Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 681 / 33
Cập nhật: 2017-09-25 07:02:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55
hương 55. Có ý sợ hãi
Phượng Trác Quân nói không ra lời, vẻ mặt trắng bệch cứng ngắc ngồi ở đó, tờ giấy cũng cầm không nổi, rơi xuống. Sử Ngọc Lang thấy ông như thế, tự nhiên cũng không truy vấn cái gì. Hắn nhặt tờ giấy lên nhìn nhìn, cất vào trong lòng, xoay người đi ra ngoài điều tra bốn phía.
Phượng Trác Quân trong đầu trống rỗng, ông ngơ ngác ngồi hồi lâu, mãi đến khi bên ngoài có tiếng động lớn nháo mới khiến ông tỉnh lại. Ông lao ra khỏi phòng, nhìn thấy Long Tam ôm Phượng Trữ, Chung Bác và những người khác cũng đã trở lại.
Phượng Trác Quân xông lên, cẩn thận nhìn Phượng Trữ, nàng oa ở trong lòng Long Tam bất tỉnh nhân sự, xem ra những chuyện phát sinh chung quanh không hề có cảm giác. Phượng Trác Quân đoán rằng thời điểm bị bắt đi nàng đã bị hạ mê hương.
Long Tam không để ý đến ông, ôm Phượng Trữ lập tức trở lại trong phòng, cẩn thận đem Phượng Trữ thả lại trên giường an ồn, sau đó trở lại đối bọn Chung Bác nói: “Chúng ta nên nhanh chóng đến nơi khác.”
Chung Bác vỗ ngực, vang như hồng chung đáp: “Việc này để ta làm.”
Sử Ngọc Lang đi đến bên giường bắt mạch cho Phượng Trữ, đối Long Tam nói: “Tam gia yên tâm, phu nhân không đáng ngại.”
Long Tam gật gật đầu, lúc này mới quay đầu nhìn lại hai mắt của Phượng Trác Quân, hắn không nói gì, nhưng Phượng Trác Quân lại cảm giác được một cỗ áp lực, ông nuốt nuốt nước miếng, mân miệng, trong lòng hiểu được những chuyện liên tiếp này, ông cũng có trách nhiệm. Long Tam trừng ông một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Ông có thể nói ra suy nghĩ của mình không?”
Phượng Trác Quân do dự, ông kỳ thật không biết nên làm cái gì bây giờ. Sử Ngọc Lang đem tờ giấy kia đưa cho Long Tam, Phượng Trác Quân trong lòng nhảy dựng, thấy Long Tam nhìn tờ giấy mặt căng thẳng, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn hắn. Phượng Trác Quân nắm chặt tay, cuối cùng cắn chặt răng, khó khăn nói: “Chúng ta đến nơi khác nói chuyện.”
Long Tam nhìn Sử Ngọc Lang một cái, hắn gật gật đầu nói: “Yên tâm.” Long Tam lúc này mới cùng đi ra ngoài, chuyển tới phòng nhỏ Phượng Trác Quân ở tạm.
Phượng Trác Quân vào trong phòng, đặt mông ngồi xuống, tay ông có chút run rẩy, tự rót chén nước ình, ngửa đầu uống hết. Long Tam cũng không thúc giục ông, lẳng lặng ngồi ở một bên, có chút suy nghĩ nhìn ông.
Phượng Trác Quân im lặng một hồi lâu, hổn hển thở, rốt cục cũng mở miệng: “Hiền tế, việc này vốn liên quan đến Phượng Phượng… Ta thật không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy, đây là chuyện vạn vạn không có khả năng … Chính là… Ta có thể đem chuyện quá khứ đều nói cho con, cho con có thể có phòng bị, nhưng con phải hứa hẹn, việc này vạn vạn không thể nói cho Phượng Phượng.”
Long Tam hơi trầm ngâm: “Nếu gạt Phượng Nhi là tốt, ta sẽ giữ bí mật.”
Phượng Trác Quân chăm chú nhìn ánh mắt Long Tam, xác nhận hắn thật là thành tâm đáp lại, lúc này mới gật đầu nói: “Đây thật là một bí mật, một bí mật mà ta cùng với a Lỵ dấu Phượng Phượng cuốt hai mươi năm.” Ông nói đến đây thì dừng lại, tựa hồ chìm ở trong suy nghĩ của chính mình.
Long Tam cũng không thúc giục ông, rót chén nước, lẳng lặng chờ ông nói tiếp. Phượng Trác Quân suy nghĩ rõ ràng, bắt đầu nói: “Năm đó sau khi cha ta mất, ta cùng nương ta vẫn muốn tra ra chân tướng, chúng ta tuyệt không tin cha ta có thể làm ra việc bội bạc bực này. Nhưng lúc đó chúng ta ở nông thôn, gia cảnh khốn đốn, đói một bữa, cũng không có phương pháp gì, nương ta trong lòng hậm hực, thực không có vui vẻ, không được bao lâu cũng sinh bệnh, nhịn vài năm cũng đi.”
Phượng Trác Quân nhớ tới đau khổ năm đó, đỏ hốc mắt: “Ta tính tình mềm yếu, làm việc thiếu chút quyết đoán, nhưng thù cha không dám quên, lời mẫu thân lâm chung dặn dò không dám quên, ta phát thệ nhất định phải tìm ra chân tướng, trả lại cho cha trong sạch, nhất định phải vì vi phụ báo thù, an ủi hai lão nhân gia trên trời có linh thiêng. Ngạo mạn chậm truy tra, nghe ngóng không ít tin tức lời đồn, cái gì cũng đều có, đám quan to quý nhân ta không trực tiếp điều tra được, chỉ có thể tìm người làm hỏi thăm, sau đó lại tìm cơ hội nghiệm chứng. Trên đời này không cò gì là không có khe hở, có lúc ta tìm được tin tức, người hướng Hoàng Thượng tố cáo cha ta chính là Triệu đại nhân, sau đó người này cáo lão hồi hương, cư nhiên lại muốn chuyển đến Hạ quốc. Ở Tiêu quốc đang tốt lành, làm sao có thể đi xa để đến nơi như vậy. Ta lại đi sâu tìm tòi, rốt cục xác định việc ông ta tố cáo lúc trước là có người sai khiến. Vì thế, ta lập tức đuổi theo đến Hạ quốc.”
Nghe được từ Hạ quốc này, Long Tam rũ mắt xuống, hắn lẳng lặng không nói, nghe Phượng Trác Quân tiếp tục nói.
“Người đó quả nhiên cùng việc này có liên quan, hắn nhận ra ta, nhìn thấy ta liền tựa như gặp quỷ, hắn cái gì cũng không chịu nói, thậm chí ngầm giở độc kế, tìm người gia hại cho ta. Khi đó ta ai cũng không biết, lẻ loi một mình ở Hạ quốc, không tài không thế, tứ cố vô thân. Nhưng may là vào thời điểm đó, ta quen biết a Linh, cũng chính là…” Phượng Trác Quân ngừng lại một chút, rốt cục vẫn là nói: “Cũng chính là nương của Phượng Phượng.”
“A Linh?”
“Ân. A Linh cùng a Lỵ là hai tỷ muội. Năm đó chính là thời điểm ta chật vật nhất, không đủ ăn đủ mặc, còn bị người đuổi giết. Lúc không còn chỗ để chạy, ta trốn vào xe ngựa của a Linh. Ta nghĩ trong xe ngựa dừng ở ven đường đó là không có người, không ngờ lúc ấy là a Linh không thoải mái, một mình một người ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, ta leo lên, khiến nàng bừng tỉnh.” Phượng Trác Quân nói đến đây, tựa hồ nghĩ tới tình cảnh ngay lúc đó, không khỏi khóe miệng nhất loan, nở nụ cười nhẹ: “A Linh tính tình mạnh mẽ, nàng thấy ta xông vào, nhảy dựng lên rồi sau đó ra sức đánh, còn một cước đem ta đá xuống xe ngựa, ta lúc ấy thân mình suy yếu, ngã xuống liền dậy không nổi, a Linh nhảy xuống tính đánh ta thêm một chút, lại thấy tình trạng của ta, trong lòng kinh ngạc, liền hỏi nguyên d
Phượng Trác Quân dừng một chút, trong đầu Long Tam cũng không khỏi nghĩ đến Phượng Nhi của hắn tính tình cũng mạnh mẽ như vậy, không khỏi cười. Phượng Trác Quân nói tiếp: “A Linh là cô nương tốt, nàng biết được tình huống của ta, cũng không nghi ngờ gì, lại đem ta nâng lên xe ngựa, giúp ta tránh được đuổi giết. Sau, nàng biết được quá khứ của ta, đối ta rất là quan tâm, nàng không chê gia cảnh ta bần hàn cũng không chê ta vô dụng… Sau đó chúng ta yêu nhau …” Phượng Trác Quân thanh âm nhẹ xuống: “Nàng cho ta hết thảy của nàng, cho ta một lần nữa có một gia đình.”
Long Tam biết, trọng điểm câu chuyện sắp tới. Quả nhiên Phượng Trác Quân mở miệng nói một câu: “Nhưng mà…” Ông ngừng lại một chút: “Nhưng mà sau đó, ta rốt cục từ miệng người nọ tra ra được, là Long lão gia tử làm, cùng với chuyện bảo vật cha ta nói thật rất ăn khớp, ta sốt ruột muốn báo thù, một lòng phải về tìm đến Long gia tính sổ. Nhưng là a Linh không đồng ý, nàng hy vọng ta có thể ở lại Hạ quốc, ở lại bên cạnh nàng, hy vọng về sau đều có thể an an ổn ổn sống. Nhưng ta quên không được bộ dáng phụ thân lúc mất, quên không được lời mẫu thân lâm chung dặn dò, ta quên không được Phượng gia chúng ta ở kinh thành cường thịnh nhất thời cuối cùng lại thành chuột chạy qua đường, ta quên không được sỉ nhục này.”
Phượng Trác Quân liếc mắt nhìn Long Tam một cái, Long Tam mặt không chút thay đổi, điều này khiến cho ông cảm thấy có vài phần không được tự nhiên, ông xoa xoa hai má, uống chén nước, tiếp tục nói: “Ta muốn a Linh theo ta cùng đi, a Linh lại nói nàng đáp ứng vì cha mẹ thủ phần mười năm, không thể rời đi, thời điểm đó ta rất tức giận, ta cảm thấy nàng rất ích kỷ, nàng thực hiện lời hứa hẹn của nàng với cha mẹ, lại muốn ta làm một người con bất hiếu, ta không thể hiểu. Ngày đó chúng ta ầm ỹ lớn một trận, trong lòng ta rất giận dữ, nói không ít lời tuyệt tình, sau ta để lại phong thư, nói từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau, sau đó ta ly khai Hạ quốc, về tới Hồ châu ở nông thôn, tính hảo hảo tìm cách báo thù.” PP
Nhắc tới báo thù, ông lại liếc mắt nhìn Long Tam một cái, Long Tam vẫn không có biểu tình, ngược lại hỏi hắn: “Vậy Phượng Nhi là xuất hiện như thế nào?”
Phượng Trác Quân nói: “Sau đó hơn một năm, ta ở Hồ châu vừa mới miễn cưỡng sống yên, sửa cái mả cho cha mẹ ta, đang phát sầu việc báo thù việc nên tiến triển như thế nào, a Lỵ lại tìm đến, nàng là muội muội của a Linh, chúng ta ở Hạ quốc cũng có quen biết, nàng đối chuyện ta cùng a Linh rất rõ ràng, nàng mang đến Phượng Phượng. Nàng nói cho ta biết, sau khi ta đi rồi, a Linh tức giận tâm, bệnh nặng một hồi, lúc này mới chẩn ra nguyên lai đã có thai hơn hai tháng, nàng cố gắng sinh đứa nhỏ ra, lại đối ta vẫn thực không tha thứ, nhưng nàng đối ta cảm tình sâu vô cùng, lại hy vọng có thể bồi ở bên người ta, cứ như thế cảm xúc thay đổi liên tục, cuối cùng ngã bệnh. Nàng bệnh rất nặng, cảm xúc lại không tốt, nàng ngày ngày rơi lệ, khi thì cảm thấy chính mình có lỗi với ta, có lỗi với đứa nhỏ, khi thì lại cảm thấy ta là kẻ phụ lòng, phản bội nàng. Tóm lại, cuối cùng nàng chịu không nổi, đem đứa nhỏ giao cho a Lỵ nuôi nấng, hy vọng a Lỵ có thể tới tìm ta, thay nàng chiếu cố ta cùng đứa nhỏ, sau đó a Linh ép a Lỵ rời đi, rồi tự thiêu chính mình cùng tổ trạch, bồi cha mẹ nàng mà đi.”
Phượng Trác Quân nói đến chỗ này, lại nhịn không được, bụm mặt thương tâm khóc rống, hơn nửa ngày mới tiếp tục nói: “Ta lúc ấy nghe xong, quả thực là sấm sét giữa trời quang, ta chưa bao giờ thống hận chính ta như vậy. Ta chạy về Hạ quốc, chỉ thấy được nơi tổ trạch Kiều gia kia đã sớm san bằng, trận hỏa hoạn lớn đó là tin tức hãy còn mới mẻ đầu đường cuối ngõ, ta khi đó liền điên rồi, may mắn thời điểm đó, bên người ta còn có a Lỵ.” P
Long Tam đưa Phượng Trác Quân một cái khăn, lại rót cho ông chén nước, Phượng Trác Quân lau mặt, uống nước xong, cảm xúc dịu đi, tiếp theo nói: “A Lỵ cùng a Linh chẳng những bộ dạng thực giống nhau, ngay cả tính tình cũng tương tự, đều là tính tình nóng nảy cương cường, nàng đem ta ra mắng một hồi, nói ta đừng quên còn có đứa nhỏ cần chiếu cố, còn có thù của cha mẹ phải báo, đường tương lai còn rất dài. Ta tỉnh ngộ, một lần nữa tỉnh lại, đối với một đại nam nhân, làm sao có thể chiếu cố đứa nhỏ, a Lỵ liền vẫn ở bên chúng ta, nàng thu xếp mọi chuyện cho ta, giúp ta thu vén nhà cửa, giúp ta chiếu cố Phượng Phượng, giúp ta an bài sinh ý, có nàng ở bên người, ngày của ta một chút một chút tốt lên. Sau đó, chúng ta liền thuận lý thành chương thành thân, lúc ấy Phượng Phượng còn nhỏ, a Lỵ cùng ta ước định đem Phượng Phượng trở thành đứa nhỏ thân sinh của a Lỵ mà nuôi nấng, không cần đem sai lầm trước đây áp đặt lên đứa nhỏ khiến cho nó thống khổ.”
Phượng Trác Quân thấy Long Tam nhíu mày, vội nói: “Con đừng thấy a Lỵ nói chuyện nghiêm khắc, thật ra bà ấy đối Phượng Phượng rất tốt, khi đó ta tinh thần không tốt, cái gì cũng cạn sạch sức lực, là a Lỵ một mình chiếu cố đứa nhỏ, lại chiếu cố ta, còn triệu hồi một ít trung phó Phượng gia chúng ta, làm mua bán, trùng kiến gia nghiệp Phượng gia, nếu không phải nhờ bà ấy, sẽ không có Phượng gia chúng ta hôm nay, ta cùng với Phượng Phượng, cũng đã sớm mất.”
“Vậy sau đó hai người quyết định nhét nữ nhi vào bên trong Long gia chúng ta manh mối, trộm bảo vật, để tìm kiếm của tội chứng Long gia chúng ta, đúng không?” Long Tam hỏi.
Phượng Trác Quân gật đầu, Long Tam lại hỏi: “Kế hoạch này ngoài hai người ra còn có người nào khác biết hay không?”
“Việc này nội tình chỉ có ta cùng a Lỵ, còn có hai vị lão trung phó biết được. Nhưng việc Phượng Phượng gả vào Long gia lại là việc cao thấp Phượng gia đều biết.”
“Vậy tin mẫu thân thân sinh của Phượng Nhi mất, ngài đã chứng thật chưa?”
“Lúc trước ta dù chưa nhìn thấy thi thể, nhưng a Lỵ cũng là chính mắt thấy nàng táng thân biển lửa, nhóm hàng xóm nhà cũ cũng đều chứng thật hỏa hoạn lần đó, sau khi xảy ra cháy, a Lỵ ở trong đám cháy tìm được một khối thi cốt, khẳng định đó là a Linh, nàng tự tay đem a Linh cùng cha mẹ chôn ở một chỗ.” Phượng Trác Quân cẩn thận hồi tưởng chuyện lúc trước, nay cũng là thổn thức cảm thán: “Nhưng chuyện hôm nay xảy ra, sợ là a Linh chưa chết, lại đến đây trả thù ta. Nàng không thẳng tay lấy mạng già của ta, lại lấy nữ nhi đến tra tấn ta…” Ông nói xong, khổ sở đến cực điểm: “Ta lúc trước đúng là không nên bỏ lại nàng, khiến cho nàng chịu nhiều đau khổ, là ta không đúng, nhưng nàng nếu là muốn trả thù ta, ta không có lời nào để nói, nhưng nàng vì sao phải đối nữ nhi ra tay như thế?” r
Phượng Trác Quân nghĩ tới, hỏi: “Hiền tế, con đuổi theo bọn họ, có kịp thấy rõ diện mạo bọn họ không?”
“Chỉ có hai hắc y nam nhân, đánh không lại liền chạy mất. Nhưng thật ra không phát hiện thân ảnh nữ nhân.”
“Nàng sẽ không dừng tay …” Phượng Trác Quân thì thào nói: “Nàng tính tình mạnh mẽ như vậy, sẽ không dừng tay như vậy.”
Long Tam không có an ủi ông, chỉ nói: “Nhạc phu đại nhân nói đúng, việc này vẫn nên gạt Phượng Nhi tốt hơn.”
Phượng Trữ thật là bị giấu giếm hoàn toàn, nàng vừa tỉnh lại, phát hiện mình lại thay đổi chỗ khác, mơ mơ màng màng đánh giá căn phòng xa lạ, sau đó nhìn đến Long Tam cúi đầu nhìn nàng đầy quan tâm thân thiết.
“Nàng tỉnh.” Long Tam chạm chạm cánh môi của nàng, dùng cái trán chạm vào trán của
Phượng Trữ chớp mắt hỏi: “Chúng ta lại đổi nơi khác rồi à?”
“Ừ, để cho an toàn, thường thay đổi tốt hơn.”
Phượng Trữ nhăn mặt nhăn mũi, hỏi: “Đã có thể ăn được chưa?”
“Vẫn chưa được, phải chờ ngày mai.” Long Tam trả lời khiến cho Phượng Trữ lộ ra vẻ mặt thất vọng rõ ràng. Long Tam bật cười, hôn nhẹ mi tâm của nàng: “Ngoan, còn có một ngày mà thôi, lại uống thuốc là lần nữa là được.”
Phượng Trữ thực không vui: “Ta hiện tại giống như con chuột, chẳng những phải trốn đông trốn tây, còn tìm không thấy thức ăn. Đều là do đám vương bát đản kia làm hại, chờ ta khỏe lại, nhất định phải đem bọn họ đào ra, chém thành tám khối, mới có thể giải mối hận trong lòng a.”
Long Tam hừ hừ hai tiếng, nói: “Nàng trước an phận chút, độc giải hết, ngoại thương còn chưa khỏi đâu, còn phải dưỡng tiếp nữa, đừng có mãi nghĩ đến chuyện báo thù, mọi sự còn có ta đây.”
“Ân, vậy như vậy đi, hảo tướng công, chàng đem thực đơn ngày mai liệt kê hết ra đây cho ta xem qua một chút, để chọn xem ăn cái gì ngon, được không? Để cho ta ăn no, ngoại thương nội thương gì gì đó toàn bộ đều mau khỏi.” Biểu tình của nàng thật thà một cách tinh quái, chọc Long Tam cười ha ha, nhịn không được ở trên mặt nàng cắn một ngụm, nói: “Tác quái.”
Phượng Trữ không phục, chụp lấy đại chưởng của hắn cũng cắn một ngụm, bỗng nhiên tươi cười cứng ở trên mặt, qua một hồi lâu nói: “Long Tam, ta nhớ ra rồi, ta thiếu chút nữa bị người bóp chết.”
Long Tam sửng sốt, chạm vào tóc của nàng an ủi nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nàng bị thương, bị kích thích, có lẽ nhớ lầm, chuyện không tốt này cũng đừng suy nghĩ.”
Phượng Trữ trừng hắn: “Chàng trước kia lại nói, nhớ tới cái gì liền nói cho chàng, có lẽ đều là manh mối, hiện tại ta nhớ ra rồi, chàng lại không thèm để ý. Vừa rồi thời điểm ta nghĩ đến, lại rất khó chịu, giống như cảm giác ở trong nước ấy.”
Nàng nhắc tới nước khiến Long Tam đau lòng, nàng có bao nhiêu sợ nước hắn đều biết, nhanh chóng đem nàng ôm vào trong ngực dỗ: “Ta sợ nàng khó chịu, mới không cho nàng nghĩ nhiều, nay không giống như xưa, cảm tình của chúng ta tốt như vậy, chuyện quá khứ lại tìm tòi để cũng không cần thiết đúng không? Nàng có nhớ tới thì tốt, nghĩ không ra cũng không có gì, không cần quá để ý, nếu là nghĩ đến cái gì không tốt, khiến nàng không thoải mái, cũng đừng suy nghĩ nữa.”
“Long Tam.” Phượng Trữ hề hề gọi: “Ta có thể cả đời đều như vậy hay không, vĩnh viễn cũng nghĩ không ra?”
Long Tam im lặng, thật sự không biết nên đáp như thế nào. Phượng Trữ oa ở trong lòng hắn, nho nhỏ giọng nói: “Tuy rằng ta cuối cùng cùng chính mình nói, trọng yếu nhất là tương lai, nhớ không được chuyện đã qua cũng không có quan hệ. Nhưng chàng biết đó, trong lòng ta luôn thiếu này nọ. Ta không biết chính mình từng phát sinh cái gì, không nhận ra người nào, này đó đều không biết, tất cả làm cho ta có chút sợ hãi, giống như lần trước Bảo Nhi bị cướp, lần này có người ám sát, chuyện tình đã qua của ta không biết có liên quan không.”
Long Tam ôm chặt nàng: “Ta đều đã giải quyết, Phượng Nhi, nàng cho thêm ta một ít thời gian. Đừng sợ, có ta đây, mọi chuyện, đều có thể giải quyết. Nàng đừng rời khỏi ta.”
“Vậy chàng sẽ cho ta ăn cơm sao?” Phượng Trữ chính là có bản lĩnh vô luận tán gẫu cái gì đều có thể vòng trở về vấn đề quan trọng này.
“Ngày mai.” Long Tam tư thế biểu tình cũng không biến, đáp lại rất nhanh gọn.
Phượng Trữ dùng sức cắn hắn một cái, người này như thế nào cũng khó khăn, thật sự rất xấu xa. Nàng oa ở trong lòng hắn, lại có chút buồn ngủ, nàng có chút kỳ quái, chẳng lẽ trong thuốc đại phu kê có thành phần an thần? Nhưng vài lần uống trước, cũng không có a. Nàng trừng mắt nhìn, quyết định không từ chối, mệt liền ngủ, nàng nhắm lại mắt, trước khi chìm vào mộng đẹp lại nói một câu: “Long Tam, ta lại quên hỏi chàng, chỗ nào vừa có hồ vừa có cát?”
Long Tam cứng đờ, nhìn Phượng Trữ oa ở trong lòng hắn ngọt ngào ngủ, chỉ cảm thấy trong đầu ngũ vị tạp trần.
Rồng Bay Phượng Múa Rồng Bay Phượng Múa - Minh Nguyệt Thính Phong