With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1879: Ám Chiêu Của Đổng Học Bân!
ói chuyện kiểu gì thế!"
" Huyện Tiêu Lân các người là thái độ gì đây!"
"Chi trả? Tìm phòng làm việc chính phủ thành phố chi trả?"
Vài người của phòng làm việc chính phủ thành phố lúc này cũng nổi giận!
Mỗi một câu nói của huyện Tiêu Lân bên kia đều khiến cho ngưu Phó chủ nhiệm và những người của phòng làm việc chính phủ thành phố đều giận không thể át, cái này cũng quá không cho bọn họ mặt mũi, cái này cũng quá không cho người nước ngoài mặt mũi, còn trước mặt của người nước ngoài và mọi người đem tiền ăn đưa bọn họ để cho bọn họ chi trả? Trước mặt mọi người đánh mặt của bọn họ, không có ai ác tâm như các người? Còn chưa từng nghe qua có huyện nào đem loại hóa đơn dùng cơm này ném cho thành phố chi trả, còn là ném trước mặt của Ngưu phó chủ nhiệm, căn bản đều là chưa bao giờ nghe thấy!
Ngưu phó chủ nhiệm cũng đem giấy tờ ném xuống đất, chỉ vào bọn họ nói: "Đây là phương thức làm việc của huyện Tiêu Lân các người phải không? Được! Tốt!"
Một người của phòng làm việc chính phủ thành phố nói: "Còn báo lên? Hóa đơn của các người do chúng tôi chi trả sao!"
Mạnh Hàn Mai nhìn nhìn bọn họ, "Đổng bí thư nói, cái này chúng tôi không tính vào sổ sách trong huyện, bằng không cuối cùng cấp trên truy cứu xuống còn không phải nói huyện Tiêu Lân chúng tôi ăn uống công khoản? Đổng bí thư nói chúng tôi gánh không được cái này, cho nên lúc tính tiền là Đổng bí thư bỏ tiền túi ra tính, bảy bàn, tổng cộng mười ba ngàn." Cúi đầu nhặt lên, Mạnh Hàn Mai đem hóa đơn ném cho một người khoa viên của phòng làm việc chính phủ thành phố, "Cho nên hóa đơn các người giữ, tôi cũng chuyển đạt ý của Đổng bí thư, nếu không có chuyện gì, vậy tôi đi trước."
"Các người..."
"Quả thật rất quá đáng!"
"Các người còn có một chút cái nhìn đại cục hay không?"
Người của phòng làm việc chính phủ thành phố rất tức giận, anh một lời tôi một câu quở trách.
Ngưu phó chủ nhiệm đột nhiên gật đầu một cái, "Được, huyện Tiêu Lân các người được lắm, tôi nói không được các người, tôi cũng không cần các ngươi!" Quay đầu nói với thủ hạ: "Tiểu Trương. Cậu đi liên hệ khách sạn, tìm phòng tốt nhất thu xếp người nước ngoài trước, tất cả mọi người mệt mỏi, nhanh đi làm!"
Người kia liền đáp, "Vâng."
Hắn và một người khác lập tức lái xe đi.
Phiên dịch của người nước ngoài rất không vui, "Chuyện gì xảy ra?"
"Có chút vấn đề nhỏ, tôi đi xử lý." Ngưu phó chủ nhiệm đen nghiêm mặt nói: " Thêm phiền phức cho các người, xin lỗi, bất quá cậu bảo người nước ngoài yên tâm. Tôi khẳng định an bài cho mọi người." Đối với cán bộ và đồng chí của mình, Ngưu phó chủ nhiệm vẫn là hình dạng không coi ai ra gì, nhưng đối đãi người nước ngoài thì thái độ của gã thật ra hoàn toàn thay đổi thành người khác, rõ ràng là đám người nước ngoài lật lọng, là người của thành phố bọn họ công tác thất trách mới đưa đến cái cục diện này, nhưng Ngưu phó chủ nhiệm không nói xin lỗi cùng người của huyện Tiêu Lân. Ngay cả một câu hữu ích cũng không có, sau khi tới còn ác nhân cáo trạng trước phê bình người của huyện Tiêu Lân, còn đối với người nước ngoài, Ngưu phó chủ nhiệm ngược lại là liên tục xin lỗi!
Toàn bộ trái ngược!
Hơn nữa làm cho người ta nhìn rất khó chịu!
Ít nhất người của huyện Tiêu Lân càng ngày càng cảm giác thái độ của Ngưu phó chủ nhiệm có vấn đề quá lớn, cái này rõ ràng là chó săn của người nước ngoài!
Ông rốt cuộc là người trong nước?
Ông rốt cuộc là đứng chung với ai một chỗ??
Chiêu đãi người nước ngoài không có vấn đề, đối đãi bạn bè ngoại quốc bọn họ cũng có thể rất nhiệt tình, nhưng vấn đề là không thể bởi vì chiêu đãi người nước ngoài. Bọn họ phải coi mình là cháu trai, tất cả mọi người đều là hai vai khiêng một đầu người, đều là người, ăn no cũng căng bụng uống say cũng nôn ra. Sao người nước ngoài lại được hơn so với bây giờ? Ngưu phó chủ nhiệm biểu hiện ra loại thái độ này rất khiến cho người của huyện Tiêu Lân phản cảm, cảm thấy ác tâm!
Phiên dịch đi giải thích cùng người nước Anh, khiến cho những người nước ngoài nghị luận và kháng nghị, cả đám đều rất không hài lòng. Cũng có tâm tình.
Ngưu phó chủ nhiệm vừa nhìn, căn bản là không quản người của huyện Tiêu Lân. Bỏ mặt bọn họ, nhanh chóng đi qua tận tình giải thích với người nước ngoài.
Mạnh Hàn Mai quay đầu nói: "Trương huyện trưởng, Ngụy bí thư?"
Trương Đông Phương mắt lạnh lẽo, "Nghênh tiếp cũng nghênh tiếp xong, chúng ta trở về!"
Ngụy Chí Hiên hừ lạnh một tiếng về phía Ngưu phó chủ nhiệm bên kia, cũng kêu người đi.
Hai người bọn họ đã lớn tuổi, ít nhất Trương Đông Phương cũng lớn hơn bảy tám tuổi so với Ngưu phó chủ nhiệm, hơn nữa cấp bậc của Trương Đông Phương còn cao hơn so với gã họ Ngưu, làm sao ở lại tiếp tục đợi nghe gã họ Ngưu quở trách, cho dù tính tình tốt cũng chịu không nổi.
Trong nháy mắt, người của huyện Tiêu Lân đều lên xe, toàn bộ rút.
Vừa lên xe, Trương Đông Phương nói với Mạnh Hàn Mai: "Cô thông báo Đổng bí thư một chút, nói cho hắn tình huống bên này, khiến cho hắn bên kia có chuẩn bị trước." Chuyện này quả thật có thể sẽ ầm ĩ lớn, Trương Đông Phương cũng rõ ràng, nhưng cũng không cảm thấy là huyện Tiêu Lân bọn họ sai, lúc này, chính phủ huyện và huyện ủy khẳng định là phải đoàn kết, cho nên ông cũng nhắc nhở Mạnh Hàn Mai một tiếng muốn cho Đổng Học Bân mau chóng biết tin tức, đừng để bị thành phố đánh một cái trở tay không kịp, bởi vì từ thái độ của gã họ Ngưu vừa rồi đã nhìn ra được, chuyện này gã khẳng định sẽ thêm mắm thêm muối báo cáo với thành phố.
Quả thật, Trương Đông Phương không thích Đổng Học Bân, bí thư huyện uỷ và huyện trưởng bản thân trời sinh có xung đột chức vụ, nhưng Trương Đông Phương cho dù không thích Đổng Học Bân, cũng là thuần túy xuất phát từ góc độ lợi ích của bản thân, năng lực công tác của Đổng Học Bân và quyết đoán lúc trước cứu người biểu hiện ra với khí khái phấn đấu quên mình vì dân chúng, Trương Đông Phương thừa nhận, người ta lúc nào cũng đều lo lắng vì toàn bộ huyện, lo lắng vì dân chúng toàn bộ huyện, trên nguyên tắc là rất tốt, nhưng Ngưu phó chủ nhiệm ông đâu? Ông là cái thứ gì vậy hả? Một cán bộ cấp phó xử tới địa giới của huyện Tiêu Lân chúng tôi còn lấy danh nghĩa của thành phố quơ tay múa chân với chúng tôi? Chỉ vào mũi chúng tôi phê bình chúng tôi? Ông bị khùng hả? Thật sự không biết mình họ gì à? Trương Đông Phương và Ngụy Chí Hiên hiện tại cũng hiểu được Đổng Học Bân trước đó trong điện thoại mắng rất đúng, loại cán bộ sính ngoại này, thật đúng là thiếu mắng!
Người nước ngoài là ba ông hả?
Người nước ngoài là mẹ ông à?
Ông ngay cả tính nguyên tắc cũng không còn? Ngay cả thị phi cũng không còn?
Hầu hạ người ta như cháu trai người ta còn không coi ông là gì! Ông cảm thấy chơi tốt lắm hả? Ông cảm thấy tốt nhưng chúng tôi không cảm thấy được!
Tự mình chơi đi!
Chúng tôi đi, không rãnh phụng bồi!
Trong vài phút, người của huyện Tiêu Lân đã đi sạch sẽ, một người cũng không có để lại.
Điện thoại của Mạnh Hàn Mai cũng thông, "Đổng bí thư, chúng tôi mới từ tiệm cơm bên kia về, người tới rồi, thế nhưng có một chút tình huống, Trương huyện trưởng bảo tôi nhanh chóng nói với ngài một tiếng, là như thế này..." Mạnh Hàn Mai đem chuyện tình từ đầu chí cuối nói với Đổng Học Bân một lần, nói cùng Đổng Học Bân, cô ấy cũng không cần thêm mắm thêm muối cái gì, rất khách quan đem sự tình phát triển và một loạt thái độ của bọn họ miêu tả ra.
"Ừm, đã biết." Đổng Học Bân trả lời rất nhạt.
Mạnh Hàn Mai ho khan một tiếng, "Ngài xem chuyện này là..."
Đổng Học Bân nói: "Đều trở về đi, nghỉ ngơi, ngày mai nên đi làm thì đi làm, nên làm gì thì làm đó." Nói xong, bên kia cúp điện thoại.
Mạnh Hàn Mai cất điện thoại di động chớp mắt mấy cái.
Trương Đông Phương hỏi: "Học Bân bí thư nói như thế nào?"
Mạnh Hàn Mai nói: "Bí thư nói ngày mai nên đi làm thì đi làm, nên làm gì thì làm đó."
Vừa nghe lời này, Trương Đông Phương rõ ràng thái độ của Đổng Học Bân, ừ một tiếng, "Vậy làm như thế."
Ý của Đổng Học Bân cũng là không cần phải quản đám người của thành phố và người nước ngoài, muốn thế nào thì thế ấy, Trương Đông Phương cũng là cái suy nghĩ này, ông cũng lười hầu hạ đám người kia!
...
Chín giờ hơn.
Gia thuộc viện huyện uỷ.
Đổng Học Bân ngồi ở la can hút thuốc, tiêu hóa một chút nội dung trong điện thoại trước đó, trên mặt cũng là cười nhạt không ngớt, lại tới trễ? Không nói một câu xin lỗi? Người nước ngoài cũng không có một chút biểu thị áy náy? Sau khi tới còn phê bình người của huyện Tiêu Lân chúng tôi? Ông thật là được, chửi vài câu chính là vì nói cho ông đừng quá phận, các người ngược lại, còn lặp đi lặp lại nhiều lần? Chạy tới huyện của tôi dương oai? Thật sự coi tôi là không khí à!
Nói xong cầm điện thoại di động gọi cho thư ký Tô Nham, "Tiểu Tô, ở gia thuộc viện à?"
"Đúng vậy bí thư, tôi ngày hôm trước dọn đến đây." Tô Nham hiện tại cũng là chính khoa, không kết hôn, ở gia thuộc viện cũng được chia một phòng, lúc đầu thật ra có thể phân hai phòng ngủ, thậm chí ba phòng ngủ cũng không có vấn đề, thư ký của người đứng đầu, ai cũng phải cho vài phần mặt mũi, nhưng Tô Nham chủ động đẩy, không muốn hai phòng ba phòng, hắn cảm thấy như vậy ảnh hưởng không thích hợp, vẫn là như mọi người là tốt nhất.
Đổng Học Bân nói: "Lập tức tới chổ của tôi một chút, có chút việc cho cậu làm."
"Tôi lập tức đến." Mới qua hai phút, Tô Nham đã thở hồng hộc gõ cửa đi vào.
Đổng Học Bân khiến cho hắn ngồi xuống, "Huyện chúng ta có mấy khách sạn không tồi?"
"Không tồi?" Tô Nham ngẩn ra, nói: "Đại khái ba chổ rất tốt."
"Còn mấy chổ ra hình ra dạng? Toàn bộ tính luôn, có bao nhiêu." Đổng Học Bân hỏi.
Tô Nham suy nghĩ một chút, hắn trước đây cũng làm qua những công tác giúp lãnh đạo an bài khách sạn các loại, cho nên vẫn là lý giải, "Tạm được cũng có hơn mấy chổ, đại khái sáu bảy nơi, đều coi như có thể ở, về phần cái khác đều là nhà nghỉ các loại, tương đối cũ, cũng tương đối nhỏ."
Đổng Học Bân gật đầu, móc bóp tiền lấy ra thẻ ngân hàng, "Được, vậy tôi cho cậu một nhiệm vụ, cậu hiện tại lập tức gọi tài xế mang cậu đi sáu bảy khách sạn mà cậu nói, ừm, đi bây giờ có thể không còn kịp, trên đường đi cậu gọi điện thoại liên hệ đi, để cho bọn họ không nên nhận cho mướn phòng, từ phòng tiêu chuẩn đến phòng thương vụ và phòng tổng thống, tất cả phòng trống của sáu bảy khách sạn đó tôi ngày hôm nay toàn bộ bao hết."
Tô Nham nghe mà ngây ra, "Hả?"
Đổng Học Bân đem thẻ ném cho hắn, "Trong này có năm trăm ngàn, vậy là đủ rồi, cậu điện thoại thông báo người phụ trách của mấy khách sạn trước, sau đó tính tiền, dùng danh nghĩa của tôi, cái khác cậu không cần quản cũng không cần hỏi, làm theo lời tôi nói, tranh thủ thời gian một chút, dùng tốc độ nhanh nhất."
Tô Nham tiếp nhận thẻ, mê man chớp mắt, vội vàng đứng dậy nói: "Được, vậy tôi đi làm." Tay đều có chút run run, hắn hoàn toàn không rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Tất cả phòng của nhiều khách sạn như vậy đều đặt?
Trời, bí thư đây là muốn làm gì hả? Chẳng lẽ là một phòng cũng không cho đám người nước ngoài và người của thành phố?
Nghĩ đến khả năng này, Tô Nham lau mồ hôi trên trán, mẹ ơi, cái này cũng quá thiếu đạo đức rồi??
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ