A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Lyly
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 24 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 613 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:58:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hap 4: Cảm xúc lẫn lộn
Tại công viên space:
Nó thích lắm, vừa xuống xe là nó đã thích rồi, nơi đây tuyệt đẹp, trò chơi thì vô số kể, nó vui sướng reo lên:
_ wow, tuyệt quá "
Nhìn nét hồn nhiên, ngây thơ & đáng iu của nó, tự dưng tim 3 ngừ kia bị lệch 1 nhịp, mà ko ai pit vì sao? (vì seo nhỡ? )
_ Vào chơi thôi. Hắn nói & sải bước đi trước, nó lon ton chạy theo, cả Nhật Lâm & Kỳ Sơn cũng theo sau. Nói thật, vs cảnh tượng bi giờ, ko ai nghĩ nó là osin cả, vì sao ư? Vì bây giờ, hắn đi trước, nó đi sau, phía sau nó còn có Nhật Lâm & Kỳ Sơn, nhìn cứ như tiểu thư đi chơi & được vệ sĩ bảo vệ í ^O^!
Bất chợt, hắn dừng lại, làm nó đâm sầm vào lưng hắn
_ Làm trò gì đấy, tính kiếm chuyện à?. Nó nhăn nhó
_ Gì? ko phải cô đi ko nhìn mà tông vào tôi à?. Hắn nói
_ Sao tự nhiên đứng lại thế?. Vì ko muốn nó & hắn gây nữa, Nhật Lâm chen vào.
_ À, tao vừa nghĩ ra 1 trò chơi. Dám chơi ko?
_ Đương nhiên. Mà trò gì?. Kỳ Sơn hất mặt lên nói đầy tự tin
_ Bây giờ, tụi mình oắn tù tì đi!. Hắn cười nham nhỡ
_ HẢ? Tao ko ngờ mày lại thích trò này đấy Long!
_ Mày im coi, tao chưa nói hết mà, chơi oắn tù tì, ai thua sẽ phải chơi trò mà người thắng quyết định & ko được từ chối. Ok?
_ OK.
_ Còn mày, Lâm
_ Ok
_ Cô thì sao?
_ Chơi thì chơi, sợ gì!. Nó nhoẻn miệng cười
Cả 4 đứa cùng xúm lại oắn tù tì, kết quả đầu tiên, Nhật Lâm thắng.
_ Mình chơi...... Nhật Lâm ngẫm nghĩ & nhìn sag nó thì thấy nó đang chăm chú nhìn đu way đứng đến nỗi say mê. Nhật Lâm cười 1 cái & nói:
_ Chơi đu way đứng đi!
Nghe từ đu way đứng nó vui lắm, nó thầm cảm ơn Nhật Lâm, nó ko hiểu sao Nhật Lâm lại thích trò này nữa, nhưng nó rất vui.
Đứng trên đu way, nó ngắm nghía cảnh khắp nơi.
Trò chơi kết thúc, cả 4 đứa lại tiếp tục oắn tù tì, Kết quả Kỳ Sơn thắng. Lần này Kỳ Sơn wan sát nó, thấy nó nhìn tàu lượn siêu tốc ko rời mắt, anh chàng liền vui vẻ nói:
_ Tụi mình chơi cái đó đi ". Vừa nói Kỳ Sơn vừa chỉ tay về phía tàu lượn siêu tốc.
Nó thì..... há hốc khi nghe từ đó, chẳng wa là nó nhìn cái trò đấy và nghĩ trời! kinh thế! ai mà dám chơi.
Nó nhìn Kỳ Sơn & lí nhí:
_ Phải lên thật sao?
Kỳ Sơn ngạc nhiên khi thấy sắc mặt nó:
_ Ko phải em thích sao?
_ Hả? Thích gì chứ?
Thấy nó vậy, Kỳ Sơn định đổi trò nhưng:
_ Luật là luật, phải chơi, ko được từ chối, cũng ko được đổi trò. Đi thôi. Hắn nói & lôi nguyên đám đi, ko để nó nói lời nào.
_ Vì anh là người chọn trò chơi, nên em phải ngồi vs anh đấy!. Kỳ Sơn nhanh chóng nói, giống như sợ bị người khác giật phần ngồi chug vs nó vậy.
Ngồi trên tàu lượn, nó run cầm cập, mắt nhắm tịt, thấy nó vậy, Kỳ Sơn lên tiếng:
_ Em đừng lo, có anh kế bên mà, cứ thoải mái đi, thả lỏng người ra, coi như.... mình đang bay í
Nhờ những lời nói của Kỳ Sơn trấn an, nó cũng bớt sợ phần nào, nhưng khi tàu chuyển bánh thì..... mọi lời nói theo gió bay hết, nó cứ mắt lại cho khi tàu dừng lại.
Nó bước xuống mà đầu way mòng mòng, ko hiểu sau mà 3 tên kia vẫn cười nói zui vẻ như thế?
Lần oắn tù tì này, người thắng là..... hắn.
"Sao chơi dở thế trời Kỳ Sơn & Nhật Lâm cùng nghĩ
_ Chơi cái đó đi. Ko suy nghĩ nhiều, hắn chỉ ngay về phía có 4 chữ to đùng LÂU ĐÀI KINH DỊ
Nó thì muốn té xỉu khi nghe từ đó, vì nó sợ nhất là ma mà. Nó lắp bắp:
_ Sao.... s..ao...
Ko để tâm tới lời nó, hắn lôi nguyên đám đi mua vé, vì hắn thắng nên nó đi kế hắn. Đứng trước cửa vào lâu đài mà nó cứ.... dậm chân tại chỗ.
_ Tôi, tự nhiên tôi đau bụng quá, tôi ở đây chờ nha
Nó giả vờ ôm bụng thều thào. Hắn pit tỏng âm mưu của nó, cười nham nhỡ, hắn nói:
_ cô đau bụng chứ có phãi tôi đau đâu, ko nói nhiều, vào mau lên
Nói rồi hắn lôi nó vào.
Ùuuuuuuu …..
Tiếng gió ghê rợn làm nó muốn rụng rời, nó đi sát hắn, mỗi khi có 1 con ma nào đó bất chợt xuất hiện hay 1 cái gì đó bất thình lình thò ra là nó nắm chặt cánh tay phải của hắn & nép vào. Nó đâu pit rằng hành động đó của nó đã làm cho tim ai đó đập liên hồi.
Sau khi ra khỏi căn nhà ghê rợn có tên ‘’LÂU ĐÀI KINH DỊ’’ ấy nó thở phào nhẹ nhõm.
Bất chợt điện thoại hắn vang lên, 1 số thân wen, hắn liền thay đổi sắc mặt, 1 vẻ mặt hiếm khi thấy được ở hắn:
_’’ Anh nghe ‘’
_’’ Em về rồi! Anh ra sân bay đón em nha ‘’
Hắn cúp máy, mỉm cười nhẹ, thấy biểu hiện của hắn, Nhật Lâm & Kỳ Sơn đồng thanh hỏi:
_’’ Tuyết Như về rồi à? ‘’
Hắn gật đầu rồi chạy đi.
Nó thì ngơ ngác ko hiểu chuyện gì, way sang Kỳ Sơn, nó thắc mắc:
_’’ Tuyết Như là ai thế anh Kỳ Sơn ‘’
_’’ Hả? À, Tuyết Như là ….. nói sao ta ….. ‘’
_’’ Là 1 người đặc biệt vs Hải Long, chỉ khi gặp Tuyết Như thì thằng đó mới cười như lúc nãy, nhưng hình như …. Còn 1 người nữa cũng làm được chuyện ấy thì phải …’’. Nhật Lâm vừa nói vừa wan sát nó.
Nó ‘’À’’ lên 1 tiếng khi nghe Nhật Lâm nói, nhưng ko hiểu sao nó lại cảm thấy ….. 1 cảm xúc gì đó mà nó cũng ko hình dung nỗi nữa.
_’’ Em muốn đi dạo ko? ‘’. Kỳ Sơn nháy mắt vs nó.
Nó ko nói gì chỉ gật đầu.
Cùng lúc đó, tại 1 góc đường
_’’ Chuẩn pị xog chưa? ‘’
_’’ Dạ rồi thưa tiểu thư Hàn Nhược ‘’
_’’ Được, làm cho tốt đó, nhất định phải làm nó biến mất khỏi nơi này ‘’
Hàn Nhược khoanh tay nói vs bọn đàn em, đứng cạnh Hàn Nhược là…… Bảo Trân – 1 người mà nó xem là bạn khi vào trường này. Nhỏ ta đag cười khoái chí.
Về phần nó, đang cùng Nhật Lâm & Kỳ Sơn đi dạo, đột nhiên, nó thấy bên đường có 1 thứ rất bắt mắt, nó vội chạy sag đó, chính cái ý định đó của nó là điều mà 1 đám người đang cần …
Grừm..m….m….m
1 chiếc xe máy lao tới chỗ nó vs 1 vận tốc ‘’khủng’’ mà nó nào hay pit …
_’’ Hoàng Linh, cẩn thận ‘’. Nhật Lâm & Kỳ Sơn cùng hét lên
Nhưng Nhật Lâm lại nhanh chân hơn Kỳ Sơn, Nhật Lâm chạy ra, đẩy nó sang 1 bên như thể đang bảo vệ 1 thứ gì đó rất wan trọng vs mình …
Rầm!
Nó hốt hoảng. Sau 1 hồi định thần lại, nó mới pit Nhật Lâm đỡ cho nó, chạy đến chỗ Nhật Lâm, nó nói:
_’’ Anh Nhật Lâm, anh có sao ko? ‘’
_’’ Tốt rồi ‘’
Chỉ nói được 2 từ đó, Nhật Lâm mỉm cười rồi ngất xỉu. Nhìn nó hốt hoảng, lo lắng cho Nhật Lâm ko hiểu sao Kỳ Sơn thấy hơi nhói ………
Nhật Lâm được đưa vào viện, cũng may, vết thương ko nặng lắm nên được về nhà …
Tại con đường khi nãy:
_’’ Xin lỗi tiểu thư ạ! ‘’
_’’ Tụi bây thật là ….. nếu anh ấy có chuyện gì, tao sẽ ko tha cho tụi pây đâu ‘’
_’’ Thưa tiểu thư, vì nhận ra đó là Thiếu gia Nhật Lâm nên tôi đã cố giảm tốc độ lại, thiếu gia ko bị thương nặng đâu ạ! ‘’
_’’ Hừ …. ‘’
Đưa Nhật Lâm về nhà, nó chạy đi lấy nước, để Nhật Lâm & Kỳ Sơn ngồi ở sofa.
_’’ Mày ko sao thật chứ? ‘’. Kỳ Sơn nhìn Nhật Lâm
_’’ ko sao ‘’
_’’ Tao lại chậm hơn mày 1 bước …… ‘’
_’’ mày … cũng …. ‘’. Nhật Lâm nhìn Kỳ Sơn như pit được điều gì đó.
Nghe Nhật Lâm nói, Kỳ Sơn khẽ gật đầu thay cho câu trả lời ….
_’’ Tao ko nhườn mày đâu! ‘’
Cả 2 cùng đồng thanh rồi cùng ngơ ngác nhìn nhau. Vừa lúc đó, nó lên tới:
_’’ Nhườn gì thế? ‘’
_’’ ko có gì! ‘’. 2 người lại đồng thanh, lại nhìn nhau.
Nó phì cười trước thái độ của 2 tên đó rồi đưa nước cho Nhật Lâm. Thấy vậy Kỳ Sơn xụ mặt:
_’’ Sao anh ko có nước? ‘’
_’’ Anh có bị thương đâu, vs lại, cũng tại em ……. ‘’
_’’ Ko phải tại em đâu, đừng ngốc thế! ‘’. Nhật Lâm xoa đầu nó.
Trước hành động của Nhật Lâm, nó hơi … đỏ mặt. Nhìn thấy được điều đó, Kỳ Sơn liền kéo nó wa chỗ mình:
_’’ Để người bị thương nghĩ ngơi đi “
Rồi 2 tên đó nhìn nhau ‘’đầy trìu mến’’ ^O^.
Lúc này thì hắn cũng vừa về tới:
_’’ Mày …. Sao vậy? ‘’. Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy Nhật Lâm băng bó cái chân.
_’’ Ko sao! quẹt xe thôi ‘’. Nhật Lâm thản nhiên đáp, mắt vẫn ko rời Kỳ Sơn, trông 2 người này y như con nít í …
_’’ Chào 2 anh! ‘’. 1 giọng nói trog trẻo vag lên, 1 gương mặt khả ái xuất hiện sau lưng hắn, đó là Tuyết Như.
_’’ Chào em! Lần này về đây luôn hay sẽ lại đi ‘’. Kỳ Sơn thản nhiên hỏi
_’’ hì, em về luôn, vì ……. ‘’. Nói đoạn, Tuyết Như nhìn sang săm soi nó _’’ vì 1 lý do vô cùng đặc biệt ‘’
Nó cảm thấy hơi khó chịu vì ánh mắt của Tuyết Như ko mấy thiện cảm. Tiến đến gần nó, Tuyết hỏi:
_’’ Đây là ….. ‘’
_’’ Osin của anh! ‘’. Hắn đáp nhanh.
Tuyết Như nhìn nó, tiến sát nó rồi nó nhỏ:
_’’ Mày ko = tao đâu, đồ nhà quê ‘’
Câu nói đó chỉ 2 người nghe được, là nó & Tuyết Như. Nó hết sức ngỡ ngàng, nhìn bề ngoài như vậy, trước mặt hắn thì dịu dàng, nhưng sao… ….. Nó chau mày.
Nhìn thấy nét mặt nó, Nhật Lâm & Kỳ Sơn như hiểu được điều gì đó, cả 2 tiến lại chỗ nó:
_’’ Nè, cô làm gì thế? ‘’. Kỳ Sơn chỉ vào mặt Tuyết Như
_’’ Em …. Em có làm gì đâu! ‘’. Tuyết Như dè dặt trả lời & đi đến chỗ hắn.
Sau khi đưa Tuyết Như về, hắn lên phòng. Nó, Kỳ Sơn & Nhật Lâm cũng ai về phòng nấy, mỗi người 1 suy nghĩ riêng, ko ai giống ai …
Rắc Rối Đáng Yêu Rắc Rối Đáng Yêu - Tiểu Lyly