Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 489 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 817 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 22: Tập Trung Và...Chụp Nào
ảnh tượng khủng bố này khiến người ta chấn động.
Nhưng hiện tại, Bạch Vũ Sóc vẫn không cảm ứng được Mạc Thu Thực có dấu hiệu gì bị vong nhập!
Có chuyện gì đây?
Bạch Vũ Sóc không cho rằng nàng không cảm ứng được gì bởi vì thể chất linh môi bị thương nặng. Cảm ứng này là bản năng của linh môi sư nên không cần tốn vé chuộc cái chết. Dù sao đây cũng là lý do khiến Vũ Sóc có lòng tự tin mãnh liệt đến vậy.
Tiếp đó, thân hình của Mạc Thu Thực từ từ lui về phía sau rồi khuất dần trong bóng đêm ở 1 hướng khác của hành lang.
Sau đó ba người cũng chạy vào trong hành lang kia.
Nhưng sau khi rẽ qua 1 góc cua trong hành lang, bọn họ phát hiện...... Mạc Thu Thực đã biến mất!
Nàng làm sao có thể chạy nhanh như vậy?
Cảm giác nguy hiểm vừa rồi chỉ loé lên trong chớp mắt.Vì Vũ Sóc chẳng cảm ứng được gì nên nàng cũng không thể thông qua nghi thức lên đồng để mời vong của Lâm Lam Huyên nhập lên người nàng.
Quỷ hồn này......ẩn mình quá sâu rồi.
Diệp Tưởng không phải là linh môi sư nên hắn chẳng cảm ứng được gì. Nhưng hắn cũng ý thức được rõ ràng rằng tình hình bây giờ vô cùng nguy hiểm. Đương nhiên, hắn có giày cao gót nên chắc cũng không khó để giữ mạng,nhưng thứ quan trọng nhất với hắn lúc này vẫn là thông tin.Nếu cứ dựa theo sự phát triển của kịch bản để diễn xuất thì không sớm thì muộn cũng sẽ có người phải chết. Hắn không thể để mặc cứ tiếp tục phát triển được!
Đúng lúc này Vũ Sóc có 1 linh cảm nguy hiểm!
-Ở…ở bên trên! Tầng 16!
Tầng 16 là phòng cho thuê để tổ chức đại tiệc của khách sạn Adele.
Diệp Tưởng hiểu ý của Vũ Sóc.
-Em cảm ứng được gì sao, Thiên Thu!
-Đúng vậy. Nhưng chỉ trong nháy mắt thứ đó đã biến mất.
Nếu muốn sống sót trong phim kinh dị không thể chỉ biết dựa vào vật bị nguyền rủa.Không ít diễn viên bỏ mạng vì họ quá dựa dẫm vào vật bị nguyền rủa.Thí dụ như đám người Dương Hà, Đường Hải Lan, Vu Thần, Tô Hàn, Hầu Thiên Bạch ai mà chẳng có vật bị nguyền rủa,nhưng vì sao bọn họ lần lượt bỏ mạn trong phim kinh dị? Trong 1 bộ phim kinh dị, càng sử dụng vật bị nguyền rủa nhiều thì hiệu quả càng lúc càng yếu.Nhất là sự suy yếu của hiệu quả nguyền rủa của vật bị nguyền rủa được biểu hiện rõ ràng nhất ở chuyện thời gian quỷ hồn bị đuổi đi sẽ càng lúc càng ngắn lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ chỉ còn biết dựa vào vận may!
Nhưng nếu có thể tìm ra nguồn gốc của sự khủng bố trong phim kinh dị, sau đó giải quyết triệt để vấn đề thì mọi chuyện lại khác.Nhưng để làm được như vậy cũng không hề đơn giản. Tuy vậy tuyệt đối không có bất cứ một bộ phim kinh dị, nào sẽ bố trí 1 kết cục đáng sợ là diệt đoàn. Cho nên, Vũ Sóc cũng tin tưởng nếu có thể vén lên bức màn bí ẩn đang che phủ cái chết của Lâm Lam Huyên thì bọn họ sẽ có cách sống qua bộ phim này.
-La Phong, anh Dương! Chúng ta đi! Xem xem thứ ở bên trên rốt cuộc là gì!
Cứ việc cảm giác khủng bố chỉ loé lên sau đó biến mất ngay nhưng đây cũng là manh mối vô cùng quan trọng. Tuy rằng kịch bản quy định trong tình hình chung thì không thể rời khỏi tầng 15, nhưng hiện tại đang là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống nên kịch bản cũng không quy định bọn họ tuyệt đối không được rời khỏi tầng 15. Cho nên cũng sẽ chẳng có vấn đề gì nếu bọn họ đi lên tầng 16. Máy ảnh ma quái của Nhạc Khang Hùng có lẽ ở thời điểm quan trọng có thể phát huy tác dụng chụp lại những manh mối quan trọng!
Đi lên cầu thang, ba người đi tới phòng cho thuê để tổ chức đại tiệc trên tầng 16. Hiện tại toàn bộ không gian đại sảnh đang chìm trong bóng tối. Những chiếc bàn lớn có diện tích rộng đủ để phục vụ đồ năn cho 10 người được bày khắp nơi.
Vừa rồi Vũ Sóc có cảm ứng nguy hiểm ở chính chỗ này.
Vũ Sóc đi ở phía trước, còn Diệp Tưởng và Nhạc Khang Hùng đi sát theo sau. Nhìn bề ngoài thì giày cao gót của Diệp Tưởng cộng thêm linh môi kích hoạt của Vũ Sóc nên chắc chẳng có chuyện gì lớn đâu. Nhưng thật ra lại không phải như vậy. Có thể nói hiện tại đang là nguy cơ tứ phía. Nhân vật chính không phải Diệp Tưởng, nên không nhất định DIệp Tưởng sẽ có cơ hội sống sót.
Dù sao bộ phim kinh dị này cũng khó hơn “Phòng giam” và “Xe khách khủng bố” 1 bậc! Đừng nhìn trong “Phòng giam” chết gần hết các diễn viên, nếu đám Diệp Tưởng có thể giải quyết vấn đề trước khi nguyền rủa của huyết từ ác hoá thì tất cả diễn viên đều có thể sống sót trở về. Nhưng bộ phim này thì khác, Diệp Tưởng cho dù lấy ra giày cao gót 10 giây thì có lẽ hắn sẽ không sao, nhưng theo thời gian hiệu quả nguyền rủa sẽ càng ngày càng yếu. Nói cho cùng thì bộ phim “Giày cao gót màu máu” còn khó hơn “Khách sạn ma ám” nhưng cũng chẳng khó hơn bao nhiêu mà diễn viên khi sử dụng vật bị nguyền rủa cũng phải tuân theo quy tắc nguyền rủa giảm dần và hạn chế về thời gian[ nếu không có hạn chế thì nguyền rủa chắc chắn khôi phục].
Nếu dùng giày cao gót trong [ Quỷ tế III] hay [ Gia tộc Nitemare ] – những bộ phim khó khăn nhất như vậy, tuy rằng Diệp Tưởng vẫn có thể tự bảo vệ mình, nhưng thời gian cũng sẽ bị rút ngắn tới mức thấp nhất. Lúc trước Phương Lãnh sở dĩ sẵn lòng dàn xếp cho Lý Duy Tư trả tiền thuê cho Diệp Tưởng cũng có 2 nguyên nhân: thứ 1 là chiếu cố những người mới, thứ 2 là sau khi đám người Vu Thần chết đi, cộng thêm Dương Hà, Đường Hải Lan bỏ mạng trong “Xe khách khủng bố” và áo liệm của Tề Tình Tình bị thất lạc trong "Minh Huyết" thì “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 13 đã thất lạc tới 7 vật bị nguyền rủa. Cho nên cho dù giá trị giày cao gót tuy rằng hơi thấp hơn 1 chút thì Phương Lãnh nhất định cũng phải thuê. Nếu Diệp Tưởng khi đó cố tình chém giá cắt cổ,cứ giả sử như Phương Lãnh thật sự đồng ý thì trong lòng Phương Lãnh cũng sẽ thấy vướng mắc.
Trước đó, Tiêu Mộng Kì nói giày cao gót có thể cho thuê với giá cao nhất là 1700 tấm. Tuy rằng lời này không hề sai, nhưng cũng có chút khoa trương.1700 tấm là giá tiền cho thuê giày cao gót khi tham gia đóng phim kinh dị tương đối dễ vì trong loại phim như vậy thì tác dụng của giày cao gót là rất lớn.
Trong phim kinh dị tương đối khó thì mức giá 1200 tấm mà Tề Tình Tình đưa ra lúc trước về cơ bản đã là mức giá cao nhất.
Chuyện này Bạch Vũ Sóc từng nhiều lần nhấn mạnh với 2 người Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm.
Vì thế, có được vật bị nguyền rủa cũng chưa chắc là diễn viên đó chắc chắn sẽ sống sót.
Diệp Tưởng khắc ghi chuyện này trong tâm khảm. Tâm tính của hắn đang bắt đầu chuyển từ tâm tính của 1 người làm công ăn lương bình thường sang tâm tính của 1 diễn viên phim kinh dị chân thực. Làm thế nào để sống sót thì Vũ Sóc đã truyền cho hắn không ít kinh nghiệm. Nhưng quan trọng là hắn phải tự mình đúc rút nên những kinh nghiệm ình trong quá trình quay những bộ phim kinh dị.
Dù sao thì thế giới của phim kinh dị chân thực vẫn còn tồn tại quá nhiều bí ẩn.
Phòng cho thuê để tổ chức đại tiệc bị bóng tối che phủ giống như đang che dấu 1 con ác quỷ. Mạc Thu Thực giống như bị quỷ nhập lên người đi tới chỗ này. Vậy có nghĩa là,nguồn gốc của nguyền rủa đang ở quanh đây sao?
Diệp Tưởng cố gắng tránh xa khỏi những chiếc bàn ăn vì hắn nhớ kỹ lời mà Vũ Sóc đã nói: “ Trong phim kinh dị nhất định phải tránh xa những thứ có thể che dấu thân mình.1 trong những loại tình tiết hay được vận dụng của phim kinh dị chính là tận dụng những thứ có thể che dấu thân mình để đạt được hiệu quả khủng bố”.
Bạch Vũ Sóc chuẩn bị có thể kích hoạt linh môi bất cứ lúc nào, Nhạc Khang Hùng không ngừng vuốt ve vòng tay xương người. Y đang suy xét để lựa chọn thời cơ thích hợp để lấy ra máy ảnh chụp ảnh.
Bầu không khí lúc này có thể nói là vô cùng khẩn trương. Phân cảnh này nếu được sử dụng trong phim kinh dị có thể khiến cho khán giả hồi hộp chờ đợi đến nín thở. Chỉ tiếc là cảnh này chỉ là 1 tình tiết trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống cho nên nó sẽ không nằm trong phần xuất hiện trên màn ảnh. Bất cứ một bộ phim kinh dị nào khi được trình chiếu đều sẽ lựa chọn những cảnh tượng mà bầu không khí lúc đó đang là nặng nề nhất.So ra thì khi quỷ hồn thật sự xuất hiện cũng chẳng có gì áp lực cho lắm.
Diệp Tưởng tự trào chính mình. Đến lúc nào rồi mà hắn còn có tâm trí nghĩ đến chuyện này? Trước đó hắn thỉnh thoảng cũng đi xem phim kinh dị, nhưng hắn cũng chẳng có cảm giác gì mấy vì dù sao hắn cũng biết quỷ là do con người đóng vai nên cho dù quỷ có thật sự xuất hiện, hắn cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi và ngạc nhiên. Nhưng đến khi chính mình phải đóng trong bộ phim kinh dị chân thực, những giác quan cũng trở nên nhạy cảm hơn gấp nhiều lần,mà quỷ kia cũng không phải do con người đóng vai nữa mà đó là quỷ hồn chân chính!
Phòng cho thuê để tổ chức đại tiệc có diện tích rất lớn nhưng ba người cố gắng đi thật chậm.Vũ Sóc đi chậm để cảm ứng,còn hai người Diệp Tưởng và Nhạc Khang Hùng cũng không thể đi chắn phía trước của nàng, đồng thời còn phải cẩn thận tránh những bàn ăn. Không khí lúc này nặng nề đến cực hạn.
Đúng lúc này, Vũ Sóc dừng bước.
Lần này, Diệp Tưởng cũng lập tức đứng lại, sau đó hắn khẽ hỏi:
-Thiên Thu! Em có cái gì phát hiện gì sao?
Ánh mắt của Vũ Sóc quay sang nhìn 1 căn phòng nhỏ có đặt rất nhiều ghế lô. Phải nói thêm rằng bên cạnh phòng cho thuê để tổ chức đại tiệc còn có thêm 2,3 căn phòng cho thuê để tổ chức tiệc cỡ nhỏ. Tiếp đó nàng đưa ngón tay chỉ tới 1 căn phòng như vậy. Ý của nàng thế nào thật quá dễ hiểu.
Nhạc Khang Hùng giật mình. Hiện tại rốt cuộc hắn có thể chụp được một số bức ảnh có giá trị! Diệp Tưởng duỗi thẳng bàn tay sau đó hoạt động các khớp ngón tay để xoá tan sự sợ hãi bất an trong lòng mình. Khuôn mặt của Vũ Sóc thì không đổi sắc vì dù sao kinh nghiệm của nàng quá phong phú, đến ngay cả bộ phim kinh dị siêu khó như “Vùng cấm thứ 4” nàng còn sống sót được nên năng lực sống sót của nàng vượt xa Diệp Tưởng rất nhiều.
Ba người từ từ bước tới phía căn phòng đó. Một bước...... Hai bước...... Ba bước......
Không khí lúc này đã trở nên lắng đọng đến cực hạn, giống như cho dù có 1 cây kim rơi xuống đất bọn họ cũng có thể nghe thấy. Cũng may là phòng cho thuê để tổ chức đại tiệc này được trải thảm cho nên khi bước đi cũng không gây ra tiếng động. Diệp Tưởng và Nhạc Khang Hùng nắm chặt lấy vòng tay xương người, hô hấp cũng như ngừng lại. Nhịp tim của Diệp Tưởng không ngừng tăng tốc, hai chân hắn cũng bắt đầu run rẩy. Chuyện này không dính dáng gì tới chuyện hắn có năng lực bảo mệnh gì hay không mà chỉ là 1 phản ứng bản năng của 1 người bình thường.Dù sao, đây cũng là bộ phim kinh dị có độ khó cao đầu tiên của hắn.Một người bình thường nếu như phải đối mặt với 1 con mãnh hổ đang lao ra khỏi lồng sắt thì cho dù bạn có cho anh ta 1 cây súng Barrett M82 có sức công phá siêu mạnh thì anh ta chắc chẵn cũng vẫn cứ thấy lo sợ.
Diệp Tưởng biết đây là giai đoạn quan trọng mà hắn phải trải qua nếu muốn trưởng thành. Cho dù Vũ Sóc có truyền cho hắn bao nhiêu kinh nghiệm cũng không bằng chính hắn cảm nhận mọi thứ trong thực tế. Thực chiến mới là cơ hội tốt nhất để trường thành. Hắn nếu không muốn chết thảm giống như những nhân vật phụ khác,thì hắn bắt buộc phải tôi luyện bản thân.Chuyện thế này có thể diễn ra không chỉ 1 mà có thể là 2 hoặc 3 thậm chí còn nhiều hơn sau này. Hắn cần phải khống chế bản thân và khắc phục sự sợ hãi trong lòng! Phải làm được điều đó thì hắn mới có cơ hội tìm ình 1 con đường sống!
Lúc đó hắn mới có thể giống như đám người Phương Lãnh, Bạch Vũ Sóc!
Hoặc ít nhất là...... Vũ Phàm.
Khi đi tới cửa phòng, người mà Diệp Tưởng đột nhiên nghĩ tới đầu tiên là Ôn Vũ Phàm. Dù sao,1 người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại cùng hắn trải qua hoạn nạn sống chết nên ấn tưởng của nàng trong lòng hắn cũng tương đối sâu đậm.
Hắn vẫn hy vọng trong tương lai có thể báo đáp cho nàng.
Nếu muốn làm được chuyện đó thì hiện tại hắn phải kiên cường!
Rốt cục,nhịp tim của hắn đã được khống chế, thân thể cũng đã ngừng run rẩy.
Vũ Sóc đưa tay cầm lấy tay nắm cửa. Diệp Tưởng đứng ngay sau đó còn Nhạc Khang Hùng phụ trách việc chụp ảnh nên y đứng hơi xa 1 chút.
Sở dĩ bọn họ phải tới tận đây mới dám động thủ chính là vì muốn tạo cơ hội cho Nhạc Khang Hùng chụp ảnh!
Để hắn......
Chụp được bản thể của quỷ hồn kia!
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Rạp Chiếu Phim Địa Ngục - Hắc Sắc Hoả Chủng