Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1664: Ngày Hoạt Động Mở Cửa!
gày hôm sau.
Buổi sáng thứ hai.
Đổng Học Bân còn ngủ trên giường, điện thoại di động ríu ra ríu rít làm ồn, làm hắn hoảng sợ, còn làm mộng bỗng nhiên mở mắt, nhìn điện thoại trên gối đầu, hắn thở ra một hơi, bình phục trái tim ngáp một cái, đưa tay đem tới.
Là Trương Đông Lượng sở hai gọi tới.
Đổng Học Bân tiếp, "A lô, Đông Lượng à."
"Đổng sở trưởng, quấy rối ngài nghỉ ngơi?" Trương Đông Lượng cẩn thận nói.
"Đều bảy giờ hơn." Đổng Học Bân nhìn thời gian, "Cũng nên thức dậy, có việc sao?"
Trương Đông Lượng ừm một cái, "Cũng là ủy ban kỷ luật trung ương có hoạt động mở cửa, mấy ngày nay họp nói tới cái này, hành trình không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là buổi sáng ngày hôm nay đến đại viện cơ quan chúng ta, Doãn sở trưởng ngày hôm trước đi họp, bất quá nghe nói không có chuyện của phòng ban chúng ta, thị sát và giao lưu cũng sẽ không tới phòng thứ tám, hẳn là phải đi phòng tin tức của ủy ban kỷ luật trung ương, sau đó dạo trong cơ quan chúng ta, Doãn sở trưởng bảo chúng ta nên làm gì thì cứ làm, đi làm bình thường là được, bất quá bảo tôi thông báo mọi người, nói chúng ta ngày hôm nay tới sớm một chút, đừng muộn."
"Được, tôi đã biết." Đổng Học Bân nói.
Thông báo mọi người không bị muộn? Được, phỏng chừng cũng là thông báo một mình tôi?
Đổng Học Bân trong lòng sáng như gương, biết Trương Đông Lượng nói như vậy cũng là uyển chuyển một chút mà thôi, bình thường cái ngày tương đối quan trọng như vậy, trên cơ bản cũng không người đến muộn, nhưng Đổng Học Bân hiển nhiên là một sự tồn tại khác biệt trong mắt người khác, cho nên lãnh đạo lo lắng, mới tìm người thông báo hắn một chút.
Ài.
Coi nhân phẩm của anh em này.
Trương Đông Lượng nói: "Ngài còn có gì phân phó không Đổng sở trưởng? Không có thì tôi •••••• "
"A." Đổng Học Bân vừa muốn cúp điện thoại, nhưng nhớ tới một việc, "Được rồi Đông Lượng, cậu nhận thức người của phòng tài xế chứ? Tùy tiện ai cũng được, ngày hôm nay rảnh rỗi, cậu gọi điện thoại cho tôi."
Trương Đông Lượng nghi hoặc nói: "Ngài cần xe?"
Đổng Học Bân cũng không giấu, "Đưa một người bạn, cũng không xa, cũng là tỉnh Bắc Hà."
Trương Đông Lượng cũng không hỏi nhiều. tuy rằng trên trình tự đi công và tài xế chỉ có lãnh đạo mới có thể dùng, còn phải là lúc có công sự, nhưng làm gì có nhiều công sự như vậy, cho nên phần lớn xe công đều là dùng tư. điểm này cơ quan nào cũng tránh không được, Trương Đông Lượng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, mặc dù là ủy ban kỷ luật trung ương, cái này cũng đều coi như việc nhỏ, lãnh đạo nếu như ngay cả chút quyền lợi ấy cũng không có, vậy còn làm lãnh đạo cái gì, "Tốt. không thành vấn đề, tôi đã đến cơ quan, vậy tôi đi phòng tài xế hỏi một chút xem ai rảnh rỗi, đợi lát nữa tôi đem số điện thoại di động của tài xế gửi qua cho ngài."
Đổng Học Bân nói: "Tốt, phiền phức."
"Ngài khách khí, vậy tôi đi." Trương Đông Lượng cúp điện thoại.
Đổng Học Bân lăn lộn một hồi, mới chậm rãi xuống giường đánh răng rửa mặt.
Trương Đông Lượng động tác rất nhanh, cũng rất để bụng. Mới qua mười phút gửi cho Đổng Học Bân một dãy số điện thoại di động, còn viết "Lão Hàn".
Đổng Học Bân vừa nhìn, trực tiếp gọi điện thoại cho La Hải Đình.
"A lô, Học Bân." Đầu kia truyền đến tiếng cười của La Hải Đình.
"Chị La." Đổng Học Bân nói: "Ngày hôm nay trở về?"
"Trở về, ở lại cũng không có việc gì." La Hải Đình nói.
Chị La lần này tới là nhiệm vụ khẩn cấp, cũng là xe của thành phố Phần Châu đưa tới, bất quá bởi vì thành phố Phần Châu dùng xe cũng tương đối nhiều, dù sao không dư dả, cho nên xe cùng ngày đã trở về, cho nên chị La trở về còn phải liên hệ cùng ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu, cho xe đến đây, không chừng còn không có thời gian, dù sao rất phiền phức.Đổng Học Bân thẳng thắn chuẩn bị cho cô ấy, tránh cô ấy không có xe phải ngồi xe đường dài trở về, "Được, chị cũng đừng liên hệ xe, quá phiền phức, bên tôi đã chuẩn bị cho chị rồi, tôi cho chị số điện thoại chị nhớ một chút, tài xế tên là lão Hàn."
La Hải Đình ài ồ, "Coi cậu kìa, thật không cần, đừng phiền phức."
Đổng Học Bân nói: "Không phiền phức, chuyện tiện tay, đến lúc đó chị gọi số điện thoại này khiến cho tài xế đi đón chị, đưa chị trở về là được."
La Hải Đình nói: "Cậu vừa mua nhiều đồ cho chị như vậy, lại tìm xe cho chị, thật không thích hợp, cậu cứ khách khí như vậy, lần sau chị sẽ không tới nữa, ha ha."
"Đừng." Đổng Học Bân cười nói: "Vậy lần tới sẽ không khách khí như vậy, được chứ? Lần này chị chợt nghe tôi, chị nhanh chóng nhớ số điện thoại."
La Hải Đình ừm một cái, "Tốt, cậu đọc đi."
Nói xong, Đổng Học Bân nói: "Thuận buồm xuôi gió, thường liên hệ."
La Hải Đình thấp giọng nói: "Ngày nào đó cậu tới thành phố Phần Châu làm việc, nhớ gọi điện thoại cho chị sớm." Lời này là nhỏ giọng nói, có vẻ mờ ám mười phần.
Đổng Học Bân ho khan, "Ừ, được.”
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lẩm bẩm một điệu nhạc, đi ra đi làm.
Tám giờ hơn.
Đại viện cơ quan.
Land Rover của Đổng Học Bân đi vào, thấy trong viện bận rộn không ít người, có treo băng rôn, có dọn vệ sinh. Ủy ban kỷ luật trung ương của quốc gia đã thành lập quan hệ hảo hữu với rất nhiều nước trên thế giới, lần này ủy ban kỷ luật trung ương làm hoạt động mở cửa, cũng là để cho 14 chính khách, học giả và nhân viên truyền thông của 14 nước đến khảo sát. Cho nên nhìn đi, gặp phải khảo sát, đâu đầu đều bận việc "Làm mặt mũi", mặc dù là ủy ban kỷ luật trung ương loại địa phương này cũng không ngoại lệ, đương nhiên, bọn họ đến lúc nước tới chân mới nhảy có thể không gọi là "Làm mặt mũi", cũng có thể gọi là tôn trọng đối với bạn bè ngoại quốc.
Nói chung tất cả mọi người bận rộn nhiều việc, vội vàng chuẩn bị cho nghênh tiếp khảo sát buổi sáng.
Đổng Học Bân ra vẻ không sao cả, dù sao không quan hệ quá lớn với sở hai bọn họ, chậm rãi đem xe chạy đến dưới lầu, tuyệt không sốt ruột.
Lúc này, sở trưởng sở hai Doãn Thành An từ bên kia ôm một cái laptop đi tới, vừa nhìn Đổng Học Bân, Doãn Thành An lập tức gọi hắn lại, "Đổng sở trưởng, tới?"
Đổng Học Bân cười nói: "Doãn sở trưởng, buổi sáng tốt lành."
"Cậu cũng buổi sáng tốt lành." Doãn Thành An rất nhanh nói: "Cậu tới rất đúng lúc, vậy tôi sẽ không lên lầu, bên kia còn có một cuộc họp đang chờ, cậu nói một tiếng cùng mọi người, chính khách nước ngoài và nhân viên khảo sát còn có nhân viên truyền thông đại khái mười giờ sẽ đến, không còn bao lâu, khiến cho mọi người chú ý một ít, không có chuyện thì ở phòng làm việc, không nên xuống lầu, dù sao các phương diện đều yêu cầu nghiêm ngặt một chút, tôi đi trước."
Đổng Học Bân ừm một cái, "Được, ngài bận của ngài."
"Được, vậy bên này giao cho cậu." Doãn Thành An nói xong, bước nhanh đi vào một ký túc xá xa xa, làm người đứng đầu, chuyện của ông ta khẳng định nhiều hơn so với người khác.
Hầu như tất cả mọi người đối với hoạt động lần này rất coi trọng, không có biện pháp, trung ương lần này cũng có rất nhiều giới truyền thông đến, Tân Hoa xã, báo Thanh Niên, Nhân Dân nhật báo, vân vân, còn liên quan đến tới chính khách nước ngoài, cái này càng tăng độ mẫn cảm của vấn đề, không thể không coi trọng, vì vậy mỗi người trên mặt đều có thể thấy một vẻ nghiêm túc và gấp gáp, so với bầu không khí bình thường của ủy ban kỷ luật trung ương còn muốn nghiêm túc hơn.
Đương nhiên, Đổng Học Bân là một ngoại lệ.
Thằng nhãi này căn bản không biết cái gì gọi là gấp gáp, sau khi có được sảng khoái trên người chị La, hắn vẫn mang tâm tính nhàn nhã.
Trên lầu.
Khu làm việc sở hai.
Đổng Học Bân mới từ cửa đi vào, đã thấy người ở bên trong trên cơ bản đều tới, đếm đếm, quả nhiên một người cũng không thiếu, đều tới rất sớm.
"Đổng sở trưởng."
"Đổng sở trưởng."
Hàn Tinh và Hạ Chu bọn họ đều chào hỏi hắn.
Đổng Học Bân mỉm cười, "Buổi sáng tốt lành." Dừng một chút, biểu tình thoáng nghiêm túc một ít, nhìn nhìn bọn họ, vỗ nhẹ tay hấp dẫn lực chú ý của mọi người, "Doãn sở trưởng đi họp, tôi nói hai câu." Thấy Trương Đông Lượng và Tôn Triệu Bang mấy người chậm rãi từ trên ghế đứng lên biểu thị tôn trọng, Đổng Học Bân đè đè tay, "Đều ngồi đi, không chú ý nhiều như vậy, hoạt động ngày hôm nay mọi người cũng đều biết rõ, đều thông minh một chút, lúc làm việc chăm chú một ít, đừng đào ngũ, tuy rằng cấp trên chưa nói có tới phòng thứ tám thị sát, nhưng lần này đồng chí của giới truyền thông tới nhiều như vậy, không chừng người nào đi ngang qua cửa chúng ta, nếu như để cho người ta chụp được cảnh mọi người chơi trò chơi nói chuyện phiếm, sở hai chúng ta sẽ có thể nổi danh, tôi tin tưởng ai cũng không muốn thấy, cho nên đều chú ý một chút."
"Vâng."
"Rõ ràng."
Mọi người đều lên tiếng.
Thật ra lời này nếu như Doãn Thành An nói, vậy cũng may, nhưng từ miệng Đổng Học Bân mới đánh người trong cơ quan nói ra, chính hắn cũng thấy được có chút không được tự nhiên, cái này không phải phong cách lãnh đạo của hắn, phong cách lãnh đạo của hắn cho tới bây giờ đều là tương đối hiền lành tương đối quan tâm, cho dù chức vụ điều động tới ủy ban kỷ luật trung ương, phong cách lãnh đạo của Đổng Học Bân cũng chưa từng thay đổi, người làm thuộc hạ của Đổng Học Bân đều biết rõ, Đổng Học Bân đối với thuộc hạ chiếu cố hầu như không ai so được với hắn, vì vậy cuối cùng cười một chút, "Tôi cũng biết chúng ta chuyện bên này không nhiều lắm, không nhiều công tác cần làm, nên làm đều làm xong, muốn chơi trò chơi muốn trò chuyện QQ và vân vân, nên chơi cứ chơi, thật ra cũng không có việc gì, cũng là nghe bên ngoài có tiếng bước chân, nhanh chóng tắt đi, tuy rằng khảo nghiệm tốc độ tay, bất quá tất cả mọi người ở cơ quan làm nhiều năm như vậy, tôi tin tưởng cái tốc độ tay này mọi người cũng đều sớm luyện ra, đừng cho là tôi không biết các người lúc công tác có chơi trò chơi."
Hàn Phỉ cười hì hì.
Hạ Chu và Tôn Triệu Bang bọn họ vui vẻ một chút, cũng đều có chút ngượng ngùng.
"Ừm, cứ như vậy, đều bận đi.”
Đổng Học Bân khoát tay, vào phòng làm việc của mình, bỗng nhiên lại quay đầu nói: "Ai muốn lá trà đi chổ tôi lấy."
Hàn Phỉ lập tức kêu lên: "Tôi muốn tôi muốn!"
Hạ Chu bật cười một tiếng, "Cô thật ra không khách khí."
"Cùng Đổng sở trưởng mà còn khách khí cái gì, chúng ta là ăn ké, tôi lấy cho các người luôn, lá trà của Đổng sở trưởng khẳng định đều là trà ngon, hì hì." Hàn Phỉ đi theo vào.
Vài ngày ma hợp, Đổng Học Bân cũng điệu thấp không được nữa, bất quá tương đối mà nói, quan hệ của hắn cùng thuộc hạ và đồng sự cũng càng ngày càng hòa hợp.
Coi như là dấu hiệu tốt.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ