As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1768: Một Vs Sáu Mươi!
ị đánh!
Đổng Học Bân dĩ nhiên bị đánh một gậy!
Thằng nhãi này đã có bao nhiêu lâu không bị ai đánh gậy vào đầu? Chính hắn tựa như đều nhớ không rõ, cũng căn bản là không dùng back né tránh, ngược lại là cười đến đáng sợ làm cho nổi da gà giật giật cái cổ và đầu của mình, trong lòng nổi lên một loại hưng phấn và kích động đã lâu, hình dạng rất hài lòng.
Phương Văn Bình đen nghiêm mặt đi ra, "Tiểu Đổng!"
Lão cảnh sát nhân dân kêu lên: "Cậu nhanh chóng trở về!"
Chu đồn trưởng cũng nhíu mày, nhưng sớm đoán được sẽ có loại tràng diện này, cũng không ra.
Đổng Học Bân khoát tay, "Tôi không sao, Phương đại tỷ chị trở lại." Nhiều người như vậy, Đổng Học Bân cũng sẽ không gọi chức vụ của Phương Văn Bình, là do không tiện, vì vậy đổi thành cái xưng hô Phương đại tỷ này. Về phần một gậy kia, cũng đang là giống như Đổng Học Bân nói, hắn quả thật không có việc gì, đừng nói loại gậy gỗ đầu nhỏ này, Đổng Học Bân đã từng bị gậy sắt và đạn bắn qua, được rồi, còn có lựu đạn, có thể thế nào? Vậy cũng nổ không chết hắn, Đổng Học Bân hiện tại cũng đứng ở chỗ này êm đẹp như trước, hắn? Hắn có thể có chuyện gì!
Ngược lại Đổng Học Bân còn rất cao hứng.
Một gậy này đánh hay lắm! Đánh tốt lắm!
Cái này anh em cũng có lý do phòng vệ chính đáng!
Xa xa dân chúng và cảnh sát nhân dân bên trong nghĩ không được lại không dám đi ra giúp nhìn Đổng Học Bân vẻ mặt cười tủm tỉm, thật không biết thằng cháu trai này đang suy nghĩ cái gì, bị đánh còn hài lòng như thế? Bị nhiều người vây quanh như vậy còn vui vẻ như thế? Trời đất! Cậu có phải là có bệnh không hả?
Đổng Học Bân liền lớn tiếng cười nói: "Tất cả mọi người nhìn thấy nhé, cũng đều làm chứng cho tôi, chuyện này không phải tôi gây ra, cũng không phải tôi ra tay trước, mặc kệ kế tiếp xảy ra chuyện gì, đều không có vấn đề gì với tôi, tôi là phòng vệ chính đáng. Bất đắc dĩ mà!"
Mọi người: "..."
"Còn nói mát?" Đám dân tộc thiểu số nổi giận.
Gã bán hàng cũng vậy, hắn cảm thấy cây gậy vừa rồi đánh vào đầu Đổng Học Bân bị gãy phần đầu, lộ ra rất nhiều khóe nhọn, cảm giác rất bén nhọn, nghe vậy giận quát một tiếng chỉ vào Đổng Học Bân nói: "Thằng nhãi con! Còn chưa đánh mày chịu phục phải không? Được! Mày tự tìm! Tìm đường chết! Không thu thập mày thì mày còn không biết Hắc Tử tao là ai! Ngày hôm nay tao nói cho mày biết tao là ai!"
Hô!
Vừa dứt lời, gã bán hàng giơ gậy đâm tới, hiện tại cây gậy gỗ trên cơ bản cùng chai bia vỡ đã không có gì khác nhau, rất sắc bén, hắn đâm tới chính là bụng của Đổng Học Bân, lần này nếu như thật sự trúng. Bụng bị đâmt thủng cũng không phải cái gì kỳ quái!
Rất nhiều người đã kinh ngạc!
"Cẩn thận!"
"Dừng tay!"
Mấy người cảnh sát nhân dân cuống quít hô một tiếng, bọn họ lúc đầu nghĩ khiến cho Đổng Học Bân ăn đòn một chút, cho có trí nhớ. Bị đánh xong sẽ đem tiền cho đám dân tộc thiểu số này rồi chuyện này cũng được giải quyết, bớt cho bọn họ rất nhiều việc, thật sự để xảy ra vấn đề lớn thì cảnh sát nhân dân đi qua cũng ngăn cản kịp, dù sao ai cũng không muốn xảy ra chuyện gì tại đồn công an của mình, xảy ra trách nhiệm đều là của mọi người. Nhưng Chu đồn trưởng và mấy người cảnh sát nhân dân ai cũng không ngờ Đổng Học Bân quả thật quá không coi ai ra gì, mở đầu thì tuyên bố, còn khiêu khích đối phương, trực tiếp khiến cho cơn tức của đối phương phát tới tột đỉnh, vừa lên đã hạ độc thủ, bọn họ đều cách quá xa. Muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi!
Muốn chết người??
Chu đồn trưởng lập tức nói: "Mau gọi xe cứu thương!"
"Xe cứu thương?" Cảnh sát nhân dân ngẩn ra.
" Gọi tới trước rồi nói! Nếu không sẽ không còn kịp!" Chu đồn trưởng nói.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bọn họ nói và ngăn cản, gã bán hàng đã lại một lần vọt tới trước mặt Đổng Học Bân. Cây gậy đã đâm tới.
Đổng Học Bân vẻ mặt thản nhiên, nhìn cũng không nhìn gã bán hàng và mũi nhọn của cây gậy, ngược lại còn cười ha ha quay đầu lại nhìn mấy người cảnh sát nhân dân của đồn công an nói: "Gọi thêm vài chiếc xe cứu thương đi, nếu không sẽ không đủ dùng." Nói xong, hắn hình như không cần quay đầu lại cũng biết tình huống bên kia. Tùy tiện đưa tay qua, bắt được cổ tay gã bán hàng. Ngay sau đó cổ tay bẻ một cái, làm cây gậy trong tay gã bán hàng đổi hướng!
Hầu như chỉ là trong chớp mắt mấy cái, một loạt động tác đã hoàn thành!
Sau một khắc, cũng là âm thanh kêu thảm thiết của gã bán hàng, tiếng kêu rất đứt đoạn, không phải rõ ràng!
Đổng Học Bân lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía hắn, cây gậy căn bản muốn đâm vào bụng của Đổng Học Bân lúc này đã hung hăng cắm vào cằm của gã bán hàng, hầu như xuyên qua cái miệng!
Tích tắc!
Tích tắc!
Máu không ngừng bắn ra!
Gã bán hàng hai mắt trợn lên, lúc đó bưng cằm hôn mê, ầm một tiếng ngã xuống đất, không nhúc nhích, cũng không có âm thanh nữa.
"A!"
"Hắc tử!"
"Lão Hắc!"
"Anh hai!"
Bầu không khí bạo phát!
Đám người dân tộc thiểu số đều kinh hô sợ hãi kêu!
Đổng Học Bân thản nhiên tự đắc đi tới trước mặt gã bán hàng, nói với hắn: "Mày vừa rồi nói cái gì hả? Nói cho tao biết mày là ai? Được đấy, mày là ai hả? Nói cho tao biết hả?" Đổng Học Bân nhìn ra được, động tác và ánh mắt của gã bán hàng vừa rồi, rõ ràng là thật muốn đem Đổng Học Bân giết chết, hơn nữa trước đó xảo trá vơ vét tài sản, Đổng Học Bân biết đám người này đã tới mức vô pháp vô thiên, tự nhiên cũng không có tí xíu khách khí, hạ thủ cực ác, lúc này thấy hắn đều hôn mê, Đổng Học Bân cũng giơ chân đá đá hắn, hất hắn vài cái, "Tỉnh dậy đi, chờ mày nói cho tao biết đấy!"
Khiêu khích!
Cái này là khiêu khích không thể nghi ngờ!
"Giết chết hắn!"
"Mọi người lên!"
"Thằng oắt con! Mày chết chắc rồi!"
Bùng nổ, đám dân tộc thiểu số bên kia lập tức xông lên hơn mười người, đám người này thật giống như phát điên, bừa bãi kêu gào, cầm gậy gỗ trong tay xông lên, có người còn từ trong quần áo lấy ra dao nhỏ, cái này đều là dụng cụ cắt gọt, nhưng lại có thể dám dùng trong sân đồn công an, có thể thấy được hoàn cảnh bên này tại rất nhiều mặt đều là cực kỳ không tốt, kinh tởm đến mức làm cho nhìn không được.
Đổng Học Bân cũng lười nói cái gì, càng không mắng, bởi vì đã không cần phải, các người không phải so nắm tay sao?
Được đấy!
Chúng ta nhìn xem nắm tay ai lớn!
Xoạt, nhóm người đầu tiên xông tới, là ba người đầu tiên vọt tới phía trước Đổng Học Bân, một người là tay trần, hai người khác đều cầm gậy.
Người nhiều quá, vây chật bên này, người bên ngoài cũng thấy không rõ lắm.
Dân chúng đều chen nhau nhìn vào torng, cảnh sát nhân dân cũng ở một bên hô dừng tay và vân vân.
Nhưng ngay sau đó, ba người xông lên đầu tiên đã không hề có dấu hiệu báo trước từng người bay đi ra ngoài, cũng không thấy được Đổng Học Bân ra tay như thế nào, người đầu tiên gục xuống bay ra đi, ôm bụng kêu to a a, cũng đứng lên không nổi, người thứ hai là bị gậy của mình trực tiếp đánh hôn mê, đầu nghiêng qua một bên yên lặng ngã xuống, rên cũng không kịp rên một tiếng, cũng không biết cây gậy làm sao bỏ chạy đến trên tay Đổng Học Bân, người thứ ba thảm nhất, người này cũng là lúc đó sau khi xảy ra xung đột đã gia nhập vào đội ngũ của gã bán hàng, mắng Đổng Học Bân và Phương Văn Bình hung hãn nhất, Đổng Học Bân nhận ra hắn, hạ thủ cũng không nói, một đấm nện lên cằm của hắn ta, bộp một tiếng, cằm hắn lập tức bị méo ngay và luôn, hô cũng không kịp hô một tiếng đã ngã xuống đất lăn lộn vài vòng!
Cũng chỉ một giây đồng hồ.
Cũng chỉ chớp mắt một cái.
Ba người ngay cả lực đánh trả cũng không có, toàn bộ nằm xuống!
Mấy người cảnh sát nhân dân sửng sốt, Chu đồn trưởng cũng ngây người một chút, tên nhóc này thật đúng là có luyện qua hả? Còn mang theo công phu? Nhưng có thế nào cũng là song quyền khó địch bốn tay, cậu cũng đánh không lại nhiều người như vậy! Đám cảnh sát nhân dân cũng đều là nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh bọn họ liền đem lời này thu trở về!
Nhóm thứ hai tới, thấy Đổng Học Bân đánh gục ba người đầu, hiển nhiên không phải bình thường, vì vậy mọi người cũng đều cảnh giác lên, lúc này lên năm người, hầu như là từ các góc bắt đầu công kích Đổng Học Bân, ra tay cũng cực ác, toàn bộ nhằm vào chổ yếu hại!
Đổng Học Bân không chút hoang mang nhìn nhìn bọn họ, tùy tiện vung chân một chút, nhìn qua rất chậm, nhưng lại có thể dường như thấy không rõ động tác hắn ra cước, sau một giây đồng hồ, người đầu tiên vọt tới của đối phương cảm thấy bụng nhói lên, còn chưa có rõ ràng chuyện gì xảy ra, người đã bay ngược đi ra ngoài, đập ngã một loạt người phía sau, sau đó Đổng Học Bân cũng không quay đầu lại nghiêng thân, né tránh một con dao, lúc né tránh đồng thời cũng bắt tay vung lên một trảo, nhấn một cái, vỗ, rất chuẩn địa con dao trong tay người nọ hung hăng phách đâm vào đùi của hắn ta!
"A!"
Kêu thảm thiết!
Kêu rên!
Âm thanh đều chồng cùng nhau!
Nhìn máu đầy đất và người ngã xuống, Đổng Học Bân ngay cả con mắt cũng không chớp một chút, căn bản là rất thờ ơ, lại một quyền vung ra, đánh bay một người trung niên muốn từ bên hông đánh lén hắn! Thật sự là đánh bay! Mỗi người Đổng Học Bân cũng không có nương tay, mỗi một quyền mỗi một cước của hắn, sẽ có người bay lên trời, không bay lên cũng phải lăn vài vòng trên mặt đất mới có thể dừng lại, độ mạnh của Đổng Học Bân có thể thấy được! Hôm nay hắn rất tức giận, cũng hơn nữa lâu lắm không có cơ hội động thủ, cho nên cả người mới có vẻ tương đối phấn chấn, không có ý lưu tình!
Bên cạnh lại có người đến!
Đổng Học Bân không cần quay đầu lại thu tay về, nắm tóc người nọ đập xuống cái kinh trên mặt đất, hàm răng mang theo tiếng kêu thảm thiết của đối phương mà đi ra!
Một người...
Năm...
Tám...
Trong nháy mắt, dưới chân Đổng Học Bân đã ngã xuống mười người!
Trong nháy mắt cái từ này có thể còn có chút không rõ, chuẩn xác mà nói từ đầu đến bây giờ, cũng chỉ dùng hơn mười giây, quá nhanh, có đôi khi hầu như là hai ba người đồng thời bị đánh ngã!
Phương Văn Bình thấy đến đây, cũng là thần sắc phức tạp.
Cảnh sát nhân dân và dân chúng xem náo nhiệt càng đừng nói nữa, cả đám đều thấy choáng váng!
Thấy thế, đám người dân tộc thiểu số tựa như cũng có chút chột dạ, không có biện pháp, đã ngã xuống mười người, bọn họ trong lúc nhất thời đều dừng chân lại, nhìn trái nhìn phải, trong lòng cũng thoáng rùng mình một chút.
Đổng Học Bân chỉ có một người, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một người, thế nhưng hắn một mình đứng chỗ đó, nhưng khiến cho năm sáu mươi người đều tạm thời không dám tiến lên.
Cái hình ảnh này là rất chấn động!
Cảnh sát nhân dân có chút ngây ra, trong lòng nói người này là du khách cái gì, cậu cũng quá có thể đánh!
...
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ