"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Lyly
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 24 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 613 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:58:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hap 17: Cầu vòng sau cơn giông
‘’ Mời tất cả hành khách lên máy bay XX, chuyến bay từ Việt Nam sang Mỹ chuẩn bi cất cánh, XIN NHẮC LẠI: Mời tất cả …..
Ông nội hắn & Jani bước vào cửa máy bay, cả 2 cùng ngồi ở dãy ghế đầu.
Máy bay được khởi động nhanh chóng & cất cánh bay lên ko trung ….
“ Cháu chào ông, chắc hẳn ông đã biết cháu là ai rồi nhỉ? Dù thế nào đi chăng nữa, cháu nhất quyết bảo vệ đứa em gái của mình cho đến cùng. Có lẽ ông đã lầm khi làm như vậy rồi đấy. Trong tình yêu, nếu cả 2 ko yêu nhau, thì ko hạnh phúc đâu ông à! Nếu lúc đó, bà cháu chọn ông, ông nghĩ, liệu có hạnh phúc ko khi nhìn người này mà cứ luôn nhớ về người kia, rồi ông có hạnh phúc ko khi bà ấy ko hạnh phúc? Cũng như mẹ cháu, nếu ko hạnh phúc, mẹ cháu sẽ ko cười lúc ra đi mãi mãi đâu? Ông đừng mù quáng nữa. Cháu hiểu, cháu biết rất rõ cảm giác của ông, yêu mà ko được đáp trả, đau lắm chứ! Nhưng cháu ko như ông, cháu biết chấp nhận sự thật, đứng dậy sau nỗi đau. Có thứ tình yêu gọi là hi sinh ông à? ….”
Ngồi trên máy bay, từng lời nói của Nhật Lâm cứ ùa về trog đầu ông, 1 giọt nước mặn mặn khẽ rơi trên khuôn mặt gầy guộc, nhăn nhúm. Từ đầu, ông đã sai khi ko suy nghĩ chính chắn như Nhật Lâm. Ông thấy mình thật hổ thẹn, ông ko đứng dậy sau nỗi đau mà chỉ biết thù hận mù quáng, làm những chuyện ko hay ho gì? Từ nay, sau chuyến bay này, ông sẽ thay đổi, thay đổi tất cả.
Ông mỉm cười, 1 nụ cười hạnh phúc mà chỉ bây giờ mới có, & ông thầm cầu chúc cho Nhật Lâm mau chóng tỉnh lại để chăm sóc cho đứa em gái nhỏ ….
1 tuần sau:
Kỳ thi học kỳ I đang diễn ra
Môn thi cuối cùng là môn Toán, ‘’kẻ thù ko đội trời chung vs nó’’, nhưng cũng may, nhờ mấy ôn tập vs hắn môn Toán mà hôm nay nó ‘’làm ăn trót lọt’’, nói thì nói vậy thôi, nó chỉ biết là mình đã làm hết tất cả các câu có trog cái đề Toán, chứ còn đúng hay sai thì nó ko biết ….
Chuông hết giờ vang lên, vội cầm cái đề toán có chép lại bài giải trên tay, nó chạy đến phòng trưởng hội học sinh tìm ‘’thầy’’ xem nó làm đúng hay sai …
_’’ Hi, anh Kỳ Sơn! ‘’. Nó cười tươi rói khi thấy Kỳ Sơn trong phòng hội trưởng.
_’’ Em làm bài tốt chứ? ‘’
Nó ko trả lời, chỉ cười trừ, nó đi tới chỗ hắn ngồi, cười tươi hơn khi nãy & nói:
_’’ Nè, anh coi giùm xem tôi giải đúng ko? ‘’
Chìa cái đề Toán ra trước mặt hắn, nó thầm mong hắn nói là đúng hết.
Hắn đón cái đề từ tay nó, nhìn xăm soi 1 hồi lâu làm nó toát mồ hôi hột.
Sau 1 hồi ‘‘nghiên cứu’’ cái đề nó làm, hắn nhìn nó, tỏ vẻ xót xa rồi nói:
_’’ Sai hết! ‘’
_’’ Sai ……hết sao?? ‘’
2 từ ấy như quả tả mấy trăm tấn đang đè trên đầu nó, nó choáng váng, sao lại sai hết chứ? Nếu vậy sao mà lên lớp nổi?
Thấy nét mặt khó coi của nó, hắn bật cười & nói:
_’’ Ha ha ha … tôi đùa chút thôi, cô nghĩ sao vs tài năng ‘’trời phú’’ của tôi mà cô lại làm sai hết cho được chứ? Chỉ sai 1 câu thôi! ‘’
Nó bất động trước thái độ của hắn, cái tên trời đánh này, đưa nó xuống tận địa ngục rồi lại nâng lên thiên đàng. Nó đưa đôi mắt hình viên đạn sang nhìn hắn:
_’’ Sai 1 câu? Thật ko? ‘’
_’’ Thật! ‘’
_’’ Sao lúc nãy anh nói sai hết? ‘’
_’’ Lúc nãy tôi nhầm …! ‘’
_’’ Nhầm? Hay quá ha, học giỏi vậy mà cũng nhầm sao? ‘’.
Lần này tới hắn đứng họng, nó đang ‘’trả thù’’ hắn đây mà!
_’’ Ăn mừng thôi,Hoàng Linh được lên lớp rồi! ‘’
Kỳ Sơn thấy ko khí ‘’ảm đạm’’ đánh liều chen vào làm dịu ko khí.
Rồi 2 ánh mắt rực lửa nhìn sang Kỳ Sơn, nó thì đạp vào chân phải của Kỳ Sơn, hắn thì đạp vào chân trái.
Kỳ Sơn hét lên & xoa 2 cái chân của mình, vẻ mặt đau khổ:
_’’ Làm gì vậy, đau chết được ‘’
Thấy ko thế ko được ‘’bình thường’’ Kỳ Sơn nhah trí đổi chủ đề ( vì ko muốn bị đạp oan uổn ^O^ )
_’’ Hôm nay vào thăm thằng Nhật Lâm sớm đi! ‘’
Nhờ vậy mà ko khí bớt ‘’căng thẳng’’.
Cả 3 cùng thu xếp đồ & vào thăm Nhật Lâm.
Bác sĩ khám cho Nhật Lâm xong, bước ra mỉm cười vs nó & nói:
_’’ Tốt lắm, có thể sẽ tỉnh lại trog thời gian sắp tới.
Nó mừng quýnh lên ôm chầm lấy ông bác sĩ & cám ơn rối rít.
Ngồi cạnh Nhật Lâm, nó thấy gương mặt anh mình đã hồng hào trở lại.
_’’ Anh mau tỉnh lại đi, ko có anh, 2 tên kia cứ ăn hiếp em hoài à! ‘’
Nó nói nhỏ để 2 tên kia ko nghe thấy, nếu mà nghe là có chuyện ngay.
_’’ À, em đã dọn tới nhà tên cà chớn kia ở cho an toàn theo lời tên đó nói, con tiểu Linh Linh dạo này ăn nhiều lắm, nó tròn vo đáng yêu vô cùng, ….’’
_’’ Đúng rồi, tròn vo, đáng yêu lắm, y như em gái mày đó, ăn nhiều vô cùng, mày phải tỉnh lại để hùng tiền mua gạo vs tao nữa … ‘’. Hắn xía vào khi nghe nó nói vs Nhật Lâm.
_’’ Gì? Anh nói ai ăn nhiều hả? ‘’
_’’ Ai? Tôi nói ai ta? Hình nhu7ai đang ngồi đây nè! ‘’
_’’ Anh ….’’
_’’ Tôi sao? ‘’
_’’ Anh …anh …đồ điên! ‘’
_’’ Tôi điên? Ê, Sơn, ở chung vs người điên chắc người đó cũng ko bình thường đâu nhỉ? ‘’. Hắn way sang Kỳ Sơn để chọc tức nó
_’’ Ừ..mày nói cáí gì? vậy tao chơi chung vs mày có sao ko? ‘’
_’’ Ko, ở chung mới bị. ‘’
_’’ Anh ….
_’’ Sao? Tôi thế nào? Đẹp trai quá hả? ‘’
_’’ Đẹp, đẹp lắm! ‘’
_’’ Tôi biết mình có sức cuốn hút mà! ‘’
_’’ Đẹp y như tiểu Linh Linh vậy á! ‘’
Sau câu nói của nó, ko khí im lặng ….
1s
2s
3s
_’’ HA HAHAHA HAHAHAHAHAHA, mày đẹp giống con tiểu Linh Linh sao? ha hahahahahahahaha ‘’
Kỳ Sơn ôm bụng cười tức tửi
_’’ hi hi, haha ha..ha ha ‘’
1 tiếng cười khác chen vào, ko khí im lặng trở lại.
_’’ Ai mới cười vậy? ‘’. Nó ngơ ngác nhìn hắn & Kỳ Sơn.
Cả 2 ra hiệu cho nó im lặng. Hắn giả vờ nói:
_’’ Haizz, lâu quá thằng Nhật Lâm chưa tỉnh nữa! ‘’
_’’ Ờ, có khi phải mổ đấy nhỉ? Vì cứ nằm bất tỉnh như vậy biết khi nào mới tỉnh.’’
_’’ Hay là bây giờ tao vs mày mổ nó luôn đi, xem bên trong đầu nó có chứa cái gì? ‘’
_’’ Được đó, sẵn thực hành môn sinh học luôn! ‘’
Rồi hắn & Kỳ Sơn tiến lại giường Nhật Lâm, ra hiệu cho nó đứng lên. Cả 2 cùng ngồi xuống giường.
_’’ Bắt đầu từ đâu đây ta? ‘’. Hắn xăm soi con dao gọt trái cây, nó tính ngăn lại nhưng được Kỳ Sơn ra hiệu nên đành đứng im xem 2 người họ làm gì …
_’’ Mổ từ trán xuống đi! ‘’
_’’ Đúng ko đó? Lỡ nó chết rồi sao? ‘’
_’’ Chết sao được mà chết. Mình chỉ mổ ra để wan sát sọ người thôi, rồi may lại, gì đâu mà chết! ‘’
_’’ Mổ rồi phải may nữa à? Lắm chuyện vậy! ‘’. Hắn vờ nhăn mặt
_’’ À, có cách đơn giản hơn nè! Mình mổ ra xem, xong rồi lấy keo 502 dán lại, khỏi rườm rà, lâu lắc! ‘’. Kỳ Sơn nói = giọng thản nhiên
_’’ Ý hay, ý hay! Nếu ko muốn chịu đau thì mở mắt đi! ‘’
_’’ Trời, mày nói gì vậy, nó bất tỉnh 1 tuần nay rồi, sao mà tỉnh được chứ? Mổ đi! ‘’
_’’ Ok! ‘’
Hắn & Kỳ Sơn khúc khích cười.
_’’ Tao mổ thật đấy! Ráng chịu đau nha!
….
_’’ Ko cần mổ! ‘’
Nhật Lâm mở mắt ra, đưa tay lấy đồ thở oxi ra.
_’’ Chịu dậy rồi hả? Vậy ko cần mổ nữa! ‘’. Hắn nham nhở nói.
_’’ Đúng là ko có gì wa mắt được tụi bây! ‘’.
Nó ngơ ngác, ko hiểu gì hết, cứ đứng đó mà mở mắt trân trân.
Thấy nét mắt nó, hắn cố nhịn cười & nói:
_’’ Đồ ngốc, nó tỉnh từ lúc ông bác sĩ ra đó, nãy giờ nó đùa vs cô thôi! ‘’
Đùa?? Sao hôm nay nó bị nhiều người đùa thế nhỉ?
Nhật Lâm đã tỉnh lại, nó vui lắm. Nhưng mấy tên này dám đùa vs nó, nó ko thể bỏ wa, nó tỏ ra vui vẻ đi tới chỗ chỗ Kỳ Sơn & ….đạp vào chân Kỳ Sơn 1 cái rõ đau rồi mỉm cười mà nó:
_’’ Xin lỗi, em ko thấy chân anh! ‘’
Kỳ Sơn nhăn nhó ôm cái chân đau nói ko thành tiếng.
Hắn & Nhật Lâm ôm bụng cười khi thấy Kỳ Sơn như vậy.
Nó lại đi tới chỗ hắn, dậm vào chân hắn 1 cái thật mạnh rồi way sang cười toe:
_’’ A, đau ko? Xin lỗi nha. Tôi cố ý đạp đấy! ‘’
_’’ Cô ….cô …’’
Lần này tới lượt hắn nhăn nhó ôm chân mình.
Thấy nó ngồi xuống giường mình, Nhật Lâm ko cười nữa, cố làm mặt thỏ non:
_’’ Anh là người bệnh đấy! ‘’
_’’ Ha ha, anh yên tâm, em ko đạp chân anh đâu! ‘’
Rồi nó đưa tay mình, đấm vào 5 ngón tay của Nhật Lâm.
_’’ Aaa, đau anh, anh đang bị bệnh mà? ‘’. Nhật Lâm nhăn nhó la lên.
Nó cười tươi rói phán 1 câu:
_’’ Em chỉ nói là ko đạp chân anh thôi, chứ có nói ko đánh anh đâu? Ai bảo anh hùa vs 2 tên đó gạt em. ‘’
Cả 3 tên đau khỗ đưa mắt nhìn nó.
Bầu trời trog xanh khoáng đãng. Ánh nắng rọi vào khung cửa sổ như đùa vui.
Hôm nay trời như đang mỉm cười, mang 1 màu hạnh phúc rọi xuống trần giang, ánh nắng bên khung cửa sỗ cũng mang màu hạnh phúc. Tất cả như đang vui mừng cùng 4 người, đang chìm ngập trog hạnh phúc ……..
Rắc Rối Đáng Yêu Rắc Rối Đáng Yêu - Tiểu Lyly