Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1568: Người Nhà Chúng Ta Ai Còn Không Sợ!
uổi chiều.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ cũng không gắt lắm
Trong nhà của Vương di, Đổng Học Bân đang trò chuyện rất vui với cả nhà Vương di, tay hắn cũng không nhàn rỗi, vẫn ôm tiểu bảo bảo không buông tay.
"Vật nhỏ."
"Nha, nha."
"Cười cái cho ba xem."
"O a... Nha, nha nha!"
"Ha ha, coi con khả ái kìa."
Tiểu Trọng Trọng thật đúng là bị Đổng Học Bân làm cho tức cười, bất quá không phải Đổng Học Bân mị lực lớn, mà là thằng nhãi này đưa tay sờ tới sờ lui, còn gãi gãi bụng nhỏ, khiến cho tiểu Trọng Trọng ngứa, liên tiếp vặn vẹo trong lòng ba ba, cười nha nha. Đổng Học Bân chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào dễ thương như vậy, hắn cũng tự mình vui vẻ, thấy Vương di ở bên cạnh vài lần cười khổ muốn nói lại thôi, Đổng Học Bân cũng coi như không nhìn thấy, thật vất vả gặp mặt con một lần, hắn suy nghĩ phải chơi với đứa nhỏ, vì vậy chơi cùng đứa nhỏ nửa ngày, Đổng Học Bân là người lớn, đương nhiên không có việc gì, nhưng tiểu Trọng Trọng làm sao chịu được, đứa nhỏ vừa mới ra đầy tháng chưa được bao nhiêu ngày mà thôi, cuối cùng bị Đổng Học Bân chọt lét cười không nổi, tiểu tử kia ra vẻ sức cùng lực kiệt, mí mắt khép xuống, mặt nhăn lại, giống như muốn khóc.
"Cho tôi đi Học Bân, đứa nhỏ có thể mệt mỏi." Vương di đưa tay nhanh chóng tiếp nhận đứa nhỏ, ôm vào trong ngực dỗ dỗ, nhẹ nhàng bế vào trong xe nôi ở phòng ngủ, sau khi đi ra, Vương di chậm rãi đóng cửa, "Đang ngủ, chúng ta nói nhỏ một chút, đừng đánh thức đứa nhỏ."
Chồng Vương di nói: "Buổi tối thế nào?" "
Vương di nhìn về phía Đổng Học Bân, "Ăn ở nhà dì nha?"
"Không được, con phải trở lại làm cơm cho Tuệ Lan." Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói.
"Không cần con, có Vương di rồi." Vương di cười nói: "Vậy chúng ta một hồi cùng trở lại, Tuệ Lan vẫn là bảy giờ mới về?"
Đổng Học Bân ừm một cái, nói: "Hôm nay dì nghỉ ngơi đi, cũng mệt mỏi vài ngày, buổi tối con làm cơm cho cô ấy."
Vương di còn muốn nói gì nữa, tiểu San ở một bên lay lay mẹ, "Đổng ca cùng chị Tuệ Lan nhiều ngày không gặp, là lúc... Mẹ đi làm gì."
Vương di lúc này mới rõ ràng, "À à, vậy, vậy tôi không đi."
Đổng Học Bân cũng vui vẻ, "Thật ra không có việc gì, chủ yếu sợ dì chạy qua chạy lại."
"Vậy đứa nhỏ làm sao đây?" Vương di chớp mắt nói: "Con mang về?"
Đổng Học Bân nói: "Bình thường thì sao? Bình thường buổi tối dì mang đứa nhỏ về gia thuộc viện à?"
Vương di gật đầu, "Tôi cũng đi làm cơm cho Tuệ Lan, đứa nhỏ cũng là Tuệ Lan dẫn về, sáng sớm đi làm, tôi đem đứa nhỏ lại đây."
"Cô ấy còn có thể trông em bé nữa à?" Đổng Học Bân thật ra không nghĩ vậy.
Vương di che miệng cười, "Đừng thấy tiểu thư bình thường có chút lười, nhưng này làm mẹ khẳng định là không như vậy, rất lo lắng cho đứa nhỏ."
"Cũng là chưa thấy cô ấy tốt với con qua khi nào." Đổng Học Bân nói lầm bầm một tiếng, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy buổi tối hôm nay khổ cực dì một chút? Đứa nhỏ con không ôm đi, đỡ phải làm khó dễ, quay đầu lại con còn phải mua đồ ăn, còn phải làm đồ ăn cho Tuệ Lan, sợ không chăm nổi."
Vương di nói: "Được rồi, cái này không có vấn đề gì."
Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, "Được, vậy con cũng trở về." Nói xong đứng lên đi về phòng ngủ.
Vương di vội vàng ngăn, "Đứa nhỏ đang ngủ, đừng đánh thức nó."
"Con chỉ nhìn thôi, chỉ nhìn thôi, hắc hắc." Đổng Học Bân không nghe, mở cửa ra nhìn tiểu Trọng Trọng đang ngủ bình yên trong xe nôi, trong lòng rất đẹp.
Vương di bình thường đối với Đổng Học Bân đều là đặc biệt khách khí, thế nhưng lúc gặp chuyện của đứa nhỏ, dì ấy cũng rất tích cực, Đổng Học Bân vừa mở cửa ra nhìn nhìn, Vương di liền giục hắn đi ra, cẩn thận đem cửa phòng ngủ đóng lại, không cho hắn nhìn, "Tiểu Trọng Trọng ngủ không sâu, có chút tiếng động liền tỉnh." Vương di nhìn qua còn yêu thương tiểu Trọng Trọng hơn so với Đổng Học Bân, không khỏi làm Đổng Học Bân có chút thẹn thùng, bất quá bởi vì Vương di làm việc chăm chú, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan mới yên tâm đem đứa nhỏ cho Vương di chiếu cố, thay đổi người khác, hai người bọn họ thật đúng là lo lắng.
Đổng Học Bân nói: "Vậy phiền phức Vương di."
"Không phiền phức, coi con khách khí kìa." Vương di nói.
Chồng của Vương di nói: "Được rồi, vậy tiền đó vẫn là..."
Đổng Học Bân cười nói: "Chú, đó là con cho tiểu San, chú cũng đừng quản, đây là một chút tâm ý của con cùng Tuệ Lan, thôi con đi."
Tiểu San vội nói: "Đổng ca em tiễn anh."
Đổng Học Bân nói: "Được, đúng lúc anh cũng không biết đường."
Cáo từ Vương di và chồng, Đổng Học Bân từ trong nhà đi ra, tiểu San đi theo phía sau Đổng Học Bân xuống lầu, đi tới khu náo nhiệt.
"Hiện tại đi làm hay là đi học?" Đổng Học Bân hỏi.
Tiểu San ngại ngùng nói: "Chuẩn bị đi làm."
Đổng Học Bân ừm nói: "Tìm được công tác không? Không được báo cho Tuệ Lan một tiếng."
"Không cần, chị Tuệ Lan cũng rất bận, em tự mình có thể." Tiểu San nói.
"Vậy sợ cái gì, cũng không phiền phức, Tuệ Lan nói một câu thôi." Đổng Học Bân nói.
Tiểu San thấp giọng nói: "Mẹ em không cho em phiền phức người khác, có thể tự mình làm thì tự mình làm."
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, kéo cô ấy đi tới bờ sông, tìm một chổ không nhiều người mới nói với: "Tiểu San à, anh lớn hơn em vài tuổi, hôm nay anh cũng nhiều lời với em vài câu, không cần chuyện gì cũng đều nghe mẹ em, cũng không phải chuyện gì cũng đều tự mình lo lắng, muốn làm cái gì thì làm, muốn nói cái gì thì nói, em xem thằng bạn trai của em đi, lần sau em mà thấy hắn còn dám nói nhảm với em, em nghe anh, một cước đá đi, không cần sợ chọc phiền phức, có Đổng ca đây, chỉ có chuyện người khác tránh người nhà chúng ta, tuyệt đối không có chuyện chúng ta tránh người khác, em nhớ kỹ lời của anh nói, người nhà chúng ta ai còn không sợ! Mặc kệ con mẹ nó là ai! Biết không?"
Tiểu San le lưỡi, "Ừm."
Đổng Học Bân lại nói: "Nếu như có việc em không nói được với mẹ, không nói cậu với chị Tuệ Lan, không sao, em tìm anh, đây, anh cho em số điện thoại." Đổng Học Bân đem dãy số của mình nói cho cô ấy, đồng thời khiến cho cô ấy gọi qua, lưu lại, " Lưu chưa?"
Tiểu San gật đầu, "Lưu rồi."
Đổng Học Bân nói: "Được rồi, vậy em trở về sớm một chút đi."
"Còn chưa có chỉ đường cho anh." Tiểu San lập tức chỉ chỉ một hướng bên kia, "Anh lái xe đi thẳng, phía trước quẹo trái, sau đó lại quẹo phải, là có thể đến gia thuộc viện thị ủy."
"Tốt, cảm ơn." Đổng Học Bân cười nói.
Tiểu San lắc lắc cáo biệt, sau đó chạy về.
Nghe câu nói “người nhà chúng ta ai còn không sợ” của Đổng Học Bân vừa rồi, tiểu San trong lòng cũng rất cảm động, hắn rõ ràng không xem mình là người ngoài, cô ấy biết bản lĩnh của Đổng ca, cũng nghe mẹ nói qua sự tích của Đổng ca, trong ấn tượng của cô ấy Đổng Học Bân là một người rất đặc biệt độc hành, không sợ đất không sợ, cô ấy rất bội phục hắn, hôm nay vừa gặp, quả nhiên giống với Đổng ca trong ấn tượng, cô ấy chưa thấy qua lãnh đạo nào như thế!
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ