chút. Lần trước đem quần áo ra tiệm giặt, lúc nào rảnh rỗi chị nhớ đi lấy."
Văn Dư ôm Lương Vận Hàm, vuốt ve thân thể mềm mại trong ngực, cằm Văn Dư tựa vào vai Lương Vận Hàm, nhìn thấy nồi canh sôi sục, khói nghi ngút trên bếp, trong lòng thoải mái rối tinh rối mù.
"Chị trở về phòng ngủ thêm một lát. Không cần tiễn em, chút nữa em tự đón xe đi."
Văn Dư lắc đầu, nói ra:
"Không buồn ngủ, chị muốn ăn sáng cùng với em, sau đó đưa em ra sân bay."
"Không cần nghỉ ngơi thêm sao?"
"Ở với em chị đều cảm thấy thời gian còn không đủ, em đi công tác ba ngày, chị càng phải tranh thủ thời gian ở bên phu nhân nhà chị."
Lương Vận Hàm cười lườm cô một chút, Văn Dư cái miệng này a, trời sinh giỏi dẫn dắt lòng người!
Văn Dư hôn nàng một cái, sau đó vui vẻ đi rửa mặt. Hai người sắp xếp xong xuôi, Lương Vận Hàm bên này đã bày xong bát đũa.
"Em nấu canh tương à? Không phải em chê nó mặn sao?"
Văn Dư nhìn qua tô canh tương mình thích trước mặt, món rau trộn cùng bánh bột mì hấp, miệng thòm thèm.
"Mẹ em làm một nồi canh tương, em thấy chị uống hết nửa nồi, biết chị thích nên nấu."
"Hắc hắc, tạ ơn phu nhân!"
"Những ngày em không ở nhà chị phải ăn sáng, nhớ kỹ ăn cơm, đừng để bụng rỗng, ăn xong nhớ uống thuốc Đông y vừa mang về."
"Ừ, yên tâm đi."
Chuông điện thoại di động vang lên, là Ngô Linh Nam.
"Linh Nam?... A, tối hôm qua đến nhà... Tôi đang ăn, Vận Hàm trước kia làm..."
Lương Vận Hàm cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên Văn Dư đứng dậy rời bàn ăn đi đến phòng khách nghe điện thoại. Lương Vận Hàm sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm bát của mình một hồi, sau đó tiếp tục ăn cơm. Văn Dư nói chuyện điện thoại xong đã là nửa tiếng sau, cô ngồi xuống không nói gì, tốc độ ăn cơm nhanh hơn, Lương Vận Hàm lúc này đã thay quần áo xong.
"Công ty có việc sao?"
Lương Vận Hàm hỏi. Văn Dư tiếp điện thoại xong cảm xúc tựa hồ không tốt lắm, nhưng nhìn không ra là cảm xúc gì. Văn Dư không nói một lời nào về nội dung trên điện thoại cùng Ngô Linh Nam, Lương Vận Hàm cố gắng tự mình nói không cần quá mẫn cảm, cảm xúc này thật không tốt.
Hai người trên đường không nói quá nhiều, Văn Dư trong lòng có chuyện, Lương Vận Hàm nhìn ra được. Nàng kỳ thật muốn nghe Văn Dư nói một chút chuyện gì xảy ra, nhưng là Văn Dư luôn tự mình lo lấy chuyện, Lương Vận Hàm cũng không có cách nào khác. Nàng nhìn qua cảnh vật thối lui bên ngoài cửa sổ, muốn nói gì đó.
"Công ty bên kia có chuyện gì a?"
"Không có a."
"..."
Văn Dư nắm chặt tay Lương Vận Hàm, cười nói:
"Đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì."
Lương Vận Hàm gật đầu, quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Lúc nào rảnh gọi điện thoại cho chị, được chứ? Mặc kệ là mấy giờ, không cần lo lắng chị không có thời gian, nếu như lúc ấy bận bịu chị sẽ nói cho em biết, xong việc chị sẽ gọi cho em ngay. Chị rất hy vọng có thể nhận điện thoại của em, dù là nói mấy chuyện tin tức cũng tốt."
Nói xong, Văn Dư kéo tay Lương Vận Hàm, đặt ở bên môi.
Trên mặt Lương Vận Hàm lúc này mới có chút ý cười.
Kỳ thật Lương Vận Hàm đối với trạng thái bản thân rất không hài lòng, nàng trước kia đối với hết thảy sự việc đều không thèm để ý, cho nên có thể bảo trì tâm tư bình thản. Thế nhưng hiện tại, Văn Dư càng đối xử tốt với nàng, nàng càng lo được lo mất. Bất kể Văn Dư ở bên nàng với tư cách bằng hữu, trưởng bối đều khen ngợi Văn Dư, vô hình chung gây cho Lương Vận Hàm cảm giác được điểm yếu của bản thân, chân chính mong muốn Văn Dư với nàng thật sự là tình nhân ở bên ngoài.
Lúc đầu, Lương Vận Hàm rất đắc chí, nhưng qua thời gian nỗi sợ mất mát càng lớn. Giống như đi trên mặt băng, không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống. Hiện tại Lương Vận Hàm mẫn cảm đến mức kể cả Văn Dư đang ở bên, đều làm cho nàng cảm thấy khẩn trương cùng bất an. Ở trong quá trình này, Lương Vận Hàm thời gian dần trôi qua đã đánh mất chính mình, bản chất kiêu ngạo, không tranh với người, cảm xúc bình tĩnh thong dong dường như không còn tại vị bên người nàng. Chỉ còn lại một mình lẻ loi trơ trọi, phảng phất đứng trong rừng rậm đã mất đi phương hướng. Chỉ có thể không ngừng theo đuổi tia sáng trên con đường tối tăm, sợ rằng nó sẽ biến mất...
Lương Vận Hàm vừa ứng phó xong một gã hành khách khó tính, nàng trở lại khu nghỉ ngơi, ngồi xuống xoa xoa đầu.
"Tiếp viên trưởng, không sao chứ?"
"Không có việc gì, cám ơn."
"Nếu cảm thấy không khỏe nhất định phải nói cho tôi biết."
"Tốt, đi làm việc đi, tôi nghỉ ngơi một lát sẽ không sao."
Chuyến bay này Sùng Hân không cùng nàng một ban, tiếp viên hai khoang lần này là Mã Hân Miểu, cô ấy trạc tuổi Sùng Hân, quan hệ với mọi người cũng không tệ. Lần trước ở tiệc sinh nhật cô ấy cũng tham gia, về sau còn chúc phúc nàng cùng Văn Dư. Cô ấy nói rằng đã sớm biết Văn Dư, lần trước có một lần hội họp tư nhân cấp cao, Văn Dư lên sân khấu biểu diễn, về sau ông chủ giới thiệu với mọi người mới biết được là phó tổng giám đốc tập đoàn Hành Nhất, đã vậy tuổi còn quá trẻ. Không ngờ cô như vậy mà có thể câu được trái tim đệ nhất mỹ nhân hàng không, xem ra thật vô cùng lợi hại.
Lương Vận Hàm trong lòng rất rõ ràng, dựa vào điều kiện của Văn Dư, cô nếu muốn quen chơi, có quá nhiều đối tượng có thể chọn lựa. Nhưng qua nhiều năm như vậy, cô vẫn một thân một mình. Trên phương diện tình cảm, Văn Dư vẫn giữ mình rất trong sạch. Trên người cô có một cỗ chính khí, đây chính là lí do khiến tâm Lương Vận Hàm dỡ xuống phòng bị, tình nguyện tìm hiểu nguyên nhân. Thế nhưng người yêu ưu tú như vậy, vì sao nàng ngược lại càng ngày càng khuyết thiếu cảm giác an toàn đây? Lương Vận Hàm uể oải nghĩ, nàng lúc này căn bản là không ý thức được bản thân có bao nhiêu ưu tú.
Kỳ thật nàng cảm thấy Văn Dư giống như ánh sáng, mà đối với lời nói của Văn Dư, Lương Vận Hàm là ngọn hải đăng. Lương Vận Hàm xinh đẹp, càng tiếp cận càng tò mò. Tò mò càng lớn, tình cảm càng sâu đậm. Tính cách Văn Dư cũng không phải loại nhiệt tình, nhưng khi ở cùng Lương Vận Hàm, cô luôn dùng toàn bộ khả năng trêu đùa khiến Lương Vận Hàm cười.
Nụ cười của Lương Vận Hàm là lí do để Văn Dư kiên trì, là động lực phấn đấu của cô. Kỳ thật A Tả nói rất đúng, áp lực lớn nhất của Văn Dư ngoại trừ áy náy với Cao Lam, còn có Lương Vận Hàm. Cô rất sợ mình để Lương Vận Hàm thất vọng, xã hội này có rất nhiều nhân tố gây trở ngại, hai người yêu nhau rất dễ nhưng ở bên nhau lại rất khó.
Những chuyện này ngay từ đầu Văn Dư đã cân nhắc, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng(Mác Lênin), câu này tuyệt đối chính xác. Cho nên hiện tại Văn Dư cơ hồ là đang liều lĩnh thay đổi tình trạng sự nghiệp của cô. Nhiều lúc vào thời điểm buổi tối yên bình, Văn Dư sẽ nhẹ nhàng ngồi cạnh Lương Vận Hàm đang ngủ say, lẳng lặng nhìn nàng, có khi còn không nỡ nháy mắt lấy một lần. Tựa hồ trông thấy Lương Vận Hàm ở bên người, Văn Dư mới cảm giác được sự an tâm trong lòng. Cô đồng thời biết, có quá nhiều lời đồn liên quan đến Lương Vận Hàm cùng Hứa Phóng Nhân ở sân bay. Thế nhưng Văn Dư chưa từng có hỏi qua nàng. Văn Dư một bên biết rõ chỉ là lời đồn nhảm, nhưng ở một phương diện khác, Hứa Phóng Nhân với Lương Vận Hàm cũng xác thực phù hợp với hình ảnh tình yêu trong trí tưởng tượng quần chúng, điều này thật sự làm nhói lòng tâm Văn Dư.
Đèn phục vụ sáng lên. Lương Vận Hàm nhìn thoáng qua, vẫn là cái tên hành khách khó ưa kia! Trước đó yêu cầu mền, mang đến rồi ông ta còn nói chất liệu loại này gây dị ứng, nhất định phải đổi cái khác. Mã Hân Miểu nói cho ông ấy biết trên máy bay chỉ có loại mền này, ông ta liền tỏ thái độ ác liệt, nói không quan tâm đến nhu cầu khách hàng, trong ngôn ngữ còn dùng rất nhiều lời lẽ miệt thị, về sau Lương Vận Hàm đi qua nói lại, mới miễn cưỡng thuyết phục được. Nhưng vị khách kia từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm, ánh mắt kia khiến nàng cực độ khó chịu.
Rốt Cuộc Gặp Được Em Rốt Cuộc Gặp Được Em - Văn Việt