"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1476: Ngày Hôm Sau
gày hôm sau.
Buổi sáng, sáu giờ hơn.
Tia nắng từ cửa sổ chen vào, một cơn gió nhẹ thổi vào mái tóc của Đổng Học Bân.
Trán ngứa ngứa, Đổng Học Bân tỉnh dậy, mơ mơ màng màng ngáp một cái duỗi lưng một cái, nắm tay nhất thời đụng phải tủ TV bên cạnh, đau đến nổi Đổng Học Bân hít một hơi, rút tay về bên mép thổi thổi, cơn buồn ngủ cũng qua đi, tỉnh táo không ít. Mấy ngày nay hắn chưa từng ngủ thoải mái như vậy, tối hôm qua cuối cùng cũng ngủ kiên định, chưa bao giờ thoải mái qua như thế, lúc này trạng thái tinh thần cũng là tốt trước nay chưa có, thấy cả người đều tràn ngập nhiệt tình, tựa như bắt hắn ba ngày ba đêm không ngủ cũng không có bất luận vấn đề gì.
Đổng Học Bân xoa xoa con mắt, nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn thoáng qua, bên cạnh chăn trống không, không có ai cả, chỉ còn lưu lại chút mùi vị của đàn bà.
Ừm?
Khương huyện trưởng đâu?
Đi lúc nào?
Đưa tay sờ sờ, dưới chăn còn lưu lại một chút hơi ấm của chị Khương, hẳn là vừa rời đi không bao lâu, nhìn qua trên sô pha, quần áo chị Khương vẫn ở đó. Quả nhiên, sau một khắc cửa phòng vệ sinh nhẹ nhàng mở, Khương Phương Phương một thân váy ngủ tơ tằm đẩy cửa đi tới, Đổng Học Bân có thể rõ ràng cảm giác được khí sắc của chị Khương dường như tốt hơn rất nhiều, trong mi tâm không còn cái loại tái nhợt và mệt mỏi do mất ngủ, ngược lại khí sắc rất tốt, cả người nhìn qua như tăng thêm một chút quyến rũ, đương nhiên, trên mặt chị Khương vẫn là biểu tình bình thản, điểm ấy thật ra cho tới bây giờ cũng không từng có thay đổi.
Đổng Học Bân ngồi dậy, "Chị Khương."
Khương Phương Phương nhìn hắn, "Ừm, tỉnh dậy?"
"Tỉnh dậy, khụ khụ, ngài cũng vừa dậy sao?" Đổng Học Bân hỏi.
"Ừm, vừa dậy một hồi, rửa mặt xong, cậu ngủ thế nào?"
"Rất tốt, nhờ có ngài, hiện tại không cảm giác một chút mệt mỏi, ngủ rất tốt."
"Vậy được." Khương Phương Phương đi tới trước sô pha, "Sáu giờ hơn, cậu cũng dậy đi, mẹ tôi còn đang ngủ, tôi làm điểm tâm trước."
"Đừng, tôi làm cho!"
"Cậu rửa mặt đi, một người là được."
"Ngài chờ tôi, tôi lập tức xong ngay, tôi giúp ngài."
Đổng Học Bân xung phong nhận việc từ trong chăn đứng lên, nhưng mới vừa ra khỏi chăn hắn mới phát hiện, trên người căn bản là không mặc quần áo, quần lót tối hôm qua bị ném tới ghế, trên mặt Đổng Học Bân lập tức xấu hổ, bất quá khi nhìn về phía chị Khương, phát hiện Khương Phương Phương căn bản không thấy mình, mà là cúi đầu nhặt đồ lót, áo ngực nhiều nếp nhăn và rất mất trật tự trên sô pha lên, cô ấy sau khi nhặt lên liền đi tủ quần áo mở một ngăn kéo phía dưới ra, lấy ra một bộ đồ lót mới, mang theo chậm rãi bước vào phòng vệ sinh. Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, thừa dịp lúc này nhanh chóng đem quần lót mặc vào, sau đó nhanh chóng mang quần, chụp lấy áo sơmi, mang nút vào.
Hắn mặc xong.
Chị Khương cũng đi ra.
Nhưng khiến cho Đổng Học Bân ngây người chính là, Khương Phương Phương đã đem váy ngủ cởi ra, chỉ ăn mặc một thân đồ lót mới đổi thoải mái đi ra, hơi khom lưng, tìm trong tủ quần áo một cái váy và áo sơmi, lại nghiêng người từ ngăn kéo lấy ra hai chiếc vớ chân đen ngắn, sau khi trở về thì ngồi xuống ghế sô pha, trước mặt của Đổng Học Bân nhấc chân mặc váy tây vào trong hai đùi đầy ắp, kéo lên, mang đai lưng, lập tức bắt đầu mặc áo sơmi, buộc nút vào, cuối cùng giơ chân, đem vớ chân đen mặc vào.
Cái vóc người kia, quả thật là đừng nói nữa.
Đổng Học Bân nhìn mà thèm thuồng, "Ặc."
Khương Phương Phương nhấc đầu, "Làm sao vậy? Rửa mặt đi."
"A, ừm, tắm rửa, tắm rửa." Đổng Học Bân lại nhìn vài lần, mới quay đầu đi phòng vệ sinh.
Đi vào thì thấy được quần áo bẩn trong máy giặt của chị Khương, Đổng Học Bân không nhịn được lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua, trái tim lại đập mạnh vài cái, hồi tưởng lại. Đổng Học Bân vẫn có suy nghĩ đối với Khương Phương Phương, cái này rất bình thường, dù sao cũng là một đại mỹ nhân vóc người vô cùng tốt, hắn có thể không nghĩ mới kỳ quái, nhưng nghĩ thì nghĩ, Đổng Học Bân vẫn là có tự hiểu lấy mình của, cũng không dám hy vọng xa vời có thể ăn được chị Khương, nhưng ai ngờ tối hôm qua cũng không biết làm sao, chị Khương lại có thể tùy tiện đáp ứng như thế, vẫn là cô ấy chủ động nói ra, hình như là vì trợ giúp giấc ngủ của Đổng Học Bân muốn cho hắn nghỉ ngơi sớm, lúc này mới cho hắn phát tiết một chút sau đó ngủ? Đổng Học Bân hiện tại ngẫm lại còn mơ hồ lắm, căn bản đắn đo không ra suy nghĩ của Khương Phương Phương, cái này cũng quá tùy tiện.
Ài, dù sao việc đã đến nước này.
Nên làm đều làm, cũng đừng nghĩ bậy.
Buổi tối hôm qua Đổng Học Bân thật sự không khách khí với chị Khương, sau khi giao lưu xin được ý kiến của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân liền lăn qua lăn lại cô ấy, từ đầu tới đuôi khoảng chừng nửa giờ, Khương Phương Phương trong lúc đó một câu cũng không nói, cũng không có bất luận biểu tình gì, chỉ là nghiêng đầu lắc lắc nhìn về một phía, tùy ý để Đổng Học Bân lật qua lật lại tai họa, Đổng Học Bân lúc đó cũng không dám đổi tư thế, hơi có chút khẩn trương, đương nhiên, càng nhiều vẫn là tâm tình kích động, ăn được mỹ nữ huyện trưởng hắn trông mà thèm đã lâu, không kích động mới là lạ. Cuối cùng xong chuyện, Khương Phương Phương rút giấy ăn tùy tiện lau lau, cũng không đi tắm rửa, liền nói với Đổng Học Bân một câu "Ngủ đi", rồi cô ấy ngủ trước.
Cả đêm như mộng.
Hình như cũng không là thật.
Đổng Học Bân vừa hồi tưởng vừa đánh răng rửa mặt, mân mê một hồi đi ra, trong lỗ mũi ngửi thấy được một ít hương vị, vội đi hướng phòng bếp.
Trong phòng bếp.
Khương Phương Phương mang tạp dề đang nấu cháo.
"Ai da, không phải nói tôi làm sao." Đổng Học Bân nhanh chóng đi hỗ trợ.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: "Trong tủ lạnh, đem mấy quả trứng gà ra, luộc một chút."
Đổng Học Bân lập tức nói: "Được, ba quả đủ không? Ba chúng ta mỗi người một quả?"
Khương Phương Phương ừ một tiếng, "Có thể."
" Mấy giờ tôi đi?" Vừa làm, Đổng Học Bân vừa hỏi.
" Trước bảy giờ rưỡi, một hồi hai ta cùng đi, không vội, buổi ký ước không phải mười giờ mới mở sao? Thời gian còn kịp."
Đổng Học Bân gật đầu một cái, "Vậy tôi đi trước, ở bên ngoài chờ ngài, đừng để cho người thấy."
Khương Phương Phương nói được, "Tôi không tiện đi, sau khi cậu đi ra ngoài thuận tiện đi nhà thuốc ở phía tây mua một hộp thuốc tránh thai, tôi ngày hôm qua không ở kỳ an toàn, đừng để mang thai."
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, ho khan nói: "Được được, ài, tôi đều đã quên, tại tôi tại tôi, lần sau tôi khẳng định..." Nói xong mới nhớ chị Khương ngày hôm qua đã nói rõ ràng qua chỉ lần này, vì vậy hắn lại lập tức sửa lời nói: "Không phải lần sau, ặc, coi như tôi chưa nói."
"Luộc trứng gà đi, tôi gọi mẹ tôi rời giường."
"Được, bên này ngài đừng động, giao cho tôi là được."
"Ừm, vậy cậu xem nồi cháo rồi chút, một hồi mở lửa nhỏ lại."
Khương Phương Phương lấy thuốc Đông y trong lò vi ba lô ngày hôm qua đã nấu trước, đi phòng ngủ gọi mẹ cô ấy.
Đổng Học Bân trong đầu nghĩ chị Khương nói "Chỉ lần này", trong lòng không khỏi có chút phiền muộn và tiếc nuối, người mà, đều là không biết đủ, ăn một lần muốn lần thứ hai, ăn lần thứ hai muốn lần thứ ba, lúc nào cũng đều không thỏa mãn được, ài, để sau rồi nói.
...
Sáu giờ rưỡi.
Khương mẫu rời giường, điểm tâm cũng xong.
"Mẹ, ăn cơm đi."
"Tiểu Thao, sao lại là con bận việc?"
"Không có, ha ha, tôi và Phương Phương cùng làm."
"Mẹ không phải sợ con không ngủ được sao, nghỉ ngơi được không?"
"Được rồi, hôm qua ngủ rất ngon, con xem hôm nay tinh thần con rất tốt."
Đổng Học Bân và hai mẹ con Khương Phương Phương đều ngồi ở trước bàn cơm, ăn cơm.
Khương mẫu cười nhìn Đổng Học Bân một chút, "Ngủ ngon là được, bất quá mẹ cho các con một ý kiến, sau này hai vợ chồng con hơn nửa đêm lăn qua lăn lại, nhỏ tiếng một chút, đánh thức con vài lần." Nói xong, Khương mẫu lại nhìn con gái, "Coi mặt mày hồng hào của con kìa."
Cái đệc, Khương mẫu nghe được?
Nghe vậy, Đổng Học Bân xấu hổ vô cùng, chị Khương đêm qua một tiếng cũng không có, nếu lên tiếng khẳng định cũng là của Đổng Học Bân, cái này bị nghe được, hắn có thể an ổn mới là lạ, hơn nữa nhất là, hắn và Khương Phương Phương căn bản là không phải hai vợ chồng, chỉ là vì lừa gạt trấn an Khương mẫu mà thôi, lỡ như sau này nếu như lộ ra, lúc đầu Đổng Học Bân còn có thể nói được, có thể giải thích rõ ràng, nói một câu hai người bọn họ giả trang là có thể, nhưng hiện tại, Khương mẫu đã biết hai người bọn họ hơn nửa đêm làm cái ấy ấy, sau này nếu như bị vạch trần, vậy không có biện pháp giải thích!
Khương Phương Phương thật ra không nhanh không chậm hé miệng uống cháo, "Cái gì mặt mày hồng hào?"
Khương mẫu cười nói: "Con nói đi, chính con đi soi gương đi, nha đầu chết tiệt."
"Không có." Khương Phương Phương chậm rãi nói: "Ăn cơm đi mẹ, đều sắp nguội rồi."
"Cái này còn có biết ngượng." Khương mẫu cười ha ha: "Được, mẹ ăn, mẹ ăn, bất quá hai con phải tranh thủ, con còn chờ ôm cháu ngoại đây."
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, "Mẹ, vậy cái gì..."
Khương mẫu mỉm cười, "Không nói không nói, ha ha."
...
Sau khi ăn xong.
Khương mẫu đi sân thượng hoạt động tay chân.
Đổng Học Bân và Khương Phương Phương đi dọn chén xong, liền đi phòng khách thu dọn chăn đệm nằm dưới đất, đem chăn cất vào, đem gối đầu dẹp lại.
"Chị Khương, xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Ặc, hôm qua khiến cho mẹ ngài nghe thấy được."
"Không có việc gì."
"Khụ khụ, thật sự không có chuyện gì hả?"
"Ừm."
Cuối cùng đến cái chiếu.
Khương Phương Phương cầm lấy đầu, Đổng Học Bân nắm ở đuôi, từng chút cuộn lại.
Mà khi cuộn đến chổ giữa, Đổng Học Bân thấy được trên chiếu có vài dấu vết nhỏ, không có màu gì, thế nhưng cũng có thể nhìn ra rõ ràng, trong suốt, đậm hơn màu bên cạnh một ít, Đổng Học Bân vừa nhìn liền biết là cái gì, vị trí này ngày hôm qua chính là chổ đùi chị Khương đè lên, Đổng Học Bân lăn qua lăn lại cô ấy lăn qua lăn lại như thế, khó tránh khỏi sẽ để lại chút vết tích.
Đổng Học Bân nhìn về phía chị Khương.
Chị Khương khẳng định cũng nhìn thấy.
"Cái này..." Đổng Học Bân nói.
Khương Phương Phương biểu tình rất tự nhiên, "Cuộn lại trước đi, đừng động, buổi tối trở về tôi giặt cho." Nhìn thời gian, "Cậu đi ra ngoài chờ tôi trước đi, đến giờ rồi."
"Vậy được, tôi chờ ngài ở cửa tiểu khu?"
"Ngoài ngõ phía tây, đừng ở cửa."
"Được, vậy tôi đi mua thuốc trước, một hồi gặp."
"Mua cái loại thuốc tránh thai khẩn cấp trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, đừng mua nhầm."
"A, tôi đã biết."
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ