Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1417: Quyết Tâm Của Đổng Học Bân
uổi chiều.
Cục chiêu thương huyện.
Tầng hai, phòng làm việc cục trưởng.
Đổng Học Bân sắc mặt không tốt lắm, thật sự là bị thành tích chiêu thương của huyện bọn họ làm cho phiền muộn, bởi vì hắn đã nìn ra được, cái này không phải là do năng lực công tác của người trong cục chiêu thương kém, mà là điều kiện của huyện bọn họ quá kém, nếu không Trịnh Đại Hữu mỗi năm chỉ có một chút thành tích như thế, mà vẫn còn có thể ngồi vững vàng trên chiếc ghế cục trưởng mà không bị truy cứu trách nhiệm? Hiển nhiên là theo trong huyệ xem, trách nhiệm của Trịnh Đại Hữu không lớn, thậm chí có thể nghĩ rằng kéo được một đầu tư chừng một triệu đã là rất không tồi rồi? Đổng Học Bân lấy ra một gói thuốc Trung Hoa, rút ra một điếu, Trịnh Đại Hữu vội lấy bật lửa khách khí đi tới mồi thuốc cho hắn, nhưng Đổng Học Bân không dùng, khoát khoát tay tự mình mồi, lão Trịnh lớn hơn hắn không ít tuổi, vừa tiếp xúc đã rất khách khí với mình, ấn tượng của Đổng Học Bân đối với ông ấy cũng không tồi, tự nhiên cũng rất tôn trọng.
"Lão Trịnh, hút thuốc không?"
"Cũng hút, hút không nhiều"
"Ừm, vậy làm một điếu"
"Tôi hút của mình"
"Cầm lấy đi, chút mặt mũi ấy cũng không cho?"
"À, vậy được, hút thuốc xịn của ngài"
Đổng Học Bân đưa một điếu thuốc qua, Trịnh Đại Hữu đưa tay hai tiếp nhận, đặt trên mũi ngửi ngửi, lúc này mới chậm rãi mồi lên đắc ý hút. Đổng Học Bân nhìn gói thuốc trên bàn của ông, cũng là loại Trung Bảo, đừng thấy là thuốc ngoại, cũng chỉ là loại hai ba đồng một gói mà thôi. Trong lòng hắn khe khẽ thở dài, không phải khinh thường Trịnh Đại Hữu, mà thật sự bất đắc dĩ tình thế kinh tế của huyện Trinh Thủy bọn họ, cục chiêu thương trước đây của hắn, đừng nói lãnh đạo, cũng là khoa viên bên dưới không hút thuốc mà tùy tiện móc túi ra ít nhất cũng là Ngọc Khê. ( Giải thích chổ này: Tưởng tượng Đổng Học Bân đang hút Ba Số 555 của Thái, còn Trịnh Đại Hữu thì đang hút ngựa trắng White House hoặc Basto, còn khoa viên của cục chiêu thương huyện Duyên Đài thì hút thuốc Malboro, như vậy cho dễ hình dung.). Chiêu thương là một phòng ban tương đối đặc thù, có đôi khi phải có mặt mũi, trước tiên phải làm cho nhà đầu tư cảm thấy tin cậy được thực lực của bạn, người ta mới có thể có lo lắng đem tiền đến đây, một cục trưởng mà hút thuốc hai ba đồng một gói, ngay cả một địa điểm làm việc riêng biệt cũng không có, cơ quan từ trên xuống dưới chỉ có bốn người...
Ai có thể đem tiền đến đây?
Người ta vừa nhìn là bỏ chạy rồi!
Nhưng Đổng Học Bân biết cái này chính là bình thường, muốn đem vẻ bề ngoài của cục chiêu thương nâng lên, tài lực của huyện bọn họ cũng không có khả năng chống đỡ được, là chuyện không có khả năng, chuyện gì cũng phải đi theo tuần hoàn đi theo quỹ đạo trước, lúc này mới có thể thay đổi, bằng không cho dù Đổng Học Bân chủ quản tài vụ, hắn có mở miệng cũng vô dụng. Đó không phải là tiền của một mình Đổng Học Bân hắn, mà là tiền của toàn bộ huyện, hắn nói cũng không tín.
Phải xoay cục diện!
Tiếp tục như thế khẳng định không được!
Đổng Học Bân trong lòng cũng không oán giận lâu, bắt đầu nghĩ biện pháp, bởi vì hắn biết oán giận là vô ích, kinh tế của bọn họ vốn dĩ như vậy, kêu khổ cũng kêu đến mệt rồi, cuối cùng cũng phải dựa vào chính bọn họ. Đổng Học Bân trước đó đã nhận lệnh từ Khương Phương Phương rồi, tuy rằng chị Khương không đồng ý, nhưng Đổng Học Bân cũng đã nói ra rồi, tiền sửa đường hắn cũng phải kiếm tới tay cho chị Khương. Hơn nữa từ giờ đến lúc Tuệ Lan sinh đứa nhỏ cũng không còn xa, Đổng Học Bân khẳng định phải làm ra một ít thành tích siêu đẳng, mới có thể hy vọng trong khoảng thời gian ngắn được đặc biệt đề bạt để trở về đoàn tụ bên cạnh vợ và đứa nhỏ, cho nên theo người khác thấy, Đổng Học Bân làm lãnh đạo phân công quản lý chiêu thương có thể không có áp lực lớn. Bởi vì ai cũng biết chiêu thương của huyện bọn họ không được, đã là đương nhiên rồi, chỉ có Đổng Học Bân cảm thấy bản thân đang chịu một áp lực rất lớn.
"Lão Trịnh."
" Đổng huyện trưởng ngài nói đi."
"Đem mọi người gọi tới, tôi nói hai câu"
Nếu như là ở chổ khác, gọi đủ người tới thì cũng phải bận việc một chút, vì có người đi ra ngoài công tác, có người phải gọi điện thoại liên hệ, nhưng cục chiêu thương bọn họ thì không cần, đi ra kêu một tiếng là được rồi.
Chỉ bốn người.
Dùng ánh mắt cũng có thể thấy toàn bộ.
Sau một phút đồng hồ, bên ngoài khu làm việc.
Thành Ngọc Khiết, Trần Vân Tùng và Cung Na đều đang đứng ở chổ đó.
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, chính hắn cũng hạ quyết tâm, ngữ khí rất đủ nói: "Tình huống của cục chiêu thương chúng ta, vừa rồi tôi đã cùng Trịnh cục trưởng lý giải, tôi không biết mọi người suy nghĩ như thế nào, nhưng tôi nghe mà trong lòng rất khó chịu, cũng rất căm tức, thành tích dẫn tư bình quân mỗi năm là năm triệu, nói ra phỏng chừng cũng không ai tin tưởng" Thấy Thành Ngọc Khiết muốn nói lại thôi, Đổng Học Bân biết bọn họ đang nghĩ cái gì: "Tôi biết tình huống của huyện chúng ta, nhưng cứ tìm nguyên nhân khách quan, vĩnh viễn sẽ không có ý nghĩa, muốn làm ra thành tích phải dựa vào bản thân chúng ta, mọi người hẳn là cũng biết, huyện khu bên dưới thành phố Mai Hà chúng ta cũng đều là huyện khu nghèo khó số một số hai, nhưng trên thành tích chiêu thương thì khó mà có thể kiếm được một huyện khu kém hơn chúng ta, có vài huyện khu thậm chí còn có thành tích không tồi, tôi có nghe nói qua một khu, dẫn tư mỗi năm có thể đạt đến ba bốn mươi triệu, tôi muốn hỏi một chút, dựa vào cái gì mà người ta được huyện chúng ta lại không được? Nói nhân tố khách quan cũng vô ích! Con người tôi không tin! Tôi cũng không tin chúng ta kém hơn người khác! Bọn họ được! Chúng ta cũng được!"
Trịnh Đại Hữu lập tức đi đầu vỗ tay.
Trần Vân Tùng và Cung Na cũng vỗ tay, bất quá không có độ mạnh yếu gì.
Đổng Học Bân nhìn bọn họ: "Từ tiếng vỗ tay của mọi người tôi đã nghe ra, đều không có lòng tin gì cả" Thấy Trịnh Đại Hữu muốn nói lại thôi, Đổng Học Bân phất tay cắt lời ông: "Thành phố thứ bảy này muốn tổ chức hội chiêu thương, trong đợt lần này, thành phố có thể đưa tới không ít nhà đầu tư có thực lực, cái này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội, trước đó tôi bận công chuyện, cho nên không có quan tâm, từ hôm nay trở đi trong vòng một tháng, tôi sẽ đem tất cả lực chú ý và toàn bộ tinh lực đặt trên cục chiêu thương chúng ta, bắt đầu từ ngày mai, địa điểm làm việc của tôi sẽ ở chổ này, lão Trinh, ông cũng không cần chuẩn bị nhiều, ở đây không phải có bàn trống sao? Được, tôi ở chổ này cùng làm việc với mọi người"
Trịnh Đại Hữu sửng sốt.
Mặt khác, mấy người khoa viên cũng không có phản ứng, ngoài ý muốn nhìn về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nói:" Tôi sẽ xin một khoản ngân sách đến đây, sẽ không nhiều lắm, nhưng cũng đủ dùng, phương án còn lại và nội dung chấp hành cụ thể, ngày hôm nay tôi sẽ trở lại suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ an bài cho mọi người, có đề nghị gì, nếu có thể trợ giúp chúng ta kéo tới nhà đầu tư, mọi người trở về suy nghĩ một chút, ngài mai có thể nói ra, công tác sau này sẽ rất bận rộn, tôi cho mọi người một dự phòng trước, tôi hy vọng ngày mai lúc nhìn thấy mọi người, trạng thái tinh thần và sự nhiệt tình của mọi người sẽ thay đổi!
Cung Na khả ái giơ tay lên một chút.
Đổng Học Bân gật đầu với cô ấy một cái: "Cô nói đi"
Cung Na đánh bạo nói: "Nếu như mục tiêu là hội chiêu thương mà nói, vậy nhân thủ của chúng ta không đủ"
Trịnh Đại Hữu chần chờ một chút: "Đổng huyện trưởng, ngoại trừ tài chính, có thể xin vài người trong huyện hay không, chúng tôi chỉ có bốn người, chạy lên chạy xuống thật sự..."
"Bốn người? Các người không phải bốn người!" Đổng Học Bân chậm rãi bước tới, vỗ vỗ một bàn làm việc trống: "Chổ này là vị trí của tôi! Từ hôm nay trở đi chúng ta là năm người! Nhân viên trực điện thoại không có? Vậy điện thoại tôi tiếp! Người liên hệ nghiệp vụ không đủ? Tôi làm! Còn có chuyện gì không?"
Mọi người kinh hãi liếc nhìn nhau, đều biết Đổng huyện trưởng là làm thật!
...
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ