Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1427: Đều Đề Bạt!
áng sớm.
Trong phòng làm việc.
Thành Ngọc Khiết và Trần Vân Tùng đi vào, vừa nhìn Đổng Học Bân và Trịnh Đại Hữu ngồi kiểu như vậy, trong lòng hai người cũng run lên một chút, được lãnh đạo gọi đi nói chuyện, cũng không thể nói hoàn toàn là chuyện tốt được, khẳng định cũng có lúc là chuyện xấu, nhất là một nơi như cục chiêu thương ở huyện Trinh Thủy bọn họ.
"Lãnh đạo"
" Đổng huyện trưởng"
" Trịnh cục trưởng"
"Ngồi đi"
Trịnh Đại Hữu đè đè tay, hai người liền ngồi xuống.
Đổng Học Bân thấy hai người như vậy, trên mặt cũng cười cười, nhìn về phía Trịnh Đại Hữu, nói: "Lão Trịnh, ông nói đi?"
"Ngài nói đi, tôi cũng không rõ ràng" Trịnh Đại Hữu khách khí một chút với Đổng Học Bân.
Thấy hai lãnh đạo đều cười, Thành Ngọc Khiết và Trần Vân Tùng mới thở phào nhẹ nhõm một chút.
"Tốt" Đổng Học Bân nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Trần Vân Tùng, chậm rãi nói: "Tiểu Trần, công tác được bao lâu rồi?"
Trần Vân Tùng vội vã nói: "Đã hơn một năm, chưa được hai năm"
Đổng Học Bân khẽ gật đầu, đưa tay lật hồ sơ của hắn, nói: "Tôi xem thành tích công tác từ sau khi cậu đến cục chiêu thương, trong dẫn tư năm triệu của năm ngoái, phần lớn đều là do cậu làm?"
Trần Vân Tùng lập tức nói " Đều là do Trịnh cục trưởng chỉ thị cùng với sự trợ giúp của các đồng sự bên dưới giúp hoàn thành, tuyệt đối không phải công lao của mình tôi"
Trịnh Đại Hữu cười nói: "Còn khiêm tốn nữa"
Đổng Học Bân rất thỏa mãn đối với câu trả lời của hắn: "Tiểu Trần, cậu cũng không cần khiêm tốn, thành tích công tác của cậu mọi người đều thấy, ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy tôi đã giúp cậu tranh thủ một chút, từ hôm nay trở đi, cục chiêu thương một lần nữa thiết lập khoa nghiệp vụ, tôi và lão Trịnh đề nghị là cậu làm khoa trưởng của khoa nghiệp vụ, chức vị này cũng không nhẹ, trực tiếp liên quan đến thành tích công tác của cục chiêu thương, cậu có ý kiến gì không?"
Khoa nghiệp vụ?
Khoa trưởng khoa nghiệp vụ?
Trần Vân Tùng kinh ngạc, không ngờ chuyện tốt trên bầu trời đột nhiên rơi xuống đầu mình, hắn đã làm việc hơn một năm rồi, cái chức khoa trưởng này tuy rằng không phải là đề bạt, nhưng cũng được hưởng đại ngộ cấp phó khoa, tiền lương cũng tăng lên một cấp, là chuyện tốt cực lớn, Thành Ngọc Khiết bên cạnh rõ ràng cũng sửng sốt.
Trần Vân Tùng nói: "Tôi..."
Đổng Học Bân nói: "Cậu có suy nghĩ gì?"
Trần Vân Tùng lắp bắp nói: "Tôi, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Đổng Học Bân nói: "Được, có lòng tin này là được, cậu đi về trước đi, ngày hôm nay người của bộ tổ chức sẽ đến tìm cậu nói chuyện, cậu chuẩn bị một chút, đừng cô phụ kỳ vọng của tôi và lão Trịnh"
Trần Vân Tùng lập tức đứng dậy nói: "Vâng, cảm ơn Đổng huyện trưởng, cảm ơn Trịnh cục trưởng.
Mở cửa, Trần Vân Tùng tâm tình hưng phấn đi ra, cuối cùng còn nhẹ nhàng đóng cửa lại cho bọn họ.
Nghe được an bài đối với tiểu Trần xong, Thành Ngọc Khiết cũng có chút ngồi không yên, trong lòng tất cả đều là chờ mong, nghĩ thầm tiểu Trần còn có thể lấy được vị trí khoa trưởng khoa nghiệp vụ, cô ấy cũng có thể không khác biệt lắm, dù rằng thành tích của cô ấy không xuất sắc như tiểu Trần, không có công lao cũng có khổ lao, đồng chí trẻ tuổi đều được đề bạt, lãnh đạo hẳn là sẽ không quên mình. Thành Ngọc Khiết lập tức làm vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Đổng Học Bân, trong lòng cô ấy rõ ràng, mấy thứ này là do Đổng huyện trưởng tranh thủ, an bài chức vụ đều là do Đổng huyện trưởng định, Trịnh cục trưởng? Ông ta không có năng lực này.
Quả nhiên, sau một giây đồng hồ Đổng Học Bân nhìn về phía Thành Ngọc Khiết, cười nói: "Chị Thành, chị là người có thâm niên trong cục chiêu thương chúng ta, tôi nghe Trịnh cục trưởng nói, cũng xem qua hồ sơ của chị, tuy rằng giữa chúng ta cũng không có lý giải nhiều, nhưng tôi cũng đã có nhận thức đại khái về chị, tôi vừa rồi nói công tác của tiểu Trần xuất sắc, nhưng theo tôi được biết, rất nhiều nhà đầu tư là do chị và tiểu Trần cùng nhau xã giao, phương án và hậu cần cũng đều là do chị an bài, năm ngoái có thể kéo được năm triệu đầu tư, cái này cũng đã thể hiện năng lực của chị"
Thành Ngọc Khiết ngượng ngùng nói: "Ngái quá khen, cũng không có, tôi chỉ làm cái cần làm"
Đổng Học Bân nói: "Cho nên ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy tôi đã nói ra việc xây dựng lại phòng làm việc cục chiêu thương, Mông bí thư và Khương huyện trưởng đều gật đầu, cái vị trí chủ nhiệm phòng làm việc này, tôi và lão Trịnh đều nghĩ chị là người thích hợp nhất"
Phòng làm việc?
Chủ nhiệm phòng làm việc/
Thành Ngọc Khiết ngẩn ra, hít vào một hơi theo phản xạ có điều kiện.
Cô ấy vốn tưởng rằng mình không khác tiểu Trần lắm, một chức vụ đãi ngộ cấp phó khoa là cô ấy cũng thỏa mãn rồi, cô ấy có bao nhiêu năng lực thì trong lòng cô ấy tự rõ ràng, nhưng chức vụ trong miệng của Đổng huyện trưởng, lại hoàn toàn không cùng một cấp bậc với khoa trưởng khoa nghiệp vụ của tiểu Trần, tiểu Trần chỉ là đãi ngộ cấp phó khoa, còn chức vụ của cô ấy thì lại là cấp phó khoa hàng thật giá thật, Thành Ngọc Khiết cô ấy rốt cục đã được đề bạt!
Đề bạt?
Cô ấy hầu như chưa từng suy nghĩ qua!
Bà đây rốt cục cũng có ngày được ra mặt rồi sao?
Thành Ngọc Khiết trong lòng kích động vô cùng, nhưng dù sao tuổi tác cũng có, biểu tình trên mặt cũng thành thục hơn Cung Na và Trần Vân Tùng rất nhiều, chỉ là biểu hiện ra một loại thần sắc mừng rỡ và kích động, không có nói năng lộn xộn: "Cảm ơn Đổng huyện trưởng và Trịnh cục trưởng tín nhiệm tôi, tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng, đem công tác hậu cần làm tốt"
"Ừm, chúng tôi cũng có lòng tin này với chị"
"Cảm ơn lãnh đạo"
Đổng Học Bân cười tự giễu: "Bất quá nhân số của cục chiêu thương chúng ta có hạn, mọi người hiện tại dù không phải là tư lệnh tay không thì cũng chẳng khác gì mấy, nhưng tôi tin tưởng nỗ lực của mọi người sau này khẳng định sẽ rất tốt, chị trở về đi, người của bộ tổ chức ngày hôm nay khẳng định sẽ đến tìm chị nói chuyệ"
Ba người trước đây của cục chiêu thương, hiện tại đều thăng quan, bọn họ mất hứng mới là lạ, nói toạc ra là cái gì cũng đồng ý, cũng không hề có sự ghen tỵ khi thấy người khác thăng quan, tinh thần của bọn họ nhất thời chấn hưng lên rất nhiều, nhiệt tình so với ngày hôm qua hiển nhiên là không thể so sánh nổi.
Bầu không khí trong phòng làm việc cũng lộ ra một sự vui mừng và đầy sức so61g.
Trong phòng làm việc cục trưởng.
Đổng Học Bân phải giao lưu với Trịnh Đại Hữu một chút: "Lão Trịnh, cục chiêu thương là ông chủ quản, điều phối nhân viên thế nào chủ yếu là nghe ông" Tuy rằng đều là vì tốt cho cục chiêu thương, nhưng Đổng Học Bân ngày hôm qua trên cuộc họp hiển nhiên là tự mình quyết định, cũng không chào hỏi với Trịnh Đại Hữu, cho dù rằng hắn là lãnh đạo trực tiếp của Trịnh Đại Hữu, thì cục chiêu thương dù sao cũng là lão Trịnh đứng đầu, Đổng Học Bân khẳng định phải tôn trọng ông ấy.
Nghe vậy, Trịnh Đại Hữu nói: "Ngài thấy thế nào?"
Đổng Học Bân cười nói: "Cũng là ông quyết định đi, tôi tôn trọng ý kiến của ông, hơn nữa thời gian ông tiếp xúc với mọi người dài hơn tôi, cũng lý giải hơn tôi"
Trịnh Đại Hữu suy nghĩ một chút, nói: "Được, vậy tôi nói? Tiểu Cung coi như là làm hậu cần, coi như là biên chế của phòng làm việc, về phần tiểu Tiếu mới tới, cô ấy trước đây làm trong phòng làm việc chính phủ, làm quan hệ hẳn là rất rành, phân cô ấy đế khoa nghiệp vụ đi, trong nội bộ chúng ta cũng có thể cho tiểu Tiếu một biên chế của phó khoa trưởng, cũng là gọi như thế, cấp bậc tiền lương vẫn không thay đổi, cũng không có gì khác nhau."
Đổng Học Bân gật đầu nói: "Được, vậy làm như thế"
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ