When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Lyly
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 24 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 613 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:58:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hap 6: Lo lắng
Bọn nó vừa về đến nhà thì đã thấy Tuyết Như trước cửa, thấy hắn, Tuyết Như zui vẻ chạy lại & ko quên nhìn thứ nó đang cầm trên tay. Thế là nàng ta lại nảy ra 1 ý định mới …
_’’ À! Anh cho em mượn điện thoại chút đi, em lưu số của em cho anh! ‘’
Nghe Tuyết Như nói hắn móc điện thoại ra đưa cho Tuyết Như ko chút do dự.
Nhận lấy điện thoại từ tay hắn, Tuyết Như nhấn nhấn gì đó wa điện thoại mình, sau đó trả lại điện thoại cho hắn & ra về.
Nó thì cũng khá mệt vs những chuyện xảy ra mấy ngày nay, vào phòng, nó ngủ ngay 1 giấc.
Cửa phòng nó mở ra, Nhật Lâm bước vào, tiến đến trước giường nó, Nhật Lâm khẽ hôn lên má nó, ngồi ngắm nó 1 hồi, Nhật Lâm trở về phòng mình.
Ngủ đến khuya, nó khẽ giật mình dậy, cổ họng nó khô rát, lòm còm ngồi dậy, nó bước xuống nhà uống nước, xuống nhà, nó thấy tivi vẫn mở, hắn đang ngồi trên sofa, nhìn hắn sao cô đơn thế nhỉ? Nó thầm nghĩ, nhưng lại vội gạt wa 1 bên. Thấy nó, hắn ngạc nhiên:
_’’ Sao cô dậy sớm thế, chuyện lạ nhỉ? ‘’
_’’ ….. ‘’. Nó ko còn hơi sức để trả lời hắn, tiến đến tủ lạnh, nó uống nước 1 hơi, lúc này, đầu nó hơi choáng, nó vịn vào ghế, lấy tay vỗ vỗ đầu mình, thấy nó hơi lạ, hắn vội chạy đến:
_’’ Nè, cô sao thế! ‘’
_’’….”
Thấy nó ko trả lời, hắn đưa tay xờ trán nó, nhưng bị nó gạt ra
_’’ Anh tránh ra coi ‘’
_’’ Cô đừng có ngang bướng thế, đứng yên xem ‘’. Nói rồi hắn xờ trán nó.
Nó cũng ko còn sức nữa nên đành để hắn làm.
_’’ Trời! Sao nóng thế, đi lên phòng nằm đi, tôi lấy thuốc cho ‘’.
Buông nó ra, hắn way sag định lấy thuốc thì nó ngã xuống, cũng may hắn nhah tay đỡ nó, đưa nó lên phòng, hắn lấy khăn đắp cho nó, ngồi nhìn nó, hắn khẽ thở dài:
_’’ Sao cô cứ thích làm cho người khác phải lo lắng thế nhỉ? ‘’
Nhìn nó, tự nhiên hắn chầm chậm, chầm chậm cuối người xuống, trog tích tắc, dường như cảm nhận được việc mình đang làm gì, hắn vội đứng lên đi ra khỏi phòng. Đứng trước cửa phòng nó, tim hắn vẫn đập liên hồi
‘’ Mình điên rồi, mình làm gì vậy chứ? Chẳng lẽ ……. Ôi! điên mất! ‘’
Hắn về phòng mình trog tâm trạng rối bời.
Sáng sớm tinh mơ, Nhật Lâm & Kỳ Sơn đứng trước phòng nó, cả 2 cùng mở cửa bước vào thì nhìn thấy hắn, thấy Nhật Lâm & Kỳ Sơn, hắn nói:
_’’ Cô ta sốt rồi! Chắc hôm nay cho cô ta nghĩ học thôi “
_’’ Hả? Sao lại sốt! ‘’.Kỳ Sơn ngạc nhiên
_’’ Chắc do hôm bữa hứng gió trên sân thượng rồi ‘’. Nhật Lâm nói vs giọng buồn buồn.
_’’ Đi học thôi! ‘’. Hắn nói & đứng lên.
_’’ Nhưng …. Để Hoàng Linh ở nhà 1 mình ko sao chứ? ‘’. Kỳ Sơn lo lắng hỏi
Suy nghĩ 1 hồi, hắn đi ra cửa & nói:
_’’ Ko sao đâu, đây là nhà tao mà, ko ai dám vào đâu, đừng lo, đi học thôi “
Rồi cả 3 người cùng đến trường, ko thấy nó đi cùng bọn hắn, Tuyết Như, Hàn Nhược & Bảo Trân rất zui, cả 3 đang đứng trên lầu nhìn xuống, đột nhiên, như nhớ ra điều gì, Tuyết Như nói:
_’’ Con nhỏ đó, ko lẽ đang ở nhà anh Hải Long ư? ‘’
_’’ Tuyệt vời! ‘’. Hàn Nhược thốt lên
_’’ Còn chờ gì nữa, cơ hội ngàn năm có 1 ‘’.
Nói rồi, 3 người họ cùng lấy cặp ra về & ko quên rủ Mã Thiên theo. Nhưng hành động đó, nào wa mặt được bọn hắn.
Lúc này, nó đã đỡ hơn, ngồi dậy, nó đi lòng vòng nhà hít thở ko khí trog lành. Bất chợt, chuông cửa reo lên, nó chạy ra mở cửa & vô cùng kinh ngạc:
_’’ Sao …. 3 người lại về! ‘’. Là bọn hắn, 3 người họ đang thở hồng hộc, thấy nó vẫn còn ở nhà, cả 3 thở phào nhẹ nhõm.
_’’ Thích thì về thôi! ‘’. Trog lòng hắn, dù lo cho nó, nhưng vẫn mạnh miệng.
Nó lườm lườm nhìn hắn, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, nó hơi cuối đầu xuống & nói:
_’’ Hôm wa, cảm ơn! ‘’
_’’ Nói gì, tôi nghe ko rõ? ‘’. Dù nghe rất rõ nhưng hắn vẫn cố tình như ko nghe để bắt nó nói lại.
_’’ Cám ơn! ‘’
_’’ Hả? ‘’
Nó ngước lên, cười tươi, tiến lại sát hắn, điều đó làm Nhật Lâm & Kỳ Sơn ngơ ngác & hơi lo vì ko pit nó ….. định làm gì, nhưng ko, nó nhón người lên sát tai hắn & hét lớn hết công xuất:
_’’ CÁM ƠN! ‘’
Hắn vội bịt tai lại, nhăn mặt & quát:
_’’ Cô điên à? ‘’
_’’ Uả? tôi tưởng anh bị điếc chớ! ‘’
_’’ Cô ……..
_’’ Vào nhà đi! ‘’. Nhật Lâm nói & lôi nó vào nhà, cả Kỳ Sơn & hắn cũng theo sau.
Vừa vào nhà, hắn đã kêu Nhật Lâm & Kỳ Sơn lên phòng mình để nói chuyện, bỏ nó ngồi xem tivi 1 mình …
_’’ Mình nhanh chân hơn thì phải. ‘’. Hắn điềm nhiên nói
_’’ Có lẽ vậy. Nhưng …. Tuyết Như, Hàn Nhược & con bé gì đó ấy..’’. Nhật Lâm chau mày
_’’ Bảo Trân ‘’. Kỳ Sơn nhanh miệng
_’’ Ừm, bọn họ ko phải tay vừa đâu! Đám con gái đúng là nhiều thủ đoạn. Này, Hải Long, mày thấy Tuyết Như của mày có …….. ‘’
_’’ Ai nói của tao. Tuyết Như ra sao tao pit rất rõ chứ, tao nhận ra được 1 năm rồi, từ khi nghe được cuộc nói chuyện ấy ….. ‘’. Hắn khẽ thở dài 1 cái rồi nói tiếp:
_’’ Lúc gặp Tuyết Như, tao thấy cô ấy rất mỏng manh, như cần được sự bảo vệ vậy, nhưng ko ngờ cô ấy lại là người đỡ cho tao khi có 1 chiếc xe chạy nhah về phía tao, vì điều đó, tao mới đối xử tốt cô ấy, nhưng ko như tụi bây nghĩ đâu đấy. ‘’. Hắn way sang Nhật Lâm & Kỳ Sơn
_’’ Vậy cuộc nói chuyện mà mày nói …. ‘’. Nhật Lâm ngồi xuống ghế & hỏi hắn.
Hắn khẽ nhếch mép, cười chua chát nói:
_’’ Hôm đó, tao tình cờ nghe được & mới pit sự thật đằng sau vụ tai nạn ấy. Tao cũng ngờ rằng, chính Tuyết Như đã sắp đặt chuyện đó, vì muốn chiếm được tình cảm của tao …. Nhưng cô ta chưa phát hiện ra là tao đã điều đó, vậy nên, tao vẫn cư xử như thường khi thôi, tao ko muốn khơi gợi lại nhiều chuyện nữa, lần này, cô ta về đây, ko pit có âm mưu gì ko nữa … ‘’
Cả bầu ko khí trog phòng trầm xuống, nặng nề …..
_’’ Từ nay, phải theo sát Hoàng Linh mới được! ‘’.
Câu nói của Kỳ Sơn phá tan bầu ko khí ấy, hắn & Nhật Lâm cùng đồng tình gật đầu.
Khẽ đứng dậy, Nhật Lâm đi ra & ko quên nói 1 câu:
_’’ Vậy …. Bình đẳng rồi nhé! ‘’
Kỳ Sơn hiểu được hàm ý của câu nói ấy, cười nhẹ 1 cái.
Hắn thì ko hiểu, ngồi chau mày
_’’ Là sao? ‘’
Kỳ Sơn vỗ vai hắn 1 cái, way đi rồi nói:
_’’ Thì... là vậy đó! ‘’
Hắn lại tiếp tục chau mày, ko hiểu 2 thằng bạn nói gì nữa ( sao chậm tiêu thế nhỡ )
Dẹp câu nói đó sag 1 bên, hắn vươn vai, đi xuống lầu ……
Thấy 3 người bọn hắn đi xuống, nó hậm hậm hỏi:
_’’ Nãy h mấy người làm gì bí mật thế, bộ ….. nói xấu tôi hả? ‘’
Ko trả lời câu hỏi của nó, cả 3 ngồi xuống cạnh nó.
_’’ Bắt đầu từ ngày mai, cô phải theo sát bọn tôi, nghe chưa? ‘’. Hắn nhấn mạnh từng chữ 1.
_’’ Tại sao chứ? ‘’.
_’’ Thì tại bọn anh ….. ‘’
_’’ Ko tại sao hết, nói thì làm theo đi, nhiều chuyện làm gì, trog điều khoản có ghi là ko được cãi lời mà, cô quên rồi à! ‘’
Chặn ngag câu nói của Kỳ Sơn, hắn nhìn nó & nói.
Nó ko làm gì được, vì hợp đồng, nó đành nghe theo. Nhìn hắn = ánh mắt đầy ‘’sát khí’’, nó nói như là chửi hắn:
_’’ Biết rồi! ‘’
_’’ Thái độ vậy à? ‘’. Hắn chơi lại nó.
Nó hậm hực nhẫn nhịn, nói rất chi nhẹ nhàng nhưng trog lòng thì lửa phừng phừng:
_’’ Dạ, biết rồi, thưa cậu chủ! ‘’
_’’ Ngoan! ‘’
_’’ Cái gì? …. ‘’.
Vội bịt miệng nó lại, Kỳ Sơn nói;
_’’ Được rồi, được rồi! ‘’
Nhờ Kỳ Sơn chen vào, nó hơi hạ hỏa, chăm chú xem tivi.
_’’ Nè, cô xuống lấy nước cho tôi đi ‘’. Đột nhiên, hắn kêu nó.
Vì nó đang mải mê xem phim hoạt hình, nên quên mất mình đang làm osin cho hắn, ko thèm way wa nhìn hắn, nó nói:
_’’ Tự lấy đi, ko thấy tôi đang xem phim à! ‘’
Câu nói của nó đột nhiên làm bầu ko khí im ắng lạ thường, ai ai cũng ngạc nhiên.
Hắn cầm cái điều khiển lên, chuyển sag kênh khác & way sang nó:
_’’ Nhà này cô là chủ hay tôi là chủ, tôi mướn cô về ko phải để xem hoạt hình nhé! Lấy mau lên! ‘’
Lần này, nó đã ‘’thất tỉnh’’ & nhớ ra mình đang làm ‘’mọi’’ cho hắn. Nó hậm hực đi lấy nước.
Cộp!
Nó đặt ly nước xuống như chửi vào mặt hắn
_’’ Uống đi! Coi chừng sặc nha! ‘’
Hắn ngước mắt nhìn nó, cười ‘’hiền’’
_’’ Tôi hết khát nước rồi, cô đem dẹp đi ‘’
Lúc này, người nó phừng phừng lửa. Bổng, chuông cửa vag lên, nó chạy ra mở cỗng thì thấy Tuyết Như, Hàn Nhược, Bảo Trân & 1 tên con trai. Vừa thấy nó ra Hàn Nhược nói:
_’’ Thứ nhà quê như mày mà cũng được vào ngôi nhà cao sag này ở à? Bất ngờ thật! ‘’
Nó im lặng nhẫn nhịn câu nói ấy của Hàn Nhược, Bảo Trân lên tiếng:
_’’ Đừng có mà ăn cắp đồ của người ta rồi đem bán đó! ‘’. Rồi cả bọn phá ra cười.
Nó liếc nhìn Bảo Trân. Nước mắt như trào ra, nhưng nó dặn lòng, ko bao giờ được khóc trước mặt kẻ khinh bỉ mình, vì làm thế, bọn nó càng khoái trá hơn.
_’’ Đồ hèn ‘’
Tuyết Như nhìn nó đầy khinh bỉ.
Lần này, nó ko nhịn nữa, nó cất tiếng nói:
_’’ Tôi nghèo, tôi hèn vậy đấy, còn mấy người là thứ giả tạo, hiểu chưa. Loại như các người ko xứng để nói chuyện vs Nguyễn Hoàng Linh này! Nếu các người đến tìm mấy tên trog kia thì mời vào, còn ko thì cút mau. Tôi ko rảnh tiếp đã thứ giả tạo đâu! ‘’
_’’ Mày ….. ‘’
_’’ Kìa, Hoàng Linh, sao em lại đuổi bọn chị về thế? ‘’
Đột nhiên, Tuyết Như chặn ngag câu nói của Hàn Nhược & nhìn nó mỉm cười dịu dàng.
‘’Hả? Gì mà chị chứ? Mấy người này ‘’
_’’ Có chuyện gì đấy! ‘’. Tiếng hắn vag lên sau lưng nó.
Vì chờ lâu quá ko thấy nó vào nên bọn hắn ra tìm nó.
Bây h nó mới hiểu ra, thì ra là do thấy hắn nên Tuyết Như …. Đúng là thứ người giả tạo mà!
Tuyết Như chạy đến bên hắn:
_’’ À, ko có gì đâu anh, tại Hoàng Linh ko thích bọn em nên … ‘’
Thấy hắn nhìn nó, Tuyết Như nói tiếp:
_’’ Bọn em vừa tới thì em ấy đã đuổi bọn em về, còn mắng bọn em nữa.. ‘’
Lúc này, lửa giận trog người nó đã bùng phát, tiến lại chỗ hắn, nó đưa tay lên
Chát!
Nó tán vào mặt Tuyết Như & nói:
_’’ Tôi ko hèn hạ như mấy người đâu, đừng có mà bịa chuyện! ‘’
Thấy nó tát Tuyết Như, Hàn Nhược xông vào định đánh lại nó nhưng bị Nhật Lâm ngăn lại:
_’’ Cô định làm gì? ‘’
_’’ Anh Nhật Lâm, tại nó mà, nó còn dám tát Tuyết Như nữa chứ? ‘’
_’’ Đứng wa 1 bên đi! ‘’. Nhật Lâm lạnh lùng nói
Tuyết Như vờ khóc lên, còn nó nhìn Tuyết Như đầy căm phẫn.
_’’ Xin lỗi mau! ‘’
Hắn nhìn nó & nói. Nó mở to mắt nhìn hắn. Nhật Lâm & Kỳ Sơn cũng bất ngờ.
Còn bọn Tuyết Như thì cười thầm trog bụng.
_’’ Này, mày điên à? ‘’. Kỳ Sơn nhìn hắn & ánh mắt có phần tức giận
Ko để tâm tới câu nói của Kỳ Sơn, hắn lại nói vs nó
_’’ Tôi bảo cô xin lỗi mau! ‘’
_’’ Sao tôi phải xin lỗi chứ? ‘’
_’’ Mau lên! ‘’
_’’…….’’
_’’ Cô ko nghe à! ‘’
_’’ … ‘’
_’’ XIN LỖI TUYẾT NHƯ MAU LÊN! ‘’
Hắn tức giận quát, làm nó giật mình, trông hắn thật đáng sợ, nó ko tin vào mắt mình nữa. Vì Tuyết Như mà hắn quát nó tới mức đó. Nó như muốn khóc đến nơi. Cuối đầu xuống, nó nói:
_’’ Xin lỗi …… vì tôi đã làm đúng! ‘’
Nói rồi nó chạy vào nhà, thấy nó vậy Nhật Lâm & Kỳ Sơn cũng vào theo.
Còn hắn, lòng hắn cũng nhói lắm chứ. Hắn khoanh tay lại, dựa vào cửa.
_’’ Giờ về đi. Coi như tôi trả xog rồi đấy! ‘’. Hắn lạnh lùng nói
_’’ Anh nói gì thế? ‘’. Tuyết Như ngẩng đầu lên hỏi hắn
_’’ Món nợ lúc cô cứu tôi. Mà cũng ko phải là nợ, là do cô sai người làm mà, giờ coi như xog rồi đấy! Cô hài lòng chứ? ‘’
Nghe hắn nói, Tuyết Như sững người:
_’’ Sao … sao anh biết? ‘’
_’’ Về đi. Từ nay về sau, coi như tôi & cô là 2 người đi, nhưng ….. nếu cô cứ cố chấp, muốn làm kẻ thù vs tôi, thì tôi cũng ko nhượn bộ đâu! ‘’
_’’ Anh …..
_’’ Đi mau! ‘’
_’’ Rồi anh sẽ phải hối hận đấy, Nhất Hải Long! ‘’.
Tuyết Như way đi, kéo bọn Hàn Nhược về. Hắn đóng cổng lại.
_’’ Tôi ko bao giờ hối hận đâu! ‘’
Bỏ tay vào túi quần, hắn vào nhà & đi thẳng lên phòng mình.
Còn nó đang ở phòng mình, Nhật Lâm & Kỳ Sơn cũng ở cùng nó.
_’’ Ko sao, em cứ khóc đi! ‘’. Nhật Lâm nhẹ nhàng xoa đầu nó, nước mắt nó tuôn ra.
Nhìn nó mà cà 2 cũng đau lòng ko kém. Ngồi xuống cạnh nó, Kỳ Sơn dịu dàng nói:
_’’ Khóc xog là ko được buồn nữa đấy. Hơi đâu mà em để tâm tới mấy chuyện đó ‘’
Nó đưa mắt nhìn 2 người đang ở cạnh nó, lúc nào cũng vậy, Nhật Lâm & Kỳ Sơn luôn biết cách làm nó thoải mái, luôn làm nó cảm thấy ấm áp & an toàn, còn hắn thì lúc nào cũng lạnh lùng vs nó, còn vì Tuyết Như mà quát nó, nó ghét hắn lắm.
Nó lau nước mắt & mỉm cười nhìn Nhật Lâm & Kỳ Sơn. 2 người cũng cười theo nó.
_’’ Giờ em kể lại chuyện lúc nãy cho bọn anh nghe nha! ‘’. Nhật Lâm nhìn nó trìu mến.
Ko hiểu sao, nó thấy nhẹ nhõm lắm, ngồi kể lại toàn bộ câu chuyện cho Nhật Lâm & Kỳ Sơn nghe. Nghe xog, Kỳ Sơn tức giận nói:
_’’ Qúa đáng mà! ‘’. Rồi đứng lên toan đi đâu đó, nhưng bị nó gọi lại
_’’ Nè, anh định đi đâu vậy? ‘’
_’’ Tìm bọn chúng! ‘’
_’’ Hả? Để làm gì chứ? ‘’
_’’ Trả thù cho em! ‘’
_’’ Hả? Ko cần, ko cần đâu, lúc nãy em tự trả thù rồi mà. ‘’. Nó nhoẻn miệng cười.
_’’ Thôi, em ngủ đi. Mai còn đi học nữa ‘’. Nhật Lâm đứng lên đi ra & kéo Kỳ Sơn theo.
Rắc Rối Đáng Yêu Rắc Rối Đáng Yêu - Tiểu Lyly