Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1919: Đổng Bí Thư Cũng Tham Gia Tiết Mục
gày hôm sau.
Ngày hôm nay là ngày khai mạc lễ văn hóa chiêu thương.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Đổng Học Bân để chuông báo dậy sớm, mơ mơ màng màng dùng nước lạnh hung hăng rửa mặt, lúc này mới tỉnh táo, thở ra một hơi bắt đầu tắm, qua đi thử quần áo, cuối cùng chọn một bộ tây trang coi như tương đối chính thức, cà vạt cũng mang vào, soi gương nửa ngày mới thoả mãn trang phục của ngày hôm nay. Hôm nay là một ngày rất quan trọng, ăn mặc cũng phải rất chú ý, tới loại cấp bậc như bọn họ, có đôi khi mặc quần áo trang phục đã không thể nhìn xấu đẹp, then chốt nhất cũng là quan trọng nhất, đó chính là trang phục phải thành thục ổn trọng, cho người nhìn một loại cảm giác có thể tin cậy, về phần kiểu dáng, màu sắc, phong cách, cơ bản đều là thứ yếu.
Còn có thể.
Đi thôi, xuất phát.
Đổng Học Bân xuống lầu, tài xế tiểu Vương đã chờ ở dưới lầu, đồng thời còn cố ý mua điểm tâm cho Đổng Học Bân, bánh bao và cháo, đều mới vừa mua, còn nóng hổi.
"Bí thư, ngài ăn điểm tâm đi." Tiểu Vương đưa cho hắn.
"Được." Đổng Học Bân tiếp nhận tới mở ra, "Ồ, cái này không phải mua hả?"
Bánh bao rất lớn, cũng không trắng lắm, vừa nhìn là biết không phải bên ngoài bán.
Tiểu Vương cười nói: "Quá sớm, trời còn chưa sáng, quán điểm tâm cũng không mở cửa, đây là vợ tôi sáng sớm vừa làm, sợ không có chỗ nào bán điểm tâm nên bảo tôi mang cho ngài một ít, ngài mấy ngày này bận rộn công tác trong huyện, cũng sợ ngài bận quên ăn điểm tâm."
Đổng Học Bân cầm bánh bao cắn một ngụm, "Ừ, ăn ngon, ngon, cảm ơn vợ của anh nha tiểu Vương."
...
Năm giờ hơn.
Công viên trung tâm.
Xe dừng lại, Đổng Học Bân đi xuống, bảo tiểu Vương về nhà tiếp tục nghỉ ngơi, hắn đi vào trong, hắn tới quá sớm, nhiều nhân viên công tác của cục chiêu thương và trong huyện đều chưa tới, cũng chỉ có vài người, đang treo băng rôn của lễ văn hóa.
"A, Đổng bí thư."
"Bí thư, buổi sáng tốt lành."
"Ngài tới sớm như vậy?"
Mọi người vội vàng buông công việc chào hỏi Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Chào mọi người, đều khổ cực, cũng hai ngày nay, mọi người cố gắng một chút, chờ qua vụ này tôi sẽ xin thưởng cho mọi người." Hắn cũng biết mọi người quả thật quá bận, nửa tháng này hầu như là làm không đêm không ngày, hắn đều thấy trong mắt.
Một người nữ đồng chí của cục chiêu thương vui đùa nói: "Có tiền thưởng không bí thư?"
Đổng Học Bân cười nói: "Có, hơn nữa tôi cam đoan là mức mọi người tưởng tượng không được."
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người bật cười hài lòng, lập tức nói cảm ơn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng không có ra vẻ, cùng mọi người hoà mình hàn huyên vài câu, trước đó lập uy đã lập được, mọi người cũng đều biết rõ Đổng Học Bân là cái dạng lãnh đạo gì, cảm giác kính nể đối với hắn đã được rồi, vì vậy cũng không thể làm căng thẳng quá, vẫn là phải vừa đấm vừa xoa.
Lúc này, Mạnh Hàn Mai từ bên trong mang theo vài người ôm mấy cái hộp lớn đi ra, có thể là dụng cụ tuyên truyền, quảng cáo các loại.
"Bí thư." Mạnh Hàn Mai từ xa hô.
Đổng Học Bân nhìn qua, "Mạnh chủ nhiệm cũng tới sớm như vậy?"
"Tôi cũng mới đến được một hồi." Mạnh Hàn Mai cười cười.
Đổng Học Bân liền chỉ chỉ cửa sổ bán vé cách đó không xa bên kia, chỗ đó hiện tại đứng khoảng chừng hơn hai mươi người, có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có dọn bàn, ghế tới, ngồi ở chỗ kia hút thuốc có hút thuốc nói chuyện phiếm có nói chuyện phiếm, cũng không biết làm gì, "Đây là làm gì vậy?"
Mạnh Hàn Mai vừa nhìn, không khỏi cười khổ nói: "Đều là dân chúng, có huyện của chúng ta, cũng có của địa phương khác, đây là xếp hàng chờ sau khi lễ văn hóa bắt đầu mua vé tiến vào công viên."
Đổng Học Bân ngẩn ra, "Nhiều người như vậy? Sớm như vậy?"
"Lần này ngôi sao nhiều quá." Mạnh Hàn Mai nói.
"Nhưng buổi chiều sáu giờ mới bắt đầu mà, hiện tại mới sáu giờ sáng, còn mười hai tiếng lận." Đổng Học Bân cảm thấy không lý giải được.
Mạnh Hàn Mai thật ra rất lý giải, "Cái này không phải sợ không vào được sao, tới đều là người nổi tiếng, những người mê ca nhạc mê điện ảnh phỏng chừng đều sẽ tụ tập đến đây, đều sợ mình không lấy được vé, hơn nữa ngày hôm qua ngài không phải có chỉ thị sao, chỉ cần sau khi du khách vào công viên vượt lên hơn phạm vi khống chế, sẽ hạn chế vé vào cửa, phỏng chừng rất nhiều người cũng vào không được, mọi người tự nhiên tới sớm một ít."
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: " Công viên trung tâm chúng ta diện tích không nhỏ, chứa hơn trăm trăm người không dám nói, nhưng hơn mấy chục ngàn người thì không có vấn đề của, hạn chế bán vé cũng là sớm dự phòng một chút."
Mạnh Hàn Mai nói: "Chỉ sợ hơn trăm ngàn người đều không đủ, lễ văn hóa của chúng ta lúc đầu chủ yếu không dựa vào vé vào cửa những cái này để kiếm lợi nhuận, giá vé vào cửa cũng chỉ mười đồng mà thôi, cái này lại được nhìn thấy nhiều ngôi sao diễn viên nổi tiếng, mười đồng có thể miễn phí vé đứng thấy nhiều ngôi sao như vậy, khẳng định cũng là đáng giá, cho nên người khẳng định không thể ít, chúng tôi sau đó suy nghĩ một chút, ngày hôm nay hầu như đem rất nhiều nhân viên công vụ của phòng làm việc huyện ủy và phòng làm việc chính phủ bên kia đều kéo tới duy trì trật tự, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chúng ta không có tiền mời nhiều nhân viên bảo vệ như vậy, chỉ có thể tự mình tìm biện pháp."
Mới sáng sớm, không khí còn có chút lạnh.
Đổng Học Bân nhìn mấy người lão đồng chí ở đây run run xếp hàng, có chút không nhịn được, vì vậy nói: "Lão Mạnh, mấy người già kia, chị kêu người ta đem vài cái ghế cho bọn họ đi."
Mạnh Hàn Mai vừa nhìn, lập tức nói: "Tốt, tôi an bài."
Bọn họ cũng không chuẩn bị ghế, có cũng là cái ghế của nhân viên công vụ dùng nghỉ ngơi, Đổng Học Bân bên này vừa nói, mọi người cũng đều chủ động đem ghế nhường ra, cho mấy người già để cho bọn họ ngồi.
Có một ông già buồn bực hỏi, "Đây là..."
Một khoa viên chỉ chỉ bên kia, "Là lãnh đạo của chúng tôi cho mọi người."
Mấy người già cũng thấy rất ấm áp, lập tức cảm ơn Đổng Học Bân Mạnh Hàn Mai.
Đổng Học Bân gật đầu với bọn họ, sau đó nói với Mạnh Hàn Mai: "Lão Mạnh, bên này giao cho chị và người của phòng làm việc chính phủ huyện, tôi đi bên trong nhìn."
"Được, có việc tôi liên hệ ngài." Mạnh Hàn Mai nói xong liền đi.
Đổng Học Bân đi vào bên trong, trời cũng nhanh sáng, nhiều nhân viên công tác đều tới, có nhân viên công vụ của huyện bọn họ, cũng có nhân viên quầy hàng thuê từ ngoài, đều là có giấy chứng nhận, cũng không cần chờ công viên mở cửa mới có thể vào, có quầy hàng ẩm thực ăn vặt khẳng định phải tới sớm một ít chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thậm chí bắt đầu nấu nướng, nhất thời, mùi dầu và đồ ăn bắt đầu lan khắp công viên, rất dễ chịu, cũng rất có bầu không khí. Đi bộ một vòng phía trước hội trường của lễ văn hóa, Đổng Học Bân vẫn là rất thoả mãn, tiếp theo muốn đi đương nhiên là hội trường chủ, cũng là sân khấu để buổi tối biểu diễn, đây mới là điểm quan trọng và lớn nhất của lễ văn hóa chiêu thương lần này.
Bên hồ.
Trước đài chủ tịch.
Vẫn như cũ là thân ảnh bận rộn của Tôn đạo diễn chạy trước chạy sau, chỉ huy bên này một chút, dặn dò chỗ kia một chút, ở đây cũng chỉ một mình ông là chuyên nghiệp, hầu như là tận lực làm.
"Tôn đạo diễn, buổi sáng tốt lành." Đổng Học Bân cười đi qua.
Tôn đạo diễn thoáng nhìn hắn, quay đầu nói nói mấy câu với bên phần ánh sáng, mới nói với Đổng Học Bân: "Sau này tôi không bao giờ nhận loại việc này nữa, quả thật là muốn mạng già của tôi."
Đổng Học Bân lập tức đưa điếu thuốc đi qua, "Khổ cực khổ cực, tới Tôn đạo diễn, hút thuốc."
Tôn đạo diễn tiếp, mồi lên hút, "Dù sao đại khái cũng như vậy, sân khấu hẳn là không có vấn đề gì, thiết bị các phương diện đều được điều chỉnh xong rồi, chờ một lát diễn viên đến đây thử một lần, tiết mục cũng sửa lại mấy trình tự, cái khác không thay đổi."
Đổng Học Bân chớp mắt nói: "Đều đầy đủ?"
"Tôi cũng không nói đầy đủ, chỉ là không khác biệt lắm." Tôn đạo diễn chỉ chỉ sân khấu và đài chủ tịch, "Ánh sáng, âm thanh, thiết bị, trên cơ bản đều là mấy thứ trung tầng gì đó, dù là dạ hội nhỏ cũng không dùng qua mấy thứ như thế, bất quá lo lắng đến dự toán của huyện các người, cũng tối đa như vậy, phần cứng không đáng tin cậy, chỉ có thể từ phương diện khác, cũng may ngôi sao cậu tìm tới đều có không ít nhân khí, vẫn có thể trấn được tràng diện." Dừng một chút, Tôn đạo diễn lại cầm lấy danh sách tiết mục trong tay, "Cậu và huyện trưởng làm khai mạc trước, sau đó bắt đầu dạ hội phải không? Tôi ngày hôm qua nhìn kỹ rồi, vẫn là cảm thấy tiết mục ca hát nhiều quá, cho dù có vũ đạo và nhạc cụ dân gian của bên tổng chính, cũng không thể bằng âm nhạc, có vẻ có chút đơn điệu, biểu diễn không có trình tự, luôn luôn có thiếu một chút."
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: "Hiện tại tìm diễn viên cũng không còn kịp rồi, ngày hôm nay hẳn là còn có thể có một đôi diễn viên tướng thanh, cái khác không còn."
"Tướng thanh? Cái này có thể nha." Tôn đạo diễn nói: "Dạ hội cái này, càng nhiều loại hình càng tốt, nếu như có một biểu diễn ma thuật thì càng tuyệt vời."
"Ảo thuật?" Đổng Học Bân ngẩn ra.
"Đúng vậy." Tôn đạo diễn yêu cầu rất cao, cái này cũng là một biểu hiện ông hợp tác nghiêm túc, chỉ cần làm, ông phải làm tốt nhất.
Đổng Học Bân trước đây cũng là nghĩ mời ngôi sao dựa vào nhân khí thủ thắng là được, hiện tại thấy công tác nhiệt tình và thái độ làm việc của Tôn đạo diễn, cũng là có chút bị đả động, hơi do dự một chút, Đổng Học Bân thẳng thắn nói: "Ảo thuật thì tôi thật ra có thể biểu diễn một chút, ông cảm thấy thế nào?"
"Cậu?" Tôn đạo diễn ngẩn người, "Cậu còn có thể biết ảo thuật?"
Đổng Học Bân cười nói: "Đương nhiên biết, ngài xem tôi lên sân khấu lúc nào thì được?"
"Cậu có thể làm được trò ảo thuật gì hả?" Tôn đạo diễn có chút không tin.
Đổng Học Bân nói: "Cái gì đều được, chỉ cần ngài có thể nói ra, tôi có thể biến." Trong giọng nói lộ ra giọng điệu rất tự tin.
Tôn đạo diễn vẫn là không tin, trêu chọc nói: "Thôi đi, một người lãnh đạo như cậu làm sao biết mấy trò ảo thuật được, cậu nếu mà biết thật, cậu trước tiên làm điện thoại di động của tôi biến cho không có đi."
Đổng Học Bân nhìn ông, "Điện thoại di động của ngài ở đâu vậy?"
Tôn đạo diễn từ trong túi lấy ra, "Chổ này." Sau đó lại thả trở vào.
Đổng Học Bân tiếp tục nói: "Ngài lấy ra lần nữa cho tôi xem."
Tôn đạo diễn chớp mắt, vừa thò tay vào túi sờ sờ, kết quả sắc mặt ông ta bỗng nhiên biến đổi, trợn mắt há hốc mồm cúi đầu đem cái túi nhanh chóng mở ra!
Không có!
Điện thoại di động lại có thể không có!
Đổng Học Bân cười trở tay, điện thoại di động của Tôn đạo diễn đã xuất hiện ở trong tay của hắn.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ