Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1782: Đánh Người!
rên đường cao tốc.
Trong xe khách nhỏ.
Người cán bộ khoa thư ký của huyện ủy Tô Nham nghe gã đàn ông nói xong, vẫn nhíu mày nói: "Tất cả mọi người đều không dễ dàng, các người làm như thế không hợp quy củ?"
Gã đàn ông nói: "Chúng tôi vẫn đều như vậy."
Tô Nham nói: "Phí cao tốc đều hẳn là tính trong vé xe."
"Chúng tôi không tính, đều là sau đó mới thu." Gã đàn ông rất thản nhiên nói.
Tô Nham mất hứng nói: "Vậy cũng không thể mỗi người mười đồng được? Phí cao tốc của một chiếc xe bao nhiêu?"
Gã đàn ông nhìn hắn, "Tô khoa trưởng, tôi cho anh mặt mũi, không thu tiền của anh, nhưng những người khác anh cũng đừng quản, ai không đưa tiền, thì xuống xe cho tôi!"
Tô Nham còn nói vài câu, gã đàn ông vẫn là không nghe.
Nếu như một khoa trưởng, gã đàn ông phỏng chừng còn có thể cho một ít mặt mũi, nhưng một phó khoa trưởng không có thực quyền gì, gã đàn ông cũng không cần suy nghĩ gì, miễn phí cao tốc gã đã cảm thấy không sai rồi, còn muốn quản những người khác? Cái này không phải chặn tài lộ của bọn họ sao? Cho nên gã đàn ông căn bản là không để ý, tên tài xế cao gầy phía trước cũng quay đầu lại nhìn bên trong xe, giục một tiếng.
Tô Nham cũng không có biện pháp.
Người bên trong xe vừa nhìn ngay cả cán bộ cấp khoa của huyện ủy bọn họ cũng không nể tình, hơn nữa có vài người tựa như thật sự rất gấp, cũng đành lấy ra tiền.
Một người...
Ba...
Năm...
Rất nhiều người đều lần lượt đưa.
Gã đàn ông đi trong xe, thu tiền cả đám, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Trong nước đều cũng có tâm lý đám đông, có một người đưa tiền, người phía sau cũng đều đưa theo.
Mỗi tờ tiền giấy bị gã đàn ông nắm trong tay, cuối cùng, tất cả mọi người đưa, gã đàn ông cũng đi tới hàng cuối cùng, nhìn về phía Đổng Học Bân và Tô Nham. Tô Nham không đưa, gã đàn ông trước đó đã nói. Là cho một mặt mũi, vì vậy ánh mắt rơi vào trên người Đổng Học Bân.
"Tiền!" Gã đàn ông nhìn hắn.
Đổng Học Bân hí mắt nhìn hắn, "Không có!"
Gã đàn ông trừng mắt, ấy chà, còn gặp phải kẻ cứng đầu? Hắn làm cái này đã rất lâu, cũng không phải chưa thấy qua người như thế, "Không có tiền? Được! Vậy mày xuống xe!"
Đổng Học Bân cười nói: "Tôi vì sao phải xuống xe?"
"Không đưa tiền! Đường sau đó tự mình đi!" Gã đàn ông rất hung hăn nói.
Đổng Học Bân nói: "Nhưng tôi đã đưa tiền vé xe rồi? Vì sao muốn xuống xe?"
Gã đàn ông hắc một tiếng, "Vừa rồi nói mày không nghe thấy hả? Đưa tiền! Bằng không cút đi! Không có lựa chọn thứ hai! Đừng con mẹ nó lằn nhằn nhiều lời!"
Mắng rồi!
Đổng Học Bân phủi phủi tay, "Nhưng tôi không có tiền, cho dù có tôi cũng không đưa cho anh."
Gã đàn ông vóc người rất to. Vừa đen lại vừa cao, nhìn qua cũng là một người rất hung hãn, mà trái lại Đổng Học Bân, một thân gầy teo ốm yếu, đối lập quá rõ ràng. Tô Nham bên cạnh cũng là có lòng tốt, vừa thấy hai người muốn ồn ào, hắn có thể cũng là không có thời gian, liền móc bóp tiền ra nói: "Như vậy đi. Tôi đưa thay hắn, nhanh chóng lái xe đi."
Gã đàn ông trong lòng nói cái này còn tạm được, đưa tay muốn lấy tiền.
Nhưng sau một khắc, Đổng Học Bân một tay lấy tờ tiền chụp vào trong tay, nhét lại tay của Tô Nham, "Cảm ơn anh em. Không cần thiết."
Tô Nham một trận bất đắc dĩ.
Gã đàn ông cũng không phải bất đắc dĩ, mà là sinh ra một loại phẫn nộ, cảm giác bị người đánh mặt. Đưa một tay chỉ chỉ vào mũi của Đổng Học Bân, "Mày con mẹ nó tìm đường chết hả?"
Đổng Học Bân cười tủm tỉm nói: "Tôi cũng là tìm đường chết, thế nào?"
Lái xe đường dài lâu như vậy, gã đàn ông còn chưa thấy qua người như Đổng Học Bân, "Được đấy tên nhóc! Không muốn đưa tiền vậy mày xuống xe cho tao!"
Đổng Học Bân nhún nhún vai nói: "Tôi nếu như không xuống xe?"
Gã đàn ông trừng mắt nói: "Vậy mày cũng đừng trách tao không khách khí!"
"Ồ." Đổng Học Bân cũng đứng lên. Chen trước người Tô Nham đi ra ngoài, "Vậy tôi thật đúng là muốn nhìn anh không khách khí như thế nào một chút!" Nếu như là người lý giải Đổng Học Bân. Lúc này nhất định sẽ cảm thấy gã đàn ông kia quá ngu, ôn thần là ai? Đó là một người căn bản là không thể cùng hắn đối nghịch, tính tình của thằng nhãi này căn bản cũng không bình thường, đó là người nói ra tay thì ra tay, hơn nữa đối đãi vô cùng có nguyên tắc, vô luận là ai, cũng không có biện pháp khiêu chiến nguyên tắc của hắn, Đổng Học Bân mới mặc kệ đối phương là ai!
Gã đàn ông lạnh lùng nói: "Đây là mày nói?"
Đổng Học Bân đứng mặt đối mặt với hắn, "Là tôi nói đấy!"
Bên trong xe có không ít người thấy thế, đều khuyên một câu.
"Tiểu tử, bỏ đi."
"Chỉ có mười đồng, cho hắn trước đi."
"Đúng vậy, vì chút tiền ấy thì không đến mức."
Bọn họ đều sợ đánh nhau, mà Đổng Học Bân rõ ràng không phải đối thủ của người ta.
Đổng Học Bân không cho là đúng, không đáng? Sao có thể không đáng, mẹ kiếp, dám cướp tiền của Đổng Học Bân tôi? Mày không biết mình họ gì à? Lần trước hơn sáu mươi người vây Đổng Học Bân, thằng nhãi này cũng không có run sợ, cũng không có chớp con mắt một chút, hiện tại chỉ một người, Đổng Học Bân có thể quan tâm mới là lạ, cái gì mà phí cao tốc, cái này không phải đoạt tiền lộ liễu trắng trợn sao? Có thể con mẹ nó cho mày mới là lạ!
Gã đàn ông mặt hung ác, nói tiếng được, sau đó không hề dấu hiệu vung tay muốn bắt cổ áo của Đổng Học Bân, tựa như muốn đem hắn lôi xuống xe.
Người bên trong xe đều ngừng hô hấp lại.
Nhưng đúng lúc này, Đổng Học Bân cũng động, không đợi cái tay của gã bắt đến đây, Đổng Học Bân bỗng nhiên đạp một cước ra ngoài, đây là động tác chiêu bài của hắn, cũng là phương pháp xử lý vấn đề theo thói quen, Một tiếng va chạm vang lên, hắn đá một cước vào bụng của gã đàn ông, lập tức khiến cho tất cả mọi người trừng to mắt ra chính là, gã đàn ông dĩ nhiên đột ngột từ mặt đất nảy lên, cả người vẻ mặt kinh ngạc bay ngược ra ngoài, bay đủ ba mét trong xe khách nhỏ, rầm một tiếng, phía sau lưng đập mạnh vào kính chắn gió, kính hình như đều xuất hiện một ít vết rạn!
Độ mạnh của một cước có thể thấy!
Gã đàn ông thở hổn hển không nổi, thiếu chút nữa hôn mê!
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, hiển nhiên không ngờ rằng một người gầy ốm như thế dĩ nhiên có thể làm cho gã đàn ông cao to như vậy bị đá văng ra xa như thế! Đây là đóng phim sao??
Tài xế cũng choáng váng, sững sờ không dám động.
Từ độ mạnh yếu là có thể nhìn tới, người trẻ tuổi này tuyệt đối là có công phu! Nếu không cho dù khí lực có lớn! Cũng không có khả năng đem gã đàn ông có thể trọng nặng như vậy đá văng đi hơn ba mét! Tài xế tương đối gầy, hiển nhiên không phải loại người có thể đánh, lúc này tự nhiên không dám hé răng.
Nhưng ai biết cái này cũng chưa tính xong!
Đổng Học Bân là cái tính tình gì hả? Tính tình của thằng nhãi này vẫn là rất kém!
Hắn đá người xong, đi nhanh tới, đứng ở trước mặt gã đàn ông ôm bụng thống khổ kêu rên, cúi đầu nhìn gã, vung tay túm lấy cổ áo của gã, nghiêng đầu nói với tài xế: "Mở cửa!"
Tài xế sợ đến mức nhanh chóng mở cửa.
Đổng Học Bân hất tay, đơn giản giống như ném một cây bông, trực tiếp đem vậy gã đàn ông từ cửa xe ném ra đường cao tốc!
Khiến cho tôi xuống xe?
Ha ha! Mày thật biết đùa!
...
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ