Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1497: Được Rồi
uổi sáng.
Hoa viên nhỏ.
Nói nửa ngày, Khương Phương Phương vẫn nói là sẽ suy nghĩ một chút, cũng không đáp ứng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân rất bất đắc dĩ, thấy Khương Phương Phương đứng dậy chạy bộ trở về, cũng chạy theo, cùng nhau chạy về gia thuộc viện.
Trên lầu.
Nhà Đổng Học Bân.
Sau khi vào nhà Đổng Học Bân cũng không cố kỵ nhiều như vậy, cũng không cần lo lắng bị người ngoàinghe được, đóng cửa lại thay đổi dép, liền tiếp tục ríu ra ríu rít với Khương Phương Phương, "Chị Khương, tôi nói thật với ngài, cụ thể chuyện gì tôi hiện tại cũng không nói với ngài được, chủ yếu là chưa có định ra, vẫn chưa xác định, nhưng khoa học kỹ thuật ngài phải cho tôi trước, nếu không công tác của phương diện này tôi căn bản không có biện pháp làm, thứ hai đi làm, đến lúc đó ngài mở họp, sau đó bắt chuyện với Từ Bá Dương, tôi đem cục phát triển cải cách cho ông ta, ông ta khẳng định đồng ý."
Khương Phương Phương không nhanh không chậm đi phòng vệ sinh lấy khăn mặt, lau mồ hôi trên trán và cổ, căn bản không để ý Đổng Học Bân, "Gạo và trứng gà để ở đâu?"
"Phòng bếp."
"Trong tủ lạnh?"
"Không, bên trong cửa tủ."
"Ừm, tôi đi nấu cháo."
"Đừng, ngài hãy nghe tôi nói đã."
"Tôi nói sẽ suy nghĩ, đổi trọng tâm câu chuyện."
"Đừng lo lắng, quyết định đi."
Đổng Học Bân đuổi không bỏ theo cô ấy đi phòng bếp, giúp đỡ cô ấy cùng nấu cháo, sau khi làm xong, hai người ngồi ở phòng khách ăn điểm tâm. Khương Phương Phương mềm cứng không ăn, không cho hắn một đáp án khẳng định. Đổng Học Bân cũng không có cách, mình có lo lắng của mình, Khương Phương Phương khẳng định cũng có lo lắng của Khương Phương Phương, có thể là sẽ không thay đổi đơn giản, Đổng Học Bân nghĩ có nói cũng vô dụng, phải đổi sách lược.
Điểm tâm ăn xong.
Đổng Học Bân đi rửa chén, chị Khương ngồi trên sô pha xem tin tức.
Chờ Đổng Học Bân từ phòng bếp đi ra, đi hướng về phía chị Khương còn mang đồ vận động đầy mồ hôi, đi qua, đưa tay ôm lưng của cô ấy.
Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, đem tay trên lưng cầm xuống, "Trở về."
"Đừng, ngồi một chút đi, trà đều pha cho ngài rồi." Đổng Học Bân nói.
Khương Phương Phương chậm rãi nói: "Quần áo còn ướt, trở về thay đồ tắm rửa."
Đổng Học Bân nhất thời nói: "Tắm rửa ở chổ này đi, quần áo chổ của tôi cũng có, ngài xem cái đó cũng được mà, dù sao đồ vận động cũng không phân nam nữ."
Khương Phương Phương nói: "Không cần."
"Cần mà cần mà." Đổng Học Bân không dự định cho cô ấy đi, lại một lần đưa tay qua, bất quá lúc này không có ôm cô ấy, mà là từ phía dưới kéo bộ đồ vận động của cô ấy, kéo lên trên, "Cởi ra đi, mặc mồ hôi khó chịu lắm." Động tác của hắn rất nhanh, áo ngực chị Khương lập tức lộ ra.
Khương Phương Phương đẩy vài cái.
Đổng Học Bân không nghe, chết sống cởi áo cho cô ấy.
Khi áo vận động được cởi ra khỏi đầu của chị Khương, Đổng Học Bân liền đem áo của cô ấy ném qua một bên, lại đưa tay cởi quần cho cô ấy.
"Quần không cần."
"Đều cởi đi, có mồ hôi."
"... Cậu có phải là có chủ ý gì với tôi?"
"Khụ khụ, sao có thể, không thể nào."
"Vậy cậu sống chết muốn cởi quần áo cho tôi làm cái gì? Lần đầu tiên làm là bởi vì cậu mất ngủ, lần thứ hai là cậu khẩn trương, lần này không có lý do gì cả đúng không?" Khương Phương Phương nói.
"Tôi cái này không phải sợ ngài mặc quần áo ướt khó chịu sao."
"Cởi quần áo tôi càng khó chịu."
Khương Phương Phương đưa tay giữ lại, không cho Đổng Học Bân cởi quần cô ấy.
Đổng Học Bân cuối cùng vừa nhìn, cắn răng một cái, cũng không giành cởi quần với cô ấy, trực tiếp đứng lên cúi đầu, khom lưng đem Khương Phương Phương ôm lên, đã làm hai lần cùng chị Khương, Đổng Học Bân lúc đối mặt cô ấy lá gan cũng lớn hơn không ít so với trước đây, ôm cô ấy đi vào phòng ngủ, dùng chân đá mở cánh cửa, đem Khương Phương Phương đặt ở trên giường, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, Đổng Học Bân kéo rèm cửa sổ che lại.
Khương Phương Phương vuốt tóc ngồi dậy khỏi giường.
Đổng Học Bân đi tới bên giường, lại đem cô ấy ấn xuống, nằm trên người cô ấy cúi đầu hôn mặt và lỗ tai, tay đã cắm vào trong tóc cô ấy, tuy rằng ra mồ hôi, nhưng trên người chị Khương vẫn đầy mùi thơm của cơ thể, hơn nữa thêm một chút mồ hôi ướt át ngược lại càng thêm vài phần xinh đẹp.
Khương Phương Phương không phối hợp.
Nhưng Đổng Học Bân vẫn đem cô ấy kéo vào chăn, mình cũng cởi giầy và quần áo, chui vào trong chăn, dây dưa với cô ấy.
Không bao lâu.
Một cái áo ngực màu da người từ trong chăn bay ra.
Sau đó là một cái quần vận động nữ, bị Đổng Học Bân lôi ra khỏi chăn ném tới ghế.
Cuối cùng là quần lót và vớ chân của Khương Phương Phương, cũng bay ra khỏi chăn, có cái rơi xuống bàn, có cái rơi xuống đất.
"Chị Khương."
"Ừm."
"Được không?"
"Cái gì được không?"
"Vậy tôi làm ngài?"
"... Tùy tiện."
Có Khương Phương Phương cho phép, Đổng Học Bân mới ở trong chăn loay hoay thân thể của Khương Phương Phương khiến cho cô ấy trở mình một cái, đưa lưng về phía mình, sau đó bắt đầu gây họa cô ấy.
Mười phút...
Nửa tiếng đồng hồ...
Một tiếng đồng hồ...
Chín giờ hơn.
Chăn trên giường ngừng hoạt động, Đổng Học Bân từ trong chăn thở hổn hển đem đầu lộ ra, đầu đầy mồ hôi nằm trên gối nghỉ ngơi. đầu của Khương Phương Phương cũng từ trong chăn chui ra, mồ hôi của cô ấy còn nhiều hơn so với Đổng Học Bân, trên cổ đều đang chảy, đổ mồ hôi nhễ nhại.
Đổng Học Bân ôm phía sau lưng cô ấy.
Khương Phương Phương vuốt vuốt mái tóc ướt, thở dốc nói: "Tôi đi tắm rửa."
"Phù, cùng nhau đi?" Đổng Học Bân hỏi một tiếng.
"Tùy tiện." Khương Phương Phương vén chăn xuống giường, đi trước.
Đổng Học Bân lấy lại hơi thở, cũng đi phòng vệ sinh, thấy Khương Phương Phương giữ cánh cửa không có khóa, hắn mỉm cười, đưa tay mở cửa đi vào, cùng chị Khương trùng tắm.
Ào ào.
Nước nóng vừa tới, tẩy sạch mồ hôi.
Đổng Học Bân rất thoải mái híp mắt, chờ tắm xong, thấy Khương Phương Phương đang tắm thân mình, hắn nhìn cái lưng trơn bóng của chị Khương, không nhịn được đi tới ôm lấy cô ấy từ phía sau, "Chị Khương, chuyện tôi nói với ngài rốt cuộc thế nào."
Khương Phương Phương không quay đầu lại, xoa xoa sửa tắm nói: "Chuyện gì?"
"À, cũng là điều chỉnh phân công khoa học kỹ thuật, rốt cuộc được không?" Đổng Học Bân không đợi cô ấy từ chối, liền ôm tay thật chặt, " Phương Phương tốt."
"Gọi cái gì thế?"
"Phương Phương."
"... À."
"Thật đấy, khoa học kỹ thuật cho tôi đi."
"Tôi suy nghĩ một chút nữa, ngày mai rồi nói."
"Sao ngài còn nghĩ, đều đã nửa ngày rồi, dù sao hôm nay ngài nếu như không cho tôi một đáp án thống khoái, tôi cũng không cho ngài đi, hai ta xem ai làm lại ai." Đổng Học Bân bắt đầu giở bài tình cảm, cũng làm cho tới, ôm ấp chị Khương, hôn tóc cô ấy.
Khương Phương Phương cuối cùng có thể là không thể chịu được, thản nhiên nói: "Được rồi được rồi, tắm xong đi ra ngoài, ngày mai tôi nói với Từ huyện trưởng một chút."
Rốt cục cũng chiếm được câu trả lời thuyết phục, Đổng Học Bân cũng vui vẻ, "Vẫn là Phương Phương của chúng ta tốt, cảm ơn."
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ