Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1893: Người Theo Đuổi Của Lão Phương!
ột ngày.
Hai ngày.
Một tuần trôi qua.
Thứ bảy, Đổng Học Bân nghỉ ngơi, cả tuần này nhiều chuyện quá, cần xử lý cũng nhiều lắm, thật vất vả bận xong Đổng Học Bân khẳng định phải cho bản thân hai ngày nghỉ, một người bí thư huyện uỷ liên tục nghỉ hai cái cuối tuần, cái tình huống này trong huyện đều là không thường thấy, khó tránh có vẻ quá nhàn nhã, nhưng Đổng Học Bân cũng mặc kệ cái này cái kia, hắn muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ai cũng quản không được, hơn nữa rất nhiều chuyện tuy rằng đã qua, nhưng phần sau còn cần Đổng Học Bân đi xử lý, ví dụ như phải đăng môn bái phỏng Phương Văn Bình một chút biểu thị cảm ơn của mình, vài ngày trước đó không rãnh, chỉ có thể gọi điện thoại, hôm nay thứ bảy, hắn tự nhiên muốn đi toi81.
Buổi sáng.
Bên ngoài xuân sắc dạt dào, màu xanh càng ngày càng đậm.
Bất quá bởi vì rất nhiều ngày trời không mưa, nên cũng có chút nóng bức.
Đổng Học Bân tắm rửa một cái, ăn mặc một chút, rồi gọi điện thoại cho Phương Văn Bình, "A lô, Phương tỷ, hôm nay ngài có nghỉ ngơi không?"
"Để làm gì?"
"Cái này không phải muốn bái phỏng ngài một chút sao."
"Bái phỏng tôi làm gì? Không cần thiết."
"Đừng, khẳng định cần, chuyện vài ngày trước nhờ có chị, bởi vì vấn đề của tôi khẳng định đã cho chị không ít áp lực, tôi cũng phải đi thăm chị một chút, tôi mua chút hoa quả, sau đó mua đồ ăn nha? Tôi buổi trưa tự mình làm cơm cho ngài."
"Cậu muốn đến đây thì đến, đừng mua đồ."
"Được, dù sao ngài không quan tâm, tôi xem mà làm."
"Nhớ kỹ quần áo đừng mặc quá đẹp, tôi gửi cho cậu một địa chỉ, một hồi cậu trực tiếp đi chỗ đó là có thể."
"Hả? Địa chỉ gì?"
" Nhà mới tôi, vừa mua nhà ở."
"Ồ, ngài chuẩn bị định cư ở bên này? Muốn phát triển ở Thiểm Bắc?"
"Tôi ở hay không ở có quan hệ gì với cậu? Tên nhóc cậu quản rất rộng phải không?"
"Khụ khụ, không có không có. Vậy tôi đi qua là..."
" Dọn nhà cho tôi, đồ đều chuẩn bị, chờ xe, lúc cậu tới phỏng chừng tôi cũng đến nhà mới bên kia, cần khí lực của cậu."
"Được, cái này khẳng định không thành vấn đề, tôi đi!"
"Ừm."
Bên kia cúp.
Một lát sau, nhắn tin gửi địa chỉ tới.
Đổng Học Bân cũng rất vui vẻ, thái độ của lão Phương càng ngày càng không xem mình là người ngoài. Rất tốt, cái này cũng là Đổng Học Bân hy vọng thấy.
...
Buổi sáng.
Tỉnh thành.
Một tiểu khu ngoài khu vực thành thị.
Xe của Đổng Học Bân đến đây, hôm nay hắn tự nhiên không mang tài xế, mà là một người tới, sau khi xuống xe nhìn bên này. Vị trí địa lý ở đây không phải đặc biệt tốt, tuy rằng không tới vùng ngoại thành, lại không phải trung tâm thành phố, phương tiện tương đối có hạn, thế nhưng hoàn cảnh và xanh hoá lại làm rất tốt, ngoài cửa tiểu khu nhìn vào là có thể thấy một hồ nhân tạo và chòi nghỉ mát nho nhỏ, giá nhà có lẽ không cao. Nhưng cũng sẽ không quá rẻ.
Đổng Học Bân đi nhanh vào tiểu khu, ở cửa có bảo an, nhưng cũng không có kiểm tra đăng ký các loại, bởi vì nơi này không phải cơ quan hay gia thuộc viện. Mà là tiểu khu bình thường, không phiền phức như vậy. Địa chỉ Phương Văn Bình cho hắn cũng là dãy nhà số 2 đối diện, Đổng Học Bân đi qua hồ nhân tạo, thấy một chiếc xe tải ngay dưới lầu. Có hai người công nhân đang lấy đồ xuống, đều là thiết bị gia cụ. Bên cạnh cách đó không xa còn có hai người ở một bên nhìn, một nam một nữ, nam đại khái bốn mươi tuổi, nữ đương nhiên là Phương Văn Bình.
"Văn Bình, gia thuộc viện không phải rất tốt sao? Vì sao muốn dọn nhà? Tôi thấy hoàn cảnh bên này không tồi, nhưng cách đơn vị cũng không gần, đi làm và cái khác đều không tiện?" Người đàn ông gọi rất thân thiết, trong giọng nói cũng mang theo một vẻ quan tâm, vẻ mặt ôn hòa.
Phương Văn Bình không mặn không nhạt nói: "Tôi thích thanh tịnh."
"Ừm, cô cảm thấy được là được." Tiếu Đông Nam xắn tay áo, nói: "Tôi giúp cô dọn."
Phương Văn Bình rất lãnh đạm, "Được rồi lão Lưu, ông đều lớn tuổi rồi, không cần ông, tôi đã gọi người đến đây, ông nhanh chóng trở về đi."
Tiếu Đông Nam xung phong nhận việc, "Không có việc gì, tôi về nhà cũng là đợi, cô cũng biết tôi chỉ ở một mình, một hồi tôi giúp cô đem đồ dọn lên cho."
Phương Văn Bình nói: "Chuyện trong đơn vị của ông cũng không ít, không cần."
"Không có gì, sở văn hóa chúng tôi có thể có bao nhiêu chuyện? Hơn nữa cho dù có bận tôi cũng phải đến đây, chuyện của cô mới là quan trọng nhất, cô cũng thật là, sau này loại chuyện dùng khí lực cô cứ nói với tôi, gọi một cú điện thoại là được, tôi khẳng định tùy gọi tùy đến, lần này không phải ở dưới lầu gia thuộc viện thấy cô dọn nhà, tôi còn không biết cô muốn đổi chỗ ở." Tiếu Đông Nam tuy rằng đã bốn mươi tuổi, nhưng vẻ mặt ái mộ một chút cũng không che giấu, mấy người công nhân dọn đồ liên tiếp liếc gã, đều cảm giác có chút sến.
Đổng Học Bân đều nghe được, cũng đều thấy được, làm sao không rõ ràng đạo lý? Cảnh này kẻ ngu đều có thể nhìn ra!
Trời!
Đây là người theo đuổi của lão Phương?
Gã đây là muốn “kua” Phương Văn Bình hả?
Mẹ nó, đàn bà của tôi mà ông cũng dám đụng vào hả??
Đổng Học Bân trong lòng có chút mất hứng, có chút mùi vị “ghen tuông”, nhưng sau khi thấy được thái độ của Phương Văn Bình đối với gã, trong lòng Đổng Học Bân lại cân đối, ngược lại còn vui vẻ một chút.
Chỉ thấy Phương Văn Bình tựa hồ là phiền, nhìn gã, "Lão Tiếu, tôi lập lại lần nữa, bên này không cần ông, nếu ông thật không có chuyện gì, vậy tôi bố trí chút nhiệm vụ cho sở văn hóa các người?"
Tiếu Đông Nam cũng không tức giận, tính tình dường như rất tốt, vẫn không có đi, "Con người tôi cũng không quá có thể nói, vậy tôi không nói nhiều, tôi làm việc."
Phương Văn Bình nhíu nhíu mày, rõ ràng rất không thích người này.
Đổng Học Bân từ bên cạnh xe tải đi tới, "Phương tỷ, tôi tới trễ?"
Phương Văn Bình nghiêng đầu nhìn về phía hắn, "Tới đúng lúc lắm, dọn đồ đi!"
Xe tải đã dọng xuống xong, một người công nhân bên kia nói: "Cần chúng tôi dọn lên không? Cái này cần thêm tiền, căn cứ trọng lượng cụ thể mà tính." Đây là công ty dọn nhà Phương Văn Bình tự mình gọi điện thoại liên hệ, bọn họ cũng không biết Phương Văn Bình là ai, đương nhiên là giải quyết việc chung.
Đổng Học Bân nói thẳng: "Không cần các ngươi, cảm ơn, tôi dọn là được."
Bọn họ cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng Đổng Học Bân muốn cảm ơn Phương Văn Bình, tự nhiên phải biểu hiện một chút, làm cho người ta đem đồ lên rồi, mình còn biểu hiện cái gì!
Công nhân vừa nghe cũng không hai lời, lên xe tải đi.
Tiếu Đông Nam lúc này cũng nhìn về phía Đổng Học Bân, nở nụ cười thân mật với hắn một chút, "Xin chào tiểu tử." Ngược lại nhìn về phía Phương Văn Bình, "Văn Bình, đây là cháu của cô?"
Còn Văn Bình?
Gọi rất thân mật hả?
Đổng Học Bân không rất thích nghe.
Phương Văn Bình tám phần mười cũng vậy, biểu tình không tốt, "Coi như một tiểu bằng hữu của tôi đi, còn nữa lão Tiếu, tôi đã nói rồi, gọi lão Phương là tốt rồi."
Tiếu Đông Nam dày mặt nói: "Vậy không phải đem cô gọi già sao, cô trẻ tuổi như thế đẹp như thế, sao dùng xưng hô lão Phương được, quá không được."
Phương Văn Bình nhìn chằm chằm gã nói: "Lời tôi nói, không muốn nói lần thứ hai."
Tiếu Đông Nam lập tức nói: "Tôi tận lực chú ý, cô đừng nóng giận, cô tức giận trong lòng tôi cũng khẩn trương." Càng nói càng có cảm giác buồn nôn.
Đổng Học Bân nghe không nổi nữa, cười ha ha nói: "Phương tỷ vẫn đều không thích người khác gọi cô ấy như thế, văn bằng văn bằng (chơi chữ), không biết còn tưởng rằng chúng ta bán bằng giả chứ."
Phương Văn Bình không có tế bào hài hước, nghe xong mặt không biểu tình.
Tiếu Đông Nam cũng không có mỉm cười, ngược lại có chút tức giận, trịnh trọng nhìn thoáng qua Đổng Học Bân, trong lòng nói cậu là ai hả? Chúng tôi nói, có phần cậu chen vào nói sao? Gã không nhận ra Đổng Học Bân là ai, có thể đoán được cũng là trong cơ quan nhà nước, nhưng vừa nhìn tuổi tác của Đổng Học Bân, tự nhiên cũng quên cái khác, theo gã thấy Đổng Học Bân cũng là một thủ hạ của Phương Văn Bình, lần này là bị Phương Văn Bình gọi tới là cu li, thân phận khẳng định không có gì đáng nói, vì vậy Tiếu Đông Nam mới rất không hài lòng đối với Đổng Học Bân chen vào nói.
"Xưng hô như thế nào?" Sau một chút không vui, Tiếu Đông Nam lại thay đổi một biểu tình nhu hòa.
Đổng Học Bân hình như không có phát hiện, cười nói: "Gọi Tiểu Đổng là được, ông là?" Cố ý không dùng ngài, lời này lại khiến cho Tiếu Đông Nam cảm giác đối phương có chút không tôn trọng.
Gã không nói chuyện.
Phương Văn Bình giới thiệu, "Đây là sở trưởng sở văn hóa tỉnh Tiếu Đông Nam."
"Ồ ồ, là Tiếu sở trưởng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Đổng Học Bân đi tới giả khuông giả dạng bắt tay với gã.
Tại trước mặt Phương Văn Bình, Tiếu Đông Nam cũng rất có phong độ, cũng nắm tay với hắn, "Dọn đồ đi, đừng làm cho Phương tỉnh trưởng đứng bên ngoài lâu." Nói xong, Tiếu Đông Nam tìm một cái ghế, cầm ở trên tay, nhìn qua rất nhẹ nhàng, chuẩn bị đi lên lầu.
Đổng Học Bân hỏi: "Lầu mấy?"
"Trên cùng, lầu năm." Phương Văn Bình đáp.
Đổng Học Bân lập tức gọi Tiếu Đông Nam lại, "Tiếu sở trưởng, vậy ngài đừng, tôi thấy vẫn là để tôi, lầu rất cao."
Tiếu Đông Nam cười nói: "Khinh thường lão đồng chí có phải không? Không sao cả, tôi không có cái khác, cũng là thể lực tốt, cánh tay có khí lực, chút chuyện nhỏ, ha ha."
Phương Văn Bình cũng không quản bọn họ là ai dọn, một mình tiến vào hành lang lên lầu đi mở cửa.
Đổng Học Bân ở phía sau nhìn, lắc đầu, rất bất đắc dĩ, hắn không có hảo cảm đối với Tiếu sở trưởng này, nhưng thấy Phương Văn Bình đối với Tiếu Đông Nam lạnh lùng như vậy, hắn cũng không có thấy ghen cái gì nữa, câu khuyên vừa rồi thật sự bởi vì đối phương là một lão đồng chí, sợ gã dọn không nổi, hơn nữa cho dù có thể dọn, một cái ghế một cái TV dọn lên, vậy phải dọn đến cả đời hả? Lên lầu xuống lầu hai tiếng đồng hồ đều không thể dọn xong.
Bọn họ đi, Đổng Học Bân lại không đi.
Hắn một mình ở dưới lầu bắt đầu đem đồ xếp cùng một chỗ, dưới cùng là bàn làm việc, Đổng Học Bân đưa tay vỗ vỗ, vẫn là rất ổn, bằng gỗ, cũng rất chắc chắn, vì vậy đem tủ lạnh ôm lên, đặt nằm ngang trên bàn làm việc, đem TV đặt trên tủ lạnh, phía sau là thượng vàng hạ cám gì đó, có thể xếp đều xếp lên, mấy món đồ nhỏ cũng đều được Đổng Học Bân cất vào ngăn kéo và trong ngăn tủ của bàn làm việc, thậm chí đem hai cái va li nhét vào, làm như thế xong, đồ trên xe tải dỡ xuống tới của Phương Văn Bình cũng không còn.
Được rồi.
Thở ra một hơi, Đổng Học Bân chuẩn bị dọn.
Lúc này, Phương Văn Bình và Tiếu Đông Nam cũng từ trên lầu đi xuống.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ