Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: linhvipno121
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 55
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 352 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:33:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 8
/N: Trước khi vào chap mới, e có đôi lời muốn nói:
- e hèm, thứ nhất là e thi xong rồi và đang trong thời kì căng nhất là chờ kết quả, tuy vậy e vẫn sẽ up chap mới hằng ngày.
- Thứ hai là vừa thi xong nên não vẫn mỏi (do trong phòng thi chất xám hoạt động quá công suất) nên là mấy chap tiếp có thể hơi nhạy hoặc nhạt toẹt ra và chẳng liên quan. Mong mọi người thông cảm.
Đấy, chỉ có thế thôi, mời mọi người đọc tiếp chap mới. em xin hết.
*************
Vào buổi tối tại một nhà hàng sang trọng bên hồ Yamanaka dưới chân núi Phú sĩ (Thông tin chính xác luôn), có một đôi trai gái đang ngồi đối diện nhau bên bàn.
Cô gái có mái tóc nâu nâng ly rượu lên.
- Chúc mừng anh đã thắng được gói thầu của tập đoàn Inuzuka.
Anh, chàng trai có mái tóc đỏ, cũng nâng li rượu lên, cụng li, nói:
- Anh không thể làm được nếu thiếu cô em gái vụng về của mình. - Anh châm chọc.
- Vâng, và cô em gái "vụng về" này cũng xứng đáng một lời cảm ơn đấy nhỉ!
Anh mỉm cười trước lời nói móc của cô:
- Cảm ơn em, Sakura.
- Hihi, không có gì! - cô cười mỉm rồi đặt li xuống bàn.
- Sakura này...- anh nói, nhìn vào mái tóc nâu của cô - lúc đi với anh em không cần phải nhuộm tóc đâu.
- Xin lỗi anh nhưng em không thể bất cẩn được, em đã chuẩn bị quá cẩn thận suốt 6 năm qua và không thể để bị nhận dạng lại với mái tóc hồng được.
- Hm...
- Mà... anh làm xong việc em nhờ chưa?
Sasori lấy trong cặp ra một cái phong bì lớn đưa cho cô.
- Tất cả đều ở trong đó hết.
- Cảm ơn anh.
- Hn...
- Đừng có "Hn" với em - Cô gắt.
- Làm gì mà căng thế. Thôi, ăn nhanh đi, nguội hết đồ ăn rồi.
- Nii-san.... - cô bỗng trầm giọng xuống.
- Sao vậy?- Nhận thấy thái độ khác thường của em gái, anh thấy hơi lo.
-....Cha mẹ...trông như thế nào? - cô ngậm ngùi hỏi.
- Sao em lại hỏi? - anh khá ngạc nhiên trước câu hỏi của con bé.
- Chỉ là... khi ở Mỹ anh luôn né tránh câu hỏi của em. Bây giờ em lớn rồi, em muốn biết. - giọng cô đầy cương quyết.
Anh thở dài, đứng dậy kê ghế sang ngồi cạnh cô, tay khoác vai cô, kéo cô vào lòng.
- Xem nào, cha là một người rất yêu thương gia đình, đặc biệt là em. Em phải nhìn thấy cha vui như thế nào khi em ra đời, ông đã mất tận một tuần để đặt tên cho em. Cha cũng có mái tóc hồng như em nhưng sẫm màu hơn.
- Thật ư? - nghe tới đây mặt cô hớn hở, vậy là cô có gen từ cha - Thế còn mẹ?
- Mẹ rất xinh, tóc vàng cam, mắt xanh giống em đó. Vậy nên mỗi lần nhìn em là anh nhớ tới cha mẹ. Mẹ cũng rất yêu anh em mình.
- Giá như cha mẹ còn sống, em muốn nhìn mặt cha mẹ một lần. - Cô ngả đầu vào vai anh.
- Ừ, giá như vậy....
Từ một góc trong nhà hàng, có một người đàn ông đang chụp lại ảnh của hai người. Sau đó anh ra lấy điện thoại ra nhắn tin:
'Tôi sẽ gửi ảnh đến ngay' rồi rời đi.
Từ điểm nhận ảnh.
Trong một quán bar, một chàng trai tóc đen đang ngồi uống rượu, trước mặt anh là một đống cốc xếp chồng lên nhau đủ để biết anh đã uống nhiều đến mức nào.
"Tít tít" -Tiếng tin nhắn
Anh rút trong áo ra chiếc Iphone 6 plus. Mở máy lên, là tin nhắn ảnh. Anh ấn vào mở ảnh lên xem và.... ảnh cô và hắn (Sasori) đang ngồi cạnh nhau, cô tựa đầu vào hắn.
"Bốp" - anh phi cả chiếc điện thoại vào tường, chiếc Iphone vỡ tan tành (không dùng thì cho bà, làm gì mà phí thế
Revenge Revenge - linhvipno121