Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1894: Dọn Nhà!
iểu khu.
Dưới hành lang.
Tiếu Đông Nam nói: "Cô cũng đừng xuống nữa."
"Tôi lấy vài cái túi." Phương Văn Bình thản nhiên nói.
Tiếu Đông Nam lập tức nói: "Có tôi ở đây sao còn có thể cho cô dọn đồ, cô cái này không phải khó coi lão Tiếu tôi sao, cô đừng xem tuổi tác của tôi, thể lực của tôi tuyệt đối là không nhỏ, tuy rằng tôi hiện tại làm công tác văn hóa, nhưng trước đây tôi làm giáo viên thể dục ở trường học, ha ha, dù là thể lực của người trẻ tuổi dưới lầu kia cũng không so với được tôi, đừng thấy là trẻ tuổi, căn bản là không được, cho nên muốn tôi thấy cô lên trên lầu chờ đi, ngồi xuống nghỉ một chút, một mình tôi đều làm được rồi, ừm, cô kêu tiểu bằng hữu kia trở về cũng không sao, chút đồ như thế cũng không cần hắn, cũng sắp buổi trưa, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, làm cơm cho cô, cô cũng nếm thử trù nghệ của tôi thế nào."
Phương Văn Bình không thèm để ý đến gã.
Tiếu Đông Nam còn đang tiếp tục biểu hiện, gã đều dọn một cái ghế lên, người trẻ tuổi phía dưới còn chưa dọn lên được, gã cũng quả thật coi thường Đổng Học Bân, cho rằng người này khí lực quá nhỏ căn bản dọn không nổi.
Trong hành lang nói chuyện cũng truyền ra một ít, Đổng Học Bân bên ngoài mơ hồ nghe được, trong lòng nhất thời không biết nói cái gì, tôi không được? Thể lực của tôi không tốt như ông? Đổng Học Bân đã không biết nói cái gì cho phải, người này thật đúng là giỏi về biểu hiện bản thận, xem ra là thật sự coi trọng lão Phương hả? Nhưng ông cũng không suy nghĩ bản thân được mấy lượng hả? Ông không thấy thái độ của lão Phương đối với ông là gì sao? Ông thật đúng là không biết tính tình của lão Phương, lần này ông cũng là thiện ý đến đây giúp lão Phương dọn nhà, lão Phương khó mà nói cái gì, bằng không nếu như lúc bình thường, lão Phương lúc này nếu như không mắng ông máu chó lâm đầu, Đổng Học Bân tôi cùng họ với ông, ông thật đúng là không biết sợ chết.
So sánh với người của tỉnh Thiểm Bắc, Đổng Học Bân nhận thức Phương Văn Bình sớm hơn so với bọn họ nhận thức, cũng lý giải lão Phương hơn người khác. Phương Văn Bình bọn họ nhận thức tuyệt đối không chân thực như Phương Văn Bình mà Đổng Học Bân nhận thức.
Một trước một sau.
Hai người từ hành lang đi ra.
Sau một khắc, Tiếu Đông Nam vừa rồi còn đang tự khoác lác thấy được Đổng Học Bân đem xếp một đống đồ cùng một chỗ cao hai mét, bàn, ghế, TV, tủ lạnh, va li, có thể xếp lên đều được hắn xếp thành một đống, gã không khỏi trừng mắt."Cậu làm gì thế?"
Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Dọn đồ?"
"Làm gì có ai dọn như thế?" Tiếu Đông Nam trợn tròn mắt.
Phương Văn Bình không có một chút ngoài ý muốn, "Không cần hỗ trợ?"
"Không cần, cũng là còn có chút đồ vụn vặt không để vào được ngăn kéo, bằng không để cho Tiếu sở trưởng mang một chút? Vậy cái này đi một chuyến là có thể dọn xong." Đổng Học Bân căn bản không coi là gì.
Phương Văn Bình cũng là, "Tôi mang cho. Đi."
Tiếu Đông Nam lúc này là cái gì tâm tình? Gã cảm thấy người trẻ tuổi này quá có thể khoác lác, một chuyến là được? Nhiều đồ như vậy cậu muốn đi một chuyến dọn lên tầng năm? Cậu có bệnh à ngươi? Cho dù là quán quân cử tạ cũng không dám khoác lác như thế, nhìn Đổng Học Bân đem đồ nhồi vào ngăn kéo bàn làm việc, Tiếu Đông Nam đại khái quên đi một chút, một đống như thế ít nhất phải cả trăm ký hơn, cậu làm sao dọn? Đừng nói một mình cậu, dù là tới năm người phỏng chừng cũng không ổn. Tối thiểu tám chín người mới có thể dễ dàng dọn lên, cái này không chỉ có cần khí lực, còn cần cân đối, hơn nữa góc độ sức lực cũng không giống. Cậu cho rằng động động mồm mép là được à??
Tiếu Đông Nam đã chuẩn bị nhìn Đổng Học Bân bị chê cười.
Phương Văn Bình cũng rất lý giải Đổng Học Bân, không nói hai lời, nhặt lên mấy món đồ cuối cùng, trực tiếp tiến vào hành lang đi lên. Một chút cũng không lo lắng.
Thấy rõ Phương Văn Bình như vậy, Tiếu Đông Nam cũng sửng sốt một chút. Không quá rõ ràng.
Xung quanh có rất nhiều hàng xóm và gia đình tiểu khu nghe động tĩnh cũng đều nhìn qua, vừa thấy một núi đồ cao như thế, tất cả đều vô thức nhìn một chút.
Trong lúc nhất thời, một màn khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt màn xuất hiện.
Đổng Học Bân ngay cả thở dốc cũng không có, ngay cả con mắt cũng không có chớp, tùy liền đi đến phía trước khom lưng, đem bàn làm việc và tất cả đồ ở trên ôm lên, sau đó bàn làm việc rời khỏi mặt đất, sau đó Đổng Học Bân dưới cái nhìn trân trối của mọi người ở đây ôm đồ đi vào hành lang, lại khom lưng, từng chút khiến cho núi đồ hai mét cao tiến vào cánh cửa, kịch kịch kịch, hắn bước chân nhẹ nhàng lên lầu.
Tầng năm không có thang máy, chỉ có thể đi bộ.
Đúng vậy, cũng là bước chân nhẹ nhàng, ngay cả thở dốc cũng không có.
Tiếu Đông Nam đều nhìn mà choáng váng, tất cả cư dân và hàng xóm xung quanh thấy cái hình ảnh này cũng đều choáng váng, ôi cái đệch bà nó! Cái này đều có thể dọn được? Cậu rốt cuộc có bao nhiêu khí lực hả!?
Thật ra Đổng Học Bân không có khí lực lớn như vậy, hắn sao có thể có sức lớn như vậy?
Bắt đầu từ thời tiểu học thì điểm thể dục của Đổng Học Bân cũng là tầm thường, trung học, cao trung, đại học, đều là không khác biệt lắm, không phải kém nhất, nhưng cũng không có tốt, thể lực chỉ là trung bình thậm chí còn hơi kém, hắn có thể nhẹ nhàng dọn những cái này như vậy, còn có chuyện trước đây thậm chí dọn được những thứ nặng hơn cả tấn, đều là Đổng Học Bân dùng năng lực đặc thù của hắn... SLOWER, trong thời gian chậm, tác dụng của trọng lực cũng không phải một hình thái bình thường.
Một giây đồng hồ...
Năm giây...
Mười giây đồng hồ...
Tiếu Đông Nam mới phản ứng lại, vội vàng theo hắn cùng tiến lên lầu, thế nhưng sau khi đi vào nhà ở hai phòng mà Phương Văn Bình mới mua, mới lại một lần nữa khiếp sợ phát hiện, chỉ mấy chục giây đồng hồ gã ngây người và lên lầu, Đổng Học Bân đã đem đồ dỡ xuống, tủ lạnh đặt ở phòng bếp, bàn làm việc cũng ném vào phòng ngủ, mà Phương Văn Bình đã thu dọn hành lý của mình, Đổng Học Bân và cô ấy ai cũng không nói chuyện, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, thậm chí căn bản đều không cần giao lưu ngôn ngữ, giờ phút này, Tiếu Đông Nam bỗng nhiên cảm giác mình có chút dư thừa, trên mặt cũng có chút đỏ, trước đó còn mạnh miệng nói cùng Phương Văn Bình nói mình thể lực rất tốt, còn nói khiến cho người trẻ tuổi trở về, kết quả sự thật chứng minh, người trẻ tuổi kia trong vài phút thời gian ngắn làm xong việc mà Tiếu Đông Nam cần một hai tiếng để làm, kết quả này thật sự khiến cho Tiếu Đông Nam có chút không tiếp thụ được, gã cũng là bị hết hồn, thật sự là chưa thấy qua người nào có khí lực lớn như vậy, đống đồ nặng hơn cả trăm ký mà dọn lên đơn giản như xách túi ni ***?
Gã rốt cục biết Phương Văn Bình vì sao không gọi ai, chỉ bảo người trẻ tuổi họ Đổng tới dọn nhà, từ biểu tình vừa rồi của Phương Văn Bình không chút nào kinh ngạc và nghi hoặc đã nhìn ra được, Phương Văn Bình khẳng định là rất lý giải đối với người trẻ tuổi này, cô ấy biết chút đồ này đối với Đổng Học Bân mà nói căn bản không tính là chuyện.
Tiếu Đông Nam nhanh chóng đi tới, "Tôi tới tôi tới."
Phương Văn Bình ôn hoà vừa quay đầu lại, nói: "Ông trở về đi lão Tiếu, không cần, đều xong rồi, ừm, cứ như vậy."
Tiếu Đông Nam cảm thấy vô lực, ngày hôm nay căn bản là không có cơ hội biểu hiện!
...
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ